Gió buổi sớm thổi qua, lá cây xào xạc, đêm qua lại có một trận mưa, núi rừng như được rửa sạch, càng thêm xanh tươi và um tùm.
Tân Nguyệt đẩy cửa ra, không khí còn mang theo mùi mưa ùa vào mặt, cô nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
Khi mở mắt ra, cô theo thói quen nhìn về nơi nào đó.
Chỉ là một cái liếc nhẹ theo thói quen, không ngờ lại bắt gặp một đôi mắt đen láy.
Thời gian tại một giây này dường như bị kéo dài vô hạn, người ấy nhìn cô, nhìn như còn đang nở nụ cười.
Một nụ cười thoáng qua đầy ẩn vị.
Trong tầm nhìn hơi mờ của mình, Tân Nguyệt nhìn thấy anh đột nhiên chống tay lên cửa sổ lộn nghiêng qua ban công, rồi lại nhảy từ trên ban công xuống giống như lần trước.
Mặc dù Tân Nguyệt đã từng thấy anh nhảy như vậy, lồng ngực vẫn “Thịch" một tiếng nặng nề, một phen hết hồn.
Tân Nguyệt biết anh sẽ đến, không đợi anh gõ cửa đã mở cửa cho anh.
Lúc cô mở cửa, Trần Giang Dã còn cách cửa một hai mét, anh đi về phía cô với vẻ mặt buồn ngủ, quầng mắt thâm đen, như thể cả đêm không ngủ.
Tối hôm qua Tân Nguyệt không ngủ được, nhưng tốt xấu gì cô cũng nhắm mắt, Trần Giang Dã trông có vẻ không hề nhắm mắt chút nào, mắt hai mí sụp xuống thành một mí.
“Tối qua anh không ngủ sao?" Tân Nguyệt hỏi anh.
"Ở cùng hai con sâu rượu, ngủ kiểu gì?"
Giọng nói trầm thấp mà khàn khàn vì hút quá nhiều thuốc, pha lẫn vẻ lười biếng và buồn ngủ.
Tân Nguyệt không biết giọng anh như thế này là bởi vì hút nhiều thuốc, cô còn tưởng là do mất ngủ mà thành: "Vậy sao anh không tìm chỗ ngủ bù đi?"
“Không ngủ bù nữa.”
Anh dừng lại trước mặt Tân Nguyệt: "Sáng nay cô ăn gì? Mì?”
“Mì.”
"Nấu cho tôi một bát."
Tân Nguyệt khẽ nhướng một bên lông mày, cảm giác người này sắp coi nơi này là nhà của mình luôn rồi.
“Không được à?" Trần Giang Dã cũng nhướng một bên lông mày.
“Tất nhiên là được.”
Tân Nguyệt buông tay nắm cửa ra, giơ tay lên làm tư thế "Mời" với anh, "Mời vào, ân nhân cứu mạng của tôi."
Trần Giang Dã khẽ nhếch môi, cong khóe miệng vào nhà.
“Vào rồi thì nói nhỏ một chút, bố tôi và Kiều Ngữ chưa dậy.”
Trần Giang Dã gật đầu.
Sau khi vào nhà, Tân Nguyệt bắt đầu rửa nồi.
Cô đổ hai gáo nước vào nồi, tiếp theo, Tân nguyệt đi vòng ra dưới bếp, thêm củi vào bếp nhóm lửa.
Hai người giữ im lặng, trong nhà chỉ nghe thấy tiếng củi cháy "lách tách”.
Trong nhà, ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu khắp mặt đất, phân chia ranh giới rõ ràng giữa hai bên, nửa sáng nửa tối.
Trần Giang Dã tựa vào tường bên cạnh nhìn Tân Nguyệt, ánh đèn đổ bóng trên mặt anh, khiến người ta không thấy rõ biểu cảm.
Tân Nguyệt biết anh đang nhìn mình, cô quay đầu đối diện với ánh mắt anh, rồi cô quay lại nhìn chằm chằm ngọn lửa nhảy múa trước mắt, hơi ngẩn ra.
Đêm qua mất ngủ, cô suy nghĩ rất nhiều, và rất nhiều trong số đó là ảo tưởng.
Ví dụ như, đại học Y Tân Hải cách Thượng Hải không xa, sau này bọn họ còn có khả năng gặp lại hay không. Rồi lại ví dụ như, anh còn có thể quay lại đây không... Và còn rất nhiều ảo tưởng giống vậy.
Cô vừa ảo tưởng, vừa liên tục phá vỡ những ảo tưởng đó.
Biết rõ đó là si tâm vọng tưởng, nhưng vẫn không nhịn được mà thêu dệt nên những giấc mơ gần như không thể chạm đến hết lần này đến lần khác.
Cho đến khi vài tia sáng ban mai lọt qua khe cửa sổ, cô mới quyết định quay lại với hiện thực.
Đây mới là thế giới anh thật sự tồn tại.
Cô thật sự rất muốn ôm anh, hôn anh say đắm, tung tăng chạy trong núi rừng, hóng gió như trong tưởng tượng.
Đây là điều cô có thể làm, cũng là điều cô không thể làm.
Giữ mối quan hệ mập mờ với anh, đã là quyết định táo bạo nhất cô có thể làm.
Cô hy vọng anh cũng vậy, đừng tiếp tục tới gần nữa.
Bọn họ vốn chỉ còn một tháng, nếu như anh nói ra, vậy thì ngay cả một tháng cũng không còn.
“Nước sôi rồi.”
Tân Nguyệt hoàn hồn, liếc nhìn Trần Giang Dã bên cạnh, đứng dậy đi xuống phía dưới lấy nồi.
"Lần này anh ăn bao nhiêu?"
“Một lạng rưỡi.”
Tân Nguyệt giật mình nói: "Anh ăn hết nhiều vậy sao?”
Mặc dù các bạn nam ở độ tuổi này thường ăn rất nhiều, nhưng một lần ăn hết một lạng rưỡi thì vẫn rất ít người ăn được nhiều như vậy. Lớp cô có một nam sinh họ Vương cũng bởi vì mỗi lần ăn một lạng rưỡi mì mà bị đặt biệt danh là "Vương lạng rưỡi".
Trần Giang Dã trả lời cô rất chắc chắn: "Ăn hết.”
Tân Nguyệt thở dài, một người có thể ăn bốn lượng mì một bữa, sợ là bữa nào cũng phải ăn món chính mới no, kết quả tới đây chỉ có thể ăn đồ ăn vặt mỗi bữa.
Cô do dự một lát, quay đầu nói với anh: "Hay là… Sau này mỗi ngày anh đều đến nhà tôi ăn đi?"
Trong xoang mũi Trần Giang Dã phát ra một tiếng cười trầm, khóe miệng cũng theo đó nhếch lên: "Vậy coi như cô trả ân tình cho tôi."
Tân Nguyệt cũng cười khẽ: "Thành giao.”
Bọn họ nhìn nhau, không ai chú ý tới một người chậm rãi lui về sau tường.
Kiều Ngữ vốn định đi vệ sinh, không ngờ lại bắt gặp cảnh bọn họ nhìn nhau cười.
Cô ấy không muốn làm phiền, cũng không cố ý nghe lén bọn họ nói chuyện, lẳng lặng trở về phòng.
“Hôm nay cô định làm gì?”
“Buổi sáng làm bài tập, buổi chiều phải đi cắt cỏ cho lợn.”
“Vẫn chưa hỏi cô.”
Trần Giang Dã nhìn chằm chằm Tân Nguyệt, con ngươi u tối, anh nói tiếp: "Thành tích của cô tốt không?”
Tân Nguyệt vừa nhóm lửa vừa trả lời anh: "Cũng được.”
“Cũng được là sao?”
Tân Nguyệt dừng lại động tác đang làm, suy nghĩ hai giây rồi nói: "Nếu cả năm lớp mười hai chăm chỉ học tập, theo như dự tính thì chắc là có thể thi được 678 điểm."
Cách tính tổng điểm của mỗi địa phương không giống nhau, Trần Giang Dã không có khái niệm về điểm số này.
“678 là đang ở trình độ nào?”
Tân Nguyệt liếc nhìn anh một cái, sau đó nhanh chóng quay đi, thản nhiên nói: “Điểm xét tuyển năm nay của Đại học Thanh Hoa ở Tứ Xuyên là 682 điểm."
Nghe vậy, mí mắt Trần Giang Dã giật giật.
“Cho nên cô định thi vào Thanh Hoa.”
“Không định.”
Trần Giang Dã có chút không hiểu: "Vậy Bắc Đại?”
Tân Nguyệt lắc đầu: "Tôi muốn thi vào khoa mắt của Đại học Y Tân Hải, khoa mắt là chuyên ngành hàng đầu của bọn họ, điểm xét tuyển không thấp hơn Thanh Hoa là mấy."
Trần Giang Dã nhíu mày: "Bây giờ ba ngày hai bữa thì lại có một bác sĩ bị tấn công, cô vẫn muốn làm bác sĩ?"
Tân Nguyệt ngước mắt nhìn anh: "Ngày nào cũng xảy ra tai nạn giao thông, tại sao anh vẫn muốn lái xe?"
". . ."
Trần Giang Dã bị chặn họng.
Tân Nguyệt nở nụ cười, quay đầu tiếp tục nhóm lửa.
“Tôi chỉ tò mò thôi.”
Trần Giang Dã dừng một chút, tiếp tục nói: "Vì sao cô muốn làm bác sĩ."
Tân Nguyệt nghe hai chữ "Tò mò", thì vẻ mặt có chút hoảng hốt, bởi vì hôm qua anh mới nói với cô câu kia:
"Cô có thể tò mò về tôi."
Bây giờ nhớ lại, cô vẫn cảm thấy như có dòng điện chạy qua người.
Đầu óc choáng váng, cô buột miệng nói một câu: "Anh cũng có lúc tò mò về tôi à.”
Đợi đến khi cô kịp phản ứng mình đã nói gì thì bên tai đã truyền đến tiếng cười trầm thấp của Trần Giang Dã.
"Tôi luôn tò mò về cô."
Giọng nói mang theo ý cười lười biếng lọt vào tai khiến hô hấp của Tân Nguyệt ngưng trệ trong phút chốc.
Trong giai đoạn mập mờ, có vài lời nói khiến con tim đập mạnh hơn cả lời tỏ tình.
Đó là một loại xúc động vô cùng kỳ diệu.
"Mì sắp nát rồi."
Giọng của Trần Giang Dã lại vang lên, kèm theo nụ cười còn rõ ràng hơn trước.
Tân Nguyệt đỏ mặt.
Nhưng cô không biết, còn tưởng rằng nhiệt độ trên mặt là do hơi nóng từ ngọn lửa trước mặt.
Cô càng không biết, người bên cạnh đang nhìn gương mặt dần đỏ lên của cô, khóe miệng cũng từng chút nhếch lên theo.
Vì cô không dám nhìn anh.
Nếu cô liếc nhìn một cái thôi, khuôn mặt chắc chắn sẽ càng đỏ hơn.
Khóe miệng anh lộ ra nụ cười trêu chọc, thật sự quá trêu người.
Mì trong nồi được cô vớt từng đũa một, bình thường nhiều lắm thì bốn năm đũa là có thể vớt hết mì ra, nhưng Tân Nguyệt phải vớt chừng mười lần mới xong.
Lúc này cô mới chậm chạp nhận ra mặt mình nóng lên là vì anh, chờ nhiệt độ giảm xuống mới quay đầu lại nhìn anh.
"Mì của anh."
Cô đưa bát đựng bốn lượng mì cho anh.
“Cám ơn.”
“Trả lại ân tình cho anh, không cần cám ơn.”
Trần Giang Dã nhìn cô: "Nhất định phải rạch ròi như vậy à?”
Tân Nguyệt không nói lời nào, yên lặng ôm bát đi ra bàn ăn mì.
Trần Giang Dã cười một tiếng, đi theo.
Ngồi xuống ăn được vài gắp mì, Trần Giang Dã phá như thể chỉ lơ đãng hỏi, phá vỡ sự im lặng giữa hai người: "Vậy rốt cuộc tại sao cô lại muốn làm bác sĩ, cô vẫn chưa nói."
Tân Nguyệt không biết vì sao anh lại cố chấp muốn biết lý do, bác sĩ là nghề nghiệp thiêng liêng mà rất nhiều người hướng tới, cũng không phải nghề nghiệp gì quá kỳ lạ cần một lý do đặc biệt, cho dù cô chưa từng bị mù lòa, có lẽ cô vẫn muốn trở thành một bác sĩ.
Cô do dự một lúc, rồi kể cho anh chuyện trước đây mình từng bị mù.
"Sau vụ tai nạn ô tô, tôi bị mù hai tháng, nếu không may mắn gặp được một bác sĩ rất giỏi, khả năng bây giờ tôi đã là người mù rồi."
Khi nghe cô nói ra hai chữ "bị mù", tốc độ ăn mì của Trần Giang Dã chợt chậm lại, lông mày lập tức nhíu lại.
“Cho nên cô muốn làm một bác sĩ khoa mắt? "Anh trầm giọng hỏi.
“Ừ.”
Trần Giang Dã không hỏi thêm nữa, cúi đầu tăng tốc độ ăn mì.
Anh đột nhiên im lặng khiến Tân Nguyệt cảm thấy có chút kỳ lạ, nghi hoặc nhìn anh vài lần. Anh dường như đang suy nghĩ điều gì đó, lông mày nhíu rất chặt, tốc độ ăn mì c*̃ng nhanh bất thường, một bát mì một lạng rưỡi chẳng bao lâu đã gần hết.
Tân Nguyệt không muốn để anh ăn xong rồi nhìn cô ăn, nên cũng tăng tốc độ ăn mì.
Cuối cùng, hai người ăn hết bát mì cùng một lúc một cách thần kỳ, lại đồng thời ngẩng đầu lên nhìn nhau cùng một lúc.
Tân Nguyệt ngẩn người.
Mà trong khoảnh khắc cô còn đang ngơ ngác, Trần Giang Dã giơ bát lên, sau đó hất cằm, như ra hiệu cô cũng cầm bát lên.
“Để làm gì?”
“Coi như đây là rượu.”
Trần Giang Dã hơi nghiêng đầu: "Chúc cô trở thành bác sĩ khoa mắt hàng đầu."
Tân Nguyệt lại sửng sốt, đôi mắt cô mở to vì kinh ngạc.
Ngôn từ có sức mạnh, đặc biệt khi được sử dụng một cách bất ngờ.
Hầu hết thời gian, Trần Giang Dã luôn mang đến cho người ta cảm giác rằng anh không có nỗi nhớ hay kỳ vọng nào đối với thế giới này, như thể anh không có cuộc sống mà mình mong muốn, cũng không có lý tưởng, chỉ sống tạm bợ mà thôi.
Cho nên, những lời này từ miệng anh nói ra có một cảm giác nóng bỏng khó hiểu.
Như thể... Anh cũng đã tìm được phương hướng và lý tưởng của mình trong hoang mạc.
Tân Nguyệt lờ đi sự nóng bừng nơi mí mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Cũng không phải không có lý do - -
Người cô thích, cô hy vọng mọi điều tốt đẹp sẽ đến với anh.
“Vậy tôi cũng chúc anh…”
Cô nâng bát lên, nhưng không biết nên nói gì tiếp theo.
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể hỏi anh: "Tôi nên chúc anh điều gì đây?”
Câu hỏi này dường như cũng làm khó Trần Giang Dã, thậm chí khiến anh ngẩn người trong chốc lát.
“Chúc anh…”
Sau một lúc lâu, anh khẽ hé môi, ánh mắt vững vàng dừng trên người cô.
“Chúc tôi được như mong muốn.”
Trong ánh sáng lờ mờ của buổi sáng sớm, đáy mắt vốn luôn u ám của anh lại như đang cháy bừng, cực nóng, vô cùng nóng bỏng.
Tân Nguyệt nhìn thấy bóng dáng của chính mình phản chiếu trong đôi mắt của anh.
Trái tim cô bắt đầu co thắt lại.
Trực giác nói cho cô biết - -
Mong muốn của anh, dường như có liên quan đến cô.
Nhưng cô hy vọng đây chỉ là cô tự mình đa tình.
Tuy nhiên, dù có liên quan đến cô hay không, cô vẫn hy vọng anh được như mong muốn. Người như anh đáng có được mọi thứ anh ao ước.
Cô hít một hơi thật sâu, chiếc cổ xinh đẹp duỗi thẳng.
Cô đối diện với ánh mắt của anh, không trốn tránh nữa, như một tín đồ thành kính cầu nguyện thần linh, chúc anh:
“Chúc anh được như mong muốn.”
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Giang Dã sẽ được như mong muốn, chúng ta cũng vậy.