Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 53

Sáng sớm, đồng hồ sinh học đánh thức Tân Nguyệt.

Sáu giờ mười phút, cô mở mắt.

Những tia ánh sáng buổi sáng lọt vào rèm giường, xuyên qua khe hở trên rèm, Tân Nguyệt nhìn thấy bầu trời sáng sủa ngoài cửa sổ, không giống như những buổi sáng mùa đông, mà lại giống giữa hè.

Mùa hè có Trần Giang Dã.

Có vẻ như nó đã trở lại.

Một nụ cười bất giác nở trên môi, Tân Nguyệt rời khỏi chăn.

Cơ thể không còn nặng nề như những ngày trước do uống thuốc ngủ. Trong hơn hai tháng khai giảng, đây là lần đầu tiên Tân Nguyệt cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Cô mỉm cười vươn vai một cách thoải mái, lúc tay buông xuống, ngón tay vô tình chạm vào một cái lọ.

Cái lọ lăn tới, âm thanh các viên thuốc va chạm vang lên bên trong.

Tân Nguyệt cúi đầu, nhìn lọ thuốc màu trắng bên cạnh.

Sau một lúc lâu, cô cầm lọ thuốc ngủ lên, vén rèm xuống giường, sau đó không chút do dự ném lọ thuốc vào thùng rác màu đen bên cạnh giường.

Cô không cần lọ thuốc này nữa.

Bên trong còn thừa hơn nửa lọ, nhưng cô cũng không cảm thấy tiếc, uống nhiều thuốc ngủ sẽ ảnh hưởng đến trí nhớ, nếu như không phải bất đắc dĩ, cô cũng sẽ không cần dựa vào thuốc ngủ để đi vào giấc ngủ.

Sau khi ra ban công đánh răng rửa mặt xong, Tân Nguyệt đội mũ và khẩu trang ra ngoài.

Bởi vì chưa tới sáu giờ rưỡi, lúc này trên đường hầu như không có ai. Hôm nay có nắng, nhưng không khí vẫn lạnh, thở ra một hơi sẽ ngưng tụ thành sương trắng.

Tân Nguyệt xoa tay, bước nhanh vào căn tin.

Trong căn tin rộng lớn, lúc này chỉ có một người đang ngồi, người nọ mặc một bộ đồ đen, đang cúi đầu ăn một bát mì.

Hơi nước bốc lên làm mờ khuôn mặt của anh, cộng thêm hư ảnh do khoảng cách tạo thành, nhưng Tân Nguyệt vẫn nhận ra anh ngay lập tức.

Có lẽ là anh nghe thấy tiếng bước chân của cô, nên ngẩng đầu, cũng nhìn về phía cô.

Tân Nguyệt dừng lại khoảng một, hai giây, rồi tiếp tục bước về phía trước, trong khi anh ngồi ở đối diện cửa chính, quay lưng về phía quầy nhận cơm.

Cô muốn mua bữa sáng thì nhất định sẽ đi ngang qua anh.

Trừ khi, đi vòng qua lối đi khác, nhưng không cần thiết.

Cô đi thẳng về phía anh.

Từng bước một, rồi dừng lại trước mặt anh.

“Dậy sớm vậy?”

Lời chào hỏi đơn giản mà thẳng thắn.

Trần Giang Dã ngẩng đầu: "Nếu không thì đợi bị người ta chụp à?”

Tân Nguyệt nhướng mày, một nụ cười xuất hiện trên môi: "Anh sợ bị chụp à?”

“Không phải sợ.”

Anh sửa lại: "Là phiền.”

Tân Nguyệt cười thầm trong lòng, cô cũng không nhấn mạnh từ đó, nhưng anh vẫn nắm bắt được điểm mấu chốt mà cô muốn bày tỏ.

Lúc này, đầu bếp mặc áo khoác ngắn màu trắng sau quầy nhận cơm ôm một lồng bánh bao lớn từ bên trong ra.

Tân Nguyệt không tiếp tục ở lại, khẽ cười đi về phía quầy nhận cơm.

Cô đeo khẩu trang, không ai nhìn thấy độ cong khóe môi cô, nhưng ánh mắt cô cũng cong theo.

Cho nên, Trần Giang Dã biết cô đang cười.

Vì thế, anh cũng mỉm cười.

Mì trong bát cũng gần hết, anh gắp một đũa cho vào trong miệng, sau đó bưng bát đi đổ.

Anh đổ nước mì vào thùng rác gần ký túc xá hơn, khi quay lại, Tân Nguyệt đã mua bánh bao và sữa đậu nành, anh và cô vừa lúc đi song song về phía một cánh cửa khác thông tới tòa nhà dạy học.

Lúc này Tân Nguyệt chưa ăn bánh bao, dùng hai bàn tay nhỏ bé nâng ở trước ngực sưởi ấm, thoạt nhìn giống như một con sóc đang ôm quả hạch màu trắng.

Trần Giang Dã liếc cô qua đuôi mắt, thờ ơ bất cần đời.

“Lạnh đến mức đó sao?”

Tân Nguyệt liếc anh một cái: "Tôi chỉ lạnh tay thôi."

Trần Giang Dã lấy cái gì đó trong túi ra, nhìn một chút, lại cất vào, sau đó hỏi:

“Tay con gái bọn em thường đều dễ bị lạnh à?”

“Đều?”

Tân Nguyệt nhíu mày, liếc anh: "Rất nhiều cô gái nói với anh tay bọn họ lạnh à?”

Nhìn vẻ mặt của cô khi nói câu này, Trần Giang Dã hừ một miệng, nhưng giọng nói lại ẩn chứa ý cười: "Đây không phải là kiến thức cơ bản sao?"

Tân Nguyệt cũng hừ một tiếng: "Kiến thức cơ bản mà anh còn hỏi?”

"Tôi làm sao biết em là vấn đề sinh lý phổ biến hay là có bệnh nên tay mới lạnh."

“Anh mới có bệnh." Tân Nguyệt trừng anh.

Bị mắng có bệnh, nụ cười bên môi Trần Giang Dã lại càng rõ ràng hơn.

“Tay tôi cũng không lạnh.”

Giọng nói của anh mang theo nụ cười lơ đãng và lười biếng, nghe vào trong tai như có ý trêu chọc khó diễn tả được thành lời.

Câu nói của anh chẳng biết vì sao lại khiến Tân Nguyệt hơi ngẩn người, lông mi dài chớp một cái, thu hồi tầm mắt, kéo khẩu trang xuống, cúi đầu cắn bánh bao.

Chỉ là, cô đã quên bánh bao được bỏ trong túi nilon, nên thứ cô cắn phải là túi nilon.

Cô cắn một miếng, người nào đó lập tức bật cười thành tiếng.

Tiếng cười tùy ý quanh quẩn trên hành lang không người, cũng chấn động nơi lồng ngực cùng cơ thể, như đang thiêu đốt, xua tan toàn bộ cái lạnh của mùa đông.

Tân Nguyệt vùi đầu, vành mũ che khuất khuôn mặt đỏ bừng của cô, nhưng không che được vành tai ửng đỏ.

Trần Giang Dã nhìn vành tai đỏ ửng của cô, ánh mắt trở nên có phần sâu xa.

Theo hiểu biết của anh về cô, da mặt cô không mỏng như vậy, nếu có xấu hổ thì cũng không đến mức lỗ tai đỏ như vậy.

Cho nên... Cô đang nghĩ gì vậy?

Hai tay anh nhét trong túi bắt đầu xoa xoa, như có chút ngứa ngáy, muốn nắm lấy cái gì đó.

Gió mùa đông thổi vù vù, nhưng cả hai trong gió đều không hề thấy lạnh, cơ thể họ nóng và hơi khô.

Bọn họ chầm chậm đi đến lớp, Tân Nguyệt đã ăn bánh bao xong, đang cúi đầu cắn ống hút sữa đậu nành. Cô vừa uống sữa đậu nành vừa lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa, nhưng một tay không dễ mở, cô xoay chìa khóa nửa ngày cũng không mở được.

“Chậc.”

Người bên cạnh “chậc” một tiếng, đưa tay cầm chìa khóa trong tay cô, mở cửa chỉ trong hai lần xoay.

Vì anh lấy chìa khóa từ tay cô, nên tay anh tất nhiên cũng chạm vào tay cô.

Ách... Tay anh đúng là không lạnh, rất nóng.

Mở cửa xong, Trần Giang Dã tiện tay ném chìa khóa cho Tân Nguyệt, sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng “bộp”--

Chìa khóa rơi xuống đất.

Trần Giang Dã quay đầu, nhướng một bên lông mày nhìn Tân Nguyệt: "Sao em không đón lấy?”

“Anh nói ném cho tôi à?”

“Cái này còn phải nói?”

“Phải!”

Tân Nguyệt nhấn mạnh từ này, tức giận ngồi xổm xuống nhặt chìa khóa lên.

Trần Giang Dã không nói gì nữa, chỉ cười nhạt nhìn cô.

Tân Nguyệt lườm anh một cái, đi vào lớp.

Cô ngồi vào chỗ, lấy cuốn sổ từ vựng ra học từ đơn, Trần Giang Dã thì mở một cuốn tài liệu ra đọc, thỉnh thoảng cầm bút ghi chép mấy dòng vào sổ.

Gần bảy giờ, người phòng lớp dần dần đến đông đủ.

Từ Tuấn Kiệt đến lớp lúc sáu giờ năm mươi lăm phút, vừa vào đã vọt tới chỗ ngồi nói với Tân Nguyệt:

“Tân Nguyệt, video kia của cậu không còn nữa, gần như khắp các mạng xã hội đều không thấy nữa!”

Tân Nguyệt kinh ngạc mở to mắt.

Từ Tuấn Kiệt tiếp tục nói: "Mình tìm kiếm mãi mà không thấy, mấy tài khoản marketing lớn đăng bài về cậu cũng biến mất, cả tài khoản của nữ sinh lớp mười hai quay video cậu cũng không còn.”

Hai mắt mở to của Tân Nguyệt lại càng to hơn.

“Đây là… Chuyện gì thế?”

Bởi vì quá mức kinh ngạc, đầu óc Tân Nguyệt không kịp phản ứng, nói chuyện hơi chậm chạp.

"Có một tài khoản marketing nói rằng video của người đó bị nền tảng này khóa. Mình thấy trong phần bình luận có người tự xưng biết tin tức nội bộ, người đó nói, bây giờ cậu chưa ký hợp đồng với bất kỳ công ty lớn đào tạo người nổi tiếng nào, bọn họ sợ cậu cướp mất độ phổ biến của những người nổi tiếng dưới trướng bọn họ, nên đã hợp sức phong sát cậu."

Tân Nguyệt nghe xong thì nhướng mày: "Nếu đúng là như vậy, tôi đây ngược lại phải cảm ơn bọn họ rồi."

Nhưng cô luôn cảm thấy, chuyện không phải như vậy.

Hiện tại, người nổi tiếng bị đào thải quá nhanh, ngay cả những người nổi tiếng trên nhiều nền tảng khác nhau, nếu nội dung không chất lượng thì sẽ nhanh chóng bị các người mới nổi thay thế. Việc mấy công ty chuyên đào tạo người nổi tiếng có thể độc quyền một thị trường lớn như vậy, đó là tuyệt đối không có khả năng.

Vậy video của cô bị khóa vì lý do gì?

Bây giờ khi cô đã bình tĩnh lại từ sự ngạc nhiên, cô nhanh chóng nghĩ đến một khả năng khả thi hơn rất nhiều --

Trần Giang Dã.

Cô quay đầu nhìn anh một cái, đoán những gì Từ Tuấn Kiệt vừa mới nói chắc chắn anh đều nghe được, nhưng biểu cảm của anh có vẻ không ngạc nhiên cho lắm.

Học sinh đến lớp càng lúc càng đông, không ít người đang thảo luận về chuyện này.

Tân Nguyệt đảo tròng mắt, viết một đoạn dài trên vở nháp, sau đó xé tờ giấy và gấp thành những ô vuông nhỏ, chờ đến khi vào học thì ném cho Trần Giang Dã.

Trần Giang Dã lấy tờ giấy từ mép bàn, mở ra.

[Từ Tuấn Kiệt nói video của hai chúng ta đã bị khóa, tài khoản của nữ sinh lớp mười hai quay chúng ta cũng không còn, là anh làm sao?]

Trần Giang Dã từ từ cầm bút lên, viết vài chữ, sau đó đá vào ghế Tân Nguyệt một cái.

Sau khi Tân Nguyệt cảm thấy anh đá ghế thì đưa tay ra phía sau, Trần Giang Dã đặt tờ giấy vào trong tay cô.

Tân Nguyệt mở tờ giấy ra, thấy anh chỉ trả lời cô hai chữ:

[Chứ sao?]

Nhìn hai chữ này, Tân Nguyệt cũng có thể tưởng tượng được nếu như anh nói ra, giọng điệu sẽ ngầu lòi cỡ nào.

Nhưng anh có điều kiện để ngầu.

Tân Nguyệt cười, cất mảnh giấy, tiếp tục nhìn vào cuốn sổ từ vựng để học thuộc.

Tiết tự học buổi sáng trôi qua trong tiếng đọc bài to, tiết thứ nhất là môn Vật lý.

Ngày hôm qua giáo viên Vật lý đã làm việc thêm giờ để chấm xong bài thi. Lúc cô ấy vào lớp, đúng lúc đụng phải Từ Dương đang định chạy ra ngoài, cô ấy lập tức gọi cậu lại, nhét bài thi vào trong lòng cậu.

"Đưa bạn nào trả bài kiểm tra cho các bạn."

Từ Dương: Biết vậy đã đi cửa sau.

“Đến đây, trả bài kiểm tra.”

Từ Dương ôm bài kiểm tra phát cho mấy bạn ngồi hàng đầu, rồi tự mình trả hơn mười bài nữa.

Khi đang trả bài kiểm tra, cậu đột nhiên "Đệt" một tiếng, ánh mắt mở thật to, giống như nhìn thấy điều gì đó ghê gớm.

“Sao thế? Sao thế?”

Vừa ngửi thấy có điều gì đó thú vị, Hồ Vũ Hàng lập tức lại gần nhìn bài kiểm tra trong tay cậu, rồi cũng thốt lên một tiếng "Đệt".

Hai người đồng loạt ngẩng đầu, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Trần Giang Dã, lại đồng loạt cùng tay cùng chân bước tới trước mặt Trần Giang Dã.

“Anh Dã, không phải chứ, anh cũng là học bá à?!”

“Có người có thể đạt được điểm tối đa môn Vật lý sao?!”

Hai người đều la to, tiếng la của họ khiến cả lớp đều nghe thấy, vì thế, Trần Giang Dã ngay lập tức đã bị mười mấy người bao vây, mỗi người đều muốn đến xem bài kiểm tra đạt điểm tối đa như thế nào.

Lúc này, một người trả bài kiểm tra khác giơ bài kiểm tra lên hô to: "Tân Nguyệt cũng đạt điểm tối đa!"

Tân Nguyệt đã đạt điểm tối đa rất nhiều lần, mọi người cũng quen với điều đó, nhưng đây là bài thi của tỉnh Giang Tô, rất nhiều người còn không đạt được điểm trung bình.

Từ Dương chọc Trần Giang Dã: "Anh Dã, nói mau, có phải anh chép bài của Tân Nguyệt không?"

“Chép con mẹ cậu.”

Trần Giang Dã giật lại bài kiểm tra.

Từ Dương làm mặt buồn rầu: "Làm người không thể có được tất cả mọi thứ như vậy được.”

“Anh như vậy, bọn này biết sống sao?”

Những người khác cũng phụ họa.

Trần Giang Dã bị bọn họ làm cho đau đầu, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi ra ngoài.

“Anh Dã, anh đi đâu vậy?”

Trần Giang Dã không quay lại.

Từ Dương là người biết nhìn sắc mặt, đưa mắt nhìn những người khác, vỗ bả vai bọn họ nói: "Giải tán, giải tán."

Cách thời điểm vào lớp còn hai phút, Trần Giang Dã mới trở về, lúc này không còn ai đến vây quanh anh nữa.

Tân Nguyệt nghe thấy động tĩnh phía sau, nhân lúc chưa vào lớp, quay đầu nhìn anh.

Trần Giang Dã: "Sao đấy?”

“Sao anh thi được điểm tối đa vậy? Kiều Ngữ nói cùng lắm anh chỉ có thể thi vào một trường cao đẳng trong nước thôi mà.”

"Cô ta thì biết cái quái gì."

Trần Giang Dã dựa vào ghế, hơi ngửa đầu, "Trần Giang Dã tôi, có cái gì mà không đứng nhất đứng nhì chứ.”

Tân Nguyệt:...

Được rồi, từ nay về sau, cái nhãn cô dán cho anh, ngoại trừ "Anh chàng ngầu lòi", xem ra còn phải thêm "Ông hoàng khó chịu" nữa.

“Vậy sao cậu ấy lại nói như vậy?”

"Trước kia không muốn học."

Vẻ mặt Tân Nguyệt đầy dấu chấm hỏi: "Anh nghe anh nói xem có thấy hợp lý không?"

Trần Giang Dã hơi nhướng mày: "Chỗ nào không hợp lý?”

"Vậy anh nói xem, anh bắt đầu muốn học từ khi nào?"

“Học kỳ này.”

“Thế này còn không thái quá sao?”

Tân Nguyệt rất là khiếp sợ: "Hơn hai tháng, sao anh có thể từ trình độ cao đẳng đến thi được điểm tối đa?”

Trần Giang Dã lười biếng ném một quyển tài liệu bên cạnh tới trước mặt Tân Nguyệt.

“Mấy câu hỏi trên bài kiểm tra này cơ bản đều ghi trong quyển này."

Tân Nguyệt mở ra xem qua, trên đó có rất nhiều ví dụ về đề thi thật của kỳ thi đại học, nhưng tất cả đều rải rác, không phải là một tờ đề thi hoàn chỉnh được đính kèm, phải đọc hơn nửa quyển sách này mới có thể nắm hết các câu hỏi trong đề.

“Trí nhớ của anh tốt như vậy?" Cô lại hỏi anh.

“Đọc đến đâu nhớ đến đấy, nghe nói chưa?”

Anh nhếch môi nở một nụ cười kiêu ngạo: "Tôi chính là vậy đó.”

Giờ phút này, trong lòng Tân Nguyệt chỉ có một cảm xúc:

Ghen tị.

Thật con mẹ nó ghen tị!

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Việc Trần Giang Dã đọc đến đâu nhớ đến đấy, tôi đã nhắc nhiều lần rồi, chắc không đột ngột nhỉ, anh Dã của tôi chính là người đàn ông tuyệt vời nhất!

Bình Luận (0)
Comment