Ở trường Trung học Đan Hồ, tiết cuối cùng của mỗi lớp vào chiều thứ ba đều là tiết sinh hoạt lớp, dù thực tế rất ít khi sử dụng để tổ chức sinh hoạt, chủ yếu là để nhà trường dễ dàng thống nhất thời gian tổng vệ sinh toàn trường.
Hôm nay lại đến thời gian tổng vệ sinh.
“Nửa nhóm sau đi quét sân thượng.”
“Nửa nhóm trước quét hành lang.”
Cán bộ sinh hoạt phân công công việc.
"Nhóm này đi quét hội trường, khu vực bên ngoài hội trường thì để Trần Giang Dã và Tân Nguyệt quét nhé."
Cán bộ sinh hoạt vừa nói vừa nháy mắt với Trần Giang Dã, cậu ta là một trong những nam sinh đi cùng bọn họ lên sân thượng ngày hôm qua, biết Trần Giang Dã thích Tân Nguyệt.
Tân Nguyệt không để ý thấy cậu ta nháy mắt với Trần Giang Dã, cho rằng cậu ta chỉ phân công theo vị trí, cô đi thẳng ra phía sau đi lấy cây lau nhà, sau đó lại ném cây chổi kia cho Trần Giang Dã.
"Chờ tôi ở cửa, nhớ cầm theo đồ hốt rác."
Nói xong, cô cầm cây lau nhà đi vào nhà vệ sinh để làm ướt.
Trần Giang Dã tựa vào cửa đợi cô hai phút, nhìn cô rất nhẹ nhàng cầm cây lau nhà còn đang nhỏ giọt bước ra từ nhà vệ sinh.
Hôm nay Trần Giang Dã không đeo khẩu trang, giờ cũng không đeo, nhưng không biết anh lấy mũ từ đâu ra, đội lên đầu, vẫn là cái mũ cùng kiểu với cô.
Buổi trưa hôm nay, cán bộ sinh hoạt đã đưa đồng phục cho anh, anh khoác lên ngoài áo của mình. Bây giờ, trông hai người cực kỳ giống như một đôi yêu nhau đang mặc đồ đôi.
Trường Trung học Đan Hồ không có đồng phục mùa đông, chỉ có áo ngắn tay và áo khoác xanh trắng. Mùa đông đến, học sinh chỉ có thể mặc áo khoác bên trong rồi mặc thêm áo bông ở ngoài. Hầu hết mọi người mặc trông khá tròn trịa, nhưng Trần Giang Dã chịu lạnh tốt, bên trong mặc đồ mỏng, thêm một bộ đồng phục bên ngoài thì trông không mập mạp chút nào. Màu xanh trắng thậm chí còn làm nổi bật thêm vẻ trẻ trung trên người anh.
Không thể không nói, người đẹp thì mặc cái gì cũng đẹp.
Tân Nguyệt nhìn chằm chằm mũ Trần Giang Dã, đi tới trước mặt anh, cũng không nói gì, chỉ nghiêng đầu về phía anh: "Đi theo tôi."
Trần Giang Dã lười biếng đứng thẳng dậy, cầm chổi đi theo sau cô.
Vị trí hội trường tương đối hẻo lánh, dù nơi này gần cổng trường nhất, nhưng bởi vì phía trước có một vườn hoa nhỏ, bên cạnh lại là tòa nhà dạy học rất cao, cả hội trường bị che kín mít, xem như là một nơi rất kín đáo, vừa đến buổi chiều hoặc là buổi tối sẽ có không ít cặp đôi lén lút yêu đương chạy đến đây hẹn hò.
Khu vực mà Tân Nguyệt và Trần Giang Dã phải dọn dẹp này không biết đã có bao nhiêu cặp đôi nhỏ đặt chân đến.
Hai người đội mũ giống nhau, mặc đồng phục học sinh giống nhau, đi từ tầng bốn xuống, dọc đường đi thu hút ánh nhìn của rất nhiều người đi ngang qua.
Có người lén lấy điện thoại chụp hình họ, nhưng cũng không chụp được mặt, mà chụp được thì cũng chẳng sao.
Đến hội trường, cuối cùng không có ai nhìn chằm chằm bọn họ nữa.
Tân Nguyệt dừng lại, nói với Trần Giang Dã: "Anh quét ở phía trước, tôi lau ở phía sau."
Trần Giang Dã ừ một tiếng, không đi về phía trước mà đi tới trước mặt cô rồi dừng lại, sau đó đưa tay nâng mũ cô lên.
“Làm gì đó?" Tân Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh.
"Tuần sau có thể không cần đội mũ nữa, ngày nào cũng đội mũ em không sợ hói sao?"
Tân Nguyệt chớp mắt mấy cái: "Sau này tôi không cần lo bị người ta chụp nữa à?”
"Ít nhất trong một năm, video và hình ảnh về em sẽ bị hạn chế trên nhiều nền tảng."
“Vậy tại sao lại là một tuần sau?" Tân Nguyệt nghi hoặc nghiêng đầu.
Trần Giang Dã cố tình làm vẻ bí ẩn, nói: "Đến lúc đó em sẽ biết."
Tân Nguyệt lập tức liếc anh một cái: "Có thể đừng úp úp mở mở như thế được không?”
“Không thể.”
Anh nhếch môi, không muốn sự trêu chọc trong mắt mình lộ rõ quá.
Tân Nguyệt im lặng bĩu môi, cũng lười hỏi tiếp, chống cây lau nhà xuống đất, lạnh lùng hất cằm với anh: "Quét đi."
Trần Giang Dã bật cười, cũng không biết đang cười vì điều gì, sau đó mới xoay người quét sàn.
Anh quét dọn trông cũng lười biếng, ngay cả cúi người cũng lười, có lẽ hôm nay là ngày đầu tiên trong đời vị đại thiếu gia này cầm chổi quét dọn.
Tân Nguyệt cảm thấy mình lau nhà còn nhanh hơn anh quét, bèn thúc giục: "Anh có thể quét nhanh hơn một chút không?”
Không ngờ người nào đó lại nói: "Tôi đây không phải đang chờ em à?"
“Tôi có bảo anh chờ đâu?”
“Cần em bảo à?”
Trần Giang Dã nhướng mày: "Tôi muốn chờ thì chờ thôi.”
Tân Nguyệt: “...”
Người này, thật sự rất thích hơn thua, nhưng chỉ muốn hơn chứ không muốn thua.
Tân Nguyệt hít sâu một hơi, cúi đầu tiếp tục lau nhà.
Trần Giang Dã nhìn chằm chằm cô một lúc, cũng xoay người tiếp tục quét dọn, nhưng không lâu sau, anh lại ngừng lại, miệng khẽ mắng một tiếng:
“Mẹ kiếp.”
“Sao vậy?”
Tân Nguyệt chỉ đứng sau anh một chút, thò đầu ra, thấy anh nhìn chằm chằm một sản phẩm cao su trong suốt giống như bóng bay dài hình ngón tay trên mặt đất, bên trong còn chứa chất lỏng sền sệt dạng sữa không rõ nguồn gốc, có màu hơi vàng.
Tân Nguyệt không biết đó là cái gì, càng không hiểu vì sao Trần Giang Dã nhìn thấy thứ này lại giật mình, nên hỏi anh lần nữa: "Sao vậy?"
Vừa rồi biểu cảm của Trần Giang Dã chỉ là giật mình mà thôi, lúc này nghe Tân Nguyệt hỏi lại một lần, mí mắt anh giật giật, quay đầu lại, nhìn Tân Nguyệt với ánh mắt gần như không thể tin nổi.
“Anh nhìn tôi như vậy làm gì?”
“Ha.”
Anh nhếch môi, cười nhạt.
Hành động của anh khiến Tân Nguyệt cảm thấy mơ hồ.
“Anh lại phát bệnh à?”
Cô thật sự không hiểu nổi anh.
Trần Giang Dã nheo mắt lại, chỉ vào cái thứ nằm trên mặt đất, hỏi Tân Nguyệt: "Em không biết thứ này là gì?"
“Anh biết à?”
Ánh mắt Trần Giang Dã chợt tối sầm lại.
“Không có thằng đàn ông nào không biết." Anh nói.
Tân Nguyệt không rõ vì sao còn liên quan đến đàn ông, biểu cảm càng ngơ ngác.
“Vậy anh nói đi, đừng úp úp mở mở với tôi." Tân Nguyệt nhíu mày.
“Là em ép tôi phải nói đấy.”
Trần Giang Dã bước về phía cô.
Tân Nguyệt nhìn ánh mắt khó đoán của anh, chợt cảm thấy căng thẳng, một dự cảm không lành dấy lên trong lòng.
Trần Giang Dã dừng lại trước mặt cô, khoảng cách rất gần, đôi giày thể thao của anh gần như chạm vào mũi chân cô.
Sau đó, anh cúi người, môi mỏng dán vào tai cô.
Tân Nguyệt hoảng hốt, vội vàng đưa tay đẩy ngực anh: "Anh làm gì vậy?”
Trần Giang Dã di chuyển con ngươi tới đuôi mắt, ánh mắt có chút nghiền ngẫm.
"Thứ kia nói ra cho người khác nghe thấy thì không tốt."
Tân Nguyệt nhíu hàng lông mày thanh tú, lẩm bẩm: "Có gì mà không tốt chứ.”
“Em nghe xong sẽ biết.”
Anh cười khẽ, tiếng cười trầm thấp truyền vào màng nhĩ, rung động khiến người ta tê dại cả nửa người.
Rõ ràng anh chỉ cười một tiếng, nhưng Tân Nguyệt lại có cảm giác như khoảnh khắc anh đè lên người cô, hôn lên môi cô ở trong khách sạn ngày đó, từng đợt tê dại như dòng điện chạy dọc theo sống lưng chui vào đại não, như thể bị người ta bỏ bùa.
Thấy cô hơi ngẩn ra, Trần Giang Dã tiếp tục cúi đầu, đưa khóe môi đến gần bên tai cô, hạ thấp giọng, nói:
“Đó là bao cao su, đã qua sử dụng.”
Cả gương mặt Tân Nguyệt đỏ bừng chỉ trong chưa đầy một giây, đỏ đến mức vành tai cũng nóng bừng.
Trần Giang Dã cách cô hai centimet dường như cũng cảm nhận được chóp tai nóng hổi của cô, điều này khiến người ta không nhịn được muốn áp lên đó để xem… Nóng cỡ nào?
Yết hầu anh từ từ hạ xuống, một lúc sau mới từ từ lăn lên.
“Tân Nguyệt.”
Anh gọi tên cô, từ từ đứng thẳng dậy, cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô: "Đã mười tám tuổi rồi, bao cao su cũng không biết, em bảo tôi nên nói em thuần khiết, hay là ngu ngốc?"
Từ "ngu ngốc" cuối cùng, nghe thế nào cũng đen tối.
Tân Nguyệt đã mất đi khả năng phân biệt, không còn tâm trí để so đo anh ngả ngớn trêu đùa, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Trong những lúc thế này, khi ở bên anh, ngay cả khi anh không nói gì, không làm gì, cô vẫn cảm thấy như đang thở ra hơi nóng.
“Tôi… Tôi đi giặt cây lau nhà.”
Tân Nguyệt tùy tiện tìm một cái cớ vụng về, cúi đầu nhanh chóng chạy trốn.
Trần Giang Dã nhìn cô chạy đi, nụ cười bên môi cũng theo đó lan rộng, sau đó anh chậm rãi đi về hướng cô vừa bỏ chạy.
Bên kia là một hành lang hoa tử đằng dài dẫn tới sân thể dục, đi dọc hành lang một đoạn có một cái ao. Vào những lúc tổng vệ sinh, rất nhiều người lười vào nhà vệ sinh để giặt cây lau nhà, họ lập tức giặt ở ao, làm nước ao vốn đã không sạch sẽ càng thêm vẩn đục. Trường học không can thiệp, xem như ngầm đồng ý cho mọi người giặt cây lau nhà ở đây, quả thật tiện lợi hơn nhiều.
Đã đến đây rồi, Tân Nguyệt cũng dứt khoát giặt cây lau nhà ở đây.
Cô ngồi xổm xuống bên cạnh ao, nhấn cây lau nhà vào nước, nhấn lên nhấn xuống mấy lần, vừa giặt cây lau nhà vừa dùng tay còn lại hạ nhiệt khuôn mặt.
Ở đây cũng không thể giặt sạch hoàn toàn, cảm giác nhiệt độ trên mặt đã hạ xuống gần hết, Tân Nguyệt nhấc cây lau nhà lên, đứng dậy chuẩn bị trở về.
Tuy nhiên, khi vừa xoay người, cô nhìn thấy có một người không biết đã xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào, cách cô rất gần, là một nữ sinh, dọa cô sợ chết khiếp.
Nữ sinh kia dường như cũng bị giật mình sửng sốt, giống như không ngờ tới cô sẽ quay lại đúng lúc này, tay đang giơ lên không biết nên thu lại hay nên tiếp tục động tác trong kế hoạch.
Tân Nguyệt cảm thấy cô ta hơi quen mặt, nhưng khi chưa kịp nhớ ra rốt cuộc cô ta là ai, chỉ thấy đáy mắt cô ta chợt hiện vẻ hung ác, đột nhiên đẩy bàn tay đang giơ lên giữa không trung về phía cô.
Đôi mắt Tân Nguyệt chợt mở to, trong nháy mắt, cô nhớ ra cô ta là ai - -
Đó là cô gái thường xuyên dính kẹo cao su lên người cô.
Mỗi lần cô ta xông tới, dính kẹo lên tóc cô rồi bỏ chạy, cho nên cô vẫn không thấy rõ mặt cô ta, chỉ có thể dựa theo kiểu tóc và thân hình để phân biệt.
Cũng trong khoảnh khắc này, Tân Nguyệt biết vừa rồi cô ta đứng sau lưng cô để làm gì.
Cô ta muốn đẩy cô xuống nước.
Cô không kịp né tránh, người kia đã dùng sức đẩy cô một cái thật mạnh, cơ thể bị va chạm không thể khống chế ngã xuống ao.
Bây giờ điều duy nhất cô có thể làm, chỉ có - -
Duỗi tay, nắm lấy cánh tay cô gái này.
Kéo cô ta xuống cùng.
“Bùm - -!”
Một tiếng rơi xuống nước vang lên thật lớn.
May mắn là tay cô đang cầm cây lau nhà, Tân Nguyệt dùng cây lau nhà giữ thăng bằng cơ thể, không hoàn toàn ngã xuống nước.
Nhưng nữ sinh kia lại không may mắn như vậy, lúc Tân Nguyệt ngã xuống đã kéo mạnh cánh tay của cô ta, khiến cô ta ngã nhào xuống nước.
Bởi vì miệng đang mở, nước bẩn còn tràn mấy ngụm vào cô ta.
Nước trong ao không sâu lắm, nữ sinh kia nhanh chóng giãy dụa, ngồi quỳ trong nước, cúi đầu điên cuồng nôn hết nước bẩn có mùi tanh hôi trong miệng ra.
Rất nhiều người nhanh chóng hướng tụ tập lại đây xem náo nhiệt, cho nên dù nữ sinh kia còn đang nôn mửa chắc chắn vẫn có thể cảm nhận được những ánh mắt cười nhạo xen lẫn buồn nôn đang nhìn về phía mình.
Sự lúng túng và nhếch nhác này khiến cô ta tạm thời quên đi cảm giác buồn nôn trong miệng, mắt chớp liên tục.
Giờ phút này, cách cô ta không đến một mét, Tân Nguyệt đứng vững, lạnh lùng nhìn cô ta một cái, sau đó không cảm xúc kéo đôi chân đang ngâm trong nước về phía cạnh ao.
Mùa đông, nước trong ao lạnh thấu xương, cộng thêm quần dày, nước tràn vào, khiến ống quần nặng hơn cả chì, làm cô đi cực kỳ vất vả.
Mắt thấy cả người Tân Nguyệt vẫn sạch sẽ, càng lúc càng gần cạnh ao, sắp chỉ còn lại một mình cô ta chật vật trong ao nước, lòng tự trọng và lý trí của cô ta lập tức sụp đổ hoàn toàn. Cô ta như phát điên, đột nhiên lao về phía Tân Nguyệt.
Mục đích của cô ta rất rõ ràng, cô ta muốn kéo Tân Nguyệt trở lại, nhấn xuống nước, để Tân Nguyệt uống vài ngụm nước bẩn tanh hôi như mình, cũng chật vật như chính cô ta.
Tân Nguyệt nghe thấy tiếng bọt nước bắn tung tóe, cảnh giác quay đầu lại.
Nhưng mà, tầm mắt cô bị một bóng người che khuất.
Chẳng biết từ lúc nào, Trần Giang Dã đã nhảy xuống ao, đứng sau lưng cô, giống như một bức tường cao lớn.
Anh nhìn chằm chằm nữ sinh kia, sự tức giận đáng sợ hiện lên trong đáy mắt, sắc bén, lạnh lùng.
"Cô dám đến gần cô ấy thêm một bước thử xem?"