Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 56

“Mấy người, một người cũng đừng hòng chạy thoát.”

Giọng nói trầm thấp lạnh lùng lọt vào tai, Hạ Mộng Nghiên ngây người.

Chàng trai trước mặt này mang đến cho người ta cảm giác áp lực quá lớn, rõ ràng cô ta cảm thấy anh chỉ đang giả vờ hù dọa, nhưng vẫn bị ánh mắt anh uy h**p.

Một lát sau, cô ta mới nhếch môi, như thể vừa nghe một câu chuyện cười.

Cô ta khoanh tay, tỏ vẻ kiêu ngạo, nghiêng đầu nhìn anh: "Những gì anh nói hôm nay khiến tôi rất muốn thời gian trôi nhanh đến cuối tuần đấy. Tôi muốn xem, một người từ nơi khác đến như anh có thể gây ra bao nhiêu sóng gió ở đây."

Trần Giang Dã cũng nhếch môi, cười khinh miệt: "Vậy tốt nhất cô nên đến sớm một chút, ở chờ cho tôi, xem cho kỹ."

“Tôi chờ.”

Hạ Mộng Nghiên kiêu ngạo ngẩng đầu lên.

Trần Giang Dã lười nói nhảm với cô ta, cất bước vòng qua cô ta, như không hề để cô ta vào mắt.

Đám Từ Dương vừa rồi trốn sau lưng Trần Giang Dã, không dám thở mạnh. Bây giờ Trần Giang Dã đi rồi, bọn họ càng không dám liếc nhìn Hạ Mộng Nghiên, nhanh chóng đi theo.

Khi khoảng cách giữa bọn họ và Hạ Mộng Nghiên đã xa, bọn họ mới run rẩy nói với Trần Giang Dã:

“Đệt, anh Dã, anh đã hẹn đấu với cậu ta rồi à?”

“Anh, em khuyên anh một câu, đừng đi, mạng sống quan trọng hơn!”

“Anh, thật đấy, Hạ Mộng Nghiên là người có máu mặt, anh không thể trêu vào đâu!”

Trần Giang Dã chỉ cười nhạt: “Chẳng có ai mà Trần Giang Dã tôi không thể trêu vào."

Nghe xong, đám người bọn họ tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, vẻ mặt biến hóa liên hồi, khó nói nên lời.

Cuối cùng, vẫn là Từ Dương vẫn kiên trì khuyên nhủ:

"Anh, em biết anh đẹp trai, nhưng lúc này chúng ta thật sự không cần cố tỏ ra đẹp trai đâu."

Nhiều lời cũng vô ích, Trần Giang Dã không tiếp tục lên tiếng, chỉ cười cho qua.

Từ Dương thật sự rất biết cách nhìn mặt đoán ý, khéo léo chuyển hướng sang các vấn đề khác, không nhắc lại chuyện này nữa.

Sau khi ăn cơm xong, vài người hẹn nhau đi chơi bóng rổ.

Sân bóng rổ nằm ngay bên ngoài căn tin, rất nhiều nữ sinh nhìn thấy Trần Giang Dã đang chơi bóng, lập tức đi không nổi nữa, đứng ở ven đường nhìn anh chơi bóng.

Lúc Tân Nguyệt ra khỏi căn tin giáo viên, cô thấy cảnh tượng này - -

Trên sân bóng rổ, rất nhiều nữ sinh vây quanh, hơi nóng bốc lên như sương mù mùa đông. Trần Giang Dã mặc áo ngắn tay màu trắng, lướt qua từng người trên sân, tốc độ cực kỳ nhanh, vị trí không ngừng thay đổi, nhưng những gì bạn có thể nhìn thấy chỉ có anh.

Anh mang cảm giác của những ngày tuổi trẻ tươi đẹp, lướt qua thật nhanh như cơn gió.

Cô đến đúng lúc, quả bóng rổ vừa vặn truyền tới tay anh. Có người tới ngăn, anh lập tức dùng tay đẩy bóng rổ ra sau lưng, lại xoay người lại, bắt lấy quả bóng ôm ngay bên hông, động tác vừa dứt khoát vừa đẹp mắt.

Sau đó, anh bật nhảy tại chỗ, trực tiếp ném quả bóng vào từ khoảng cách tám, chín mét.

Sức bật đáng kinh ngạc.

Mọi ánh mắt trên sân đều di chuyển theo quả bóng được ném trên không trung.

“Loảng xoảng!”

Quả bóng vẽ một đường parabol đẹp mắt giữa không trung, rơi vào chính giữa rổ.

Từng tiếng hoan hô và la hét chói tai lập tức vang lên trên sân, bất kể là nam hay nữ.

Trần Giang Dã là một sự tồn tại như thế đó.

Dễ dàng khiến mọi người phát cuồng vì anh.

Tân Nguyệt đi trên lối đi nhỏ bên ngoài sân bóng rổ, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đáy lòng cũng nhảy nhót vì anh.

Mà lúc này, cô nhìn thấy chàng thiếu niên hăng hái trên sân bóng rổ kia ngẩng đầu lên, tầm mắt xuyên qua sương mù mùa đông và đám đông đang sôi sục, nhìn thẳng về phía cô.

Khoảnh khắc anh nhìn cô, cảm xúc trong cô rất khó hình dung, như thể giữa thế giới ồn ào náo nhiệt mà phức tạp này, cho dù cách núi, hay là cách biển, anh đều sẽ vượt qua mọi trở ngại, nhìn về phía cô.

Cũng chỉ nhìn về phía cô.

Tân Nguyệt muốn dừng lại để nhìn dáng vẻ tỏa sáng của anh khi chơi bóng rổ thêm một lúc, nhưng giáo viên ở ngay bên cạnh, cô không dừng được.

Cô bước từng bước về phía trước, ánh mắt của Trần Giang Dã cũng di chuyển theo từng bước chân cô.

Có người nhìn theo ánh mắt của anh, chỉ thấy một bóng người thoáng qua.

“Anh Dã, đứng ngây ra đó làm gì? Tiếp tục thôi.”

“Ừ.”

Bọn họ tiếp tục chơi bóng rổ, còn Tân Nguyệt thì đi cùng các giáo viên trở lại tòa nhà giảng dạy.

Sau khi đến văn phòng lấy thuốc bột phòng ngừa cảm cúm, Tân Nguyệt trở lại chỗ ngồi, lấy vở ra làm bài tập giáo viên giao hôm nay.

Bây giờ vẫn chưa có ai về lớp, Tân Nguyệt không biết có phải do trong lớp không có ai không mà không khí se se lạnh. Cô ngồi chưa được bao lâu, cảm thấy người mình cũng bắt đầu lạnh run, như có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, đầu cũng hơi choáng váng.

Làm ơn đừng sốt.

Nghĩ như vậy, cô lấy thuốc bột hòa tan ra uống.

Thuốc cảm nóng hổi chảy vào dạ dày, cơ thể lập tức ấm lên, có lẽ do tâm lý, Tân Nguyệt cảm giác đầu không còn choáng váng nữa nên tiếp tục làm bài. Nhưng không lâu sau, cô lại cảm thấy có luồng khí lạnh lan lên từ lưng, chân cũng lạnh như băng.

Tân Nguyệt sờ trán của mình, không tính là nóng, cũng không chóng mặt, cô đoán có lẽ là do lúc này bị ngấm nước lạnh nên hơi lạnh chưa tan hết.

Cô hít sâu một hơi, cuộn chân lại, cắn chặt răng vùi đầu làm bài tập, nghĩ nếu thật sự không ổn thì cô sẽ đi tìm cô Hà xin thuốc hạ sốt.

Những trường học ở thị trấn nhỏ như thế này, hầu hết đều không có phòng y tế, chỉ có những giáo viên tận tâm mới mua một số loại thuốc thông dụng để dự phòng.

Hôm nay đúng là trời rất lạnh, Lưu Linh và Trịnh Miểu Miểu đều lạnh cóng, trở về ký túc xá ngâm chân.

Nhiệt độ không khí quá thấp, nước nóng trong chậu chưa được bao lâu đã lạnh, Lưu Linh lấy đôi dép lạnh dưới gầm giường ra, chuẩn bị đi đổi một chậu nước khác, kết quả vì dép lạnh hơi trơn, cô ta đột nhiên lảo đảo trượt ngã, nước trong chậu hắt thẳng về phía trước, mà trước mặt cô ta chính là giường của Tân Nguyệt.

Cũng may, nước cũng không có giội quá xa, chỉ có một phần nhỏ giội tới giường Tân Nguyệt.

Trịnh Miểu Miểu ngồi trên giường Hồ Tư Vũ, nghe thấy tiếng động thì ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy nước đổ đầy sàn, một góc nhỏ trên giường Tân Nguyệt bị ướt.

"May mà cậu không làm ướt giường của cậu ta nhiều, nếu không, tối nay không khô được, cậu ta trở về chắc chắn sẽ tính sổ với cậu."

Vừa nói xong, cô ta và Lưu Linh vừa đứng dậy từ mặt đất như đồng thời nghĩ đến một chuyện, cả hai đều ngẩn người.

Hôm qua bọn họ còn đang suy nghĩ, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến Tân Nguyệt nổi giận với bọn họ, sau đó quay video đăng lên mạng. Bọn họ đã thảo luận nửa ngày ở căn tin, còn chưa đưa ra phương án cuối cùng, bạn trai Hồ Tư Vũ đã gửi wechat tới, nói rằng tất cả video của Tân Nguyệt đều bị hạn chế hiển thị, bọn họ tức giận đến mức không ăn hết đồ mà quay về phòng luôn.

“Chán thật.”

Trịnh Miểu Miểu biết Lưu Linh cũng nghĩ giống cô ta, không phải chuyện này có thể khiến Tân Nguyệt nổi giận bọn họ sao? Nhưng giờ bọn họ đã không còn ý định làm chuyện này nữa.

Cô ta thở dài: "Giá mà video của cậu ta bị hạn chế muộn một chút thì tốt rồi, chúng ta đổ nước lên giường cậu ta, cậu ta trở về chắc chắn sẽ nổi giận với chúng ta, chúng ta còn có thể đổ chuyện này cho đám người Hạ Mộng Nghiên kia, chắc chắn cậu ta không dám chạy đi hỏi đám Hạ Mộng Nghiên."

Không ngờ Lưu Linh lại nói: "Bây giờ cũng có thể."

Trịnh Miểu Miểu ngơ ngác: "Không phải video về cậu ta đều bị hạn chế rồi sao?”

Lưu Linh ngẩng đầu lên nhìn cô ta, đột nhiên nở nụ cười: "Chúng ta chờ kỳ nghỉ đông rồi đăng lên không được sao?"

Trịnh Miểu Miểu hiểu ý cô ta.

“Đúng rồi!”

Tuy bây giờ video của Tân Nguyệt bị hạn chế, nhưng không có nghĩa là hai tháng sau vẫn bị hạn chế.

Họ hoàn toàn không biết rằng nguyên nhân thật sự khiến video của Tân Nguyệt bị hạn chế hiển thị là do Trần Giang Dã thao túng đằng sau, còn tưởng cô bị mấy công ty quản lý người nổi tiếng liên hợp phong sát như lời đồn.

"Chờ qua đợt này, chỉ cần không đề cập đến những chủ đề đó, thì chắc chắn sẽ không bị phong sát nữa. Đến lúc đó chúng ta tung video này ra ngoài, cho dù những công ty quản lý người nổi tiếng nhìn thấy, chắc cũng sẽ không phong sát nữa, video chúng ta quay cũng không phải là để thu hút người hâm mộ cho cậu ta."

“Đúng vậy!”

Vẻ mặt Lưu Linh hưng phấn, cô ta nói, "Hơn nữa, loại video này chắc chắn sẽ càng hot!"

Con người mà, thích xem nhất là người quyền cao chức trọng rơi từ trên nấc thang cao chót vót xuống, người gia tài bạc triệu lưu lạc đầu đường, người khoác trên mình hình tượng không nhiễm một hạt bụi sụp đổ…

Thế gian đều khổ, cho nên bọn họ muốn những người mà bọn họ ngước nhìn cũng phải rơi xuống, tất cả đều rơi xuống, rơi xuống bùn lầy cùng bọn họ.

Lưu Linh và Trịnh Miểu Miểu lập tức ăn ý, ra ngoài múc một chậu nước đổ lên giường Tân Nguyệt.

Chỉ trong chốc lát, Trịnh Miểu Miểu đã nghĩ ra lý do thoái thác khi Hà Tình hỏi.

"Chỉ cần nói rằng, chúng ta là sợ Tân Nguyệt đánh chúng ta nên mới quay video. Dù sao Tân Nguyệt rất sợ ống kính, chúng ta quay xong cũng không định đăng lên mạng, chỉ gửi cho một hai người bạn, ai ngờ lại bị truyền ra."

“Mẹ kiếp!”

Lưu Linh kích động dùng sức lắc bả vai Trịnh Miểu Miểu: "Trịnh Miểu Miểu, cậu con mẹ nó đúng là một thiên tài!

Trịnh Miểu Miểu đắc ý nhướng mày: "Mình đã nói mình sẽ không làm hỏng việc ở thời điểm quan trọng rồi mà."

“Cậu thật trâu bò.”

“Đi, đi nói với Tư Vũ.”

Hai người kích động ra khỏi phòng ngủ, chỉ để lại một vũng nước trên mặt đất, cùng chăn và đệm giường đang không ngừng nhỏ giọt.

*

Tân Nguyệt ở lớp học không hề hay biết giường mình bị đổ nước, còn đang nghĩ hôm nay trở về sẽ mặc quần áo dày, đắp chăn lên, trùm đầu ngủ một giấc cho mồ hôi được tiết ra.

Buổi tối, sau tiết học thứ hai, cô xác nhận mình bị sốt, mặc dù có thể chỉ là sốt nhẹ, cho nên trán không quá nóng, nhưng cơ thể lạnh lẽo vô cùng, đầu óc choáng váng nặng nề, nhưng vẫn còn tỉnh táo để tiếp tục học xong tiết tự học tối. Bài tập hôm nay khá nhiều, cô không muốn vì làm bài tập về nhà mà chậm tiến độ ôn tập của mình.

Cho nên, sau giờ tự học tối, cô mới tìm Hà Tình xin thuốc hạ sốt.

Hà Tình rất lo lắng cho cô, nhưng nhìn sắc mặt cô vẫn ổn, nghĩ chắc là chỉ sốt nhẹ, uống thuốc hạ sốt là được. Cũng bởi vì sắc mặt cô tốt nên không ai phát hiện ra cô không khỏe trong bốn tiết học tối nay.

Không biết vì cố gắng chống đỡ quá lâu hay nào, sau khi ra khỏi lớp và bị gió lạnh thổi qua, Tân Nguyệt đột nhiên cảm giác cả người mình như sắp lảo đảo.

Cô cắn chặt răng, không để Hà Tình nhận ra sự bất thường.

Trên đường, Hà Tình nói con trai cô ấy cũng bị cảm sốt, cho nên Tân Nguyệt kiên quyết bảo cô ấy đưa mình đến cửa ký túc xá là được, cô tự mình lên lầu.

Nghĩ đến việc về phòng là ngủ ngay, Tân Nguyệt không mang cặp sách, chỉ cầm ly nước.

Vừa vào phòng ngủ, cô phát hiện lần đầu tiên ba người còn lại trong phòng trở về ký túc xá trước mình, điều này khiến cô cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng bây giờ cô rất không thoải mái, không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều, chỉ muốn nhanh chóng uống thuốc và đi ngủ. Cô lập tức đi thằng đến máy nước bên cạnh để lấy nước.

Sau khi uống thuốc, cô kéo cơ thể sắp không chống đỡ nổi đi về phía giường mình.

Tuy nhiên, ngay khi cô ngồi xuống, lòng bàn tay chống trên giường cảm nhận được sự lạnh lẽo và ẩm ướt.

Sự lạnh lẽo truyền từ lòng bàn tay lên đến đại não khiến Tân Nguyệt ngay lập tức tỉnh táo.

Cô mở to mắt nhìn xuống, thấy một mảng nước lớn đọng trên ga giường và chăn.

Lửa giận bùng phát ngay lập tức, cô quay đầu nhìn về phía những người vốn sẽ không xuất hiện trong phòng lúc này, trong lòng đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện, nhất là khi nhìn thấy một chiếc điện thoại được đặt ở trong giỏ treo, chỉ lộ camera đen kịt.

Cô đứng dậy đi qua, rút điện thoại đó ra, ấn nút khóa màn hình rồi ném lên giường Hồ Tư Vũ, trực tiếp ném vào mặt cô ta.

“A!”

Hồ Tư Vũ bị ném trúng, kêu lên một tiếng.

“Tân Nguyệt mày điên rồi?!”

Hồ Tư Vũ ôm mặt hét lên với cô.

Tân Nguyệt cười lạnh: "Tôi bị cận chưa đến một độ, không mù đâu."

Cô nhìn về phía hai người còn lại trong phòng, chỉ vào giường của mình, chất vấn: "Ai làm?”

Khi hỏi câu này, cô nhìn chằm chằm Trịnh Miểu Miểu. Mặc dù Trịnh Miểu Miểu đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, nhưng bị cô dọa đến mức không dám nói chuyện, chỉ có thể nhìn về phía Lưu Linh, ánh mắt cầu xin giúp đỡ.

“Là bọn Hạ Mộng Nghiên làm, sao cậu lại tức giận với bọn tôi?”

Lưu Linh khó chịu nói: "Cậu biết bọn họ xấu xa cỡ nào mà, cậu ta uy h**p bọn tôi, không cho bọn tôi nói với cậu, bọn tôi biết làm sao."

“Hạ Mộng Nghiên?”

Tân Nguyệt quay đầu nhìn về phía Lưu Linh, hừ lạnh một tiếng: "Vậy các cậu có dám cùng tôi đi xem camera không? Xem Hạ Mộng Nghiên có tới không?”

Nghe cô nói vậy, Lưu Linh và hai người khác đều bất ngờ, họ đã quên mất việc có camera giám sát ở chỗ dì quản lý ký túc xá.

Nhìn vẻ mặt của bọn họ, đáy mắt Tân Nguyệt lạnh lẽo hơn, cô xoay người đi về phía ban công.

Phòng ngủ của bọn họ có một vòi nước bị rò rỉ, để tránh lãng phí nước, họ lấy một cái chậu lớn để hứng và dùng nó để rửa gạch.

Lúc này nước đã đầy một chậu lớn, Tân Nguyệt bưng chậu nước kia lên, ba người trong phòng còn chưa kịp phản ứng, cô nhanh tay nâng chậu lên giội về phía giường của họ, nhân tiện còn giội luôn cả ba người.

Những tiếng thét chói tai lập tức vang lên trong phòng.

“Tân Nguyệt, mày con mẹ nó điên rồi!”

“Đ* mẹ mày, mày là con mụ điên!”

Lưu Linh và Hồ Tư Vũ vừa c** đ* vừa mắng.

Tân Nguyệt lạnh lùng nhìn họ: "Lúc mấy người làm ướt giường tôi thì nên nghĩ đến hậu quả này."

"Bọn tao đã nói không phải chúng tao làm!"

“Vậy sao các người không dám theo tôi đi xem camera?”

“Chuyện gì vậy?”

Dì quản lý ký túc xá nghe được tiếng động, chạy tới.

Nhìn thấy dì quản lý ký túc xá, Lưu Linh lập tức khóc lóc chạy về phía bà ta: "Dì nhỏ, cậu ta giội nước lên bọn cháu."

Tân Nguyệt luôn biết rằng dì quản lý ở tầng này là họ hàng thân thích của Lưu Linh, cho nên bà ta mới dung túng cho bọn họ ầm ĩ suốt đêm.

Dì quản lý ký túc xá nước, nhìn thấy sàn nhà đầy nước và mấy người bị ướt sũng, lập tức mắng Tân Nguyệt: "Cháu bị bệnh à! Mùa đông lạnh thế này mà lại tạt nước vào người khác, thật thiếu đạo đức!”

Tân Nguyệt chỉ vào vết nước đọng trên giường, mặt không đổi sắc, cô nói: "Là họ giội trước, chẳng qua cháu chỉ trả lại cho bọn họ thôi."

Dì quản lý nghe vậy, quay đầu nhìn Lưu Linh một cái, thấy ánh mắt cô ta né tránh, cũng tự hiểu ra Tân Nguyệt đang nói sự thật.

Bà ta lườm Lưu Linh một cái, sau đó chỉ vào từng người trong phòng ngủ mà quát: "Đều là học sinh lớp mười hai cả rồi, còn tưởng mình mới mấy tuổi sao? Lớn thế này rồi mà còn làm như vậy! Mấy đứa có thấy xấu hổ không?”

“Tôi nói cho các cháu biết.”

Bà ta chỉ vào từng người: "Lần này coi như xong, nếu còn có lần sau, tôi nhất định sẽ báo với chủ nhiệm lớp của các cháu!"

Nghe đến đây, Tân Nguyệt cười lạnh một tiếng trong lòng.

Việc này nói lớn thì không lớn, không đánh nhau, cũng không ai bị thương, nhưng tính chất còn nghiêm trọng hơn cả đánh nhau, mà dì quản lý ký túc xá lại bỏ qua như vậy. Nếu là người khác làm, sợ là không nói hai lời mà gọi ngay cho chủ nhiệm lớp.

Thật không hổ là thân thích của Lưu Linh.

Tuy nhiên, việc này tất nhiên không thể kết thúc đơn giản như vậy. Mấy chiếc giường đều bị ướt, đêm nay chắc chắn không thể ngủ được.

Nhưng điều Tân Nguyệt không ngờ tới là, dì quản lý ký túc xá vừa chớp mắt đã nghĩ ra một ý tưởng khiến người ta cảm thấy ghê tởm.

"Đêm nay các cháu tự đi tìm bạn học chen chúc một chút đi, ngày mai ai cần bố mẹ mang nệm cùng chăn thì bảo bọn họ mang, cần mua thì mua."

Nói xong, bà ta lại mắng chửi vài câu, sau đó lôi Lưu Linh đi.

Hai người còn lại Hồ Tư Vũ và Trịnh Miểu Miểu cũng không nói gì, có lẽ họ không muốn tiếp tục ở chung một phòng cùng Tân Nguyệt, bọn họ nhanh chóng thay xong quần áo rồi đi sang phòng khác.

Rất nhanh, phòng ngủ chỉ còn lại một mình Tân Nguyệt.

Tân Nguyệt không thu dọn đồ đạc, dường như hoàn toàn không có ý định đi tìm người khác để chen chúc, nhưng dù cô muốn… Thì cô có thể tìm ai đây?

Cô không có bạn bè, từ hồi cấp hai đã không có.

Năm cấp hai, tất cả mọi người trong lớp đều coi cô là một tai họa, tránh còn không kịp. Bọn họ sợ rằng nếu ở cạnh cô, bọn họ sẽ chịu sự bắt nạt tương tự từ nhóm học sinh lớn hơn, ngay cả nam sinh thích cô cũng không dám tới gần cô.

Cho đến khi Thịnh Hàng vào tù, đám người trước đây bắt nạt cô mới dừng lại. Có lẽ vì thương hại cô, bọn họ thậm chí còn đứng ra giúp đỡ cô khi cô bị người khác làm phiền, nhưng cũng chỉ có vậy thôi. Mặc dù cô biết bọn họ cũng bị Thịnh Hàng sai khiến, nhưng Tân Nguyệt sẽ không bắt tay giảng hòa với bọn họ, cũng sẽ không tha thứ cho họ. Sau khi họ tốt nghiệp, cô sẽ không gặp lại bọn họ nữa.

Nhờ ơn những người đó và Thịnh Hàng, cô đã quen một mình độc lai độc vãng. Trong suốt năm năm thanh xuân dài đằng đẵng mà gian khổ, cô chưa từng kết bạn với bất cứ ai, luôn một mình lẻ loi độc hành.

Trong phòng ngủ trống trải, đèn sợi đốt sáng chói mắt, cánh cửa gỗ màu vàng như ngăn cách mọi tiếng ồn bên ngoài, trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt từ vòi nước bị rò rỉ bên ngoài.

Tân Nguyệt đứng giữa ký túc xá, tay vẫn đang cầm chậu hứng nước kia, nước còn dư lại trong chậu cũng đang nhỏ từng giọt xuống.

Không biết qua bao lâu, cô mới buông lỏng tay, chiếc chậu rơi xuống mặt đất, lăn lộc cộc lộc cộc một vòng rồi mới dừng lại, sau đó là sự yên tĩnh vô biên trong phòng ngủ.

Buổi tối mùa đông, quá yên tĩnh, cũng quá lạnh lẽo.

Tân Nguyệt chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy chính mình, đầu đặt lên đầu gối, cả người cuộn tròn thành một khối nhỏ, giống như một con thú nhỏ bị thương, tự mình l**m láp những vết thương trên người.

Phòng ngủ vẫn rất yên tĩnh, cô không khóc, chỉ là hốc mắt đã phiếm hồng.

Khóc vì những người đó, không đáng.

Nhưng cô phải thừa nhận, cô rất buồn, thật sự rất buồn.

Tất cả những gì xảy ra hôm nay vốn không đủ để đè bẹp cô, cũng không có gì ghê gớm, huống chi Trần Giang Dã đã trở lại và ở bên cô.

Nhưng…

Khi con người đổ bệnh, phòng tuyến tâm lý luôn yếu đuối hơn một chút.

Cô chỉ muốn trở về nằm nghỉ một chút, sao ngay cả một việc dễ dàng đến không thể dễ dàng hơn như vậy, cũng không thể thỏa mãn cô.

Cô cảm thấy lạnh và vô cùng mệt mỏi.

Thời gian trôi qua trong cảm xúc không ngừng sa xuống, dài đằng đẵng mà gian nan.

“Tách…”

Một tiếng vang nhỏ, là tiếng tắt đèn.

Bốn phía không chỉ lạnh lẽo, mà còn tối đen.

Tân Nguyệt vẫn đang ngồi xổm, như muốn dùng tư thế cuộn tròn này vượt qua đêm nay, chỉ là không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Người bên ngoài không nói gì, chỉ gõ cửa, âm thanh không lớn, nhưng rất gấp gáp.

Tân Nguyệt hít sâu một hơi, mạnh mẽ lấy lại tinh thần, chống mép giường từ từ đứng dậy, sau đó dựa vào trí nhớ tìm được đèn bàn trong bóng tối, bật nó lên, cầm đèn bàn đi mở cửa.

Cô giơ tay xoay khóa cửa, mở cửa ra. Cửa vừa hé mở thì người bên ngoài đã vọt vào, có thể nói là xông vào.

Đèn trong tay bởi vì người nọ đột nhiên xông vào mà va vào khung cửa, thay đổi phương hướng, Tân Nguyệt không nhìn thấy người tiến vào rốt cuộc là ai, chỉ nhìn thấy một cái bóng đen rất cao lướt qua trước mắt.

Ký túc xá nữ làm gì có người cao như vậy, vừa nhìn đã biết là đàn ông.

Tân Nguyệt không biết tên b**n th** này từ đâu chui ra, đang định hét lên thì một bàn tay to lớn nhanh chóng bịt miệng cô lại, đè cô lên cửa.

Tân Nguyệt cũng phản ứng rất nhanh, nhấc chân muốn dùng đầu gối đánh vào chỗ hiểm của người đó, nhưng người không bị đèn bàn chiếu sáng trước mặt dường như biết cô sẽ phản kháng như thế nào. Khi cô mới nâng lên nửa chừng, người đó đã đè chân cô lại.

Trong lúc cô đang hoảng hốt thì một tiếng cười lơ đãng vang lên bên tai.

“Phản ứng nhanh đấy.”

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Một cảnh quay khác của văn án sắp đến rồi ~

Nỗi khổ của A Nguyệt cũng đã qua.

Chương sau, chương sau nữa và chương sau sau nữa đều rất rất rất rất rất ngọt!

Bình Luận (0)
Comment