Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 57

“Phản ứng nhanh đấy.”

Là giọng nói quen thuộc.

Giọng nói trầm khàn, chỉ thuộc về Trần Giang Dã.

Tân Nguyệt ngạc nhiên mở to mắt, vội vàng xoay đèn bàn trong tay chiếu về phía người trước mặt.

Đúng là anh.

Lúc này, anh buông tay che miệng cô ra.

“Trần… A…”

Chỉ là cô vừa hô lên một chữ, anh lại bịt miệng cô lại.

“Đừng gọi.”

Nói xong, anh mới nghiêm túc lấy bàn tay kia ra.

“Trần Giang Dã! Anh điên rồi sao!”

Tân Nguyệt gằn giọng quát anh: "Đây là ký túc xá nữ!”

Tân Nguyệt tức giận không kiềm chế được, anh lại cười như gió nhẹ mây trôi.

“Cũng không phải chưa từng tới.”

“Anh!”

Tân Nguyệt không biết nên mắng anh thế nào cho phải, cuối cùng khẽ cắn môi nói: "Quang minh chính đại với lén lút vào đây có thể giống nhau sao?"

“Tôi cũng quang minh chính đại vào đây.”

Nghe anh nói vậy, vẻ mặt Tân Nguyệt khựng lại, không khỏi tò mò: "Vậy anh vào bằng cách nào?"

“Trèo qua ban công.”

Cuối tầng hai có một cái ban công, cách mặt đất khoảng ba bốn mét, nhưng đã được xây dựng hàng rào bảo vệ rất cao, tổng cộng phải gần sáu mét, có lẽ cả trường này chỉ có m*nh tr*n Giang Dã có thể trèo lên.

“Anh gọi đây là quang minh chính đại à?”

Tân Nguyệt hơi bất lực.

“Ừ.”

Lần này thì Tân Nguyệt hoàn toàn cạn lời.

Cô nhíu mày, trừng mắt nhìn anh một cái: "Tránh ra.”

Anh đang đè cô lên cửa.

Trần Giang Dã chẳng những không tránh mà còn áp sát lại gần, bình tĩnh nhìn vào mắt cô.

“Khóc à?" Anh hỏi.

Mượn ánh đèn bàn, anh nhìn thấy hốc mắt cô đỏ bừng.

Tân Nguyệt hơi ngẩn ra.

“Không.”

Cô quay mặt đi chỗ khác.”

Trần Giang Dã: "Vậy bây giờ khóc đi.”

Tân Nguyệt ngạc nhiên ngước mắt lên, hoang mang mà tức giận nhìn anh: "Anh điên à?”

Đã không biết bao lần bị cô mắng là điên hay có bệnh, Trần Giang Dã đã quen rồi, còn nhếch môi nở nụ cười, nhưng sau đó khóe miệng lại hạ xuống, ánh mắt cũng trầm xuống, anh nhẹ giọng nói với cô:

“Tôi nghe thấy hết rồi.”

Tân Nguyệt sửng sốt.

Đây là tầng hai, cửa ban công mở, vừa rồi Lưu Linh và dì quản lý ký túc xá nói lớn như vậy, chỉ cần bất cứ ai đi ngang qua, e là không nghe thấy cũng khó.

Nếu anh đã nghe thấy, cũng đã đến đây, vậy chứng tỏ anh biết cô không có bạn bè, cho dù giường ướt đẫm, cũng chỉ có thể ở lại phòng ngủ này, một mình chịu đựng đêm dài rét lạnh này.

“Tôi cũng thấy em đi hỏi Hà Tình xin thuốc hạ sốt.”

Trần Giang Dã tiếp tục nói.

“Cho nên…”

Anh nhìn cô, nặng nề lên tiếng: "Tôi biết em khó chịu, vậy thì khóc đi.”

Mũi Tân Nguyệt lập tức cay cay.

Con người luôn như vậy, vốn có thể cuộn mình lại, tự sưởi ấm, tự l**m láp vết thương, tự chữa lành, nhưng nếu có một người đến gần vào lúc này, cho dù chỉ là một câu hỏi thăm đơn giản, tất cả cảm xúc sẽ sụp đổ trong một khoảnh khắc.

Tất cả sự kiên cường, cứng cỏi mà cô tự cho là mình sở hữu nó, cũng sẽ tan rã từng chút một dưới ánh mắt dịu dàng của đối phương.

Nhưng cô đã quen không khóc trước mặt người khác, cho dù không nhịn nổi cũng cố gắng chịu đựng.

“Chịu đựng làm gì?”

Trần Giang Dã nhìn ra cô đang cố kìm nén, giơ tay khẽ chạm vào khóe mắt đã rơm rớm nước mắt của cô, khẽ cười nói: "Cũng không phải chưa từng thấy đâu."

Anh đã từng thấy, vào lần cô bị anh dọa khóc khi đang đi mua nến, nhưng Tân Nguyệt vẫn luôn cảm thấy lần đó anh đang cười nhạo cô, cho nên nghe được câu này, nhớ lại sự việc xấu hổ trước đó, cô càng không chịu rơi nước mắt để anh chê cười, cố gắng giữ chặt nước mắt trong hốc mắt.

Trần Giang Dã như thở dài một hơi.

"Tôi sẽ không cảm thấy em yếu đuối, dễ bị bắt nạt chỉ vì em khóc."

Anh nói xong, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười trêu chọc: "Dù sao thì em như thế nào, tôi vẫn có thể bắt nạt em."

“Trần Giang Dã!”

Tân Nguyệt đã không phân biệt được rốt cuộc anh đang an ủi cô, hay là đang trêu chọc cô.

Anh không biết nói như vậy hoàn toàn không an ủi được cô mà ngược lại còn làm cô tức giận sao?

Anh cố ý, cố ý muốn chọc giận cô.

Tân Nguyệt không biết mục đích của anh là gì.

Nhưng thật ra.

Mục đích của anh rất đơn giản, và luôn là như vậy - -

Anh muốn cô khóc.

Khóc là được rồi, cảm xúc của con người không thể luôn bị đè nén.

Về việc tại sao phải chọc giận cô…

Trước đây trong lúc chờ người khác, anh đã đọc được một quyển sách tâm lý mà anh tiện tay cầm lên. Trong đó có một dòng: Khi một người bị chọc giận, họ dễ dàng mất khống chế nhất.

Cho nên, cô càng cố gắng chịu đựng, anh càng muốn k*ch th*ch những cái gai khắp người cô, rồi nhổ từng cái một, sau đó nói cho cô biết:

"Em không cần tỏ vẻ mạnh mẽ như vậy. Ở cạnh tôi, em có thể khóc."

Tuyến phòng thủ trong lòng Tân Nguyệt cuối cùng cũng sụp đổ vào lúc này.

Nước mắt không thể kiềm chế được nữa trào ra khỏi hốc mắt, lặng lẽ lướt qua gò má, rơi xuống.

Cô vẫn cố gắng đè nén, ngay cả khóc cũng không phát ra tiếng.

Trần Giang Dã không biết một cô gái phải trải qua bao nhiêu uất ức và gian truân mới có thể như vậy, ngay cả khóc mất kiểm soát cũng không phát ra tiếng.

Nhìn những giọt nước mắt lớn rơi ra từ hốc mắt cô, lông mày anh dần dần nhíu lại thành một vết nhăn sâu.

Mục đích của anh đã đạt được một nửa, anh nên cảm thấy vui mừng, nhưng nhìn cô khóc như vậy, anh lại cảm thấy trái tim mình đột nhiên sụp đổ một mảng, giống như tin tức thông báo một vụ sạt lở trong cơn mưa lớn mùa hè, ầm ầm, lún xuống.

Đó là cảm xúc chưa từng có.

Anh cần hít một hơi thật sâu để tiếp tục.

“Tân Nguyệt.”

Anh gọi tên cô, đưa tay nhẹ nhàng nâng mặt cô: "Khóc lên đi.”

Tân Nguyệt cắn chặt môi, nhìn anh.

Anh giống như một kẻ lừa đảo khôn ngoan, từng bước từng bước phá vỡ bức tường cao mà cô dựng lên, dụ dỗ cô ra ngoài, rồi kéo cô đi đến vùng đất ẩm mà cô ghét nhất.

Nhưng cô không hiểu tại sao anh lại ép cô khóc.

Cô chưa bao giờ khóc trước mặt người khác, ngay cả trước mặt anh, cô cũng cảm thấy lúng túng, khó xử.

Đối với cô, khóc trước mặt người khác là một sự yếu đuối, mà tất cả những gì đã từng xảy ra khiến cô hiểu được từ rất sớm rằng, càng để bản thân trông yếu đuối, người khác càng muốn làm tổn thương bạn nhiều hơn. Vì vậy, từ rất lâu, cô đã bắt đầu không để mình khóc trước mặt người khác, sau này càng tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra.

Cho nên, khi ở trước mặt anh, nước mắt rơi càng nhiều bao nhiêu, trong lòng cô lại càng tức giận bấy nhiêu, càng khó chịu, cô khó chịu đến mức muốn cắn anh thật mạnh, giống như trước đây anh đã trêu chọc cô, muốn dùng sức cắn tên xấu xa đã dụ dỗ cô rơi nước mắt.

Giờ phút này, vẻ mặt của cô, ngoại trừ nước mắt không ngừng tuôn ra, thật sự rất giống lúc cô cắn anh.

Vì thế, Trần Giang Dã dễ dàng nhìn ra ý định của cô.

"Lại muốn cắn tôi à?"

Anh bật cười, chủ động đưa cổ tới trước mặt cô: “Nào, cắn vào đây nè."

Anh bảo cô cắn, cô thật sự cắn.

Không do dự chút nào.

Nhưng rõ ràng cô cắn không nhẹ, lại c*n v** c*, Trần Giang Dã chỉ cười khẽ một tiếng.

Sau đó, anh cũng cúi đầu, cắn cô.

Không biết là bị cắn quá đau hay cảm thấy quá uất ức và khổ sở, cuối cùng Tân Nguyệt vẫn khóc thành tiếng.

Nhỏ nhẹ, đứt quãng liên tục, như đang run rẩy.

Nghe thấy tiếng nức nở của cô, Trần Giang Dã chậm rãi nhả ra.

Vị trí dưới lồng ngực kia hoàn toàn sụp đổ, anh dừng lại bên cổ cô, nghe tiếng khóc trầm thấp của cô.

Cô khóc, anh cũng đau lòng theo.

Thật sự đau, dù là thể xác hay tinh thần.

Sau một lúc lâu, anh giơ tay, ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ đầu cô, cũng nhẹ nhàng nói:

“Khóc lên là tốt rồi.”

Tân Nguyệt cảm thấy không ổn, rất rất không ổn.

“Trần Giang Dã, anh là đồ khốn.”

Cô khóc lóc mắng anh.

“Ừ, tôi là đồ khốn.”

Anh thuận theo cô.

Tân Nguyệt thật sự bị anh dụ dỗ từng bước một mà khóc, nhưng suy cho cùng, cô không khóc vì anh, mà vì cuộc sống chết tiệt này, càng ngày càng trở nên tồi tệ.

“Tại sao cuộc sống lại khó khăn với tôi như vậy.”

Theo cảm xúc hoàn toàn được phóng thích, cô không nhịn được, phát tiết những uất ức trong lòng: "Tôi chỉ muốn học tập thật tốt mà thôi, sao lại khó khăn như vậy?"

“Vì sao mọi người cứ phải bắt nạt tôi…”

Cô tựa đầu vào ngực anh, khóc nức nở, vừa uất ức vừa cực kỳ đau khổ.

“Nói cho đúng vào.”

Trần Giang Dã cười khẽ: "Tôi có bắt nạt em không? Là em tra tấn tôi.”

Tân Nguyệt hít mũi, giọng nói cố chấp lại quật cường: "Rõ ràng là anh tra tấn tôi."

Trần Giang Dã định nói gì đó, mở miệng rồi lại khép lại, một lát sau mới nói:

“Thôi, hôm nay không tranh cãi với em.”

Nói xong, anh nghe thấy tiếng khóc của Tân Nguyệt dừng lại một chút, sau đó âm thanh dần dần nhỏ đi, không biết cô nghĩ tới cái gì.

Đối với chuyện phát tiết cảm xúc này, có người cần rất lâu, cũng có người thì rất nhanh.

Trần Giang Dã biết cô rất mạnh mẽ. Khi cảm xúc kia qua đi, cô có thể sẽ cảm thấy khó xử, cho nên mặc dù chưa muốn buông tay, anh vẫn buông cô ra.

“Đi.”

Tay anh trượt xuống, giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của cô.

Tâm trí Tân Nguyệt còn chưa quay lại, vẻ mặt mờ mịt, cô hỏi hắn: "Đi đâu?”

Giọng cô còn hơi khàn khàn rầu rĩ, nghe có vẻ rất dễ bắt nạt.

Giọng nói như vậy lọt vào tai, Trần Giang Dã vô thức nuốt nước bọt, yết hầu lăn lộn.

Một lát sau, anh mới khàn giọng trả lời: "Đưa em ra ngoài ngủ."

Tân Nguyệt sững sờ, nhìn anh với đôi mắt nhòe đi vì nước mắt.

Trần Giang Dã ngước mắt lên trong ánh mắt sửng sốt của cô, nhìn cô với vẻ đầy ẩn ý.

“Không ra ngoài ngủ thì em định ở đây chịu đựng cả đêm?”

Anh cười nhạo một tiếng, bổ sung thêm: "Nghĩ gì đấy?”

Tân Nguyệt lại sững sờ, lần này mặt cô còn đỏ lên.

Trần Giang Dã thấy cô đỏ mặt, nhưng không trêu chọc cô nữa, chỉ nói: "Quán net hay khách sạn, em chọn một cái đi."

Tân Nguyệt quay đầu sang một bên, giơ tay lau vài giọt nước mắt trên mặt, sau đó mới quay lại nói: "Quán net."

“Vậy đi thôi.”

“Đi như thế nào?”

“Còn có thể như thế nào? Tới như thế nào thì đi như thế ấy.”

Tân Nguyệt ngạc nhiên: "Trèo qua ban công á?”

Trần Giang Dã: "Chứ còn cách nào khác à?”

Tân Nguyệt nhíu mày: "Cao như vậy, anh nhảy quen rồi, tôi nhảy có mà ngã chết à."

Trần Giang Dã "Xì" một tiếng, hơi ngửa đầu nhìn cô: "Tôi có thể để em ngã chắc?”

Giọng anh trầm thấp, lại nói năng mạnh mẽ.

Tân Nguyệt chỉ cảm thấy giọng nói này như xuyên thấu lồng ngực cô, chạm đến n** m*m m** nhất của trái tim.

Anh luôn như vậy, trêu chọc lòng người ngay cả khi mà anh không hề nghĩ tới điều đó.

Cô và anh nhìn nhau, ánh mắt bỗng trở nên lúng túng, lông mi dài như cánh bướm trong gió, vội vã lay động.

Cô dời tầm mắt sang một bên, thấp giọng rầu rĩ, nói: "Ai biết được.”

Trần Giang Dã cười, quay mặt đi, một lúc lâu sau lại quay lại.

"Em cứ việc nhảy, tôi đỡ em."

Giọng nói của anh lộ ra nụ cười tản mạn, nghe thì có vẻ vô lại, không đáng tin cậy chút nào, nhưng lại vô cớ khiến người ta cảm thấy yên tâm.

Tân Nguyệt bất giác cắn môi, vẫn thử hỏi một câu: "Nhảy thế nào cũng được?”

“Ừ.”

Anh bật đèn pin điện thoại lên: "Để đèn bàn lại rồi đi thôi."

Tân Nguyệt hít mũi, nghe lời đặt đèn bàn đặt về chỗ cũ, lau sạch những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt.

Cô không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra, cứ như vậy dễ dàng quyết định đi ra ngoài cùng anh, nhảy từ ban công, có lẽ còn phải trèo tường.

Ở trường, cô chưa bao giờ làm điều gì khác thường như vậy.

Chắc là đầu óc bị cháy đến mức hồ đồ rồi.

Cô nghĩ vậy.

Nhưng hồ đồ thì hồ đồ đi, hôm nay cô chỉ muốn tìm một nơi để ngủ một giấc thật ngon thôi.

Cô đặt đèn bàn lại, đi tới cửa, Trần Giang Dã tắt đèn điện thoại, mở cửa nhìn ra bên ngoài, không có ai.

“Đi.”

Hai người đi ra ban công.

Bên ngoài không quá tối, có thể nhìn rõ gương mặt đối phương.

Trước khi nhảy xuống, Trần Giang Dã nói nhỏ với Tân Nguyệt: "Nhớ kỹ, tôi sẽ đỡ được em, em chỉ cần nhảy xuống."

Lông mi Tân Nguyệt khẽ run lên, gật đầu.

Thấy cô gật đầu, Trần Giang Dã nở nụ cười, sau đó không nói thêm lời nào, nhảy xuống. Âm thanh tiếp đất cũng không lớn, Tân Nguyệt không biết anh đã làm như thế nào.

Tân Nguyệt bám vào ban công nhìn xuống, thấy anh đứng ở phía dưới.

Không chút do dự, Tân Nguyệt cũng nhanh nhẹn trèo lên ban công, sau đó cúi đầu nhìn vị trí của Trần Giang Dã.

Đây chỉ là tầng hai, nhưng rất cao.

Nhưng mà không sao.

Anh nói anh sẽ đỡ được cô, cô tin anh.

Cô hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, nhảy xuống.

Cảm giác rơi xuống cực nhanh khiến trái tim cô treo lơ lửng, hô hấp dừng lại, toàn bộ máu trong người như dồn l*n đ*nh đầu, những phản ứng sinh lý và cảm giác này báo hiệu cho Tân Nguyệt biết, cô vẫn còn sợ hãi.

May thay, cảm giác rơi xuống khiến người ta kinh hãi này cũng không kéo dài quá lâu.

Cô vững vàng rơi vào vòng tay của một người.

Có lẽ vì còn sợ hãi, trái tim cô đập rất nhanh.

Sau đó, trong tiếng tim đập kịch liệt, cô từ từ mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt đang cười kia, cũng nghe được tiếng cười của anh.

“Đỡ được em rồi.”

Bình Luận (0)
Comment