Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 58

“Đỡ được em rồi.”

Giọng nói trầm thấp của anh mang theo sự lười biếng khó diễn tả thành lời, giống như sự mệt mỏi dưới ánh mặt trời, nhưng âm điệu lại trầm lạnh hơn so với những nam sinh cùng tuổi khác một chút.

Có lẽ đó cũng là lý do vì sao, chỉ cần anh gọi tên cô, là có thể dễ dàng bắt được trái tim cô.

Người này…

Tân Nguyệt thở dài trong lòng, ánh mắt lại không thể rời khỏi anh.

Cô không biết anh làm thế nào, rõ ràng cô nhảy thẳng xuống, mà hiện tại anh lại ôm ngang cô trong lòng, cho nên, cô vừa mở mắt là có thể nhìn thấy anh, không cần ngước mắt.

Trần Giang Dã cũng đang nhìn cô, sau đó chậm rãi nhướng mày trong ánh mắt kinh ngạc của cô:

“Không định xuống sao?”

Tân Nguyệt đột nhiên hoàn hồn, cuống quít quay mặt đi, bực bội cắn môi nói: "Anh không buông tôi ra, sao tôi xuống được?”

Trần Giang Dã cũng không vạch trần cô, chỉ mỉm cười.

Anh không buông ra ngay, mà đi về phía trước vài bước. Đến trước một bồn hoa, anh cúi người đặt cô lên bồn hoa cao nửa mét, như sợ nếu trực tiếp buông tay cô sẽ không đứng vững mà bị trẹo chân, lại không muốn tỏ ra bản thân quá quan tâm.

Đúng là cách cư xử của đại thiếu gia kiêu ngạo.

Sau khi đặt Tân Nguyệt lên bồn hoa, một tay Trần Giang Dã vẫn không buông ra, cầm khuỷu tay của cô, để cô mượn lực bước xuống bồn hoa.

Sau khi tắt đèn, sân trường yên tĩnh mà trống trải, xung quanh tối đen.

Tân Nguyệt bước xuống bồn hoa, nhìn bốn phía, lại nhìn về phía Trần Giang Dã, hỏi: "Chúng ta ra ngoài bằng đường nào?"

“Đi theo tôi là được.”

Nói xong, tay anh trượt từ khuỷu tay cô xuống, giống như lúc ở trong phòng ngủ, anh nắm lấy tay cô, kéo cô đi.

Anh biết cô sợ bóng tối, cũng để tránh việc cô giẫm lên cái gì đó rồi lại trẹo chân.

Tân Nguyệt không rút tay ra, mặc cho anh kéo mình đi trong bóng đêm đen kịt.

Nếu anh không nắm tay cô, cô thật sự sẽ sợ.

Đêm nay không có ánh trăng, xa xa chỉ có một vài ánh sáng mờ mờ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường, khắp nơi đều tối đen như mực, nhất là những bụi cây u ám hai bên đường, như thể có thứ gì đó đáng sợ sẽ bất ngờ chui ra từ trong bóng cây bất cứ lúc nào.

Nếu một mình đi bộ trong trường học toát lên vẻ đáng sợ sau khi tắt đèn như này, thì Tân Nguyệt chắc chắn sẽ sợ chết khiếp, cho dù có hai người đi cùng nhau, cô cũng sẽ cảm thấy rùng mình sởn gai ốc. Trước kia, cô đi đêm với Tân Long mà không có đèn pin, cô đã gần như bám chặt vào Tân Long, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi.

Nhưng đêm nay, Trần Giang Dã chỉ nhẹ nhàng nắm cổ tay cô đi phía trước, cô đã không còn sợ gì nữa.

Đêm khuya, mùa đông vô cùng lạnh lẽo, gió thổi vào mặt như dao cắt. Tân Nguyệt bị gió thổi đến phải nheo mắt lại, nhưng cô không cảm thấy lạnh, cơ thể ấm áp, đáy lòng cũng vậy.

Trần Giang Dã của cô như vẫn luôn rất nóng, nóng rực, được anh nắm tay thế này sao cô có thể cảm thấy lạnh được.

Nhưng anh vẫn quay đầu lại hỏi cô: "Lạnh không?”

Cô lắc đầu.

Trần Giang Dã cảm giác được làn da cô nóng bỏng, cho nên không nghi ngờ lời nói của cô, chỉ là hàng lông mày của anh lại hơi nhíu lại, có lẽ anh nghĩ rằng da cô nóng lên là vì sốt.

“Uống thuốc chưa?" Anh lại hỏi.

“Uống rồi.”

Nếp nhăn giữa lông mày Trần Giang Dã hơi giãn ra một chút: "Không thoải mái thì nói."

“Ừ.”

Anh quay đầu kéo cô đi tiếp.

Hơn mười phút sau, hai người băng qua sân thể dục, đến trước một bức tường cao.

Tân Nguyệt ngửa đầu nhìn bức tường cao hơn ba mét: "Trèo lên kiểu gì?”

Trần Giang Dã hơi khom người, vươn tay, tư thế giống như một quý ông mời một quý cô cùng khiêu vũ.

“Giẫm lên đây." Anh nói.

Tân Nguyệt kinh ngạc mở to hai mắt, hơi không thể tin được nhìn anh, một phần là vì anh sẵn lòng để cô giẫm lên tay anh, phần khác là vì cô không thể tin được một tay anh có thể nâng trọng lượng toàn bộ cơ thể cô lên.

"Anh có thể nâng tôi lên bằng một tay?"

Trần Giang Dã hơi nhướng mày: "Điều này rất khó sao?”

Được rồi, anh đã thành công “làm màu” với cô.

“Vậy tôi giẫm lên nhé.”

“Ừ.”

Tân Nguyệt chưa bao giờ là người ngại ngùng, nếu anh bảo cô giẫm, vậy thì cô sẽ giẫm.

Cô vươn tay bám vào tường, nhìn Trần Giang Dã rồi giẫm chân lên.

Cô biết Trần Giang Dã rất khỏe, nhưng lúc giẫm lên tay anh, cô vẫn khiếp sợ. Tay anh tựa như bậc thang gắn vào mặt tường, không hề nhúc nhích, ổn định đến mức không thể tin được, hơn nữa tay này còn là tay trái của anh.

Trong ánh mắt vô cùng khiếp sợ của Tân Nguyệt, anh từ từ vươn tay phải ra, nâng lên cao, sau đó khẽ hất cằm ý bảo cô giẫm chân còn lại lên tay phải của anh.

Tân Nguyệt nuốt nước bọt, chàng trai này rốt cuộc là một sự tồn tại đáng sợ cỡ nào.

Cô hít sâu một hơi, giẫm chân còn lại lên tay phải của anh, cơ thể nâng lên cao thêm nửa mét, giờ cô có thể với tới bờ tường rồi.

Trần Giang Dã thấy hai tay cô đã bám vào bờ tường, lên tiếng: "Bám chắc vào, tôi nâng em lên."

“Tôi bám chắc rồi.”

Nghe thấy câu trả lời của cô, Trần Giang Dã cầm hai chân cô, chậm rãi nâng cô lên qua vai như nâng tạ.

“Được rồi.”

Tân Nguyệt cũng coi như là một tay trèo cây giỏi, chỉ cần độ cao thích hợp, trèo tường cũng không quá khó với cô. Cô nâng một chân lên bám vào bờ tường, tay chân đồng thời dùng lực để leo lên.

“Anh lên thế nào?”

Cô ngồi trên bờ tường hỏi Trần Giang Dã.

Trần Giang Dã không trả lời, vỗ tay hai cái rồi dùng hành động trả lời cô - -

Anh hơi lùi lại một chút, chạy đà hai bước rồi nhảy vọt lên không trung, đạp lên tường để di chuyển giống như một kiếm khách võ nghệ cao cường trong phim, hai tay anh bám vào bờ tường rồi leo lên, động tác vô cùng nhanh gọn.

Tân Nguyệt kinh ngạc bất giác há hốc miệng.

Trần Giang Dã nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, đáy mắt lộ ra ý cười: "Tôi xuống trước, rồi em nhảy xuống, tôi đỡ em."

Tân Nguyệt hoàn hồn, nhìn xuống dưới và nói: "Độ cao này tôi vẫn có thể tự xuống."

Trần Giang Dã “Xì” một tiếng: "Chân mà trẹo thì tôi không cõng em đâu.”

Tân Nguyệt chớp mắt mấy cái, buồn bực nói: "Ai cần anh cõng.”

Trần Giang Dã lại hừ một tiếng trong cổ họng, sau đó nhảy xuống.

Tân Nguyệt không thể nhảy xuống như anh, cô xoay nửa người, hai tay bám vào đầu tường, từ từ thả chân xuống.

Khi cô chuẩn bị nhảy, đột nhiên, cô cảm thấy hai chân bị một bàn tay nắm. Dù biết đó là Trần Giang Dã, cô vẫn sợ tới mức túm chặt bờ tường.

“Buông tay." Trần Giang Dã ngẩng đầu nhìn bàn tay đang bám chặt bờ tường của cô.

Tân Nguyệt bĩu môi, do dự một lát vẫn buông lỏng tay, sau đó eo cô bị anh ôm lấy, Trần Giang Dã nhẹ nhàng đặt cô xuống đất như ôm một đứa trẻ.

Lúc này, bên ngoài trường học, đường phố vắng lặng không một tiếng động, đèn đường vẫn sáng, ánh sáng màu da cam chiếu xuống, bao phủ lên người, khiến người ta vô cớ cảm thấy ấm áp.

Một chiếc xe tải từ xa chạy tới, phá vỡ sự yên tĩnh này, lại ầm ầm rời đi.

Bóng dáng xe tải lướt qua hai người đứng bên bức tường, che khuất tầm mắt trong chốc lát. Khi đường phố không người lại hiện ra trước mắt, Trần Giang Dã buông Tân Nguyệt ra và đứng thẳng dậy.

“Xác định là quán net? Không đi bệnh viện?”

Tân Nguyệt gật đầu: "Sốt nhẹ thôi, không cần phải đi bệnh viện.”

“Vậy thì quán net.”

Trần Giang Dã lấy điện thoại ra: "Biết quán net ở đâu không?”

"Tôi chỉ biết hai chỗ, mà hơi xa."

Mặc dù Tân Nguyệt đã sống ở đây nhiều năm, nhưng cô rất ít khi dạo phố, những con phố quen thuộc chỉ có một hai con đường.

Có lẽ Trần Giang Dã đoán được, cho nên trước tiên anh lấy điện thoại di động ra, mở bản đồ tìm kiếm tiệm net gần đó.

“Đi thôi.”

Anh liếc qua một lần đã nhớ rõ đường.

Tân Nguyệt đi theo anh, sóng vai cùng anh đi trên đường phố yên tĩnh.

Phía trước trường Trung học Đan Hồ là một con đường nhựa dài vô tận. Đi được hơn mười mét, Tân Nguyệt quay đầu nhìn ngôi trường phía sau xa dần, trong đầu hiện lên cảnh bọn họ vừa trèo qua ban công rồi trèo tường ra ngoài, trong lòng như bị thứ gì đó kéo nhẹ, bởi vì cô đang nghĩ:

Bọn họ lợi dụng đêm tối để trốn đi... Giống như cuộc bỏ trốn.

Bỏ trốn.

Hai từ này hiện lên trong đầu, trái tim Tân Nguyệt chợt đập chậm một nhịp, khuôn mặt chợt nóng lên, cô vội vàng quay đầu đi, cúi đầu không cho Trần Giang Dã nhìn thấy. Cũng may bên ngoài gió lớn, gió lạnh liên tục thổi vào mặt, không bao lâu nhiệt độ trên mặt đã giảm xuống.

Gió thật sự quá lớn, Tân Nguyệt không biết do phát sốt hay là do thuốc mà cô cảm thấy càng ngày càng mệt mỏi, bước đi của cô bắt đầu không vững, như thể một cơn gió lớn hơn thổi qua là có thể thổi ngã cô, cô đi rất khó khăn. Thật không may là chính phủ không cho phép các quán net mở trên đường Dục Tài, cũng chính là con đường ngựa cực dài mà bọn họ đang đi.

Đi được nửa đường, Tân Nguyệt thật sự không đi nổi nữa, đầu cô như bị gió thổi bay, vừa choáng váng vừa căng tức. Cô thật sự cảm thấy nếu đi thêm vài bước nữa thì cô sẽ ngã xuống mất.

Trần Giang Dã nhận thấy cô đi càng lúc càng chậm, nên đã dừng lại.

“Đi không nổi nữa à?" Anh hỏi.

“Ừ.”

Tân Nguyệt cũng không ra vẻ mạnh mẽ nữa.

Trần Giang Dã theo thói quen hơi ngửa đầu, cụp mắt nhìn cô: "Ôm hay cõng, em chọn đi."

Trái tim Tân Nguyệt chợt căng thẳng.

Mặc dù hôm nay bọn họ đã tiếp xúc thân mật rất nhiều lần, nhưng khi cô nghe được câu hỏi này, trái tim vẫn đập thình thịch liên hồi.

“Cõng.”

Cô không do dự lâu, nhưng giọng nói rất thấp.

Trần Giang Dã rất tự nhiên ngồi xổm xuống.

“Lên đi.”

Anh nói một cách tự nhiên, như thể bọn họ đã yêu nhau rất lâu rồi, không cần câu nệ.

Tân Nguyệt không thể thoải mái như anh. Khi đối mặt với anh, cô luôn khó có thể kiềm chế.

Cô hít sâu một hơi, hơi căng thẳng vươn tay ôm cổ anh, nghiêng người dựa vào lưng anh. Trần Giang Dã đỡ lấy chân cô, nhẹ nhàng cõng cô đứng dậy.

Gió vẫn rất lớn như trước, nhưng anh đã che chắn toàn bộ cho cô, chỉ có vài luồng gió nhỏ thổi tới, mang theo mùi hương thoang thoảng trên người anh.

Hơi thở của Tân Nguyệt yếu ớt, nhưng trái tim thì đập dữ dội.

Có vẻ như không có một mình trái tim cô đập dữ dội, vì dựa vào lưng anh, Tân Nguyệt có thể nghe được tiếng tim đập của anh, thình thịch, thình thịch, vừa trầm vừa nặng.

Vậy…

Trấn Giang Dã, anh có nghe thấy không?

Tim em đập nhanh là vì anh đó.

Hai tay ôm lấy cổ anh bất giác siết chặt, cổ tay lướt qua làn da anh.

Cô không nhận ra điều đó, mà chỉ dán lỗ tai lên lưng anh, nghe tiếng trái tim anh bỗng nhiên đập nhanh hơn một chút, giống như đáp lại cô —-

Anh nghe thấy rồi.

Có một số việc, bọn họ vốn đã hiểu rõ từ lâu, cho nên cô cũng không ngại bị anh nghe thấy tiếng tim mình đập, hơn nữa đêm nay cô đang bị bệnh, anh sẽ nhường nhịn cô.

Nụ cười lộ ra trên môi, Tân Nguyệt không hề e dè tựa đầu vào tấm lưng rộng lớn của Trần Giang Dã, cảm nhận được độ ấm từ lớp vải quần áo của anh.

Anh thật ấm áp, chỉ dựa vào anh như thế này, không bao lâu cô đã cảm thấy toàn thân ấm áp.

Điều này khiến cô không nén nổi tình cảm, khẽ dịu dịu vào lưng anh, giống như một con mèo.

Hành động này của cô khiến Trần Giang Dã vốn đang cõng cô chầm chậm rảo bước bỗng dừng lại một chút, rồi mới tiếp tục đi về phía trước, khóe môi nở một nụ cười.

Đêm đông này chắc chắn rất lạnh, gió thổi thấu xương, nhưng tình yêu của chàng trai mãi mãi nóng bỏng.

Bình Luận (0)
Comment