Gió đêm đông lạnh thấu xương, cây long não bên đường bị gió thổi phát ra âm thanh xào xạc.
Chàng trai mặc áo khoác bomber mỏng màu xanh ô liu cõng một cô gái mặc đồng phục màu xanh trắng đi qua con đường dài, ánh đèn đường màu cam chiếu lên người bọn họ, lặng lẽ chảy xuôi.
Con phố dài tưởng chừng như vô tận cuối cùng cũng đến một ngã rẽ, chàng trai tiếp tục cõng cô gái đi về phía trước, rẽ qua mấy ngã, lại xuyên qua hai con hẻm nhỏ, cuối cùng dừng lại trước một quán net.
“Đến rồi.”
Trần Giang Dã nhẹ nhàng lắc Tân Nguyệt trên lưng.
Tân Nguyệt mở đôi mắt nhập nhèm ra, cô đã ngủ thiếp đi trên lưng anh.
Trần Giang Dã nghiêng đầu nhìn dáng vẻ mơ màng của cô, khẽ cười.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô như vậy, không còn vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày, lúc này cô để lộ vẻ ngây thơ, giống như một đứa bé mới vừa tỉnh ngủ, khiến người ta rất muốn nhéo khuôn mặt ửng đỏ mới tỉnh ngủ của cô.
Một tiếng cười khe khẽ phát ra từ đôi môi mỏng của anh: "Lau miệng sạch sẽ đi."
Nghe thấy vậy, Tân Nguyệt lập tức tỉnh táo, vội vàng giơ tay lau miệng, lại phát hiện, cô không hề ch** n**c miếng.
Cái tên Trần Giang Dã chết tiệt này.
Cô ngẩng đầu định lườm Trần Giang Dã một cái, nhưng ngay khi vừa ngẩng đầu lên, một cái mũ đã trùm xuống, che khuất nửa khuôn mặt cô, khiến cô phải cố gắng ngước lên mới có thể nhìn thấy Trần Giang Dã.
Vừa rồi gió trên đường quá lớn, cô đã cởi mũ lưỡi trai ra cầm trong tay, đội chiếc mũ của áo đồng phục lên đầu. Về phần vì sao mũ lại tới tay Trần Giang Dã, có lẽ lúc cô ngủ, mũ rơi xuống được anh cầm lấy.
Tân Nguyệt bĩu môi, quơ quơ chân nói: "Thả tôi xuống.”
Trần Giang Dã hơi ngồi xổm xuống, đặt cô xuống đất.
Chân Tân Nguyệt hơi tê, hơi đứng không vững sau khi đặt chân xuống, cô đưa tay bắt lấy cánh tay Trần Giang Dã.
Trần Giang Dã đứng yên, chờ cô lấy lại thăng bằng, chỉ nghiêng đầu nói với cô: "Cởi đồng phục ra, ai con mẹ nó lại mặc đồng phục đến quán net."
“Ồ.”
Tân Nguyệt cởi đồng phục khoác lên tay, giẫm mạnh bàn chân còn hơi tê dại, rồi nói: "Đi vào thôi."
Đây là lần đầu tiên Tân Nguyệt đến quán net, không biết phải làm gì, nhưng cũng không sao, đi theo Trần Giang Dã là được.
Trần Giang Dã đi trước, cô đè thấp vành mũ theo sau.
Quán net này mới mở, điều kiện không thể so sánh với quán net ở Thượng Hải, nhưng ở thị trấn nhỏ này thì coi như tốt lắm rồi, bởi vì mới mở nên mùi lạ cũng không nặng.
Trần Giang Dã đi tới quầy, lấy chứng minh thư trong túi ra đưa cho nhân viên trông quán: "Tôi lấy một phòng riêng, phòng lớn nhất."
Tân Nguyệt kinh ngạc, ngước mắt ngạc nhiên nhìn Trần Giang Dã.
Thuê phòng riêng… Thì có khác gì thuê phòng khách sạn đâu, vẫn là cô nam quả nữ ở chung một phòng.
Cổ họng Tân Nguyệt chợt khô khốc, cô nuốt nước bọt, tay nhét trong túi nắm chặt vì căng thẳng, toàn thân cũng không khống chế được bắt đầu nóng lên.
Trước khi Trần Giang Dã đến, Tân Nguyệt chưa bao giờ biết mình lại dễ xấu hổ như vậy. Trước đây, không phải không có chàng trai nào trêu chọc cô, nhưng đối diện với những chàng trai đó, cô chẳng những không đỏ mặt, tim không đập nhanh, mà chỉ chưa cảm thấy buồn nôn đã là khá lắm rồi.
“Đã xong, tôi dẫn hai người qua đó.”
Nhân viên trông quán trả lại chứng minh thư cho Trần Giang Dã.
Hai người đi theo nhân viên trông quán một đoạn không quá xa.
Tân Nguyệt nhìn Trần Giang Dã vẫn ngắm nghía chứng minh thư trên tay mà không nhét ngay vào túi, không nhịn được hỏi anh: "Anh luôn mang chứng minh thư bên người à?"
Trần Giang Dã ừ một tiếng.
Học sinh trung học ai lại thường xuyên mang chứng minh thư bên người, có mấy khi cần dùng đâu.
“Anh mang theo bên người làm gì?" Tân Nguyệt lại hỏi.
Đôi đồng tử của Trần Giang Dã trượt về đuôi mắt, ánh mắt nhìn cô có phần sâu xa, một lát sau anh mới nói:
“Đề phòng trường hợp cần thuê phòng.”
Tân Nguyệt bị câu nói của anh khiến đồng tử cô chợt co rú lại, khuôn mặt vốn hơi phiếm hồng giờ lại càng đỏ hơn.
Cô vội cúi đầu, để vành mũ che mặt.
“Phòng này.”
Lúc này nhân viên trông quán đã dẫn bọn họ tới cửa phòng riêng, đẩy cửa ra cho bọn họ nhìn một chút, bên trong có tám cái máy tính và tám cái ghế eSport, bên cạnh còn có một chiếc ghế sô pha đủ cho bốn, năm người ngồi.
“Cần gì thì gọi tôi.”
Nhân viên trông quán nói xong, ánh mắt liếc qua liếc lại giữa hai người, do dự một lát vẫn nhắc nhở: "Hai người đừng làm gì xằng bậy đấy nhé."
Anh ta không nói thì không sao, vừa nói, đến cả cổ Tân Nguyệt cũng đỏ bừng.
Trần Giang Dã không trả lời nhân viên, chỉ cười, sau đó kéo Tân Nguyệt, người như mới vớt ra từ trong nước sôi, vào phòng.
Vừa vào cửa, Tân Nguyệt lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, Trần Giang Dã đè cô trên cửa giống như quăng cô lên giường ở trong khách sạn ngày hôm đó.
“Rầm" một tiếng, cửa bị đóng mạnh.
Trong lòng Tân Nguyệt cũng vang lên một tiếng “Rầm" nặng nề. Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, mà người trước mặt dường như đang đợi cô ngẩng đầu - -
Cô đụng phải một đôi mắt hẹp.
Trần Giang Dã đặt một tay lên cửa phía sau cô, ánh sáng từ đèn chùm treo cao chiếu xuống làm bóng dáng cao lớn của anh phủ lên cô, cùng hơi thở lạnh thấu xương trên người anh, bao bọc toàn bộ cơ thể cô.
Cô muốn lùi về phía sau, nhưng sau lưng là cánh cửa đóng chặt, một bên là tường, một bên khác là bàn tay Trần Giang Dã đặt trên cửa, cô hoàn toàn không có chỗ nào để trốn, bị anh cưỡng chế giam cầm trong không gian nhỏ hẹp này.
“Anh làm gì vậy?”
Cô đành phải hỏi anh, nhưng cổ họng thắt chặt, giọng nói nhỏ nhẹ, không giống như đang chất vấn, mà giống như đang làm nũng.
Nghe được giọng nói của cô, ánh mắt Trần Giang Dã bỗng dưng trầm xuống.
Tân Nguyệt cũng nghe được giọng nói của mình, cô buồn bực cắn môi cúi đầu xuống. Nhưng khi cô vừa nghiêng mặt sang một bên, một bàn tay nóng bóng bóp chặt cằm cô, ép cô phải ngẩng đầu.
“Mặt đỏ thế? Nghĩ gì vậy?”
Anh cười, tiếng cười trầm trầm vang vọng trong không gian nhỏ hẹp: "Tưởng tôi nói thuê phòng là thuê phòng ngủ với em à?"
Tân Nguyệt sửng sốt trong chốc lát, ánh mắt dấy lên lửa giận đùng đùng: "Vậy anh thuê với ai?!”
Người này không phải nói anh chưa từng thích ai sao?
Không thích, nhưng từng có tình một đêm à?!
Trần Giang Dã không ngờ cô lại phản ứng như vậy, hơi bất ngờ nhướng mày, nụ cười trên môi càng sâu. Anh không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại cô: "Em sốt sắng cái gì?"
Ánh mắt Tân Nguyệt run lên.
“Ai sốt sắng chứ.”
Hai mắt cô hoảng hốt chớp liên tục, giọng điệu cứng rắn phủ nhận.
“Không sốt sắng à? Được.”
Anh đứng thẳng dậy, ngước cằm nhìn cô, "Vậy tôi không nói.”
Tân Nguyệt siết chặt nắm đấm, lửa giận trong lòng càng lớn: "Thích nói hay không, liên quan rắm gì đến tôi."
“Tân Nguyệt, miệng em thật cứng." Anh nói.
Tân Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Có thể cứng bằng anh chắc?”
“Có thể.”
Trần Giang Dã nhếch môi: "Ít nhất nếu nghi ngờ em thuê phòng với người khác, tôi con mẹ nó nhất định sẽ hỏi rõ ràng."
Ánh mắt Tân Nguyệt lại trở nên né tránh, cô quay mặt sang một bên, buồn bực nói: "Tôi thuê phòng với ai thì liên quan gì đến anh?"
"Em con mẹ nó nói lại lần nữa?"
Câu nói này dường như đã chọc giận anh.
Tân Nguyệt âm thầm hít sâu một hơi, lạnh lùng liếc anh: "Tôi nói, tôi thuê phòng với ai thì liên quan gì đến anh?"
“Rầm!”
Một tiếng đập cửa lại vang lên.
Trần Giang dã đập tay lên cửa, tay kia nắm chặt mặt cô. Anh cúi người xuống, nâng cằm cô lên, nghiến răng nói với cô:
"Lúc trước không lên giường với em, không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua như vậy. Một ngày nào đó, tôi sẽ lên giường với em, nhưng tôi có bệnh ưa sạch sẽ, em đã nợ tôi, thì con mẹ nó không được phép phát sinh chuyện gì với thằng khác!"
Anh nói quá thẳng thắn, lửa giận trong mắt Tân Nguyệt lập tức bùng cháy mạnh mẽ.
“Tôi cũng có bệnh ưa sạch sẽ!”
Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh nói.
“Em căng tai ra nghe rõ cho tôi.”
Anh nắm chặt mặt cô, cũng bình tĩnh nhìn vào mắt cô, giọng điệu hung dữ: "Ông đây chưa động vào ai hết."
Vẻ mặt Tân Nguyệt hơi khựng lại, hỏi tiếp: "Vậy anh thuê phòng làm gì?
“Lúc không muốn trở về, tôi không ở khách sạn thì ở nhà em chắc?”
Tân Nguyệt hơi sững sờ, như bị chặn họng, vẻ mặt hơi có vài phần đuối lý, nhưng vẫn tức giận.
Ai bảo anh nhất định phải dùng từ dễ khiến người ta hiểu lầm như vậy.
Càng nghĩ càng giận, cô ngước mắt trừng anh một cái.
Trần Giang Dã hừ một tiếng, buông cô ra.
“Tránh ra.”
Tân Nguyệt cảm thấy anh thật vô lý, chính anh là người đè cô lên cửa, giờ người bảo cô tránh ra cũng là anh.
Cô lại trừng mắt nhìn anh một cái, nhưng vẫn di chuyển sang bên cạnh.
Trần Giang Dã mở cửa.
“Anh đi đâu?”
Thấy anh muốn đi ra ngoài, Tân Nguyệt hỏi.
“Mặc kệ tôi.”
Anh đi ra ngoài. Khi sắp đóng cửa lại, anh nghiêng đầu nhìn cô, bổ sung thêm một câu: "Ngoan ngoãn ở đây đợi cho tôi."
Nơi này là quán net, tốt xấu lẫn lộn, Tân Nguyệt cũng không dám chạy lung tung.
Cửa bị đóng lại, Tân Nguyệt đứng tại chỗ một lúc rồi quay đầu đánh giá căn phòng này, bàn máy tính và sô pha đều mới, trông khá sạch sẽ.
Cô đi tới ngồi xuống sô pha.
Nhìn chiếc sô pha rất lớn này, cô mới biết vì sao Trần Giang Dã lại lấy phòng lớn nhất, có lẽ chỉ có phòng lớn mới có loại sô pha mà người nằm xuống sẽ không cảm thấy chật chội này.
Nhưng chỉ có một chiếc sô pha...
Tâm trạng Tân Nguyệt vừa yên tĩnh lại bắt đầu cảm thấy bồn chồn.
Lúc này, Trần Giang Dã đến quầy, không nói hai lời mà lấy hẳn mấy trăm tệ đặt trước mặt nhân viên trông quán, sau đó mới mở miệng: "Làm phiền cho tôi một cái chăn, cái mới."
Lúc Tân Nguyệt đang suy nghĩ một cái sô pha làm sao ngủ hai người, Trần Giang Dã cầm chăn đi vào.
Anh ném chăn cho cô, sau đó tùy tiện ngồi trên một chiếc ghế eSport, quay lại nhìn cô.
"Đắp đi, chăn mới."
Phần th*n d*** của cô bị tấm chăn ném qua che khuất, Trần Giang Dã không nhìn thấy hai tay cô đang siết lại vì một cảm xúc nào đó.
Đây là một tấm chăn đơn.
Tân Nguyệt cúi đầu nhìn tấm chăn một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Trần Giang Dã: "Còn anh?”
“Tôi không cần.”
“Vậy anh ngủ kiểu gì? Mùa đông không đắp chăn sẽ bị cảm.”
Trần Giang Dã trả lời với vẻ mặt không chút cảm xúc: "Không ngủ.”
Tân Nguyệt ngạc nhiên: "Không ngủ sao được?”
“Cả đêm không ngủ cũng không chết được.”
Trần Giang Dã vẫn không có biểu cảm gì, chỉ dựa vào ghế nhìn cô.
Tân Nguyệt cũng nhìn anh, không biết nên nói gì.
Có lẽ cô biết vì sao anh không ngủ. Đây là quán net, có đủ loại người, không thể không cảnh giác được. Nếu cả hai người đều ngủ thiếp đi, có người lén lút vào làm gì đó thì sẽ chẳng có ai biết được.
Sớm biết vậy đã nói đi khách sạn cho rồi.
Cô thở dài trong lòng.
“Thất thần làm gì? Có ngủ hay không?”
Giọng của Trần Giang Dã hơi giả vờ lạnh lùng: "Tôi con mẹ nó cực nhọc đưa em ra ngoài như vậy, đừng nói với tôi em lại không muốn ngủ đấy."
Tân Nguyệt biết anh cố ý chọc giận mình, bất đắc dĩ nói: "Ngủ.”
Cô quấn chăn nằm xuống.
Từ nhỏ, cô đã thích ngủ nghiêng, nếu không sẽ ngủ không được. Sau khi nằm xuống, cô nghiêng người vào trong, cũng không thể ngủ quay mặt về phía anh được.
Hai người đều không nói gì nữa, căn phòng trở nên rất yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy âm thanh từ lỗ thông gió của điều hòa thổi ra.
Điều hòa bật chế độ sưởi, nhiệt độ hình như hơi cao, ngay cả hô hấp cũng nóng lên.
Mặc dù không nghe được âm thanh của người kia, cũng không nhìn thấy anh, nhưng Tân Nguyệt biết anh đang ở đó, cũng biết anh đang nhìn cô, vì vậy trái tim cô đập càng lúc càng nhanh, không giống như cảm giác buồn ngủ, mà lại giống như di chứng của việc mất ngủ cả đêm vì nhớ anh.
Trong không gian chỉ thuộc về hai người bọn họ, Tân Nguyệt cho rằng cô sẽ rất khó ngủ, nhưng có lẽ do hệ thống sưởi quá tốt, khiến đầu óc người ta mơ màng, cộng thêm tác dụng của thuốc và những chuyện xảy ra cả ngày hôm nay, cô đã rơi vào giấc mơ trước khi thoát khỏi cảm giác hồi hộp trong lòng.
Cô luôn có thói ngủ nghiêng về bên phải, cho dù cơ thể phải điều chỉnh tư thế do nằm nghiêng lâu, cô cũng chỉ nằm thẳng một chút rồi lại nghiêng sang bên phải. Nhưng kỳ lạ thay, hôm nay cô lại ngủ nghiêng về bên trái, hướng về phía Trần Giang Dã, người đang lẳng lặng nhìn cô.
Quyển sách tâm lý mà Trần Giang Dã tiện tay lật xem năm đó còn có một câu như thế này - -
Khi bạn thích một người, không chỉ ánh mắt sẽ theo thói quen nhìn về phía người đó, mà cơ thể bạn cũng sẽ vô thức tới gần người đó, nghiêng về phía người đó.
Cô không chỉ nghiêng về phía anh, mà còn gọi tên anh trong lúc ngủ.
“Trần Giang Dã…”
Giọng nói nhỏ nhẹ, thì thào nói mớ.
Nhưng người trong phòng đã nghe thấy.
Nghe thấy tên mình nỉ non bên tai, trái tim Trần Giang Dã bỗng ngừng đập một nhịp, đôi mắt đen láy trong nháy mắt trở nên trầm hơn.
Ba chữ ngắn ngủi đó, biến mất quá nhanh trong không khí, không thể bắt được, nhưng vẫn để lại dư âm trong lồng ngực của anh.
Từng tiếng vang vọng không ngừng.
Anh không thể kiềm chế được nữa, đứng dậy đi về phía cô.
Anh đến trước sô pha, cúi đầu nhìn cô gái đang ngủ say, mặt hơi nghiêng áp lên cổ tay mình, lông mi dài và mảnh của cô khẽ run lên, tạo một cái bóng mờ bên cạnh sống mũi tinh xảo, vừa an tĩnh lại xinh đẹp.
Đèn trong phòng chưa tắt, ánh sáng đèn chùm trên đỉnh đầu xuyên qua cổ anh, ánh sáng bị chia cắt rơi vào giữa trán cô. Ánh mắt anh không kiểm soát được nhìn vào nốt ruồi nho nhỏ giữa trán cô.
Câu nói đã từng nghĩ đến nhiều lần một lần nữa lại hiện lên trong đầu anh, kèm theo tiếng vang quanh quẩn.
[Mỗi một nốt ruồi đều là đang nói cho bạn biết, hãy hôn vào đây.]
Ánh mắt anh trầm xuống một chút.
Một lúc lâu sau, anh nghiêng người.
Một nụ hôn cực nhẹ rơi xuống, nhẹ nhàng chạm vào giữa trán cô gái, giống như sợi lông vũ mềm mại mà tinh tế chạm vào, kéo dài.
Thật lâu sau, anh mới chậm rãi mở mắt, nhìn vào nơi anh đã hôn.
Cuối cùng, anh đã hôn lên nốt ruồi đó - -
Nốt ruồi mà anh nhớ thương đã lâu.