Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 60

Tân Nguyệt bị ai đó nắm mặt lay tỉnh.

Vừa mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt có lực sát thương rất mạnh của Trần Giang Dã, Tân Nguyệt lập tức tỉnh táo, nhưng đầu cô vẫn còn choáng váng, cô hoàn toàn không nhớ nổi mình thiếp đi như thế nào.

Cô dụi dụi mắt, chống tay ngồi dậy.

“Mấy giờ rồi?”

“Năm giờ bốn mươi lăm.”

“Sớm vậy sao?”

"Em muốn để người khác biết em ngủ bên ngoài?"

Tân Nguyệt chớp mắt mấy cái, người này lúc nào cũng trông có vẻ thờ ơ, nhưng chuyện gì cũng suy nghĩ cẩn thận chu đáo.

Chàng trai như vậy thật sự rất quyến rũ.

Cô không nói gì, Trần Giang Dã nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, rồi thấy mặt cô lại đỏ bừng lên, anh hỏi: "Vẫn còn sốt sao?"

Tân Nguyệt hoàn hồn, lắc đầu, không cảm thấy đau đầu khi lắc đầu nữa.

“Chắc là hết rồi.”

Cô vừa dứt lời, một bàn tay đưa tới, đặt lên trán cô.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay anh dường như luôn rất cao, Tân Nguyệt có thể cảm nhận được nhiệt độ trên tay anh, điều đó chứng minh nhiệt độ trên tay anh nóng hơn trán cô.

Một lát sau, anh bỏ tay ra.

Tân Nguyệt cho rằng đo nhiệt độ kiểu này là xong, nhưng một giây sau, cô lại thấy anh nghiêng người đến gần.

Cô vô thức muốn tránh, nhưng anh dường như đã đoán trước, một tay vươn tới giữ lấy gáy cô, sau đó tiếp tục tiến tới, đặt trán mình lên trán cô, chóp mũi cũng nhẹ nhàng chạm vào.

Sự tiếp xúc đột ngột này khiến toàn thân Tân Nguyệt căng thẳng, cô nắm chặt chiếc chăn đang đắp lên người, không nhúc nhích, thậm chí không dám chớp mắt, cũng không dám ngước mắt, cứ đờ đẫn nhìn sống mũi thẳng tắp của anh.

Cô nín thở, chỉ cảm nhận được hơi thở của anh phả vào mặt mình, hơi ngứa.

“Chắc là hạ sốt rồi.”

Giọng Trần Giang Dã thản nhiên, anh nói xong thì ngồi thẳng dậy.

Tân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng bởi vì vừa rồi cô luôn nín thở, nên lại hít một hơi thật sâu.

Trần Giang Dã thấy nhịp thở của cô, đáy mắt lộ ra ý cười.

“Dậy đi thôi.”

Anh đứng lên trước.

“Ừ.”

Tân Nguyệt vén chăn lên: "Chăn để ở đâu?”

“Cứ vứt ở đó đi.”

Ra khỏi phòng.

Trần Giang Dã kéo Tân Nguyệt vào toilet rửa mặt, sau đó rời khỏi quán net.

Bên ngoài trời còn chưa sáng, giống như ban đêm.

Hai người sóng vai về trường, lúc này trên đường không có cửa hàng nào mở cửa, những người bán đồ ăn sáng cũng chưa mở quầy, bọn họ chỉ có thể về căn tin ăn sáng.

Đi khoảng hai mươi phút, hai người tới cổng trường.

Trường Trung học Đan Hồ không cho phép vào cổng nếu không mặc đồng phục. Tân Nguyệt vừa ra khỏi quán net đã mặc đồng phục vào, Trần Giang Dã liếc nhìn đồng phục trên người cô.

“Em đi cổng chính đi.”

Nói xong, anh đi sang một bên.

Tân Nguyệt biết anh muốn trèo tường.

Anh không vòng qua sân thể dục bên kia, trực tiếp trèo tường ngay bên cạnh cổng trường, dù sao bây giờ bên ngoài cũng không có ai.

Phía sau bức tường là một khu vườn nhỏ, nếu đi thẳng sẽ đến hội trường.

Tân Nguyệt thấy anh dễ dàng trèo qua tường, vội vàng chạy vào trường, rồi nhanh chóng đi đến lối ra của con đường dẫn đến hội trường.

Từ hội trường đến căn tin có hai con đường, một con đường đi từ phía sau, sẽ đi qua cái ao mà Tân Nguyệt bị đẩy xuống ngày đó, một con đường thì vòng ra, đi theo con đường lớn trải đầy cây xanh từ cổng trường tới căn tin.

Con đường lớn trải đầy cây xanh này phải đi xa hơn một đoạn so với con đường bên ao, nhưng Trần Giang Dã vẫn đi con đường này.

Trần Giang Dã đi dọc theo con đường nhỏ dẫn tới đường lớn có cây xanh được một lúc thì bóng dáng Tân Nguyệt mặc đồng phục màu xanh trắng xuất hiện trong tầm mắt anh.

Cô đứng dưới cầu vượt, đang đợi anh.

Không ai trong hai người nói rằng sẽ gặp nhau ở đây, anh không biết cô sẽ đợi ở đây, cô cũng không biết anh sẽ chọn con đường này, nhưng bọn họ cứ thế, một người đợi ở đây, một người đi về phía này.

Dường như bọn họ luôn ngầm ăn ý như thế.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, hai người như đều nở nụ cười.

Thời gian kéo dài giữa tầm mắt của hai người, như thể một cảnh tượng trong thời gian và không gian song song đã bị đóng băng mãi mãi trong giây phút này.

Mà Trần Giang Dã của thế giới này không dừng lại quá lâu, anh tiếp tục bước về phía “mặt trăng” của mình.

Tân Nguyệt, trăng non.

Không chỉ tên cô giống mặt trăng, con người cũng giống, trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại tỏa sáng.

Trần Giang Dã bước tới bên cạnh cô.

Hai người không nói gì, cùng nhau đi về phía căn tin.

Lúc này, căn tin chưa có ai, quầy nhận cơm cũng chưa mở, chỉ có thể nhìn thấy hơi nước bốc lên ở bên trong qua khung cửa kính, loáng thoáng nghe thấy các đầu bếp nói chuyện.

Tân Nguyệt và Trần Giang Dã tìm một chỗ ngồi xuống.

Tân Nguyệt nhìn quầng thâm nặng nề dưới mắt Trần Giang Dã, khẽ hỏi anh: "Anh có muốn ngủ một lát không?”

Trần Giang Dã nhìn cô một cái, sau đó "Ừ" một tiếng.

“Vậy anh ngủ đi, lát nữa tôi sẽ gọi anh.”

Trần Giang Dã khẽ gật đầu, đặt tay lên bàn, gối đầu lên cánh tay nhắm mắt lại.

Tân Nguyệt ngồi đối diện anh, có thể thoải mái nhìn anh, giống như cách anh nhìn cô khi cô ngủ.

Còn hai mươi phút nữa là đến sáu giờ rưỡi.

Trong thời gian hai mươi phút này, ánh mắt Tân Nguyệt không rời khỏi người Trần Giang Dã, cứ như vậy lẳng lặng nhìn anh, không cảm thấy nhàm chán chút nào, thậm chí cảm thấy thời gian hai mươi phút này quá ngắn, không biết sao lại trôi qua nhanh như vậy.

Những người mặc áo đầu bếp màu trắng bắt đầu xuất hiện lác đác phía sau quầy nhận cơm, bưng nồi hấp [*] bốc hơi nghi ngút đi ra.

Tân Nguyệt nhìn Trần Giang Dã đến mức ngây ngẩn, cho đến khi bên quầy có người đụng vào cái gì đó gây ra một tiếng vang thật lớn, cô mới hoàn hồn.

Cô đoán Trần Giang Dã cũng nghe thấy tiếng động này, bởi vì anh nhíu mày.

Tân Nguyệt không vội đánh thức anh, nhân lúc bây giờ không có ai, và anh đang nhắm mắt, cô nhẹ nhàng cúi người, tựa cằm vào mu bàn tay, nhìn anh thật kỹ.

Cô không biết tại sao có người sinh ra lại đẹp như vậy, từng đường nét từng ngũ quan trên khuôn mặt đều giống như Thượng Đế tỉ mỉ phác họa.

Cũng chính lúc này, cô mới phát hiện, lông mi của anh thật dài, rất dài. Cũng chỉ tại đôi mắt kia quá sâu thẳm và mê người mới khiến cô không thể chú ý tới hàng mi tuyệt đẹp này.

Rất ít nam sinh có hàng mi dày và dài như vậy, có lẽ chính vì lông mi quá dày này mới làm cho ánh mắt của anh trông sâu sắc như vậy.

Thật sự rất đẹp, khiến người ta nhìn vào mà không kiềm lòng được, muốn đưa tay ra gẩy một cái.

Tân Nguyệt giơ một ngón tay lên, dù không dám gẩy thật, nhưng có thể tới gần một chút cũng tốt.

Cô cẩn thận đưa đầu ngón tay qua, cách lông mi anh chỉ một hai cm mới dừng lại.

Đúng lúc này, Trần Giang Dã mở mắt ra.

Anh cảm thấy có gì đó lóe lên trước mắt mình.

Thoạt nhìn, thứ anh thấy là một ngón trỏ mảnh mai, trắng mịn. Khi anh ngước mắt lên, anh thấy một đôi mắt như chứa đầy sao trời, lại giống ánh mắt của con nai nhỏ trong rừng.

Cô gái đang nằm sát mặt bàn nhìn anh ở khoảng cách gần, dường như muốn dùng ngón tay chạm nhẹ vào anh một cái.

Và bị anh phát hiện rồi.

“Em làm gì vậy?”

Anh nhướng đuôi mắt.

Ngón tay của Tân Nguyệt vươn ra rồi lập tức rụt lại khi anh mở mắt, giờ nó đang nắm chặt trong lòng bàn tay, nhưng không có ích gì, đã bị phát hiện rồi.

Đầu óc cô xoay chuyển nhanh chóng, cuối cùng cười gượng với anh hai tiếng: "Muốn hỏi anh ăn gì? Tôi đi mua cho.”

Trần Giang Dã cũng không lật tẩy cô, lười biếng gối lên cánh tay nói: "Bánh quẩy và sữa đậu nành.”

“Được, tôi đi mua.”

Nói xong, Tân Nguyệt đứng lên, chạy chậm đến quầy nhận cơm, giống như một con mèo bị một con chó săn lớn dọa sợ tới mức chạy trối chết.

Trần Giang Dã ngước mắt nhìn cô, mí mắt nặng trĩu, rất nặng, nhưng anh không muốn nhắm lại.

Cả đêm không ngủ, hai mắt anh đầy vẻ mệt mỏi, nhưng sự vui vẻ trong đáy mắt lại nhiều hơn, bóng dáng nhỏ nhắn kia phản chiếu trong con ngươi.

Cô gái mặc đồng phục màu xanh trắng đang mua bữa sáng cho anh, là sữa đậu nành và bánh quẩy, sự kết hợp hoàn hảo. Sữa đậu nành mới ra lò chắc hẳn rất nóng, cô gái vừa chạm vào ly giấy đựng sữa đậu nành đã bị nóng đến mức vội vàng đưa tay chạm vào tai mình.

Thật đáng yêu.

Có lẽ không muốn anh phải chờ, mặc dù rất nóng, cô vẫn cầm hai cái ly lên, chịu nóng và chạy thật nhanh về phía anh.

Sau khi chạy tới, cô vội vàng đặt sữa đậu nành lên bàn, nóng đến mức vung tay liên tục.

Ánh mắt Trần Giang Dã chứa đầy ý cười, anh chậm rãi ngẩng đầu, lấy tay chống cằm nhìn cô: "Nóng thì chờ một lát, tôi đâu phải sắp chết đói đâu."

“Nhanh một chút, chẳng phải anh ăn xong sẽ có thêm thời gian về lớp ngủ sao?”

Vẻ mặt Trần Giang Dã hơi ngớ ra trong hai giây, sau đó nở nụ cười: "Coi như em còn có lương tâm."

"Tôi lúc nào cũng có lương tâm mà."

Cổ họng Trần Giang Dã lại phát ra một tiếng cười khẽ: "Chỉ có lương tâm thì có ích lợi gì, có thể có chút đầu óc một chút không?"

Tân Nguyệt ngơ ngác: "Sao tôi lại không có đầu óc?”

Cô, Tân Nguyệt, không quyền, không thế, không tiền, cái gì cũng không có, nhưng cô chắc chắn có đầu óc. Cô là người muốn vượt qua điểm chuẩn của Thanh Hoa cơ mà.

"Em chạy nhanh như vậy mua về thì có ích gì."

Trần Giang Dã hơi nhướng mày: "Nóng như vậy, uống được chắc?”

Tân Nguyệt sửng sốt, đúng là cô quên mất điều này.

Sữa đậu nành nóng như vậy, kiểu gì cũng phải chờ nguội mới uống được, không thể nào uống hết ngay được.

". . . "

Tân Nguyệt không nói gì nữa.

Trần Giang Dã cũng không tiếp tục trêu chọc cô, lấy điện thoại trong túi ra ném cho cô: "Tôi ngủ thêm một lát, mười phút sau gọi tôi dậy."

“Được.”

Lúc Trần Giang Dã ném điện thoại tới, màn hình điện thoại đã khóa, nhưng màn hình vẫn sáng, Tân Nguyệt cầm lên nhìn giờ, ánh mắt lại bị thu hút bởi hình nền màn hình khóa.

Hình nền màn hình khóa của anh là một đóa hoa hồng, nhưng không phải hoa hồng được chụp, mà được vẽ ra, cánh hoa cùng thân lá như pha lê sáng long lanh, phát ra ánh sáng trong trẻo nhưng lại đẹp đẽ, rất đẹp.

Nhìn bông hồng đặc biệt này, cô không khỏi nghĩ:

“Là anh vẽ đóa hoa hồng này, đúng không?”

Nếu như không phải, một bức tranh như vậy làm hình nền màn hình khóa cho nam sinh không khỏi có chút kỳ lạ, nhưng cũng có thể là hình nền ngẫu nhiên của điện thoại.

Xuất phát từ sự tò mò, Tân Nguyệt chờ sau khi màn hình tắt lại nhấn nút khóa màn hình lần nữa, nhưng hình nền màn hình khóa vẫn là hình ảnh đó.

Điều này chứng tỏ - -

Đây là hình nền do anh cài.

Đột nhiên, đáy lòng Tân Nguyệt mơ hồ có một cảm giác khó tả.

Tại sao Trần Giang Dã lại dùng bức tranh này làm hình nền màn hình khóa?

Bức tranh này có ý nghĩa ẩn dụ gì không?

Nếu có, liệu nó có liên quan gì đến cô không?

Nhưng…

Có liên quan cũng không quan trọng, cô vẫn luôn tự hào về anh.

Đại thiếu gia Trần của cô, thật sự cũng là đại họa sĩ của cô.

Chờ màn hình tắt, Tân Nguyệt cười khẽ, ngước mắt lên tiếp tục nhìn Trần Giang Dã ngủ.

Mười phút trôi qua rất nhanh, Tân Nguyệt vốn muốn để anh ngủ thêm một lát, nhưng căn tin bắt đầu có người lục tục đến.

“Trần Giang Dã, dậy nào.”

Tân Nguyệt đưa tay lắc nhẹ cánh tay anh.

Trần Giang Dã hít sâu một hơi, ngẩng đầu rồi mới từ từ mở mắt.

“Đi thôi.”

Anh đứng dậy, tiện tay cầm lấy sữa đậu nành và bánh quẩy trên bàn.

Bánh quẩy vẫn chưa nguội, sữa đậu nành vẫn còn hơi nóng, vừa đủ.

Hai người vừa ăn vừa đi về phía tòa nhà giảng dạy.

Trên đường đi.

Trần Giang Dã hỏi Tân Nguyệt: "Em định xử lý mấy người trong phòng của em thế nào?”

“Còn có thể xử lý thế nào? Tố cáo thôi.”

Nghe cô nói hai chữ “tố cáo” vô cùng khí thế, Trần Giang Dã khẽ nhướng mày, sau đó nở nụ cười.

“Ừ, không hổ là Tân Nguyệt.”

Tất cả mọi người đều biết, trong thời học sinh, điều khiến người ta ghét nhất chính là những kẻ thích tố cáo, nhưng có những chuyện nên tố cáo thì phải tố cáo.

Huống chi, Tân Nguyệt chưa bao giờ quan tâm người ta ghét cô hay thích cô. Có lẽ cô còn nghĩ rằng mọi người ghét cô càng tốt, khỏi phải quấy nhiễu sự yên tĩnh của cô.

Lúc đến cửa lớp học, cả hai đã ăn hết bánh quẩy, nhưng vẫn chưa uống hết sữa đậu nành. Chờ Tân Nguyệt mở cửa xong, Trần Giang Dã nhét nửa ly sữa đậu nành còn thừa vào tay cô: "Cầm về đặt lên bàn cho tôi."

Nói xong, anh đi thẳng về phía nhà vệ sinh.

Tân Nguyệt cầm hai ly sữa đậu nành vào lớp, đặt ly của Trần Giang Dã lên bàn anh.

Lúc đặt sữa đậu nành xuống, Tân Nguyệt sửng sốt một giây, như nhớ tới điều gì đó.

Hai phút sau Trần Giang Dã quay lại, anh rất buồn ngủ, nhưng xuất phát từ nguyên tắc không lãng phí, anh chuẩn bị uống hết sữa đậu nành rồi mới ngủ.

Anh đưa tay lấy ly sữa đậu nành, một tờ giấy đặt dưới ly bị dính dưới đáy cũng bị nhấc lên theo, trên đó viết một câu:

[Trần Giang Dã, cảm ơn anh.]

Là nét chữ thanh tú của con gái.

Một tiếng cười ngắn ngủi vang lên trong phòng học trống trải.

Nghe thấy tiếng cười này, Tân Nguyệt cảm thấy lòng mình như bị người ta lấy lông vũ gãi nhẹ.

“Xoẹt - -”

Tiếng xé giấy vang lên phía sau.

Sau đó không lâu, một chiếc máy bay giấy bay tới, vững vàng đáp xuống bàn Tân Nguyệt, trên cánh máy bay viết:

[Không cần cảm ơn, nợ tôi là được.]

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Đại họa sĩ Trần không chỉ là mỗi bức này, anh vẽ rất nhiều rất nhiều.

Về việc anh vẽ cái gì, sau này tôi sẽ công bố từng bức một, mỗi bức đều là tình yêu nồng nhiệt của chàng trai.

Bình Luận (0)
Comment