Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 71

Khi Trần Giang Dã trở về từ trên núi thì đã hơn ba giờ chiều, đúng lúc Tân Nguyệt đang phơi quần áo, cô nhìn thấy anh lên tầng hai.

Anh cũng nhìn thấy cô nên dừng lại.

Tân Nguyệt không biết anh đã làm gì trong vài giờ qua nên cô lấy điện thoại nhắn tin cho anh:

[Anh làm gì vậy?]

Trần Giang Dã thấy cô lấy điện thoại ra, anh cũng cúi đầu lấy điện thoại ra và nhanh chóng trả lời:

[Lên núi đi dạo một vòng]

Tân Nguyệt cũng vốn định hỏi anh có muốn đi dạo trên núi không, nên trả lời:

[Sao không gọi tôi?]

L: [Nếu em muốn đi, tôi có thể đi thêm lần nữa]

M: [Thôi bỏ đi.]

Trần Giang Dã nhìn khung chat trên màn hình, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó. Vài giây sau, anh gõ một dòng chữ và gửi đi:

[Sau khi tôi rời đi, em có lên núi không?]

M: [Có.]

L: [Đi cắt cỏ cho lợn à?]

M: [Không.]

L: [Thế em lên núi làm gì?]

M:[Anh cũng không cắt cỏ cho lợn, thế anh lên núi làm gì?]

Trần Giang Dã mỉm cười nhìn dòng chữ trên màn hình, cất điện thoại vào túi rồi vào nhà làm bài tập.

Nhà của thím Vương không có điều hòa hay máy sưởi, ngồi im lặng làm bài tập khiến tay chân lạnh cóng. Trần Giang Dã chịu lạnh rất tốt, nhưng sau khi làm bài tập được hai tiếng rưỡi, tay chân vẫn bị đông cứng.

Anh quăng bút xuống, chuẩn bị đứng lên vận động cho ấm người. Đúng lúc đó, điện thoại của anh rung lên.

Anh cầm điện thoại lên mới phát hiện đã sáu giờ rồi, trên thanh thông báo hiển thị tin nhắn WeChat của Tân Nguyệt:

[Anh có lạnh không?]

Trần Giang Dã hơi nhướng mày, trả lời:

[Lạnh]

M: [Qua nhà tôi sưởi ấm đi, nhà tôi nhóm lửa rồi, lát nữa ăn cơm.]

L: [Tới ngay]

Hai phút sau, Trần Giang Dã đến trước cửa nhà Tân Nguyệt, cô đã mở cửa và đang đợi anh ở phía sau. Trần Giang Dã đút tay vào túi bước vào, Tân Nguyệt đóng cửa lại, cùng anh vào bếp.

Ở góc bếp có một đống lửa đang cháy, trên đống lửa treo mấy chục xâu thịt xông khói và lạp xưởng.

Hôm qua Trần Giang Dã không để ý đến chỗ này. Sau khi ngồi xuống, anh hỏi: "Nhà em làm thịt xông khói như vậy à?"

"Ừ."

Bên tai nghe thoang thoảng tiếng vọng ra từ tivi, Trần Giang Dã lại hỏi: "Bố em đang xem tivi à?"

Tân Nguyệt lại "Ừ" một tiếng, nói: "Hôm nay bố tôi dùng bếp từ để hầm gà, không cần nhóm lửa, đợi cơm chín là ăn được."

Nói xong, Tân Nguyệt lấy quyển sổ bên cạnh ra, bật đèn bàn lên rồi cúi đầu đọc. Ánh sáng trong bếp quá mờ, không bật đèn bàn thì không thể nhìn rõ chữ.

Trần Giang Dã đưa tay ra sưởi ấm bên đống lửa, liếc nhìn cô, thấy cô dùng một tay che nửa cuốn sổ, anh hỏi: "Em còn chép lại những thứ cần học thuộc vào sổ à?"

Tân Nguyệt đáp: "Không phải chép lại, tôi vừa nhớ vừa viết."

"Em đã có thể vừa nhớ vừa viết, vậy còn học thuộc làm gì?"

Tân Nguyệt ngẩng đầu lườm anh một cái: "Tôi không giống anh, nhìn qua một lần là nhớ ngay."

Nghe giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của cô, Trần Giang Dã cười khẽ, giật cuốn sổ trong tay cô: "Để tôi kiểm tra em."

Dường như Tân Nguyệt đã ghi chép tất cả các kiến thức vào cuốn sổ này. Trên trang giấy đang mở, bên trái là bảng tuần hoàn các nguyên tố, bên phải là từ vựng tiếng Anh.

"Kiểm tra bảng tuần hoàn các nguyên tố của em."

"Trong nhóm VIIA, nguyên tố nào có độc tính thấp nhất và trọng lượng riêng lớn nhất?"

Tân Nguyệt bối rối trước câu hỏi này. Đây là kiến thức hiếm gặp đến mức không thể hiếm hơn được nữa đó?

Cô nghĩ một lúc lâu rồi mới ngập ngừng trả lời: "Astatine?"

Trần Giang Dã khẽ gật đầu, lại hỏi: "Nguyên tố nặng nhất trong nhóm IIIA?"

Lại thêm một điểm mù kiến thức nữa, Tân Nguyệt chỉ có thể dựa vào quy luật tuần hoàn để đoán: "Nihonium?"

Trần Giang Dã tiếp tục đặt câu hỏi: "Nguyên tố nào là kim loại có tính chất hóa học rất dễ phản ứng nhưng nhiệt độ nóng chảy lên tới 1668℃?"

Cuối cùng cũng có một câu Tân Nguyệt có thể chắc chắn: "Titanium."

"Nguyên tố thuộc nhóm actinide có thể tạo thành tinh thể lục phương ở nhiệt độ phòng nhưng sẽ chuyển thành cấu trúc lập phương diện tâm khi bị nung nóng đến 300°C."

Tân Nguyệt: "..."

"Ai mà biết được?"

"Einsteinium."

Anh biết.

Khả năng nhìn một lần là nhớ không phải là nói chơi.

"Trong các nguyên tố đã biết, nguyên tố có tính kim loại mạnh nhất là gì?" Anh tiếp tục hỏi.

"Lithium."

Câu này thì dễ.

Trần Giang Dã ngước mắt lên, ánh mắt chuyển từ cuốn sổ sang mắt cô, giọng điệu thờ ơ: "Thử kiểm tra trí nhớ của em, vừa rồi tôi đã kiểm tra những nguyên tố nào?"

"Astatine, Nihonium, Titanium, Einsteinium, Lithium!"

Tân Nguyệt chỉ mất một giây để nói ra, nhưng sau khi nói xong, cô lại sững sờ vài giây.

Cách phát âm của năm từ này văng vẳng bên tai cô, như thể đang nói:

"Yêu anh, rất yêu anh."*

[*]: Tên tiếng trung của các nguyên tố Astatine, Nihonium, Titanium, Einsteinium, Lithium lần lượt là 砹, 鉨, 钛, 锿, 锂. Âm Pinyin của chúng lần lượt là [ài], [xǐ], [tài], [āi], [lǐ]; gần giống với [ài], [nǐ], [tài], [ài], [nǐ] (爱你, 太爱你), nghĩa là yêu anh, rất yêu anh.

Sau khi nhận ra điều này, cả khuôn mặt Tân Nguyệt không kiểm soát được mà nóng bừng lên.

Người này... Dùng giọng điệu thờ ơ nhất, nhưng lại có suy nghĩ rung động lòng người nhất. Anh sẽ dễ dàng giáng cho bạn một đòn chí mạng, rồi khiến bạn chết chìm trong đôi mắt đen nhánh của anh.

Lúc này ngọn lửa đang cháy trong bếp dường như thiêu rụi toàn bộ không khí, mang lại cảm giác tim đập mạnh như thiếu oxy.

Nếu lúc này Tân Long không vào bếp, Tân Nguyệt cảm thấy mình thật sự sắp nghẹt thở.

“Hai đứa đang làm gì đấy?" Tân Long nhìn thấy hai người bọn họ có gì đó không đúng.

Trần Giang Dã nhìn sang chỗ khác, giơ cuốn vở trong tay lên: "Cháu đang kiểm tra kiến thức cho cô ấy."

Tân Long nghi ngờ nhìn lướt qua bọn họ, cuối cùng bĩu môi: "Ăn cơm thôi, cơm chín rồi. Chú ngồi xem tivi còn nghe thấy tiếng nồi cơm điện kêu, hai đứa ở đây lại không nghe thấy gì."

Trần Giang Dã trả cuốn sổ lại cho Tân Nguyệt.

Tân Nguyệt cúi đầu cầm lấy cuốn sổ, tắt đèn bàn, đứng dậy đi về nơi đặt nồi cơm điện.

Tân Long đưa cho cô một bát cơm đầy, nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ lên bất thường nhưng ông không nghĩ nhiều, tưởng là do bị lửa hong nóng nên mới như vậy, bèn nói: "Đã bảo con ngồi xa lửa ra một chút rồi mà lần nào cũng không nghe, nhìn mặt con xem, bị nướng thành cái dạng gì rồi?"

Ông vừa nói xong, nhiệt độ trên khuôn mặt Tân Nguyệt lập tức tăng lên mức nóng nhất, cô vội vàng bưng bát, gắp đồ ăn trên bàn rồi chạy đến ngồi cạnh đống lửa để ăn, dùng ánh lửa làm tấm chắn.

Tân Long “chậc” một tiếng: "Lạnh đến thế cơ à?"

Tân Nguyệt đưa lưng về phía ông, trả lời: "Lạnh lắm ạ."

"Bây giờ là tháng mấy? Thêm một tháng nữa thì chắc lạnh đến chết con mất."

Tân Nguyệt không nói gì.

"Thôi."

Tân Long đưa cơm cho Trần Giang Dã: "Chúng ta cũng sang bên đó ăn đi."

Ba người ngồi quanh đống lửa ăn cơm, ánh lửa phản chiếu lên người họ, làm cả góc phòng trở nên ấm áp. Bầu không khí như vậy sẽ không bao giờ xuất hiện ở một thành phố lớn đổ đầy bê tông cốt thép lạnh lẽo.

Ăn xong cơm, Tân Long lại xem tivi. Có lẽ vì trời quá lạnh nên lần này ông không đuổi khách mà để Tân Nguyệt và Trần Giang Dã tiếp tục sưởi ấm ở trong bếp.

Sau khi Tân Nguyệt rửa bát xong, cô lại bật đèn bàn tiếp tục học thuộc.

Trần Giang Dã không làm gì, chỉ nhìn cô, rồi hỏi: "Lần nào về em cũng chăm chỉ như vậy à?"

"Không, chỉ là sắp thi giữa kỳ rồi nên tôi muốn ôn tập lại thôi."

Trước đây khi anh chưa về, ngoài làm bài tập, buổi chiều cô hầu như đều ở trên núi và dưới cây hoè, nghĩ về anh.

Bây giờ anh đang ở ngay trước mặt cô.

Thực ra cô muốn cùng anh đi lên núi đi dạo một chút, ai ngờ anh lại tự đi một mình.

Nhắc đến kỳ thi giữa kỳ, Tân Nguyệt ngẩng đầu nhìn Trần Giang Dã: "Anh cảm thấy bản thân có thể đứng thứ bao nhiêu trong kỳ thi giữa kỳ?"

Trần Giang Dã: "Có lẽ trong top 20."

Tân Nguyệt khẽ nhướng mày: "Không phải đại thiếu gia Trần cái gì cũng nhất hoặc nhì sao?"

Trần Giang Dã bật cười, anh có khả năng ghi nhớ rất tốt, nhưng một số kiến thức khó cần thời gian để lĩnh hội, nhớ và hiểu là hai chuyện khác nhau.

"Em đợi đến cuối kỳ xem."

Anh hất cằm cao lên: "Cẩn thận không giữ nổi hạng nhất đấy."

Tân Nguyệt lại nhướng mày: "Kiêu ngạo vậy sao?"

"Không kiêu thì sao em gọi tôi là “Ông hoàng ra vẻ”?"

"Phụt ——"

Tân Nguyệt không nhịn được mà bật cười, cười lộ cả răng, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô lúc này, Trần Giang Dã hơi ngẩn người.

Dạo gần đây cô đã cười thường xuyên hơn, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cô cười như vậy, mà bất kể là cười khúc khích hay khẽ cười thì cô vẫn rất đẹp.

Tân Nguyệt chỉ nhận ra mình đang cười như thế này khi nhìn thấy vẻ mặt của anh, có chút ngẩn ngơ trong giây lát.

Đã bao lâu rồi cô mới cười như vậy?

Năm năm? Sáu năm?

Hay còn lâu hơn nữa...

Cô không còn nhớ rõ.

Cô chỉ nhớ, từ khi Trần Giang Dã đến ngôi làng nhỏ hẻo lánh trên núi này, và trở về bên cạnh cô sau hai tháng, những nụ cười cô đã đánh mất cũng bắt đầu dần dần quay trở lại.

Cô nhìn anh, nói thầm trong lòng:

Trần Giang Dã, cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em.

Sau đó, cô cúi đầu, vẫn giữ nụ cười trên môi.

"Tôi học thuộc bài tiếp đây, anh chơi điện thoại đi."

Trần Giang Dã "Ừ" một tiếng, nhưng không lấy điện thoại ra, chỉ lặng lẽ ngồi sưởi ấm bên cạnh cô. Ánh lửa nhảy múa trong đôi mắt đen láy của anh, như những ngọn lửa bùng cháy khắp núi đồi trong đêm tối, bùng cháy dữ dội trong im lặng.

Đến chín giờ, anh đứng dậy.

"Tôi về đây."

"Đợi đã."

Tân Nguyệt cũng đứng dậy: "Anh đợi tôi một lát."

Cô đặt cuốn sổ và đèn bàn xuống, chạy lon ton vào nhà, khoảng hai, ba phút sau mới trở ra, tay cầm một túi chườm nóng màu hồng nhạt.

"Cầm lấy."

Cô ném túi chườm nóng cho anh.

Trần Giang Dã bắt lấy.

"Khi nước bên trong nguội rồi thì thay bằng nước nóng, cẩn thận kẻo bị bỏng."

Trần Giang Dã nhìn túi chườm nóng trong tay: "Em đưa cho tôi cái này thì em dùng cái gì?"

"Tôi còn một cái nữa."

"Được."

Trần Giang Dã cầm túi chườm nóng về nhà thím Vương, tiếp tục làm bài tập.

Đêm khuya mùa đông là thời điểm lạnh nhất trong ngày, nhưng Trần Giang Dã không thấy lạnh chút nào, anh cũng không biết tại sao, chỉ một túi chườm nóng nhỏ mà đủ để sưởi ấm toàn thân.

Viết đến hơn mười hai giờ, anh rửa mặt rồi lên giường đi ngủ, ôm chiếc túi chườm nóng đã hơi nguội vào lòng. Anh không thay nước vì nằm trong chăn, anh không cần dùng túi chườm nóng để giữ ấm nữa.

Dường như chiếc túi chườm nóng này vẫn còn vương lại mùi hương trên cơ thể cô, thoang thoảng, nhẹ nhàng mà khó tả. Đó là mùi hương mà không có bất kỳ loại nước hoa nào có thể tạo ra. Nó nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta mê mẩn đến chết người, càng nhẹ càng khiến người ta mê man như bị nghiện đến giai đoạn cuối. Khiến anh điên cuồng muốn bắt lấy mùi hương đó.

Thế là, trong giấc mơ, anh vùi sâu vào chiếc cổ trắng như tuyết của cô, giống như ma cà rồng hút máu, tham lam và vô độ, hít hà mùi hương khiến anh nhớ nhung không nguôi.

*

Sau khi trở lại trường, chẳng bao lâu đã đến kỳ thi giữa kỳ.

Đề thi đều do giáo viên trong trường chấm, chẳng mấy chốc điểm số và thứ hạng đã được dán lên.

Trần Giang Dã vẫn còn khiêm tốn, nói mình lọt vào top 20, cuối cùng lại lọt vào top 10, thậm chí còn xếp vị trí thứ sáu.

Khi nhìn thấy thứ hạng, dù Tân Nguyệt đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng lòng vẫn không khỏi khiếp sợ.

Giờ đây cô thực sự cảm thấy hạng nhất của mình có thể sẽ không giữ được ở kỳ thi cuối kỳ, không đúng, không phải có thể, mà là chắc chắn.

Trần Giang Dã theo Tân Nguyệt ra ngoài xem thứ hạng, như thể đã dự đoán trước, anh không có biểu cảm gì.

Những gì Tân Nguyệt nhìn thấy sau khi quay đầu lại là dáng vẻ bình thản của anh.

Cô khẽ thở dài.

Giữa người với người luôn tồn tại khoảng cách như vậy. Có người sinh ra đã tầm thường, vật lộn nửa đời vẫn lấm lem bùn đất, nhưng có người sinh ra đã phi thường, là con cưng của trời.

Trần Giang Dã chắc chắn xứng đáng với bốn chữ "con cưng của trời", nhưng Tân Nguyệt vẫn rất tò mò anh làm thế nào để đạt được thứ hạng đó, nên cô cầm bài thi của anh lên xem.

Cô nghĩ rằng Trần Giang Dã sẽ mất nhiều điểm hơn ở môn Ngữ văn, nhưng không ngờ điểm môn Ngữ văn của anh chỉ kém cô vài điểm, thậm chí điểm ở phần làm văn còn cao hơn cô một điểm.

Trần Giang Dã cũng không ngại khi cô đọc bài văn của mình, vì vậy cô đã xem. Anh hoàn toàn viết theo khuôn mẫu bài văn đạt điểm tối đa tiêu chuẩn, sử dụng rất nhiều câu danh ngôn nổi tiếng và điển tích liên quan chặt chẽ đến chủ đề để chứng minh luận điểm chính. Điều khiến người khác phải ghen tỵ là có lẽ anh chỉ tình cờ đọc qua và ghi nhớ những câu danh ngôn và điển tích đó trong những lúc rảnh rỗi.

Điểm đọc hiểu của anh cũng khá cao, nhưng điều này không có gì đáng ngạc nhiên. Vì nhiều khi chỉ cần nhìn cô, anh đã biết cô đang nghĩ gì, huống chi là hiểu văn bản.

Anh bị mất điểm chủ yếu ở một số câu hỏi khó trong môn Toán và Vật lý, có lẽ do anh luyện đề chưa nhiều. Nếu anh ôn luyện thêm hai tháng nữa, việc giành hạng nhất thực sự dễ như trở bàn tay.

Đến cuối kỳ, điều đó đã trở thành sự thật.

Tổng điểm của anh cao hơn Tân Nguyệt hai điểm.

Tân Nguyệt đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt anh như viết rõ dòng chữ "Tôi có quyền ra vẻ không?", cô vẫn không vui và ghen tỵ.

Ngày nhận được thông báo, ngoài bảng điểm, Hà Tình còn phát cho mỗi người một tờ danh sách trống.

Hà Tình đứng trên bục giảng nói: "Mọi người đều nhận được một danh sách để trắng rồi chứ?"

"Rồi ạ." Mọi người cùng trả lời, còn có người cầm lên lắc lắc.

"Tốt."

Hà Tình bắt đầu nói về mục đích của danh sách này: "Bây giờ mọi người suy nghĩ, và viết những việc phải làm trong kỳ nghỉ đông vào đây. Thực ra, không nhất thiết phải là kỳ nghỉ đông, cũng có thể là kế hoạch lâu dài của các em. Các em hãy viết vào danh sách việc phải làm này, dán lên phòng hoặc cất giữ cẩn thận, hoàn thành một việc thì đánh dấu vào..."

Những lời sau đó, Trần Giang Dã không còn nghe vào nữa, anh lặp lại bốn chữ "danh sách phải làm" đầy ẩn ý dưới đáy lòng.

Phải làm...

Đặc biệt là hai từ này.

Đột nhiên, anh mỉm cười, sau đó cầm bút viết hai chữ lên danh sách trắng:

Tân Nguyệt.

Bình Luận (0)
Comment