Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 72

Là học sinh năm lớp mười hai, việc có một kỳ nghỉ đông trọn vẹn là điều không thể. Học sinh cuối cấp ở trường Trung học Đan Hồ chỉ được nghỉ trước đêm giao thời một ngày.

Khi ở trường, Tân Nguyệt đã hỏi Trần Giang Dã có muốn về Thượng Hải không, anh trả lời không, nên cô không hỏi thêm nữa. Chuyện cá nhân không tiện nói ở trường, vì vậy trên đường tan học, cô lại hỏi anh:

“Anh thật sự không về sao?”

“Không về.”

Trần Giang Dã lái xe, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước, giọng điệu không chút dao động.

Tân Nguyệt nhìn anh, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại: “Khi nào về có thể nói cho tôi biết lý do không? Rốt cuộc vì sao mâu thuẫn giữa anh với gia đình lại lớn như vậy?”

Tân Nguyệt không hiểu rõ tình hình gia đình anh, trước đây anh chỉ nói rằng em trai anh đã tra tấn và g**t ch*t con mèo của anh, mà không giải thích lý do vì sao anh lại có mối thù hận sâu sắc với bố mình, mặc dù người bỏ rơi anh là mẹ, chứ không phải bố anh.

Cô chỉ có thể đoán rằng có lẽ mối thù này liên quan đến em trai của anh.

Trước đây, anh và cô không có quan hệ gì, ngay cả trong trò chơi sự thật hay thử thách, cô cũng không hỏi những chuyện riêng tư của anh. Nhưng bây giờ thì khác, cô tin rằng bọn họ có tương lai.

Vì vậy, cô muốn biết chuyện gì đã xảy ra với anh, trải nghiệm gì đã khiến anh ở độ tuổi mười bảy mười tám này, đáng lẽ phải tràn đầy sức sống, lại giống như đã chán ngấy cái thế giới này, khiến anh nhìn đời với ánh mắt đầy sự lạnh lẽo và mệt mỏi vô tận.

Mặc dù bây giờ đôi mắt đen láy của anh bắt đầu sáng lên, sự lạnh lẽo trên người giảm bớt, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn, mọi thứ đang dần thay đổi, nhưng cô hy vọng anh sẽ ngày càng tốt hơn, cô hy vọng có thể chữa khỏi bệnh cho anh giống như anh đã chữa khỏi cho cô.

Nhưng phải chẩn đoán đúng bệnh mới có thể dùng thuốc, cô phải biết bệnh của anh.

“Em không cần phải nhìn tôi như vậy, ông đây không thảm như em tưởng tượng đâu.”

Thấy anh mạnh miệng, Tân Nguyệt liếc anh một cái: “Vậy mà trước đây anh luôn có vẻ….”

Tân Nguyệt nhất thời không nghĩ ra từ nào chính xác để mô tả trạng thái của anh trước đây, suy nghĩ một lúc mới tìm được từ có thể tạm coi là hợp lý: “Vẻ sống dở chết dở.”

“Em con mẹ nó mới sống dở chết dở.”

“Nói anh sống dở chết dở chứ có nói anh bị bệnh đâu, anh phản ứng mạnh như vậy làm gì?”

Tân Nguyệt khẽ hừ một tiếng: “Không phải anh nói cái gì cũng nhàm chán sao?”

“Nhàm chán thì nhàm chán thôi, tôi sống thế nào thì liên quan rắm gì?”

Trần Giang Dã cãi lại cô.

Tân Nguyệt cũng không chịu thua: “Có người bình thường nào lại cảm thấy mọi thứ đều nhàm chán ở độ tuổi trẻ như vậy không?”

“Ai vừa mới nói sẽ không nói tôi có bệnh, giờ con mẹ nó lại nói tôi không bình thường?”

Tranh cãi với anh thật sự rất khó thắng, Tân Nguyệt nhất thời không nói nên lời.

Ngay lúc cô đang nghĩ nên đáp lại anh thế nào, Trần Giang Dã đột ngột phanh gấp.

“Xuống xe.”

Tân Nguyệt sửng sốt.

Người này có ý gì?

Không phải chỉ vì một cuộc cãi vã nhỏ mà ném cô ngoài đường và không đưa cô về đấy chứ?

“Anh làm gì vậy?” Cô hỏi anh.

Trần Giang Dã lạnh lùng quay người: “Em không muốn đốt pháo trong dịp Tết Nguyên Đán à?”

Tân Nguyệt lại sửng sốt, lúc này cô mới nhận ra bên ngoài có một quầy bán pháo hoa và dây pháo.

“Còn không mau xuống xe?”

Tân Nguyệt cảm thấy hơi có lỗi vì đã hiểu lầm anh, cô lặng lẽ tháo dây an toàn và xuống xe.

Trần Giang Dã “Hừ” một tiếng, cũng tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe và đi đến quầy hàng.

Những nơi thôn xe hẻo lánh này được bắn pháo hoa trong dịp Tết Nguyên Đán. Vào đêm giao thừa, tiếng pháo hoa và dây pháo sẽ vang lên suốt đêm, cả bầu trời đều được bao phủ bởi pháo hoa.

Đó là ngày mà Tân Nguyệt mong chờ nhất trong năm.

Cô rất thích pháo hoa nên dù nghèo nhưng mỗi năm cô vẫn thường chi khoảng một trăm tệ để mua pháo hoa.

Nhiều người nói rằng cô có vẻ ngoài như tiên nữ, không dính dáng gì đến khói lửa nhân gian, nhưng rất ít người biết rằng điều cô yêu thích nhất chính là khói lửa của thế giới này.

Chỉ có ngày này, cô mới thích sự hối hả và nhộn nhịp của cuộc sống, trái tim cô cũng theo đó mà sôi sục.

Cô rất thích cảm giác này.

Cảm giác này giúp cô cảm nhận rõ ràng rằng mình vẫn còn sống, vẫn khao khát những điều tốt đẹp, không bị cuộc sống đánh bại, không bị tê liệt vì đau khổ, và trái tim vẫn chưa nguội lạnh.

Người ở đây không có phong tục đón giao thừa, nhưng năm nào cô cũng đứng ngoài sân cả đêm, bất kể gió lớn hay trời lạnh đến đâu.

Cô thật sự rất thích pháo hoa, thích đến mức chỉ cần nhìn thấy pháo hoa bày bán trên quầy nhỏ, cô sẽ bất giác nở nụ cười.

"Thích à?"

Trần Giang Dã nhìn thấy nụ cười trên môi cô, anh hỏi.

"Ừ."

Tân Nguyệt gật đầu trả lời, không rời mắt khỏi pháo hoa trên quầy, nghiêm túc lựa chọn.

Trần Giang Dã nhìn cô một lúc rồi quay đầu chỉ vào đống pháo hoa trên mặt đất, nói với ông chủ: "Tôi lấy hết những thứ này, làm phiền mang ra xe giúp tôi."

Tân Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt cô mở to vì ngạc nhiên.

"Nhìn tôi làm gì? Tôi mua pháo, em cũng muốn quản sao?"

"Anh mua nhiều như vậy làm gì?"

Trần Giang Dã: "Tôi thích."

Tân Nguyệt nghiến răng giận dữ: "Anh nhiều tiền đến mức đốt cũng không hết à?"

"Đúng vậy."

Trần Giang Dã nhướng mày: "Tôi chỉ có nhiều tiền nên thích đốt tiền chơi."

Tân Nguyệt suýt bị anh làm cho tức chết, nhưng cô cũng không có lý do để tức giận, vì tiền đó không phải của cô, hơn nữa đúng là người ta nhiều tiền đến mức có thể đốt chơi.

Cô hít một hơi sâu, nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Anh vui là được."

Trần Giang Dã cong môi, nói: "Em phải làm quen đi."

Tân Nguyệt sửng sốt một lúc, không kiểm soát được mà chớp mắt liên tục, đành phải vội vã nhìn sang một bên.

Trần Giang Dã nhìn cô, nụ cười bên môi càng hiện rõ.

Ông chủ đang vội làm ăn, thế là khi hai người bọn họ ngừng nói chuyện, ông nhanh chóng ôm pháo hoa ra sau xe, hét lên với Trần Giang Dã: "Anh chàng đẹp trai, mở cốp xe ra cái."

Lúc này, Trần Giang Dã mới thôi nhìn Tân Nguyệt, quay người lấy chìa khóa xe và mở cốp xe.

Trong khi ông chủ đang ôm những thùng pháo hoa ra xe, Trần Giang Dã nhìn những hộp pháo nhỏ khác trên quầy, cảm thấy khá thú vị nên mua thêm hai hộp mỗi loại. Cả cốp xe và ghế sau chất đầy pháo hoa.

Bây giờ trời tối nhanh hơn, khi bọn họ trở về, trời đã hoàn toàn tối đen dù mới đi được nửa đường, nhiều nhà đã bắt đầu đốt pháo, suốt dọc đường đều nghe thấy tiếng pháo bay lên rồi nở nổ.

Từ khi trời tối, Tân Nguyệt vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài không có nhiều pháo hoa, chỉ thưa thớt, nhưng trong mắt cô đã tràn ngập ánh sao, đẹp hơn cả bầu trời đầy sao trên đồng cỏ.

Trần Giang Dã nhìn thấy đôi mắt cô qua gương chiếu hậu, nở nụ cười trên môi, đạp ga tăng tốc.

Làng Hoàng Nhai hầu như không có một chiếc ô tô nào đi qua. Khi nghe thấy tiếng xe, Tân Long biết bọn họ đã về, mở cửa cổng bước ra.

"Ôi, hai đứa mua nhiều hoa nổ thế."

Người dân huyện Bồ ở đây gọi pháo hoa là hoa nổ.

Thím Vương cũng nhìn thấy, nói với hai người vừa xuống xe: "Ngày mai hai đứa định đốt pháo cả đêm à? Nếu định đốt cả đêm thì ra ngoài làng mà đốt, nếu không thì làm sao mọi người ngủ được."

Mặc dù bây giờ Trần Giang Dã là nhà tài trợ của thím Vương, nhưng bà vẫn không quá khách sáo với anh.

Trần Giang Dã liếc nhìn thím Vương, nói: "Tối nay đốt một nửa thôi."

"Tối nay đốt luôn à?" Tân Nguyệt hỏi.

Trần Giang Dã: "Em không muốn đốt?"

"À... Muốn."

"Vậy thì đốt."

"Trước tiên ăn cơm đã."

Tân Long không quan tâm bọn họ đốt pháo lúc nào, ông đói quá rồi.

Sau khi ăn xong, Trần Giang Dã mang một ít pháo hoa đặt trong sân nhà Tân Nguyệt.

"Có dám đốt không?" Trần Giang Dã nghiêng đầu hỏi Tân Nguyệt.

"Năm nào tôi cũng tự mình đốt hết."

"Vậy em đốt đi."

Trần Giang Dã ném bật lửa cho cô.

Tân Nguyệt bắt lấy chiếc bật lửa, đi về phía pháo hoa, thành thạo mở bao bì, rút dây pháo ra, rồi ấn bật lửa.

Gió trên núi thổi mạnh, Tân Nguyệt ấn bật lửa nhiều lần mà không được, cô dùng tay chắn gió nhưng vô ích, tay cô quá nhỏ, căn bản không thể chắn được.

Cho đến khi, một bàn tay to lớn màu trắng lạnh đưa tới từ bên cạnh, áp sát tay cô, chắn gió cho cô.

Ngọn lửa chợt bùng lên, chiếu sáng lòng bàn tay của hai người.

Tân Nguyệt hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên.

Người bên cạnh cúi đầu xuống, lông mi đổ bóng dưới mí mắt, giọng nói trầm thấp từ đôi môi mỏng của anh cất lên:

"Nhìn tôi làm gì? Đốt đi."

Tân Nguyệt vô thức chớp mắt, ngơ ngác cúi đầu xuống, nhưng ánh mắt không nhìn vào dây pháo đầu tiên, mà nhìn vào tay anh.

Tay anh rất lớn, xương ngón tay thon dài nhưng lại rất mạnh mẽ, đặt cạnh tay cô có cảm giác chênh lệch về kích thước như trong truyện tranh.

Cô không nhìn lâu, thu hồi ánh mắt, đưa bật lửa lại gần đốt dây pháo.

Dây pháo bị đốt cháy phát ra những tiếng lách tách nhỏ, Tân Nguyệt và Trần Giang Dã đồng thời rút tay lại, rồi cùng nhau từ từ lùi về phía sau. Cả hai đều bình tĩnh, không hề sợ hãi trước pháo hoa đang cháy

Một bước, hai bước, ba bước.

"Piuuu ——"

Tiếng pháo hoa bay lên vang lên trong sân.

Ba người trong sân ngẩng đầu lên, nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời.

Trên tầng hai bên cạnh, thím Vương và chú Lưu cũng tựa người vào ban công, ngước nhìn bầu trời.

Ánh mắt của mọi người đều bị pháo hoa thu hút, không ai chú ý đến, có một người hướng mắt xuống, nhìn cô gái bên cạnh.

Đôi mắt của cô gái dường như cũng có pháo hoa nở rộ, đẹp hơn cả pháo hoa trên bầu trời đêm.

Pháo hoa vẫn nở rộ không ngừng, kèm theo tiếng xé gió và tiếng nổ lớn, nhưng thế giới của một người lại yên tĩnh đến lạ, gió lạnh cũng không còn buốt giá nữa.

*

Tiếng pháo hoa nở rộ trong sân nhỏ kéo dài hơn một tiếng mới dừng lại.

"Xong rồi xong rồi."

Tân Long đút tay vào túi áo, đứng dậy: "Lạnh quá, mau vào nhà sưởi ấm đi, mấy cái ống pháo hoa cứ để đấy, mai dọn."

Nghe Tân Long nói xong, Tân Nguyệt mới rời mắt khỏi bầu trời đêm.

Khi bước vào nhà, gió lạnh bị chặn ở bên ngoài, không khí bên trong được sưởi ấm bởi chân giò hun khói, lúc này Tân Nguyệt mới nhận ra toàn thân mình lạnh cóng, cô rùng mình, vội vàng ngồi xuống bên đống lửa.

Vì phải bắn pháo hoa, ba người đều muốn nhanh chóng ăn xong bữa cơm, không vừa ăn vừa nói chuyện gia đình như trước. Lúc này, Tân Long mới nhớ ra, ông hỏi Trần Giang Dã: "Cháu không về Thượng Hải ăn Tết à?"

"Không ạ."

"Sao không về?"

"Không có gì hay để về cả." Trần Giang Dã nói.

"Sao vậy? Giận dỗi với người nhà à?"

"Không phải ạ."

Tân Long hơi bối rối, không giận dỗi thì sao lại không về, nên ông hỏi tiếp: "Vậy thì tại sao?"

Trần Giang Dã chỉ nói: "Chỉ là cháu không muốn về thôi."

Tân Long thở dài: "Vậy mà còn nói không giận dỗi?"

"Không phải giận dỗi, mà là ghê tởm."

Tân Long ngạc nhiên rụt cổ lại, dùng giọng điệu của người lớn để dạy dỗ: “Vậy là cháu không ngoan rồi, sao lại nói về bố mẹ mình như vậy?"

"Bố mẹ?"

Trần Giang Dã cười lạnh: "Họ không xứng."

Bình Luận (0)
Comment