“Cậu ấy đã từ bỏ sự tự do để yêu cậu.”
“Nhưng cậu không cần cảm thấy gánh nặng, vì cậu ấy đã nói…”
“Không có cậu, tự do chẳng có ý nghĩa gì.”
Nghe những lời như vậy, nước mắt của Tân Nguyệt gần như rơi xuống ngay lập tức.
Thậm chí cô còn không chớp mắt.
"Đừng khóc."
Kiều Ngữ muốn lau nước mắt cho cô, nhưng lại sợ Trần Giang Dã ở xa nhìn thấy, tay vừa nâng lên lại hạ xuống, bất lực nói: "Lát nữa Trần Giang Dã lại bảo tôi bắt nạt cậu đấy."
Tân Nguyệt nghẹn ngào một chút, tự giác nghiêng đầu về phía Trần Giang Dã không nhìn thấy để lau nước mắt.
Cô cũng không muốn khóc, nhưng không thể kìm nén được.
Trước khi gặp Trần Giang Dã, cô đã nhiều năm không khóc, giờ đây lại trở nên mít ướt.
Nhưng thực ra, dù là trước đây hay hiện tại, cô luôn dễ bị cảm động, chẳng qua trước đây không có ai khiến cô cảm động, còn Trần Giang Dã thì mang đến cho cô quá nhiều điều cảm động.
"Tôi biết cậu cảm động."
Kiều Ngữ nghiêng đầu nhìn cô, như một người chị gái dỗ dành đứa bé đang khóc, ánh mắt dịu dàng, cô ấy khẽ cười, nói: "Nếu cảm động thì hãy ở bên cậu ấy, đừng bao giờ chia xa, hai người rất xứng đôi."
Tân Nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô ấy, một giọt nước mắt vương trên mi dưới vừa vặn rơi xuống, đôi mắt mở to còn đầy ánh nước, hốc mắt đỏ hồng, đẹp đến mức khó tin.
"Khóc mà còn đẹp như vậy."
Kiều Ngữ không khỏi cảm thán.
Câu nói này lại khiến hàng mi ướt đẫm của Tân Nguyệt run lên, khiến cô trông càng đáng yêu hơn.
Giống như lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Kiều Ngữ ngỡ ngác trước vẻ đẹp của cô mà phải hít một hơi sâu, sau khi chầm chậm thở ra, cô ấy đột nhiên mỉm cười. Nụ cười ấy có chút tinh quái, không biết cô ấy đang nghĩ gì.
Tân Nguyệt ngơ ngác chớp chớp mắt.
Trong lúc Tân Nguyệt chớp mắt, Kiều Ngữ đã đến gần cô, nhếch miệng cười, hỏi nhỏ cô:
"Vậy có phải cậu ấy thích làm cậu khóc trên giường không?"
Đồng tử của Tân Nguyệt lập tức co lại.
"Kiều Ngữ!" Tân Nguyệt hoảng hốt gọi tên cô ấy.
Kiều Ngữ vẫn không ngừng cười, hơn nữa còn cười rất xấu xa, cô ấy nói tiếp:
"Tối qua hình như tôi đã nghe thấy cậu khóc."
"Á a a a!"
Tân Nguyệt không chịu nổi, cả người đỏ bừng lên như sắp phát điên. Cô không quan tâm đến việc mình có quen thân với Kiều Ngữ hay không, vươn tay muốn bịt miệng cô ấy.
Kiều Ngữ nhanh chóng lăn qua bên kia ghế, không cho cô bịt miệng, còn tiếp tục nói:
"Cậu có biết cậu khóc to đến mức nào không? Khách sạn chúng ta ở cách âm rất tốt mà tôi vẫn có thể nghe thấy đấy."
"Kiều Ngữ!!!"
Tân Nguyệt thực sự sắp điên đến nơi, lao tới đuổi theo Kiều Ngữ, muốn bịt miệng cô ấy cho bằng được.
Kiều Ngữ thực sự đã nghe thấy tiếng khóc của cô.
Tối qua, Trần Giang Dã hứa chỉ làm một lần, và thực sự anh chỉ làm một lần. Nhưng chính vì chỉ làm một lần nên anh như trút hết h*m m**n trong một lần đó, dù cô cầu xin thế nào cũng không dừng lại, cô thật sự không thể kìm nén được mà bật khóc.
Tân Nguyệt chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng tối qua là đã muốn chết quách đi cho rồi, huống chi còn bị Kiều Ngữ nghe thấy! Cô ấy còn nói ra nữa chứ!
A a a a a a!!!
Tân Nguyệt thực sự phát điên, đuổi theo Kiều Ngữ.
Tân Nguyệt là nữ sinh chạy nhanh nhất ở trường, nhưng Kiều Ngữ lại là vận động viên chạy cự li ngắn cấp quốc gia, cô hoàn toàn không đuổi kịp.
Vì vậy, hai người đuổi nhau chạy một quãng xa trên bãi biển.
Người ta nói tình bạn của các chàng trai đến nhanh và thuần khiết, nhưng thực ra, tình bạn của các cô gái cũng đơn giản như vậy.
"Hai người họ thân thiết với nhau như vậy từ lúc nào thế?"
Từ Minh Húc nằm trên ván lướt sóng gãi đầu.
"Đúng vậy."
Lưu Duệ cũng gãi đầu.
Ở bên cạnh đó, Trần Giang Dã và Phó Thời Việt không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn họ từ xa, đồng thời hơi mỉm cười.
Các cô gái vẫn đang đuổi nhau trên bờ biển.
Sóng vỗ lên bãi cát, từng đợt một, như không bao giờ ngừng nghỉ.
*
Tối hôm đó, vì chơi đùa thỏa thích, mấy người bọn họ đã uống chút rượu ở một quán nhỏ ven biển.
Rượu là thứ mà khi không vui thì muốn uống, khi vui lại càng uống hăng hơn.
Bọn họ đã uống rất say sưa, Tân Nguyệt cũng không muốn làm mọi người mất hứng, uống cùng bọn họ hết ly này đến ly khác.
Trần Giang Dã không ngăn cản, cô uống say thì anh cõng cô về.
Tửu lượng của Tân Nguyệt sao có thể so với những người ngày ngày ngâm mình trong rượu, cô chỉ uống vài ly đã say.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tân Nguyệt. Cô nghĩ khi say, mình sẽ nôn thốc nôn tháo nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo giống như cái đêm Trần Giang Dã rời đi. Nhưng đêm đó là trường hợp đặc biệt, trong những lúc bình thường thì ngược lại, cô chưa đến mức muốn nôn, nhưng đầu óc đã không còn tỉnh táo.
Nếu đầu óc cô còn một chút tỉnh táo, cô tuyệt đối sẽ không liên tục chui vào lòng Trần Giang Dã trước mặt mọi người, lại còn phát ra những tiếng ngâm khẽ như tiếng em bé.
Những người còn lại đều lên tiếng:
"Cậu mau đưa cô ấy về đi, tụi này không chịu nổi nữa đâu."
Nhân tiện nhắc thêm một câu:
"Hoặc là xong việc trước khi tụi này quay lại, hoặc là nhỏ giọng chút."
Trần Giang Dã không dễ xấu hổ như Tân Nguyệt, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, anh thậm chí còn cười, nói: “Vô nghĩa.”
"Nhanh lên! Nhanh lên!"
Cẩu độc thân Từ Minh Húc không chịu nổi khi thấy anh cười như vậy.
Trần Giang Dã kéo Tân Nguyệt ngồi dậy, nhưng trước khi anh kịp bế cô lên, cô đã tự quàng tay lên cổ anh, còn dụi đầu vào mặt anh, vừa làm nũng vừa nói:
"Trần Giang Dã, nóng quá, anh cởi giúp em..."
"Đệt!"
Từ Minh Húc lập tức nhảy dựng lên:"Ông đây con mẹ nó muốn đi đào rau dại, đào hết lên!"
Gần đây, câu chuyện Vương Bảo Xuyến đào rau dại để không đâm đầu vào tình yêu đang rất hot. Trước đây, Từ Minh Húc từng yêu một cô gái, nhưng bị cô ta lừa dối. Cậu rất nghiêm túc với mối quan hệ đó và nó đã khiến cậu bị tổn thương nặng nề. Sau này, cậu tuyên bố sẽ không yêu đương nữa. Nhưng nhìn thấy Trần Giang Dã và Tân Nguyệt như vậy, ai con mẹ nó không muốn yêu đương chứ.
Trần Giang Dã không để ý đến cậu, tiếp tục bế Tân Nguyệt lên, đồng thời kéo chiếc áo chống nắng đang tuột xuống của cô lên rồi ôm cô ra ngoài.
Bên ngoài, gió biển rất lớn, anh điều chỉnh tư thế ôm cô, cố gắng kéo cô sát vào lòng mình, để trán cô dựa vào ngực mình, một tay ôm lấy chân cô, tay còn lại bảo vệ đầu cô, như ôm một đứa trẻ.
Nhưng gió quá lớn, dù anh che chắn thế nào, Tân Nguyệt vẫn bị gió thổi trúng.
Có lẽ nhờ gió thổi mà cô tỉnh táo hơn một chút, Tân Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Trần Giang Dã, mơ màng hỏi anh: “Trần Giang Dã, sao chúng ta lại ở ngoài này?"
"Em say rồi, anh đưa em về."
Đôi mắt mơ màng của Tân Nguyệt mở to hơn vì say rượu.
Vốn dĩ, sau khi uống say, khí chất như ánh trăng lạnh lẽo của cô đã biến thành một con thỏ đuôi ngắn mềm mại, giờ lại càng giống thỏ hơn.
"Em say sao?"
Cô ngạc nhiên, hiếu kỳ chạm vào gương mặt nóng bừng của mình, rồi cười khúc khích ngã vào lòng Trần Giang Dã, cô thở ra toàn hơi rượu: “Hình như đúng là vậy…"
Âm cuối còn kéo dài, thật sự khiến người ta không thể cưỡng lại được.
Nhìn dáng vẻ vô cùng đáng yêu của cô, chân Trần Giang Dã khựng lại, ánh mắt anh cũng nặng nề hơn.
"Chết tiệt"
Anh không nhịn được, thầm mắng trong lòng.
Anh không muốn cô tiếp xúc với gió lạnh bên ngoài, nhưng lúc này anh chỉ muốn hôn cô, hôn thật mạnh.
Anh nghĩ là làm.
Một tay Trần Giang Dã nâng gáy cô gái trong lòng lên rồi anh cúi xuống, hôn lên đôi môi cô ngay lập tức.
Cô gái r*n r* hai tiếng như một con thú nhỏ, nhưng không lâu sau, dường như môi lưỡi vẫn còn vương mùi rượu mạnh của anh khiến cô càng say hơn, cả người không biết là do say đến choáng váng hay do bị anh hôn đến mất hết lý trí.
Cơn gió biển bất chợt và dữ dội cũng không thể khiến cô tỉnh lại.
Ngược lại, gió biển thổi làm tay áo họ bay phần phật, khiến tóc họ cũng quấn chặt lấy nhau như chính những nụ hôn say đắm của họ, vừa quấn chặt vừa mãnh liệt.
Gió biển mùa hè vẫn lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ cơ thể họ lại tăng cao trong gió, như ngọn lửa trên núi, gió càng thổi, lửa càng cháy dữ dội.
Cảm nhận được sự nóng bỏng của cô gái trong vòng tay mình , Trần Giang Dã không kìm được, tiếp tục hôn cô sâu hơn, say đắm hôn cô trong làn gió.
Như thể, gió biển không ngừng thổi, anh cũng sẽ hôn cô mãi mãi.
Họ thực sự hôn cho đến khi gió ngừng.
Cả hai đều th* d*c, lồng ngực phập phồng dữ dội.
"Trần Giang Dã, sao anh lại hôn em?"
Tân Nguyệt như bị hôn đến mơ màng, có chút hờn dỗi và nghi ngờ hỏi, giọng nói ngọt ngào hơn sau khi say rượu, như dư vị của ly cocktail Daiquiri trong miệng cô.
"Vì anh muốn hôn." Trần Giang Dã trả lời cô như vậy.
Mà lúc này, cô giống như một đứa trẻ khăng khăng muốn tìm hiểu rõ ràng, tiếp tục hỏi: "Tại sao anh lại muốn hôn?"
Câu hỏi này...
Trần Giang Dã hơi không biết phải trả lời sao với một cô gái đã say đến mức biến thành một đứa trẻ như này.
Sau khi suy nghĩ, anh cười khẽ, nhìn cô và nói: "Bởi vì anh thích em."
"Không phải đâu." Cô lập tức phản bác.
"Hửm?"
Trần Giang Dã nhướng mày nghi ngờ.
Tân Nguyệt nhìn anh bằng đôi mắt ngây thơ và vô tội, ôm cổ anh, nghiêng đầu và cười tươi, ánh mắt rạng rỡ, cô nói:
"Rõ ràng là anh yêu em, anh rất yêu em."
Anh rất yêu em...
Trần Giang Dã đột nhiên sững sờ tại chỗ.
Toàn bộ máu trong cơ thể như ngừng lại một giây, rồi sôi trào ở giây tiếp theo, tràn vào tim anh như thủy triều cuộn trào mãnh liệt, nhấn chìm mọi nỗi lòng trong giây lát.
Trong những giây phút đó, cô gái trong vòng tay anh luôn mỉm cười nhìn anh, rồi khi anh hoàn hồn, cô ôm lấy cổ anh, ghé sát vào tai anh, thì thầm nhẹ nhàng từng chữ một, cô nói rõ ràng:
"Trần Giang Dã, em cũng yêu anh, rất yêu anh."
Giọng nói của cô gái mềm mại, như dòng suối ở một thị trấn cổ miền Nam, kéo dài, mềm mại, trong trẻo, không lẫn chút tạp chất nào, chỉ chứa đựng tình yêu thuần khiết.
Lần này, ngay cả trái tim Trần Giang Dã cũng ngừng đập.
Trái tim anh hoàn toàn sụp đổ, rồi được lấp đầy bởi thứ gì đó mà anh biết là rất tuyệt vời, và khi thực sự có được, phát hiện ra nó còn đẹp hơn nhiều so với tưởng tượng của mình.
Anh cúi đầu, đứng dưới ánh đèn đường, lông mi đổ bóng dịu dàng, nhưng không thể nhìn rõ cảm xúc trong đôi mắt đen của anh, khiến người khác cảm thấy anh vẫn là đại thiếu gia Trần lạnh lùng và thờ ơ như thường ngày.
Nhưng, nếu nhìn kỹ sẽ thấy, lông mi anh đang run, tay anh cũng run rẩy.
Anh chưa bao giờ ngây ngốc đờ đẫn như vậy.
Anh không thể giữ bình tĩnh được nữa. Khi nghe những lời này, cảm giác như vạn vật bỗng im bặt, nhưng rồi lại ồn ào náo nhiệt, vượt xa tưởng tượng của anh, như một ân huệ trời ban.
Cô gái thì thầm vào tai anh xong lại rúc vào lòng anh, dùng đôi mắt ướt át mềm mại nhìn anh, nghiêng đầu và cười với anh.
Anh ngẩng lên, đôi mắt vốn đen như vực thẳm giờ tràn đầy sự dịu dàng vô tận.
Anh lại một lần nữa hôn cô gái trong vòng tay, không mang theo bất kỳ d*c v*ng nào. Anh hôn cô bằng linh hồn, bằng tín ngưỡng, như hôn chính thần thánh của mình.
Đêm đó, lần đầu tiên anh không đòi hỏi gì khi nằm chung giường với cô, chỉ lặng lẽ ôm cô ngủ.
Bên ngoài, ánh trăng ló dạng sau những tầng mây, sóng biển trở nên êm đềm.
Anh nhẹ nhàng ghé vào tai cô gái, thì thầm: "Anh yêu em."