Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 83

Trần Giang Dã đưa Tân Nguyệt ra ngoài chơi cho đến ngày cuối cùng có kết quả mới trở về.

Về điểm số, những học bá đứng đầu thường chỉ cần liếc qua đề thi một chút là có thể đoán được khoảng 80-90% số điểm mình có thể đạt được. Tân Nguyệt không nằm trong nhóm này, nhưng cô cũng có thể ước lượng được điểm số của mình. Trần Giang Dã thì khỏi phải nói, anh không hề cảm thấy áp lực, với điểm chuẩn của ngành Kinh tế ở Đại học Tân Học, anh có thể đậu ngay cả khi bỏ trống bài luận tiếng Anh.

Vì vậy, khi tra điểm, cả hai đều tỏ ra bình tĩnh, chỉ có bố của Tân Nguyệt, Tân Long, thì vô cùng căng thẳng.

"700, 700, 700!"

Tân Long cứ nhắm mắt lẩm nhẩm bên cạnh, hai tay chắp lại như đang cầu nguyện.

"Có điểm rồi." Tân Nguyệt thản nhiên nói.

"Bao nhiêu, bao nhiêu?"

Tân Long lập tức nhào qua.

Tân Nguyệt đưa điện thoại cho ông xem.

"713!"

Tân Long nhảy cẫng lên ngay lập tức.

Điểm số này thực ra cũng làm Tân Nguyệt khá bất ngờ, 713 là điểm cao nhất mà cô từng đạt được. Trước đây, cô chỉ đạt hơn 700 điểm hai lần, thường chỉ dao động ở mức 690. Nhưng điều này không làm cô quá phấn khích, chỉ cần đạt khoảng 690 là chắc chắn có thể vào khoa mắt của Đại học Y Tân Hải, những điều khác đều không quan trọng.

Trong khi đó, Tân Long ở bên cạnh đã bắt đầu cảm tạ trời đất, tổ tiên, còn nói: "Giờ bố phải đi thắp cho bà con nén hương mới được!"

Nói xong, ông thật sự ra gian chính để lấy hương, hoàn toàn quên mất Trần Giang Dã còn ở đó.

Tân Nguyệt không quên, quay đầu hỏi anh: "Anh bao nhiêu điểm?"

Trần Giang Dã: "705."

"Không phải anh nói sẽ ở trên em sao?" Tân Nguyệt nhướng mày.

"Không ngờ em thi được 713."

Tân Nguyệt nghiêm mặt: "Không ngờ là sao?"

Trần Giang Dã nheo đôi mắt vốn đã hẹp dài của mình lại, ngửa đầu theo thói quen.

"Được lắm!"

Thấy vẻ mặt của anh, Tân Nguyệt hiểu ngay: "Trần Giang Dã! Có phải anh vẫn luôn nhường em không?"

Cô biết ngay mà!

Kiểu người thiên tài như anh sao có thể không đạt được trình độ của cô.

Trần Giang Dã vẫn không nói gì, chỉ hơi mỉm cười nhìn cô.

"Không phải anh nói anh không nhàm chán như vậy sao?" Tân Nguyệt nghiến răng lườm anh.

Trần Giang Dã l**m răng, nhếch môi, hờ hững nói: "Chẳng qua mỗi lần thi đột nhiên có một, hai câu không muốn làm thôi."

"Trần Giang Dã!"

Tân Nguyệt sắp tức điên lên.

Trần Giang Dã cười nhẹ, ngồi lên ghế, ôm eo cô, để cô ngồi lên đùi mình, sau đó thì thầm vào tai cô: "Khi em muốn ở trên thì anh cho em ở trên, còn những lúc khác, chẳng phải anh luôn sánh vai cùng em sao?"

"Hay là em chỉ thích ở dưới anh?"

Mặt Tân Nguyệt đột nhiên nóng bừng, cô quay lại định véo anh, nhưng đã bị anh giữ chặt tay.

Trần Giang Dã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần, bàn tay đặt trên eo cô cũng siết nhẹ.

Khoảng cách gần đến nỗi chóp mũi của cô chạm vào cằm anh.

"Anh làm gì vậy..."

Tân Nguyệt nhăn chiếc mũi xinh xắn nhỏ nhắn lại, vùng vẫy hai lần trong vô vọng.

Trần Giang Dã cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cọ mặt cô bằng chiếc mũi thẳng tắp của mình.

"Anh không có sở thích nào khác."

Anh nheo mắt nhìn cô, nói: "Chỉ thích giữ khoảng cách gần với em, về mọi mặt."

Giọng nói của anh hơi khàn, không cần phải hạ thấp giọng đã đủ gây chết người, huống hồ lúc này anh còn cố tình trêu chọc. Chỉ cần nghe tiếng dây thanh quản của anh co lại, Tân Nguyệt cảm thấy như có một dòng điện chạy qua người mình, cảm giác tê dại liên tục dâng trào, đặc biệt là khi anh ép yết hầu xuống và nói câu tiếp theo:

"Khoảng cách âm thì tốt hơn."

A a a a a!

Tân Nguyệt không chịu nổi!

Cả khuôn mặt cô nóng bừng như vừa được vớt ra khỏi nước sôi.

Vậy mà kẻ đầu sỏ trước mặt còn cố tình nói:

"Em nóng quá."

Tân Nguyệt muốn ngay bây giờ! Lập tức! Lập tức! Đi chết!

Khi cô báo cáo trước mặt Diêm Vương, Diêm Vương chắc chắn sẽ nói với cô rằng cô là người đầu tiên trong lịch sử bị trêu chọc mà chết.

Nhìn thấy mặt cô đỏ bừng, nhưng vẻ mặt như thể nhân sinh không còn gì luyến tiếc, người nào đó cười khúc khích.

"Điền nguyện vọng xong, em có muốn đến tham quan trường đại học của mình trước không?"

Anh đột nhiên chuyển chủ đề.

Tân Nguyệt ngẩn người.

Tất nhiên là muốn rồi, đó là nơi cô đã mơ ước từ lâu.

Nhưng...

Chỉ còn hai ngày nữa là đến thời hạn đăng ký nguyện vọng, họ vừa mới về lại chạy ra ngoài, chắc chắn bố cô sẽ nghi ngờ họ có gì đó mờ ám.

Mặc dù ngày đó cô đã nghe thấy những gì bố cô nói với Trần Giang Dã, ông nói không quan tâm đến việc họ có quan hệ trước hôn nhân hay không, nhưng nếu để ông biết cô đã trao mình cho anh nhanh như vậy, chắc chắn cô sẽ bị mắng chết.

Lần trước, họ còn phải cho ông xem lịch sử trò chuyện, để ông biết họ thực sự đi cùng một nhóm người, ông mới đồng ý.

"Bố em..."

"Đưa cả bố em đi cùng." Anh ngắt lời cô, như thể biết được cô đang băn khoăn điều gì.

Tân Nguyệt hơi ngạc nhiên. Cô vốn nghĩ rằng ngoài việc thật sự muốn đưa cô đi tham quan, Trần Giang Dã còn có ý đồ khác, nhưng nếu đưa cả bố cô đi cùng thì...

"Anh nghiêm túc chứ?" Cô hỏi anh.

"Chứ sao?" Anh cười.

"Vậy em hỏi ông ấy nhé."

"Hỏi đi."

Tân Nguyệt thực sự hỏi ông, ban đầu, Tân Long không muốn đi. Ông là một người cực kỳ lười. Một số người lười vì họ lười làm những việc mình không thích, nhưng Tân Long lười đến mức dù có ai mời ông đi du lịch mà không cần phải tốn một xu, chỉ cần nghĩ đến việc phải ngồi xe lâu, rồi còn phải đi bộ cả ngày, ông cũng chẳng muốn đi.

Nhưng ông biết Tân Nguyệt muốn đi, lại không muốn cô đi cùng Trần Giang Dã một mình, sợ thằng nhóc này nhân cơ hội chiếm tiện nghi của Tân Nguyệt, nên ông đành đồng ý.

Vì vậy, vào ngày hoàn tất việc đăng ký nguyện vọng, ba người bọn họ đã xuất phát.

Trần Giang Dã lái xe chở họ đến Thành Đô để lên máy bay.

Từ lúc vào huyện Bồ cho đến lúc ra khỏi huyện Bồ, dọc đường treo đầy băng rôn màu đỏ, không phải băng rôn nào cũng có nội dung giống nhau, nhưng mỗi băng rôn đều có hai cái tên giống nhau:

Tân Nguyệt, Trần Giang Dã.

Tân Long vừa vào huyện đã không còn buồn ngủ nữa, cứ nhìn những tấm băng rôn bên ngoài, vẻ mặt đắc ý.

Tên trên băng rôn, một cái là con gái ông, một cái là con rể tương lai của ông.

Giờ nói ông là người đắc ý nhất trong suốt chuyến đi cũng không ngoa.

Khi họ đến Thành Đô và bay đến Tân Hải thì đã hơn mười giờ tối, và khi đến khách sạn thì đã mười một giờ. Cả ngày di chuyển mệt nhọc khiến Tân Long kiệt sức, ông vừa lên xe đã ngủ khò khò. Khi đến khách sạn, ông chỉ rửa mặt, rửa chân rồi ngủ luôn, hoàn toàn không cảm thấy hào hứng dù đây là lần đầu ở khách sạn năm sao.

Vẫn có chút hứng thú và mới lạ, nhưng so với việc quan sát khách sạn, ông muốn ngủ hơn.

Dường như Tân Nguyệt giống ông ở điểm này. Dù sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó, nhưng cô lại điềm tĩnh, ung dung khi đối diện với sự xa hoa.

Thậm chí cô còn ung dung hơn một chút, ít nhất Tân Long còn hơi ngượng ngùng có chút tự ti vì nghèo khó, nhưng Tân Nguyệt thì không, cô không cảm thấy tự ti chút nào.

Không ai có thể lựa chọn nơi mình sinh ra, chẳng qua có người may mắn hơn một chút, có người bất hạnh hơn một chút, chẳng có gì để phải tự ti cả.

Hôm nay Tân Nguyệt cũng khá mệt, định tắm rửa xong rồi đi ngủ.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, cô tiện tay cầm chiếc điện thoại đặt ở đầu giường và nằm xuống giường.

Trên thanh thông báo của điện thoại có một tin nhắn.

Hiện tại, trong WeChat của cô vẫn chỉ có một m*nh tr*n Giang Dã.

Nội dung tin nhắn đã bị ẩn, cần mở khóa để xem trong WeChat.

L: [Tắm xong chưa?]

Nhìn thấy tin nhắn này, tim Tân Nguyệt đập thình thịch, cô có một dự cảm không lành.

Cô do dự một lúc rồi trả lời:

[Xong rồi.]

L: [Em ở cửa đi.]

Tân Nguyệt ngạc nhiên người này thật là trắng trợn, dám động thổ trên đầu Thái Tuế [*]!

[*] Động thổ trên đầu Thái Tuế: Thành ngữ, ám chỉ việc làm một việc gì đó cực kỳ nguy hiểm, mạo hiểm, hoặc đi ngược lại những quy tắc, luật lệ, hoặc quyền lực nào đó. Việc này thường dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, thậm chí là tai họa.

Bố cô đang ở ngay bên cạnh đấy!

Cô trả lời thẳng:

[Anh điên à?]

L: [Không mở đúng không? ]

M: [Không mở! ]

L: [Anh cho em một cơ hội nữa đấy.]

M: [Dù anh có cho em một ngàn cơ hội, em cũng không mở!]

Giây tiếp theo.

"Tạch ——"

Âm thanh quẹt thẻ phòng vang lên ngoài cửa.

Tân Nguyệt lập tức mở to mắt, vội vàng ngồi dậy từ trên giường, nhìn cửa bị mở ra, Trần Giang Dã bước vào, một tay đút túi quần.

Cánh cửa lại đóng lại.

Tân Nguyệt không thể tin nổi, chớp mắt hỏi anh: "Anh lấy thẻ phòng ở đâu?"

Trần Giang Dã “Hừ” một tiếng: "Khách sạn của nhà anh, phòng là anh đặt, em còn hỏi lấy thẻ phòng ở đâu?"

Tân Nguyệt: ...

"Vậy sao anh còn bảo em mở cửa?"

Cô lườm anh.

Trần Giang Dã đến bên giường, cúi người nắm cằm Tân Nguyệt rồi nâng lên.

"Nếu em mở cửa cho anh, có lẽ anh sẽ cân nhắc đến việc nhẹ nhàng hơn."

Anh nở nụ cười đầy ẩn ý: "Nhưng nếu em không mở cửa... "

Anh đè cô xuống.

"Này này này! Trần Giang Dã!"

Tân Nguyệt vội vàng dùng tay ngăn anh lại.

Trần Giang Dã dễ dàng dùng một tay giữ chặt hai cổ tay mảnh mai trắng nõn của cô, nâng lên quá đầu, ấn xuống gối.

Sau đó, anh cố ý hạ giọng, nói vào tai cô: "Nhỏ tiếng chút, bố em đang ở phòng bên cạnh đó."

Nói xong, anh khẽ ngậm vành tai cô.

"!"

Tân Nguyệt mở to mắt hết cỡ.

Anh không dừng lại ở đó lâu, anh hôn từ vành tai, mắt, mặt, đến môi, rồi tiếp tục xuống dưới...

"Trần Giang Dã, đừng... "

Cô đã không thể nói trọn vẹn một câu, rõ ràng cô muốn ngăn anh lại, nhưng không hay biết lời mình đứt đoạn ngay chỗ khiến người ta dễ dàng nảy sinh h*m m**n nhất.

Do đó, điều chào đón cô chính là nụ hôn sâu và nặng nề hơn.

Tân Nguyệt hoàn toàn không nói nên lời, cả người mềm nhũn như sợi bún, chỉ có thể phát ra những âm thanh như thể đang khóc.

Đêm nay, Trần Giang Dã dịu dàng hơn trước rất nhiều, nhưng anh đã quá quen thuộc với cơ thể cô, không cần dùng nhiều sức cũng có thể đưa cô l*n đ*nh nhiều lần, rồi hôn cô khi cô không thể kiểm soát được âm thanh của mình.

...

Ngày hôm sau, Trần Giang Dã rời đi lúc năm giờ sáng.

Hơn tám giờ, Tân Long mới thức dậy. Sau khi dậy, ông không nhận thấy có điều gì bất thường, chỉ khi ăn sáng mới chú ý tới khuôn mặt mệt mỏi của Tân Nguyệt.

"Tối qua con ngủ không ngon à?"

"Vâng, con lạ giường."

Tân Nguyệt cố gắng kiểm soát nhịp tim, giả vờ trông thật bình tĩnh để nói dối.

Tân Long không nghi ngờ lời cô nói, chỉ cảm thấy Trần Giang Dã bên cạnh cười hơi khả nghi, nhưng ông cũng không hỏi thêm.

Ăn xong, bọn họ xuất phát đến Đại học Y Tân Hải.

Ngôi trường rất lớn, bọn họ đi dạo cả ngày trong đó.

Suốt quãng đường, cả ba người đều đi rất chậm, bởi vì Tân Nguyệt đi rất chậm, như thể muốn in sâu từng tòa nhà, từng cái cây, thậm chí từng chiếc lá ở đây vào tâm trí.

Đây sẽ là nơi cô tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình.

Sau khi tham quan từng ngóc ngách trong trường, Tân Long cảm thán:

"Trường này chỗ nào cũng tốt, có điều ký túc xá nữ cách xa tòa giảng dạy quá, con đi bộ phải mất hai, ba chục phút mới tới được."

Tân Nguyệt sửng sốt.

Ách... Ký túc xá nữ đúng là xa thật, nhưng cô chỉ mất chưa đến mười phút là có thể đi đến.

Trần Giang Dã đã chọn xong nhà trước khi điểm thi được công bố, còn bảo cô chọn kiểu mình thích, rồi trang trí lại ngôi nhà theo sở thích của cô.

Ban đầu cô không muốn sống chung với anh, đêm nào cũng ngủ cùng anh thì cô sẽ chết mất.

Tuy nhiên, nếu không sống chung, bọn họ sẽ có rất ít thời gian ở bên nhau.

Tân Nguyệt hiểu rất rõ, để thực hiện ước mơ trở thành bác sĩ khoa mắt, có thể phẫu thuật lỗ hoàng điểm do chấn thương, cô cần phải nỗ lực như thế nào. Vì vậy, trong năm đầu đại học, khi mà nhiều người đã giải phóng bản thân khỏi việc học tập căng thẳng để tìm những sở thích và thú vui mới, giao lưu, tham gia câu lạc bộ, hoặc tham gia hội sinh viên, cô đã bắt đầu ngâm mình trong thư viện hàng ngày, hoặc đến bệnh viện dưới quyền Hằng Viễn để quan sát và học hỏi.

Không chỉ mình cô bận rộn, Trần Giang Dã cũng rất bận.

Sức khỏe của Trần An Lương ngày càng kém đi, ông ta muốn Trần Giang Dã trở thành người nối nghiệp, có thể tiếp quản Hằng Viễn càng sớm càng tốt, nên ngay từ năm đầu đại học, ông ta đã để anh vào công ty con của Hằng Viễn ở Tân Hải để theo dõi các dự án.

Đôi khi, Tân Nguyệt đã ngủ say, anh mới về.

Trần Giang Dã không đến mức mất trí như vậy, khi cô đã ngủ, anh sẽ không đánh thức cô nữa, chỉ lặng lẽ tắm rửa xong rồi ôm cô đi ngủ.

Vì vậy, Tân Nguyệt vẫn có thể chịu được những đòi hỏi của anh.

Dù bận rộn nhưng thỉnh thoảng họ vẫn đi xem phim, dùng bữa như những đôi tình nhân trẻ bình thường.

Vào ngày lập đông, Trần Giang Dã có hẹn với Tân Nguyệt. Anh sẽ đưa cô đi xem phim sau khi xử lý xong việc công ty.

Vì hôm nay là cuối tuần, Tân Nguyệt không có tiết, nên cô đến thư viện đợi Trần Giang Dã.

Xe không thể chạy vào đến thư viện, khi Trần Giang Dã đến bãi đậu xe gần đó, anh nhắn tin cho cô, bảo cô chuẩn bị thu dọn đồ đạc.

Bình thường anh chỉ gửi tin nhắn cho cô khi đến cửa thư viện, nhưng hôm nay anh đã trễ hơn nửa tiếng, sắp không kịp xem phim rồi.

Hôm nay Tân Nguyệt không có gì nhiều để thu dọn, cô chỉ cất sách mượn vào túi rồi đi về phía bãi đậu xe. Khi ra khỏi thư viện, cô còn chạy nhanh hơn.

Mặc dù mỗi ngày bọn họ đều gặp nhau, nhưng mỗi lần đi gặp anh, cô vẫn luôn chạy.

Nhưng lần này, cô vừa chạy được vài bước đã dừng lại.

Trước cửa thư viện, cô nhìn thấy một gương mặt xa lạ mà lại quen thuộc, có phần giống với khuôn mặt của người mà cô sẽ không bao giờ quên trong ký ức.

"Tân Nguyệt."

Người đó gọi chính xác tên cô.

Sau đó, hắn ta khẽ cười tự giễu: "Không phải cậu đã quên Thịnh Hàng tôi rồi đấy chứ?"

Như sợ cô quên thật, hắn ta còn cố ý nhắc lại tên của mình.

Thịnh Hàng.

Lâu lắm rồi cô mới nghe lại cái tên này, ánh mắt Tân Nguyệt vẫn lập tức trở nên lạnh lẽo.

Người trước mặt đã khác xa với Thịnh Hàng trong ký ức. Mái tóc vàng của hắn ta trước đây giờ đã trở thành kiểu tóc ngắn đen gọn gàng, sự nhiệt huyết và kiêu ngạo vốn có cũng đã biến mất không còn dấu vết.

Tân Nguyệt không biết hắn ta đã xảy ra chuyện gì trong tù, hay sau khi ra tù mới như vậy. Rõ ràng hắn ta chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng trong mắt lại không có chút sức sống nào.

Dù bây giờ hắn ta trông ôn hòa hơn rất nhiều, nhưng cô vẫn phải cảnh giác khi đối diện với kẻ bắt nạt đã từng giết người này. Cô lùi lại, chuẩn bị quay lại thư viện.

Thư viện phải quẹt thẻ mới vào được, là nơi rất an toàn.

"Tân Nguyệt, đừng tránh tôi."

Giọng hắn ta gần như cầu xin: "Tôi chỉ muốn gặp cậu lần cuối thôi."

Như sợ cô không cho hắn ta cơ hội nói một câu nào, hắn ta tiếp tục nói:

"Tôi không muốn sống nữa."

Tân Nguyệt cảm thấy hoảng hốt, đồng tử của cô lập tức giãn ra.

Cô dừng lại, nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì.

Thịnh Hàng nhìn vẻ mặt cô, cười nhẹ: "Không tin sao?"

Như để chứng minh lời mình nói, hắn ta lập tức rút một con dao gọt hoa quả sắc bén trong quần áo ra.

"Thịnh Hàng!"

Nhìn thấy con dao, Tân Nguyệt vội vàng hét lên, sắc mặt hoảng sợ: "Cậu bình tĩnh một chút, có gì thì từ từ nói!"

"Không có gì để nói hết."

Thịnh Hàng vẫn cười, nụ cười như cái cây khô xác xơ: "Chỉ đơn giản là không muốn sống nữa, cậu là người duy nhất tôi còn nhớ, nên tôi đến đây để gặp cậu."

"Cậu sẽ luôn nhớ đến tôi chứ, Tân Nguyệt."

Hắn ta gọi tên cô đầy lưu luyến, xoay cán dao trong tay nửa vòng, chĩa mũi dao nhọn về phía mình.

"Thịnh Hàng, cậu bình tĩnh lại đã!"

Tân Nguyệt mở to mắt, nuốt nước bọt. Cô từ từ bước về phía hắn ta từng bước một, đồng thời ra hiệu cho những người xung quanh gọi cảnh sát.

"Quả nhiên người muốn trở thành bác sĩ có khác."

Thịnh Hàng nhìn cô, lùi lại, cười điên cuồng: "Ngay cả tôi mà cậu cũng muốn cứu sao?"

"Muốn!"

Tân Nguyệt không hề do dự.

Vẻ mặt Thịnh Hàng cứng đờ, hắn ta dừng lại.

Hắn ta vốn tưởng rằng cô sẽ mong hắn ta chết, chỉ cần đừng chết trước mặt cô, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vô cùng căng thẳng của cô lúc này, hắn ta biết cô nói thật.

Một lúc sau, hắn ta lại cười.

"Nghe được câu này trước khi chết, cũng đáng."

Nói xong, hắn ta không hề chần chừ , cầm dao đâm chính mình.

Hắn ta thực sự không còn chút h*m m**n sống nào.

"Thịnh Hàng!"

Tân Nguyệt lao tới.

Cô đỡ lấy cơ thể sắp ngã của hắn ta, hét lớn với người xung quanh: "Gọi điện cho bệnh viện trường! Nhanh lên..."

Giọng cô đột nhiên trầm xuống, như thể trong nháy mắt mất đi toàn bộ sức lực.

Xung quanh vang lên tiếng la hét.

Trong tiếng hét hỗn loạn và tiếng ù tai đột ngột vang lên, Tân Nguyệt từ từ cúi đầu, nhìn thấy một con dao đẫm máu c*m v** bụng mình, một đôi tay cũng đẫm máu đang nắm chặt cán dao.

"Tân Nguyệt."

Một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai cô.

"Tôi không muốn mang theo bất cứ thứ gì."

Giọng hắn ta run rẩy và nghẹn ngào: "Nhưng ít nhất cậu phải đi cùng tôi."

"Ít nhất cậu phải đi cùng..."

Chưa kịp lặp lại hết câu, cả hai đã ngã xuống.

Xung quanh lại vang lên tiếng thét chói tai.

Lần này, Tân Nguyệt không còn nghe thấy gì nữa, thế giới của cô chỉ còn tiếng ù ù và ánh sáng trắng chợt lóe lên.

Lạnh, lạnh vô cùng.

Cô như rơi vào một hầm băng, nhiệt độ còn sót lại trong cơ thể cô không ngừng chảy ra từ miệng vết thương, và hơi lạnh của mùa đông lại tràn vào.

Cô như bị kéo vào một thế giới hư ảo và rời rạc. Trong vài giây, cô cảm thấy như thể mình đã chết đi, thực sự đi đến một thế giới xa lạ khác, cho đến khi... Khuôn mặt cô nhìn thấy mỗi sáng thức dậy xuất hiện trong tầm mắt cô.

Đó là khuôn mặt cô quen thuộc nhất, nhưng lúc này biểu cảm trên khuôn mặt đó lại là điều cô chưa bao giờ thấy.

Anh đang sợ hãi, hoảng loạn đến mất bình tĩnh.

Có thứ gì đó rơi xuống.

Lạnh.

Anh khóc.

Cô chưa bao giờ thấy anh khóc.

Cô luôn nghĩ người như anh sẽ không bao giờ khóc.

Hóa ra anh cũng sẽ khóc, vì cô.

Dường như những giọt nước mắt rơi xuống đã kéo cô về thực tại, âm thanh vô cùng ồn ào dần vang lên bên tai, cô cũng nghe thấy giọng nói của Trần Giang Dã, anh gọi tên cô hết lần này đến lần khác, giọng anh khàn khàn.

Cô muốn nói với anh, đừng lo, bệnh viện trường ở ngay bên cạnh, cô sẽ ổn thôi. Nhưng cơn đau đến muộn đột ngột ập đến lúc này, khiến cô phải hít một hơi lạnh, và theo sau đó từng cơn đau dữ dội kéo theo mỗi khi cô hít thở.

Ngay cả thở cũng đau muốn chết, nhưng nhìn thấy từng giọt nước mắt của anh rơi xuống không ngừng, trái tim cô càng đau hơn.

"Trần Giang Dã."

Cô cố nén đau và nói: "Đừng khóc."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Yên tâm! ! ! A Nguyệt không sao đâu! ! ! Tình tiết này chỉ dùng để thúc đẩy một tình tiết rất quan trọng ở chương sau thôi! !

Bình Luận (0)
Comment