Ngoài phòng phẫu thuật của bệnh viện trường.
Ánh nắng trắng xóa và lạnh lẽo của mùa đông chiếu vào hành lang qua cửa sổ, để lại một vệt sáng mờ trên bức tường trắng.
Một người co ro ở đó, như đang chịu đựng sự đau đớn không thể chịu nổi. Trán anh nổi đầy gân xanh, khuôn mặt lấm tấm những giọt nước mắt, chẳng hề phù hợp với những đường nét sắc sảo của anh.
Anh dường như không phải là người sẽ khóc nức nở như thế.
Bản thân Trần Giang Dã cũng chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ khóc như thế này, như thể muốn trút hết nước mắt suốt mười hai năm qua và phần còn lại của cuộc đời vào lần này.
Tân Nguyệt đã được đưa vào phòng phẫu thuật hơn nửa tiếng đồng hồ. Đối với anh, nửa tiếng đồng hồ này dường như còn gian nan hơn cả một thế kỷ. Mỗi giây trôi qua như có một cái đinh sắt đâm sâu vào lồng ngực anh, cơn đau dữ dội đến mức anh gần như không thể thở nổi.
Cơn đau lần này còn dữ dội hơn những lần trước cộng lại, nhiều lúc anh cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa, nhưng anh phải kiên trì, nhất định phải kiên trì, vì Tân Nguyệt vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật.
Sau khi trải qua vô số lần quặn đau đến suýt ngất, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra, anh lập tức đứng bật dậy khỏi mặt đất.
"Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?!"
Một y tá trẻ bước ra, khi nhìn thấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt và máu me của anh, cô ấy sững sờ một lúc, rồi nói: "Bệnh nhân tạm thời qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn cần được theo dõi. Anh là bạn trai của cô ấy phải không?"
"Phải."
"Xin hãy mau chóng liên lạc với người thân trực hệ của cô ấy đến bệnh viện."
Trái tim Trần Giang Dã đột ngột thắt lại, một lúc sau anh mới gật đầu.
Anh không biết phải nói với Tân Long như thế nào...
Cơn đau trong lồng ngực vẫn chưa nguôi ngoai, nhưng anh không lùi lại dựa vào tường mà chỉ đứng đó chờ Tân Nguyệt được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Nhìn thấy Tân Nguyệt được đẩy ra ngoài, một giọt nước mắt chợt rơi xuống.
Mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy cô nhắm mắt nằm trên giường, nhưng trước đây lần nào anh cũng chắc chắn rằng cô sẽ mở mắt và mỉm cười với anh vào sáng hôm sau.
Nhưng lần này, khuôn mặt cô không còn chút máu, tiều tụy như một mảnh sứ nhợt nhạt sắp vỡ.
Sáng mai, không biết anh còn có thể thấy cô mỉm cười với mình hay không.
Lại một cơn đau như bị dao cắt, anh ôm ngực, khó nhọc đi theo.
Đến phòng bệnh, bác sĩ đã dặn dò một số việc, y tá lại nhắc nhở anh nhanh chóng liên lạc với người nhà bệnh nhân, rồi rời đi cùng bác sĩ.
Về tình trạng của Tân Nguyệt, bác sĩ không giải thích nhiều, chỉ nói khả năng cao không nguy hiểm đến tính mạng, điều này khiến người ta vừa yên tâm vừa lo lắng.
Dù tâm trạng Trần Giang Dã vẫn khó ổn định lại nhưng anh còn giữ được khả năng suy nghĩ. Trên đường đến đây, anh cũng luôn cố gắng ép mình bình tĩnh lại.
Đây là phòng bệnh bình thường, bệnh viện trường cũng không có ý định chuyển viện cho Tân Nguyệt, nên chắc chắn bệnh tình không nghiêm trọng, bệnh viện trường tuyệt đối không thể coi mạng sống của sinh viên trường mình như trò đùa.
Nghĩ đến đây, anh lấy hết can đảm gọi điện cho Tân Long, nhưng trước khi bấm số của Tân Long ở ngoài phòng bệnh, anh vẫn phải hít thở sâu vài lần, và khi bấm phím gọi, tay anh còn hơi run rẩy.
"Alo?"
Giọng của Tân Long vang lên từ đầu dây bên kia.
Trần Giang Dã mở miệng muốn nói, nhưng cổ họng nhất thời không phát ra âm thanh.
"Tiểu Dã?"
Trần Giang Dã nuốt khan, nói với giọng khàn khàn: "Chú."
Tân Long nghe giọng của anh, cảm thấy có gì đó không ổn, giọng điệu đột nhiên trở nên căng thẳng: "Có chuyện gì vậy?!"
"Tân Nguyệt, cô ấy gặp chút chuyện."
Để không khiến ông lo lắng, Trần Giang Dã cố gắng nói hết câu câu trong một hơi: "Bây giờ cô ấy đang ở bệnh viện trường, vừa ra khỏi phòng phẫu thuật và được chuyển đến phòng bệnh thường. Bác sĩ nói không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chú vẫn nên đến một chuyến thì tốt hơn.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, chỉ nói: "Chú sẽ đến ngay."
Dù giọng nói của ông không lộ ra nhiều hoảng loạn, nhưng Trần Giang Dã biết ông chắc chắn đang rất lo lắng: "Cháu biết chú sốt ruột, nên chú ở nhà đợi một lúc, cháu sẽ cho người đến đón chú. Cháu không muốn chú xảy ra chuyện gì."
Đầu bên kia im lặng thêm hai giây rồi nói: "Được."
Trần Giang Dã không cúp máy, anh nắm chặt điện thoại, nuốt khan mấy lần rồi nói: "Chú, cháu xin lỗi, cháu đã không bảo vệ tốt cho Tân Nguyệt. Cháu xin lỗi..."
Giọng anh trầm xuống, khàn đến mức gần như không nghe được, nhưng anh vẫn liên tục lặp lại lời xin lỗi, ánh mắt đau đớn nhìn Tân Nguyệt nằm trên giường bệnh.
"Mặc dù chú không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng chú biết lúc con bé gặp chuyện, cháu chắc chắn không có mặt ở đó, vì vậy cháu không cần tự trách mình, chú sẽ không trách cháu, Tân Nguyệt cũng sẽ không."
Giọng của Tân Long cũng không kiềm chế được mà hơi run rẩy: "Con bé biết nếu cháu có mặt, cháu nhất định sẽ bảo vệ con bé."
Trần Giang Dã cảm thấy mình thật vô dụng, đã không bảo vệ được Tân Nguyệt còn được an ủi ngược lại.
Anh nặng nề nhắm mắt lại, sau khi chịu đựng thêm một cơn đau quặn thắt trong tim, anh nắm chặt điện thoại và nói: "Chú, cháu cúp máy trước đây, cháu sẽ bảo người đến đón chú."
"Ừ, cháu cũng đừng nghĩ nhiều, đợi chú đến."
"Vâng."
Sau khi cúp máy với Tân Long, anh tìm số của Nan Khải, gọi cho anh ta, nhờ anh ta chở Tân Long đến Thành Đô. Anh cũng sắp xếp người đưa Tân Long lên máy bay và đón ông ở sân bay.
Làm xong việc này, anh tắt điện thoại và trở lại phòng bệnh.
Tân Nguyệt vẫn nhắm mắt nằm trên giường bệnh, không biết khi nào mới tỉnh lại. Bàn tay tái nhợt vì mất nhiều máu đặt ở mép giường, kim tiêm đâm vào tay để truyền dịch vào mạch máu.
Trần Giang Dã đưa tay ra, như muốn sưởi ấm bàn tay luôn lạnh lẽo mỗi khi đông đến của cô. Nhưng khi thấy tay mình đầy máu, động tác anh khựng lại giữa không trung, không tiến thêm nữa.
Máu trên tay anh là máu của cô, không bẩn, nhưng anh không muốn để máu bám lên người cô nữa.
Anh rút tay lại, từ từ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, lặng lẽ nhìn Tân Nguyệt.
Anh không khóc nữa, khuôn mặt vẫn còn loang lổ vết nước mắt xen lẫn với vết máu, khóe mắt đỏ hoe, ánh mắt u ám, khiến anh trông suy sụp hơn bao giờ hết.
Có lẽ chỉ khi cô gái trên giường tỉnh dậy và mỉm cười với anh, đôi mắt đen tối như màn đêm của anh mới có được chút tia sáng.
Anh cứ thế nhìn người trên nằm giường, canh giữ cô suốt một đêm, không chợp mắt, cũng chẳng thay đổi tư thế.
Bây giờ thời tiết chưa lạnh lắm, nhưng ngồi bất động suốt một đêm, cho dù là đầu thu cũng sẽ lạnh đến cứng người. Hơn nữa, vào mùa đông, anh luôn mặc mỏng manh, nhưng dường như anh không cảm thấy lạnh, cũng không cảm thấy buồn ngủ sau một đêm thức trắng, anh vẫn chăm chú nhìn Tân Nguyệt, chờ cô tỉnh lại.
So với Tân Nguyệt mất máu quá nhiều, hiện giờ trông anh còn nhợt nhạt hơn. Hốc mắt sâu hoắm, toàn bộ hốc mắt đều đỏ bừng, nhãn cầu giăng đầy tơ máu, khuôn mặt lộ vẻ hốc hác của một người bệnh nặng, nhưng ánh mắt anh rất mạnh mẽ, toát lên sự cố chấp gần như ngoan cố, như thể chỉ cần Tân Nguyệt không mở mắt một ngày, anh sẽ không nhắm mắt một ngày.
Khi Tân Long chạy tới, nhìn thấy Trần Giang Dã trong trạng thái này. Ông không cần phải hỏi gì, bởi ai cũng có thể nhận ra anh đã ngồi đây cả đêm.
So với Tân Nguyệt đang nằm trên giường bệnh, lúc này Tân Long lại lo lắng cho Trần Giang Dã hơn. Trần Giang Dã thậm chí không nhận ra ông đã vào, chưa kể đến gương mặt đầy máu chưa rửa của anh.
Sau khi nhìn Tân Nguyệt một lúc, ông gọi Trần Giang Dã: "Tiểu Dã?"
Lúc này Trần Giang Dã mới khẽ xoay cái cổ cứng ngắc của mình, khó khăn quay đầu nhìn về phía ông.
"Chú."
Giọng anh khàn như một khúc gỗ khô.
Lòng Tân Long nặng trĩu, ông mở miệng nhưng lại không biết nói gì, cuối cùng chỉ im lặng ngồi xuống bên cạnh anh, cùng anh đợi Tân Nguyệt tỉnh lại.
Có lẽ Tân Nguyệt cũng nghe thấy giọng nói khàn đặc của Trần Giang Dã, nên cô ép bản thân phải nhanh chóng tỉnh lại. Chỉ sau hai phút, cô đã mở mắt ra.
"Tân Nguyệt!"
Tân Long đứng bật dậy ngay lập tức.
Trần Giang Dã cũng muốn đứng dậy, nhưng vừa đứng lên đã lại ngã ngồi xuống. Các khớp xương của anh quá cứng, chân cũng tê cứng không còn cảm giác, anh phải bám vào ghế mới đứng dậy được.
Tân Nguyệt nhìn thấy sự khó khăn của anh, nỗi đau lòng lập tức dâng trào trong mắt.
"Chú đi gọi bác sĩ!"
Tân Long nói xong, lao ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng chỉ còn lại hai người nhìn nhau.
Họ thường nhìn nhau như thế, nhiều khi chỉ một ánh nhìn cũng đủ thay cho ngàn lời nói.
Một giọt nước mắt bất ngờ trào ra từ đôi mắt dường như đã khóc đến khô cạn.
Đôi mắt Tân Nguyệt cũng lập tức ướt nhòe, cô nuốt nước bọt để cổ họng bớt khô rát, sau đó cười tươi: "Trần Giang Dã, đừng khóc, không phải em đã tỉnh rồi sao?"
"Đừng nói chuyện."
Giọng nói của cả hai đều khàn.
Anh bảo cô đừng nói chuyện, nhưng cô không nghe, cố nén cơn đau đang dâng lên theo từng nhịp thở, lại nói:
"Trần Giang Dã, anh ngủ một lát đi, em đau lắm, đừng để em phải đau lòng thêm nữa."
Vẻ mặt của Trần Giang Dã cứng đờ, khóe mắt đột nhiên đỏ hơn.
"Nhé?"
Tân Nguyệt thúc giục anh đồng ý.
"Được."
Anh gật đầu, kìm nén những giọt lệ còn sót lại trong mắt.
Anh thầm thề rằng đây sẽ là lần cuối cùng anh khóc. Quãng đời còn lại, anh muốn cả hai cùng mỉm cười.
Anh sẽ không cho phép một tai nạn như vậy xảy ra lần nữa.
*
Mặc dù đã đồng ý với Tân Nguyệt, anh vẫn chưa đi ngủ ngay. Anh gọi điện sắp xếp một hộ lý, định chờ hộ lý đến rồi mới đi ngủ.
Trong khoảng thời gian này, vì có sự hiện diện của gia đình nên bác sĩ đã giải thích chi tiết về tình trạng của Tân Nguyệt. Vết thương không nặng cũng không nhẹ, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ảnh hưởng đến nội tạng, cần phải nhập viện ít nhất một tháng để theo dõi và điều trị.
Mùa đông, việc đồng áng không nhiều, Tân Long quyết định ở lại đây chăm sóc Tân Nguyệt.
Để Tân Long chăm sóc cô dễ dàng hơn, Trần Giang Dã đã chuyển Tân Nguyệt đến bệnh viện tư nhân của nhà mình, cho cô ở phòng bệnh tốt nhất, được các bác sĩ khoa ngoại và y tá giỏi nhất chăm sóc. Anh cũng đến thăm cô hàng ngày, ở lại bệnh viện mỗi tối với Tân Long.
Trong thời gian nằm viện, Tân Nguyệt cũng không nhàn rỗi. Cô không biết Trần Giang Dã đã làm cách nào mà lại khiến trường học đồng ý cho người của anh quay lại nội dung bài giảng và phát đồng thời cho cô nghe, tương đương với việc học trực tuyến.
Trần Giang Dã không nói, nhưng cũng rất dễ đoán, việc này chắc chỉ tốn chút tiền là xong thôi.
Trần Giang Dã cũng mượn rất nhiều sách cho cô. Những lúc không có tiết học, cô sẽ đọc sách.
Đôi khi, ba người sẽ cùng xem phim trong phòng bệnh.
Trần Giang Dã đã thay TV trong phòng bằng máy chiếu tốt nhất, chất lượng hình ảnh còn tốt hơn cả xem ở rạp chiếu phim.
Cuộc sống dường như lại trở về với trạng thái bình yên và ấm áp trước đây, không ai nhắc đến vụ tai nạn lần này, và dường như cũng chẳng ai quan tâm đến người sắp phải trở lại tù.
Thịnh Hàng không chết, đã được cứu sống, nhưng phần đời còn lại của hắn ta sẽ phải trải qua trong tù.
*
Ngày tháng trôi qua, vết thương của Tân Nguyệt dần dần hồi phục. Bây giờ cô đã có thể xuống giường và được đẩy ra vườn hoa của bệnh viện để tắm nắng mùa đông.
Hôm nay, khi Tân Long đẩy cô về, một nhân viên giao hàng đã mang đến cho cô một bó hoa hồng, trên bông hoa chỉ có một chú gấu nhỏ, không có thiệp ghi tên người gửi.
Tân Nguyệt thực sự không thể nghĩ ra ai đã gửi bó hoa này, bó hoa rất lớn. Hơn nữa, cả hoa lẫn bao bì đều trông rất đắt tiền, điều này khiến cô hơi khó xử, món quà này không dễ vứt đi cũng không dễ tặng lại, chỉ có thể mang về để đó. Nhưng khi Trần Giang Dã trở về và nhìn thấy, chắc chắn anh sẽ ghen đến mức nổi điên.
Nhưng...
Tân Nguyệt đột nhiên nghĩ, đã lâu rồi cô không thấy Trần Giang Dã ghen.
Lần cuối cùng là vào học kỳ đầu của lớp mười hai, Từ Tuấn Kiệt hỏi cô một câu hỏi. Vì phải giảng bài, hai người đã xích lại gần nhau hơn, kết quả Trần Giang Dã đã đá thẳng vào ghế của Từ Tuấn Kiệt, trừng mắt đe dọa người ta, nói:
"Câu nào không biết, hỏi tôi."
Nhớ lại chuyện này, Tân Nguyệt không nhịn được cười.
"Con cười gì vậy?" Tân Nguyệt hỏi.
"Không có gì ạ."
Tân Nguyệt đưa bó hoa cho ông: "Bố, giúp con đặt bó hoa này ở đầu giường nhé."
Tối đến.
Trần Giang Dã trở về, vừa bước vào phòng bệnh đã nhìn thấy bó hoa kia, sau đó không đầy một giây, ánh mắt anh trầm xuống.
Tân Long là người có mắt nhìn, cũng không quấy rầy hai người liếc mắt đưa tình, ông đứng dậy nói một câu "Bố xuống dưới mua gói thuốc" rồi rời đi.
Chờ ông ra ngoài, Trần Giang Dã bước đến bên giường của Tân Nguyệt với vẻ mặt u ám. Câu đầu tiên là: "Ai tặng?"
Tân Nguyệt: "Em không biết."
"Không biết?"
Trần Giang Dã nhướng mày, ngay sau đó, anh cúi xuống, nắm lấy mặt cô và nghiến răng nói: "Không biết mà em con mẹ nó còn giữ lại."
Tân Nguyệt không hề sợ anh, bây giờ cô đang là bệnh nhân, ngoài việc nắm mặt cô và giả vờ hung dữ, anh còn có thể làm gì?
Cô không kiêng nể gì: "Bó hoa đẹp như vậy, không giữ lại chẳng lẽ lại vứt đi?"
Trần Giang Dã lập tức “Hừ” một tiếng, giọng điệu càng thêm dữ dằn: "Hoa hồng ông đây tặng chưa đủ đẹp hay sao mà em còn để mắt đến mặt hàng này?"
Tân Nguyệt: ... Cô thật sự chịu thua cái miệng của Trần Giang Dã, chỉ một câu thôi mà cô đã không biết phải đáp lại thế nào.
Thấy cô như đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, Trần Giang Dã hừ lạnh.
"Em chọn đi, muốn đồ anh tặng hay là cái này."
Tân Nguyệt biết anh sẽ nói như vậy, nhăn mũi.
"Em không thể chọn cả hai sao?"
Cô ỷ vào việc mình là bệnh nhân mà nói năng rất ngang ngược.
Ánh lửa âm u trong mắt Trần Giang Dã lập tức bùng cháy dữ dội.
"Không thể."
Anh thẳng thừng trả lời.
"Chọn đi."
Anh đứng thẳng người, nhìn cô từ trên cao xuống: "Cho em ba giây."
Tân Nguyệt thở dài.
"Chọn anh."
Cô nói với giọng bất lực, nhưng khóe môi lại nở một nụ cười: "Những gì liên quan đến anh, em đều chọn."
Trần Giang Dã sửng sốt, không ngờ cô sẽ nói như vậy.
Tân Nguyệt nghiêng đầu, tiếp tục cười với anh: "Đã hết giận chưa? Đại thiếu gia Trần của em."
Trần Giang Dã nhìn chằm chằm cô, đầu lưỡi chọc vào phía bên trái khoang miệng. Sau một lúc lâu, anh nghiêng đầu sang một bên và mỉm cười.
Tuy nhiên, anh lại nói: "Vẫn chưa."
Tân Nguyệt: "?"
“Ông đây vẫn còn chướng mắt."
Anh chỉ vào bó hoa hồng ở bên cạnh: "Anh con mẹ nó phải vứt cái thứ chướng mắt này đi ngay bây giờ."
Tân Nguyệt: ...
Đại thiếu gia Trần xưa nay là người thuộc phái hành động, nói được làm được, anh cầm bó hoa định đi ra ngoài, nhưng vì nhấc bó hoa quá mạnh, con gấu trên hoa bị văng ra, anh phải nhặt gấu lên rồi mang cả hai ra ngoài vứt.
Con gấu bị văng khá xa, anh bước nhanh đến nhặt.
Tuy nhiên, khi nhặt con gấu lên, hành động của anh lại chậm chạp như uống phải thuốc làm chậm.
“Sao thế?" Tân Nguyệt nhận thấy có điều gì đó không đúng.
"Không có gì."
Trần Giang Dã nhanh chóng nhặt con gấu lên và đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn Tân Nguyệt, nhưng bên ngoài có vệ sĩ mà anh đã mời đến.
Ban đầu, khi anh cho vệ sĩ đến canh chừng, Tân Nguyệt còn bảo anh khoa trương, nhưng hiện tại xem ra không khoa trương chút nào.
Con gấu đó có vấn đề.
Vừa rồi anh mới để ý, bó hoa này trông không hề rẻ, và ở mức giá này, dù là bao bì hay trang trí đều rất chú trọng đến sự hài hòa tinh tế. Thế nhưng con gấu này rõ ràng không phù hợp với bó hoa, là do ai đó cố tình đặt vào.
Khi anh vừa nhặt con gấu lên và bóp mạnh phần đầu, anh phát hiện bên trong có một thiết bị cứng.
Anh đến gần thùng rác, vứt bó hoa hồng trước, rồi cầm con gấu lên, móc mắt nó ra rồi kéo mạnh.
Một chùm dây điện và một bảng mạch nhỏ bị kéo ra, dây điện kết nối với một camera lỗ kim.
Nhìn những thứ này, ánh mắt của Trần Giang Dã đột ngột trở nên lạnh lẽo và đáng sợ.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên.
Trần Giang Dã không cho rằng đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên, anh lập tức lấy điện thoại ra, màn hình hiển thị một dãy số lạ, nhưng anh biết đó là ai.
Nhìn dãy số đó, ánh mắt của anh không chỉ lạnh lùng, mà còn tàn nhẫn như muốn giết người.
Anh dùng bàn tay nổi đầy gân xanh ấn nút trả lời.
Đầu dây bên kia lập tức truyền đến một giọng nói trong trẻo, như của một cậu bé chưa đến tuổi dậy thì: "Không hổ là anh trai, nhanh như vậy đã phát hiện ra."
"Trần Dụ Châu."
Trần Giang Dã gọi tên cậu ta: "Tao thấy mày thực sự không muốn sống nữa."
"Anh, không đến mức đó chứ."
Trần Dụ Châu ở đầu bên kia điện thoại mỉm cười: "Em chỉ muốn nhìn chị dâu thôi mà."
Giọng cậu ta nghe có vẻ rất vô tội, nghe như thể cậu ta thật sự chỉ muốn nhìn một chút, nếu cậu ta không nói thêm câu tiếp theo:
"Chị ấy thật đẹp, giống như con mèo của anh vậy."
Trần Giang Dã chấn động mạnh.
Anh nghe thấy một tầng ý nghĩa khác trong câu nói của cậu ta. Rõ ràng cậu ta đang nói:
Tôi có thể giết con mèo của anh, cũng có thể giết chị ta.
Đây không phải là sự suy diễn quá mức của anh.
Một kẻ có nhân cách phản xã hội, từ bé đã bắt đầu hành hạ và giết hại động vật, lại vì mắc bệnh tim mà càng thêm căm ghét thế giới này, thì việc cậu ta giết người chẳng có gì là lạ.
"Mày thực sự muốn chết."
Anh nói câu này với giọng điệu bình tĩnh đến rợn người, như chắc chắn sẽ g**t ch*t cậu ta nên mới bình tĩnh như vậy.
Bên kia lại bật cười, nụ cười chứa đựng sự méo mó b*nh h**n.
"Anh à, sao giọng anh nghe như muốn giết em vậy?"
Trần Giang Dã không nói gì, tay cầm điện thoại càng lúc càng siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên như rễ cây thắt nút.
Trần Dụ Châu coi như anh đã ngầm thừa nhận, nhẹ nhàng “Oa” một tiếng: "Anh thực sự muốn giết em à."
Sau đó, lại có tiếng cười vang lên trong điện thoại.
"Vậy đến đây đi, anh."
Trần Dụ Châu cất giọng như lời thì thầm của quỷ: "Đến giết em đi."
Lần này, Trần Giang Dã cũng nhếch miệng, để lộ răng nanh, cười nói:
“Mày chờ đấy."
Anh cúp máy, vứt thiết bị camera vào thùng rác, quay người trở lại phòng bệnh.
"Sao đi lâu vậy?"
Tân Nguyệt thấy anh mãi mới quay lại, cô hỏi anh.
"Anh mới nhận một cuộc điện thoại."
Anh đến bên cô, nói: "Anh có chút việc gấp, anh phải về Thượng Hải một chuyến."
"Ồ..."
"Chờ anh về."
Anh cúi đầu hôn lên trán cô.
Sau đó, anh xoay người rời khỏi phòng bệnh, đi thẳng đến bãi đậu xe.
Tân Hải cách Thượng Hải không xa, lái xe chỉ mất khoảng bốn tiếng.
Anh đạp ga hết cỡ, rút ngắn thời gian xuống còn một phần tư.
Trên đường, anh gọi điện cho Trần An Lương, hẹn gặp ông ta tại văn phòng chủ tịch của tổng công ty.
Tất nhiên, anh không thể thực sự giết Trần Dụ Châu, trước khi gặp Tân Nguyệt thì có thể, nhưng bây giờ thì không thể.
Anh sẽ không để Trần Dụ Châu chết, nhưng sẽ khiến cậu ta sống không bằng chết.
Vào những lúc thế này, việc sử dụng Trần An Lương thật sự rất thuận tay.
Vừa vào văn phòng Trần An Lương, anh không nói một lời, trực tiếp ném điện thoại qua.
Điện thoại của anh được cài đặt chức năng tự động ghi âm cuộc gọi.
Sau khi Trần An Lương nghe xong bản ghi âm, Trần Giang Dã cười lạnh một tiếng, nói: "Con trai ông giết mèo của tôi còn chưa đủ, giờ lại nhắm vào Tân Nguyệt."
Trần An Lương như không biết phải nói gì, im lặng.
"Tôi nói cho ông biết."
Trần Giang Dã không nói nhảm với ông ta: "Nếu Tân Nguyệt gặp chuyện không may, tôi sẽ điên lên đấy."
"Tôi không đùa với ông đâu."
Trần Giang Dã quả quyết nói với ông ta: "Tôi mà thật sự điên lên thì đến lúc đó Hằng Viễn này, ai con mẹ nó muốn tiếp quản thì đi mà tiếp quản."
Hằng Viễn là con át chủ bài của anh, là con bài nắm phần thắng tuyệt đối, cũng là tử huyệt của Trần An Lương.
Quả nhiên, khi nhắc đến Hằng Viễn, đôi mắt vốn dĩ không có chút gợn sóng nào của Trần An Lương đột nhiên trầm xuống.
Ông ta im lặng vài giây, hỏi: "Con muốn thế nào?"
Trần Giang Dã nghiến chặt răng, thốt ra từng chữ một, để ông ta nghe rõ:
"Tôi muốn ông đưa nó đến viện điều dưỡng ở nước ngoài, điều trị cho tốt!"
Trần An Lương tất nhiên điều này có ý gì, ông ta lập tức nhíu chặt mày lại, nhưng chỉ sau một lát lại giãn ra.
"Khi nào?"
Giọng ông ta bình tĩnh.
Trần Giang Dã nhìn người bố ruột của mình, khóe môi lại nở một nụ cười lạnh lùng. Anh còn tưởng rằng ít nhất giữa ông ta và và Trần Dụ Châu cũng có một chút tình cha con chân thành, ai ngờ cũng chỉ là thứ tiện tay là có thể vứt bỏ.
Tuy nhiên, giữa hai người cha con này đúng là vẫn có tình cảm. Bởi nếu đổi lại là anh, Trần An Lương thậm chí sẽ không nhíu mày dù chỉ một chút.
"Ông sắp xếp ngay bây giờ, tôi muốn tận mắt nhìn thấy nó rời đi vào ngày mai."
*
Ngày hôm sau.
Trần Giang Dã không trở về nơi Trần An Lương và gia đình ông ta đang ở, anh đợi ở bên ngoài.
Trước khi gặp Tân Nguyệt, dù nhiều lúc cảm thấy ghê tởm, anh vẫn phải có mặt trong ngôi nhà này, chỉ khi cảm thấy quá bực bội mới ra khách sạn. Nhưng giờ đây, anh không muốn ở trong ngôi nhà này dù chỉ một giây.
Anh mở cửa sổ xe, đợi một lúc rồi nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ bên ngoài.
"Không phải vừa mới kiểm tra tổng quát sao, sao lại phải đi nữa? Những cái đó bình thường làm ở nhà không được sao?"
"Bác sĩ bảo con đến bệnh viện thì chắc chắn có lý do của bác sĩ, nghe lời đi."
"Mẹ, tại sao hôm nay mẹ không đi cùng con?"
"Việc của người lớn, con đừng quan tâm. Hôm nay dì Chu sẽ đi cùng con, lên xe đi."
Sau đó là tiếng cửa xe bị đóng lại.
Trần Giang Dã không biết Trần An Lương đã nói gì với Thẩm Lan, khiến bà ta sẵn sàng tự mình lừa gạt chính con trai mình ra nước ngoài.
Nhưng cũng không khó đoán.
Trước khi vào nhà họ Trần, Thẩm Lan chỉ là một người mẫu nhỏ, không có của cải gì. Giờ đây cả gia đình bà ta có thể sống tốt đều nhờ vào nhà họ Trần. Mặc dù bà ta đã sinh cho Trần An Lương một đứa con trai, nhưng Trần An Lương vẫn chưa kết hôn với bà ta. Chỉ cần Trần An Lương không cần bà ta nữa, bà ta không thể lấy một xu từ cái nhà này.
So với một đứa con trai có thể đột ngột chết vì bệnh tim, rõ ràng lựa chọn thuận theo và tiếp tục sống cuộc sống của một quý bà giàu có là lựa chọn sáng suốt hơn.
Loại gia đình như vậy, ngay cả miếng thịt rơi trên người mình xuống cũng không là gì so với lợi ích trước mặt.
Xe bảo mẫu chở Trần Dụ Châu ra khỏi nhà, đi đến một nơi không rõ.
Trong xe, mọi thứ hoàn toàn yên tĩnh, Trần Dụ Châu hoàn toàn không biết rằng điều đang chờ đợi mình chính là sự "giam cầm" suốt đời.
Thẩm Lan đuổi theo ra ngoài, nhìn hướng chiếc xe rời đi, giơ tay lau nước mắt.
Trần Giang Dã bước ra khỏi xe, đóng cửa lại và đi về phía bà ta.
Nghe thấy tiếng cửa xe bị đóng sầm lại, vẻ mặt Thẩm Lan cứng đờ, bà ta lau nước mắt trên mặt rồi quay đầu lại.
"Cậu hài lòng chưa?"
Thẩm Lan nhìn anh với ánh mắt đầy căm hận.
Trần Giang Dã nhếch môi, nói: "Nó tự làm tự chịu."
Thẩm Lan không muốn nhiều lời với anh, lườm anh một cái đầy hung ác rồi quay người định rời đi.
"Đợi đã." Trần Giang Dã gọi bà ta lại.
Thẩm Lan quay đầu lại: "Cậu còn muốn gì nữa?"
"Tôi chỉ muốn khuyên bà."
Anh nhìn chằm chằm bà ta, đôi mắt đen sâu thẳm và tàn bạo, ánh sáng không lọt vào được: "Đừng có suy nghĩ động đến Tân Nguyệt giống như con trai của bà. Tốt nhất là hãy cầu mong cho cô ấy cả đời bình an và thuận lợi. Nếu cô ấy gặp chuyện không may..."
Ánh mắt của anh vốn đã sắc bén đến đáng sợ, giờ đây càng trở nên u ám hơn, từng lời đe dọa như bị ép ra từ kẽ răng:
"Nếu cô ấy gặp chuyện không may, tôi không chỉ bắt bà chôn cùng cô ấy, mà còn kéo theo con trai bà, em trai bà, và cả gia đình bà xuống địa ngục."
Ánh mắt vừa rồi còn đầy vẻ căm hận của Thẩm Lan lập tức lộ vẻ sợ hãi.
Trong mắt bà ta, Trần Giang Dã vốn là một kẻ điên. Nếu một người bình thường nói như vậy có thể chỉ khiến bà ta cảm thấy buồn cười, nhưng một kẻ điên nói như vậy, không ai không sợ hãi.
Gió mùa đông thổi qua, cảm giác lạnh lẽo thổi vào mặt.
*
Sau khi giải quyết xong chuyện ở đây, Trần Giang Dã không chần chừ thêm một giây, lập tức lái xe chạy về Tân Hải.
Khi anh đến Tân Hải thì đã là một giờ chiều.
Hôm nay, ánh mặt trời rất đẹp, không gay gắt như mùa hè, cũng không lạnh lẽo như mùa đông, ánh nắng chiếu lên người thật ấm áp và nhẹ nhàng.
Buổi trưa không có tiết, Tân Nguyệt lại nhờ Tân Long đẩy cô ra ngoài tắm nắng.
Khi Trần Giang Dã trở về, cô vẫn đang ở trong vườn hoa.
Thấy phòng bệnh không có ai, Trần Giang Dã xuống tầng, anh biết bọn họ đã ra vườn hoa.
Giữa khu phòng bệnh và vườn hoa có một hành lang dài, anh đi đến cuối hành lang rồi dừng lại.
Anh nhìn thấy cô.
Anh đứng đó, nhìn về phía cô gái giữa những bụi hoa từ khoảng cách mười mét.
Cô gái nhắm mắt ngồi trên xe lăn tắm nắng, khóe môi mỉm cười.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên người cô, đẹp đến không thể diễn tả bằng lời.
Nhìn thấy cảnh này, nụ cười dần xuất hiện trên môi Trần Giang Dã.
Hoa hồng của anh nên được đắm mình trong ánh mặt trời mãi mãi.
Còn những đám mây đen và sương mù, anh sẽ đến xua tan chúng thay cô.