Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 86

Dưới bầu trời đỏ rực như lửa, người đàn ông mặc bộ vest, cầm bó hoa hồng bước về phía cô gái đang đứng ở cửa nhìn anh.

Anh đưa bó hoa hồng cho cô, sau đó giơ tay lên lau nước mắt trên mặt cô. Nước mắt chảy ra bao nhiêu, anh lau đi bấy nhiêu.

Khi cô gái sụt sụt ngừng khóc, anh mới lấy một chiếc hộp không biết từ đâu ra, cúi đầu xuống.

"Đưa tay cho anh."

Anh nắm tay cô, lấy chiếc nhẫn trong hộp ra đeo vào ngón tay cô.

Đơn giản, thẳng thắn và ngang ngược.

Anh không quỳ một gối để cầu hôn, cũng không cần quỳ xuống hỏi cô có đồng ý lấy anh không, vì anh biết cô sẽ đồng ý.

Dù cô không đồng ý, anh cũng sẽ không cho cô cơ hội từ chối.

Tân Nguyệt không bận tâm.

Anh đã mang đến cho cô sự lãng mạn vượt ngoài tưởng tượng. So với điều này, việc quỳ một gối thực sự quá tầm thường.

Cô không nghĩ đây là sự kiêu ngạo của anh. Dù đại thiếu gia của cô không quỳ gối cầu hôn cô, nhưng anh vẫn thường quỳ một gối để mang giày cho cô.

Khi anh đeo nhẫn cho cô xong, Tân Nguyệt giơ tay lên nhìn.

Đó là một chiếc nhẫn có mặt nhẫn được chạm khắc thành hình hoa hồng từ một viên kim cương nguyên khối. Không biết là do độ tinh khiết cực cao hay do tay nghề của bậc thầy nào đó, bông hoa hồng này không cần phải cắt thành hình vẫn có thể phản chiếu ánh sáng rực rỡ nhất, gần như giống hệt với bông hồng trong tranh của anh.

Với độ sáng như vậy, mang ra ngoài chắc chắn không ai nghi ngờ đó là một viên kim cương giả.

"Trần Giang Dã."

Tân Nguyệt mở to mắt, ngạc nhiên nói: "Nếu em đeo cái này hàng ngày chắc chắn sẽ bị cướp mất."

Trần Giang Dã nhướng mày nhìn cô: "Ai bảo em đeo cái này hàng ngày?"

Tân Nguyệt thắc mắc: "Nhẫn cưới không phải nên đeo hàng ngày sao?"

"Đầu óc em chỉ chứa toàn kiến thức về y học, chẳng có tí kiến thức cơ bản nào à?"

Trần Giang Dã nhếch môi: "Nhẫn cưới thì đeo hàng ngày, cái trên tay em mẹ nó là nhẫn cầu hôn."

Tân Nguyệt: …

Cô thật sự không biết có sự khác biệt này.

Trần Giang Dã bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt của cô, đưa tay nắm lấy bốn ngón tay cô đang giơ lên, nhìn xuống bông hồng kim cương trên ngón áp út của cô, nói:

“Từ giờ trở đi, em không còn là bạn gái của anh nữa."

Dù biết anh không có ý đó, Tân Nguyệt vẫn bị lời anh nói dọa sợ, chân mày run lên.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm đó.

"Chào em, vị hôn thê."

Giọng nói của anh trầm ấm như tiếng nhạc giao hưởng, như vùng biển vang vọng âm thanh của thủy triều, khiến người ta say đắm, và đôi mắt ấy càng khiến bạn không thể thốt nên lời ngay cả khi sắp bị nhấn chìm.

Tân Nguyệt ngẩn ngơ đứng đó, như thể ba hồn bảy vía đều bị anh mê hoặc.

Nhìn vẻ mặt cô như vậy, Trần Giang Dã kéo cô lại gần, đặt đôi môi mỏng bên tai cô, yết hầu đè thấp, dùng giọng nói dễ dàng khiến hơi thở của cô trở nên rối loạn:

"Ngày này năm sau, chúng ta kết hôn."

Anh thực sự chỉ đang thông báo cho cô, không phải hỏi ý kiến, là một lời tuyên bố chủ quyền đầy ngang ngược.

Tân Nguyệt lại ngẩn người thêm hai giây, rồi từ từ quay đầu nhìn anh.

Thấy một chút nghi ngờ trong mắt cô, Trần Giang Dã nhíu mày: "Sao? Không muốn à?"

"Không phải là em không muốn." Tân Nguyệt nói.

Trần Giang Dã lại nhíu mày: "Vậy ai không muốn? Bố em?"

Tân Nguyệt: "Là bố anh."

Nghe vậy, Trần Giang Dã lập tức cười khẩy khinh thường: "Ông ta không có tư cách không muốn."

"Còn nữa, sao em biết ông ấy không muốn?" Anh hỏi cô.

"Người giàu như các anh khi cưới hỏi không phải đều phải chọn ngày lành tháng tốt sao? Chưa kể bố anh còn rất tin mấy thứ đó."

"Không cần quan tâm đến ông ta."

"Hơn nữa...”

Anh đưa tay nâng cằm cô, hơi nghiêng người lại gần, nở nụ cười trên môi: “Nếu hôm đó không phải ngày lành tháng tốt, làm sao anh có thể gặp được em.”

Đáy lòng cô như có những gợn sóng lan tỏa từng đợt trên mặt nước, như thể những lời anh nói vọng lại trong tâm trí cô—

Nếu hôm đó không phải ngày lành tháng tốt, làm sao anh có thể gặp được em.

Và anh tiếp tục nói, bằng giọng điệu chắc chắn nhất: “Ngày anh gặp em là ngày tốt đẹp nhất trong đời anh.”

Trái tim ẩn giấu dưới lồng ngực hoàn toàn sụp đổ, Tân Nguyệt cảm thấy mình như sắp chết chìm vì anh.

Sao anh lại có thể như vậy chứ.

Chỉ với hai câu đó, cả người cô như mềm nhũn ra, ngã vào vòng tay anh, dụi đầu vào ngực anh, miệng phát ra những tiếng nũng nịu.

Đây là dáng vẻ thiếu nữ mà cô rất ít khi thể hiện.

Trần Giang Dã nhướng mày hỏi: "Đột nhiên lại sà vào lòng anh là sao đây?"

"Trần Giang Dã, em không chịu nổi nữa rồi."

Trần Giang Dã hơi nheo mắt lại, biểu cảm đầy ẩn ý, anh nhẹ nhàng cọ cằm vào tóc cô, đưa tay v**t v* vành tai cô, nói:

"Mới nói có hai câu mà em đã không chịu nổi? Vậy lát nữa em định thế nào đây?"

Tân Nguyệt ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh.

Vừa nghe giọng điệu của anh, cô không cần đoán cũng biết anh lại đang nghĩ đến những chuyện đồi trụy.

Ngoài việc nghĩ đến những chuyện đó, cô còn nắm bắt được một thông tin khác—

"Lát nữa?"

"Lát nữa là cái quỷ gì?"

Cô hỏi thẳng anh: "Lát nữa có ý gì?"

"Em nghĩ có ý gì?"

Trần Giang Dã lập tức bế cô lên.

"Này! Anh làm gì vậy? Không phải anh nói ra ngoài ăn sao?!"

"Còn ăn gì nữa?"

Trần Giang Dã nhếch môi: "Ăn em."

*

Sau khi “ăn” cô sạch sẽ, người nào đó trông rất thỏa mãn, còn Tân Nguyệt thì hoàn toàn kiệt sức, nằm trên giường không muốn động đậy, thậm chí việc tắm rửa cũng do người nào đó bế cô vào phòng vệ sinh và tắm cho cô.

Khi anh đang lau khô người cho cô, bụng Tân Nguyệt kêu một tiếng.

"Đói bụng à?"

"Em, vẫn, chưa, ăn!"

Tân Nguyệt nghiến răng nghiến lợi.

Trần Giang Dã cười nhẹ: “Lát nữa anh làm cho em."

Tân Nguyệt sửng sốt, biểu cảm hơi dịu lại.

Trần Giang Dã nhéo nhẹ tai cô, sau đó vứt khăn sang một bên, bế cô trở lại giường.

"Em muốn ăn gì?" Trần Giang Dã hỏi.

Tân Nguyệt lầu bầu: "Làm như anh nấu được nhiều món lắm ấy."

Trần Giang Dã tỏ vẻ: "Anh nhìn bố em nấu ăn không biết bao nhiêu lần rồi, em nói xem anh nấu được nhiều không?"

Tân Nguyệt: Ồ... Quên mất vị này có trí nhớ siêu phàm.

Vậy thì cô sẽ yêu cầu món ăn ngon hơn một chút, bồi bổ thêm mới được.

"Em muốn ăn sườn heo hầm khoai mỡ."

"Đợi một chút."

Trần Giang Dã cúi người hôn nhẹ vào nốt ruồi giữa trán cô, sau đó đi vào bếp.

Tân Nguyệt đưa tay chạm vào chỗ anh vừa hôn, không biết tại sao lần nào anh cũng hôn chỗ đó.

Cô nằm trên giường được khoảng nửa tiếng, cửa phòng ngủ được mở ra, Trần Giang Dã bước vào.

Anh dừng lại bên giường, hơi nghiêng đầu nhìn người đang nằm trên giường: "Anh bế em hay em tự xuống?"

"Bế."

Tân Nguyệt giơ tay lên.

Cô giơ tay để anh dễ bế hơn, nhưng tư thế lại giống như đang đòi bế, giọng nói nhỏ nhẹ nghe như đang đang làm nũng.

Trần Giang Dã hơi nhướng mày, rồi cúi người bế cô lên.

Anh bế cô như bế con mình đi đến bàn ăn, đặt cô lên ghế, rồi lấy thức ăn cho cô.

Tân Nguyệt vừa đung đưa đôi chân trần vừa nhìn anh, biểu cảm rất hài lòng.

Đại thiếu gia Trần đúng là làm gì cũng giỏi nhất hoặc nhì, dù chỉ nấu ăn vài lần trong năm nhưng lần nào cũng ngon tuyệt.

Rõ ràng anh chỉ nhìn bố cô nấu ăn, nhưng lại có cảm giác như đã học được toàn bộ bí kíp, hương vị của món sườn heo hầm khoai mỡ này gần như y hệt hương vị bố cô làm.

Đã lâu rồi Tân Nguyệt mới được nếm trải hương vị cơm nhà, cô nhanh chóng ăn hết hai bát cơm.

Thấy cô ăn ngon lành như vậy, Trần Giang Dã đùa: "Em thích ăn cơm anh nấu như thế, hay là anh từ chức về làm đầu bếp cho em luôn nhỉ?”

Tân Nguyệt vội vàng lắc đầu: "Quá lãng phí tài năng, quá lãng phí tài năng."

Trần Giang Dã cười khẽ.

Tân Nguyệt tiếp tục nói: "Đôi tay của đại thiếu gia Trần vẫn nên dùng để chỉ điểm giang sơn thì hơn."

"Nhưng trước đó."

Cô đặt cái bát đã ăn xong trước mặt anh, đung đưa đôi chân trần, nói: "Anh rửa bát trước đi."

Trần Giang Dã hơi ngửa đầu, nhếch môi nói: "Anh chỉ chiều em hôm nay thôi."

Tân Nguyệt nhướng mày.

Chỉ hôm nay?

Rõ ràng là ngày nào cũng vậy.

Nhưng cô không nói, giữ lại chút mặt mũi cho đại thiếu gia Trần.

Cô nhìn anh cười.

Dường như Trần Giang Dã nhận ra cô không sợ hãi, nhưng không nói gì thêm, chỉ đứng dậy bưng bát đi rửa, vẻ mặt không có cảm xúc gì.

Khi anh rửa bát, Tân Nguyệt chống cằm nhìn anh.

Trần Giang Dã không bao giờ đeo tạp dề khi rửa bát, có lẽ anh cảm thấy nó làm giảm khí chất cao ngạo của mình. Nhưng quả thực, Tân Nguyệt đã tưởng tượng cảnh anh đeo tạp dề rửa bát và so sánh với hiện tại, thấy rằng hình ảnh đó quá mâu thuẫn, còn hình ảnh hiện tại thì thực sự rất đẹp mắt.

Không hổ là đại thiếu gia Trần của cô, ngay cả việc rửa bát cũng mang lại cảm giác déja vu như đã từng thấy trong một bộ phim bom tấn.

Tân Nguyệt cứ thế nhìn anh rửa bát xong, rồi chờ anh bế mình trở lại giường.

Lúc nãy, khi ra ngoài, Tân Nguyệt không mang theo điện thoại, bây giờ điện thoại của cô vẫn đang sạc ở đầu giường. Sau khi đặt cô lên giường, Trần Giang Dã rút sạc và ném cho cô.

"Gọi cho bố em đi."

Tân Nguyệt ngơ ngác: "Gọi ông ấy làm gì?"

"Thời gian kết hôn đã định rồi, em không định nói với ông ấy một tiếng à?"

À... Phải nói chứ.

Tân Nguyệt vô thức nắm chặt điện thoại, không rõ cảm giác trong lòng là căng thẳng hay gì khác.

Khi Trần Giang Dã cầu hôn cô vào buổi chiều tối, trong lòng cô chủ yếu là cảm động. Nhưng giờ đây, khi “phải chính thức giao phó cả cuộc đời mình cho một người”, cảm giác căng thẳng lại trỗi dậy. Dù cô đã sớm quyết định sẽ dành quãng đời còn lại cho anh, cô vẫn cảm thấy căng thẳng, cảm giác này giống như...

Giống như lần đầu tiên trao thân cho anh.

Cô không ngẩn ngơ lâu, vài giây sau đã gọi điện cho Tân Long.

"Alo?"

Giọng của Tân Long vang lên trong điện thoại.

"Bố ơi." Tân Nguyệt gọi ông một tiếng.

"Chuyện gì? Có rắm mau thả."

Tân Nguyệt hơi hơi hít một hơi thật sâu, nói: "Hôm nay Trần Giang Dã cầu hôn con."

Tiếng động ở đầu dây bên kia rõ ràng dừng lại một giây.

"Con... Đã đồng ý rồi à?"

Tân Nguyệt đáp: “Vâng.”

Trần Giang Dã dựa vào đầu giường nhìn cô gọi điện ở bên cạnh, cười nhạt, đôi mắt hơi nheo lại.

"Không phải con nói cả đời này không lấy chồng sao?"

Tân Nguyệt không bật loa ngoài, nhưng vì hai người ngồi gần nhau, phòng lại yên tĩnh, Trần Giang Dã vẫn nghe được giọng Tân Long.

Khi Tân Long hỏi câu này, Trần Giang Dã thấy lông mi của Tân Nguyệt bất chợt run lên, rồi cô từ từ ngước mắt nhìn anh.

Trần Giang Dã không biết vì sao, vào khoảnh khắc cô nhìn anh, như xuất phát từ một dự cảm nào đó, anh thu lại vẻ lơ đãng trong mắt, ánh mắt bỗng chốc trở nên sâu lắng.

Sau nửa giây nhìn sâu vào mắt nhau, cô gái trước mắt nở nụ cười, nói với người bố ở đầu dây bên kia, cũng như đang nói với anh:

"Không phải con không lấy chồng, mà là không lấy ai ngoài anh ấy."

Anh sững sờ tại chỗ.

Đôi mắt anh mở to.

Đây là biểu cảm rất hiếm thấy trên mặt anh.

Vốn dĩ anh định để Tân Nguyệt nói với Tân Long rằng, vụ cá cược năm xưa, anh đã thắng.

Anh chỉ nghĩ vậy thôi, không ngờ lại nghe thấy câu nói này.

Một câu nói đủ để lay động linh hồn anh, khiến nơi sâu thẳm nhất trong trái tim anh rung động.

Thắng hay thua, giờ phút này dường như không còn quan trọng.

Anh không còn quan tâm đến điều gì khác.

Anh chỉ muốn ôm chặt lấy cô, hôn cô thật sâu.

Liều chết triền miên, đến chết cũng không ngừng.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vốn dĩ tôi còn muốn viết một đoạn nữa, nhưng viết đến đây thì cảm thấy nên kết thúc ở đây thôi.

Bình Luận (0)
Comment