Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 87

Ánh nắng ban mai của tháng Chín ló ra sau những tầng mây, chiếu xuống bệ cửa sổ. Một chú chim sẻ đậu ở đó, một lúc sau thì vỗ cánh bay đi.

Hôm nay là cuối tuần, hiếm khi có thời gian được ngủ nướng.

Trần Giang Dã lại thức dậy lúc bảy giờ.

Dường như từ khi vào đại học, đồng hồ sinh học của hai người đã bị đảo ngược. Trước đây, Tân Nguyệt thường tự tỉnh dậy vào khoảng sáu giờ, nhưng bây giờ có lẽ vì mệt mỏi và đã qua độ tuổi hai mươi, cô không còn tràn đầy năng lượng như hồi cấp ba nữa, nên chỉ cần không có tiết học vào buổi sáng hoặc là cuối tuần, cô sẽ ngủ đến chín giờ. Còn Trần Giang Dã, hiện tại dù là cuối tuần hay trong tuần, anh đều dậy đúng bảy giờ mỗi ngày.

Dù đã tỉnh dậy, nhưng hôm nay không cần phải đi làm hay lên lớp, nên anh không rời giường ngay. Sau khi hôn nhẹ lên trán Tân Nguyệt, anh ôm cô vào lòng, đặt cằm lên mái tóc cô, cọ nhẹ một lát rồi tiếp tục nhắm mắt.

Tân Nguyệt luôn rất tò mò, rõ ràng khi người ta ngủ thường hay cử động lung tung, nhưng mỗi cuối tuần, khi cô mở mắt, cô vẫn luôn nằm trong vòng tay của Trần Giang Dã, hôm nay cũng không ngoại lệ. Nhưng hôm nay, sự tò mò của cô đã đạt đến đỉnh điểm, cô quyết tâm phải tìm ra câu trả lời.

Cô ngẩng đầu lên, thấy Trần Giang Dã đang nhắm mắt. Cô tưởng anh chưa tỉnh nên chuẩn bị lén lút thoát khỏi vòng tay của anh, để xem lát nữa anh có vô thức sát lại gần cô khi ngủ hay không.

Tuy nhiên, cô đã hành động rất cẩn thận, nhưng cô vừa rời khỏi vòng tay anh một chút đã bị anh kéo vào lòng.

"Đừng cử động."

Một giọng nói trầm thấp và từ tính vang lên trên đỉnh đầu, do mới tỉnh dậy nên mang chút buồn ngủ và lười biếng.

"Anh tỉnh rồi à?"

Tân Nguyệt lại ngẩng đầu từ trong vòng tay anh để nhìn anh.

Trần Giang Dã chỉ hơi mở mắt ra, rồi lại nhắm lại.

"Chẳng lẽ anh con mẹ nó đang nói mớ với em?"

Tân Nguyệt cau mày: "Trần Giang Dã, anh có thể đừng sáng sớm đã con mẹ nó con mẹ nó không?"

"Không thể."

Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu anh nói ba từ đó.

Tân Nguyệt thở dài, tính cách bướng bỉnh của đại thiếu gia thật sự không hề thay đổi.

Kể từ khi gặp anh, anh đã như vậy, giờ đã yêu nhau ba năm, anh vẫn không thay đổi.

Có những lúc, Tân Nguyệt cảm thấy anh đã thay đổi rất nhiều vì cô, nhưng có lúc cô lại cảm thấy anh chẳng thay đổi chút nào, vẫn là chàng trai khiến cô say đắm suốt cả mùa hè năm ấy.

Cô cười, hỏi anh: "Anh tỉnh từ lúc nào?"

"Khoảng bảy giờ."

"Hôm nay là thứ bảy, sao anh dậy sớm vậy?"

Trần Giang Dã vẫn nhắm mắt, lười biếng đáp: "Ngày nào cũng dậy giờ này."

Ngày nào cũng vậy, chẳng trách...

Cuối cùng Tân Nguyệt cũng hiểu tại sao chỉ cần là cuối tuần cô đều tỉnh lại trong vòng tay anh, hóa ra cuối tuần anh cũng dậy lúc bar giờ.

Bình thường trong tuần, anh dậy lúc bảy giờ, còn Tân Nguyệt thường đặt báo thức lúc bảy giờ mười phút. Khi đó, thường thì Trần Giang Dã đã phải ra ngoài, cho nên trong tuần, khi cô vừa mở mắt ra, điều đầu tiên cô nhận được luôn là nụ hôn anh để lại trước khi đi.

Mỗi sáng, hoặc là nụ hôn tạm biệt, hoặc là tỉnh dậy trong vòng tay anh, từ đó bất kể là mùa hè rực rỡ hay mùa đông lạnh giá, việc thức dậy đều trở thành một điều hạnh phúc.

Hai người nằm ôm nhau trong chăn thêm một lúc rồi mới dậy.

Thời tiết tháng Chín vẫn nóng kinh khủng, Tân Nguyệt không muốn ra ngoài chút nào. Hôm nay cô không cần đến bệnh viện, Trần Giang Dã cũng không có việc gì, cả hai cùng ở nhà xem một bộ phim, sau đó Trần Giang Dã chơi game, Tân Nguyệt đọc sách. Đến chiều tối, khi mặt trời lặn, hai người mới ra ngoài đi dạo.

Gió chiều mùa hè vẫn oi bức, nhưng tay hai người vẫn nắm chặt nhau không rời.

Bọn họ đi tới bờ hồ, nơi đó mát mẻ hơn.

Trên đường đến đó, hai người sẽ đi ngang qua sân thể dục.

Mỗi tối cuối tuần, sân thể dục đều có ban nhạc trường tổ chức biểu diễn âm nhạc. Thỉnh thoảng, Tân Nguyệt và Trần Giang Dã cũng ghé lại nghe.

Bây giờ trời vẫn còn sớm, khi họ đi qua sân thể dục thì tình cờ gặp một nhóm nam nữ mang theo nhạc cụ và thiết bị đi ngược chiều. Trong số đó có một chàng trai với mái tóc nhuộm trắng rất nổi bật.

Nam sinh học y ít ai nhuộm tóc, và người nhuộm trắng cả đầu thế này, Tân Nguyệt chưa thấy bao giờ, vì vậy cô không khỏi nhìn anh ta lâu hơn một chút.

Khi đi ngang qua nam sinh đó, cô còn quay đầu nhìn tiếp.

Nhưng vừa quay lại, cô đột nhiên nhận ra điều gì đó, trái tim giật thót, lập tức quay sang nhìn Trần Giang Dã bên cạnh.

Giây tiếp theo, ánh mắt cô va phải đôi mắt đen láy của anh.

Tiêu rồi...

"Thích kiểu đó à?"

Người nào đó nhếch môi cười, nhưng giọng lại lạnh lẽo.

Tân Nguyệt vô thức nuốt nước bọt, có vẻ hơi chột dạ, mở miệng: "Em chỉ đang nhìn tóc cậu ta thôi."

Dù nói thật, Tân Nguyệt không biết mình lúng túng vì điều gì, nhưng đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm ấy khiến cô chột dạ.

"Em thật sự chỉ đang nhìn tóc anh ta."

Cô còn nhấn mạnh thêm một lần nữa.

"Được."

Trần Giang Dã cười lạnh: "Ngày mai ông đây đi nhuộm, để em nhìn cho đã."

Tân Nguyệt: …

Trần Giang Dã vốn là người thuộc phái hành động, nói làm là làm, ngày hôm sau, anh thực sự đi nhuộm tóc.

Tân Nguyệt không khuyên nổi anh.

Nhưng mà, không thể không thừa nhận, nhuộm tóc xong trông anh vô cùng đẹp trai.

Trần Giang Dã với tóc đen đã như bước ra từ truyện tranh, giờ với mái tóc trắng lại càng giống như từ trong truyện tranh bước ra.

Tân Nguyệt bỗng cảm thấy may mắn vì không khuyên được anh.

Sau khi nhuộm tóc xong, câu đầu tiên Trần Giang Dã nói với cô là: "Nhìn đi, không được phép rời mắt khỏi anh."

Tân Nguyệt: "Đang nhìn đây, không rời mắt."

Nhìn biểu cảm mê mẩn của cô, Trần Giang Dã có lẽ không ngờ cô sẽ phản ứng như vậy, anh hơi ngây người.

Một lúc sau, anh bật cười: "Thích lắm à?"

Tân Nguyệt thành thật gật đầu: "Thích."

Anh đưa tay nắm cằm cô, hơi nâng lên: "Vậy lát nữa làm việc đó, em cũng đừng nhắm mắt, nhìn anh."

Nói xong, anh cúi xuống, chóp mũi lướt nhẹ qua sườn mặt cô, rồi thì thầm bên tai cô, giọng anh trầm thấp:

"Nhìn anh làm em như thế nào."

Tân Nguyệt lập tức đỏ bừng cả mặt.

A a a a a a!

Vẫn đang ở trước tiệm tóc đấy!

Như thể trả thù đã thành công, người đó từ từ ngẩng đầu lên, cười vô cùng ph*ng đ*ng và đầy tự mãn.

*

Cái giá phải trả cho việc liếc nhìn người đàn ông khác là Tân Nguyệt suýt không thể xuống giường để đi học vào thứ Hai.

Ngược lại, người nào đó đến công ty với tinh thần sảng khoái.

Trần Giang Dã vốn đã nổi bật, giờ lại càng nổi bật hơn với quả đầu trắng.

Khi biết anh nhuộm tóc trắng, cả công ty đều bùng nổ.

Không chỉ vì quá đẹp trai, mà còn vì quá bất ngờ, trông anh không giống người sẽ nhuộm tóc chút nào, và màu tóc này càng làm người ta cực kỳ tò mò về lý do anh nhuộm.

Nhưng chẳng ai dám hỏi.

Có người thử hỏi, nhưng chỉ cần một ánh nhìn của anh, ngay lập tức im thin thít.

Cuối cùng, họ chỉ còn cách xúi Cận Việt đi hỏi.

Cận Việt lười thuật lại, tìm một cơ hội hỏi thẳng trước mặt mọi người: "Sao tự nhiên cậu lại nghĩ đến việc nhuộm tóc màu này?"

Trần Giang Dã liếc nhìn những người xung quanh rõ ràng đang vểnh tai nghe, mặt không chút biểu cảm, anh thản nhiên nói: "Vì vị hôn thê của tôi thích."

Toàn công ty lại một lần nữa nổ tung.

Trong giờ nghỉ trưa, hầu hết tất cả mọi người đều bàn tán về chuyện này:

"A a a, tổng giám đốc Trần của chúng ta đã đính hôn rồi."

"Lại thêm một anh chàng siêu cấp đẹp trai kết hôn sớm."

"Đẹp trai thế này, nghe nói còn là thái tử của tập đoàn chúng ta, đã vậy còn cưng chiều vợ nữa, cứu mạng, vợ anh ấy chắc chắn là định mệnh của cuộc đời anh ấy."

"Muốn biết vợ anh ấy trông như thế nào ghê, chắc là xinh đẹp lắm nhỉ."

Lúc đó, nữ chính trong câu chuyện đang trên đường đến căn tin.

Nhưng khi đi được nửa đường, một người đàn ông mặc vest gọi cô lại:

"Cô Tân, làm phiền một chút."

Tân Nguyệt quay đầu nhìn anh ta, vẻ mặt hơi nghi ngờ.

"Tổng giám đốc Trần của chúng tôi muốn gặp cô."

Tổng giám đốc Trần…

Biểu cảm của Tân Nguyệt hơi khựng lại.

"Tổng giám đốc Trần chính là bố của vị hôn phu cô."

Không cần anh ta giải thích, cô cũng biết.

Cô đã tưởng tượng ngày này từ lâu, nhưng không ngờ nó đến muộn hơn nhiều so với dự đoán.

"Ông ấy đâu? Chiều nay tôi còn có tiết."

"Ở nhà hàng phía Đông trường của cô, sẽ không tốn nhiều thời gian của cô đâu."

"Vậy đi thôi."

Vào giờ ăn trưa, việc di chuyển bằng xe trong trường gặp nhiều khó khăn, hai người đi bộ đến khu phía Đông.

Trong trường không có nhiều nhà hàng sang trọng, chỉ có một nhà hàng mới mở khá ổn, chủ nhà hàng là một chàng trai trẻ, nên nhà hàng có thiết kế theo phong cách mà các cô gái thích chụp ảnh check-in.

Người đàn ông mặc vest dẫn cô đến phòng riêng ở trong cùng.

Khi mở cửa, Tân Nguyệt thấy một người đàn ông trung niên cũng mặc vest đang ngồi trong phòng, giống như Trần Giang Dã đã nói, Trần An Lương có vẻ ngoài cực kỳ ôn hòa, đeo một cặp kính gọng vàng, nhưng đôi mắt sau cặp kính ấy lại ánh lên vài phần sắc bén.

Khi vào phòng, Tân Nguyệt hơi cúi đầu chào ông ta, không quá vô lễ nhưng cũng không quá nhiệt tình, chỉ thản nhiên nói: "Cháu chào chú.”

"Ngồi đi."

Trần An Lương giơ tay ra hiệu cho cô ngồi đối diện ông ta.

Chiếc ghế đã được đặt ở khoảng cách phù hợp, Tân Nguyệt chỉnh lại váy và ngồi xuống.

Khi cô đã ngồi xuống, Trần An Lương mỉm cười ôn hòa: "Không cần căng thẳng, hôm nay chú đến đây không phải để ngăn cấm mối quan hệ của cháu với tiểu Dã."

Tân Nguyệt cũng mỉm cười khách sáo: "Chú cũng không cần lo lắng, cháu không hề nghĩ như vậy."

“Tốt."

Trần An Lương cười nhẹ, sau đó nói: "Không làm chậm trễ thời gian cháu ăn cơm nữa, chú sẽ cố gắng nói ngắn gọn."

“Chú cứ nói ạ."

"Thật ra hôm nay chú đến đây không có ý gì khác, chỉ cảm thấy mình là bố của tiểu Dã, hai đứa đã đính hôn, mà chúng ta vẫn chưa gặp mặt, thật sự không thể nào nói nổi."

Nói xong, ông đẩy một túi quà tinh xảo về phía cô: "Đây là chút quà gặp mặt mà chú chuẩn bị, mong cháu nhận lấy."

Tân Nguyệt không quá khách sáo, cô nhận lấy và gật đầu, nói: "Cảm ơn chú."

"Thực ra chú phải cảm ơn cháu mới đúng."

Trần An Lương thở dài, nói: "Từ nhỏ thằng bé tiểu Dã đã rất phản nghịch, nhưng đó cũng là lỗi của chú. Từ khi sáu tuổi, nó không gọi tôi một tiếng “bố” nữa, nếu không có cháu, có lẽ cả đời này tôi cũng không nghe thấy nó gọi tôi một tiếng “bố”."

Tân Nguyệt không biết nên nói gì, chỉ chớp mắt.

Trần An Lương cũng không yêu cầu cô trả lời, tự mình nói tiếp.

"Nó nói, nó sẽ gọi tôi là bố trong ngày cưới của hai đứa, vì..."

Nói đến đây, Trần An Lương cười nhẹ: "Nó nói, nó muốn giữ thể diện cho cháu."

Vẻ mặt Tân Nguyệt ngẩn ra.

Cô từng nghĩ rằng việc tiếp quản Hằng Viễn đã là giới hạn của Trần Giang Dã.

Nhưng sự nhượng bộ này là điều cô không hề ngờ tới.

Đại thiếu gia Trần của cô...

Lúc này, giọng nói của Trần An Lương kéo cô trở lại thực tại.

“Cháu là phúc tinh của nhà họ Trần chúng ta." Ông ta nói.

Tân Nguyệt chớp mắt, gật đầu đáp: "Chú quá lời rồi."

Trần An Lương lắc đầu: "Chú nói thật đấy."

"Thực ra chú đã thấy cháu từ lâu rồi, qua camera giám sát."

Tân Nguyệt ngạc nhiên, chẳng lẽ ông ta lắp nhiều camera như vậy không phải vì Trần Giang Dã, mà là vì cô?

Ngay sau đó, cô nghe thấy Trần An Lương hỏi: "Cháu có biết tại sao chú lại lắp nhiều camera như vậy không?"

Cô lắc đầu.

"Chú đã mời đại sự xem số mệnh của tiểu Dã, đại sư chỉ cho chú một nơi, nói rằng nếu nó đến đó thì có thể đổi tính đổi nết, mà cơ hội này chính là nhân duyên của nó. Chú biết ánh mắt của thằng nhóc này không tồi, nên đã nhờ người dò hỏi xem ở khu vực đó có cô gái nào xinh đẹp hay không. Vừa hay, chú nghe nói có một cô gái xinh đẹp đến mức nổi tiếng trên internet ở khu vực đó, nên chú đoán rằng nhân duyên của nó chính là cháu. Vì vậy, chú mới để nó trở thành hàng xóm của cháu. Chú nghĩ nếu hai đứa đã có duyên với nhau, chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội gặp gỡ. Có lẽ cháu sẽ đến nhà nó ở nhờ, vì vậy chú đã nhờ dượng của lắp nhiều camera trước khi đưa nó đến, một là để nhìn trước con dâu tương lai của chú trông như thế nào, hai là..."

Trần An Lương cúi đầu cười khẽ: "Nói ra cháu đừng chê cười, chú không có yêu cầu gì với con dâu tương lai, chỉ nhìn vào tướng mạo. Trần An Lương chú có được ngày hôm nay một phần cũng nhờ đại sư chỉ điểm, nên tôi rất tin vào những điều này. Chú lắp nhiều camera như vậy là muốn chụp rõ nét các đặc điểm trên khuôn mặt của cháu, rồi đưa cho đại sư xem."

Quả nhiên...

Ông ta không lắp camera bên ngoài, có lẽ là sợ cô nhìn thấy nhiều camera quá sẽ không dám đến gần.

Trần An Lương tiếp tục nói: “Đại sư nói, nếu cháu có thể bước vào nhà họ Trần chúng ta thì bảo đảm nhà họ Trần sẽ thịnh vượng trăm năm.”

Nghe vậy, hai mắt của Tân Nguyệt lập tức trợn to.

Cuối cùng, Trần An Lương nói: “Cháu và tiểu Dã, là một cặp trời sinh.”

*

Chỉ còn lại một mình Tân Nguyệt ở trong phòng ăn, không gian rất yên tĩnh.

Cửa sổ đóng kín ngăn cách tiếng ve kêu và chim hót bên ngoài, cũng chắn luôn ánh sáng chói chang, chỉ có điều hòa đang lặng lẽ thổi gió mát.

Trần An Lương đã đi trước, nói rằng có lẽ cô sẽ cảm thấy ngại ngùng khi ăn cùng ông ta, hơn nữa ông ta còn có việc, nhưng ông ta đã gọi sẵn một bàn đầy đồ ăn cho cô, vì không biết cô thích ăn gì, chỉ đành gọi nhiều món một chút.

Tân Nguyệt thường ăn rất nhanh và cô không xem điện thoại khi ăn. Nhưng hôm nay, vào thời điểm này, cô đặc biệt muốn Trần Giang Dã ở đây ăn cùng mình, tiếc là anh đang ở công ty.

Cô muốn gửi tin nhắn cho anh, nhưng sợ anh nghĩ nhiều, biết chuyện Trần An Lương đến tìm cô, nên sau khi mở trang trò chuyện trên WeChat, cô lại thoát ra, sau đó dừng lại ở màn hình chính một lúc rồi mở album ảnh.

Bên trong lưu tất cả các bức tranh anh vẽ cho cô.

Cô lướt từng bức một, cho đến khi thấy mấy bức tranh về chó điên và hoa hồng.

Sau khi nhìn một lúc, cô mở Weibo của mình và đăng những bức tranh này lên, kèm dòng trạng thái:

[Ánh trăng đang nghĩ về anh.]

Đến giờ cô vẫn giữ thói quen viết nhật ký, nhưng cuốn nhật ký không thể ghi lại hình ảnh và video, vì vậy cô đã tạo tài khoản Weibo này, đăng những bức ảnh về hoa cỏ, hoặc những khoảnh khắc trong cuộc sống hàng ngày.

Có lẽ đời này cô thật sự có chút may mắn, rõ ràng tài khoản này không có ai theo dõi, nhưng những bức tranh này vừa đăng lên đã nhanh chóng nhận được hàng trăm bình luận.

Có người nói rằng họ thích phong cách vẽ tranh này, có người nói truyện ngắn này rất chữa lành. Phần bình luận chủ yếu là hai kiểu bình luận tương tự, nhưng có một người để lại bình luận như sau:

[Bông hồng đã trở thành ánh trăng không bao giờ lặn, vậy chú chó kia thì sao?]

Bình luận này nhanh chóng được đẩy lên hàng đầu, nhiều cư dân mạng cũng nảy sinh thắc mắc này. Kết hợp với dòng trạng thái, nhiều người cho rằng bông hồng đã trở thành ánh trăng và bị tách rời khỏi chú chó, vì vậy mới có câu "Ánh trăng đang nghĩ về anh."

Tân Nguyệt chỉ phát hiện ra rằng weibo này bất ngờ phổ biến khi số lượng bình luận gần chạm ngưỡng một nghìn.

Cô nhấp vào phần bình luận, thấy bình luận đầu tiên, cũng nhìn thấy một phản hồi bên dưới:

Tình yêu sẽ khiến nó mọc thêm đôi cánh, bay đến bên ánh trăng của mình.

Nó sẽ trở thành phi hành gia du hành mặt trăng, tiếp tục bảo vệ ánh trăng của nó.

Bình Luận (0)
Comment