Khi mùa đông đến, mùa xuân không còn xa, và mùa hè cũng nhanh chóng theo sau.
Ngày mười một tháng Bảy, là khởi đầu của giữa mùa hè.
Một hôn lễ diễn ra đúng như kế hoạch.
Trong lâu đài rộng lớn, các khách mời ngồi thành hàng ở hai bên.
Chú rể trong bộ vest trắng đứng chờ cô dâu dưới hành lang được rải đầy hoa.
Xung quanh là biển hoa hồng mênh mông.
Những bông hồng mọc trên vùng đất phủ đầy cát trắng, nhẹ nhàng lay động theo gió, như đang nhảy múa theo giai điệu êm dịu vang vọng khắp nơi, dường như chúng cũng như chú rể, đang háo hức nhìn về nơi cô dâu sẽ xuất hiện.
Trong ba bản thiết kế lễ đường trước đó, Tân Nguyệt đã chọn bản thiết kế giống lúc Trần Giang Dã tỏ tình với cô nhất.
Cô nói rằng chỉ cần một cảnh tượng tuyệt vời nhất trong đời là đủ, quá nhiều chắc chắn sẽ dẫn đến lãng quên, và cô không muốn quên bất kỳ khoảnh khắc nào.
Họ bước vào tình yêu cuồng nhiệt trên một mặt trăng trải đầy hoa hồng, thì cũng sẽ bước vào lễ đường trên một mặt trăng đầy hoa hồng.
Trần Giang Dã tôn trọng lựa chọn của cô, cũng tâm đầu ý hợp với cô, nếu không thì đã không có bản thiết kế như vậy.
Anh cũng nhớ cô đã từng nói: “Mỗi bông hồng nên được sinh trường trong đất, hoặc được người ta chăm sóc cẩn thận trong bình hoa.”
Vì vậy, lần này anh không chọn tổ chức trong nhà.
Anh đã mua một tòa lâu đài và trang viên, trồng đầy hoa hồng khắp trang viên cho cô, rồi tổ chức hôn lễ với cô ở đây.
Chạng vạng, cơn gió mang theo hương hoa hồng ngoài vườn thổi tung mái tóc trên trán anh. Anh đã nhuộm lại thành đen, dù sao đám cưới cũng phải trông trang trọng.
Mùa hè là thời điểm có những ngày đêm ngắn và ngày dài nhất trong năm.
Hoàng hôn trải rộng khắp bầu trời, những đám mây đỏ như như lửa cuồn cuộn nhuộm thế giới thành màu tím xen lẫn ánh hồng vô cùng lãng mạn.
Trong khoảnh khắc lãng mạn nhất của thế gian này, Trần Giang Dã nhìn thấy cô dâu của mình ở nơi cuối làn gió chiều.
Cô dâu của anh mặc chiếc váy cưới do chính tay anh thiết kế, đang bước về phía anh.
Anh đã tưởng tượng ra hình ảnh cô trong chiếc váy cưới hoa hồng không biết bao nhiêu lần, anh nghĩa sẽ rất đẹp, nhưng cô trước mắt thực sự còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng của anh. Cô giống như một công chúa bước ra từ truyện cổ tích, là công chúa của riêng anh.
Từ rất lâu trước đây, anh đã âm thầm thề rằng, đời này mình sẽ không bao giờ khóc nữa, anh muốn quãng đời còn lại của mình và cô đều tràn ngập nụ cười. Nhưng vào ngày hôm nay, ngày cô trở thành cô dâu của anh, nhìn cô từng bước tiến về phía anh, đôi mắt anh đang nóng bừng lên.
Anh hít một hơi thật sâu, kìm nén hơi nóng cay xè trong mắt, tiếp tục đứng thẳng lưng, chờ đợi cô dâu đến bên mình.
Quãng đường này dường như vô cùng dài, Tân Nguyệt nhìn Trần Giang Dã từ xa, nước mắt liên tục dâng lên trong mắt cô, lại bị cô cố gắng kìm nén, lặp đi lặp lại nhiều lần, bọn họ vẫn còn cách nhau một khoảng.
Mỗi bước đi, cô đều hít thở sâu một lần, không để nước mắt rơi xuống.
Cô không muốn nước mắt làm hỏng lớp trang điểm, cô muốn gả cho anh với dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình.
Váy cưới rất nặng, vương miện trên đầu cũng nặng, lại còn đi giày cao gót, khiến mỗi bước đi của cô đều có chút khó khăn, nhưng cô không hề dừng lại một phút giây nào, kiên định tiến về phía anh, bất kể quá trình có khó khăn thế nào, khoảng cách bao xa.
Cuối cùng, cô cũng đến bên anh.
Tân Nguyệt rưng rưng nước mắt, và Tân Long đang khoác tay cô cũng vậy.
Có người bố nào nỡ gả con gái đi.
Tân Long không nỡ, thật sự không nỡ, cả đời ông đã bị vợ phản bội, bố mẹ lần lượt mất sớm, bạn bè và người thân cũng không nhiều, giờ đây cô con gái duy nhất của ông cũng sắp lấy chồng.
Ông cúi đầu, rút tay Tân Nguyệt đang khoác trên cánh tay mình ra, một giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống, rơi đúng trên mu bàn tay cô.
Tân Long đưa tay lau giọt nước mắt , hít một hơi sâu, ngẩng đầu lên và mỉm cười với Tân Nguyệt.
Những giọt nước mắt mà Tân Nguyệt đã cố kìm nén bỗng chốc vỡ òa trong khoảnh khắc này.
“Đừng khóc.”
Tân Long đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt của cô, cố gắng để không làm hỏng lớp trang điểm của cô.
“Hôm nay là ngày vui.”
Tân Nguyệt gật đầu, cắn chặt môi, cố gắng ngăn nước mắt không rơi xuống.
Tân Long lại mỉm cười, sau đó nắm tay cô, quay người lại, nhìn Trần Giang Dã trước mặt.
Ông thu lại vẻ hời hợt thường ngày, trịnh trọng nói với Trần Giang Dã: “Bố đã hứa với con, sẽ yên tâm giao Tân Nguyệt cho con. Bố rất yên tâm, tốt nhất là con hãy khiến bố luôn cảm thấy như vậy."
Trần Giang Dã nhìn thẳng vào mắt Tân Long, giọng nói kiên định: “Con sẽ khiến bố cảm thấy yên tâm mãi mãi.”
“Được, bố tin con.”
Ông gật đầu, trao tay Tân Nguyệt cho anh, dùng cả hai tay, như thể đang giao phó điều quý giá nhất trong đời mình.
Trần Giang Dã nhận lấy với tư thế trang trọng nhất trong đời, sau đó nắm tay cô, cùng cô bước lên chính giữa sân khấu.
Họ nắm tay nhau rất chặt, mười ngón tay đan vào nhau.
Người chủ trì buổi lễ vào vị trí. Sau lời mở đầu ngắn gọn, tiếp theo là bài phát biểu của người chứng hôn.
Khi đó, Tân Nguyệt và Trần Giang Dã không mất quá nhiều thời gian để thảo luận về việc mời ai làm người chứng hôn, vì cả hai đều nghĩ đến cùng một người ——
Hà Tình
Trong buổi tiệc tri ân thầy cô ngày đó, Tân Nguyệt mới biết Trần Giang Dã đã thú nhận với Hà Tình và những người khác lý do anh chuyển trường đến đây. Lúc đó cô mới nhận ra, Hà Tình đã biết tình cảm giữa họ từ rất lâu rồi, cho nên cô ấy không ngạc nhiên khi thấy họ nắm tay nhau hôm đó.
Hà Tình không chỉ chứng kiến tình yêu của họ, mà còn là giáo viên của cả hai, và cũng là ân nhân của Tân Nguyệt, không ai phù hợp làm người chứng hôn hơn cô ấy.
Khi nhận được lời mời của họ, Hà Tình cũng vui vẻ đến Thượng Hải để làm người chứng hôn.
Tại lễ cưới, có nhiều gương mặt quen thuộc của những ông trùm trong giới kinh doanh thường xuất hiện trên các bản tin, nhưng đối mặt với những nhân vật quan trọng này, Hà Tình không chút luống cuống, cô ấy tự tin mỉm cười và mở lời:
“Hôm nay là ngày cưới của anh Trần và cô Tân, tôi rất vinh dự khi được mời làm người chứng hôn cho hôn lễ long trọng và tráng lệ này, và tôi cũng chân thành chúc mừng cho hai em.
Từ năm năm trước, một chàng trai không ngại ngàn dặm xa xôi, chuyển trường từ Thượng Hải đến thị trấn nhỏ của chúng tôi, đến lớp học của tôi. Cậu ấy nói cho tôi biết, cậu ấy đặc biệt đến đây vì một người, đến để bảo vệ cô ấy, đến để bảo vệ ước mơ của cô ấy. Tôi đã biết chắc chắn sẽ có ngày hôm nay, ngày hai em sẽ kết thành vợ chồng, và sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.
Thế giới này là một hành trình dài, nhưng tôi tin rằng hai em sẽ nắm tay nhau đến cuối đời, đến đầu bạc răng long.
Kết thúc như vậy mới xứng đáng với những gian truân, thử thách mà hai em đã phải trải qua.
Có một câu nói của Shakespeare, tôi muốn gửi tặng hai em, cũng gửi đến tất cả mọi người ở đây.
“Journeys end in lovers meeting.”
Chúng ta đều là những kẻ lang thang trong cuộc hành trình khổ ải của đời người.
Và sự lang thang ấy kết thúc khi chúng ta gặp được người mình yêu.”
Nói xong, cô ấy hơi cúi đầu chào các vị khách.
Dưới sân khấu, những tràng pháo tay nhiệt liệt lập tức vang lên.
“Journeys end in lovers meeting.”
Tân Nguyệt lặp lại câu nói đó một lần nữa, mỉm cười với Trần Giang Dã, nói: "Em cũng thích câu này."
"Anh cũng đã từng đọc bài thơ này."
Tân Nguyệt quay đầu nhìn anh, ngạc nhiên vì anh lại biết đến bài thơ này.
Không những biết, Trần Giang Dã còn đọc thêm một câu khác trong bài thơ bằng giọng điệu trầm ấm và êm tai:
"What is love? 'Tis not hereafter."
[Tình yêu là gì? Sau chưa biết.]*
[*] Tham khảo bản dịch của Lê Minh Sơn:
Tình yêu là gì? sau chưa biết;
Hiện tại bên nhau hãy cười tình;
Một câu quá đỗi phù hợp với hoàn cảnh.
Đôi mắt Tân Nguyệt hơi mở to, sau đó ý cười hiện lên trong đáy mắt.
Đại thiếu gia Trần trời sinh lãng mạn của cô, thực sự ngay cả nội tâm cũng rất lãng mạn.
Trần Giang Dã cũng khẽ cười, vẻ mặt dịu dàng.
Họ lặng lẽ nhìn nhau cười.
Tất cả mọi người dưới sân khấu đều không đành lòng quấy rầy.
Cuối cùng, vẫn là phù dâu Kiều Ngữ ra mặt, nhắc nhở hai người: "Được rồi, lát nữa tha hồ mà nhìn nhau, đến giờ trao nhẫn rồi."
Hai người hoàn hồn, nhìn về phía chiếc nhẫn trong tay Kiều Ngữ.
Trần Giang Dã cúi đầu, đưa tay lấy một chiếc nhẫn có khắc dòng chữ "Lunarnaut" từ gối nhẫn và đeo vào ngón áp út của Tân Nguyệt.
Sau đó, Tân Nguyệt cũng lấy chiếc nhẫn còn lại khắc chữ "Moon" và đeo vào tay anh.
Các ký tự khắc trên hai chiếc nhẫn đều rất rõ ràng, bất cứ ai nhìn vào cũng có thể nhận ra, Tân Nguyệt đã có phi hành gia của mình, và Trần Giang Dã đã có ánh trăng của anh.
Sau khi trao nhẫn xong, hai người ăn ý đồng thời ngẩng đầu, lại nhìn nhau cười, nhưng lần này, họ không nhìn nhau lâu.
Chú rể Trần Giang Dã nhắm mắt lại, ôm lấy gương mặt cô dâu của mình, cúi xuống hôn cô dưới sự chứng kiến của mọi người.
Nụ cười mỉm của chú rể và cái nhún vai khe khẽ không thể kìm nén của cô dâu cho mọi người thấy rằng:
Họ yêu nhau nhiều đến mức nào.
*
Đêm hôm đó.
Khi bữa tiệc còn chưa tàn, cặp đôi chính của buổi lễ đã nắm tay nhau chạy trốn khỏi lễ đường.
Dưới ánh trăng, họ chạy lên những bậc cầu thang của tòa lâu đài, cực kỳ giống hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích.
"Trần Giang Dã! Anh chạy chậm chút! Em vẫn đang đi giày cao gót!"
"Không chậm được."
Anh nói vậy, sau đó bế cô lên ngay giây tiếp theo.
Tân Nguyệt đã quen với những cái ôm ngang bất ngờ của anh, hai tay vô thức ôm lấy cổ anh.
Cô nhìn thấy sự kiềm chế trên khuôn mặt anh, không nhịn được mà trêu chọc: "Đại thiếu gia Trần cũng có lúc gấp gáp sao?"
Trần Giang Dã dừng lại một chút, cúi đầu nhìn cô chằm chằm, khóe môi nở một nụ cười, anh nhướng mày nói: "Lấy được bằng lái xe, ai mà không nóng lòng lái xe, hửm?"
Tân Nguyệt: "..."
Trần Giang Dã ngẩng đầu tiếp tục bước đi.
Lúc này, Tân Nguyệt hỏi anh: "Sao đầu óc anh toàn nghĩ đến những thứ bậy bạ thế?"
Trần Giang Dã liếc nhìn cô, lại cười: "Cái này mà bậy bạ? Đợi lát nữa anh sẽ cho em biết thế nào là bậy bạ."
Tân Nguyệt: "..."
Cô hối hận vì đã hỏi câu đó, đáng lẽ phải lấy một tấm khăn trải bàn từ bàn tiệc để bịt miệng anh lại.
Anh bế cô về phòng ngủ, chưa kịp vào trong đã bắt đầu hôn cô, cửa cũng đóng bằng chân, nhưng anh biết cô thích sạch sẽ, nên vẫn ôm cô đi tắm trước.
Khi uống rượu mừng, Tân Nguyệt đã thay sang bộ váy đuôi cá ánh trăng, Trần Giang Dã giúp cô cởi váy ra, treo gọn lên, rồi mới bế cô vào phòng tắm.
Cô đã tr*n tr**, còn Trần Giang Dã vẫn mặc bộ vest trắng tinh tươm, tạo nên một cảm giác đối lập khó tả, điều này khiến cô chưa chạm vào nước nóng mà cơ thể đã nóng bừng, không dám nhìn anh.
"Hôm nay em sao thế này? Anh còn chưa cởi gì mà."
Anh nhận thấy ánh mắt trốn tránh của cô.
Tất nhiên Tân Nguyệt sẽ không nói, anh mặc vest còn quyến rũ hơn cả khi c** đ*. Cô chỉ khẽ nói: "Không có gì..."
Trần Giang Dã cũng không hỏi thêm, việc chính vẫn quan trọng hơn.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho cô từ trong ra ngoài, anh bế cô lên giường.
Tân Nguyệt cứ tưởng rằng hôm nay anh sẽ vội vã, nhưng không phải vậy.
Đã lên đến giường, nhưng anh không làm gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn cô, điều này khiến Tân Nguyệt càng không chịu nổi, mặt cô đỏ bừng.
"Anh làm gì..."
"Muốn làm quen lại với em."
Tân Nguyệt hơi ngạc nhiên, ngước mắt nhìn anh.
Anh cười, khóe môi cong lên, sau đó anh cúi xuống, dùng chiếc mũi thẳng tắp cọ nhẹ vào chóp mũi cô, giọng nói cố ý hạ thấp xuống.
"Chào em, vợ yêu."
Tân Nguyệt mở to hai mắt.
Mặc dù cô đã nhiều lần bị ép gọi anh là chồng, nhưng đây là lần đầu tiên anh gọi cô là vợ, nghe có vẻ rất tinh tế, cực kỳ tinh tế...
Cô càng đỏ mặt hơn.
Lúc này, Trần Giang Dã nâng cằm cô lên, bắt cô phải nhìn mình, rồi nói: "Gọi một tiếng “chồng” nghe nào."
Tân Nguyệt cắn môi, đỏ mặt lẩm bẩm: "Ngày nào anh cũng nghe mà, còn thấy ít à?"
"Không ít, nhưng chưa đủ."
"Hơn nữa..."
Anh cười tươi: "Lần này là thật, từ giờ anh chính thức là chồng của em."
"Cho nên..."
Anh cố ý kéo dài âm cuối, khiến cô căng thẳng một lúc lâu mới nói trọng điểm.
"Ở trên giường đừng có ngại ngùng như thế, gọi “chồng” lớn tiếng chút."
Aaaaaa!
Tân Nguyệt thực sự rất hối hận vì không kéo luôn tấm khăn trải bàn để bịt miệng anh lại! Cô thực sự muốn bịt cái miệng của anh!
Anh cười và cúi xuống hôn cô.
Lại là một đêm điên cuồng.
Ngày hôm sau.
Tân Nguyệt ngủ thẳng đến chiều.
Sau khi tỉnh dậy lúc hai giờ, cô vẫn không muốn cử động chút nào. Đến cả đồ ăn cũng phải gọi mang đến tận phòng, rồi lại để Trần Giang Dã đút cho cô.
Cô cảm thấy tay mình mỏi nhừ, không muốn cầm bát.
Ăn xong cơm, cô tiếp tục nằm trên giường, Trần Giang Dã cũng nằm cùng cô.
Hai người cùng xem lại bộ phim [Anh ấy là Rồng] mà năm xưa xem dở.
Khi tình tiết gần đi đến hồi kết, bên ngoài truyền đến tiếng mưa rơi.
Tân Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa không nhỏ, nhưng bầu trời vẫn còn ánh nắng.
Đây là trận bóng mây thứ hai bọn họ bắt gặp trong suốt năm năm qua.
Ký ức chợt ùa về cái ngày xưa ấy.
Lúc đó, giữa bọn họ vẫn còn tồn tại một khoảng cách tưởng chừng như không thể vượt qua nổi, nên cô chỉ đành nhìn những giọt mưa lăn xuống từ khóe môi anh, tự hỏi liệu đó có phải là một nụ hôn không.
Còn bây giờ.
Cô có thể tự do hôn anh nồng nhiệt.
Cô nhìn cơn mưa bên ngoài cửa sổ, từ từ chớp mắt, rồi mỉm cười với người bên cạnh:
"Trần Giang Dã, em muốn hôn anh trong mưa."
Trần Giang Dã sững người, từ trước đến nay, anh luôn là người kéo cô ra ngoài mưa để hôn. Đây là lần đầu tiên cô chủ động nhắc đến chuyện này, nhưng có lẽ anh biết lý do.
"Được."
Anh bế cô ra ngoài.
Cơn mưa xối xả khiến người ta khó mở mắt, vậy thì cứ nhắm mắt lại và chỉ tập trung hôn nhau thôi.
Tân Nguyệt chưa từng hỏi Trần Giang Dã tại sao anh lại thích hôn cô trong mưa, nhưng trong cơn mưa này, cô bỗng hiểu ra.
Đó là một thái độ ——
Dù trời có mưa to hay thế giới sụp đổ, anh và em vẫn luôn có thể hôn nhau say đắm.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh báo chương sau: Sinh nhật của Trần Giang Dã, A Nguyệt sẽ tặng anh món quà lãng mạn nhất.