Ngày hai mươi hai tháng Mười hai, lại một ngày Đông chí nữa, cũng là sinh nhật của Trần Giang Dã.
Mỗi năm, Tân Nguyệt đều bắt đầu suy nghĩ về việc tặng quà gì cho Trần Giang Dã từ rất sớm, bởi vì đại thiếu gia của cô không thiếu thứ gì, đặc biệt là những thứ có thể mua bằng tiền. Vì vậy, cô chỉ còn cách chuẩn bị những món quà mà tiền không thể mua được.
Năm đầu tiên bọn họ quen nhau, không ai nói với người kia về ngày sinh nhật của mình. Sau khi tốt nghiệp và đi thuê phòng, Tân Nguyệt mới biết ngày sinh nhật của Trần Giang Dã từ chứng minh thư của anh.
Món quà sinh nhật đầu tiên cô chuẩn bị cho anh là một chiếc áo len do chính cô tay đan.
Trần Giang Dã rất thích, năm nào anh cũng mặc.
Tủ quần áo của đại thiếu gia Trần thay đổi rất nhanh, vì sản nghiệp của gia đình Từ Minh Húc có liên quan đến thời trang, bản thân cậu cũng nuôi chí dẫn dắt thương hiệu cao cấp của gia đình vào dòng hàng xa xỉ. Trước đây, khi còn học chung ở Thượng Hải, Từ Minh Húc thường dùng Trần Giang Dã và Phó Thời Việt làm người mẫu. Còn Lưu Duệ, cậu nói Lưu Duệ không xứng.
Giữa những bộ quần áo mà Trần Giang Dã đã thay hết lần này đến lần khác, chỉ có chiếc áo này là vẫn vững vàng không đổi.
Vì vậy, năm thứ ba, Tân Nguyệt lại đan cho anh một chiếc quần giữ ấm để làm thành một bộ. Dù cô không muốn tặng quần giữ ấm, nhưng đó là món đồ duy nhất cô có thể đan.
Tân Nguyệt không bao giờ quên ngày hôm đó, khi cô đưa hộp quần giữ ấm cho Trần Giang Dã, anh vừa cười vừa mở hộp, sau đó khuôn mặt anh đầy dấu hỏi.
Cô không nhịn được cười thành tiếng.
Ngay lập tức, Trần Giang Dã nhéo mặt cô và đẩy cô vào tường.
"Mới năm thứ hai đã bắt đầu qua loa rồi? Em con mẹ nó thấy anh mặc quần giữ ấm bao giờ chưa?"
Trần Giang Dã quấn lưỡi quanh răng, rồi mới nói tiếp: "Anh thấy em muốn bị dạy dỗ rồi đấy."
Tân Nguyệt biết rõ anh định dạy dỗ mình như thế nào, vội vàng nói: "Em chỉ muốn phối với chiếc áo len năm ngoái thôi, em còn chuẩn bị những món quà khác nữa!"
Lúc này Trần Giang Dã mới nghiến răng buông cô ra.
Món quà khác mà cô chuẩn bị cho anh là một chiếc cốc gốm mà cô làm.
Chiếc cốc gốm dành cho đại thiếu gia Trần đương nhiên không phải là kiểu cơ bản, cũng không phải loại cốc có các nhân vật hoạt hình được vẽ qua loa tại một xưởng gốm chỉ mất chưa đến nửa ngày để làm ra.
Cô phải tìm người học hỏi rất lâu, thử nghiệm không biết bao nhiêu lần mới làm được chiếc cốc gốm Mark kiểu Nhật này. Bề mặt chiếc cốc được phủ men nhám đen đặc, toàn bộ cốc có màu đen tuyền, kết cấu bề mặt nhám mờ trông rất cao cấp, đặt trong văn phòng tổng giám đốc cũng không làm giảm giá trị.
Cô còn khắc một hàng chữ trên thành cốc:
lunarnaut exclusive
[Dành riêng cho phi hành gia lên Mặt trăng]
Chỉ riêng dòng chữ này cô đã khắc không biết bao nhiêu lần.
Ban đầu Trần Giang Dã tưởng rằng cô tìm người làm riêng chiếc cốc này cho anh, nhưng khi thấy nét chữ quen thuộc, anh lập tức biết chính tay cô làm.
Chiếc cốc này nhìn vào là biết không phải dễ làm, Trần Giang Dã không người bận rộn nhà anh đã tốn bao nhiêu thời gian để làm ra nó.
Anh đặt cốc xuống và ôm chầm lấy cô, nói: "Chiếc cốc này, anh sẽ dùng đến khi chết."
Tân Nguyệt: "Không cần dùng theo cách khoa trương thế đâu."
"Phải dùng."
Trần Giang Dã nói với giọng chắc chắn.
Nghe những lời này, Tân Nguyệt dĩ nhiên rất vui, nhưng Trần Giang Dã quả thật đã hơi khoa trương.
Kể từ khi cô tặng chiếc cốc này, ngày nào anh cũng chỉ dùng chiếc cốc đó để uống nước, đến công ty cũng mang theo, đi học cũng mang theo, về nhà thì mang về. Anh đi đâu cũng mang chiếc cốc này như một cán bộ già, như thể mỗi ngụm nước vào miệng đều phải từ chiếc cốc này.
Mỗi ngày anh đều cầm theo một cái cốc khi tan làm, mọi người trong công ty tất nhiên đều để ý thấy điều đó. Khi đó, anh vẫn chưa phải là tổng giám đốc Trần quyết đoán, mặc dù mọi người vẫn hơi e ngại không dám nói chuyện với anh vì khí thế của anh, nhưng không phải ai cũng không dám.
Có người đã hỏi tại sao anh lại mang chiếc cốc này về nhà.
Anh trả lời: "Không mang về, thì ở nhà dùng cái gì?"
"Nhà anh không có cốc khác sao?"
"Cốc này là bạn gái tôi làm, chỉ có một cái."
Lúc đó mọi người đều biết anh có bạn gái, nhưng không biết anh yêu bạn gái đến vậy. Ai mà ngờ một nam thần lạnh lùng lại mang theo bên mình chiếc cốc do bạn gái tự làm.
Thật không thể tin nổi.
Tất cả các cô gái trong công ty đều hâm mộ không thôi.
Mọi người đều hâm mộ, nhưng bạn gái của anh lại nói anh trẻ con.
Tân Nguyệt thực sự cảm thấy anh như vậy quá trẻ con, cô khuyên mãi không được, nên lại tặng anh một chiếc cốc làm quà sinh nhật, một cái để ở nhà, một cái để ở công ty.
Mỗi năm, việc suy nghĩ xem tặng gì cho Trần Giang Dã tốn rất nhiều tế bào não của Tân Nguyệt, nhưng năm nay thì không cần, món quà này cô đã chuẩn bị từ rất lâu, cô chuẩn bị từ mùa hè năm nay.
Cô nghĩ rằng anh chắc chắn sẽ thích món quà này.
Sinh nhật anh năm nay rơi đúng vào ngày Đông chí, vì vậy ngoài bánh kem và vài món ăn, cô còn làm hai bát canh thịt cừu, rồi canh thời gian bày biện sẵn để chờ Trần Giang Dã về.
Kể từ sau chuyện của Thịnh Hàng, Trần Giang Dã không còn đến muộn nữa, hẹn giờ nào, anh nhất định sẽ về trước giờ đó.
Hôm nay anh nói sẽ về nhà lúc bảy giờ.
Bảy giờ tối vào ngày Đông chí, trời đã tối đen, rất thích hợp để tắt đèn và xuất hiện với một chiếc bánh kem thắp nến, nhưng Tân Nguyệt không làm vậy, dù gì bọn họ cũng là vợ chồng lâu năm, không cần phải làm như vậy mỗi năm.
Cô đứng ở cửa lúc sáu giờ bốn mươi lăm phút, chờ anh về. Khi cửa mở ra, cô nghiêng đầu, cười nói với anh:
"Đại thiếu gia Trần, mừng anh về nhà."
Tối qua, lúc mười hai giờ, cô đã chúc anh "sinh nhật vui vẻ" rồi.
Trần Giang Dã ôm cô vào lòng, kề sát bên tai, hỏi: "Hôm nay không gọi là chồng à?"
"Lát nữa gọi."
Tân Nguyệt cũng không biết tại sao, dù đã kết hôn, cô vẫn thích gọi tên anh hơn.
Cô thực sự rất thích tên anh, từ lần đầu tiên nghe đã thích rồi.
Cô nói "lát nữa" là khi thắp nến lên chiếc bánh kem và đưa cho anh.
"Chồng ơi, chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Trần Giang Dã mỉm cười rất hưởng thụ, rồi nhắm mắt lại, ước điều ước giống như bốn năm qua.
Điều ước trước đây đã thành hiện thực một nửa, nên điều ước hiện tại của anh là:
"Cầu cho ước mơ của Tân Nguyệt sẽ thành hiện thực, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau bình an đến già."
Khi nhìn anh thổi tắt nến, Tân Nguyệt không lập tức đưa quà cho anh, theo thông lệ, ăn cơm trước đã.
Sau khi ăn xong, Tân Nguyệt mới chạy về phòng ngủ, ôm một chiếc hộp ra và đưa cho anh: "Anh có muốn đoán trong này là gì không?"
Nhưng nói xong, cô lại lắc đầu: "Thôi, anh cứ mở ra đi, chắc chắn anh sẽ không đoán được đâu."
Trần Giang Dã nhướng mày, lời này khiến anh càng thêm mong chờ.
Anh nhanh chóng mở hộp, không quá vội vàng. Khi mở hộp, dường như anh còn hít một hơi thật sâu, động tác vô thức chậm lại.
Khi hộp đã mở được một nửa, Trần Giang Dã nhìn thấy bên trong là một cuốn sách, góc dưới bên phải của sách có dòng chữ "Nhà xuất bản Tân Hải".
Tân Nguyệt tặng anh một cuốn sách làm quà sinh nhật?
Trần Giang Dã nheo mắt lại, anh muốn xem thử cuốn sách này có gì đáng giá để vợ anh mua làm quà sinh nhật cho anh.
Anh đưa tay lấy cuốn sách ra.
Tên sách là: “Một bức thư tình”
Khi thấy tên cuốn sách này, anh vẫn thắc mắc, tại sao Tân Nguyệt lại tặng anh thư tình do người khác viết, cho đến khi anh nhìn thấy bút danh của tác giả ở dưới ——
A Nguyệt
Bất chợt, trái tim anh thắt lại.
Anh mở to mắt nhìn chằm chằm hai chữ này, dường như ngoài hai chữ này ra, mọi giác quan khác đều biến mất.
Sau vài giây ngẩn ngơ, anh mới ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Tân Nguyệt.
Tân Nguyệt đang mỉm cười với anh.
Cô cười và nói: "Anh vẽ cho em một tập tranh, em cũng viết cho anh một tập thơ."
Cô vừa nói vừa tiến lên, lấy cuốn sách từ tay anh, ôm lấy eo anh, rồi ngẩng đầu lên.
"Trần Giang Dã, em yêu anh."
Cô nhìn anh thật sâu và nói: "Thực sự rất yêu anh, yêu đến mức muốn nói cho cả thế giới biết em yêu anh đến nhường nào, vì vậy em đã tìm nhà xuất bản để xuất bản cuốn sách này. Bên trong có 520 bài thơ, tất cả đều là thư tình em viết cho anh."
Nói xong, cô kiễng chân lên để hôn anh.
Ánh mắt anh run rẩy dữ dội, cơ thể cũng khẽ run.
Cô nghĩ bây giờ có lẽ anh không nói nên lời, vậy thì không cần nói gì, một nụ hôn đã đủ thay cho muôn ngàn lời nói.
Trần Giang Dã phải mất một lúc lâu mới bắt đầu đáp lại nụ hôn của cô. Nụ hôn sâu và nặng nề, như thể anh muốn nuốt chửng cô vào bụng, hoàn toàn hòa vào cơ thể mình.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, Tân Nguyệt bị anh hôn đến mức không còn sức lực, cảm giác như nếu tiếp tục hôn như vậy, cô sẽ ngạt thở, nên đẩy anh ra, nói:
"Anh không xem em đã viết gì cho anh sao?"
Ánh mắt Trần Giang Dã trầm xuống, anh khàn giọng nói: "Xem."
"Em xem cùng anh."
"Ừ."
Hai người ngồi xuống ghế sofa, Tân Nguyệt rúc vào lòng Trần Giang Dã, nhìn anh mở trang đầu tiên.
Trang đầu tiên là bài thơ [Vịnh Ánh Trăng] mà cô từng viết cho anh, Trần Giang Dã đã đọc rồi, nhưng anh vẫn dừng lại ở trang này rất lâu trước khi lật tiếp.
Bài thơ thứ hai cũng là bài anh đã từng đọc, đó là bài [Mây] mà cô đăng trên Weibo.
Những bài tiếp theo mới là những bài thơ mà anh chưa từng đọc.
[Mùa Đông]
Đây là mùa đông sao?
Em không chắc lắm
Khi anh không ở bên
Em luôn có thể nghe tiếng ve kêu giữa hè
[Giấc Mơ]
Em từng có một giấc mơ về một nơi thật xa xôi
Như những vì sao trên bầu trời đêm
Hữu hình nhưng ngoài tầm với
Em không thể với tới giấc mơ đó
Nhưng giấc mơ đã nắm lấy em
[Ngắm Sao[
Chúng ta ngồi trên mái nhà
Đắm mình trong làn gió đêm
Ngắm những vì sao trên trời
Suy nghĩ của em bay lơ lửng lên bầu trời đêm
Muốn nghiền nát tất cả ánh sao
Rồi rải xuống cho anh
[Chú Chó và Mặt Trăng]
Anh là chú chó chạy dưới màn đêm
Khiến ánh trăng treo cao giật mình
Kể từ đó, mỗi đêm ánh trăng lên cao
Để soi sáng thế gian này
Cũng để nhìn thấy anh
[Sự Xuất Hiện Của Anh]
Sự xuất hiện của anh
Khiến mặt hồ bình lặng trong em gợn sóng
Chuông gió bên song cửa sổ khẽ rung rinh
Khiến trái tim em nóng bừng
Cảm thấy thế gian này không thể thiếu anh
[Phiến lá]
Nếu em hóa thành một chiếc lá
Em sẽ cầu nguyện với thần linh
Để mưa rơi xuống em
Để gió mang em đi
Lái gió cưỡi mưa đến bên anh
[Chiếm Hữu]
Em từng luôn cho rằng chiếm hữu là một từ không hay
Nó tượng trưng cho sự ích kỷ
Cho đến một ngày em gặp anh
Em cam tâm tình nguyện bị một mình anh chiếm hữu
[Nóng Bỏng]
Em đã từng nhìn thấy lửa rừng
Nhưng chỉ trong ánh mắt anh
Lần đầu tiên em cảm nhận được sự nóng bỏng
[Gửi Quốc Vương Của Em]
Anh là quốc vương của em
Ban cho em đất đai và kho báu vô tận
Em nguyện vì anh mà xông pha khói lửa
Từ đó chinh chiến cả đời
Em sẽ không bao giờ thất bại
Dù nhân gian này mục nát và quỷ quái hoành hành
Có anh, em bách chiến bách thắng
[Oán Trách]
Em bắt đầu oán trách thời gian
Trách sao lại trôi đi nhanh thế
Em muốn nó chậm lại
Chậm lại thêm chút nữa
Để có thể mãi mãi bên anh
[Cầu Phật]
Nếu Phật tổ hiển linh
Con nguyện vòng quanh núi, vòng quanh sông, vòng quanh tháp Phật
Xin cho con mượn vài kiếp thu sang
Con còn muôn vàn lời
Chưa nói với anh ấy
[Tỉnh Giấc]
Em từng cam tâm tình nguyện bị mắc kẹt trong mơ
Thế gian này đầy bùn lầy
Rồi một ngày nọ
Anh đến đây
Từ đó, mỗi sáng có anh, đều đáng để tỉnh giấc
[Bài Hát]
Cuộc đời giống như một bản nhạc phổ phức tạp
Giai điệu lúc thì vui tươi
Khi thì buồn bã
Có lúc lại dâng trào
Lúc lại yên tĩnh
Dường như rất khó để định nghĩa
Nhưng bài hát của em chắc chắn là một bản tình ca
Bởi vì có anh hát cùng em
[Đóa Hoa Hồng]
Anh trồng cho em cả một trang viên hoa hồng
Hoa hồng nở rộ trong gió
Không biết rằng những hạt giống ấy cũng rơi vào trái tim em
Từ đó, trái tim em không còn hoang vắng
Nơi đó ngập tràn hoa
[Vĩnh Cửu]
Vật đổi sao dời
Ngày trôi, tháng lặn
Họ nói không có gì là vĩnh cửu
Có đấy
Ví dụ như anh và em
[Trái Tim Rung Động]
Cảm giác khi nhìn thấy anh có lẽ là
Hoa lá im lìm bắt đầu lay động
Dòng chảy và tiếng gió bỗng lặng thinh
Núi sông phai màu
Nhưng anh vẫn xanh tươi
[Ánh Sáng]
Anh là ánh sáng tự do
Xuyên qua đôi mắt em
Rồi xuyên thẳng tới trái tim em
[Thần Linh Của Em]
Trái tim em là vùng đất hoang cằn cỗi
Nấc thang duy nhất lên thiên đường dẫn đến nơi xa xôi
Em đã gặp được thần linh trên đường leo lên
Thần linh vì em mà dừng lại
Cho em đôi cánh
Mang theo gió nhảy múa cùng em
Rồi dẫn em đến một nơi xa
[Trường An]
Minh sử, năm Hồng Vũ thứ hai
Trường An không còn nữa
Đến nay, không còn một tấc đất nào được gọi là Trường An
Nhưng nơi nào có anh, nơi đó là Trường An
[Xiềng Xích]
Hôn nhân không phải là xiềng xích
Khi em viết bài thơ này
Em chỉ cảm thấy
Mình tự do vô cùng
[Nhà Thơ]
Nhà thơ là gì?
Ca ngợi vạn vật
Cảm khái thế gian
Em không phải là nhà thơ
Chỉ là một người được yêu
...
Khi đọc đến bài thơ thứ bảy mươi, người trong vòng tay anh đã ngủ thiếp đi, Trần Giang Dã nghe thấy tiếng thì thầm trong giấc mơ của cô.
Anh không đánh thức cô dậy, chỉ bế cô đi rửa mặt. Nhưng khi đang rửa mặt, cô tỉnh dậy, dù trông cô vẫn còn buồn ngủ.
Trần Giang Dã đưa bàn chải đánh răng đã bóp kem cho cô: "Đánh răng rồi đi ngủ."
"Còn anh thì sao?"
"Anh sẽ ôm em ngủ."
Sau khi đánh răng xong, Trần Giang Dã ôm cô trở lại giường, nhưng anh không nằm xuống cùng cô, mà tựa vào đầu giường tiếp tục đọc những bài thơ cô viết.
Tân Nguyệt thật sự rất buồn ngủ, mơ màng nhắc nhở anh một câu "Đừng đọc khuya quá" rồi lại ngủ thiếp đi.
Trần Giang Dã không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Anh là người đọc rất nhanh, nếu đây là một cuốn sách khác, anh sẽ không mất nhiều thời gian để đọc hết. Nhưng vì đây là những bài thơ cô viết cho anh, anh đọc từng chữ một, đọc chậm rãi.
520 bài thơ, anh đọc từ lúc trăng lên đến khi trăng lặn.
Tia sáng đầu tiên của buổi sáng mùa đông len lỏi qua khe rèm cửa, rọi lên trang sách, đúng lúc anh đọc đến bài thơ cuối cùng.
[Lời Văn]
Không từ ngữ hoa mỹ
Không sâu sắc đủ đầy
Nhưng em yêu những lời văn em viết
Bởi vì từng câu từng chữ
Đều viết về anh