Chạy Về Phía Em - Diệp Kiến Tinh

Chương 94

Đối diện ánh mắt của Chu Hành, tai Trầm Nhứ bỗng chốc nóng lên, theo phản xạ nghiêng mặt tránh đi ánh nhìn của anh, nhưng tay vẫn không buông ra.

Đầu ngón tay cô khẽ cào nhẹ trong lòng bàn tay anh, hơi ẩm, chạm vào tưởng như không có, lại giống như con mèo con đang cào nhẹ, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.

Yết hầu người đàn ông khẽ lăn nhẹ, anh nửa quỳ nửa ngồi, cúi đầu nhìn cô, giọng nói dịu dàng bất ngờ: “Muốn anh ở lại với em một lúc à?”

Nghe vậy, Trầm Nhứ nhẹ nhàng ngẩng mi lên, khẽ gật đầu, đáp một tiếng “Ừm” nhỏ như muỗi kêu.

Cô không phải kiểu người hay làm nũng, ngay cả khi ở trước mặt Chu Hành, thỉnh thoảng làm nũng một chút trong lòng cũng vẫn cảm thấy xấu hổ và gượng gạo.

Thấy vậy, Chu Hành hiểu rõ trong lòng, anh cúi đầu khẽ cười: “Được.”

“Nằm trên sofa không thoải mái thì anh bế em sang giường nhé?”

Trầm Nhứ gật đầu, sau đó Chu Hành bế cô lên, đặt xuống giường: “Còn sớm, em ngủ thêm một chút đi. Khi nào tỉnh anh sẽ gọi khách sạn mang đồ ăn lên.”

Trầm Nhứ nghiêng đầu nhìn anh, mím môi: “Xin lỗi anh, mới ngày đầu tiên tuần trăng mật mà đã…”

“Đừng nói mấy lời ngốc nghếch đó.”

Chu Hành dịu giọng ngắt lời: “Tuần trăng mật gì chứ, không có em thì lấy đâu ra trăng mật? Em còn muốn anh phải nhấn mạnh bao nhiêu lần nữa, hả? Với anh, không có gì quan trọng bằng em, biết chưa?”

Trầm Nhứ khẽ cười, mím môi: “Biết rồi, vậy em ngủ một lát.”

Bảy giờ sáng bay, Trầm Nhứ đã dậy từ trước sáu giờ, bốn tiếng bay cộng thêm hơn bốn mươi cây số di chuyển, khiến cô kiệt sức cả thể chất lẫn tinh thần, rất cần ngủ bù một giấc.

Không biết là do thuốc say xe hiệu quả thật hay vì đã ngủ đủ giấc, tỉnh dậy rồi trạng thái của Trầm Nhứ đã khá lên bảy tám phần.

Lúc cô tỉnh lại, Chu Hành đang nằm cạnh bên, trông có vẻ ngủ rất ngon.

Thấy vậy, Trầm Nhứ nghiêng đầu, chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt.

Chu Hành lúc ngủ rất ngoan, ở bên nhau lâu vậy rồi mà Trầm Nhứ chưa từng nghe thấy anh ngáy hay nói mớ, ngay cả tư thế ngủ cũng rất dễ chịu.

Ánh mắt Trầm Nhứ dừng lại trên gương mặt anh không rời.

Xương chân mày cao, ngũ quan sắc nét, là kiểu gương mặt góc cạnh đầy nam tính, lông mi rất dài, lúc nhắm mắt lại không còn cái vẻ lạnh lùng thường ngày, trông dễ gần hơn nhiều.

Trầm Nhứ vô thức khẽ cong khóe môi, chậm rãi vươn tay định chạm vào hàng mi ấy. Cô chưa từng thấy chàng trai nào có hàng mi dày và đẹp đến thế.

Ngón tay cô càng lúc càng gần, tim cũng đập càng lúc càng nhanh.

Càng ngày càng sát, ngay lúc sắp chạm được vào, cổ tay cô bất ngờ bị ai đó giữ chặt lại.

Trầm Nhứ giật mình, theo phản xạ nhìn sang Chu Hành.

Chỉ thấy người đàn ông vừa rồi còn đang ngủ say, lúc này đang chầm chậm mở mắt, hàng mi dài như lông quạ khẽ nhấc lên, khóe môi còn cong lên một nụ cười lười biếng.

Ánh mắt giao nhau, Trầm Nhứ bỗng quên cả việc né tránh.

Nhìn nhau mấy giây, anh nhướng mày, khẽ cười: “Bị anh bắt được rồi nhé.”

Có lẽ vì mới tỉnh ngủ, giọng nói của anh lười biếng lạ thường, khàn nhẹ mà gợi cảm.

Tai Trầm Nhứ lại nóng lên, cô muốn rút tay ra nhưng lại bị anh nắm chặt hơn, dứt khoát ngẩng đầu nhìn anh.

Thấy vậy, Chu Hành bật cười khẽ, nhìn cô hỏi: “Sao thế, bị anh nói trúng nên xấu hổ à?”

“Không có.” Trầm Nhứ cứng miệng.

Anh khẽ nhếch môi, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô không rời, giọng trầm khàn đầy mê hoặc: “Em định chạm vào đâu của anh thế?”

Nghe anh hỏi thế, Trầm Nhứ thấy hơi ngại, mím môi: “Không có…”

“Không có cái gì?”

Chu Hành không rời mắt khỏi cô, lơ đãng hỏi: “Chưa chạm được à?”

“……”

Trầm Nhứ nghe vậy không nhịn được mắng thầm trong bụng: Chưa chạm được còn bị anh giữ tay thế này, mà chạm được thì chẳng phải càng to chuyện à?

“Lại đang thầm mắng anh hả?” Chu Hành chậm rãi lên tiếng.

Trầm Nhứ: “……”

Cô nghi ngờ Chu Hành biết đọc nội tâm nhưng không có bằng chứng.

Ngập ngừng một chút, Trầm Nhứ ngước mắt nhìn lại, theo phản xạ chối: “Không có.”

Ánh mắt Chu Hành vẫn dừng trên mặt cô không rời, nhìn cô mấy giây rồi bật cười, như thể không muốn tính toán với cô nữa, quay đầu hỏi: “Ngủ ngon chứ? Còn chóng mặt không?”

Trầm Nhứ lắc đầu: “Không chóng mặt nữa rồi, chắc là do sáng dậy sớm quá ngủ không đủ, với cả đường đi hơi xóc, giờ thì không sao rồi.”

Nghe vậy, Chu Hành mới yên tâm. Anh liếc nhìn đồng hồ, hỏi Trầm Nhứ: “Đói chưa? Còn sớm, em muốn ra ngoài ăn hay anh gọi khách sạn mang lên?”

“Ra ngoài ăn đi.”

Trầm Nhứ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này đang là khoảng thời gian ánh nắng đẹp nhất buổi chiều: “Chúng ta có thể đi dạo quanh đây một chút, thấy gì hay thì ăn tạm, mai mình đi thăm mấy điểm du lịch, anh thấy sao?”

Chu Hành khẽ nhếch môi cười: “Anh nghe vợ.”

Trầm Nhứ mặt thoáng đỏ lên, liếc anh một cái nhưng không nói gì.

Sau đó, hai người thay đồ rồi xuống lầu.

Khách sạn nằm ngay trung tâm Vân thành, đối diện bên kia đường chính là Hồ Tiên – nơi rất nhiều người nổi tiếng và các blogger đến check-in.

Vân Thành là thành phố du lịch, nguyên cả con phố dưới khách sạn đều là khu ẩm thực đặc sản địa phương. Hai người chọn đại một quán đông khách nhất bước vào, dù đang trong mùa thấp điểm du lịch lại không phải giờ ăn mà vẫn đông người thì chắc chắn chất lượng không thể tồi.

Quán này nổi tiếng với món bún nước, mà Trầm Nhứ cũng khá thích những món có nước như vậy nên hai người tìm một chỗ ngồi xuống.

Quán theo hình thức tự phục vụ một phần, vừa ngồi xuống, hai người lấy điện thoại ra quét mã để gọi món.

Mỗi người gọi một tô bún nước đặc trưng và hai món ăn kèm, sau đó chờ đồ ăn được mang ra.

Khoảng mười lăm phút sau, món họ gọi lần lượt được đưa lên.

Chu Hành với tay lấy hai đôi đũa dùng một lần từ ống tre, mở một đôi rồi đưa cho Trầm Nhứ: “Sáng nay em chẳng ăn gì mấy, giờ chắc đói lắm rồi đúng không, thử xem có ngon không.”

Trầm Nhứ mỉm cười nhận lấy: “Cũng thơm phết đấy chứ.”

So với Lâm Giang, khẩu vị ở Vân Thành nhạt hơn hẳn. Trầm Nhứ vốn quen ăn đậm như món Tứ Xuyên hay Thanh Châu nên thấy đồ ăn ở đây có phần nhạt nhẽo. Nhưng một phần lý do cô đến đây là để trải nghiệm hương vị ở các thành phố khác nhau, hơn nữa dù nhạt nhưng vẫn giữ được vị tươi ngon, nên cô cũng ăn rất hài lòng.

Ăn no xong, hai người dạo quanh khu vực gần đó, nơi này có nhiều cửa tiệm nhỏ bán trang phục và phụ kiện mang nét đặc trưng dân tộc, cũng như những món đồ trang trí thủ công. Họ đi dọc theo con phố, gần như tiệm nào cũng ghé vào xem.

Có lẽ là bản năng của phụ nữ, dù bình thường Trầm Nhứ gần như chẳng đeo gì, nhưng đứng trước những món đồ trang sức và phụ kiện tinh xảo thế này, cô cũng không thể không bị thu hút.

Thấy vậy, Chu Hành cúi đầu nhìn vào sợi dây chuyền phong cách dân tộc mà Trầm Nhứ đang cầm trên tay: “Đẹp đấy, để anh đeo thử cho em nhé.”

Trầm Nhứ lật mặt dây chuyền lại xem, lúc đầu còn khá thích, nhưng khi nhìn thấy bảng giá dán trên đó thì lập tức hết thích luôn, “Thôi bỏ đi.”

Nói rồi, Trầm Nhứ định đặt lại sợi dây chuyền về chỗ cũ.

Chu Hành thấy thế liền đưa tay ngăn cô lại: “Sao lại trả lại rồi?”

Trầm Nhứ ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó nghiêng người lại gần, hạ giọng nói: “Đồ ở đây đắt quá, cái này mà tận hai trăm tệ, ở Nghĩa Ô chắc chỉ tầm hai ba chục thôi.”

Nghe vậy, Chu Hành cúi đầu, khóe môi cong lên. Anh đưa tay lấy lại sợi dây chuyền vừa bị cô đặt xuống, cẩn thận mở móc khoá ra rồi nhẹ nhàng đeo cho cô, giọng dịu dàng: “Nhưng đây đâu phải Nghĩa Ô, là Vân Thành mà.”

Trong lúc nói, Chu Hành đã đeo xong chiếc dây chuyền phong cách dân tộc lên cổ Trầm Nhứ. Phần đế được đan tay hoàn toàn, trên gắn những viên đá màu sắc sặc sỡ, bên dưới còn đính tua rua thủ công rủ xuống vừa chạm ngực.

Nói xong, Chu Hành cúi mắt ngắm vài giây, mỉm cười: “Đẹp thật mà.”

Trầm Nhứ cúi đầu nhìn vào gương, không thể phủ nhận món đồ này đúng là đẹp, chỉ có điều mức giá khiến cô thấy không đáng.

Đúng lúc cô định tháo ra thì Chu Hành như đoán được suy nghĩ của cô, đưa tay nắm lấy tay cô, nghiêng đầu ghé sát tai, hạ giọng nói: “Đây là bà cụ trước cửa tự tay làm đấy, rời khỏi Vân Thành thì chẳng mua được món tinh xảo thế này nữa đâu.”

Trầm Nhứ theo phản xạ nhìn ra cửa tiệm, quả nhiên thấy một bà cụ ngoài sáu mươi tuổi đang ngồi đó, mặt mũi hiền hậu, lúc này đang chăm chú giới thiệu mấy món đồ đan cho khách qua đường.

Thấy vậy, Trầm Nhứ thu lại ánh nhìn, hỏi: “Sao anh biết?”

Vừa rồi cô mải nhìn đồ trong tiệm, chưa kịp để ý đến người ngoài cửa.

Chu Hành khẽ nâng cằm: “Trên tấm biển trước cửa có ghi rõ, thủ công cổ truyền hai trăm năm, đảm bảo không có bán ngoài kia. Với lại em nhìn bà cụ ấy kìa, nắng gió cả ngày không biết bán được mấy món.”

Nghe xong, hàng mi Trầm Nhứ khẽ động, bị lời anh nói làm cho dao động.

Thấy nét mặt cô đã có phần mềm lòng, Chu Hành tiếp tục: “Đằng nào em cũng thích rồi, coi như mình làm việc tốt một lần, được không?”

Trầm Nhứ nghĩ vài giây, rồi mím môi gật đầu: “Ừ, vậy mua đi.”

Khóe môi Chu Hành hiện lên một nụ cười mãn nguyện, giọng nói dịu dàng: “Xem thêm mấy món khác đi, bên kia có đôi bông tai dân tộc cũng đẹp lắm, hợp với dây chuyền của em. Lúc nãy anh thấy tiệm bên cạnh còn bán cả đồ dân tộc nữa, mình có thể xem thử, biết đâu tìm được kiểu em thích. Em từng nói muốn cảm nhận phong tục tập quán ở đây mà, đồ truyền thống chắc cũng tính là một phần đấy nhỉ!”

Dưới lời dụ dỗ của Chu Hành, Trầm Nhứ lại chọn thêm hai đôi khuyên tai và một món đồ trang trí nhỏ. Sau khi cả hai thanh toán xong thì đi sang cửa hàng bên cạnh chọn trang phục. Cửa hàng này còn cung cấp cả dịch vụ trang điểm và chụp ảnh. Nghĩ rằng đã đến đây thì nên mang chút gì đó về làm kỷ niệm, Trầm Nhứ liền quyết định chụp một bộ ảnh phong cách dân tộc ở đây, xem như chuyến đi không uổng phí.

Trang điểm và tạo kiểu mất khoảng hai, ba tiếng đồng hồ. Đợi đến khi thay đồ xong và đeo đủ phụ kiện, cô mới nhận ra ngoài trời đã chạng vạng tối.

Ánh hoàng hôn nhuộm cam mặt hồ, những gợn sóng phản chiếu ánh sáng ấm áp, tạo nên một khung cảnh đậm chất nghệ thuật – đúng là nơi lý tưởng để chụp ảnh.

Thu lại ánh nhìn, Trầm Nhứ nhìn về phía Chu Hành đang ngồi đợi trên sofa không xa: “Em trang điểm xong rồi!”

Nghe vậy, Chu Hành cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn sang, bất giác sững người.

Trầm Nhứ trong lòng hồi hộp. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô thử kiểu tạo hình dân tộc như vậy. Ngập ngừng một chút, cô dè dặt hỏi: “Sao thế, trông không đẹp à?”

Chu Hành lúc này mới hoàn hồn lại, bật cười đứng dậy bước tới, giọng nói trong trẻo dịu dàng: “Không, rất đẹp.”

Trầm Nhứ mím môi, ngẩng đầu nhìn anh: “Thật không?”

Chu Hành gật đầu mỉm cười: “Thật mà.”

Ngay sau đó, nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp dẫn Trầm Nhứ và Chu Hành ra bờ hồ bên kia đường, tranh thủ hoàn thành buổi chụp trước khi mặt trời lặn hẳn.

Trên đường quay về, nhiếp ảnh gia nói: “Chúng ta sẽ quay lại cửa hàng chọn ảnh bản điện tử trước. Sau khi chọn xong, ảnh sẽ được gửi trong vòng một tuần, đến lúc đó sẽ có người gọi điện thông báo cho hai bạn.”

Hai người theo nhiếp ảnh gia về cửa hàng, chọn ảnh xong ra ngoài thì trời đã tối. Dọc theo con đường ven hồ đã bắt đầu có nhiều sạp bán đồ ăn vặt đặc sản, không khí nhộn nhịp, đậm chất đời thường.

Chu Hành nói: “Cả chiều nay đi lại chắc em cũng mệt rồi, muốn về khách sạn ăn hay là ăn ngoài rồi hẵng về?”

Từ lúc ăn bữa chiều tới giờ mới chỉ gần bốn tiếng, Trầm Nhứ lắc đầu: “Em chưa đói. Mình sang bên kia xem mấy sạp bán gì nhé!”

Chu Hành ngẩng đầu nhìn mấy sạp bên kia đường, gật đầu: “Được, đi thôi, vừa hay bên đó có bán trái cây gọt sẵn, mua chút mang về cũng được.”

“Ừ.” Trầm Nhứ đáp lại: “Trái cây ở đây hình như rẻ hơn siêu thị ở nhà mình đấy.”

Nghe vậy, Chu Hành cúi đầu bật cười, liếc nhìn cô: “Nhứ Nhứ của anh đúng là giỏi quán xuyến.”

Trong lúc trò chuyện, hai người đã đến trước một sạp trái cây. Sạp này khá lớn, gần như có đủ các loại trái cây đang bán phổ biến trên thị trường, trông rất bắt mắt.

Trầm Nhứ nói: “Sạp này nhìn được đấy, mua ở đây nhé?”

“Ừ, em muốn ăn gì?” Chu Hành ngẩng đầu hỏi.

Trầm Nhứ nhìn lướt một vòng, hầu hết là những loại cô từng ăn. Hôm nay cô muốn đổi vị một chút.

Ánh mắt cô dừng lại ở chậu xoài xanh trộn bày giữa sạp. Cô đưa tay chỉ: “Mình mua cái này đi, xoài trộn ớt bột, nhìn khá ngon mắt.”

Nghe vậy, ông chủ sạp cười vui vẻ tiếp lời: “Cô gái có con mắt tinh đấy, hai người đi du lịch à? Món xoài xanh này là đặc sản chỗ chúng tôi, nơi khác không có đâu, chỉ mười lăm tệ một hộp, mua thử một hộp nhé?”

Thấy Trầm Nhứ có vẻ tò mò, Chu Hành vừa rút điện thoại ra định quét mã, vừa dịu giọng nói: “Lấy một hộp đó nhé, thêm một hộp ổi ruột đỏ, hai hộp thanh long ruột đỏ nữa.”

Mua xong, hai người không đi đâu thêm mà về thẳng khách sạn.

Vừa vào phòng, việc đầu tiên Trầm Nhứ làm là lần lượt thử món xoài trộn ớt bột và hộp ổi ruột đỏ trông hồng hồng mềm mềm kia.

Chu Hành đứng cách đó không xa, nghiêng đầu nhìn cô: “Thế nào, ngon không?”

“……”

Trầm Nhứ lộ vẻ mặt phức tạp, mãi mới thốt ra được một câu: “Khó mà nói thành lời……”

Nghe thế, Chu Hành không nhịn được bật cười, rồi cất bước đi về phía phòng.

Trầm Nhứ ngơ ngác nhìn anh: “Anh cười cái gì?”

Chu Hành bước lại gần, cúi đầu nhìn cô, cười nói: “Không có gì.”

Trầm Nhứ bán tín bán nghi nhìn anh, rõ là không tin mấy, nhưng cũng không truy cứu. Cô dùng nĩa nhỏ xiên một miếng xoài trộn, đưa cho Chu Hành: “Anh muốn thử không?”

“Không.” Chu Hành không cần suy nghĩ liền từ chối.

Thấy vậy, Trầm Nhứ nhíu mày nhìn anh, chợt nhận ra điều gì đó, liền hỏi: “Anh biết trước là món này không ngon đúng không?”

Chu Hành không đáp, chỉ nhìn cô cười.

Trầm Nhứ hiểu ra, cạn lời nói: “Thế sao anh còn bảo em mua cái này làm gì?”

Chu Hành cúi mắt nhìn, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như mọi khi: “Thấy em có vẻ hứng thú nên anh mua về cho em nếm thử, nhỡ đâu lại hợp khẩu vị thì sao.”

“……”

Trầm Nhứ bất lực, ăn thì chẳng nuốt nổi, mà vứt đi lại thấy hơi phí.

Thấy vậy, Chu Hành khẽ nhếch môi, như thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng em, dịu dàng dỗ dành: “Hai hộp này coi như là thử vị mới, không thích thì thôi, đừng ăn nữa. Hai hộp còn lại mới là đồ anh mua cho em ăn thật đấy.”

Chu Hành khi ấy đã đoán có thể Trầm Nhứ sẽ không quen ăn hai loại này, nên mua thêm hai hộp loại cô thích để phòng trước.

Nói xong, chưa đợi Trầm Nhứ mở miệng, Chu Hành đã cúi đầu mở nắp hai hộp thanh long ruột đỏ còn lại, dùng nĩa trái cây xiên một miếng đút cho cô, trong ánh mắt xưa nay vẫn lãnh đạm giờ lại ánh lên ý cười chiều chuộng: “Ngọt không?”

Khóe môi Trầm Nhứ cong lên: “Ngọt.”

……

Bữa tối của hai người được giải quyết ngay trong khách sạn. Dù sao thì cả ngày chạy đi chạy lại, về đến phòng đã chẳng còn sức mà ra ngoài ăn nữa.

Ăn tối xong, hai người định tìm một bộ phim để giết thời gian, không ngờ TV khách sạn lại không thể chiếu từ điện thoại, đành thôi. Hai người ngồi tựa ghế trên ban công, vừa ngắm hồ Tiên Nữ phía đối diện về đêm, vừa trò chuyện, lướt điện thoại, yên bình và ấm áp.

Đến chín giờ tối, cơn buồn ngủ lại kéo đến với Trầm Nhứ, cô bèn về phòng trước thay đồ ngủ, định đi tắm sớm rồi nghỉ ngơi, không thì mai chắc chắn không còn sức đi dạo các điểm du lịch nữa.

Sau khi Trầm Nhứ quay lại, Chu Hành cũng không nán lại ban công lâu. Hút xong điếu thuốc, anh cũng quay vào phòng, bắt đầu sắp xếp hành lý buổi chiều chưa kịp dọn.

Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, Chu Hành vô thức ngẩng đầu nhìn về phía đó. Kính phòng tắm là loại kính mờ, gần như trong suốt, nếu nhìn kỹ thậm chí còn lờ mờ thấy được đường nét cơ thể.

Yết hầu anh khẽ chuyển động, bất giác nhớ đến đêm hai người vừa xác định quan hệ trong khách sạn ở Las Vegas.

Khách sạn đó cũng có phòng tắm dùng kính mờ kiểu này.

Hôm ấy vừa xác định quan hệ, anh vẫn còn chìm đắm trong cảm giác vui mừng vì tìm lại được người con gái ấy. Lại sợ dọa Trầm Nhứ, nên hiếm hoi lắm mới giữ mình nghiêm túc một lần.

Cảm giác có chỗ nào đó đang dần thức dậy, Chu Hành cúi thấp ánh mắt, yết hầu khẽ động, hôm nay, e rằng anh không thể làm quân tử nổi rồi.

Lúc anh đang treo chiếc áo sơ mi cuối cùng vào tủ, tiếng nước trong phòng tắm bỗng dừng lại, ngay sau đó là giọng Trầm Nhứ vang lên: “Chu Hành—”

Yết hầu người đàn ông nhẹ nhàng chuyển động, bước chân hướng về phía đó, giọng hơi trầm: “Sao thế?”

Trầm Nhứ mở cửa phòng tắm: “Anh có thấy máy sấy tóc ở đâu không? Em tìm nãy giờ mà không thấy đâu cả.”

Cửa mở ra, ánh đèn sưởi ấm vàng rực bất chợt chiếu sáng cả gian phòng.

Chu Hành theo bản năng quay mặt đi, mất hai giây để thích nghi với ánh sáng rồi mới nhìn lại về phía Trầm Nhứ.

Cô vừa tắm xong, trên người mặc áo choàng trắng tinh của khách sạn. Có lẽ do không vừa người nên cổ áo hơi rộng, để lộ xương quai xanh tinh tế và một khoảng da trắng khiến người ta hoa mắt, hương hoa hồng nhè nhẹ từ sữa tắm thoang thoảng trên người cô.

Tóc vẫn còn ẩm, được quấn bằng khăn đặt trên đỉnh đầu, vài lọn tóc ướt lòa xòa sau tai, rơi dọc theo cần cổ trắng mảnh mai xuống tận trước ngực.

“Chu Hành?”

Thấy anh mãi không nói gì, Trầm Nhứ không nhịn được lại gọi thêm một tiếng.

Chu Hành lúc này mới hoàn hồn, dời mắt khỏi người cô: “Máy sấy hình như để trong tủ ngoài kia, anh ra lấy cho em.”

Trầm Nhứ mỉm cười gật đầu, hiếm hoi làm nũng: “Cảm ơn chồng yêu~”

Mà tiếng “chồng yêu” này không khác gì chất xúc tác.

Rất nhanh sau đó, Chu Hành cầm máy sấy quay lại, nhưng không đưa cho Trầm Nhứ mà nói: “Để anh sấy cho em.”

Trầm Nhứ ngẩn người: “Anh sấy cho em á? Anh từng sấy tóc cho ai bao giờ chưa?”

Nghe vậy, Chu Hành nhướng mày, bật cười: “Chồng em có gì mà không biết?”

Trầm Nhứ bật cười: “Được, vậy cảm ơn chồng.”

Chu Hành cúi mắt, giấu đi bóng tối sâu trong đáy mắt, giọng nói dịu dàng khác thường: “Không có gì.”

Tuy nhiên, năm phút sau Trầm Nhứ mới hiểu được câu “không có gì” của Chu Hành thật ra không phải là khách sáo, tóc thì đúng là được sấy khô rồi, nhưng quần áo trên người cô thì cũng gần như không còn nguyên vẹn nữa.

“Chu Hành… đừng mà…”

Nhìn hình ảnh của chính mình trong gương, Trầm Nhứ không nhịn được lên tiếng ngăn lại hành động tiếp theo của Chu Hành.

Thế nhưng Chu Hành sớm đã chẳng thể nhẫn nhịn thêm, làm gì còn bận tâm đến lời cầu xin của cô. Bản tính ngang ngược ẩn sâu trong xương cốt nổi lên, vừa ôm cô từ phía sau nhẹ nhàng cắn lên vành tai cô, vừa cố ý bóp cằm cô bắt nhìn thẳng vào hình ảnh trong gương.

Trầm Nhứ chưa từng trải qua cảnh tượng thế này. Dù trước kia từng nhiều lần thân mật, nhưng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến. Giờ đây, cảm giác từ thị giác lẫn cơ thể cùng lúc ập đến khiến cả khuôn mặt cô đỏ bừng, ngay cả một ánh nhìn vào gương cũng chẳng dám thêm.

“Đừng… chúng ta về giường đi…” Trầm Nhứ khe khẽ van nài.

“Về làm gì chứ?”

Người đàn ông khẽ cắn vành tai cô, hơi thở nóng rực phả vào tai cô, giọng trầm khàn mang theo ý trêu chọc: “Ở đây chẳng phải rất tốt sao?”

“Tốt chỗ nào…” Trầm Nhứ lí nhí phản bác.

Nghe vậy, Chu Hành bật cười khẽ, động tác trong tay càng thêm mạnh mẽ: “Nhìn cho rõ vào.”

Trầm Nhứ cau mày, bị anh cắn đến sống mũi cay xè, nhỏ giọng ngăn lại: “Đợi chút đã…”

“Không đợi đâu.”

Giọng người đàn ông trầm thấp, khàn đặc, mang theo chút mê hoặc mập mờ. Anh dứt khoát rút tay lại, lật cô lại rồi bế ngồi lên mặt bàn đá cẩm thạch, cúi giọng nói: “Nhìn anh cho rõ vào.”

Sau lần bế ban nãy, áo choàng tắm trên người cô đã rơi xuống chân, nhăn nhúm một đống dưới sàn. Có lẽ cảm thấy vướng víu, Chu Hành khẽ động chân, đá chiếc áo choàng văng xa.

Trầm Nhứ theo bản năng quay đầu đi chỗ khác. Dù ngượng đến mức không chịu nổi, cô vẫn không dám nhắm mắt hoàn toàn vì sợ mất thăng bằng. Một tay cô vòng qua cổ Chu Hành giữ vững, một tay nhỏ giọng kháng nghị: “Nhìn anh làm gì chứ…”

Người đàn ông cúi xuống, mạnh mẽ hôn lên vành tai cô, khẽ thì thầm một chữ, giọng khàn đến cực độ.

“…”

Nghe vậy, Trầm Nhứ xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ: “Anh biến thái thật đấy ——”

Chữ cuối còn chưa kịp nói hết đã bị chặn lại bằng một nụ hôn.

…………………………

Lúc kết thúc, hơi nước trong phòng tắm vẫn chưa tan hết, thậm chí trên gương còn phủ một lớp mờ mịt.

Trầm Nhứ vừa đặt chân xuống đất, hai chân đã mềm nhũn suýt nữa ngã quỵ. May mà Chu Hành nhanh tay đỡ lấy cô, không để cô ngã xuống. Anh lo lắng nhìn cô, hỏi: “Có bị đập vào đâu không?”

Trong mắt Trầm Nhứ vẫn còn vương chút lệ chưa kịp khô, cô bắt gặp ánh mắt anh liền trừng anh một cái: “Còn không phải tại anh hết sao!”

Chu Hành cúi đầu nhìn dấu vết trên chân cô vẫn chưa tan hết, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy. Anh mím môi, dịu dàng nhận lỗi: “Ừ, do anh.”

Thấy dáng vẻ anh qua loa như thế, Trầm Nhứ càng bực, giơ tay đấm nhẹ lên ngực anh một cái: “Em vừa mới tắm xong đấy! Giờ lại đổ mồ hôi, tắm phí công rồi!”

Người đàn ông giơ tay nắm lấy nắm đấm nhỏ của cô, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt lên mu bàn tay cô, giọng nói trầm ấm dỗ dành: “Vậy thì tắm lại lần nữa với anh, được không?”

Trầm Nhứ liếc mắt nhìn anh, hất mặt đi chỗ khác: “Ai thèm tắm với anh chứ!”

Chu Hành khẽ cười, hạ giọng dỗ: “Vậy để anh tắm cho em, anh hầu em được không?”

Trầm Nhứ “hừ” nhẹ một tiếng, mấy giây sau mới ngẩng đầu nhìn anh: “Xem như anh có thành ý, em miễn cưỡng đồng ý.”

Nghe vậy, người đàn ông nhướng mày khẽ cười: “Được.”

Anh thu ánh mắt về, nhưng trong tầm mắt vẫn lơ đãng liếc thấy vết hằn trắng trên chân cô, ánh mắt vô thức dừng lại mấy giây.

Bỗng nhiên thay đổi ý định.

Dừng lại một chút, anh ngẩng đầu, đưa tay kéo cô vào lòng, cúi đầu sát lại gần, giọng trầm thấp mang theo ý cười lặng lẽ: “Dù gì cũng phải tắm lại, hay là… thêm một lần nữa nhé?”

Bình Luận (0)
Comment