Lần này kết thúc thì cũng đã là rạng sáng, Trầm Nhứ mệt đến mức chẳng buồn nhấc ngón tay, cuối cùng đến cả việc tắm rửa cũng là do Chu Hành làm giúp.
Về lại giường chưa được bao lâu, cô đã lờ mờ thiếp đi. Có lẽ là do đêm hôm trước “vui vẻ” quá mức, sáng hôm sau chuông báo thức reo ba lần mà Trầm Nhứ vẫn chẳng tỉnh nổi, một giấc ngủ kéo dài đến tận hai giờ chiều, tỉnh dậy rồi vẫn thấy cả người ê ẩm rã rời, tinh thần vẫn chẳng khá hơn là bao.
Vì tình trạng của Trầm Nhứ không tốt, nên ngày thứ hai ở Vân Thành hai người cũng chẳng đi xa, ăn trưa xong liền xuống dưới khách sạn đi dạo quanh mấy điểm tham quan miễn phí gần đó. Tầm chiều tối trở về thì gặp đúng lúc chợ phiên ngoài trời mở cửa, hai người lang thang trong đó một vòng, mua một cặp vòng tay tết đôi, còn gắn thêm chữ cái đầu trong tên của hai người.
Về lại khách sạn, Trầm Nhứ đưa ra tối hậu thư với Chu Hành, nghiêm mặt cấm anh không được động tay động chân với mình nữa. Nếu không cô sẽ chuyển sang phòng khác trong căn suite để ngủ. Chu Hành lúc này mới chịu thu liễm lại, trước khi ngủ chỉ ôm hôn vài cái, không làm gì quá đà, Trầm Nhứ hiếm hoi có được một giấc ngủ ngon từ sớm.
Thế nhưng trời chẳng chiều lòng người. Sáng hôm sau Trầm Nhứ vừa hồi phục tinh thần, dậy sớm chuẩn bị ra ngoài thì bên ngoài lại đổ mưa lớn, tầm nhìn chưa tới năm mét.
“……”
Nhìn mưa như trút nước ngoài cửa sổ, Trầm Nhứ cứng họng không nói nổi câu nào, bỗng dưng chẳng biết nên than phiền điều gì.
Khi Chu Hành từ trong phòng tắm bước ra, đã thấy cô đứng ngẩn ngơ trước cửa sổ không biết đang nghĩ gì.
Thấy vậy, anh cong môi cười nhẹ, bước đến bên cô, giọng trầm thấp trong trẻo: “Đang nhìn gì thế?”
Nghe tiếng anh, Trầm Nhứ ngẩng đầu nhìn qua, giọng có chút chán nản: “Trời mưa rồi… Hôm nay lại chẳng đi được đâu nữa…”
Chu Hành hờ hững nâng mí mắt liếc nhìn ra ngoài, rồi rút lại tầm mắt khẽ cười, thực ra trước khi ngủ tối qua anh đã biết hôm nay sẽ mưa, chỉ là không nói với Trầm Nhứ.
Thấy anh cười, Trầm Nhứ thắc mắc: “Anh cười cái gì thế?”
“Không có gì.”
Chu Hành thu lại ý cười, cúi đầu mở điện thoại xem một lượt: “Dự báo thời tiết nói Vân Thành tuần này sẽ mưa suốt.”
Trầm Nhứ: “? Hả?”
Cô theo phản xạ đưa tay giật lấy điện thoại trong tay Chu Hành, cúi đầu tự mình kiểm tra.
Nhìn một loạt biểu tượng mây đen và mưa trên màn hình, Trầm Nhứ không nhịn được khẽ chửi thầm một câu: “Xui thật—”
“Lẽ ra chúng ta nên xem trước dự báo thời tiết rồi mới tới. Mình đến đây để du lịch hưởng tuần trăng mật, không phải để ru rú trong khách sạn mà…”
Trầm Nhứ ủ rũ tột độ, đây là lần đầu tiên cô đi du lịch cùng Chu Hành, ban đầu còn tràn đầy mong đợi.
Thấy vậy, Chu Hành nhẹ nhàng dỗ dành: “Đi chơi ngoài có kiểu đi ngoài, ở khách sạn cũng có cách hưởng thụ ở khách sạn. Tuần trăng mật mà, quan trọng nhất là hai người ở bên nhau, đúng không?”
Trầm Nhứ chậm rãi nâng hàng mi lên, trong lòng nghiêm túc suy nghĩ về lời anh nói, vài giây sau, cô nhẹ nhàng gật đầu, khẽ “Ừ” một tiếng: “Anh nói đúng.”
Mấy giây sau, Trầm Nhứ lại ngẩng đầu hỏi: “Vậy ngoài ngủ ra thì ở khách sạn còn làm được gì nữa?”
Nghe vậy, Chu Hành nhướng mày: “Em thật sự muốn biết à?”
Trầm Nhứ không thèm để ý tới anh, nói hay không tùy.
Thấy vậy, Chu Hành rút lại ánh mắt, khẽ cười một tiếng, giọng trầm thấp vang lên: “Còn có thể ngủ—”
Chữ cuối cùng được anh kéo dài trong hơi thở, ánh mắt từ từ dừng lại trên khuôn mặt cô.
Trong mắt ánh lên tia cười như thể đã đạt được điều mình muốn.
Bốn mắt nhìn nhau, Trầm Nhứ lập tức hiểu ra ý anh.
“……”
Ba giây sau.
Trầm Nhứ mím môi, khẽ thốt ra một từ: “Biến!”
……
Mưa liên tục mấy ngày liền, bầu trời như bị đục thủng, nước đổ mãi không ngớt.
Trong thời gian đó, hai người bị nhốt trong khách sạn không có chỗ để đi, hai ngày đầu đã thử hết các dịch vụ tính phí trong khách sạn, nào là spa, suối nước nóng trong nhà, bowling trong nhà, thậm chí cả phòng gym cũng không bỏ qua. Thời gian còn lại ngoài ăn uống và ngủ theo đúng nghĩa đen, Trầm Nhứ đều bị Chu Hành kéo lên giường “tiêu khiển”, đến cả ba hộp bao cao su chuẩn bị từ trước cũng dùng sạch sành sanh.
“……”
May mà hai ngày cuối cùng của kỳ nghỉ trăng mật, trời ở Vân Thành bất ngờ quang đãng, cuối cùng họ cũng có thể bắt đầu lịch trình tham quan đã định. Nếu không thì Trầm Nhứ thật sự sợ mình sẽ chết trên giường khách sạn mất.
Về chuyện này, Chu Hành chỉ đáp lại cô một câu—
“Chỉ có trâu mệt chết, chứ không có đất cày hỏng.”
Trầm Nhứ: “……”
Chuyến bay về là vào lúc một rưỡi chiều, Trầm Nhứ không cần dậy sớm, cứ thế ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc. Sau khi thức dậy, cô còn thong thả ăn bữa sáng buffet miễn phí trong khách sạn, ăn xong quay về thu dọn hành lý thì vừa vặn thời gian.
Chuyến bay kéo dài gần bốn tiếng đồng hồ, máy bay hạ cánh an toàn xuống sân bay quốc tế Lâm Giang.
Vừa xuống máy bay, Chu Hành liền mở điện thoại gửi cho Phó Ôn Niên một tin nhắn WeChat, hỏi anh ta có đang ở nhà không.
Trong mấy ngày đi nghỉ vừa rồi, Chu Hành đã gửi Vỏ Sò ở nhờ nhà Phó Ôn Niên, nhờ Phó Ôn Niên và Kỷ Thư Điềm chăm sóc giúp. Vừa về đến nơi, việc đầu tiên của hai người là gọi xe đến nhà Phó Ôn Niên đón Vỏ Sò về.
Hôm nay đúng dịp cuối tuần, Phó Ôn Niên và Kỷ Thư Điềm đều ở nhà. Trầm Nhứ và Chu Hành không nấn ná thêm, gọi xe đến đón Vỏ Sò. Ban đầu, Phó Ôn Niên và Kỷ Thư Điềm còn muốn giữ hai người lại ăn cơm, nhưng cả hai vừa kết thúc chuyến đi lại vừa ngồi máy bay gần bốn tiếng nên khá mệt, bèn khéo léo từ chối lòng tốt của bạn bè, hẹn dịp khác rảnh sẽ gặp lại.
Kỳ nghỉ mười hai ngày nhanh chóng khép lại. Bên toà soạn cũng đang tồn đọng không ít việc đợi Trầm Nhứ xử lý, buổi hẹn tụ tập vì thế cứ bị dời lại mãi cho đến nửa tháng sau.
Hôm ấy là cuối tuần, Trầm Nhứ vừa ăn sáng xong thì nhận được tin nhắn WeChat của Kỷ Thư Điềm: [Nhứ Nhứ đang làm gì đó, hôm nay có rảnh không, ra ngoài ăn uống dạo phố nha~]
Chu Hành từ trong bếp bưng đĩa hoa quả vừa cắt bước ra: “Sao thế? Lại phải tăng ca à?”
Xin nghỉ hơn chục ngày nên hai tuần gần đây cuối tuần nào Trầm Nhứ cũng phải làm thêm từ nửa ngày đến cả ngày.
Trầm Nhứ lắc đầu: “Không phải, là Kỷ Thư Điềm rủ em ra ngoài ăn uống dạo phố.”
“Ồ.”
Chu Hành đáp một tiếng rồi ngồi xuống đối diện cô: “Về nhà là lại cắm đầu vào công việc, chẳng có thời gian đi đâu cả. Hôm nay không phải tăng ca thì cứ đi đi, anh đưa em đi.”
Thực ra hôm nay Trầm Nhứ định ở nhà nghỉ ngơi cho thật thoải mái. Nhưng lần trước, lúc vừa từ Vân Thành về, cô đã từ chối lời rủ rê của Kỷ Thư Điềm. Mấy hôm trước, Kỷ Thư Điềm cũng nhắn cô hai lần, nhưng lúc ấy cô đang tăng ca nên đều không đi được. Lần này nếu lại từ chối thì thực sự khó xử.
Suy nghĩ vài giây, Trầm Nhứ gật đầu: “Được, vậy để em vào thay đồ đã.”
Chu Hành nhắc: “Hôm nay trời hạ nhiệt, nhớ mặc thêm, đừng để bị cảm.”
“Vâng, biết rồi mà!” Trầm Nhứ cười đáp.
Về tới phòng ngủ, Trầm Nhứ nhắn lại cho Kỷ Thư Điềm nói hôm nay cô rảnh. Hai người nói qua vài câu là thống nhất được thời gian và địa điểm gặp mặt.
Khi Trầm Nhứ đi ra, Chu Hành cũng đã thay đồ xong, đang đứng đợi ở cửa.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Chu Hành nói: “Anh đưa em đến nơi rồi sẽ tới câu lạc bộ. Có gì cứ gọi anh.”
“Ừm.” Trầm Nhứ gật đầu đáp.
Nói xong, cô như nhớ ra điều gì đó, bèn nói thêm: “Kỷ Thư Điềm bảo hôm nay Phó Ôn Niên có việc ở công ty, tối chắc em sẽ đi ăn với cậu ấy. Anh có muốn đi cùng không?”
Phó Ôn Niên không có ở đó thì Chu Hành cũng không thấy hứng thú, liền lắc đầu: “Thôi, hai người cứ ăn uống với nhau đi. Anh tự lo bữa tối. Ăn xong thì gọi anh, anh qua đón.”
Trầm Nhứ gật đầu: “Em biết rồi mà.”
Trung tâm thương mại mà hai người hẹn nhau chỉ cách Vịnh Boyuelan mười phút lái xe. Trầm Nhứ và Chu Hành đến nơi thì Kỷ Thư Điềm vẫn chưa tới.
Xuống xe, Trầm Nhứ nhắn WeChat cho Kỷ Thư Điềm: [Tiểu Điềm, tớ tới rồi.]
Bên kia nhanh chóng hồi âm: [Tớ cũng sắp tới rồi, còn một cái đèn đỏ nữa thôi!]
Trầm Nhứ gửi lại một sticker mặt cười OK.
Gửi xong, cô bỏ điện thoại vào túi áo khoác: “Kỷ Thư Điềm nói sắp tới rồi, em vào trung tâm thương mại đợi cậu ấy là được, anh không cần đứng đây đợi em đâu, cứ đi việc của anh đi.”
Chu Hành gật đầu: “Được, anh nhìn em vào trong rồi đi.”
“Ừm.”
Trầm Nhứ cũng không nghĩ gì nhiều, xoay người bước về phía trung tâm thương mại.
Còn chưa đi được mấy bước, phía sau đã vang lên giọng Chu Hành: “Đợi đã—”
Trầm Nhứ ngoảnh lại: “Sao thế anh?”
Cửa sổ ghế lái hạ xuống hơn nửa, người đàn ông nghiêng đầu, ánh mắt không lệch đi đâu, dừng lại nơi gương mặt cô, nhìn cô mấy giây rồi mới từ tốn mở miệng: “Cứ thế mà đi à?”
Vừa nói, đầu ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng chỉ lên bên má mình: “Quay lại thơm chồng một cái rồi đi.”
Thấy vậy, Trầm Nhứ vừa buồn cười vừa bất lực. Đành phải quay lại, thừa lúc xung quanh không có ai, khẽ cúi người qua cửa kính xe, chạm nhẹ môi lên mặt anh như chuồn chuồn lướt nước.
Tai cô hơi nóng lên, ngước mắt nhìn Chu Hành: “Giờ thì được rồi chứ?”
Nghe vậy, khoé môi người đàn ông khẽ nhếch lên, lộ rõ ý cười: “Thế mới được.”
“Được rồi, em vào đi, anh cũng đi đây.”
Trầm Nhứ gật đầu.
Tuy nói là như vậy, nhưng Chu Hành vẫn đứng thêm một lát trước cửa, đợi đến khi Kỷ Thư Điềm đến mới chịu lái xe rời đi.
Trầm Nhứ đợi chưa đến ba phút trong trung tâm thương mại thì Kỷ Thư Điềm đã tới. Hai người vừa gặp mặt liền giống như hồi còn đi học, kéo nhau đi đến quán trà sữa. Một người vào mua, rồi vừa đi dạo vừa tám chuyện rôm rả.
Kỷ Thư Điềm: “Nhứ Nhứ, cậu biết không, dạo này tớ buồn chán đến mức phát điên luôn.”
Trầm Nhứ cười đáp: “Phó Ôn Niên không ở bên cậu à?”
Kỷ Thư Điềm thở dài: “Dạo này công ty anh ấy nhận được một dự án lớn, bận đến mức như chong chóng luôn ấy. Tăng ca tới tận khuya mới về nhà, lấy đâu ra thời gian mà ở bên tớ. May mà hôm nay cậu có thời gian đi chơi với tớ, không thì tớ chắc nghẹn chết mất.”
Lâm Giang là một thành phố hạng hai, bạn học hồi cấp ba phần lớn đều thi đỗ đại học và lên thành phố hạng nhất để phát triển. Trước khi kết hôn, Kỷ Thư Điềm cũng từng có một công việc, nhưng lương không cao. Hơn nữa, từ thời đại học cô ấy đã là một beauty blogger có chút tiếng tăm, thu nhập từ nghề phụ thậm chí gấp bốn năm lần công việc chính. Sau khi kết hôn, Phó Ôn Niên xót xa nên khuyên cô nghỉ việc, không cần phải tiếp tục công việc văn phòng từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều với mức lương bèo bọt nữa.
Hai người xếp hàng mua xong trà sữa rồi đi thang máy lên tầng ba.
Trung tâm thương mại này là khu phức hợp lớn nhất thành phố Lâm Giang. Từ tầng ba đến tầng năm đều là các thương hiệu thời trang, trong đó có cả những nhãn hàng thiết kế ít người biết đến, rải rác còn có một vài cửa hàng trang sức.
Hai người dạo ba tiếng đồng hồ, tay xách không ít túi lớn túi nhỏ.
Hôm nay Kỷ Thư Điềm đúng là đến để “giải phóng ví tiền”, mua ba chiếc túi thiết kế độc quyền và một chiếc vòng tay đính kim cương, giá không hề rẻ. Trầm Nhứ vốn không có nhu cầu vật chất cao, dạo ba tiếng chỉ thấy ưng một chiếc áo khoác lông cừu hai mặt, giá chưa đến năm triệu. Một nửa túi trên tay là đồ mua cho Chu Hành, nửa còn lại là giúp Kỷ Thư Điềm xách hộ.
Chớp mắt đã tới trưa, hai người chọn đại một nhà hàng Tứ Xuyên ở tầng sáu trung tâm thương mại. Trầm Nhứ đã từng tới đây với Chu Hành.
Gọi món xong, hai người vừa đợi vừa trò chuyện, chưa đầy hai mươi phút sau, món ăn đã được dọn lên đầy đủ.
Trầm Nhứ vốn rất thích món Tứ Xuyên ở đây, nhưng không hiểu sao hôm nay, ba món vừa bưng ra, mùi thơm lan tỏa thì cô lại không cảm thấy thèm, trái lại còn thấy khó chịu, dạ dày như muốn lật tung lên.
Cô cố gắng đè nén cảm giác khó chịu trong bụng, nhìn đám đồ ăn trên bàn mà không khỏi nhíu mày. Rõ ràng là những món lần trước cô từng ăn, sao lần này ngửi thấy mùi lại phản ứng dữ dội như vậy?
Kỷ Thư Điềm vốn muốn thử món Tứ Xuyên từ lâu, chỉ là Phó Ôn Niên không ăn được cay nên cô vẫn chưa có cơ hội đến đây. Hôm nay khó khăn lắm mới rảnh rỗi, món ăn vừa lên, việc đầu tiên cô làm là bóc đôi đũa dùng một lần, thử miếng thịt bò trụng nước và gà xào ớt khô.
“Ngon tuyệt luôn ấy!!!” Kỷ Thư Điềm không nhịn được thốt lên, rồi quay sang nhìn Trầm Nhứ.
Thấy sắc mặt Trầm Nhứ không được tốt, Kỷ Thư Điềm hỏi: “Nhứ Nhứ, cậu sao thế? Không khoẻ à?”
Trầm Nhứ mím môi, khẽ lắc đầu: “Tớ cũng không biết, lúc nãy còn bình thường, giờ tự nhiên thấy dạ dày khó chịu, chắc là bệnh dạ dày lại tái phát.”
“Lại đau dạ dày à? Có phải cậu đói quá không?”
Kỷ Thư Điềm: “Có cần ăn gì đó lót dạ không?”
Trầm Nhứ lắc đầu: “Thôi, giờ tớ hơi buồn nôn, để tớ ngồi nghỉ chút, cậu ăn trước đi.”
Nghe vậy, Kỷ Thư Điềm đứng dậy đi ra sau bếp xin một cốc nước chanh cho Trầm Nhứ. Vừa ngồi lại cô bỗng nhớ ra gì đó, hỏi: “Có khi nào… cậu đang có thai không?”