Chạy Về Phía Em - Diệp Kiến Tinh

Chương 97

Trầm Nhứ sinh thường, lại thêm thể trạng vốn khỏe mạnh, nên chưa đầy hai tháng đã hồi phục và có thể quay lại làm việc.

Do cuối năm vừa rồi Trầm Nhứ mới được thăng chức, sau đó lại xin nghỉ mấy tháng để sinh con, lúc mới đi làm lại bận tối mắt tối mũi, vì vậy phần lớn thời gian chăm con là do bảo mẫu và Chu Hành đảm nhiệm. Thỉnh thoảng, khi Chu Lệ Hoa và Hứa Nguyên Cầm rảnh rỗi cũng sẽ qua giúp một tay.

Đến lễ đầy tháng trăm ngày của Tiểu Ân Dư, hai mẹ đỡ đầu là Khúc Thanh Lê và Kỷ Thư Điềm đã mang theo quà tới từ sớm để chúc mừng.

Vừa gặp nhau, Kỷ Thư Điềm đã đưa cho Khúc Thanh Lê một chiếc túi LV phiên bản giới hạn đã chuẩn bị từ lâu: “Này, của cậu.”

Khúc Thanh Lê cười rạng rỡ: “Thế này ngại quá đấy!”

Dù miệng nói vậy, nhưng cô vẫn không do dự nhận lấy chiếc túi từ tay Kỷ Thư Điềm. Cô đã nhắm chiếc túi này từ lâu rồi, vì là phiên bản giới hạn nên không kịp mua.

Kỷ Thư Điềm vốn rộng rãi, xua tay nói: “Chịu thua thì phải chấp nhận.”

Hai người vừa trò chuyện vừa bước vào phòng khách, Trầm Nhứ đang ngồi trên ghế sofa giúp Tiểu Ân Dư mặc đồ.

Trầm Nhứ ngẩng đầu mỉm cười: “Hai cậu tới rồi, ngồi đi.”

Nhìn thấy cục bông trắng nõn mềm mại trên ghế sofa, tim Khúc Thanh Lê như tan chảy, nào còn tâm trí mà ngồi, vội vàng đặt túi xuống rồi chạy lại gần: “Trời ơi, bé con nhà ai mà đáng yêu thế này!”

Thấy dáng vẻ cô ấy khoa trương, Trầm Nhứ chỉ cười mà không nói gì.

Tiểu Ân Dư thừa hưởng hết những nét đẹp của Trầm Nhứ và Chu Hành. Tuy lúc mới sinh cũng nhăn nhúm như bao đứa trẻ khác, nhưng sau ba tháng được chăm sóc chu đáo, giờ chẳng còn chút dấu tích nào của vẻ ngoài lúc sơ sinh, trông xinh xắn vô cùng.

Ngũ quan sắc nét, làn da trắng như tuyết, mềm mại ngoan ngoãn, ai thấy cũng mê.

Khúc Thanh Lê lấy chiếc khóa trường mệnh do chính tay mình thiết kế rồi mang ra tiệm vàng chế tác, nhẹ nhàng đeo lên người Tiểu Ân Dư, vừa đùa vừa chúc phúc: “Mong Tiểu Ân Dư của chúng ta sống lâu trăm tuổi, khỏe mạnh bình an.”

Trầm Nhứ cười thay con gái cảm ơn: “Cảm ơn mẹ đỡ đầu của con.”

Nói rồi, Trầm Nhứ cúi đầu nhìn chiếc khóa trường mệnh to bằng nửa nắm tay mình, không khỏi thốt lên: “Ân Dư còn nhỏ thế, không cần tặng thứ đắt tiền như vậy đâu.”

Khúc Thanh Lê vừa nhẹ nhàng chọc chọc vào má mềm của Tiểu Ân Dư vừa cười nói: “Đây là quà gặp mặt cho bảo bối của tớ mà. Với lại nhờ bảo bối, tớ còn thắng được một chiếc túi phiên bản giới hạn, tất nhiên phải cảm ơn bảo bối thật tử tế rồi, đúng không?”

Tiểu Ân Dư như hiểu được lời Khúc Thanh Lê, tay chân múa may nhìn cô cười toe toét, rõ ràng rất thích người mẹ đỡ đầu này.

Thấy vậy, Kỷ Thư Điềm cũng không chịu kém cạnh. Tuy đang mang thai đôi nên người hơi nặng nề, nhưng vẫn cố đi đến bên, đeo cặp vòng tay vàng nhỏ xíu lên tay Tiểu Ân Dư, còn lấy ra một phong bao đỏ thật dày, cười nói: “Đây là quà gặp mặt của mẹ đỡ đầu thứ hai nhé. Sau này Tiểu Ân Dư phải làm con dâu của tớ đó nha!”

Khúc Thanh Lê cười hỏi: “Hai bé trong bụng cậu biết là trai hay gái chưa?”

Kỷ Thư Điềm: “Hôm qua đi khám thai, bác sĩ bảo là song sinh một trai một gái.”

Khúc Thanh Lê: “!”

Trời mới biết cô ấy thích sinh đôi đến mức nào. Từ lúc biết Kỷ Thư Điềm mang thai đôi đã mong đợi không thôi. Giờ biết là thai long phụng, cô ấy càng háo hức hơn!

Khúc Thanh Lê: “Thật không đấy! Là thai long phụng á?!”

Kỷ Thư Điềm cười xoa bụng: “Còn giả làm gì được nữa?”

“Chúc mừng cậu trước nhé.”

Nói xong, Khúc Thanh Lê cười: “Vậy mấy tháng nữa tớ lại phải tốn tiền rồi!”

Trầm Nhứ vừa cài cúc áo cho Tiểu Ân Dư vừa cười hỏi: “Tiểu Điềm, em bé nhà cậu cũng được bốn năm tháng rồi nhỉ?”

Kỷ Thư Điềm gật đầu: “Hôm qua vừa tròn bốn tháng rưỡi.”

Nghe vậy, Trầm Nhứ không khỏi cảm thán: “Thời gian trôi nhanh thật đấy!”

Khúc Thanh Lê: “Đúng vậy, thoắt cái các cậu đều sắp làm mẹ rồi.”

Nghe thế, Kỷ Thư Điềm cười quay sang nhìn Khúc Thanh Lê: “Còn cậu thì sao? Cậu lấy chồng còn sớm hơn cả tớ với Nhứ Nhứ, định bao giờ sinh em bé?”

“Tớ thì thôi vậy.”

Khúc Thanh Lê vốn là người theo chủ nghĩa không kết hôn không sinh con, không ngờ sau này gặp được bác sĩ Trình nhà mình, nhanh chóng sa vào lưới tình rồi lấy nhau ngay sau khi tốt nghiệp. Nhưng về chuyện sinh con thì cô vẫn rất kiên quyết. Bác sĩ Trình từ nhỏ mồ côi cha mẹ, không chịu áp lực từ gia đình, còn nhà Khúc Thanh Lê thì chiều chuộng đến vô bờ, nên chuyện này ai cũng nhún nhường cô.

Khúc Thanh Lê nhún vai, đùa: “Hay là cậu sinh hai đứa, tặng tớ một đứa, tớ nuôi giúp?”

Kỷ Thư Điềm: “Cậu mơ đi!”

Trầm Nhứ bật cười, cũng không nói thêm gì. Dù sao mỗi người có một cách sống, Khúc Thanh Lê sống tự do tự tại thế cũng rất tốt.

Sực nhớ ra, cô quay sang hỏi Kỷ Thư Điềm: “Phó Ôn Niên không đi cùng cậu à?”

Kỷ Thư Điềm: “Cùng tới cả đấy, vừa rồi gặp Chu Hành ngoài cổng, hai người chẳng biết lại đi đâu rồi.”

Trầm Nhứ cười: “Tớ đã bảo mà, Phó Ôn Niên sao có thể để cậu bụng to thế này mà tự mình tới được.”

Kỷ Thư Điềm: “Tớ còn tưởng cậu sẽ tổ chức tiệc đầy tháng cho em bé gì gì đó cơ!”

Trầm Nhứ vừa nựng Tiểu Ân Dư vừa nói: “Ban đầu bên phía cô của Chu Hành cũng định tổ chức, nhưng nghĩ con còn bé nên bọn tớ tổ chức đơn giản cho ấm cúng thôi. Đợi tới sinh nhật một tuổi sẽ làm tiệc lớn, khi đó hai bé trong bụng cậu cũng sinh rồi, nhớ dẫn theo tới dự tiệc nhé.”

“Chắc chắn rồi!”

Kỷ Thư Điềm cười: “Đây là tiệc sinh nhật một tuổi của con dâu tương lai tớ mà!”

Xuân qua thu tới, thời gian trôi qua trong chớp mắt, rất nhanh đã tới tiệc sinh nhật đầu tiên của Tiểu Ân Dư.

Là tiểu công chúa duy nhất của nhà họ Chu, tiệc sinh nhật một tuổi được tổ chức vô cùng long trọng.

Nhà họ Chu tung hoành thương trường bao năm, quen biết không ít quan chức quyền quý, hôm nay lại là tiệc mừng đứa cháu đầu tiên của dòng họ, phòng khách đã tấp nập từ sớm.

Buổi tiệc hôm nay do một tay Chu Kim Hoa đứng ra tổ chức, khách mời đều là những người giàu sang có thế lực.

Dù ban đầu Chu Kim Hoa không đồng tình với việc Chu Hành liều lĩnh làm chuyện kia, thậm chí từng đoạn tuyệt quan hệ cha con, nhưng rốt cuộc máu mủ tình thâm, không thể nói cắt là cắt. Hơn nữa, tuổi tác càng lớn lại càng mong mỏi tình thân.

Từ khi Tiểu Ân Dư chào đời, vì yêu quý cháu gái này, mối quan hệ giữa Chu Kim Hoa và Chu Hành cũng dịu lại nhiều, hai bố con ít nhất cũng có thể ngồi chung bàn ăn cơm một cách bình thản.

Thêm vào đó, Chu Kim Hoa thật sự yêu thương Tiểu Ân Dư từ tận đáy lòng. Nhìn con gái mình được hưởng tình thân mà trước kia bản thân chưa từng có, Chu Hành cũng nguôi ngoai đi nhiều chuyện cũ.

Tiệc sinh nhật một tuổi của Tiểu Ân Dư được tổ chức tại biệt thự nhà họ Chu, tầng một toàn là khách khứa ra vào.

Khách ở tiền sảnh đã có người tiếp đón, Chu Hành vốn cũng không thân quen với đám người trong giới kinh doanh của bố, cũng không cần phải làm quen, chào hỏi cô và chú xong thì anh liền lên tầng tìm Trầm Nhứ.

Trong phòng ngủ tầng trên, Trầm Nhứ vừa thay váy công chúa cho Tiểu Ân Dư thì Chu Hành đẩy cửa bước vào.

Thấy vậy, Trầm Nhứ hơi sững người rồi hỏi: “Anh lên đây làm gì đấy, không tiếp khách ở dưới à?”

Chu Hành khép cửa lại, sải bước đi tới vừa đưa tay ra để Tiểu Ân Dư nắm lấy, vừa nói: “Dưới có bố với cô chú là được rồi, anh lên xem em thế nào. Em có đói không, để anh xuống bếp lấy gì đó cho?”

Trầm Nhứ lắc đầu: “Không cần đâu, chưa khai tiệc mà em ăn trước thì kỳ lắm.”

“Nhà mình chẳng có nhiều quy tắc thế. Lúc nãy anh còn thấy Chu Diệp với Hoà Hoà lén lút từ bếp đi ra nữa kia!”

Nghe vậy, Trầm Nhứ mím môi cười khẽ: “Vừa nãy Hoà Hoà còn qua chơi với Ân Dư một lúc lâu.”

Chu Hành mỉm cười, sau đó buông tay bé ra, nghiêng người hôn nhẹ lên khóe môi Trầm Nhứ, giọng trầm ấm vấn vương: “Thời gian này em vất vả rồi, bảo bối.”

Trầm Nhứ cụp mắt cười dịu dàng: “Không vất vả đâu.”

Ánh mắt giao nhau, yết hầu người đàn ông khẽ động. Từ khi Tiểu Ân Dư ra đời, thời gian riêng tư giữa anh và Trầm Nhứ cũng ít đi đáng kể. Bao lần đang trong lúc thân mật, con bé lại đúng lúc khóc ré lên.

Bé còn nhỏ, không thể ngủ một mình trong phòng em bé, mà bảo mẫu thì không tiện vào phòng ngủ của hai người, nên cuối cùng toàn là Trầm Nhứ phải dỗ. Mỗi lần dỗ là cả tiếng, chẳng còn hứng thú gì nữa.

Vì mấy lần bị cụt hứng như vậy, chỉ cần có Tiểu Ân Dư ở nhà là anh gần như không còn “nghĩ đến chuyện kia” nữa. Chỉ khi cuối tuần, con bé được cô và chú đón đi, anh mới có chút không gian riêng với Trầm Nhứ.

Nhưng so với những ngày trước kia luôn được gần gũi, rõ ràng không thể bằng.

Nghĩ tới đây, Chu Hành đưa tay nhẹ nhàng đặt lên sau đầu cô định hôn sâu hơn, môi lưỡi vừa chạm vào nhau thì trên giường Tiểu Ân Dư phát ra âm thanh.

Trầm Nhứ theo phản xạ đẩy Chu Hành ra, hai má đỏ bừng, khe khẽ nói: “Đừng nghịch nữa, con đang ở đây mà.”

“…”

Chu Hành vừa bất lực vừa dở khóc dở cười, con gái mình có thể chạy đi được chắc? Nhưng cũng đúng là… rất phá việc.

Nghĩ vậy, Chu Hành đành dằn lại ngọn lửa trong lòng, còn chưa kịp lên tiếng thì cánh cửa phòng đã bị gõ từ bên ngoài, giọng non nớt của Hoà Hoà vang lên: “Thím dâu nhỏ ơi, con vào được không ạ!”

Trầm Nhứ và Chu Hành liếc nhìn nhau, sau đó dịu giọng đáp: “Là Hoà Hoà à, vào đi con.”

Chẳng mấy chốc, cánh cửa phòng bị đẩy khẽ một khe nhỏ, Hoà Hoà trong bộ váy công chúa hồng nhạt, tóc tết thành hai búi nhỏ dễ thương, ló đầu vào nhìn thấy Chu Hành đang ngồi bên giường thì rõ ràng hơi khựng lại, rồi có chút hụt hẫng nói: “Chú nhỏ cũng ở đây ạ!”

Thấy vậy, Chu Hành nhướng mày hừ nhẹ: “Cái biểu cảm đó là sao đấy? Chú cho phép con nói lại.”

Hoà Hoà: “…”

Thôi vậy, muốn chơi với em bé thì không thể đắc tội với chú nhỏ, ai bảo chú nhỏ là bố của em bé chứ!

Nghĩ thông suốt, Hoà Hoà ngẩng đầu lên nở nụ cười tươi rói, giòn giã gọi: “Chú nhỏ ơi!”

“…”

Chu Hành hừ nhẹ một tiếng, con nhóc tinh ranh này đúng là biết đổi mặt nhanh thật. Anh ngẩng đầu nhìn Hoà Hoà: “Nói đi, vào đây làm gì?”

Hoà Hoà buông tay khỏi tay nắm cửa, giọng non nớt: “Con muốn chơi với em bé.”

Lời vừa dứt, Chu Diệp đã đẩy cửa bước vào, nhìn Hoà Hoà nói: “Dì đang thắc mắc là tìm mãi không thấy con, thì ra lại trốn lên đây!”

Hoà Hoà: “… Con lên chơi với em bé mà.”

Nghe vậy, Chu Hành hiếm khi dịu giọng hỏi: “Hoà Hoà muốn chơi với em bé à?”

Hoà Hoà gật đầu.

Chu Hành: “Thế con dẫn em bé sang phòng ngủ bên cạnh chơi một lát được không? Chú nhỏ với thím nhỏ có chuyện cần nói.”

Nếu là ngày thường, Hoà Hoà nhất định sẽ gặng hỏi cho bằng được xem chú nhỏ định nói chuyện gì với thím nhỏ, nhưng hôm nay toàn bộ sự chú ý của con bé đều dồn vào cô em gái nhỏ, cũng chẳng hỏi gì thêm, gật đầu liên tục: “Được ạ được ạ! Cảm ơn chú nhỏ! Chú nhỏ là tuyệt nhất!”

Nói xong, Chu Hành ngẩng đầu nhìn về phía Chu Diệp: “Em đi cùng hai đứa nhỏ, đừng ra ngoài, chỉ sang phòng kế bên thôi, nhớ trông chừng hai đứa bé, lát nữa Trầm Nhứ sẽ sang đón.”

Chu Diệp gật đầu: “Anh yên tâm đi.”

Dứt lời, Chu Diệp dẫn hai đứa nhỏ rời khỏi phòng ngủ, còn chu đáo đóng cửa lại.

Ngay sau đó, Chu Hành bước đến và khoá trái cửa phòng.

Thấy vậy, Trầm Nhứ ngẩn người: “Anh khoá cửa làm gì thế?”

Chu Hành nhấc chân bước lại gần, cúi đầu hôn lên môi cô: “Tất nhiên là làm chuyện nên làm rồi.”

Bình Luận (0)
Comment