Trầm Nhứ còn chưa kịp mở miệng, nụ hôn như vũ bão đã ập xuống, những lời định nói đều bị chôn vùi trong khoảnh khắc môi chạm môi.
Gần đây vì phải chuẩn bị tiệc thôi nôi cho bé Ân Dư, vợ chồng Chu Lệ Hoa bận rộn sắp xếp buổi lễ và bàn bạc danh sách khách mời, suốt nửa tháng qua đều là Trầm Nhứ và Chu Hành tự mình chăm con.
Giai đoạn này của trẻ nhỏ là khó chăm nhất, không còn như lúc sơ sinh chỉ nằm chơi hoặc ngủ ngoan trên giường nữa. Giờ bé Ân Dư đã biết lật người, biết bò, thỉnh thoảng còn bi bô vài câu rời rạc khiến ai nấy đau cả đầu.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc, ngoài lúc ngủ ra thì toàn bộ thời gian còn lại trong ngày của Trầm Nhứ và Chu Hành đều phải tập trung hoàn toàn vào con. Đến khi cuối cùng cũng dỗ cho “tiểu tổ tông” ngủ yên, cả hai đã mệt rã rời cả thể xác lẫn tinh thần, chẳng còn hơi sức mà nghĩ đến chuyện gì khác.
Tính ra, Chu Hành đã nhịn đến nửa tháng không được “ăn mặn”, hôm nay hiếm hoi mới có người đỡ tay trông con, làm sao anh có thể bỏ lỡ cơ hội quý giá này.
Buổi tiệc còn hai tiếng nữa mới bắt đầu, tầng hai toàn là phòng riêng tư, khách mời ở tầng một sẽ không lên, cửa phòng lại còn khoá trong, chỉ cần hành động nhanh thì thời gian vẫn còn rất dư dả.
Vừa hôn, Chu Hành vừa nghiêng người đè xu.ống, một tay giữ chặt cổ tay Trầm Nhứ, ép tay cô lên quá đầu, những ngón tay mảnh khảnh từ tốn tháo từng chiếc cúc áo sơ mi.
Nhận ra Chu Hành muốn làm gì, tim Trầm Nhứ thoáng run lên, cô cau mày, nghiêng đầu né nụ hôn của anh, khẽ thở d.ốc nói: “Không được, dưới nhà còn có khách! Nhỡ bị người ta phát hiện thì sao? Anh không biết xấu hổ nhưng em vẫn cần mặt mũi đấy!”
“Em sợ gì chứ?”
Chu Hành cụp mắt, ánh nhìn dừng trên gương mặt cô mấy giây, cúi đầu hôn nhẹ lên khoé môi cô, dịu giọng trấn an: “Đây là biệt thự nhà họ Chu, em yên tâm, dưới nhà toàn là người có địa vị, chẳng ai dại gì xông vào nơi riêng tư. Trong chốc lát sẽ không ai lên đâu.”
Nói rồi, anh dùng một tay cởi áo, cúi người hôn xuống, khàn giọng dỗ dành: “Mình đánh nhanh thắng nhanh nhé.”
Hai tay Trầm Nhứ bị anh giữ trên đỉnh đầu, không dám phát ra tiếng động lớn, chỉ có thể mặc anh hôn tới tấp. Mãi đến khi tìm được cơ hội, cô mới nghiêng đầu nói nhỏ: “Không được, Chu Diệp với mọi người còn ở phòng bên cạnh…”
Nghe vậy, sắc mặt Chu Hành tối đi, không biết là nghĩ đến điều gì, môi khẽ nhếch lên, cúi xuống ghé bên tai cô cười khẽ: “Thế thì… em nhỏ giọng một chút là được.”
Nói xong, tay anh liền đặt lên hàng khuy sườn xám của Trầm Nhứ.
Hôm nay cô chỉ mặc một chiếc sườn xám màu lam sẫm, chất liệu mỏng nhẹ, là do Chu Lệ Hoa đặt riêng người thợ thêu giỏi nhất làm cho, là loại vải Tô Châu cao cấp, may thành hai chiếc đồng màu, chỉ khác nhau đôi chút về kiểu dáng. Nếu không nhìn kỹ, ai cũng nghĩ đó là cùng một bộ.
Lúc Trầm Nhứ còn đang mải nghĩ ngợi, Chu Hành đã dùng răng cắn dần từng khuy áo trước ngực cô. Nhưng vì sườn xám được may đo vừa người, Trầm Nhứ lại bị anh đè xu.ống nên việc cởi đồ không dễ dàng, Chu Hành kéo mãi mà vẫn không tháo ra được.
Thấy vậy, Trầm Nhứ cau mày: “Ai da, đừng kéo nữa, kéo rách thì em biết mặc gì bây giờ…”
Còn chưa dứt lời thì đã nghe tiếng vải bị xé toạc, lớp vải phía trước sườn xám bị Chu Hành xé phăng.
“…”
Trầm Nhứ tức giận cắn mạnh một cái lên người anh, đến mức cảm nhận được cả vị máu tanh nơi đầu lưỡi.
Chu Hành nhăn mặt vì đau, không nhịn được khẽ “hít” một tiếng, sau đó lại bật cười, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ khoé môi: “Giận rồi à?”
Trầm Nhứ trừng mắt nhìn anh: “Rách mất bộ đồ rồi, lát nữa em biết mặc gì đi xuống đây!”
Chu Hành vừa hôn vừa dỗ dành: “Không phải vẫn còn một bộ giống hệt sao, anh bảo người mang lên cho em, đảm bảo không trễ giờ.”
Trầm Nhứ không chịu nghe theo, “Anh tránh ra, em tự gọi điện nhờ người khác.”
Thấy Trầm Nhứ không vui, Chu Hành lập tức hạ giọng, vừa nhẹ nhàng mổ lên môi cô từng chút một, vừa khẽ nài nỉ: “Vợ ơi, thương anh một chút…”
“……”
Trầm Nhứ vốn không có sức chống đỡ mỗi khi anh làm nũng, mơ mơ hồ hồ đã bị anh dắt mũi theo, mãi đến lúc cuối cùng mới giật mình tỉnh táo, đẩy anh một cái rồi thì thầm nói: “Không có cái đó……”
“Không có cái đó?”
Chu Hành biết rõ còn cố hỏi.
Trầm Nhứ mặt đỏ bừng: “Không có… bao… tránh thai…”
Người đàn ông khẽ cúi mắt, chậm rãi tiến vào: “Vậy chẳng phải quá tốt sao, nhân tiện tạo thêm đứa nữa, để A Dư có em bầu bạn.”
“……”
–
Dù Chu Hành biết rõ trong lòng, không định kéo dài trận chiến, nhưng chuyện điên rồ của hai người cũng phải hơn bốn mươi phút mới kết thúc.
Không biết là do đã lâu không gần gũi, hay là vì tình huống lần này quá kí.ch th.ích, Trầm Nhứ lại cảm thấy lần này còn mãnh liệt thỏa mãn hơn bất cứ lần nào trước đó.
Sau khi kết thúc, hai người tự thu dọn.
Bộ sườn xám của Trầm Nhứ đã bị hỏng hoàn toàn, tuy chưa đến mức không che nổi thân thể, nhưng đã chẳng thể mặc ra ngoài gặp người khác. Loay hoay cả nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ là phí công…
Ngược lại, áo sơ mi của Chu Hành vẫn phẳng phiu như mọi khi, thậm chí không có lấy một nếp nhăn, trông bảnh bao đứng đắn như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng ai mà ngờ được, mười phút trước anh còn đang siết chặt mắt cá chân cô với dụ.c vọ.ng mãnh liệt, ép cô phải nói những lời khó mở miệng.
“……”
Nghĩ đến đây, Trầm Nhứ càng thấy giận sôi gan, liền túm lấy chiếc gối bên cạnh ném thẳng về phía người kia.
Chu Hành không kịp phòng bị, bị đập trúng đầu đến sững sờ, phải ngây ra mấy giây mới từ tốn cài xong chiếc cúc áo cuối cùng trên sơ mi, sau đó ung dung cúi xuống nhặt cái gối dưới đất lên, nhẹ nhàng phủi lớp bụi bám trên đó.
Trầm Nhứ: “……”
Chu Hành khẽ ngước mắt liếc nhìn Trầm Nhứ đang ngồi trên giường mặt mày hầm hầm, không nhịn được cúi đầu bật cười khẽ.
“?”
Trầm Nhứ càng tức giận hơn: “Anh còn dám cười!”
Chu Hành nhẹ nhàng ho một tiếng, thu lại nụ cười, xách chiếc gối đi về phía Trầm Nhứ, giọng trầm thấp dịu dàng, mang theo chút nịnh nọt: “Lại giận nữa rồi à? Hửm?”
Trầm Nhứ không nhịn được lườm anh một cái, rõ ràng là cố tình hỏi.
Nhưng nguyên nhân cụ thể thì cô lại khó nói ra, đành phải nuốt bực vào trong bụng!
Ngồi lặng một lúc, Trầm Nhứ mới quay đầu lại: “Quần áo của em đâu?”
Chu Hành cúi xuống nhìn điện thoại: “Ở phòng bên, để anh qua lấy cho em.”
Nói rồi, anh đứng dậy mở cửa đi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã mang về một bộ sườn xám khác.
Chu Hành: “Anh giúp em thay nhé?”
Trầm Nhứ vốn định từ chối, nhưng cái khóa kéo ở lưng sườn xám cô không thể tự kéo lên được, cũng chẳng mặt dày đến mức nhờ người khác, đành phải nhịn lại.
May mà hai bộ sườn xám này màu sắc và chất liệu giống hệt nhau, chỉ khác đôi chút ở thiết kế phần ngực và cúc áo, người ngoài nếu không để ý thì sẽ chẳng phát hiện ra.
Đợi Trầm Nhứ thay đồ xong, chỉnh sửa lại lớp trang điểm và đầu tóc, thời gian cũng vừa vặn. Chu Diệp cũng đã dắt Tiểu Ân Dư và Hòa Hòa xuống lầu.
Hai người tuy xuống muộn, nhưng may mà hôm nay không phải nhân vật chính, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào Tiểu Ân Dư – cô bé mới chính là nhân vật trung tâm trong tiệc sinh nhật đầu đời này.
Khi Trầm Nhứ xuống dưới, mọi người đã vui vẻ quây quần bên nhau, chăm chú nhìn Tiểu Ân Dư làm lễ bốc đồ vật, cô liền lặng lẽ len vào cạnh Kỷ Thư Điềm, từng bước từng bước tiến lên phía trước.
Nhìn thấy Trầm Nhứ xuống muộn, son môi và tóc tai rõ ràng vừa được chỉnh lại, quần áo cũng thay đổi, ánh mắt Kỷ Thư Điềm dừng lại trên người Trầm Nhứ càng lúc càng mang ý trêu chọc, không nhịn được khẽ trêu: “Hai người đúng là cao hứng thật đấy, trước kia tớ đúng là xem nhẹ cậu rồi, không ngờ cậu lại mê kiểu chơi kí.ch th.ích như vậy.”
Trầm Nhứ: “…………”
Cô cứ tưởng mình đã ngụy trang đủ tốt, ai ngờ vẫn bị Kỷ Thư Điềm nhìn thấu, tất cả là tại Chu Hành!
Nhưng bảo cô thừa nhận thì không bao giờ, cô còn muốn giữ mặt mũi…
Ngập ngừng mấy giây, Trầm Nhứ cố tỏ ra bình tĩnh: “Cậu đang nói gì thế?”
Kỷ Thư Điềm bật cười: “Còn giả vờ ngốc hả!”
“……”
–
Tiệc sinh nhật một tuổi kết thúc, chuyện trong nhà coi như tạm ổn. Vì Chu Hành và Trầm Nhứ đều bận công việc, bên nhà họ Chu cũng không muốn để Tiểu Ân Dư mãi do bảo mẫu chăm sóc, nên Chu Lệ Hoa ngỏ ý sẽ phụ giúp chăm Tiểu Ân Dư vào các ngày trong tuần. Đến cuối tuần khi Trầm Nhứ và Chu Hành rảnh thì lại đưa bé về nhà chăm, như vậy vừa tránh để Tiểu Ân Dư xa lạ với bố mẹ, vừa giải quyết được vấn đề công việc của Trầm Nhứ và Chu Hành.
Chu Lệ Hoa bằng lòng giúp đỡ, Trầm Nhứ và Chu Hành đương nhiên vui vẻ, tiện thể còn gửi luôn bảo mẫu trong nhà đi theo, dù sao Chu Lệ Hoa chỉ có một mình, Hòa Hòa tuy đã lớn và ngoan hơn nhiều nhưng vẫn là trẻ con, để bảo mẫu theo hỗ trợ phòng khi cần cũng tốt.
Hơn nữa hiện tại cả nhà Chu Lệ Hoa cũng đã chuyển sang nhà mới, đi bộ đến nhà vợ chồng Trầm Nhứ chỉ mất ba phút, cũng không đến nỗi phiền phức.
Sau khi bàn bạc, chuyện này cứ thế quyết định.
Tưởng chừng như đã thoát khỏi ràng buộc gia đình, Trầm Nhứ sẽ toàn tâm toàn ý cho sự nghiệp, ai ngờ câu nói đùa của Chu Hành hôm tiệc sinh nhật lại thành sự thật.
Ngay sau kỳ nghỉ Quốc khánh, Trầm Nhứ nhận nhiệm vụ đi công tác ở Giang Thành hai tuần, vừa đặt chân ra khỏi sảnh sân bay ở Lâm Giang đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, sau đó ngã gục vì kiệt sức.
Khi cô tỉnh lại đã ở trong bệnh viện, Trầm Nhứ còn tưởng mình mắc bệnh nan y nào đó, ai ngờ Triệu Vạn Kiều cười híp mắt nhìn cô: “Chúc mừng nhé Phó chủ biên Trầm, mang thai lần hai rồi!”
“……”
Vì đã từng sinh con một lần, lần này Trầm Nhứ cũng không thấy quá bất ngờ. Nhưng hai bên ông bà nội ngoại khi nghe tin thì ai nấy đều vui mừng khôn xiết, Chu Lệ Hoa thậm chí còn muốn đích thân lo cả ba bữa một ngày cho cô. Cuối cùng vẫn là Trầm Nhứ phải giải thích rằng mình đã có kinh nghiệm sinh nở, giờ chỉ cần lo chăm Tiểu Ân Dư thôi cũng đủ bận rộn rồi, không cần bận tâm thêm.
Sau khi Trầm Nhứ và Chu Hành khuyên nhủ vài lần, Chu Lệ Hoa mới chịu yên lòng.
Nhưng lần này Trầm Nhứ mang thai lại khiến mọi người vừa mừng vừa xót xa cho Chu Hành.
Khó khăn lắm mới đợi được đến khi bé Ân Dư tròn một tuổi, có thể yên tâm buông tay chăm bẵm, hai người vốn định tranh thủ thời gian quay lại cuộc sống chỉ có hai người, thế mà giờ hay rồi, lại thêm một “rắc rối nhỏ” nữa xuất hiện.
Tâm trạng của Chu Hành có thể nói là vô cùng phức tạp.
Trầm Nhứ thì vẫn ổn. Mặc dù sinh linh nhỏ này đến với cô có phần bất ngờ, nhưng đã đến thì chính là duyên phận. Dù có thể sẽ ảnh hưởng nhất định tới sự nghiệp của cô, nhưng có mất thì mới có được, mỗi người đều có duyên số riêng, chỉ cần giữ tâm thế bình thản đón nhận là được.
Chỉ là Trầm Nhứ không ngờ lần này em bé trong bụng lại không ngoan ngoãn như Ân Dư trước kia, suốt ngày quậy phá không yên. Phản ứng thai nghén ở tháng thứ ba đã trở nên nghiêm trọng, Trầm Nhứ hầu như không thể ăn uống gì, cả người gầy rộc đi. Phản ứng này phải đến tháng thứ sáu mới dần dần giảm bớt.
Đã có kinh nghiệm từ lần đầu, nên dù đứa thứ hai có phần khiến người ta bận lòng, Trầm Nhứ vẫn không bị công việc ảnh hưởng nhiều. Cho đến gần ngày dự sinh, cô mới xin nghỉ về nhà chờ sinh.
Trước khi Trầm Nhứ sinh, Kỷ Thư Điềm còn gọi điện trêu chọc: “Tớ sinh được một cặp sinh đôi trai gái, cậu định sinh chị em để ghép cặp với nhà tớ thành hai đôi à?”
Nghe vậy, Trầm Nhứ liếc nhìn Chu Hành đang ngồi cách đó không xa với gương mặt sa sầm, cười rồi khéo léo lảng đi chuyện này: “Cậu làm sao biết lần này tớ chắc chắn sinh con trai, biết đâu lại sinh cho Ân Dư một em gái thì sao?”
Kỷ Thư Điềm cười: “Con gái cũng tốt, mấy đứa nhỏ tuổi gần nhau, có thể chơi với nhau.”
Sau khi cúp máy, Trầm Nhứ quay sang hỏi Chu Hành, khẽ cười: “Anh thích lần này là con gái hay con trai?”
Chu Hành ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt đã dịu lại nhiều, giọng nói cũng trở nên dịu dàng đặc biệt: “Chỉ cần là con của chúng ta, trai hay gái anh đều thích.”
Trầm Nhứ mím môi cười, nói tiếp: “Kỷ Thư Điềm với Phó Ôn Niên rất muốn kết thông gia với chúng ta, anh thấy thế nào?”
Chuyện kết thông gia giữa hai nhà, Phó Ôn Niên cũng từng nhắc đến với Chu Hành vài lần. Dù Chu Hành hay kêu ca rằng bé Ân Dư hay phá đám anh, nhưng trong lòng vẫn luôn rất yêu thương cô con gái này, nên vẫn chưa từng gật đầu đồng ý.
Nghe vậy, Chu Hành liếc nhìn Trầm Nhứ một cái: “Em thấy sao?”
Trầm Nhứ: “Em hỏi anh trước mà.”
“……”
Chu Hành: “Anh tôn trọng ý kiến của con gái anh.”
Nghe vậy, Trầm Nhứ khẽ cười.
Ý của anh đã rõ, anh sẽ không tự ý quyết định chuyện hôn sự của con cái. Nếu sau này bọn trẻ thật sự có duyên, thì anh cũng sẽ không ngăn cản.
Hiểu được ý của Chu Hành, trong lòng Trầm Nhứ cũng đã rõ ràng, cô liền khéo léo chuyển sang chủ đề khác.
Trầm Nhứ hỏi: “Anh đã nghĩ ra cái tên nào cho em bé sắp chào đời chưa?”
“Chu Tuế An, thấy sao?”
Chu Hành nói: “Tên này trung tính, có thể đặt cho cả trai lẫn gái. Nếu là con gái thì lấy chữ ‘An (安)’ nghĩa là bình an, còn nếu là con trai thì là chữ ‘An (桉)’ trong bộ mộc.”
Chữ “安” là tượng trưng cho sự bình an.
Chữ “桉” thì mang hàm ý đặc biệt, tốt đẹp.
“Tuế An, Tuế An, năm nào cũng bình an.”
Trầm Nhứ gật đầu: “Tên này hay đấy, tên ở nhà thì gọi là Tuế Tuế nhé.”
“Niên Niên Tuế Tuế, Tuế Tuế Bình An.”