Ngày Chu Tuế An chào đời trùng đúng tiết Lập thu, lại tình cờ là sinh nhật cùng ngày với Chu Kim Hoa.
Nhận được tin, hôm đó Chu Kim Hoa liền gác lại toàn bộ công việc trên tay để tới bệnh viện, đồng thời chia phần cổ phần vốn dĩ định để lại cho Chu Hành thành hai phần, coi như quà tặng cho Chu Ân Dư và Chu Tuế An.
Lần này Trầm Nhứ cũng sinh thường, nhờ có kinh nghiệm từ lần trước nên không phải chịu nhiều đau đớn, quá trình sinh nở rất suôn sẻ.
Lần trước, Trầm Nhứ mới nghỉ chưa đầy hai tháng đã quay trở lại làm việc, chuyện này khiến Chu Lệ Hoa lải nhải bên tai Chu Hành suốt nửa năm trời mới thôi. Lần này, dù có nói thế nào thì Chu Lệ Hoa cũng không cho phép Trầm Nhứ trở lại công ty sớm như vậy nữa.
Thêm vào đó, lần trước Trầm Nhứ đi làm quá nhanh khiến Hứa Nguyên Cầm cũng không hài lòng. Lần này hai người lập thành “mặt trận thống nhất”, cùng gây áp lực lên Chu Hành và Trầm Nhứ, ép cô phải ở nhà dưỡng sức đủ ba tháng.
Trầm Nhứ không thắng được họ, nhưng công việc ở công ty cũng không thể trì hoãn, nên dứt khoát xin làm việc tại nhà.
Bé Ân Dư mới hơn một tuổi, bây giờ lại thêm bé Tuế Tuế vừa chào đời, cho dù trong nhà có bảo mẫu và người giúp việc, mỗi ngày Trầm Nhứ vẫn bận rộn đến mức chân không chạm đất. Nhưng may mắn là hai đứa trẻ đều xinh xắn đáng yêu, mỗi lần nhìn thấy nụ cười của chúng, bao muộn phiền dường như tan biến hết.
Trong ba tháng đó, ngoại trừ những trận thi đấu quan trọng và những việc bắt buộc phải do Chu Hành đích thân xử lý, phần lớn thời gian anh đều ở nhà bầu bạn với Trầm Nhứ và hai con. Mỗi ngày đến câu lạc bộ cũng chỉ là ghé qua cho có mặt rồi về ngay.
Có một lần, Trịnh Viêm tức giận đến mức nói thẳng: “Ngày mai anh khỏi cần đến nữa!”
Chu Hành thực sự không đến thật.
“……”
Tối hôm đó, đợi hai đứa nhỏ ngủ say, Trầm Nhứ mới vào phòng tắm.
Khi đang ngâm mình trong bồn tắm vừa thư giãn vừa lướt điện thoại, cô lờ mờ nghe thấy tiếng trẻ con khóc từ phòng bên cạnh truyền sang.
Trầm Nhứ tắt điện thoại, lắng tai nghe vài giây, xác định mình không nghe nhầm mới cất tiếng gọi: “Chu Hành——”
Chu Hành vừa về tới, nghe thấy Trầm Nhứ gọi liền tưởng có chuyện gì, vội vàng đẩy cửa bước vào: “Sao thế?”
Trong lúc nói, tiếng khóc cũng dần dần im bặt.
Trầm Nhứ ngập ngừng: “Vừa nãy hình như em nghe thấy tiếng bé Ân Dư khóc.”
“Ừ.” Chu Hành gật đầu: “Anh vừa ra xem rồi, bảo mẫu đã pha sữa xong đang dỗ bé.”
“Ừm…” Trầm Nhứ lúc này mới yên tâm: “Vậy không sao rồi, anh ra ngoài trước đi, em ngâm xong ngay thôi.”
Chu Hành cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô không rời.
Người phụ nữ dựa vào thành bồn, tóc ướt được búi gọn bằng kẹp cá mập phía sau, vài lọn tóc dính nước rủ xuống hai bên má. Trên xương quai xanh đọng lại những giọt nước lấp lánh dưới ánh đèn, làn da trắng đến mức chói mắt.
Yết hầu Chu Hành khẽ chuyển động, anh thậm chí còn cảm nhận được cơn rung động quen thuộc từ nơi nào đó đang trỗi dậy.
Thấy Chu Hành đứng yên không nhúc nhích, Trầm Nhứ ngẩng đầu rời mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn về phía người đàn ông đang đứng cách đó không xa.
Chỉ thấy đôi bàn tay xương khớp rõ ràng của người đàn ông đang từ tốn tháo dây áo choàng tắm.
Trầm Nhứ: “?”
“Anh làm gì thế?”
Trầm Nhứ vốn không có ha.m mu.ốn nhiều về mặt đó, gần đây lại bận đến mức đầu óc quay mòng mòng kiếm tiền, càng không có tâm trí để nghĩ. Nhưng Chu Hành thì không giống, hơn một năm qua với anh đúng là một dạng tra tấn.
Anh không muốn nhịn, mà cũng không nhịn nổi nữa rồi.
Người đàn ông chậm rãi ném áo choàng sang một bên, giọng trầm thấp mềm mại: “Muốn tắm cùng em.”
“……”
Trầm Nhứ như gặp phải kẻ địch, vội đứng bật dậy ngăn lại: “Khoan đã!”
Lần trước ở trong phòng tắm, chân cô bầm tím mấy ngày liền, lần này tuyệt đối không thể…
Ánh mắt Chu Hành chậm rãi lướt qua người cô, đáy mắt tối sầm lại, bước dài tiến đến ôm lấy Trầm Nhứ toàn thân ướt đẫm vào lòng, cúi đầu hôn xuống: “Anh không chờ được nữa rồi.”
Hương tuyết tùng quen thuộc ào đến bao trùm lấy Trầm Nhứ, lan tỏa tới từng giác quan trên người cô.
Trầm Nhứ ngẩng đầu đón nhận nụ hôn dữ dội ấy, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến cô rợn cả da đầu.
Nhưng đầu óc cô vẫn còn tỉnh táo, cho dù có làm thì cũng không thể làm ở đây, ngày kia cô còn phải đi làm. Lần trước chân cô đau mấy ngày trời…
Trầm Nhứ nhanh chóng nghiêng đầu né nụ hôn của Chu Hành, lòng bàn tay nhẹ nhàng đẩy vai anh ra: “Đừng… đừng ở đây…”
Vừa rồi bị Chu Hành hôn đến nghẹt thở, giờ cô vẫn chưa kịp điều hòa hơi thở, lời nói cũng chỉ rời rạc.
Nghe vậy, người đàn ông bật cười khẽ.
Cứ như cố ý, bàn tay đang đặt ở eo cô bỗng siết chặt hơn, ánh mắt mang theo khí thế chiếm hữu không rời khỏi cô, giọng nói thong thả cất lên: “Không ở đây, vậy chúng ta đi đâu?”
Lông mi Trầm Nhứ khẽ động. So với đau chân ba ngày hay là xấu hổ trong chốc lát, cô lập tức lựa chọn điều thứ hai: “Lên giường…”
Nghe vậy, Chu Hành có lẽ không ngờ lần này Trầm Nhứ lại ngoan ngoãn như thế, hơi bất ngờ nhướng mày lên.
“Được.”
Anh bật cười khẽ, cúi người bế ngang cô ra khỏi phòng tắm.
Ngay khoảnh khắc lưng chạm vào giường, Trầm Nhứ chợt nhận ra điều gì đó, theo phản xạ vội vàng dùng tay chân quấn chặt lấy Chu Hành: “Đợi đã! Người em vẫn chưa lau khô!”
“Không sao.”
Giọng người đàn ông trầm thấp, khàn khàn và đầy mê hoặc: “Dù sao ga trải giường lát nữa cũng sẽ ướt thôi.”
“…”
Mặt Trầm Nhứ lập tức nóng bừng, đến cả đầu ngón chân cũng như phủ một lớp sương mờ ửng hồng.
Chu Hành nhẹ nhàng vỗ lên cổ chân cô đang cuốn lấy người anh, giọng nói thấp và mang theo chút ám muội: “Thả lỏng ra một chút, đừng kẹp chặt thế.”
“…”
Trầm Nhứ lúc này mới hoàn hồn, vừa nới lỏng người ra vừa lẩm bẩm nho nhỏ: “Thì thả lỏng là được chứ gì… nói gì mà nghe đậm mùi thế…”
“Gì cơ?” Chu Hành không nghe rõ.
Trầm Nhứ lắc đầu, tiện miệng nói: “Không có gì, anh mau lên đi.”
“…”
Nói xong, Trầm Nhứ mới nhận ra mình vừa nói cái gì, suýt nữa muốn cắn luôn lưỡi mình.
Cô ngượng ngùng mím môi: “Cái đó… em không có ý đó đâu, anh hiểu mà đúng không?”
Chu Hành hơi nhướn mày, nghiêng đầu nhìn cô vài giây rồi bật cười khẽ: “Hiểu.”
“Em đang gấp mà.”
“……”
“Dù có gấp thì cũng phải có màn dạo đầu chứ.”
Nói rồi, người đàn ông cúi người xuống hôn cô, hơi thở nóng ấm phả lên mặt cô, giọng trầm ấm quấn quýt: “Ngoan, đừng vội, từ từ thôi.”
“…”
Trầm Nhứ cũng không thể phân biệt được rốt cuộc anh thật sự không hiểu hay là cố tình giả vờ không hiểu, nhưng lúc này cô cũng chẳng còn thời gian để nghĩ nhiều.
Chu Hành không cho cô cơ hội phản kháng nữa, hai tay đan chặt mười ngón với cô, nhắm mắt hôn cô đầy thành kính và nghiêm túc.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cho đến khi cảm thấy có chút không ổn, Trầm Nhứ mới nhẹ nhàng quay mặt sang, mở miệng ngăn lại: “Đợi đã, còn chưa dùng cái đó…”
“Không cần nữa.”
Chu Hành vẫn không dừng lại, giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai cô.
Trầm Nhứ nhíu mày: “Sao lại không, anh quên lần trước rồi à!”
Lần trước là ở biệt thự, chính vì không dùng nên mới có bé Tuế Tuế, lần này mà lại…
“Không được, không được…”
Nghĩ tới đây, Trầm Nhứ theo phản xạ vùng vẫy: “Anh đợi một chút, trong ngăn kéo đầu giường còn…”
Chưa kịp nói hết câu, Trầm Nhứ đã nghe thấy tiếng Chu Hành đáp khẽ: “Anh đi thắt ống rồi.”
Đêm khuya yên tĩnh, mọi giác quan cơ thể đều bị khuếch đại, kể cả thính giác.
Nghe vậy, đầu óc Trầm Nhứ thoáng chốc trống rỗng.
Ngẩn người hồi lâu mới phản ứng lại, cô nhìn anh đầy ngỡ ngàng: “Khi nào vậy?”
Chu Hành hơi động người, cúi đầu hôn nhẹ lên má cô, dịu giọng: “Không lâu sau khi em sinh bé Tuế Tuế.”
“Sao anh không nói với em?”
Trong lòng Trầm Nhứ chợt dâng lên một cảm giác phức tạp, sống mũi cay cay, đột nhiên chẳng biết phải nói gì.
Chu Hành vừa nhẹ nhàng hôn lên má cô, vừa dịu dàng an ủi: “Có em, lại có cả hai con, anh đã rất mãn nguyện rồi, giữ lại cũng chẳng để làm gì.”
Quan trọng hơn là, anh không muốn Trầm Nhứ phải chịu đựng nỗi vất vả mười tháng mang thai thêm lần nào nữa.
Lúc cô mang thai bé Ân Dư lần đầu, cảm xúc của anh vẫn chưa quá sâu sắc. Nhưng đến lần thứ hai, khi cô mang thai Tuế Tuế, anh thực sự đã hối hận.
Nói xong, anh khẽ cười, cúi xuống hôn lên môi cô: “Vừa hay, một lần giải quyết xong tất cả.”
……
Thời gian như bóng câu qua cửa, thoắt cái đã mấy năm trôi qua.
Trước Tết, Trầm Nhứ được thăng chức lên làm chủ biên. Trong giới này, những người được làm chủ biên trước ba mươi tuổi vốn đã hiếm, ban đầu Trầm Nhứ cũng nghĩ mình chẳng còn cơ hội, không ngờ ngay sau sinh nhật ba mươi chưa được bao lâu đã nhận được điều động từ phòng nhân sự.
Thoắt cái, Ân Dư cũng đến tuổi vào tiểu học. Hôm ấy, Trầm Nhứ đặc biệt xin nghỉ một ngày, cùng Kỷ Thư Điềm đi khảo sát mấy trường tiểu học gần nhà, dù sao nhà cô ấy hai đứa cũng đến tuổi rồi.
Nhà Kỷ Thư Điềm cách nhà Trầm Nhứ không xa, chỉ qua hai con phố là tới. Trường tiểu học thường chia theo khu vực học sinh, khả năng hai nhà vào được cùng một trường là rất lớn.
Khu vực quanh đó có tổng cộng ba trường tiểu học, hai công lập, một tư thục. Hai người lần lượt đi xem cả ba trường theo thứ tự gần đến xa.
Khi ra khỏi trường cuối cùng thì đã là một giờ chiều, cả hai vẫn chưa ăn trưa, liền rẽ vào một quán Hàn gần đó vừa ăn vừa bàn về việc chọn trường.
Kỷ Thư Điềm nói: “Tớ thấy trường Gia Việt cũng ổn đấy, điều kiện dạy học và môi trường đều khá tốt.”
Trầm Nhứ gật đầu: “Tớ cũng thấy Gia Việt không tệ, nhưng tớ nghiêng về phương án cho bọn trẻ học trường công hơn. Cậu thấy trường Tiểu học Thực nghiệm thế nào? Dù môi trường có bình thường chút, nhưng chất lượng dạy học thực sự là tốt nhất trong ba trường đấy.”
Kỷ Thư Điềm vốn coi trọng môi trường học hơn, nhưng nghe Trầm Nhứ nói trường Thực nghiệm dạy tốt nhất, cũng có chút dao động.
Cô dừng lại một chút rồi hỏi: “Cậu chắc là sẽ cho bé học trường Thực nghiệm à?”
“Chín phần là vậy.”
Trầm Nhứ nói: “Có thể về nhà tớ sẽ bàn lại với Chu Hành một chút.”
Nghe vậy, Kỷ Thư Điềm gật đầu.
Trầm Nhứ đã nói thế thì coi như đã quyết rồi, chuyện trong nhà cô ấy hầu như đều do cô ấy làm chủ, Chu Hành vốn ít khi phản đối.
Kỷ Thư Điềm không trả lời ngay, mãi đến khi ăn xong mới quyết định.
Ra khỏi nhà hàng, cô nói với Trầm Nhứ: “Tớ nghĩ rồi, thấy cậu nói đúng. Chất lượng giảng dạy mới là điều quan trọng nhất. Theo cậu, tớ cũng cho hai đứa nhà tớ học trường Thực nghiệm. Cùng đi học cũng có bạn.”
Trầm Nhứ gật đầu: “Được thôi, vậy mấy hôm nữa cùng nhau đi làm thủ tục nhập học.”
Kỷ Thư Điềm cười đồng ý, rồi mở cửa xe: “Cậu đi đâu để tớ tiện đường chở luôn.”
“Không cần đâu.”
Trầm Nhứ lắc đầu: “Giờ cũng đến lúc rồi, tớ phải đi đón Tuế Tuế ở lớp năng khiếu, sau đó ghé qua câu lạc bộ tìm Chu Hành.”
“Không đón Ân Dư à?”
Trầm Nhứ: “Ân Dư mấy hôm nay bị cảm xin nghỉ học, hôm nay theo Chu Hành tới câu lạc bộ chơi rồi.”
Kỷ Thư Điềm gật đầu: “Thế thì tớ đi trước nhé, trên đường chú ý an toàn đấy.”
Trầm Nhứ mỉm cười gật đầu: “Yên tâm đi, cậu cũng lái xe cẩn thận nhé.”
Nói xong, Trầm Nhứ quay người băng qua đường, đi tới lớp năng khiếu không xa phía trước.
Lớp mỹ thuật của Tuế Tuế chỉ cách cô chưa đầy năm trăm mét, qua đường là tới.
Khi Trầm Nhứ tới cổng lớp thì vẫn còn năm phút nữa mới tan học.
Qua lớp kính, cô nhìn thấy Tuế Tuế đang ngồi ở hàng ghế đầu, chăm chú vẽ tranh, khoé miệng cô không tự chủ khẽ cong lên.
Tuế Tuế tính cách giống Trầm Nhứ, còn nhỏ đã rất trầm tĩnh, điềm đạm, lại có năng khiếu hội hoạ. Năm ba tuổi đã có thể bắt chước vẽ lại những hình con vật đơn giản trên giấy.
Phát hiện ra điều này, Trầm Nhứ liền tìm đến một trung tâm dạy vẽ chuyên nghiệp dành cho trẻ nhỏ, chọn luôn giáo viên giỏi nhất để cho con học lớp nâng cao.
Tính đến hôm nay, Tuế Tuế đã học được tròn hai năm, tiến bộ rõ rệt, tranh màu nước vẽ ra đã có hồn có dáng.
Rất nhanh, chuông tan học vang lên.
Tuế Tuế đã sớm nhìn thấy Trầm Nhứ đứng ngoài cửa, vừa tan học đã đeo balo, cầm bảng vẽ chạy vào lòng cô, giọng non nớt reo lên: “Mẹ ơi~”
Trầm Nhứ khẽ cúi người, dịu dàng hỏi: “Hôm nay học vẽ có vui không, con có nghe lời cô giáo không?”
Tuế Tuế gật đầu thật mạnh: “Vui lắm, con rất ngoan.”
Trầm Nhứ cười: “Thật không? Thế thì mẹ phải hỏi thầy Trịnh mới được!”
Tuế Tuế ngẩng cao đầu: “Mẹ cứ hỏi đi, con không sợ!”
Hai người đang trò chuyện thì thầy Trịnh từ bên trong bước ra, nhìn thấy Trầm Nhứ liền mỉm cười chào: “Mẹ của Tuế Tuế đấy ạ.”
Trầm Nhứ đứng dậy, mỉm cười đáp lại: “Chào thầy Trịnh, dạo này Tuế Tuế ở lớp thế nào ạ?”
Thầy Trịnh nói: “Tuế Tuế luôn thể hiện rất tốt, lại còn lanh lợi và có năng khiếu nữa.”
Nghe vậy, Trầm Nhứ mỉm cười đầy tự hào, cúi đầu liếc nhìn Tuế Tuế đang nắm lấy ngón tay mình.
Gặp ánh mắt của mẹ, Tuế Tuế khẽ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt như muốn nói: Con đã bảo là con rất ngoan rồi mà!
Trò chuyện với thầy giáo thêm vài phút, Trầm Nhứ mới dắt Tuế Tuế rời khỏi đó.
Tuế Tuế hỏi: “Mẹ ơi, đường này hình như không phải đường về nhà mình, mình đi đâu đấy mẹ?”
Nghe vậy, Trầm Nhứ hơi khựng lại, không ngờ Tuế Tuế còn nhỏ mà đã biết đường, nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng đáp: “Mình đến câu lạc bộ gặp chị và bố rồi cùng nhau về nhà, được không con?”
Tuế Tuế gật đầu: “Vâng ạ!”
“Nhưng mà chị đang ốm mà, sao lại đi với bố đến câu lạc bộ được ạ?”
Trầm Nhứ kiên nhẫn trả lời: “Vì hôm nay bố có việc ở câu lạc bộ, không thể để chị ở nhà một mình nên chị phải đi cùng bố đến đó.”
“Ồ…”
Tuế Tuế khẽ gật đầu, nói: “Chị không thể ở nhà một mình, vậy lần sau con ở nhà với chị nhé!”
Nghe vậy, Trầm Nhứ bật cười: “Chị là trẻ con, Tuế Tuế cũng là trẻ con, hai đứa trẻ thì không được ở nhà một mình đâu. Khi nào Tuế Tuế lớn rồi, trở thành người đàn ông mạnh mẽ thì có thể ở nhà với chị nhé.”
“Hay quá! Vậy con sẽ mau chóng lớn thật nhanh, lớn rồi có thể bảo vệ chị, còn có thể bảo vệ mẹ nữa!”
Trầm Nhứ nắm lấy bàn tay nhỏ của con, khẽ cười: “Ừ, mẹ con mình cùng nhau đợi Tuế Tuế lớn thật nhanh nhé!”
Hai mẹ con vừa trò chuyện vừa đi về hướng câu lạc bộ. Giữa đường ghé qua một tiệm bánh ngọt, cô mua cho hai đứa nhỏ mỗi bé một chiếc bánh kem vị kem lạnh.
Thế nhưng Trầm Nhứ không ngờ, khoảnh khắc yên bình này chỉ là tạm thời. Vừa bước chân qua cổng câu lạc bộ, cô đã trông thấy một cảnh tượng khiến huyết áp lập tức tăng vọt.
Cô con gái ruột của mình – Chu Ân Dư – đang mặc bộ đồ đua xe màu đỏ trắng, đè một cậu bé lớn hơn mình xuống xe đua mà đánh.
Chu Ân Dư gào lên: “Cho cậu gian lận này! Cho cậu gian lận này! Cho cậu gian lận này! Hôm nay tôi mà không đánh cho cậu gọi tôi là bố thì tôi không mang họ Chu!”
Cậu bé bị đè phía dưới vừa ôm đầu phòng thủ vừa cố gắng phản kháng, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích, ngược lại còn bị Chu Ân Dư cưỡi lên người mà đánh túi bụi.
Giọng nói của cô bé vẫn còn trẻ con, nhưng mỗi cú đấm lại không hề nương tay: “Dám động nữa này! Dám động nữa không! Ai là đồ nhãi ranh hả! Ai là người kém cỏi hơn!”
Cậu bé vừa khóc vừa sụt sùi: “Là tớ là tớ, tớ là đồ nhãi ranh, tớ kém hơn…”
Chu Ân Dư hất cằm lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng vô cùng xinh đẹp, khóe môi cong lên đầy tinh quái, giọng nói trong trẻo như suối chảy bên khe.
Khuôn mặt như thiên thần lại thốt ra lời của quỷ dữ——
“Gọi bố!”
Tuế Tuế: “……”
Trầm Nhứ: “……”
Trầm Nhứ lập tức máu dồn lên não: “Chu Ân Dư!!!”
Nghe thấy giọng của mẹ, Chu Ân Dư lập tức khựng lại, trong ngày nắng gắt mà bỗng thấy lạnh sống lưng.
Cô bé thực sự sợ mẹ.
Tính cách của Chu Ân Dư hoàn toàn trái ngược với Trầm Nhứ – hoạt bát, hiếu động, suy nghĩ táo bạo, ở nhà gần như không lúc nào chịu yên. Nếu gặp đúng lúc cặp song sinh nhà Kỷ Thư Điềm đến chơi thì ba đứa trẻ như muốn phá tung cả nhà, khiến ai nhìn cũng phát hoảng.
Chu Ân Dư lại là đứa lớn tuổi nhất trong đám trẻ con, bình thường có thể trông giúp ba đứa nhỏ, nhưng một khi đã cùng chơi thì không ai có thể cản nổi, mỗi lần như vậy đều phải để Trầm Nhứ đích thân ra mặt mới ổn.
Mà nguyên nhân của chuyện này phải kể từ khi Chu Ân Dư còn nhỏ, những năm gần đây Trầm Nhứ bận rộn công việc, nên Chu Hành gần như là người trực tiếp nuôi dạy cô bé.
Một cô gái ngoan ngoãn lại bị Chu Hành nuôi thành “tiểu ma vương”, thậm chí còn từng hét lên đòi làm tay đua nữ.
Lúc trước Trầm Nhứ còn tưởng con bé chỉ nói đùa vì thấy bố ở câu lạc bộ nhiều quá, ai ngờ hôm nay nhìn bộ đồ Chu Ân Dư mặc trên người, vừa vặn vừa khớp, rõ ràng không phải lần đầu mặc.
Trầm Nhứ híp mắt lại.
Chu Hành vậy mà đang dạy con gái đua xe! Lại còn giấu cô!
Tiếng gọi của Trầm Nhứ không chỉ khiến Tiểu Ân Dư sững người mà còn làm Chu Hành trên tầng hai giật mình, vội vàng chạy xuống lầu.
Vừa thấy con gái đang đè người khác ra đánh, sắc mặt Chu Hành lập tức thay đổi, anh khẽ ra hiệu bằng ánh mắt với Tiểu Ân Dư.
Lúc này Tiểu Ân Dư mới phản ứng lại, buông cậu bé dưới người ra, chống đôi chân nhỏ nhảy xuống khỏi xe, rụt rè nhìn về phía Trầm Nhứ, khẽ nói: “Mẹ ơi, con sai rồi.”
Trầm Nhứ giữ nét mặt nghiêm nghị, hỏi ngược lại: “Sai ở đâu?”
“Con không nên đánh bạn.”
Ngừng một chút, Tiểu Ân Dư cố gắng biện hộ: “Nhưng là bạn ấy trêu chọc con trước, còn không chịu nhận thua, con bực quá nên mới…”
Nói đến đây, Tiểu Ân Dư như chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng ngậm miệng lại, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Chu Hành đang đứng cách đó không xa phía sau cô bé.
“Bố ơi cứu con với…”
Chu Hành: “…”
Nhìn vợ đang giận tím mặt, lại nhìn cô con gái vừa đáng yêu vừa nghịch ngợm, thật đúng là hai bàn tay đều là máu thịt…
Anh dừng lại một chút, nói: “Vợ ơi, anh sai rồi.”
Trầm Nhứ lườm anh một cái sắc lẹm, giọng bực bội: “Nhỏ thì không yên, già cũng chẳng ra gì.”
Nói xong, cô nắm tay bé Tuế Tuế dẫn vào trong nhà, nhẹ nhàng bảo: “Tuế Tuế mang bánh kem xuống tầng một ăn trước được không? Mẹ có chuyện muốn nói với bố.”
Tuế Tuế gật đầu ngoan ngoãn: “Dạ.”
Nói rồi, bé liếc nhìn chị gái không xa, lại ngẩng đầu nhìn mẹ đang tức giận và bố không dám ho he nửa lời, trong lòng khẽ thở dài, rồi ngẩng mặt lên, giọng ngây thơ hỏi: “Mẹ ơi, cho chị đi với con được không, không thì kem tan mất.”
Nghe vậy, Chu Hành không giấu nổi ánh nhìn tán thưởng dành cho Tuế Tuế.
Lý lẽ đâu ra đấy, đúng là con trai anh có khác.
Trầm Nhứ bất lực thở dài, ngẩng đầu nhìn con gái đang đứng cách đó không xa: “Con dẫn em xuống tầng một ăn bánh trước đi.” Chờ xử lý xong bố con, mẹ sẽ tính sổ với con sau.
Chỉ là câu sau đó Trầm Nhứ không nói ra.
Chu Ân Dư như được đại xá, gật đầu liên tục, dẫn em trai không ngoái đầu lại mà bước vào căn phòng trẻ em dưới tầng một được dành riêng cho hai chị em.
Đợi hai đứa trẻ đóng cửa phòng lại, Chu Hành mới dè dặt lên tiếng: “Vợ ơi…”
Trầm Nhứ nghiêng đầu lườm anh một cái, không nói không rằng quay người lên tầng, rõ ràng là vẫn còn rất giận.
“…”
Thấy vậy, Chu Hành liền nhắn tin WeChat cho Trịnh Viêm nhờ cậu ta trông hai đứa nhỏ ở tầng dưới, rồi vội vã chạy theo: “Vợ ơi, nghe anh giải thích…”
Chu Hành theo Trầm Nhứ lên tầng hai, vào căn phòng nghỉ riêng, rồi tiện tay khóa trái cửa lại.
Trầm Nhứ khoanh chân ngồi trên ghế sofa, mặt mày khó chịu nhìn anh: “Nói đi.”
Chu Hành thầm kêu khổ trong lòng.
Thấy anh không mở miệng ngay, tưởng anh chưa hiểu ý, Trầm Nhứ cố nhẫn nại nhắc lại lần nữa: “Không phải anh định giải thích sao?”
“Phải! Anh phải giải thích!”
Chu Hành vội vàng lên tiếng nhận sai: “Anh xin lỗi vợ ơi, anh sai rồi, không nên đưa con gái đến câu lạc bộ mà lại không trông chừng con bé, để nó đánh nhau với người ta, là lỗi của anh, vợ ơi anh sai rồi.”
“…”
Trầm Nhứ tức đến bật cười: “Gọi là đánh nhau với người ta? Rõ ràng là con bé đơn phương đánh người.”
Cô càng nói càng tức, không nhịn được nói giọng châm chọc: “Không biết là giống ai nữa!”
Chu Hành: “…”
Cảm thấy bản thân vừa bị đá xéo.
Anh ngập ngừng ho khẽ một tiếng: “Cũng chưa đến mức đánh đấm gì nặng nề, không nghiêm trọng lắm đâu…”
“Anh còn bênh con bé à! Anh xem con gái anh bị anh chiều thành cái dạng gì rồi, còn hơn cả con trai! Hai đứa nhà Kỷ Thư Điềm có đứa nào chưa từng bị nó đánh không? Rồi còn cậu bé hôm nay, cao hơn nó rõ ràng, mà nó còn cưỡi lên người ta mà đánh! Tất cả đều do anh chiều hư! Chiều thành tiểu ma nữ rồi đấy!”
“Nó sắp vào tiểu học rồi đấy, cái tính cách này sao mà được? Lúc thầy cô mời phụ huynh, anh định đi à?”
Chu Hành liên tục gật đầu: “Phải phải phải, vợ nói đúng. Lần sau anh nhất định sẽ nhắc nhở con bé, để nó lấy đức phục người.”
“……”
Trầm Nhứ cảm giác như một cú đấm nện vào bông, tức đến nghẹn lời.
Chu Hành: “Đừng giận nữa mà, vợ ơi.”
Vừa nói, anh vừa lấy từ trong tủ lạnh ra một chai nước khoáng, vặn nắp rồi đưa cho Trầm Nhứ: “Vợ nãy giờ nói nhiều thế chắc khát rồi nhỉ, uống chút nước đi.”
“Không uống!”
Dứt lời, Trầm Nhứ đột nhiên như chợt nhận ra điều gì, quay sang nhìn Chu Hành, ngực phập phồng vì tức giận: “Được lắm, Chu Hành, anh học được trò lắt léo với em rồi đấy à? Tránh nặng tìm nhẹ đúng không?”
Chu Hành giật mình: “Anh oan mà vợ ơi, thật sự không có đâu!”
Trầm Nhứ cũng chẳng buồn vòng vo nữa: “Em không đồng ý cho Chu Ân Dư học đua xe! Sau này anh không được dạy con bé nữa!”
“Anh có dạy đâu…” Chu Hành cố gắng chống chế.
“Còn định giấu em à! Lần trước em nghe thấy rồi, con bé nói muốn làm tay đua nữ! Còn vừa nãy nữa, chính miệng con bé lỡ lời, nó vừa thi với thằng bé kia đúng không?”
Trầm Nhứ càng nói càng tức: “Con bé mới có bảy tuổi mà anh đã cho chơi thứ nguy hiểm như thế à!”
Nghe vậy, trong lòng Chu Hành thầm nhủ: Anh thì sáu tuổi đã bắt đầu học lái kart rồi đấy!
Nhưng câu này anh tuyệt đối không dám nói ra trước mặt Trầm Nhứ, đành phải thuận theo: “Phải phải phải, là anh sai, là anh suy nghĩ chưa chu toàn. Hôm đó A Dư sang chơi bảo muốn thử một chút, anh mới đưa con bé thử. Thấy con thích nên anh mới dạy qua loa mấy thứ.”
Nói rồi, Chu Hành tìm cách đánh lạc hướng: “Nhưng mà vợ à, A Dư nhà mình thật sự có năng khiếu lắm, mới học chút mà đã có thể tự mình vào đường đua rồi!”
“Dù thế thì cũng không được!”
Trầm Nhứ kiên quyết: “Trong nhà đã có một người như anh làm em lo sốt vó là quá đủ rồi. Anh thừa biết đua xe nguy hiểm thế nào! Em không muốn nhắc lại nữa!”
Tai nạn năm đó của Chu Hành trong giải đấu ở Las Vegas vẫn hằn sâu trong trí nhớ cô. Ngọn lửa bừng cháy ngùn ngụt ngày ấy mãi là cơn ác mộng không thể xoá nhoà.
Nghe vậy, Chu Hành lập tức hiểu ra.
Trầm ngâm giây lát, Chu Hành gật đầu: “Được, anh đồng ý với em. Còn về phía A Dư, để anh nói chuyện với con bé.”
Trầm Nhứ: “Thật chứ?”
“Thật.”
Giọng người đàn ông trầm thấp dịu dàng, mang theo chút dỗ dành: “Anh mãi mãi đứng về phía em.”