La Nhạc ở sau lưng Lục Trường Không đã không nhịn được.
Con mắt trợn trừng, bước ra một bước, rống ra một tiếng giống như sư tử hống.
“Đang hỏi các ngươi đấy! Cả đám làm sao sợ choáng vàng hết rồi!? Ấp úng cái gì mà ấp úng!?”
Da mặt của vài vị binh lính lắc một cái.
“Khởi bẩm thành chủ đại nhân.”
“Chiến đấu trong thành…đã kết thúc lâu rồi.”
Cuối cùng, một vị binh lính mở miệng nói.
Lục Trường Không sững sờ.
Còn không đợi hắn tiếp tục đặt câu hỏi, binh lính đã kể những chuyện đã xảy ra cho hắn nghe.
“Ba nhà Lưu, Chúc, Trần đã bị thiếu chủ dùng tội mưu phản để khám gia diệt tộc, cường giả Kiếm phái cũng toàn bộ bị giết hết, mấy trăm Nho sinh đã nhục mạ thiếu chủ ở trên Bắc Lạc hồ cũng đã bị ra lệnh đưa vào đại lao để cắt cổ…”
Lời nói của binh lính cũng không chậm, vang lên bên tai của Lục Trường Không cùng La Nhạc, lại phảng phất như tiếng sấm rền vang.
Cái quái gì thế!?
Tình báo trước đó…không phải như vậy a?
Bằng cách nào lại có thể ngược lại thế?
Da mặt Lục Trường Không có hơi run rẩy, nói.
“Thật chứ?”
Tên binh linh vừa bẩm báo kia có chút run rẩy, sắp khóc tới nơi, hắn chẳng lẽ còn dám báo cáo sai hay sao ?
“Những binh lính trông coi tường thành sao chỉ còn có mấy tên, những người khác đâu? Thương vong nghiêm trọng à?”
Lục Trường Không tiếp tục hỏi.
Binh lính ôm quyền: “Khởi bẩm thành chủ, trận chiến này…Có mười tám huynh đệ bị thương, chết thì có ba người.”
“Còn những người khác…tất cả đã bị La thống lĩnh ra lệnh đi dọn dẹp thi thể.”
Một chiếc xe ngựa ở giữa ba trăm thiết kỵ, bỗng nhiên truyền ra một âm thanh kinh ngạc.
“Không thể nào, Kiếm phái thất hiệp tới tận năm người, các ngươi dựa vào cái gì mà có thể thắng được!?”
Trong xe ngựa, truyền đến âm thanh chất vấn của Mạc Thiên Ngữ.
Trong chốc lát, sắc mặt của Lục Trường Không trầm xuống.
“Mạc Thiên Ngữ, Lục mỗ đã nói rồi, những lời nói hành động của các hạ đều phải tự mình chịu trách nhiệm, chẳng lẽ bởi vì một quẻ của các hạ, con ta liền không xứng đáng để sống sao?”
Lục Trường Không nghe được câu nói của Mạc Thiên Ngữ, vẻ mặt thoáng cái trở nên lạnh băng.
La Nhạc cũng bất thiện nhìn chằm chằm vào Mạc Thiên Ngữ.
“Nếu không phải ngươi là thủ đồ của Quốc sư, ngay bây giờ Lục mỗ đã chém ngươi rồi.”
Lục Trường Không thản nhiên nói.
Mạc Thiên Ngữ cũng không có ngu, biết là câu nói nói sai, tuy nhiên, kiêu ngạo ở trong lòng hắn khiến hắn không có nhận sai, chẳng qua là hướng về phía Lục Trường Không mà chắp tay.
Sau đó, từ bên trong Nho sam của mình, hắn lấy ra ba cái đồng tiền, tỉ mỉ quan sát.
Quẻ của hắn, chẳng lẽ lại sai rồi!?
Lục Trường Không hít sâu một hơi, nghiên đầu sang chỗ khác, nhìn về phía những binh linh, nheo con mắt lại, chậm rãi nói.
“Tốt, rất tốt,…Phiên nhi bình an là tốt rồi.”
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà, Lục Phiên tựa hồ đã xử lý tốt rồi.
Biết được Lục Phiên an toàn, Lục Trường Không lại không còn vội vã hồi Lục phủ.
Hắn muốn thay Lục Phiên thu dọn tàn cuộc.
. . .
“Kiếm phái thất hiệp đi tới năm vị, trừ phi Lục Trường Không tọa trấn Bắc Lạc, dùng ba trăm võ nhân xây dựng thành thiết kỵ tinh nhuệ để vây giết…Bằng không, dùng quân trấn giữ lực lượng Bắc Lạc thành, Lục Bình An chắc chắn phải chết.”
“Ta không tin. . .”
Trong xe ngựa.
Mạc Thiên Ngữ gãi gãi cái đầu rối tóc của mình, dùng tay hoa bóp bóp lấy đồng tiền, uống một ngụm hồ lô rượu, rồi quăng đồng tiền lên, phun một ngụm rượu ra tạo thành sương mù.
Đồng tiền xoay tròn bên trong sương mù rượu, xong rơi xuống lòng bàn tay hắn.
Hắn nheo mắt lại, ánh trăng chiếu rọi qua cửa xe ngựa, suy nghĩ quẻ tượng.
“Vẫn là quẻ đại hung, con trai Lục Trường Không…rõ ràng là tai kiếp khó thoát mới đúng chứ.”
Mạc Thiên Ngữ thu hồi đồng tiền lại, có chút sốt ruột mà nắm tóc mình lại.
“Không được, ta phải đứng ở trước mặt Lục thiếu chủ tính một quẻ mới được, tính toán tánh mạng của người này.”
“Đi Lục phủ.”
Mạc Thiên Ngữ hô với xa phu.
. . .
Lục phủ.
Bên trong biệt viện của Lục Phiên.
Cảnh Viết gánh vác hộp kiếm màu vàng làm từ gỗ lê, xếp bằng ngồi dưới mắt đất.
Nhìn bầu trời đêm với muôn ngàn vì sao, có chút muộn phiền.
Hắn còn sống.
Giờ phút này, hắn hồi tưởng lại Lục Phiên ngồi trên xe lăn, ánh mắt đạm mạc nhìn hắn, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Vốn dĩ, hắn cho mình đầu hàng thì vẫn có thể sống, tuy nhiên, câu nói “Cho ta một lý do để cho ngươi sống” của Lục Phiến khiến cho tâm Cảnh Việt lạnh đi một nửa.
Nếu như hắn không cho được lý do, đó chính là chết.
Thế lực Kiếm phái ở bên trong Bắc Lạc thành đã bị Lục Phiên dùng tuyệt thực lực mạnh mẽ, trực tiếp đào đi.
Bốn vị Kiếm phái thất hiệp đã bị giết chết.
Còn hắn, nếu không phải cái khó ló cái khôn, giao ra tất cả Bàn Huyết thuật cùng với Kiếm thuật trọng yếu nhất trong Kiếm phái, dùng những cái này để đổi tính mạng, e rằng…Dù cho hắn có đầu hàng, kết quả cũng chỉ là cái đầu lăn ở trên đường mà thôi.
Bởi vì…hắn biết quá nhiều.
Trăng sáng lạnh lẽo, tựa như trái tim băng lãnh của Cảnh Việt.
Hiện tại, Cảnh Việt đã không còn là Kiếm phái thất hiệp, hắn có một thân phận hoàn toàn mới.
Nô bộc của Lục thiếu chủ.
Thuộc chủng người không ai để ý.
Không sai, vì mạng sống của mình, Cảnh Việt không chỉ bán Bàn Huyết thuật cùng Kiếm thuật, mà hắn còn bán cả bản thân mình nữa.
Nhưng mà, hắn cũng không có cảm giác nhục nhã.
Cho tới bây giờ, hắn chỉ có suy nghĩ.
Còn sống…chẳng lẽ không tốt sao?
Ngẩng đầu lên nhìn nóc phòng của Lục Phiên, Ngưng Chiêu mặc một bộ váy trắng đang ngồi xếp bằng lại, ánh trăng chiếu rọi lên thân thể nàng, giống như là trích tiên xuất trần, phong hoa tuyệt đại.
Ngưng Chiêu đang nhắm hai mắt lại, yên lặng vận khí, chợt trong lòng có cảm giác, lông mi khẽ rồi, rồi mở mắt ra.
Ánh mắt đạm mạc lườm Cảnh Việt một cái.
Vẻ mặt Cảnh Việt cứng đờ, hướng về phía Ngưng Chiêu nở ra một nụ cười cứng đờ.
Bỗng nhiên, Ngưng Chiêu ngẩng đầu, lông mày nhíu lại, nhìn về phía ngoài phủ.
Trong sân, ánh mắt của Cảnh Việt cũng đồng thời co rút lại.
Bên ngoài Lục phủ.
Năm con ngựa lôi lấy một chiếc xe ngựa lộng lẫy, đang dần dừng lại, ngựa hí lên một tiếng.
Mạc Thiên Ngữ tóc tai bù xù, cầm lấy một cái hồ lô, đi ra xe ngựa.
Thấy đại môn Lục phủ đóng chặt lại, Mạc Thiên Ngữ nheo mắt.
Hắc cân đo hồ lồ trong tay, sau đó, đôi giày cỏ được hắn mang trên chân đang được rũ xuống chợt đạp lên khung xe.
Thân thể tiêu sái của hắn bay lên không trung, nhảy lên nóc nhà Lục phủ, dẫm lên gạch ngói, vận dụng khinh công, đi sâu vào bên trong Lục phủ.
Chương 44: Ngươi có thể coi số mạng của chính mình sao? Chương 44: Ngươi có thể coi số mạng của chính mình sao?Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Ánh trăng nhẹ nhàng xuyên qua cửa gỗ khắc hoa văn đỏ thắm, phân thành nhiều tia nhỏ chiếu lên tờ giấy tuyên nằm trên bàn đọc sách, phản xạ tia sáng óng ánh.
Trên một chiếc giường gỗ, màn trướng đã rủ xuống.
Thấp thoáng bóng hình Lục Phiên ngồi xếp bằng ở trên.
Suy nghĩ lóe lên, bảng điều khiển hệ thống hiện ra.
Kí chủ: Lục Phiên
Xưng hào: Luyện Khí sĩ (vĩnh cửu)
Cấp độ luyện khí: 2(3 tầng tiến độ: 100/ 1000 sợi)
Cường độ linh hồn: 11(có thể trao đổi: 2)
Cường độ thân thể: 1(có thể trao đổi: 1)
Linh khí: 92 sợi
Ban thưởng cải tạo: 《 Sáng Tạo Huyền Luyện Khí Thiên 》
Nhận xét cấp độ thế giới đang ở: Ngũ Hoàng đại lục 【 đê võ 】
Quyền hạn: 【 nhiệm vụ 】, 【 Truyền Đạo đài 】, 【 Truyền tải linh khí 】
Quyền hạn khác: 【 Vạn Pháp Hồng Lô (LV 1) 】
Linh cụ: Linh Áp Kỳ Bàn (huyền giai hạ phẩm)
Điểm thuộc tính có thể sử dụng: 10
Lục Phiên khóe miệng hơi nhếch lên, thu hoạch được 10 điểm thuộc tính, đây là niềm vui ngoài ý muốn, khiến cho hắn có chút thỏa mãn.
Sờ cằm, suy tư và phân tích nửa ngày.
Lục Phiên quyết định sử dụng 10 điểm thuộc tính.
Tăng 9 điểm vào cường độ linh hồn, 1 điểm tăng thêm cho cường độ thân thể.
Mà cường độ linh hồn Lục Phiên cũng chính thức tăng đến 20 điểm, cường độ linh hồn có thể trao đổi còn thừa 11 điểm.
Oanh!
Sau khi phân phối sử dụng xong 10 điểm thuộc tính.
Lục Phiên ngay lập tức cảm giác linh hồn mình lại một lần nữa được gột rửa.
Như thể trí tuệ đã được khai sáng, đôi mắt của hắn trong bóng đêm trở nên vô cùng sáng ngời, phát ra ánh sáng chói lóa.
Cường độ linh hồn mỗi lần tăng lên qua mốc 10 điểm, đều cảm nhận rõ cảm giác linh hồn tăng cường.
Lục Phiên cảm thấy toàn bộ giác quan, ý thức của mình trở nên nhạy bén hơn, dường như máu chảy trong người cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Năng lực khống chế đồ vật tăng lên, vốn dĩ chỉ có thể khống chế xe lăn đổi hướng, bây giờ, e rằng có thể khống chế xe lăn di chuyển một cách bình thường .
Đây là nhờ linh hồn được tăng trưởng.
Lục Phiên trong lòng suy nghĩ, có lẽ, thuận theo cường độ linh hồn được tăng trưởng, về sau, có thể sẽ đạt tới trình độ mà người tu tiên gọi là thần thức.
Một sợi thần thức vượt vạn dặm, trong lòng biết hết chuyện thế gian.
Thu hồi suy nghĩ, Lục Phiên để tâm tình trong lòng lắng xuống.
Hắn cũng không có vui sướng đến mức đầu óc choáng váng, muốn làm cho đê võ đại lục biến thành thế giới Huyền Huyễn, chỉ riêng bản thân hắn mạnh lên thôi là chưa đủ.
Di chuyển sự chú ý vào cột Truyền Đạo đài.
Ngay khi tinh thần của Lục Phiên chuẩn bị đi vào bên trong Truyền Đạo đài… Lục Phiên hơi nhíu lông mi.
Ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài cửa gỗ khắc hoa văn đỏ thắm.
Trên nóc nhà của Lục phủ.
Có một người, mang theo hồ lô rượu, chân đạp gạch ngói, người nhẹ như yến, tiêu sái tới.
Nho sam tung bay, bộ ngực để trần, đầu tóc xõa ra tung bay trong gió.
Cái tên này. . . Là ai?
Lục Phiên hơi nghi hoặc một chút.
Hắn đại khai sát giới tại Bắc Lạc thành làm cho lòng người bàng hoàng.
Thế mà còn có người đêm khuya dám đi vào Lục phủ.
Đây là kẻ tài cao gan cũng lớn, hay là người. . . Không sợ chết?
. . .
Ngưng Chiêu từ trên nóc nhà đứng lên, váy trắng phiêu đãng, đôi mắt lấp lánh.
Trong tay nàng, rút ra một thanh Thiền Dực kiếm, thân kiếm như trong suốt, ở dưới ánh trăng, lập lòe như ánh sáng chiếu xạ của phiến băng.
“Các hạ là ai?”
“Đêm khuya xông vào Lục phủ chính là tội chết.”
Ngưng Chiêu xõa tóc dài ra, tung bay trong gió, lời nói lạnh lùng, quanh quẩn trong đêm tối.
Bên trong biệt viện.
Cảnh Việt khép hai ngón tay lại, ”vụt”, từ trong hộp kiếm rút ra một thanh kiếm, nắm chặt trong tay.
Đây coi như là lần thể hiện đầu tiên sau khi hắn trở thành nô bộc của Lục Phiên, mặc dù bất đắc dĩ, thế nhưng. . .
Vì muốn tạo cho Lục Phiên một ấn tượng tốt về mình, lần xuất thủ này, hắn sẽ cố gắng thêm chút sức nữa.
Trên mái hiên, Mạc Thiên Ngữ đạp lên ngói xanh, tiêu sái tới, vậy mà không có phát ra một tiếng động nào, khinh công cực kì cao minh.
“Cuồng nhân múa bút họa giang sơn, gieo tiền định quẻ cười thiên kiêu!”
“Nho giáo đại đồ đệ. . . Mạc Thiên Ngữ!”
Cảnh Việt là một trong Kiếm phái thất hiệp, ánh mắt tự nhiên phi phàm, nhận ra người này, tóc tai bù xù, lồng ngực để trần, cầm hồ lô rượu trong tay, Mạc Thiên Ngữ.
Người giữ cửa thư các của Quốc sư, nho giáo đại đồ đệ, bên trong Chư Tử Bách Gia vẫn có chút có danh tiếng.
Trên nóc nhà.
Mạc Thiên Ngữ uống một hớp rượu, rượu rơi tung tóe , tiếng cười khẽ phiêu đãng truyền ra.
“Cô nương, tại hạ đêm khuya tới chơi có chút đường đột , tuy nhiên, tại hạ phụng lệnh quốc sư, tới thăm viếng công tử nhà ngươi, kính xin gặp công tử nhà ngươi một lần.”
Ngưng Chiêu đôi mắt lóe lên sự lạnh lùng.
“Các hạ cái này gọi là tự tiện xông vào, không phải là thăm viếng. . .”
“Rút đi, bằng không. . . Chết.”
Ngưng Chiêu trả lời lạnh lùng, giọng cũng không lớn, dường như sợ đánh thức Lục Phiên, cho nên nói nhỏ.
Mạc Thiên Ngữ cho rượu vào miệng, lại tiếp tục cười ha hả.
“Ta tính toán hai quẻ, liên quan đến công tử nhà ngươi, đều có sai lầm, vì tìm ra nguyên nhân, hôm nay, ta nhất định phải ngay trước mặt công tử nhà ngươi, bói một quẻ.”
Mạc Thiên Ngữ đạp lên ngói xanh mà tới, trên thân nho sam bồng bềnh.
Trong giọng nói thể hiện sự tùy tiện và không sợ hãi.
Ngưng Chiêu chân mày cau lại.
Dưới đất, Cảnh Việt hai ngón tay đập vào hộp kiếm sau lưng.
Ba thanh kiếm còn lại cũng đều bắn ra.
“Nghe đồn nho giáo đại đồ đệ Mạc Thiên Ngữ, danh xưng cuồng nhân, không phục thiên, không phục địa, ngoại trừ phu tử nho giáo ra, không phục bất cứ ai khác, hôm nay gặp mặt. . . Quả nhiên danh bất hư truyền, cuồng vọng vô cùng.”
Cảnh Việt nói.
Lời nói hạ xuống, thân thể của hắn đột nhiên xoay tròn, hai chân cong ra phía sau, đá vào chuôi kiếm của ba thanh trường kiếm mới từ hộp kiếm bay ra.
Lập tức, ba thanh kiếm, mạnh mẽ lao đi.
Kiếm phái, Phi Kiếm thuật.
“Ta nói Kiếm phái làm sao lại bại, thì ra có một kẻ phản bội như ngươi.”
Mạc Thiên Ngữ, tay cầm hồ lô, khinh thường liếc mắt nhìn Cảnh Việt.
Ực một hớp rượu.
Từ trong miệng phun ra.
Rượu bay khắp nơi, dường như hóa thành một khối sương mù bằng rượu, dưới ánh trăng, tựa Thần Long xuất thế.
Cùng ba thanh phi kiếm đụng vào nhau, trong mỗi một giọt rượu, đều ẩn chứa lực lượng ngàn quân.
Kiếm của Cảnh Việt lập tức bị đánh bay, rơi xuống trên nóc nhà.
“Một kẻ yếu ớt, không thú vị.”
Mạc Thiên Ngữ cười nhạt.
Trong tiểu viện, Cảnh Việt khuôn mặt run lên, quả nhiên là kẻ hung hãn, nho giáo đại đồ đệ. . . Không phải hắn có thể chống lại.
Giờ khắc này, Cảnh Việt nội tâm đã muốn bỏ chạy.
Nhưng mà. . .
Hắn bỗng nhiên lại có chút ưu thương, bởi vì hắn phát hiện, bây giờ thân phận của hắn, không cho phép hắn tự do tự tại quay đầu bỏ chạy.
Cuộc sống trước kia, không trở về được nữa rồi.
Thế nhưng, hắn lại nghĩ tới sức mạnh quỷ thần khó lường của Lục Phiên .
Lập tức, trong lòng tự tin mười phần, vung kiếm lên, đạp tường bay lên muốn xung phong mà đi.
Trên nóc nhà.
Mạc Thiên Ngữ một cước giẫm nát một viên gạch ngói, từ trên nóc nhà nhẹ nhàng bay xuống.
Mũi chân đạp lên mũi kiếm của Cảnh Việt đâm tới, thế mà ép cho Cảnh Việt rơi xuống dưới. Mạc Thiên Ngữ cười to, âm thanh từ đêm tối vang lên trong viện nhỏ.
Phía trên đỉnh đầu của hắn, từng vòng từng vòng khí lưu hội tụ lại.
Nho giáo. . . Hạo nhiên khí!
Đông!
Mạc Thiên Ngữ miệng lưỡi lưu loát, đọc nhấn mạnh rõ từng chữ, như từng cây kim đâm xuống.
Cảnh Việt chỉ cảm thấy đinh tai nhức óc, kiếm trong tay đều cầm không ổn định.
Phốc!
Cảnh Việt miệng phun ra máu, thân thể bay đi, rơi xuống đất, liên tục lùi lại.
Mỗi một bước đạp xuống, đều để lại dấu chân trên mặt đất.
“Kiếm phái thất hiệp đều xuất hiện may ra còn tạm được, chỉ bằng ngươi. . . Còn kém xa lắm.”
Tại bên trên mặt đất.
Mạc Thiên Ngữ khoan thai rơi xuống, giơ lên hồ lô rượu, ngửa đầu ực một hớp rượu, rượu từ trên cằm chảy xuống áo, quanh quẩn thanh âm cười khẽ.
Trên nóc nhà.
Ngưng Chiêu giương lên Thiền Dực kiếm, nhìn xem Mạc Thiên Ngữ, có chút nghiêm trọng.
Vẻn vẹn trước mắt một vị Mạc Thiên Ngữ, cũng hơn hẳn mấy trăm nho sinh lúc trước trên Bắc Lạc hồ!
Nếu là nàng và Nhiếp Trường Khanh hợp lại, có lẽ có sức đánh với Mạc Thiên Ngữ một trận.
Tuy nhiên, Nhiếp Trường Khanh tối nay chẳng biết tại sao, nghe âm thanh lớn như vậy cũng không xuất hiện.
Bỗng nhiên.
Ngưng Chiêu chân mày đang nhíu từ từ giãn ra.
Nàng nhìn về phía phòng Lục Phiên.
Cửa gỗ khắc hoa đang đóng chặt, bỗng nhiên bị một lực lượng mạnh mẽ đẩy ra, “Bành” một tiếng nổ vang.
Trong phòng, có giọng nói đạm mạc , ung dung truyền ra.
“Là ai dạy ngươi nửa đêm quấy nhiễu giấc mộng của bản công tử…”
Lời nói của Lục Phiên từ trong nhà truyền ra.
Một cơn gió lớn bỗng nhiên từ trong phòng quét tới.
Tại nơi Mạc Thiên Ngữ đứng, nho sam trên người hắn bay phấp phới, tóc bay tán loạn không ngừng.
“Lục thiếu chủ, tại hạ là đại đồ đệ dưới trướng quốc sư, nho giáo Mạc Thiên Ngữ, phu tử phái ta đến mang ngươi vào kinh thành.”
“Mặt khác, tại hạ bói toán cực chuẩn, nhưng khi tính quẻ cho Lục thiếu chủ lại sai hai lần. . .”
“Cho nên, muốn bói một quẻ miễn phí cho Lục thiếu chủ.”
Mạc Thiên Ngữ cầm hồ lô rượu, híp mắt.
Hắn tại Đế Kinh, có danh hiệu cuồng nhân, là kẻ tài cao gan cũng lớn, thật đúng là chưa sợ người nào, ngay cả Lục Trường Không là trọng thần quan cao, chức trọng đều bị hắn bỏ qua, thậm chí chỉ thẳng mặt mà chửi.
Hôm nay hắn vào cửa, thái độ đối với Lục Phiên đã coi là khách khí.
Nhưng mà, hắn vừa dứt lời.
Trong phòng, có tiếng cười vang lên.
“Đây là lý do ngươi nửa đêm đến quấy nhiễu giấc mộng của ta?”
“Vào viện nhỏ của ta, ngươi có thể coi số mạng cho chính mình sao?”
“Tính toán số mệnh của ta, ngươi xứng sao?”
Lời nói đạm mạc, từ trong nhà truyền ra.
Sau mỗi câu nói, đều có âm thanh một quân cờ rơi trên bàn cờ.
Ba câu ba quân cờ. . .
Trong biệt viện, linh áp bỗng nhiên liên tục tăng lên.
Đồng thời. . .
Trong phòng, gió lớn gào thét, một bàn tay do khí lưu màu xanh lam hội tụ mà thành, năm ngón tay bày ra, ngón giữa chồng lên ngón trỏ, hiện lên hình ảnh hạ quân cờ xuống.
Đỉnh đầu Mạc Thiên Ngữ, chính là nơi quân cờ hạ xuống.
Chương 45: Khi nào Quốc sư đến, khi đó hắn mới được thả ra. Người dịch:Duy CườngOanh!
Bên trong căn nhà nhỏ, cuồng phong đột nhiên nổi lên.
Bàn đá, ghế đá đều bị gió cuốn lung la lung lay, cây cối trong sân cũng bị thổi đến nghiêng ngả, lá rụng bay tán loạn giữa không trung.
Gương mặt của Mạc Thiên Ngữ đỏ lên, hai tròng mắt đột nhiên co lại, tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Người bên trong phòng, chưa từng lộ diện, nhưng uy áp mạnh mẽ tràn ra ngoài, khí thế khủng bố đáng sợ tựa như thần ma xuất thế!
Áp lực cực lớn phủ xuống, làm cho máu tươi trong cơ thể Mạc Thiên Ngữ dường như bắt đầu đọng lại.
Hắn có cảm giác, dường như đã trở lại Kinh thành, về trong thư các, bản thân giờ phút này đang đối mặt với lão phu tử trong cơn phẫn nộ.
Thật ra, thực lực của Mạc Thiên Ngữ không hề yếu, đã đạt tới cảnh giới Thất hưởng Tông sư, ở độ tuổi của hắn, có được thực lực như vậy không phải là việc dễ dàng, đây cũng là vốn liếng để hắn kiêu ngạo.
Thế nhưng, đối diện với bàn tay đang đánh tới, thực lực Thất hưởng Tông sư mà hắn từng rất tự hào bỗng trở nên yếu ớt, vô lực.
Quần áo trên người Mạc Thiên Ngữ bị ép dán chặt vào thân thể, mái tóc cũng bị thổi ngược về phía sau.
Trên bàn tay do khí lưu màu xanh nhạt hội tụ, ngón giữa chồng lên ngón trỏ, giống như đang kẹp một viên cờ chuẩn bị đặt xuống.
Bành!
Hồ lô rượu trong tay Mạc Thiên Ngữ trực tiếp nổ tung.
Máu tươi từ trong mũi miệng của hắn trào ra.
Trên đỉnh đầu, Nho gia hạo nhiên khí mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, bị một chỉ này điểm đến sụp đổ, đứng trước ngón tay này, hạo nhiên khí mà hắn từng tùy ý dùng để trấn áp Cảnh Việt, bỗng trở nên mỏng manh như giấy.
Xoạt xoạt.
Áp lực to lớn không thể địch nổi, mênh mông như núi cao, rơi xuống đỉnh đầu Mạc Thiên Ngữ.
Làm cho thân thể của hắn phải khom lại.
Oanh.
Một luồng sóng khí vô hình tràn ra.
Mạc Thiên Ngữ cảm thấy mặt đất dưới chân nổ tung lên, trên thân truyền đến từng trận đau đớn tận xương tủy.
Hai mắt hắn tối sầm lại, toàn thân máu thịt be bét, tri giác lâm vào trong hỗn loạn.
Trong sân, áp lực đột nhiên tiêu tán.
Cuồng phong cũng từ từ lắng lại…
Đang có mặt ở hiện trường, không biết vô tình hay cố ý, uy áp cũng rơi vào trên thân của Cảnh Việt.
Khuôn mặt của hắn chợt đỏ bừng, thân hình quỳ rạp trên mặt đất, thần sắc tỏ ra cực kỳ bi thương, oan ức.
“Công tử… Chúng ta là người một nhà a!”
Trong cổ họng của Cảnh Việt chật vật phát ra tiếng kêu ủy khuất.
Dứt lời, áp lực liền biến mất.
Cảnh Việt cảm giác được luồng sức mạnh đè ép toàn thân hắn đang từ từ tiêu tan, lúc này, hắn đã có thể miễn cưỡng ngẩng đầu lên.
Ánh trăng sáng ngời lạnh lẽo rơi xuống.
Xung quanh sân nhỏ giống như vừa trải qua một cơn bão tàn phá, có chút hỗn loạn, lá rụng đầy đất, bàn đá, ghế đá sụp đổ nằm ngổn ngang.
Thế nhưng, điều làm cho Cảnh Việt kinh hãi nhất không phải là những cái này, mà là… Trong sân, trên mặt đất đột ngột mọc lên một cái đầu.
Chủ nhân của cái đầu kia, chính là một chiêu đánh bại hắn, nho giáo đại đệ tử… Mạc Thiên Ngữ!
Lúc này Mạc Thiên Ngữ.
Hình tượng cực kỳ thê thảm.
Lúc trước tùy tiện, phong lưu tiêu sái, đã sớm không cánh mà bay, như mây khói thoáng qua.
Cả người hắn bị một bàn tay từ trên trời giáng xuống, đập vào trong mặt đất, giống như một cây củ cải.
Chỉ còn mỗi một cái đầu lẻ loi trơ trọi ở bên ngoài, quanh thân máu tươi không ngừng tuôn ra.
Cảnh Việt hít vào một hơi khí lạnh, thân thể không ngừng run rẩy.
Hiện tại hắn nghĩ lại vẫn còn sợ.
May mắn bản thân lúc đầu cực kỳ quả quyết, thấy tình thế bất lợi liền lập tức nhanh chóng đầu hàng, bằng không… Kết cục của hắn, so với đang nửa sống nửa chết Mạc Thiên Ngữ chỉ sợ cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Thủ đoạn của công tử… Quả thật là quỷ thần khó lường!
Mạc Thiên Ngữ thân là nho giáo truyền nhân, thực lực đạt đến thất hưởng Tông sư. Công pháp, bí thuật tu hành tất nhiên đều là đứng đầu đương đại.
Một lời có thể làm cho phong vân biến ảo, tu vi hạo nhiên chính khí chấn động thế nhân.
Thế nhưng, một vị có thể tại Đại Chu tung hoành ngang dọc… Giờ phút này lại bị một bàn tay giống như phủi bụi, nhẹ nhàng liền đánh vào trong lòng đất.
Thoáng qua.
Thân hình của Ngưng Chiêu đột nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng rơi xuống, Thiền Dực kiếm lay động dưới trăng tỏa ra ánh sáng lóng lánh, quang mang làm cho lòng người cảm thấy lạnh lẽo tận xương cốt.
Nàng lạnh nhạt nhìn xem Mạc Thiên Ngữ, trong thâm tâm không có một chút cảm giác đồng tình, thương hại.
Đều là bản thân hắn tự chuốc lấy.
Nàng đã từng khuyên can, nhưng Mạc Thiên Ngữ ỷ vào thực lực, tự cao tự đại, chỉ thích làm theo ý mình, lại cả gan muốn xem bói cho công tử.
Cuối cùng rơi vào kết quả thê thảm như ngày hôm nay.
Tuy nhiên, Ngưng Chiêu cũng có chút ngạc nhiên…
Dựa vào tính tình hẹp hòi, có thù tất báo của công tử, thế mà không có tại chỗ giết chết Mạc Thiên Ngữ.
Miệng mũi của Mạc Thiên Ngữ không ngừng tràn ra máu tươi, toàn bộ thân thể, bị một ngón tay đánh vào trong lòng đất.
Lúc này, ý thức của hắn đã hơi mơ hồ.
Lục Phiên từng hỏi hắn, có thể tự xem xét vận mệnh của mình hay không.
Thật ra… Trước khi rời kinh, Mạc Thiên Ngữ đã từng tính cho mình một quẻ.
Một quẻ kia, biểu hiện rõ ràng là đại cát…
Nhớ tới một quẻ đó, trong lòng Mạc Thiên Ngữ lại dâng lên nỗi buồn, đại cát… Cái rắm!
Vừa rồi, trong tích tắc đó, hắn đã tại trước cửa địa ngục đi dạo một vòng.
Giờ phút này, toàn thân hắn đau nhức, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.
Hắn chợt nhớ lại, từng có lúc, quốc sư ngồi trên ghế xích đu trước cửa thư các, cùng hắn nói về vấn đề sinh tử, lúc đó khuôn mặt của quốc sư thỉnh thoảng hiện lên nét buồn vô cớ.
Thì ra… Cảm giác tử vong, đáng sợ như vậy.
Mạc Thiên Ngữ nhìn về phía căn phòng nhỏ, tối đen như mực.
Từ đầu đến cuối, người ở trong phòng chưa từng xuất hiện, thậm chí mặt đều không lộ ra, chỉ là nói ba câu, hạ xuống ba quân cờ, hắn liền biến thành như vậy.
Mạc Thiên Ngữ hít một hơi dài, làm cho máu tươi chảy ngược vào trong cổ họng, sặc hắn phát ra từng tiếng ho khan.
“Bắc Lạc Lục thiếu chủ… Chẳng lẽ có thần ma uy thế?”
“Công tử, người này xử lý như thế nào?”
Ngưng Chiêu tay cầm Thiền Dực kiếm, toàn thân khoác lên ánh trăng, nhìn về trong phòng hỏi.
Cảnh Việt đứng lên, đem kiếm thu về trong hộp, trong thâm tâm cũng bắt đầu nổi lên cảm giác hồi hộp.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, không có một tia sáng phát ra. Một lát sau, có âm thanh nhàn nhạt vọng ra.
“Giết.”
Lời nói nhẹ nhàng, quanh quẩn trong sân.
Ngưng Chiêu sắc mặt không thay đổi, nắm chặt Thiền Dực kiếm, gật đầu.
“Vâng.”
Da mặt Cảnh Việt lập tức run rẩy.
Đây chính là Mạc Thiên Ngữ, nho giáo đại đệ tử… Môn đồ của quốc sư Đại Chu, Lục Phiên liền muốn tùy tiện như vậy giết chết, chẳng lẽ không sợ làm cho quốc sư nổi giận?
Cảnh Việt há to miệng, muốn khuyên nhủ Lục Phiên. Tuy nhiên, lời nói lên đến cổ họng đột nhiên nghẹn lại… Hắn sợ.
Vạn nhất vừa mở miệng khuyên can, Lục Phiên lại cảm thấy hắn dám nghi ngờ quyết định của bản thân, trong cơn nóng giận, đem hắn cũng cùng một chỗ giết chết, vậy không phải là vô duyên vô cớ bị chết oan?
Cho nên Cảnh Việt hết sức thức thời, ngậm miệng không thốt ra một lời.
Ngưng Chiêu tay nắm Thiền Dực kiếm giơ lên, dưới ánh trăng làn da của nàng phảng phất lóe ra hào quang, trắng như bạch ngọc, váy trắng bay múa phất phới.
Nàng vén tay áo, giơ kiếm, ý định một kiếm chém đầu của Mạc Thiên Ngữ.
Bỗng nhiên.
Ngoài phòng, một thân ảnh mặc y phục đen lưng hơi còng, trong nháy mắt hạ xuống.
“Công tử, tuyệt đối không thể.”
Lão Hoàng rơi xuống đất, thần sắc cực kỳ hoảng hốt, vội vàng hô lên một tiếng.
Động tác của Ngưng Chiêu hơi ngừng lại.
Bên ngoài sân nhỏ, có tiếng leng keng vang lên.
Mấy đạo thân ảnh nhanh chóng lướt tới, bước vào trong sân.
Lục Trường Không một tay cầm mũ giáp, tay kia khoác lên trường đao đeo bên hông, một thân thiết giáp khí chất lạnh lùng đi tới.
La Nhạc theo sát sau lưng hắn.
Hai người bước vào trong sân nhỏ, nhờ vào ánh trăng, liền thấy được cái đầu của Mạc Thiên Ngữ trồi lên trên mặt đất. Trong lòng của Lục Trường Không cùng La Nhạc đồng loạt giật mình, nếu không phải Mạc Thiên Ngữ hơi nhúc nhích một chút, cả hai còn tưởng rằng đầu của hắn đã bị cắt xuống, đặt trên mặt đất.
“Ngưng tỷ, dừng tay lại đi.”
Từ trong phòng, lời nói của Lục Phiên nhẹ nhàng vọng ra.
Thật ra hắn đã sớm cảm ứng được Lục Trường Không đang chạy tới.
“Phiên nhi, thân thể ngươi không có việc gì chứ.”
Lục Trường Không nhìn về phía căn phòng nhỏ, lo lắng hỏi.
Đối với Mạc Thiên Ngữ bị chôn trên mặt đất, chỉ còn thừa cái đầu bên ngoài, hắn không hề quan tâm.
Nếu sau lưng Mạc Thiên Ngữ không có quốc sư làm chỗ dựa.
Chỉ bằng vào việc hắn ban đêm xông vào Lục phủ, đã đủ để Lục Trường Không giết chết hắn.
Có tiếng xoạt xoạt từ trong phòng vang lên.
Ngưng Chiêu liền thu hồi Thiền Dực kiếm, đi vào trong phòng. Chỉ chốc lát sau, xe lăn được đẩy ra.
Ánh trăng lạnh lẽo rơi xuống, chiếu vào trên thân thể của thiếu niên ngồi trên xe lăn.
“Làm phiền phụ thân quan tâm, hôm nay hài nhi tâm tình dễ chịu, suy nghĩ thông suốt, trôi qua rất là vui vẻ.”
Trên xe lăn, vang lên tiếng cười khẽ của Lục Phiên .
Trong sân.
Mạc Thiên Ngữ cuối cùng cũng gặp được Lục Phiên.
Một nhân vật đáng sợ, chỉ bằng một cái tát, suýt chút nữa lấy mạng hắn.
Thì ra lại là một người tàn tật ngồi trên xe lăn, khuôn mặt tuấn tú, thoạt nhìn vô hại, như là thiếu niên hiền lành ở nhà bên.
Lục Trường Không ân cần hỏi han Lục Phiên rất lâu.
Hai cha con, ở dưới ánh trăng trò chuyện cực kỳ vui vẻ.
Dường như đã triệt để lãng quên đi Mạc Thiên Ngữ.
“Phụ thân, người này mặc dù là đại đệ tử của quốc sư, nhưng hắn quấy rầy giấc ngủ của hài nhi, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha… Mấy ngày nay liền để hắn bị chôn ở đây, chờ quốc sư đích thân đến nhận người.”
“Khi nào quốc sư đến, hắn sẽ được ra khỏi mặt đất.”
Lục Phiên thản nhiên nói.
Ngữ khí không có chút chỗ trống nào để thương lượng. Nói xong, liền ra lệnh để Ngưng Chiêu đẩy hắn trở về phòng.
Lục Trường Không cười cười, cũng không có ý định xin tha cho Mạc Thiên Ngữ.
Khuôn mặt hắn như cười như không nhìn thoáng qua Mạc Thiên Ngữ, sau đó mang theo La Nhạc cùng Lão Hoàng rời đi biệt viện của Lục Phiên, ra khỏi biệt viện, liền để La Nhạc đi tìm phu xe của Mạc Thiên Ngữ truyền lại tin tức.
Trong sân, Cảnh Việt đeo hộp kiếm, tâm lý thở dài một hơi, đang âm thầm mừng rỡ vì lần này không thừa cơ chạy trốn. Bỗng nhiên, một âm thanh nhàn nhạt truyền vào trong tai của hắn.
Ngữ khí cứng rắn, không cho phép có nửa điểm ý tứ ngỗ nghịch.
“Xem kỹ hắn, hắn chết ngươi chịu trách nhiệm, trốn thoát… Ngươi cũng chịu trách nhiệm, khi nào quốc sư tới lãnh người mới thôi.”
...
Bên trong phòng, từng tia ánh trăng xuyên qua khe cửa, thấp thoáng rơi xuống.
Lục Phiên ngồi xếp bằng, suy nghĩ dâng trào.
Đối với hắn, sự xuất hiện của Mạc Thiên Ngữ chỉ có thể xem là việc nhỏ xen vào giữa, hoàn toàn không đáng kể chút nào.
Tối nay, hắn còn có việc quan trọng cần phải làm.
Tinh thần khẽ động, bảng hệ thống liền xuất hiện trước mắt.
Ánh mắt lướt ngang, rơi vào trên cột [Truyền Đạo đài]
” Mở ra [Truyền Đạo đài], tự động trừ một điểm cường độ linh hồn…”
Ông…
Thông báo của hệ thống vừa hiện ra.
Trước mắt Lục Phiên lần nữa xuất hiện một tia sáng, cùng với một luồng sức hút mạnh mẽ, không thể kháng cự.
Khi Lục Phiên mở mắt ra, liền phát hiện mình đang ngồi xếp bằng ở giữa bát quái trận trên Truyền Đạo đài, chung quanh là linh khí đậm đặc đang tuôn chảy.
Đột nhiên.
Lông mày Lục Phiên hơi cau lại.
Đã thấy trước mắt có một dòng thông báo bắn ra.
“Kiểm tra đến: Hạng Thiếu Vân(thân phận: Tây Quận Thái Thú) đạt đến Khí Đan cảnh nhị đoạn, có thể rút phần trăm một sợi linh khí, rút phần trăm hay không?”
Chương 46: Không có thành ý, lại dám cầu tiên đạo? Dịch: Minh“Có người luyện ra được sợi linh khí thứ hai?”
Lục Phiên vô cùng kinh ngạc nhìn dòng nhắc nhở của hệ thống.
Mới có ba ngày, đã có người dùng sợi linh khí thứ nhất làm căn cơ, tạo ra sợi thứ hai.
Thật ra cơ thể người vốn ẩn chứa linh khí, thế gian vạn vật đều có linh tính, có điều nhiều ít khác nhau mà thôi.
Một sinh linh ra đời, tại nhục thân đã ẩn chứa một sợi tiên thiên linh khí.
Tuy nhiên, theo thời gian trôi qua sợi linh khí này ẩn sâu vào trong cơ thể con người, rồi tiêu tán dần.
Ở thế giới không có linh khí này mà muốn luyện ra linh khí thì chỉ còn cách chui lại vào bụng mẹ mà tu luyện tiên thiên linh khí mà thôi.
Biện pháp tu luyện này khó hơn lên trời.
Dựa vào những điều này có thể thấy rõ thiên phú tu hành của Hạng Thiếu Vân là rất khủng.
Truyền Đạo đài ngẫu nhiên truyền tống người tới, tuy nói là ngẫu nhiên nhưng phần lớn vẫn là nhìn vào thiên phú.
Có thể thấy, những người được Truyền Đạo đài đưa tới đều là người luyện võ.
Nhiếp Trường Khanh từng là Đạo tông thứ mười, Đại Chu thiên tử Vũ Văn Tú cũng là có tập võ.
Hạng Thiếu Vân được xưng là Tây Quận bá vương, càng là đầy một thân thần lực, dũng mãnh vô song.
Nghe đồn rằng, bằng vào đôi thiết quyền của mình, Hạng Thiếu Vân lúc sáu tuổi đã vung chùy đánh nát một Tông sư quân nhân. Về sau tập võ càng làm tu vi tăng nhanh như gió.
Tóm lại, theo những gì Lục Phiên biết, võ công của Hạng Thiếu Vân chắc chắn đứng ở trên đỉnh của toàn bộ Đại Chu.
Có thể nói là võ đạo đỉnh phong.
“Rút.”
Khẽ chuyển ý nghĩ, Lục Phiên quyết định rút sợi linh khí kia ra.
Ngay lập tức, trên cột linh khí của hệ thống bảng đột ngột xuất hiện thêm một sợi linh khí, số lượng đạt tới 101 sợi.
Đây có thể nói là bước đầu của Lục Phiên trong công cuộc đạt đến luyện khí tầng ba.
Lục Phiên nheo mắt, trong lòng khẽ động.
Ngoại trừ đổi cường độ hồn phách ra linh khí, còn có một cách khác, đó là thông qua Truyền Đạo đài…
Có thu hoạch mà không cần làm gì, đúng là rất thoải mái.
Nghĩ xong, mắt Lục Phiên nheo lại. Như vậy kế hoạch xây dựng một bí cảnh tràn đầy linh khí ở đê võ thế giới này phải thức hiện trước một thời gian.
Phải mau chóng bồi dưỡng thêm người tu hành luyện ra linh khí.
Thực lực càng mạnh, linh khí luyện ra càng nhiều, thu hoạch của Lục Phiên càng lớn.
Có điều, việc xây dựng bí cảnh vẫn cần hắn dành thời gian nghiên cứu cẩn thận.
Điều động tâm thần vào trong hệ thống.
Bên trong Truyền Đạo đài, linh khí mù mịt.
Ở trung tâm bát quái trận đã có ba thân ảnh ngưng tụ từ lâu.
Thậm chí, ba người còn nói chuyện rất lâu rồi.
Đương nhiên, trong lúc bọn hắn nói chuyện vẫn rất cẩn thận không để lộ thân phận của mình.
Linh khí quay cuồng.ba người đang chợt ngẩng đầu. Giữa Truyền Đạo đài lúc này xuất hiện một đạo thân ảnh tiên phong đạo cốt ngồi xếp bằng, toàn thân linh khí bao phủ, hắn chính là Lục Phiên, Sáu đại tiên.
“Bái kiến tiên nhân.”
Ánh mắt của Hạng Thiếu Vân và Vũ Văn Tú lấp lánh, chắp tay nói.
Thái độ này khác xa so với lần thứ nhất.
Nhiếp Trường Khanh cũng có chút xúc động.
Bên trên trận đài.
Thân hình Lục Phiên mờ mịt, dáng vẻ siêu phàm thoát tục, chậm rãi liếc nhìn ba người.
Không nói lời nào.
Bầu không khí trở nên rất quái dị.
Bầu không khí này hết sức khó chịu, như bị kiến bò lên người mà không biết ở đâu.
Hạng Thiếu Vân không nhịn nổi nữa.
Hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lục Phiên.
“Tiên nhân! Trước đây là do ta ngu muội, dám nghi ngờ sự tồn tại của ngài. Hôm nay ta dập đầu xin ngài tha thứ.”
Hạng Thiếu Vân chắp tay, tha thiết nói.
“Nguyện nhận ban thưởng của tiên nhân!”
Vũ Văn Tú cũng gấp gáp muốn mở miệng xin.
Nhưng…tiếng Lục Phiên vang lên cắt đứt lời nói chưa ra khỏi miệng của hắn.
“Tu tiên chi địa này, chỉ ban thưởng tiên duyên mỗi người một lần.”
“Tiên duyên đã ban, ngươi không muốn nhận hết, thì giờ chớ hỏi lại.”
Thanh âm nhàn nhạt của Lục Phiên vang vọng khắp không gian.
Khuôn mặt ba người Hạng Thiếu Vân, Vũ Văn Tú, Nhiếp Trường Khanh lộ vẻ biến sắc.
“Đại tiên! Ngươi từng nói có thể cải biến Bàn Huyết thuật thành tu luyện tiên pháp chân chính. Ta khẩn cầu ngài…”
Hạng Thiếu Vân không cam lòng.
Hắn đã luyện được sợi linh khí thứ hai, nhận ra lợi ích của linh khí. Càng biết chắc tiên nhân này không lừa bọn hắn.
Cho nên cải biến công pháp tu hành đối với hắn lúc này là vô cùng quan trọng.
Hắn mặc dù đã thành công tạo thành sợi linh khí thứ hai, nhưng tất cả là nhờ hắn có thiên tư trác tuyệt. Hắn biết nếu muốn tiếp tục tu luyện ra thêm linh khí là vô cùng khó.
Dù sao, tiên thiên linh khí trong cơ thể cũng có hạn.
Hạng Thiếu Vân vừa dứt lời.
Bát quái trận run lên.
Lục Phiên quét mắt qua.
Hắn tùy ý phất tay áo.
Ầm!
Dưới đài.
Thân thể Hạng Thiếu Vân như bị một áp lực kinh khủng ép chặt xuống.
Thân thể Hạng Thiếu Vân lảo đảo, hai đầu gối như sắp quỳ xuống…
“Bắt ta quỳ xuống!?”
Hạng Thiếu Vân trợn trừng mắt, gồng cứng thân thể lại, nhất định không chịu quỳ xuống.
Tây Quận bá vương hắn, không lạy trời, không lạy đất, dù là tiên nhân, hắn cũng không quỳ!
Hắn là một người vô cùng cao ngạo.
“Nếu muốn có tiên duyên thì phải thể hiện thành ý của ngươi, nếu không ai ban tiên duyên cho ngươi?”
Lục Phiên thản nhiên nói.
Lời nói lạnh lùng, cao cao tại thương như của một vị thần chưởng quản tất cả.
Vũ Văn Tú, Nhiếp Trường Khanh cũng cảm nhận được uy áp từ Sáu Đại Tiên.
Sáu Đại Tiên bây giờ mới khiến bọn hắn có cảm giác chân chính sợ hãi.
Khí chất cao ngạo, lạnh lùng nhìn chúng sinh làm cho toàn thân bọn hắn đổ mồ hôi.
Lúc này Vũ Văn Tú vô cùng hối hận.
Nếu biết trước như thế này, chi bằng ngay lần đầu tiên đã khẩn cầu tiên nhân ban cho Bàn Huyết thuật.
Thì hôm nay hẳn sẽ không cần phải đau khổ như vậy.
Áp lực kinh khủng vẫn đang ép chặt xuống.
Cột sống của Hạng Thiếu Vân như bị ép sắp gãy.
Hắn ngẩng đầu lên, khuông mặt vô cùng dữ tợn.
Bát quái trận run lên.
Tâm thần khẽ chuyển.
Linh khí xoay tròn biến thành một cỗ uy áp ngập trời.
Lần này không chỉ riêng Hạng Thiếu Vân.
Mà Nhiếp Trường Khanh và Vũ Văn Tú đều bị uy áp này đè xuống.
Vũ Văn Tú vừa sợ vừa giận, hắn là Thiên tử…nắm ngôi cửu ngũ chí tôn, sao có thể quỳ lạy bất kì ai?
Hắn không thể quỳ, cũng không muốn quỳ!
Nhưng…ở Truyền Đạo đài này, Lục Phiên tuyệt đối nắm quyền sinh sát.
Uy áp ép xuống.
Cỗ áp lực này còn kinh khủng hơn áp lực của”Linh áp kì bàn”...
Dưới đài.
Chóng cự không được bao lâu, cả ba người đều động loạt quỳ dưới đất.
Hai chân Hạng Thiếu Vân như sắp đứt kìa…
Tinh thần Hạng Thiếu Vân và Vũ Văn Tú gặp trùng kích cực lơn. Bọn hắn…đã quỳ xuống!?
Tâm tình của Nhiếp Trường Khanh thì lại rất tốt, theo hắn, “bái tiên nhân, cầu tiên duyên”...là chuyện nên làm.
Nếu có thể từ tiên nhân học được công pháp nghịch thiên “Lạc Tử Hóa Linh” giống công tử. Cái bái lạy này, đáng giá.
Hạng Thiếu Vân lập tức quật cường ngẩng đầu, thân thể hắn như sắp nát ra.
Vũ Văn Tú thì sắc mặt đờ đẫn.
Ở giữa Bát quái trận.
Lục Phiên như nghĩ đến cái gì, cười nhạt một tiếng.
“Đã bái ta, vậy ta lập tức sẽ ban tiên duyên cho các ngươi.”
“Ngọa Long sơn thức tỉnh linh khí…”
“Đây là tiên duyên, có thể nắm bắt hay không…phụ thuộc vào năng lực của các ngươi.”
Lục Phiên nhướng mày nhìn ba người.
Không cho thời gian lấy tinh thần, tiên nhân trên Bát quái trận đã búng chỉ, một luồng sức mạnh lập tức đi vào cơ thể bọn hắn.
Hình ảnh trước mắt ba người chợt tối sầm.
Chương 47: Kỳ phổ, Dịch Thiên Dịch: Tiểu DuBên trong Truyền Đạo đài, chỉ còn một mình Lục Phiên.
Hắn đang ngồi xếp bằng, cánh tay chống cằm, chau mày suy nghĩ.
Dãy Ngọa Long, cũng không phải địa danh mà Lục Phiên tùy tiện đưa ra, hắn đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Đây là một trong những nơi nằm trong phạm vi hắn có thể khống chế, lựa chọn để làm bí cảnh đầu tiên.
Xuyên qua vùng bình nguyên rộng lớn phía trước Bắc Lạc thành, liền có thể thấy dãy núi hình dáng một đầu Thần Long đang nằm trên đất, đây chính là dãy Ngọa Long.
Cách xa Bắc Lạc thành khoảng trăm dặm, không xa cũng không gần.
Đối với Lục Phiên mà nói, xây dựng một cái bí cảnh thật ra không phức tạp, cũng giống như thiết kế ra một cái phó bản trong trò chơi.
Tuy nhiên, hắn muốn tiến hành thiết lập một ít quy tắc đối với bí cảnh này.
Cái bí cảnh đầu tiên này, đại diện cho sự bắt đầu thức tỉnh linh khí.
Lục Phiên nhất định phải làm cho người khác cảm thấy rung động.
“Vũ Văn Tú, Hạng Thiếu Vân một người là thiên tử Đại Chu, một người là Thái Thú Tây Quận, quyền lực trong tay đều rất lớn. Bọn hắn đều có thể huy động đại quân, nếu lúc đó hai bên chạm mặt sẽ làm cho dự định bí cảnh truyền đạo ban đầu không thể thực hiện được, cho nên đoạn đường từ vào bí cảnh cho đến khi thu được tư cách…“
Bên trên Truyền Đạo đài, Lục Phiên nhịp nhịp ngón tay thon dài, suy tư.
Trong đầu của hắn, từng ý nghĩ nhanh chóng lướt qua, không ngừng suy nghĩ tình huống có thể xuất hiện.
Cường độ linh hồn lớn hơn 20 điểm, làm tinh thần của hắn hết sức minh mẫn, vấn đề nghĩ ra rõ ràng nhưng không lộn xộn.
Ông…
Hồi lâu sau.
Lục Phiên bắt đầu hành động.
“Khởi động quyền hạn【 Truyền Đạo đài 】 . . . Xây dựng bí cảnh.”
Lục Phiên nói nhẹ.
Linh khí nổi lên, xoay tròn quanh thân hắn.
Tà áo Lục Phiên tung bay, ngồi ngay ngắn trong linh khí như Chân Tiên.
Từng kí hiệu bát quái trôi nổi trước mắt hắn, xếp ngay ngắn thành từng hình từng hàng.
Lục Phiên vươn tay, nhẹ nhàng phất qua, mỗi một chữ đang trôi nổi đều nhập vào người hắn như được khắc ở trong lòng hắn vậy.
Sau một khắc, trước mắt Lục Phiên bắt đầu biến đổi.
Cả người giống như đang ở một không gian hỗn độn.
Trời đất bốn phía đều là hỗn độn cùng hư vô.
Lục Phiên trôi nổi trong đó, cau mày giơ tay lên, hai mươi bảy phù văn quanh quẩn trên đầu ngón tay, sắp xếp dựa trên một quy luật đặc biệt.
Có lẽ nguyên nhân là bởi vì hắn có được quyền hạn【 Truyền Đạo đài 】, tất cả tổ hợp ký tự để tạo thành quy tắc đều hiện lên trong đầu Lục Phiên.
Hắn có khả năng tùy theo ý nghĩ mà xếp được từng tổ hợp. Hắn thậm chí cảm giác rằng mình có thể xây dựng được một thế giới.
Đương nhiên, xây dựng thế giới, dùng năng lực của hắn bây giờ là chưa được, Cường độ linh hồn của hắn giờ vẫn còn quá thấp.
Hắn chưa thể gánh nổi tiêu hao để xây dựng thế giới.
Bên trong không gian hỗn độn.
Lục Phiên vỗ vào từng ký tự.
Làm cho từng cái bay vào hư không, ẩn trong hỗn độn.
Trước mắt Lục Phiên, từng đường cong được đan dệt, hiện ra hình dáng của… dãy Ngọa Long.
Hình dạng dãy Ngọa Long bằng đường kẻ hiện lên trước mắt hắn.
Lục Phiên đưa tay vào trong hư không, dãy Ngọa Long liền phóng to ra, từng ký tự bị Lục Phiên đánh vào trong bụng núi.
Phần bụng dãy núi giống như bị đào ra một lỗ lớn.
Bí cảnh đầu tiên, sẽ hiện ra bằng cách nào?
Đây là vấn đề Lục Phiên vẫn còn suy nghĩ, vấn đề này hắn đã suy nghĩ từ khi mở ra 【 Truyền Đạo đài 】 .
Ngay lúc này, cũng đã có quyết định.
Bí cảnh đầu tiên, hắn dự tính hiện ra dưới hình thức mộ địa.
Hắn muốn tạo ra một cái mộ địa của thượng cổ Luyện Khí sĩ mà trước giờ chưa từng tồn tại, trong mồ mả có Linh khí, còn có pháp quyết tu tiên. Cái này chính là tiên duyên.
Đương nhiên, Lục Phiên cũng tạo ra một chút khó khăn, nhưng hắn không có tạo ra những thứ mạnh mẽ như “Quỷ”, “Yêu” ngay từ đầu.
Dù sao thì bây giờ, Ngũ Hoàng đại lục vẫn chỉ là Đê Võ thế giới, một khi canh giữ bí cảnh quá mạnh mẽ, dọa chết các nhà thám hiểm, kế hoạch cải tạo thế giới liền không thể thực hiện.
Cho nên ở lúc xây dựng, Lục Phiên chỉ động chút tay chân lên thi thể Luyện Khí sĩ.
Xây xong toàn bộ mộ Luyện Khí sĩ, Lục Phiên liền cảm thấy Cường độ linh hồn tiêu hao rất lớn.
“Thiết lập xong bí cảnh, còn cần lập ra quy tắc bí cảnh.”
Lục Phiên nhíu mày bắt đầu tiếp tục suy nghĩ.
Bây giờ, Cường độ linh hồn của Lục Phiên có hạn, phạm vi xây dựng bí cảnh cũng không lớn.
Cho nên tư cách vào bí cảnh cũng phải được sàng lọc.
“Quy định: Tạo ra mười cái lệnh bài, năm cái Thiên khí lệnh, năm cái Địa khí lệnh, chỉ người nào có được Thiên khí lệnh hoặc Địa khí lệnh mới có tư cách vào bí cảnh.”
Lục Phiên thì thào.
Sau đó, nhắc nhở của hệ thống hiện ra.
“Có hay không tiêu hao 5 điểm Cường độ linh hồn để lập ra quy định của bí cảnh?”
Lập ra một cái quy định, vậy mà tiêu tốn 5 điểm Cường độ linh hồn, Lục Phiên có chút đau lòng.
Xây dựng toàn bộ bí cảnh đã tiêu hao 6 điểm Cường độ linh hồn.
“Xác nhận.”
Thế nhưng, quy định nhất định phải có, không thể tiết kiệm.
5 điểm Cường độ linh hồn nháy mắt mất đi.
Sau một khắc.
Trước người Lục Phiên, linh khí hội tụ, không ngừng xen lẫn tạo thành mười cái lệnh bài lớn cỡ bàn tay.
Năm trắng, năm đen. Phía trên lệnh bài màu trắng khắc một chữ Thiên, đại biểu Thiên khí lệnh.
Lệnh bài màu đen bên trên khắc chữ Địa, đại biểu Địa khí lệnh.
“Lập ra quy định: Thiết lập bên ngoài bí cảnh, cường độ linh áp thủ hộ: Một trăm sợi Linh khí linh áp gấp 25 lần.”
Lục Phiên lại lần nữa tiêu hao 5 điểm Cường độ linh hồn lập ra quy định.
Sau khi lập ra hai quy định, Cường độ linh hồn của Lục Phiên chỉ còn lại 3 điểm ít ỏi.
Lắc lắc đầu, cố chịu đựng cảm giác hoa mắt.
Lục Phiên dẫn dắt tâm trí, cong ngón tay búng ra.
Mười cái khí lệnh bên người lập tức bay ra, trốn vào hư vô.
“Xây dựng bí cảnh hoàn thành.”
“Bắt đầu đưa bí cảnh vào hiện thực.”
. . .
Ầm ầm!
Phía trên bầu trời đen tối bỗng hiện ra một đám mây đen to lớn.
Nguyên bản ánh ánh trăng màu bạc bị che lại, trời đất một màu tối đen.
Bên ngoài cách Bắc Lạc thành trăm dặm.
Dãy Ngọa Long.
Bên trong dãy Ngọa Long dài mà yên tĩnh kịch liệt rung động, đá vụn văng tán loạn, giống như đang tức giận.
Sâu trong dãy Ngọa Long, quạ đêm bị kinh động, chim chóc bay loạn trong bóng đêm vô cùng quỷ dị.
Toàn bộ bên trong dãy Ngọa Long, giống như đang nổi lên một thứ gì đó tản ra ánh sáng màu xanh lam.
. . .
Ra khỏi Truyền Đạo đài, Lục Phiên mở mắt ra.
Cả người mồ hôi chảy ròng ròng, thở hổn hển nửa ngày.
“Không có phần thưởng sao?”
Lục Phiên dựa trên ván giường, thất vọng thở ra một hơi.
Không giống như lúc trước tạo ra công pháp【 Vạn Pháp Hồng Lô 】 mà thu được điểm thuộc tính, làm cho Lục Phiên cảm giác có chút đáng tiếc.
Vỗ vỗ mặt.
Nhìn lại trên bảng hệ thống, chỉ còn lại 3 điểm ít ỏi Cường độ linh hồn, Lục Phiên có chút nhức đầu vuốt vuốt mi tâm.
...
Bên trên ván giường, bày ra năm quyển bí tịch.
Trong đó có Bàn Huyết thuật, cũng có các loại chiến pháp.
Gom góp năm quyển bí tịch cũng không dễ dàng, dù sao, bí tịch Bàn Huyết thuật, trên thế giới này cũng xem như vật hi hữu, huống chi Lục Phiên cần bí tịch phẩm chất cũng không thể quá thấp.
Dù sao phẩm chất nếu quá thấp, dù dùng 【 Vạn Pháp Hồng Lô 】sửa đổi cũng chưa chắc có thể thăng lên thành tiên pháp tu luyện Linh khí.
Trong đó, Bàn Huyết thuật gom được ba phần, là 《 Diễn Kinh 》, 《 Chung Nam Kiếm Sao 》, 《 Hạo Nhiên Bàn Huyết thuật 》, trong đó 《 Diễn Kinh 》 là Lục Trường Không sao chép cho Lục Phiên, là Bàn Huyết thuật hắn vẫn dùng cho tới nay .
《 Chung Nam Kiếm Sao 》 là Bàn Huyết thuật Kiếm phái, lúc Cảnh Việt đầu hàng đem ra dùng để đổi mạng.
Mà 《 Hạo Nhiên Bàn Huyết thuật 》 là Lục Phiên khi giết những nho sinh kia tra khảo được.
Ngoại trừ Bàn Huyết thuật, còn có hai cuốn chiêu thức võ công 《 Kiếm Phái Phi Kiếm thuật 》, 《Phủi Kiếm》, đây đều là võ công Kiếm phái, cũng là Cảnh Việt không có liêm sỉ mà khai ra.
Vừa đúng năm phần, Lục Phiên cũng không có lãng phí thời gian.
Tinh thần chìm vào.
Vạn Pháp Hồng lô lớn chừng bàn tay như ẩn như hiện trôi nổi trong lòng bàn tay.
“Có hay không tiêu hao 25 sợi linh khí, cung cấp cho việc thôi diễn sửa đổi Bàn Huyết công pháp cùng với chiêu thức võ công?”
Hệ thống hiện ra nhắc nhở.
Lục Phiên con ngươi co lại.
“Có.”
Không cần tiếc 25 sợi linh khí, hắn vẫn là sử dụng đi.
Bên trong bảng hệ thống, Linh khí nháy mắt mất đi 25 sợi.
Vạn Pháp Hồng Lô trong tay cũng bắt đầu vận chuyển, bí tịch trên giường bắt đầu biến đổi, chữn viết trên đó giống như sống lại, cuồn cuộn chạy vào trong Vạn Pháp Hồng Lô.
Lúc vận chuyển, Vạn Pháp Hồng Lô lớn cỡ bàn tay giống như đang thiêu đốt.
Lúc lâu sau.
Tất cả lặng im lại.
“Sửa đổi hoàn tất, thôi diễn tăng lên công pháp cùng với chiêu thức hoàn thành, cấp bậc: Hoàng giai thượng phẩm.”
Trước mắt Lục Phiên, bỗng hiện ra thông báo của hệ thống.
Năm quyển trục tản ra ánh sáng, im lặng nằm trên giường.
Đôi mắt Lục Phiên tỏa sáng.
Ngay lúc hắn cầm lấy một quyển trục chuẩn bị đọc.
Trước mắt bỗng nhiên hiện ra nhắc nhở của hệ thống.
“Nhiệm vụ phụ tuyến 1: Tiến hành thôi diễn năm bộ Bàn Huyết công pháp hoặc chiêu thức võ công (tiến độ hiện tại: 5/5, đã hoàn thành).”
“Chúc mừng kí chủ hoàn thành 【 Nhiệm vụ phụ tuyến 1 】, nhận được 5 điểm thuộc tính có thể phân phối, kỳ phổ 《 Dịch Thiên Thế 》 ”
Xin chào bọn mình là Dịch Giới. Các bạn đang đọc truyện Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn tại truyenyy do 1 trong 3 nhóm dịch lớn nhất của bọn mình chịu trách nhiệm xuất bản và dịch thuật. Để có những tác phẩm chất lượng đưa đến cho bạn bọn mình phải qua 1 lần dịch 1 edit và 3 lần check tiêu tốn từ 3-4h/chương. Từng câu chữ viết hoa hay không đều được bàn bạc kỹ lưỡng. Sự ủng hộ của các bạn chính là nguồn động lực lớn nhất để bọn mình thâu đêm suốt sáng dịch. Cảm ơn các bạn!