Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn (Dịch Full)

Chương 6 - Chương 48: Vương Triều Vì Ngươi Mà Tồn Tại

ycvzsaau Chương 48: Vương triều vì ngươi mà tồn tại Dịch: Nhan Duong

Đêm về khuya trên đất Tây Lương.

Trong đại doanh, Hạng Thiếu Vân bỗng nhiên mở mắt, khí huyết kinh khủng lại lần nữa khuấy động bên trong doanh trướng.

Đôi mắt của hắn trở nên đỏ rực, trên cổ, gân xanh từng cái từng cái nổi lên.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, toàn bộ mái tóc như là thép nguội theo gió phiêu đãng, bên trong thân thể khôi ngô, truyền ra một loại âm hưởng kỳ quái, cực kỳ khủng bố, chấn động đến bên trong không khí đều trở lên rung động.

“Tiên!”

Hạng Thiếu Vân mắt sáng như đuốc, hắn khó mà che giấu cảm xúc phẫn nộ cùng khuất nhục của mình.

Cho dù là tiên nhân lại có thể như thế nào?

Chúng dựa vào cái gì khiến cho hắn phải quỳ xuống!

Hắn là Hạng Thiếu Vân, không lạy trời, không lạy đất. . . Thế gian không người nào có thể chịu đựng được hắn quỳ xuống trước mặt.

Thanh âm hắn gầm lên, giống như là dã thú gào thét, vang vọng không ngừng, đinh tai nhức óc, phảng phất nếu như cho người nghe được thanh âm đó thì khí huyết trong cơ thể sẽ nổ tung vậy.

Hai sợi linh khí táo bạo quấn quanh tại trên cánh tay to lớn của hắn.

“Thiếu Vân…”

Nơi xa, đột nhiên có một thanh âm ôn nhu vang lên.

Thiếu nữ chậm rãi đi dưới ánh trăng, mặt đẹp như vẽ, trong đôi mắt nàng mang theo vẻ lo lắng, nhu tình như nước nhìn về phía Hạng Thiếu Vân.

Hạng Thiếu Vân che kín mặt, lắc đầu, sau khi nghe được thanh âm lo lắng của Lạc Mính Tang, mới khiến tâm tình trong lòng hắn lắng xuống, vơi đi phần nào.

Tuy vậy, điều đó cũng không thể tan đi nỗi khuất nhục trong nội tâm hắn, vẫn không thể nào gạt bỏ đi.

Hắn chính là bá vương Tây Quận, là chúa tể Tây Lương, coi như là tiên nhân, cũng không có tư cách khiến cho hắn quỳ xuống.

Lạc Mính Tang nhu nhu nhược nhược, ôn nhu như nước, di chuyển hai chân, đi tới bên người Hạng Thiếu Vân, hai tay vòng lấy lồng ngực nở nang của hắn.

“Tính tình của ngươi, cũng nên sửa đổi một chút.”

“Bây giờ ngươi là Thống soái, không thể tùy hứng như vậy được, có rất nhiều chuyện phải cẩn thận suy nghĩ kỹ lưỡng, sau đó mới có thể làm, ngươi không thể hành động theo cảm tính, cần phải suy tư nhiều hơn, có rất nhiều chuyện, không phải đơn giản chỉ dùng vũ lực là có thể giải quyết được.”

Thanh âm của Lạc Mính Tang hết sức ôn nhu, nghe vậy, khuôn mặt giận dữ của Hạng Thiếu Vân cũng hoà tan không ít.

Hắn đưa tay sờ lấy mái tóc trên đầu Lạc Mính Tang, tham lam ngửi ngửi mùi thơm ngát từ những sợi tóc của thiếu nữ, khiến tâm tình hắn an ổn rất nhiều, trên gương mặt hắn nở một nụ cười nhẹ nhàng.

“Mính Tang, ngươi sai rồi, không có chuyện gì là vũ lực không giải quyết được cả, nếu có. . . Vậy cũng chỉ có thể nói rõ vũ lực của ngươi không đủ mà thôi.”

Đột nhiên Hạng Thiếu Vân trở lên giận dữ nói.

“Vốn dĩ ta cho là, bây giờ ta chính là võ đạo đỉnh phong của Đại Chu, thế nhưng ta sai rồi, sau khi đạt được tiên duyên, ta mới hiểu được rằng, đứng sau võ đạo đỉnh phong, còn có thế giới rộng lớn hơn rất nhiều. . .”

Hạng Thiếu Vân giơ tay lên, hai sợi linh khí dịu dàng ngoan ngoãn chảy xuôi tại trong lòng bàn tay hắn.

“Bây giờ ngươi là Thống soái của mười ba lộ chư hầu, đừng có vì những chuyện như này mà phân tâm, sau khi ngươi bước lên tới đỉnh điểm, thành lập vương triều, ta không ngăn cản ngươi truy cầu võ đạo tiên duyên, thế nhưng trước lúc đó, điều ngươi phải lo lắng chính là. . . Hợp tác cùng Chư Tử Bách Gia, không khác gì tranh ăn với hổ.”

Ngón tay bé nhỏ non mềm của Lạc Mính Tang chậm rãi vẽ các vòng tròn trên lồng ngực Hạng Thiếu Vân, nàng nhẹ giọng nói.

Khoé miệng Hạng Thiếu Vân nhếch lên, giơ tay lên xoa lấy mái tóc xanh của nàng, ánh mắt hắn nóng rực nhìn về phía bên ngoài doanh trướng.

“Ta đã từng nói rồi, ta sẽ để cho ngươi trở thành nữ nhân của hoàng đế, giang sơn này ta sẽ vì ngươi mà đánh, vương triều này, ta vì ngươi mà tồn tại.”

“Còn về Chư Tử Bách Gia. . . Ngày ta đăng lâm tuyệt đỉnh, cũng chính là ngày ta trục xuất bọn chúng.”

“Mính Tang, ngươi có thể an tâm không cần lo lắng về điều đó.”

Đế Kinh, Đại Chu triều.

Trong thư các.

Vũ Văn Tú đang nằm trên ghế đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt lóe lên vẻ xấu hổ cùng giận dữ, hồi lâu sau, hắn mới có thể bình tĩnh lại.

“Bệ hạ, như thế nào? Có thể hay không đạt được tiên duyên?”

Một giọng nói ôn hoà tại bên trong gian phòng tối tăm vang lên.

Ánh nến chập chờn đột nhiên bùng cháy lên cao.

Một lão giả tóc trắng xoá, áo bào trên thân có chút mộc mạc, hắn sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, ánh mắt hiền hòa nhìn xem Vũ Văn Tú.

Bên trong tay của hắn, nắm bắt một phần thư tín, chính là xa phu của hắn chuyền đến.

Thư tín nội dung hắn đã xem xong, nhưng trên mặt lại không có bất kỳ dị dạng gì cả.

“Quốc sư, có vẻ như là có tiên duyên.”

Vũ Văn Tú vuốt vuốt mi tâm, hắn có chút không quá xác định, mở miệng nói.

“Có vẻ như?”

Quốc sư liền nghi hoặc nói.

Vũ Văn Tú do dự một chút, vẫn là đem sự tình bên trong Truyền Đạo đài nói ra.

“Chỗ có tiên duyên. . . chính là dãy Ngọa Long?”

Quốc sư vuốt vuốt râu bạc, trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ trầm tư.

Trầm ngâm chốc lát, hắn liền đứng dậy chậm rãi chạy tới bên cạnh giá sách, giơ tay lên, từ bên trong đó lấy ra một tấm bản vẽ cũ kỹ, chỉ thấy trên bản vẽ, phác thảo ra một sơ đồ địa hình có chút mơ hồ không rõ ràng cho lắm.

“Địa thế nằm ngang giống như Giao Long, chiếm cứ Bắc Lạc thành. . .”

“Dãy Ngọa Long nằm ở bên ngoài Bắc Lạc thành, cách một trăm dặm sao?”

Ngón tay của Quốc sư đặt ở vị trí đánh dấu Bắc Lạc thành gật gật đầu, hắn như có điều suy nghĩ.

“Bệ hạ, bây giờ trên thế gian, những Thiên Quyến giả* đạt được tiên duyên xuất hiện rất nhiều, thế cục so trước với kia đã trở nên càng thêm khó bề phân biệt.”

(Thiên Quyến giả: kẻ được trời ưu ái.)

Quốc sư thu hồi đồ lục, ho khan một tiếng, mở miệng nói.

“Bệ hạ chính là Thiên Quyến giả, theo lời nói của bệ hạ, còn có hai vị Thiên Quyến giả thân phận chưa rõ ràng. . .”

“Mà tên Lục Phiên tại Bắc Lạc thành kia, lão phu phán đoán, hắn rất có thể là Thiên Quyến giả, dưới trướng hắn có một tùy tùng, có thể cách không ngự đao, rất có thể cũng chính là Thiên Quyến giả. .

“Đến cùng trên thế gian có bao nhiêu Thiên Quyến giả, rất khó mà nói rõ ràng, loạn tượng nhiều lần ra, có thể lần này . . Lại chính là hi vọng để Đại Chu ta có thể phá cục.”

Quốc sư ho khan một tiếng, trong đôi mắt già nua, hiện lên đạo đạo tia sáng.

Hi vọng phá cục ?

Nghe vậy hai mắt Vũ Văn Tú cũng lập tức sáng lên, thế cục bây giờ của Đại Chu, hắn thân là thiên tử, dĩ nhiên hiểu rất rõ điều đó.

Chư hầu loạn thế, bọn chúng đều tề tụ đại quân lại, thế như chẻ trẻ, rất nhanh liền công phá các thành trì vòng ngoài tới nơi này.

Mà chính bởi vì chiến loạn, mới khiến cho bọn giặc cỏ hoành hành, trên cơ bản thì có rất nhiều địa phương mà Đại Chu đã mất quyền khống chế.

Bây giờ, bọn họ chỉ có thể co quắp cố thủ tại Đế Kinh.

“Quốc sư, Thiên Quyến giả, thật có thể giúp Đại Chu ta phá cục?”

Vũ Văn Tú có chút xúc động mở miệng hỏi.

“Ngươi thân là thiên tử, nếu có thể có được Thiên Quyến giả trợ giúp, nhất định có thể bình định thiên hạ. . .”

“Thậm chí, trục xuất Chư Tử Bách Gia cũng không còn là lời nói suông.”

Quốc sư vuốt vuốt râu bạc, hắn nhìn về bên ngoài cửa sổ, đêm khuya bầu trời đầy sao, từ từ mở miệng nói.

“Bệ hạ nên nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai lão phu sẽ đi một chuyến đến Bắc Lạc thành. . .”

Quốc sư nói.

Vũ Văn Tú nghe vậy, liền quay người hướng về phía lão nhân chắp tay lại, sau đó quay người chậm rãi lui ra ngoài.

Lão nhân mặt mũi tràn đầy hiền hòa nhìn xem bọn thái giám đang chờ đợi bên ngoài thư các, tầm mắt nhìn về phía Vũ Văn Tú đang rời đi, trong ánh mắt dần dần trở nên ôn hòa.

Hắn từ từ nằm ngả dựa trên ghế xích đu, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

“Càng già thân thể càng không dùng được, không biết còn có thể chỉ điểm cho bệ hạ mấy lần nữa đây.”

Hắn có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Nương theo dưới ánh nến càng ngày càng trở lên thâm thuý thâm thúy.

. . .

“Kỳ phổ?”

Trong bóng tối, Lục Phiên hơi có chút kinh ngạc.

Hắn không nghĩ tới, ban thưởng lần này, thế mà tuôn ra một cuốn kỳ phổ.

Điều này có nghĩa là ngay cả hệ thống cũng bắt đầu ghét bỏ hắn rồi à?

Môi của Lục Phiên mấp máy một cái, tinh thần hắn khẽ động, nhanh chóng nhận lấy ban thưởng.

“Kỳ phổ 《 Dịch Thiên Thế 》: Huyền giai hạ phẩm luyện hồn tâm pháp (có thể tăng lên) , ấn theo kỳ phổ hạ quân cờ, quan tưởng thế cờ, có thể khôi phục cường độ linh hồn, cũng rèn đúc cùng cô đọng cường độ linh hồn.”

“Nhắc nhở: Phối hợp 《 Sáng Tạo Huyền Luyện Khí Thiên 》, có thể tăng tốc độ luyện khí của bản thân.”

Ông. . .

Trong đầu, chậm rãi nổi nên vài bức kỳ phổ do quân cờ trắng đen tạo thành.

Lục Phiên thấy vậy liền có chút hoảng hốt, trước mắt của hắn, giống như là nổi lên một hình ảnh.

Bên dưới một cây tùng vạn năm có hai bóng người ngồi ngay ngắn tại hai đầu bàn cờ, gió thổi, lá rụng, hai người thanh thản uống trà đánh cờ, thay nhau hạ quân cờ, sóng biển chuyển, tinh hà lưu chuyển, giống như dùng thiên địa vạn vật làm cờ vậy.

Lục Phiên mở mắt ra, trong lòng có cảm giác, hắn như có điều suy nghĩ liền lấy ra bàn cờ, đặt tại trên hai bên đùi, sau đó lấy quân cờ ra khỏi hộp, hắn dựa theo 《 Dịch Thiên Thế 》 chậm rãi hạ cờ xuống.

Kỳ phổ 《 Dịch Thiên Thế 》 bên trong tổng cộng ghi chép chín ván thế cờ, từ sâu tới cạn, độ khó càng lúc càng trở lên lớn hơn.

Ván đầu tiên, gọi là 《 Sơn Hà Cục 》, hạ xuống 32 viên cờ đen, cờ trắng 29 viên.

Sắc trời dần tối, hắn yên tĩnh ngồi nơi đó.

Thanh âm hạ cờ có tiết tấu, không nhanh không chậm vang lên giữa không gian yên tĩnh.

Mà càng hạ cờ, lại khiến tinh thần của hắn như được thăng hoa vậy, vốn dĩ cường độ linh hồn bị tiêu hao của hắn, tại quá trình nghiên cứu ván cờ này, cũng từ từ khôi phục đến cường độ viên mãn.

Quân cờ chậm rãi rơi xuống, chính là qua một đêm.

. . .

Hôm sau.

Lục Phiên đem từng khoả quân cờ trên bàn thu hồi, hắn đứng dậy duỗi lưng một cái.

Một đêm không ngủ, nhưng tinh thần hắn lại không hề có chút mỏi mệt nào cả, ngược lại, hắn lại thần thanh khí sảng, đầu óc vô cùng thoải mái, cường độ linh hồn thế mà cũng triệt để khôi phục viên mãn.

Tiếng ầm ầm vang lên, hắn nghe thấy ở một âm thanh đập cửa ở phía trên chiếc cửa gỗ khắc hoa văn đỏ thắm.

Lục Phiên thấy vậy ứng một tiếng.

Ngưng Chiêu, Y Nguyệt, Nghê Ngọc ba người liền đẩy cửa đi vào.

Trên tay Nghê Ngọc bưng lấy nước nóng, nàng bị hơi nóng bốc lên khiến cả khuôn mặt biến thành màu đỏ bừng, trên tay Y Nguyệt thì là bưng đồ ăn sáng.

“Chào buổi sáng.”

Lục Phiên cười nói.

Một ngày đẹp trời, theo sáng sớm thối nát bắt đầu.

Hưởng thụ lấy ba vị tỳ nữ phục vụ, dùng qua đồ ăn sáng.

Cửa gỗ khắc hoa văn đỏ thắm chậm rãi mở ra.

Ngưng Chiêu không nhanh không chậm đẩy xe lăn, Y Nguyệt bung dù cho Lục Phiên, Nghê Ngọc cõng bàn cờ, nhắm mắt nhanh chóng đuổi theo bọn họ.

Trong sân.

Cảnh Việt sớm đã tỉnh lại, hắn xoa xoa hai tay, ngẩng đầu lên nhìn xem Lục Phiên đang ngồi tại trên xe lăn, một bộ công tử ca, hắn thân mặc áo bào trắng, lập tức trên gương mặt toát ra vẻ tươi cười.

“Công tử chào buổi sáng a.”

Cảnh Việt mở miệng nói.

Lục Phiên lườm Cảnh Việt một cái, sau đó nhẹ gật đầu.

Ánh mắt chuyển động một cái, rơi vào trên người Mạc Thiên Ngữ đang bị chôn ngoài sân, bây giờ hắn chỉ còn lại có cái đầu thò ra bên ngoài mà thôi.

Mạc Thiên Ngữ còn chưa có chết, thế nhưng, bộ dáng bây giờ của hắn cực kỳ thê thảm, đầu tóc cũng trở nên rối bời tơi tả.

“Trông trừng hắn thật kỹ cho ta, nếu hắn chết rồi, hay là chạy mất, ta sẽ tìm ngươi hỏi tội.”

Lục Phiên mở miệng nói.

Nụ cười trên mặt Cảnh Việt lập tức trở nên cứng đờ.

“Ngưng tỷ, chúng ta đi Hồ Tâm đảo, Bạch Ngọc Kinh.”

Lục Phiên một tay chống đỡ cái cằm, một cái tay khác khoác lên cái chăn bằng da lông trên đùi, mở miệng nói.

“Ừ.”

Ngưng Chiêu nghe vậy cười khẽ, nàng chậm rãi đẩy xe lăn ra khỏi cửa, Nghê Ngọc cùng Y Nguyệt thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo hai người.

Trong sân, chỉ còn lại Cảnh Việt lẻ loi hiu quạnh trông coi “cái đầu” của Mạc Thiên Ngữ.

Ra viện nhỏ, Nhiếp Trường Khanh đã sớm thức để rèn luyện, toàn thân hắn đều là mồ hôi nhễ nhại, Nhiếp Song thì đứng bên ngoài chờ hắn rèn luyện xong.

Lục Phiên khẽ vuốt cằm, Nhiếp Trường Khanh nhìn thấy hắn đi đến liền dẫn Nhiếp Song đi theo ở phía sau.

Đoàn người nhanh chóng ra khỏi Lục phủ, tất cả đều lên xe ngựa, hướng về phía Hồ Tâm đảo mà đi.

Mà giờ khắc này.

Bên ngoài Bắc Lạc thành.

Năm con tuấn mã nhanh chóng lao vụt mà qua.

Bên trong thùng xe lay động không ngừng, sau khi đến bên dưới tường thành, bọn chúng mới dần dần giảm tốc lại.

Bên dưới cửa Bắc Lạc thành.

Lục Trường Không một thân cẩm bào, mà đứng bên cạnh hắn, La Nhạc, cha con La Thành, tất cả đều vận lấy một bộ tố y, như thể đang chờ đợi ai đó.

Cách đó không xa có một cỗ xe ngựa đang dần dần tới gần nơi này.

Lục Trường Không đứng tại trước cửa thành, tầm mắt của hắn từ từ ngưng tụ lại.

Khi cỗ xe ngựa đi tới hắn liền tiến lên một bước, hai tay chắp lại trước ngực, sau đó khom người mở miệng nói.

“Cung nghênh quốc sư.”

Chương 49: Lão tẩu trên hồ, quốc sư cự tuyệt đào hành. Dịch: Mèo Rừng

Bờ hồ Bắc Lạc.

Xe ngựa từ từ di chuyển, gió mát nhẹ thổi làm lay động những ngọn cỏ bên ven hồ, cây nhỏ chập chờn.

Nhiếp Trường Khanh cuốn roi ngựa lại, rồi lại nhảy xuống xe ngựa, đi vào bên cạnh thùng xe, buông cánh cửa xuống, Lục Phiên thì ngồi trên chiếc xe lăn, chậm rãi trượt xuống.

Cánh tay mềm mại của Ngưng Chiêu khoác lên tay cầm của chiếc xe lăn, gió thổi lên từ mặt hồ, làm cho chiếc quần lụa mỏng của nàng nhẹ nhàng phiêu đãng.

Y Nguyệt thì che dù, ngắm nhìn ven hồ, ánh mắt có chút chờ mong.

Thế lực “Bạch Ngọc Kinh” của công tử, Ngưng Chiêu đã nói với Y Nguyệt rồi, nhưng mà, Y Nguyệt chưa từng nhìn thấy lần nào cả, hôm nay, liền có thể nhìn từ trên đảo rồi.

Nghê Ngọc thì cõng bàn cờ, trên mặt mang theo chút ít kinh sợ, nhìn xem cái mặt hồ đang gợn sóng kia, nàng đều muốn khóc òa lên.

Lại…lại phải ngồi thuyền!?

Nhiếp Song bị Nhiếp Trường Khanh dắt tay, ngoan ngoãn nhìn vào mặt hồ.

Lục Phiên mặc một bộ áo trắng, môi hồng răng trắng, vài cọng tóc rủ xuống trên trán thì có hơi tung bay theo gió, lộ ra mấy phần nho nhã.

Hắn nhìn những chiếc ngư thuyền đang bận rộn bắt cá kia, lông mi hơi nhíu lại.

“Những chiếc ngư thuyền ở Bắc Lạc hồ không cần cấm, tuy nhiên…những chiếc hoa thuyền gây rối loạn phải đuổi đi hết.”

Lục Phiên nói.

Bàn tay của hắn khoác lên trên tay cầm xe lăn, ngắm nhìn về phía sương mù mông lung trên mặt hồ.

“Lão Nhiếp, giao cho ngươi nhiệm vụ trấn giữ Hồ Tâm đảo, nếu không phải đệ tử Bạch Ngọc Kinh, ta không đồng ý thì không cho bất cứ ai lên đảo cả, tên nào lên, giết chết bất luận tội.”

Lục Phiên thản nhiên nói.

“Vâng.”

Khuôn mặt tang thương của Nhiếp Trường Khanh lộ ra vẻ nghiêm túc, nói.

Tay của hắn đã khoác lên cây đao mổ heo, khí thế chậm rãi cô đọng lại.

“Lão bá hôm trước đâu rồi?”

Với ngữ khí chậm rãi, Lục Phiên nói.

“Có thể là đang câu ở trên hồ.”

Nhiếp Trường Khanh có hơi suy nghĩ, trả lời.

“Nếu muốn lên trên đảo, còn cần phải có một chiếc ngư thuyền đây.”

Lục Phiên mỉm cười.

“Công tử, nô tỳ đã cố ý chuẩn bị cho ngài một chiếc thuyền, chuyên môn chở công tử lên đảo cùng ra đảo.”

Ngưng Chiêu nhẹ nhàng phục tùng, rủ xuống mái tóc của mình, môi đỏ khẽ mở.

Hả?

Lục Phiên sững sờ.

Sau đó phất tay áo.

“Không, ta không cần, người ta cần là ngư thuyền của lão bá kia.’’

Lục Phiên nói xong, có chút tùy hứng.

Trong lúc nhất thời, Ngưng Chiêu có chút choáng váng.

Chiếc thuyền mà nàng đã chuẩn bị, cực kỳ lớn và dễ chịu, cao cấp hơn nhiều so với chiếc ngư thuyền kia.

Khẩu vị của công tử thật là đặc biệt, thiên vị chiếc tiểu ngư thuyền kia?

“Hiện tại thì phái người đi lên hồ tìm?” Ngưng Chiêu nói.

Công tử nhà mình tùy hứng, vậy thì nàng chỉ có thể bồi cùng công tử.

“Không cần, tới rồi.”

Nhưng mà, Lục Phiên lại tựa trên xe lăn, gò má thì chống lên năm ngón tay, khẽ cười nói.

Ngưng Chiêu sững sờ, ngẩng đầu lên, tay ngọc của nàng vuốt lấy những sợi tóc trên trán ra đằng sau tai, nhìn về phía xa xa mặt hồ.

Trên mặt hồ, một chiếc thuyền lung la lung lay mang theo sương mù mờ mịt, chậm rãi mà phiêu đãng tới.

Bên trên thuyền cô độc, có một người mang mũ rộng vành, thân mặc áo tơi, tay cầm cây sào.

Ngư thuyền đi tới bến tàu.

“Công tử, lên thuyền không?”

Lão bá kia nâng lên chiếc mũ rộng vành, trên khuôn mặt có đầy nếp nhăn, nhếch miệng lộ ra một cây răng cửa đã bị rụng đi, nhiệt tình cười nói.

“Vậy thì đa tạ lão bá.”

Lục Phiên ngồi trên xe lăn, khóe miệng hơi hơi chống lên, nhìn xem lão đầu này.

Ánh mắt Nhiếp Trường Khanh thì lại thâm thúy nhìn lão đầu, lông mày nhíu chặt, tựa như suy tư gì đó.

Một đám người lên thuyền, Lục Phiên thì ngồi trên xe lăn, được đặt vào một góc ở trên thuyền.

Còn Nghê Ngọc thì chỉ vừa lên thuyền thì đã tìm tới một vị trí quen thuộc để nằm sấp xuống, chờ cơn say sóng đổ ập xuống.

Nhiếp Song có chút tò mò, ở bên trên ngư thuyền nhìn chung quanh.

Hai người Ngưng Chiêu, Y Nguyệt thì phân biệt mà đứng hai bên Lục Phiên.

Nhiếp Trường Khanh thì khoác tay lên đao mổ heo, ngồi ở đuôi thuyền, nhìn chằm chằm cái lão đầu đang chèo thuyền kia.

Soạt.

Cây sào thuyền dùng sức ở bên trên tảng đá một cái, sau đó liền phóng ra ngoài, tản ra từng cơn gợn sóng.

Chiếc thuyền lái được tầm một hai dặm thì nước hồ có chút dập dờn, một con cá vược mập mập ngoi đầu ra khỏi nước, phun một ngụm nước, rồi lại lộc cộc một tiếng, chỉ lưu lại từng ngụm nước rồi lại bơi ra xa.

Bên trên thuyền đánh cá có một cái sọt cá, ở trong cái sọt, là một đống cá vược mập ú, đang không ngừng quất đuôi, phát ra tiếng vang nhè nhẹ.

“Cá này, rất mập.”

Lục Phiên híp mắt lại, gió nhẹ thổi trên mặt hồ, lại nghe được âm thanh trên sọt cá, liền nói khẽ.

Lão bá đã mất chiếc răng cửa kia vừa chèo thuyền, vừa nhếch miệng cười nói.

“Hiện tại chỉ mới sau mùa hạ, cá không được mập cho lắm, chờ cuối mùa thu, vừa vào đầu mùa đông, ở thời điểm đó thì cá mới mập, chém ba đao ở bên trái bên phải tại thân cá , rồi bôi rượu gạo lên, rải thêm miếng rừng cùng tý nấm, sau đó cho vào lồng hấp, thịt cá sẽ non mà không gây ngán, nên gọi là mỹ vị.”

Lão bá một tay chống lấy cây sào thuyền, cười nói.

Khi miêu tả món cá hấp chưng này, khiến cho Nghê Ngọc đang ở một bên không ngừng nôn mửa, chợt lấy lại một ít sức mạnh.

Lục Phiên ngồi trên xe lăn, cười cười.

“Công tử nếu muốn ăn cá, lão đầu ngày mai sẽ thức dậy sớm, cho công tử câu vài con?”

Lão bá nói.

Ngồi trên xe lăn, Lục Phiển thổi gió hồ, phất tay áo, nói: “Câu cá gì đó thì không cần…”

“Haha, vậy thì dễ tính.”

“Câu cá không cần, nhưng nếu là câu người, lão bá có thể giúp đỡ không?”

Âm thanh cười khẽ của Lục Phiên vang lên, quanh quẩn ở trên mặt hồ.

Lời nói vừa ra.

Bên trên ngư thuyền chợt lâm vào yên tĩnh.

Ngưng Chiêu nghe Lục Phiên nói, hơi sững sờ, sau đó, theo bản năng nhìn thoáng qua lão đầu kia, trong ánh mắt toát ra vẻ cảnh giác, tựa hồ là nàng nghe được giọng nói của Lục Phiên, nhận ra được một ít ý vị.

Mà đao mổ heo của Nhiếp Trường Khanh đã rút ra, dùng tấm vải để lau nhè nhẹ cây đao, âm thanh ma sát vang vọng, khiến cho người khác cảm giác được sự rét lạnh.

Bên trên ngư thuyền, lão bá híp mắt, nụ cười bị thiếu đi một cây răng cửa ở bên dưới chiếc mũ vành chợt cứng lại.

“Công tử oa*, lão già ta không có giết người, lão đầu ta chỉ là một dân lành oa!”

(oa: từ tượng thanh, dùng để chỉ tiếng khóc, tiếng nôn mửa,…)

Bỗng nhiên lão bá ném đi cái sào thuyền, quỳ gối ở trên ngư thuyền, nước mắt nước mũi tèm lem.

“Bản công tử thích nhất dân lành.”

Lục Phiên giống như cười mà không cười nhìn lấy lão đầu.

Sau đó lại thở dài một hơi.

“Thật ra thì ta khá là hiếu kỳ, vì sao ngươi không rời đi? Lòng hiếu kỳ có khả năng hại chết mèo, đồng dạng…cũng sẽ hại chết người, ngươi đang tò mò cái gì?”

Lục Phiên mở miệng nói, ngữ khí dần trở nên bình thản cùng lạnh lùng.

Vụt!

Vẻ mặt Ngưng Chiêu tựa như sương lạnh, tay ngọc vỗ ở tay cầm xe lăn, Thiền Dực kiếm bị bắn ra, rồi được nàng cầm lên tay.

Nhiếp Trường Khanh ngồi ở đuôi thuyền cũng chậm rãi đứng lên, Ngự Đao quyết đã sẵn sàng.

Khí tức nghiêm nghị lan tràn.

Lão đầu quỳ gối ở trên ngư thuyền, đến giờ vẫn còn run lẩy bẩy, nước mắt nước mũi tè le.

“Công tử nói cái gì nha, lão đầu ta nghe không hiểu oa!”

Cuống họng của lão tẩu tựa hồ câm do khóc.

“Đừng lo lắng, ngươi cứ việc khóc, tính tình của bản công tử lại đang rất tốt, ghét nhất chính là nhìn người khác khóc…”

Lục Phiên gõ nhẹ vào tay cầm xe lăn.

Nhìn xéo lão tẩu, nói: “Ngươi càng khóc, bản công tử càng muốn cười.”

Lão đầu quỳ trên ngư thuyền chợt ngừng khóc.

Hắn tháo chiếc mũ rộng vành xuống, lau đi nước mắt trên mặt, khi Lục Phiên nói tính tình mình tốt, đó chính là thời điểm hắn muốn giết người

Lão đầu tử cởi áo tơi ra, bên dưới áo tơi, lại là một bộ áo trắng chỉnh tề.

Trên cổ hắn, thì là mang theo ba cái đồng tiền được xâu trên dây thừng màu hoàng kim, trên tay thì cầm lấy một cái mai rùa bóng loáng.

Cây sào thuyền cũng bị gãy, từ trong đó rút ra một cây trúc trượng cao chừng năm thước.

Khí chất lão nhân chợt biến mất, vốn dĩ là một ngư dân bình thường, trong nháy mắt, trở nên cao thâm khó lường.

Một tay thì cầm trúc trượng, một tay thì cầm lấy mai rùa, mỉm cười nhìn vào Lục Phiên, có hơi khom người.

“Thiên Cơ gia, Lữ Mộc Đối, gặp qua Lục thiếu chủ.”

. . .

Chiếc vải mành trên xe ngựa xốc lên.

Một lão nhân tóc trắng xóa bước ra từ bên trong, mặt mũi lộ ra nụ cười an lành, hắn đỡ Lục Trường Không đang khom người lên.

“Lục thành chủ không cần đa lễ.”

“Hôm nay lão phu đến đây, quả nhiên một lời khó mà nói hết, ngoại trừ khiến cho cái tên đồ đệ không hăng hái kia hướng về phía Bình An để bồi tội, cũng là đặc biệt vì Bình An mà tới.”

Quốc sư lắc đầu, bên trong thân thể đơn bạc đều bất đắc dĩ.

Mặt mũi Lục Trường Không tràn đầy cười khổ, “Con ta đã chân tật lâu nay, tính tình có chút không tốt lắm, tính cách bướng bỉnh, ta làm cha mà nói hắn cũng không nghe, ngược lại là khiến cho Mạc tiên sinh chịu khổ. . .”

Hai người khách sáo vài câu, liền đi bộ vào trong Bắc Lạc thành.

Vừa vào Bắc Lạc thành, quốc sư đã nhìn xung quanh.

Bắc Lạc thành, sau khi bị Lục Phiên dùng thế mưa to gió lớn để thanh tẩy, thế nhưng lại không biến thành tiêu điều, ngược lại càng lúc càng phồn vinh.

Bởi vì rất nhiều đại thương hộ rơi đài, nên rất nhiều tiểu thương hồ nắm bắt thời cơ. Vốn dĩ một số tiểu gia tộc bị ba đại thế gia ép không thở nỗi, cũng thừa dịp lúc này mà thượng vị.

So với trước kia, Bắc Lạc thành bây giờ đây lại tràn trề sức sống.

Trong đôi mắt của quốc sư lóe lên một vệt kinh ngạc, kế tiếp, khẽ vuốt chòm râu bạc phơ của mình, như thể suy nghĩ gì đó.

“Lục thành chủ, lão phu dự định đi gặp Bình An, không biết Bình An đâu rồi?”

Quốc sư hành tẩu ở đường chính Bắc Lạc, bỗng nhiên nói.

Lục Trường Không đang chuẩn bị mang quốc sư đi “đào hành”, đột nhiên sững sờ.

Cái gì?

Hành. . .A không, không đào Mạc Thiên Ngữ à?

“Quốc sư, muốn hay không đi…” Lục Phiên do dự một chút, nói.

“Không cần vội.”

Quốc sư nhẹ nhàng ho khan một tiếng, phong khinh vân đạm phất tay.

Da mặt Lục Trường Không lắc một cái.

Mạc Thiên Ngữ có khi là một tên đệ tự giả đi.

Chuyện này còn không cần vội?

Chương 50: Linh cúc nở rộ, trời đất có linh khí Dịch: Nguyễn Anh Hùng

Quốc sư không vội.

Thậm chí, hắn cảm thấy để cho Mạc Thiên Ngữ chịu khổ một chút cũng tốt.

Mạc Thiên Ngữ, tính tình thật quá ngông cuồng cao ngạo, không biêt sợ ai, mắt cao hơn trời.

Hắn để Mạc Thiên Ngữ tới mời Lục Phiên, Mạc Thiên Ngữ chẳng những không làm theo, còn nửa đêm leo tường đi qua, bị người ta coi là cây hành, cắm vào mặt đất.

Tất cả những tội tình này, đều là hắn tự tìm chết a.

Quốc sư theo những tin tức có được suy đoán rằng, Lục Phiên rất có thể cũng giống với thiên tử đạt được tiên duyên, trở thành Thiên Tứ giả.

Quốc sư gọi người đạt được tiên duyên là Thiên Tứ giả*.

(Xin lỗi mọi người, ở chương 4JUdGzvrMFDWrUUwY3toJATSeNwjn54LkCnKBPRzDuhzi5vSepHfUckJNxRL2gjkNrSqtCoRUrEDAgRwsQvVCjZbRyFTLRNyDmT1a1boZV mới đúng.)

Hơn nữa, trong miêu tả của Vũ Văn Tú, quốc sư còn đại khái suy đoán ra thân phận của một người khác, tuy nhiên, hắn không có nói với Vũ Văn Tú mà thôi.

Tâm cao khí ngạo, không lạy trời, không lạy đất.

Chỉ quỳ thương sinh không quỳ tiên.

Dạng người như vậy, trong Đại Chu triều có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Vũ Văn Tú có lẽ không nghĩ tới, thế nhưng, quốc sư nghiên cứu tình báo khắp thiên hạ, gặp qua vô số dạng người, cũng nghiên cứu tập tính và tính nết của rất nhiều người.

Quốc sư phỏng đoán, người có được tiên duyên kia, trong Đại Chu triều có ba vị phù hợp.

Vị thứ nhất, thành chủ Túy Long thành Giang Li, người này lớn lên từ giang hồ, nổi tiếng trong triều đình, chính là một thanh đao của tiên đế, là tâm phúc được coi trọng nhất.

Sau khi tiên đế băng hà, Giang Li trấn thủ Túy Long thành, thay Thiên Tử bảo vệ biên giới.

Vị thứ hai, Thái Thú Tây Quận, Hạng Thiếu Vân, Tây Quận bá vương, Tây Lương chi chủ.

Vị thứ ba, Mạc Thiên Ngữ. . . Khục, kẻ này không nói cũng được.

Tại quốc sư xem ra, nếu là Giang Li trở thành Thiên Tứ giả, đối với Đại Chu, cũng không phải là chuyện xấu.

Thế nhưng. . .

Nếu để cho Hạng Thiếu Vân trở thành Thiên Tứ giả, thế cục thiên hạ sẽ có biến hóa khôn lường.

Hạng Thiếu Vân cùng Mặc gia bên trong Chư Tử Bách Gia hợp tác, trong mắt quốc sư, Hạng Thiếu Vân tuyệt đối không thể là đối thủ của Mặc gia, dù cho hắn có võ đạo đỉnh cấp Đại Tông Sư cũng không được.

Tuy nhiên, nếu Hạng Thiếu Vân trở thành Thiên Tứ giả, chuyện này khó đoán rồi.

Nguyên nhân quốc sư tới Bắc Lạc thành, ngoại trừ giải cứu Mạc Thiên Ngữ ra, còn một mục đích khác, chính là vì Lục Phiên mà tới.

Bắc Lạc Lục Bình An , hình như cũng là Thiên Tứ giả.

Quốc sư không đi “Rút hành”, Lục Trường Không cũng không có quyền bắt buộc quốc sư phải đi.

Lục Trường Không biết Lục Phiên đi ra ngoài thu thuế, từ trong tay ba đại thế gia thu được một thanh lâu.

Liền sai người chuẩn bị xe, dẫn quốc sư tiến đến Hồ Tâm đảo.

. . .

Hồ Tâm đảo.

Gió mát nhè nhẹ, mặt hồ dập dờn gợn sóng.

Trên thuyền đánh cá.

Một ông lão mặc một áo trắng, tay nắm gậy Thúy Trúc xanh biếc, đôi mắt thâm thúy, tay kia cầm một mai rùa phát sáng, làm người khác chú ý.

“Thiên Cơ gia?”

Trên xe lăn, Lục Phiên lông mi hơi nhíu.

Bên trong Chư Tử Bách Gia, Thiên Cơ gia có chút thần bí, dùng thôi diễn, tính toán, bói toán mà nổi danh.

“Có ý tứ, trong Chư Tử Bách Gia, Đạo tông, kiếm phái đều phái người đến Bắc Lạc, bị ta giết hết, thi thể đều chìm ở đáy hồ này. Ta rất hiếu kì, ngươi vì sao không rời đi?”

Lục Phiên tựa ở trên xe lăn, vuốt vuốt một quân cờ màu đen, hưởng thụ gió mát ven hồ, ngữ khí rất bình thản, nói.

Nhiếp Trường Khanh điều động linh khí bên trong khí đan ra, quấn quanh lấy đao mổ heo, đôi mắt lạnh lùng.

Ngưng Chiêu cũng làm như thế.

Y Nguyệt khoác đặt tay lên roi dài bên hông, cảnh giác vạn phần.

“Ọe. . .”

Nghê Ngọc ôm lấy thân thuyền, tiếp tục ọe, phá hư bầu không khí căng thẳng.

“Lục thiếu chủ, không cần giương cung bạt kiếm vậy, Thiên Cơ gia, không nhúng tay vào chuyện triều đình, cũng không liên lụy đến ân oán giang hồ, cho nên, Lục thiếu chủ không có lý do gì giết lão già ta a?”

Lữ Mộc Đối cười lộ ra răng cửa.

“Ngươi cười. . . Quá khó coi, lý do này được không?”

Lục Phiên để quân cờ trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa bóp, nói.

Lời nói vừa ra, nụ cười của Lữ Mộc Đối lập tức cứng đờ, theo bản năng mấp máy môi, che đi hàm răng cửa.

“Tốt, tạm thời ta sẽ không giết ngươi, lên đảo đi, ta có việc hỏi ngươi.”

“Trả lời tốt, có thể sống.”

“Lão Nhiếp, lái thuyền.”

Lục Phiên nói.

“Vâng.”

Nhiếp Trường Khanh sắc mặt lạnh lùng, đứng ở đuôi thuyền, khí huyết chuyển động, bàn chân dùng sức, đẩy thuyền đánh cá nhanh chóng hướng Hồ Tâm đảo lao đi.

Thuyền đánh cá xẹt qua mặt hồ xanh biếc, cá trong hồ sợ hãi bơi tán loạn, hai bên bờ hải âu cũng bay lên.

Rất nhanh.

Thuyền đã vào bờ.

Lục Phiên ngồi trên xe lăn, xuống thuyền, Ngưng Chiêu đẩy xe lăn, đi chậm rãi.

Y Nguyệt dẫn theo Nghê Ngọc, đang ói đến mức quay cuồng trời đất, đi theo Lục Phiên.

Thiên Cơ gia Lữ Mộc Đối một thân áo trắng gõ lấy gậy trúc xanh biếc, bước ra khỏi thuyền đánh cá.

Hả?

Rồi khỏi thuyền đánh cá vài bước, thân thể hắn bỗng nhiên chấn động.

Hòn đảo nhỏ này, có chút không giống bình thường, hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, hai mắt nhắm nghiền.

Giữa trời đất, dường như có những sợi khí, như thể những con cá bơi toán loạn trong không khí.

Đây là. . .

Lữ Mộc Đối mở mắt, trong ánh mắt tràn đầy rung động và kinh hãi.

Hắn nhìn xung quanh, thấy cỏ cây hoa lá trên đảo đều khô héo, chỉ còn lại mười cái cây.

Nhìn chăm chú nhìn kỹ, sẽ phát hiện, đó là mười cây. . . Hoa cúc.

Ukm, hoa cúc? !

Nhìn xem cây hoa cao tới ba thước, thân cây thô to như cổ tay của thiếu nữ , vẻ mặt Lữ Mộc Đối hết sức đặc sắc.

Khí lưu kì dị kia, tựa như từ trong hoa cúc tỏa ra.

Khí lưu này. . . Là cái gì?

Đây là thứ gì mà làm nội tâm của hắn sinh ra khát vọng mạnh liệt?!

Kỳ thật, người ngạc nhiên không chỉ có Lữ Mộc Đối, mà Ngưng Chiêu đang đẩy xe lăn, Nhiếp Trường Khanh đang dắt Nhiếp song trong lòng cũng rung động dữ dội.

Bọn hắn biết được mùi vị của linh khí, cho nên cảm nhận còn rõ hơn Lữ Mộc Đối rất nhiều!

Trên đảo, những sợi khí như những con cá đang bơi tán loạn trong không khí kia, không phải thứ gì khác mà chính là. . . Linh khí cực kì trân quý!

Giữa đất trời có linh khí? !

Không. . .

Nhiếp Trường Khanh cùng Ngưng Chiêu trong nháy mắt đã rõ ràng, linh khí này. . . Là từ mười cây hoa cúc công tử gieo xuống kia!

Vốn dĩ Ngưng Chiêu và Nhiếp Trường Khanh còn cảm thấy hoa cúc này có chút quỷ dị, đột nhiên bây giờ mừng rỡ như điên, thiên địa có linh khí, bọn hắn có thể hấp thu linh khí tu hành, đột phá cảnh giới!

“A, hoa nở?”

Ngồi trên xe lăn, Lục Phiên ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc.

Nhìn mười cây hoa cúc phun ra nuốt vào linh khí, không khỏi nở nụ cười.

Hấp thu tinh hoa nửa đảo hoa đào , quả nhiên không có lãng phí.

Mười cây Triều Thiên cúc, mỗi một gốc trong ba ngày có thể sản xuất một sợi linh khí.

Mười cây là mười sợi, nếu linh khí không bị tiêu hao sẽ một mực bảo trì trạng thái tuần hoàn. Còn nếu bị sử dụng, Triều Thiên cúc sẽ trong vòng ba ngày lại lần nữa thai nghén ra một sợi linh khí.

Lục Phiên vốn cho rằng Triều Thiên cúc nụ hoa chớm nở, cần rất nhiều thời gian, không nghĩ tới, nhanh như vậy liền nở rộ.

Niềm vui ngoài ý muốn a.

Lục Phiên không có nghiên cứu Triều Thiên cúc quá mức, hắn để Ngưng Chiêu đẩy hắn tiến vào “Bạch Ngọc Kinh”.

“Mời.”

Nhiếp Trường Khanh khiêng đao mổ heo, mặt không thay đổi liếc mắt nhìn Lữ Mộc Đối, nói.

Lữ Mộc Đối nhìn Triều Thiên cúc mang theo vẻ lưu luyến không rời, hắn nuốt nước miếng một cái, quay người bươc đi, trong lòng ngập tràn song lớn.

Hắn phát hiện những điều bí ẩn của Lục Phiên, càng ngày càng nhiều.

Bước lên bậc thang đá xanh, đi vào lầu các, Lữ Mộc gõ nhẹ gậy trúc.

Đang lúc đi theo Lục Phiên vào Bạch Ngọc Kinh.

Bỗng nhiên, thân thể hắn cứng đờ.

Lòng có cảm giác, ánh mắt nhìn lên.

Nhìn vào hai tấm biển dựng thẳng hai bên cổng của lầu các.

Chỗ ấy, một bộ câu đối có vẻ bình thường, lại hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Bình Luận (0)
Comment