Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 11

Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Tống Kỳ Sâm phong độ đĩnh đạc lái chiếc xe điện xinh đẹp, lướt trên con phố thoáng đãng, chở theo sau là Khương Miện trang nhã. Họ dừng lại trước một tòa cao ốc uy nghi rồi bước vào thang máy sang trọng.

Trong thang máy, Tống Kỳ Sâm im lặng cúi đầu, song thực ra trong lòng đang phi tốc tính toán các khoản chi tiêu vừa rồi của Khương Miện.

Huyện Sa: 147.

Bánh ngọt: 51.

Trà sữa: 12.

Xiên nướng: 40.

Hết thảy… 250.

Con số này.

Tống Kỳ Sâm cảm thấy mình bị châm chọc.

Qua tấm gương trong thang máy, Khương Miện trông thấy môi Tống Kỳ Sâm mím chặt, mắt rủ xuống, hàng mi cong dài tạo nên một bóng râm nhạt trên mí mắt anh. Cả người từ trên xuống dưới viết đầy ba chữ lớn – Tôi không vui.

Cảnh này khiến Khương Miện không nhịn được mà cười thầm trong lòng.

Lớn từng này tuổi rồi, cô chưa thấy ai thú vị như vậy, anh ta thực sự rất thích tiền!

Trong lòng cảm thán như thế, song trên mặt Khương Miện chẳng bộc lộ ra tí gì. Cô lặng lẽ dịch sang gần Tống Kỳ Sâm.

Đợi tới khi Tống Kỳ Sâm khó khăn hoàn hồn sau cú sốc bị mất trọn vẹn 250 tệ. Anh hơi nghiêng đầu, liếc thấy cái đầu nhỏ của Khương Miện chẳng biết từ lúc nào đã xích đến gần.

“Sao vậy? Anh không vui à?”

Tống Kỳ Sâm: “…” Cô còn mặt mũi để hỏi.

“Vừa nãy còn vui vẻ lắm mà? Sao tự nhiên lại không vui?”

Khương Miện nhíu mày, “À, có phải là vì tôi tiêu tiền của anh nên mới…”

“Không phải.”

Chưa đợi Khương Miện nói hết câu, Tống Kỳ Sâm lập tức phủ nhận.

Khương Miện nhịn cười, “Vậy à? Thế… anh có thấy vui khi tôi tiêu tiền của anh không?”

Tống Kỳ Sâm: “…” Hừ.

“Nói đi, nói đi mà, có vui không?” Khương Miện kéo tay áo anh, nũng nịu.

“… Vui.”

Nghe tiếng kêu thảm thiết của tay áo mình, Tống Kỳ Sâm hết sức gian khổ thốt ra một chữ trái với lòng này.

“Thật sao? Vậy thì hay quá. Nhưng mà cũng đúng thôi, có đại gia nào lại không vui khi chi tiền cho “chim hoàng yến” của mình chứ? Anh vui thì may quá. Hay thế này đi, để có thể khiến anh vui hơn nữa, sau này tôi sẽ càng tiêu nhiều tiền của anh hơn, để anh tận hưởng trọn vẹn niềm vui của một đại gia được không?”

Tống Kỳ Sâm: “…”

“…” Được cái đầu cô.

“Nói đi chứ, Sâm Sâm, sao anh không nói gì? Anh im lặng sao tôi biết anh đồng ý hay không?”

Khương Miện lắc cánh tay anh nhanh hơn.

Đing –

Tiếng thang máy đến nơi ngay lúc này chính là âm thanh thiên đường đối với Tống Kỳ Sâm.

“Chúng ta đến rồi.”

Tống Kỳ Sâm bước về phía trước không quay đầu lại, sải bước to như thể có thứ gì đó đang đuổi theo phía sau vậy.

Khương Miện nhìn mà nhịn cười đến đau cả bụng.

*

Mãi đến tận lúc ngồi xuống trước gương trang điểm, nhìn thấy Tống Kỳ Sâm đang đứng sau lưng, hai tay thì đặt lên tóc cô, nụ cười của Khương Miện dần tắt.

Không đúng, từ từ…

“Sao lại là anh làm tóc cho tôi? Tôi thấy bên kia có người mà?”

Khương Miện kinh ngạc.

Cô biết thời gian có lẽ hơi gấp một chút. Bây giờ là 6:38, thông thường những buổi tụ hội của đám phú hào này đều vào khoảng 7-8h.

Nhưng cũng đâu cần phải gấp tới mức này chứ!

Anh trai à, anh đã học qua chưa mà đã bắt đầu làm cho tôi rồi? Dù sao cô cũng là con gái, vẫn quan tâm đến hình tượng của mình mà!

Người khác không biết, chứ Tống Kỳ Sâm cô còn không biết sao?

Anh ta kiếm tiền đỉnh chóp, nhưng cốt truyện chưa bao giờ nói anh ta còn biết làm đẹp làm tóc.

“Phì!”

Lời từ chối của Khương Miện rơi vào tai chàng trai tóc dài đang làm bộ đi ngang qua họ, trực tiếp chọc cậu ta không nhịn được mà bật cười.

Khương Miện quay đầu nhìn cậu ta.

Vừa nãy, cô đã phát hiện những người trong studio này dường như đều quen biết Tống Kỳ Sâm. Từ lúc Khương Miện theo sau Tống Kỳ Sâm bước vào, ánh mắt đám người này nhìn qua đã có phần kỳ lạ. Đợi Tống Kỳ Sâm dẫn cô vào căn phòng trong cùng, họ càng giả vờ như vô tình, lần lượt mở cửa vào lén nhìn cô.

Thấy Khương Miện đã phát hiện ra mình, thiếu niên biết mình vờ vĩnh nữa cũng chẳng ích gì. Cậu ta thẳng thắn kéo một cái ghế, thoải mái ngồi xuống bên cạnh Khương Miện.

Thiếu niên trông rất thanh tú, mặt búng ra sữa, đôi mắt như chó con. Cằm cậu ta tựa lên lưng ghế da, chỉ cần cười híp mắt nhìn bạn như vậy sẽ khiến bạn nảy sinh thiện cảm từ tận đáy lòng.

“Haha đại ca, đây có phải là chị dâu tương lai của chúng ta…”

Thiếu niên chưa nói hết câu, Tống Kỳ Sâm đã đưa mắt nhẹ nhàng nhìn sang, dứt khoát khiến cậu ta nuốt hết những lời còn lại ngay.

Dù đã nuốt lại nhưng trên mặt chàng trai vẫn treo nụ cười như cũ.

Nhân lúc Tống Kỳ Sâm đang thần tốc tạo kiểu cho Khương Miện, thiếu niên nắm lấy cơ hội đưa tay ra với cô: “Xin chào, Diệp Chu.”

Diệp Chu? Đây chính là nhà tạo mẫu minh tinh đã xuất hiện không ít lần trong cốt truyện sao?

Bởi vì nữ chính Khương Miên, nữ phụ Lâm Thiến và nam chính Hứa Tinh Minh đều tốt nghiệp Học viện Điện ảnh, nên phần lớn cốt truyện đều liên quan tới giới giải trí. Tất nhiên không thể bỏ qua vai trò của nhà tạo mẫu.

Nhưng thứ Khương Miện nhớ về Diệp Chu không phải về chuyên môn của cậu ta, cũng chẳng phải vì cậu ta đóng vai trò quan trọng gì trong cốt truyện, mà là vì 3 năm sau cậu ta sẽ bị tống vào tù.

Lúc đó cốt truyện đã gần đến hồi kết, Hứa Tinh Minh bệnh nặng nhập viện, cần gấp người hiến gan. Khi đó những người xung quanh anh ta đều đến làm xét nghiệm tương thích, thật trùng hợp, chỉ có nữ chính Khương Miên và nữ phụ Lâm Thiến là tương thích với Hứa Tinh Minh.

Cái này gọi là gì, đây gọi là nghiệt duyên!

Ai mè dè sau khi biết mình tương thích, Lâm Thiến tức tốc biến mất không còn tăm tích. Chỉ còn lại cô ngốc Khương Miên vì tình yêu mà một lòng một dạ hiến gan cho Hứa Tinh Minh.

Nhớ lúc ấy Khương Miên nằm trên giường bệnh, trên tv phát tin nhà tạo mẫu hàng đầu Diệp Chu từng tạo hình cho cô ấy bị bắt vì tội cố ý giết người. Do quá nghiêm trọng nên bị kết án tử hình, hoãn thi hành án hai năm.

Cô mơ hồ nhớ rằng khi đó người mà Diệp Chu giết dường như cũng họ Tống, là họ Tống của Tống Kỳ Sâm.

Danh tính của người đó hình như còn là tổng giám đốc mới của tập đoàn Tống thị sau khi Tống Kỳ Sâm qua đời.

Tống Kỳ Sâm mất vì tai nạn xe, sau đó vị tổng giám đốc Tống mới bị giết này lên nắm quyền. Trong ấn tượng còn có giao dịch kinh doanh với nam chính Hứa Tinh Minh. Tiếp đó, là Diệp Chu có quan hệ trông thân thiết với Tống Kỳ Sâm vì giết tên họ Tống đó mà vào tù.

Liên kết lại với nhau, Khương Miện cảm thấy đằng sau còn có nhiều uẩn khúc.

Thật không ngờ, cuốn tiểu thuyết bi kịch ngốc nghếch đó lại ẩn chứa âm mưu sâu xa như vậy!

Nhìn gương mặt hoàn hảo như được tạc nên của Tống Kỳ Sâm trong gương, rồi lại lia sang Diệp Chu bên cạnh, Khương Miện vốn đã quen với mạo hiểm và khủng hoảng tức thì hứng khởi lên!

Cô duỗi bàn tay trắng mềm của mình về phía Diệp Chu, khóe miệng hơi nhếch: “Khương Miên.”

Hai chữ ngắn gọn dứt khoát.

Cool!

Diệp Chu thầm khen trong lòng.

Nhớ đại ca trước đây cứ mãi từ chối khéo với mấy sinh vật gọi là con gái. Người ta tỏ tình với anh mà anh lại chê người ta làm phí thời gian kiếm tiền của mình, kết quả chọc giận từng đợt rồi lại từng đợt cô gái bỏ đi.

Hóa ra đại ca cổ hủ và keo kiệt lại thích kiểu con gái thế này à!

Có lẽ nhìn ra Diệp Chu đang nghĩ gì trong lòng. Tống Kỳ Sâm quay đầu liếc cậu ta, tích chữ như vàng: “Không phải, đừng có nghĩ lung tung…”

Lời đe dọa còn chưa nói hết, Diệp Chu đã tự giác kéo khóa miệng mình lại.

Nhưng mới nhịn được 2′, cậu thiếu niên vốn có tính lắm mồm đã bắt đầu lải nhải.

“Chị ơi, chị quen đại ca từ hồi nào vậy? Hai người quen nhau thế nào? Sao trước giờ chẳng nghe anh ấy nhắc đến chị?”

“À, chuyện là thế này, một tuần trước chị tình cờ gặp anh ấy, anh ấy thấy chị xinh đẹp nên muốn bao nuôi chị. Chị thấy anh ấy có tiền nên đồng ý luôn cái yêu cầu vô lý đó. Bây giờ, anh ấy là đại… ui.”

Khương Miện chưa kịp nói hết câu đã cảm thấy da đầu mình chợt đau nhói.

Chỉ là cô còn chưa kịp phàn nàn thì đã nghe thấy tiếng “bịch bịch” to.

Mấy chàng trai vốn đang dán tai vào cửa nghe lén, giờ lăn đùng vào như mấy cái bánh chẻo.

Ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt rét buốt của Tống Kỳ Sâm.

Mấy người té ngã trên đất còn chưa kịp nghĩ ra lời gì để bào chữa thì đã nghe thấy tiếng “khì khì khì” như lốp xe bị xì hơi từ phía Diệp Chu.

Để nhịn cười, cậu thiếu niên co rúm cả người vào ghế da. Cả người run đến nỗi cả cái ghế cũng rung theo.

“Phát ra tiếng nữa, tháng này hủy hết kỳ nghỉ, tịch thu máy chơi game.”

Tống Kỳ Sâm vừa uốn tóc cho Khương Miện vừa lên tiếng đe dọa.

“Đừng, đừng, đừng mà anh Sâm. Em sai rồi, thật sự sai rồi, lần sau em không dám nữa đâu. Đừng tịch thu máy chơi game của em, em chỉ còn mỗi nó để sống thôi.”

Cậu thiếu niên Diệp Chu đang cười đỏ bừng cả mặt vội vàng lên tiếng van xin.

Còn mấy người ngã sõng soài bên kia thấy Tống Kỳ Sâm không để ý tới mình bèn lén lút định lui ra ngoài, ai ngờ họ chưa kịp đứng thẳng lưng.

Tống Kỳ Sâm nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào gương bỗng bình thản lên tiếng: “Mấy người các cậu cuối tuần ở lại làm thêm hết, không được đi đâu cả.”

“Ơ, sếp…”

Tức khắc ai nấy cũng la làng thảm thiết.

Khương Miện nhìn mà quên luôn chuyện Tống Kỳ Sâm vừa cố ý làm đau đầu mình.

“Ủa? Sao mọi người đều gọi Tống Kỳ Sâm là sếp thế? Tôi nhớ anh ấy là tổng giám đốc của Tống thị mà? Từ bao giờ lại có liên quan đến studio EU của mọi người vậy? Không lẽ người này vì kiếm tiền mà mở đủ loại cửa hàng hả?”

Khương Miện khá ngạc nhiên.

“Chị bé không biết hả? EU chính là do anh Sâm tự tay gây dựng trước khi được nhận lại vào nhà họ Tống đấy. tụi em đều là nhân viên của anh ấy. Năm ấy anh Sâm mới có 17 tuổi…”

“Diệp Chu!”

Tống Kỳ Sâm thẳng thừng ngắt lời cậu ta.

Thấy thế, chỉ cần một ánh mắt là đã hiểu Tống Kỳ Sâm không muốn để chị gái xinh đẹp trước mặt biết về quá khứ của mình, Diệp Chu hiểu ý ngậm miệng lại.

Ngược lại lòng tò mò của Khương Miện được khơi dậy bùng nổ.

Chỉ vì trong cốt truyện, Tống Kỳ Sâm chẳng qua là một nhân vật phụ, một chất xúc tác cho tình cảm giữa nam nữ chính nên chẳng được miêu tả chi tiết bao nhiêu.

Nhưng vừa nghe ý của Diệp Chu, có vẻ như người này đã trải qua không ít chuyện thú vị.

Thậm chí ngay cả cái chết của anh cũng lộ ra sự bí ẩn khó hiểu.

Khương Miện tò mò chết đi được.

Nhưng người ta đã không muốn nói, cô cũng không ép buộc quá đáng trong chuyện này. Cô cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ biết.

Đợi khoảng 20′, Khương Miện nhắm mắt để Tống Kỳ Sâm trang điểm cho mình. Xém ngủ thiếp đi thì cuối cùng cũng nghe thấy –

“Xong rồi.”

Giọng Tống Kỳ Sâm vang lên cực kỳ gần.

Khương Miện vừa mở mắt ra đã đối diện với đôi mắt sâu thẳm tựa như giếng của người đàn ông.

Ở khoảng cách gần như vậy, Khương Miện mới phát hiện đồng tử của người này không phải màu đen thuần, mà có ánh lên một xíu tím nhạt. Không cần nói nhiều, ánh mắt ấy quyến rũ biết bao. Khi người này nhìn bạn chăm chú như thế, cảm giác bạn như trở thành báu vật quý giá nhất trên đời vậy đó.

Chỉ riêng ánh mắt này, nếu người này không keo kiệt đến mức chẳng muốn có bạn gái thì Khương Miện dám cá bạn gái của anh chắc chắn sẽ giống như cỏ dại trên đồng vậy, cắt một đợt lại mọc lên một đợt. Tha hồ phóng túng từ lúc trẻ tới già, phóng túng cả đời luôn.

Tống Kỳ Sâm dịch sang bên một bước, để lộ tấm gương phía sau.

Trong gương, Khương Miện nghiêng đầu. Cô cứ tưởng với gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của nguyên chủ, trang điểm nhẹ mới là chân ái. Song, qua bàn tay của Tống Kỳ Sâm, Khương Miện mới phát hiện gương mặt này trang điểm cũng có một nét đẹp riêng.

Quả nhiên người đẹp trang điểm đậm hay nhạt đều xinh.

Chỉ thấy mái tóc đen dài của cô được uốn xoăn nhẹ, buông lơi trên vai. Chẳng biết Tống Kỳ Sâm đã kẹp thứ gì vào sau đầu, những sợi dây sáng lấp lánh quấn quanh tóc như làm tăng thêm vài phần sáng bóng cho mái tóc đen nhánh của cô.

Môi đỏ mày rậm, tai đeo đôi khuyên tai hoa trắng nhiều cánh. Màu trắng của hoa tai, màu trắng của cổ và màu đen của tóc hòa quyện với nhau tạo nên vẻ đẹp hoàn mỹ.

Riêng khuôn mặt này, dù chưa thay lễ phục cũng đủ làm điên đảo chúng sinh rồi.

Trời ạ, sao cô có thể xinh đẹp đến thế? Đẹp mê người luôn.

Sau khi cảm thán trong lòng xong, Khương Miện quay đầu, đôi mắt long lanh nhìn về phía Tống Kỳ Sâm ở bên cạnh.

Làm việc ở studio lâu như vậy, Diệp Chu cũng rèn được đôi mắt tinh tường. Tất nhiên biết rằng trước đó Khương Miện bước vào, toàn thân từ trên xuống dưới cộng lại chắc còn chưa tới 100 tệ.

Những cô gái như vậy, bọn họ cũng không hẳn là chưa từng tiếp đón. Đôi khi có mấy gã công tử thích chơi trò biến chim sẻ thành phượng hoàng, dẫn theo bạn gái nghèo đến đây. Sau khi trang điểm xinh đẹp, đa số những cô gái ấy đều nói một câu: “Đứng trước gương, em không biết cô gái trong đó là ai! Đó có thật sự là em không?”

Vì vậy, bây giờ Diệp Chu mỉm cười nhìn về phía Khương Miện, sau đó thấy cô nắm chặt tay, đấm một cái vào ngực Tống Kỳ Sâm bên cạnh.

“Chàng trai trẻ này trông cũng có tay nghề đấy chứ? Nhìn chị đây có đẹp không?”

Tống Kỳ Sâm: “…” Khụ! Cô gái này, tay khỏe thật.

Diệp Chu: “…”

“…”

“Phụt, muahahahaha!”

—–

Tống Kỳ Sâm: Khụ, cú đấm này ít nhiều gì cũng gây nội thương. Bồi thường đi! Giá khởi điểm 250, có thể tăng thêm không giới hạn (đưa tay ra)

Khương Miện: …..

Bình Luận (0)
Comment