Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 12

Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Cho tới khi Khương Miện cầm lễ phục vào phòng thay đồ, Diệp Chu vẫn đang phát ra những tiếng “phụt phụt khì” kỳ quái sau khi được xem một màn kịch vui miễn phí.

Tống Kỳ Sâm vô cảm quay đầu lại.

Bị ánh mắt lạnh căm căm của anh nhìn đến nỗi lạnh cả sống lưng, Diệp Chu cuống quít xua tay: “Hahaha, đừng đừng, đại ca đừng nhìn em nữa, em sợ lắm. Em hứa không… khụ… không cười nữa. Thật, thật đấy, anh tin em đi!”

Thấy vậy, Tống Kỳ Sâm từ từ quay đầu đi.

Cũng đã cười đủ, Diệp Chu nhìn gương mặt đẹp đẽ đến không giống người phàm của người đàn ông, bỗng huých vai anh một cái.

“Thật sự không có ý gì với người ta à? Đây chính là cô gái đầu tiên anh đưa đến EU đó…”

Tống Kỳ Sâm: “…” Tôi thấy cậu ngứa đòn rồi đấy!

Diệp Chu lập tức hiểu ý của Tống Kỳ Sâm qua ánh mắt, vội vàng kéo khóa miệng mình lại. Một khi chọc giận Tống Kỳ Sâm thì trong vài tháng tới cuộc sống cậu ta chắc chắn sẽ rất khốn đốn.

Đúng lúc này, Khương Miện đã nhanh nhẹn thay xong chiếc váy dạ hội hai dây màu đen thuần, đẩy cửa bước ra. Lúc thay đồ lỡ làm rơi một bên hoa tai nên cô vừa đi ra vừa đeo lại.

“Chị bé, bên này này!”

Diệp Chu nhiệt tình gọi cô.

Nghe vậy, Khương Miện vừa đứng trước gương soi người đã quay đầu lại theo phản xạ. Mái tóc đen dài hơi xoăn lười biếng xoay một vòng trong không trung, ánh đèn sáng trên đầu đổ xuống người cô, làm cho bờ vai và cổ càng trở nên trắng nõn như ngọc, cả người như vừa được lột ra từ vỏ trứng. Đen và trắng đan xen nhau, vẻ kiều diễm ập đến khiến ngay cả Diệp Chu từng trải cũng vô thức nín thở.

Những người khác trong studio đã sớm bị choáng ngợp.

Tống Kỳ Sâm…

Diệp Chu quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Chỉ thấy vị hòa thượng chuyển thế chín kiếp này, ánh mắt chẳng có gì thay đổi.

Được rồi, thế giới của đại ca quả nhiên khác biệt hoàn toàn với chúng ta những kẻ phàm phu tục tử.

Ngoài tiền, có lẽ trên đời này không thứ gì có thể khiến trái tim Tống Kỳ Sâm đập nhanh hơn một nhịp.

Chậc.

Vừa tặc lưỡi trong miệng xong, Diệp Chu nhìn chiếc váy dạ hội trên người Khương Miện, không hiểu sao càng nhìn càng thấy là lạ. Cắt may khá tốt, thiết kế cũng không tệ, chỉ là chất liệu đó…

“Đại ca, chuyện gì vậy? Chiếc váy chị bé đang mặc sao em nhìn giống vải rèm cửa thế?” 

Diệp Chu thắc mắc.

Nhưng ai dè vừa dứt lời đã thấy sếp nhà mình quay đầu nhìn cậu ta mỉm cười tán thưởng.

Cái gì vậy, anh tán thưởng cái gì thế?

“Đúng như cậu đoán đấy.”

Diệp Chu: “…”

Trời ơi, bó tay luôn!

“Đừng nói chiếc váy này do anh tự tay…” Làm nha?

Diệp Chu còn chưa nói hết, Tống Kỳ Sâm như đoán được cậu ta định nói gì, khẽ ừ một tiếng.

Diệp Chu: “…”

Vì tiết kiệm tiền, đại ca anh chuyện điên rồ gì cũng có thể làm!

Tâm trạng của Diệp Chu khá phức tạp.

Thiếu niên từ từ quay đầu lại, chẳng biết từ lúc nào cô gái vừa mới xoay vòng xinh đẹp trước gương giờ đã đeo một đôi găng tay cùng màu với váy dạ hội. Ôi, phải nói rằng thẩm mỹ của chị ấy cũng được đó chứ. Bộ trang phục này phối lại càng thêm phần quyến rũ, cả người như một mỹ nhân phong cách Hồng Kông bước ra từ trong phim.

Một từ thôi, đỉnh.

Chỉ là đôi găng tay trông hơi quen.

Vừa nghĩ tới đây, cậu ta đã thấy cô nàng dường như phát hiện có điều gì đó sai sai với đôi găng tay.

Đột nhiên nhớ ra đôi găng tay này từ đâu ra, Diệp Chu hoảng hốt, nhanh nhảu nhắc: “Chị ơi, đôi găng tay đó là thiết kế mới dành riêng cho thảm đỏ của ảnh hậu Giang Dĩnh từ studio Lam Ngọc. Cẩn thận…”

Chưa nói hết câu, đã nghe thấy tiếng rách “xoẹt” một tiếng.

Khương Miện tìm thấy đầu sợi chỉ, chưa kịp dùng lực đã thấy đôi găng tay tự rách ra. “…”

Tống Kỳ Sâm chạy tới hai bước, nhưng không kịp ngăn, “…”

“Tôi không cố ý…”

Khương Miện hiếm khi tỏ ra lúng túng.

Cô thề mình thật sự không hề cố ý. Vừa nãy trong phòng thay đồ vô tình nhìn thấy đôi găng tay này, cô còn tưởng nó là một bộ với váy dạ hội của mình. Không ngờ lại là đồ của người ta.

Tống Kỳ Sâm: “…”

Có phải găng tay rách toạc không?

Không, chính tôi mới là người rách toạc.

Vô tình liếc thấy vẻ mặt như tận thế của sếp mình, Diệp Chu đã nhiều năm chưa thấy anh có biểu cảm thay đổi lớn như vậy, không nhịn được —

“Muahahaha!”

“Khặc khụ khụ, không có gì không có gì, chị à, đừng tự trách quá. Có đại gia để làm gì, có đại gia là để cho chị làm mấy chuyện như thế này đấy. Cho dù đôi găng tay này có giá khởi điểm là năm con số thì anh ấy cũng sẽ đền. Anh ấy… có tiền mà phụt…”

Tống Kỳ Sâm: “…”

Năm con số, hừ, cậu muốn lấy mạng tôi đúng không!

*

Dưới lầu studio EU, Khương Miện ăn mặc xinh đẹp, hai tay chắp sau lưng đi theo bên cạnh Tống Kỳ Sâm, cẩn thận quan sát nét mặt của anh.

“Ôi dào, đừng giận nữa mà, tôi đâu có cố ý. Đàn ông con trai đừng có nhỏ nhen thế chứ!”

Thấy Tống Kỳ Sâm nhăn mày tới mức có thể kẹp chết một con muỗi, Khương Miện cố gắng khuyên giải.

Tống Kỳ Sâm: “Hừ.”

“Anh cứ quái gở thế này tôi không vui đâu!”

Tống Kỳ Sâm: “Hừ.”

“Hay là chúng ta trò chuyện vui vẻ nhé? Nhìn tôi thế này có đẹp không? Tôi chưa bao giờ ăn mặc như vậy, cảm ơn anh nhé!”

Tống Kỳ Sâm: “Ờ.”

“Này, anh thích tôi như thế này không?”

Tống Kỳ Sâm: “Quan trọng sao?”

“Đương nhiên là quan trọng rồi, dù sao anh cũng là đại gia của tôi mà. Sở thích của đại gia chính là mục tiêu duy nhất của chú chim hoàng yến nhỏ xinh này!”

Khương Miện cười hì hì.

Tống Kỳ Sâm: “Hừ.”

“Anh đừng có hừ tôi nữa.”

Khương Miện lên tiếng dọa dẫm. Đã nhiều năm rồi cô chưa bị ai khiêu khích như thế này, lần cuối cùng là khi tên vua zombie cố tình tạo ra lũ zombie bao vây thành phố, giờ cỏ trên mộ của hắn chắc đã mọc cao tới 1m rồi.

Tống Kỳ Sâm: “Hừ, hừ.” Thua lỗ khiến sếp Tống mất lý trí.

Ôi chao, cái tính nóng nảy này.

Khương Miện không nhịn được nữa, tiến lên húc vai Tống Kỳ Sâm đang định bước đi.

Đi luôn đi!

Tống Kỳ Sâm bị húc cả người lao về phía trước.

Khương Miện không ngờ mình dùng sức mạnh đến thế, lúc này muốn kéo lại thì đã không kịp nữa, đành trơ mắt nhìn anh bước một chân vào vành đai xanh, suýt nữa ngã chổng vó.

Khương Miện: “!!!”

Tống Kỳ Sâm: “…”

Khương Miện!

Người đàn ông quay đầu, hai mắt long lên sòng sọc.

Khương Miện: “…” Chuồn thôi chuồn thôi.

Tống Kỳ Sâm lập tức đuổi theo, nhưng thể lực của anh sao là đối thủ của Khương Miện được.

Cùng lúc đó, Diệp Chu chống cằm, khóe miệng nhếch lên cao, đứng trước cửa sổ xem từ đầu tới cuối cảnh tượng này.

Chẳng biết sao cảm thấy cảnh tượng này trông rất thú vị và ấm áp.

Đã bao nhiêu năm rồi cậu ta không nhìn thấy biểu cảm sinh động như vậy trên gương mặt của đại ca.

Cậu ta và đại ca từ nhỏ đã lớn lên trong viện mồ côi. Viện mồ côi Nam Sơn nổi tiếng cũ kỹ và nhỏ bé, vị trí địa lý lại hẻo lánh. Viện mồ côi có nhiều người, chỉ dựa vào khoản trợ cấp của chính phủ, tất nhiên bọn họ sẽ không được ăn no.

Đại ca từ nhỏ đã thông minh, siêu siêu thông minh. Khi bọn họ còn chưa biết gì, chỉ biết tè dầm và nghịch bùn thì đại ca mới 9 tuổi đã học cách bán kem để phụ giúp viện mồ côi.

Khi đó, ở viện mồ côi có mẹ viện trưởng rất yêu thương bọn họ. Chỉ tiếc thế gian này thật trái ngang, người tốt không sống được lâu.

Mẹ viện trưởng tốt bụng như thế lại mắc bệnh ung thư vú. Để kiếm tiền chữa bệnh cho bà, đại ca tuy tuổi nhỏ nhưng có sự thông minh tuyệt đỉnh đã bắt đầu những ngày đi làm việc vặt khắp nơi kiếm tiền.

Nhặt rác, bán kem, phụ bếp quán ăn vặt, khuân vác gạch, cắt tóc, may quần áo trong xưởng, làm xà phòng thủ công, thậm chí là đi gánh nước ở khu du lịch.

Chỉ cần là công việc kiếm tiền mà bạn có thể nghĩ ra, dường như anh đều đã làm qua.

Chỉ thiếu mỗi việc đem chính mình đi bán theo cân theo lạng thôi.

Tiếc thay, dù đã liều mạng như thế nhưng mẹ viện trưởng vẫn qua đời.

Khi ấy, mấy đứa nhỏ như họ đều khóc đến ngất đi, chỉ có mỗi đại ca bình chân như vại tiếp tục kiếm tiền.

Số phận luôn thích trêu đùa con người. Năm thứ hai sau khi mẹ viện trưởng qua đời, đại ca đã được nhận về nhà họ Tống, gia đình giàu có bậc nhất Yên Kinh. Hóa ra anh chính là đứa con trai duy nhất của gia tộc danh giá họ Tống.

Hồi đó bọn họ còn nhỏ chẳng hiểu cái gì, tưởng đại ca không khóc là không đau buồn, còn trách anh máu lạnh.

Bây giờ nhìn lại, không khóc được mới là bệnh nặng, bởi vì tất cả nỗi đau đều chôn giấu trong lòng.

Nhìn đi, dù bây giờ giàu có như vậy, đại ca vẫn có một sự ám ảnh với tiền bạc.

Bình thường, anh như một cỗ máy kiếm tiền vận hành hết công suất. Ngoài kiếm tiền và tiết kiệm, dường như trên thế gian này chẳng có gì đáng để anh quan tâm.

Bây giờ thế này thật là tốt!

Cậu ta cũng hy vọng rằng đại ca đã quen với cô đơn sau này cũng sẽ có người ở bên cạnh, cùng nhau nương tựa, đồng hành với mình suốt quãng đời còn lại.

Khóe miệng Diệp Chu càng lúc càng giương cao hơn.

*

Mà lúc này hai người đáng lẽ phải nương tựa lẫn nhau trong lòng Diệp Chu đang anh nhìn tôi, tôi nhìn chiếc xe điện.

“Anh định… dùng cái này chở tôi đi dự tiệc à?”

Khương Miện: Đm hết nói nổi!

“Bà đây ăn mặc đẹp đẽ như này, vả lại anh cứ luôn miệng nói không kịp sao? Tôi thấy anh rất thong thả đấy chứ, đến mức còn định đi xe điện!”

Khương Miện bắt đầu móc mỉa.

“Thực ra, xe điện cũng khá nhanh…”

Tống Kỳ Sâm cố gắng phân bua.

Không phân bua không được, vừa rồi đã lỗ mất năm con số.

Năm con số đấy!!!

Tim Tống Kỳ Sâm đang rỉ máu.

Với lại nếu hai người bắt taxi từ đây đến câu lạc bộ Bán Sơn chắc chắn sẽ không dưới 500. Đến muộn thì cứ muộn vậy, anh cũng chẳng có gì để nói với mấy người đó. Ăn xong, lấy quà là được rồi.

“Đi taxi đi!” Khương Miện đề nghị.

“Không!”

Khương Miện: “…”

Tống Kỳ Sâm: “…”

“Chờ tí, tôi có cách rồi!”

Ngay lúc hai người giằng co, cái đầu nhỏ của Tống Kỳ Sâm lại nảy ra một ý tưởng thú vị.

10’ sau.

Trợ lý Tiểu Nghiêm nhìn tiền xăng và tiền đền bù mà ông chủ để lại.

Chiếc moto của anh ta, “vợ” của anh ta aaaaa!

Cô gái xinh đẹp hồi nãy sao lại thích sếp Tống được hay vậy?

Huhuhu.

Dưới lầu, nhìn chiếc xe máy đường nét mượt mà trước mắt, trong mắt Khương Miện thoáng qua vẻ thích thú.

Thấy Tống Kỳ Sâm vừa định đội mũ bảo hiểm lên, Khương Miện bèn giữ tay anh lại, vẻ mặt chân thành: “Hay là để tôi chạy cho!”

Tống Kỳ Sâm: “??”

Khương Miện: “Kỹ thuật lái xe moto của tôi không tệ đâu.” Một hơi có thể đâm chết 4-5 con zombie đấy!

Tống Kỳ Sâm: “Tôi nghĩ…”

Nghe vậy, Khương Miện lập tức đưa ngón trỏ áp nhẹ lên môi anh: “Tôi không cần anh nghĩ, nghe tôi nghĩ là được rồi. Cứ vậy đi, nghe tôi.”

Tống Kỳ Sâm: “…”

Với tâm trạng hoài nghi ngồi lên yên sau.

Giây tiếp theo liền nghe ù ù ù ù –

Chiếc xe bất ngờ phóng vọt đi, linh hồn Tống Kỳ Sâm cũng bay theo.

Chính là cái kiểu người chạy phía trước, hồn đuổi theo sao đó.

30’ sau, tại câu lạc bộ Bán Sơn.

Khương Miện: “U hú~ Thật là đã! Thế nào? Tay lái của chị đây đúng là như này đúng không?”

Khương Miện giơ ngón tay cái lên.

Anh, sống sót rồi…

Tống Kỳ Sâm ở một bên mặt mày tái nhợt, hồn bay phách lạc, run rẩy bước xuống chiếc xe tử thần. Tay anh run run vịn vào thân cây bên đường, hai chân lẩy bẩy, trong đầu chỉ có một ý nghĩ –

Có lẽ có những phần tiền không cần tiết kiệm.

 ——

[Tiểu phẩm]

Trước khi gặp Khương Miện:

Diệp Chu: Huhu, đại ca thật tội nghiệp. Vì tổn thương tâm lý nên bao nhiêu năm nay yêu tiền đến mức mù quáng rồi~

Tống Kỳ Sâm: Có tiền mới có dior ╭(╯^╰)╮.

Sau khi gặp Khương Miện:

Tống Kỳ Sâm: Nên tiêu thì cứ tiêu, có những khoản không cần tiết kiệm!!!

Khương · bàn tay vàng · Miện: Đúng đúng (Móc mũi).

Bình Luận (0)
Comment