Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 22

Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

[Phụt hahaha, cười ná thở, thật sự cười tới mức không thở nổi luôn rồi nè hahahaha!]

[Chị Miên: Cô gái, đừng có thách thức giới hạn của tôi! Nếu cô cố tình chọc tức tôi, vậy thì xin chúc mừng cô đã thành công rồi đấy.]

[Cái này như kiểu tổng tài sến súa x bé vợ kiêu ngạo á. Hahahaha, đẩy thuyền cp Miên Lệ thôi!]

[Tại sao trong mắt tôi luôn rưng rưng nước mắt, đó là vì tôi yêu sâu đậm chị Miên – tiểu yêu tinh chết tiệt này.]

Chỉ một câu nói của Khương Miện đã khiến cả khu vực bình luận chìm trong biển vui vẻ.

Nhưng Chu Lệ lại tức giận, mặt đỏ lên.

“Cô nói tào lao cái gì vậy? Nói xem có dám hay không?”

“Dám thì sao? Không dám thì sao?” Khương Miện hoàn toàn không quan tâm.

“Không dám… không dám thì cô là đồ heo con. Sau này tôi gặp cô thì sẽ gọi cô là đồ heo con!”

Chu Lệ đắc ý.

Lâm Thiến: “…” Kiểu cá cược gì mà như trẻ con tiểu học vậy? Chu Lệ cô chưa cai sữa hả?

“Chà, đúng là biệt danh ác độc thật! Đã nói tới vậy thì tới đi nào Tiểu Chu, so tài ở đâu hả Tiểu Chu? Bây giờ so tài luôn đúng không Tiểu Chu!”

Khương Miện dứt khoát cho Chu Lệ ba cú liên hoàn.

Chu Lệ: “…”

“Chưa so tài mà? Cô dựa vào đâu mà gọi tôi là heo con*? Cô thật là… quá đáng!”

Chú thích

 

(*) “朱” (Chu) trong tiếng Trung đồng âm với “猪” (trư) nghĩa là “lợn”.

 

Chu Lệ không thể tin nổi.

“Cô tên là Chu Lệ thì chẳng phải mang họ Chu à?”

Chu Lệ: “…”

“Rõ ràng cô nói là Trư, là Trư trong Trư Bát Giới chứ không phải chữ Chu họ của tôi! Cô cố ý đúng không?”

Vẻ mặt Chu Lệ bắt đầu trở nên bực tức.

“Không được gọi tôi là Tiểu Chu nữa!”

“Được thôi Tiểu Chu, không vấn đề gì Tiểu Chu.”

Chu Lệ: “…”

Lâm Thiến: “…” Hay lắm, không hổ danh là Trư Lệ, đối mặt với Khương Miên chẳng có tí sức phản đòn nào.

Sau một hồi tranh cãi về Trư và Chu, cuối cùng kết thúc bằng việc Chu Lệ ăn nói vụng về thua cuộc rút lui.

Cả đám người ùn ùn kéo thẳng nhau vào phòng tập ở tầng hầm của căn hộ.

Nói là phòng tập chi bằng nói là phòng đạo cụ thì đúng hơn. Thực ra các loại nhạc cụ tự cổ chí kim, trong và ngoài nước, thậm chí cả đạo cụ biểu diễn đều đã được chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ có thứ bạn không biết, chứ ở đây không có gì là không có.

Đứng trước tấm gương tường rộng lớn, Chu Lệ hung hăng nhìn Khương Miện đang từ từ bước về phía mình. Chẳng biết cô ấy nghĩ đến điều gì mà khóe miệng bỗng nhếch lên.

“Nhìn đi, ở đây có nhiều thứ như vậy, đừng nói tôi bắt nạt cô. Thắng 2/3 trận, bất kể cô biểu diễn gì, miễn là tôi biểu diễn không xuất sắc bằng thì sẽ lập tức nhận thua. Sau này… sau này tôi sẽ là heo con, tùy cô muốn gọi thế nào tôi sẽ không có ý kiến gì. Nhưng nếu cô thua…”

“Cô có thể gọi tôi là Tiểu Khương, tôi cũng không có ý kiến gì.” Khương Miện rất dễ nói chuyện.

“Sao giống nhau được?”

“Sao lại không giống, tôi gọi cô là Tiểu Chu, cô gọi tôi là Tiểu Khương, công bằng lắm mà!”

“Đã nói là Trư chứ không phải Chu mà!!!”

Tiếng hét này suýt nữa làm rách cổ họng Chu Lệ, gân cổ nổi lên. Sau khi hét xong thiếu oxy tới nỗi cả người lảo đảo.

“Tôi mặc kệ, cô thua thì tôi sẽ gọi cô là đồ heo con, cái đồ heo con, heo con, heo con, heo con…”

Lên tiếng lần nữa, giọng Chu Lệ mang theo tiếng nức nở.

“Được rồi, được rồi, thật sự hết cách với cô…” Khương Miện đưa tay kiểu hết cách.

Nghe vậy, Chu Lệ tức thì nín khóc mà cười lên.

“Vậy cô chọn trước đi…”

Vì xém khóc, cô bé với giọng mũi nặng nề bảo Khương Miện chọn trước.

“Không cần đâu, tôi biết không nhiều, cô chọn trước đi.”

“Thật sao? Cô đừng có hối hận đó.” Chu Lệ mặt mày nghiêm túc.

Khương Miện vô tư nhún vai.

Thấy vậy, Chu Lệ vội tranh thủ ngồi xuống trước chiếc đàn Steinway ở chính giữa phòng tập. Cả giới giải trí ai mà không biết Chu Lệ đã đạt cấp 10 piano từ lâu. So tài nhạc cụ với cô ấy, Khương Miện cứ chờ mà khóc đi.

Nghĩ tới đây, Chu Lệ lấy khăn tay từ trong túi ra lau sạch nước mũi rồi cất kỹ nó đi. Sau đó đặt hai tay lên phím đàn, ngước lên nhìn Khương Miện: “Cuộc so tài lần này của chúng ta rất đơn giản. Chỉ xem trong quá trình biểu diễn, ai sẽ khiến âm nhạc của đối phương bị lạc nhịp. Nghe quy tắc rồi cô vẫn muốn để tôi đàn trước sao?”


Nghe thế, Khương Miện làm cử chỉ mời.

Ánh mắt Chu Lệ sáng lên, nhắm mắt lại ấp ủ một lúc rồi cả người đắm chìm vào.

Sau đó một giai điệu piano vui tươi liền tuôn ra từ đầu ngón tay cô ấy. Chỉ biết nói Chu Lệ quả không hổ danh là công chúa piano nổi tiếng trong giới, nghe âm nhạc của cô ấy đúng là một sự thưởng thức. Đừng nói là các thí sinh có mặt, ngay cả những người xem trong kênh trực tiếp cũng có chút say mê.

Hơn nữa với sự quen thuộc của Chu Lệ với piano, chắc sẽ rất khó có người có thể lấn át được phong độ của cô ấy với nhạc cụ khác. Thí sinh Khương Miên này chắc chắn sẽ thua… thua nhỉ?

Các thí sinh và đám dân mạng tranh thủ liếc nhìn Khương Miện, họ bất ngờ nhìn cô chọn từ trong đống nhạc cụ một cái… kèn Suona???

Ủa khoan, báo cáo huấn luyện viên có người phạm quy!

Khương Miện thực sự chẳng biết nhiều gì về nhạc cụ. Phải nói là ngoại trừ đàn nhị và kèn Suona, những nhạc cụ hiện đại hơn như piano, violon gì đó cô chưa từng đụng đến.

Ai bảo ông lão đạo sĩ nghèo.

Ngay cả đàn nhị và kèn Suona cũng là khi theo ông ấy đi đưa đám ma cho người ta trong làng, mặt dày học được từ người ta. Không có ý gì khác, ai mà chẳng hi vọng kiếm thêm một khoản tiền chứ!

Cuộc sống ép, cuộc sống ép!

Nghĩ vậy, ngay khi Chu Lệ đang hoàn toàn đắm chìm trong tiếng đàn piano của mình, một âm thanh vang dội bỗng vang lên, âm điệu cao vút, nhịp điệu mạnh mẽ suýt nữa đã làm cô ấy lạc nhịp.

Dù không bị lạc nhịp, nhưng Chu Lệ vẫn thấy khá là khó khăn.

Theo tiếng kèn Suona càng thổi càng hăng của Khương Miện, càng thổi càng phấn khích, những ngón tay ban đầu còn nhảy múa trên phím đàn của Chu Lệ bắt đầu mất kiểm soát trở nên hoảng loạn.

Đến gần cuối, thậm chí cô ấy đã chẳng thể tìm thấy nhịp điệu của mình nữa. Nghe tiếng kèn Suona cao thấp, ngay cả Chu Lệ cũng chẳng biết mình đang đàn gì nữa.

Coi như xong, có trời mới biết tại sao cô gái họ Khương này lại thổi kèn Suona buồn đến thế.

Khả năng đồng cảm của Chu Lệ rất cao.

Đợi Khương Miện thổi xong, cô ấy đã ngồi trên ghế bắt đầu khóc to.

“Huhuhu, cô thổi cái gì vậy? Huhuhu.. tôi nghe mà thấy khó chịu quá…”

“Góa phụ viếng mộ, bài chỉ định trong các đám tang ở nông thôn đó, chưa từng nghe sao?”

Khương Miện ngạc nhiên, cô cứ tưởng mọi người hẳn sẽ quen thuộc với bài này chứ!

“Huhuhu, không có ấc…”

Chu Lệ khóc đến mức bắt đầu nấc cụt.

“Được rồi, dù cô có nghe hay chưa nghe thì cũng chẳng sao. Vòng so tài nhạc cụ này…”

“Cô thắng rồi, cô thắng rồi được chưa?”

Chu Lệ vừa giơ khăn tay lên lau mạnh nước mắt trên mặt, vừa hét to.

“Đa tạ.”

Trong tay còn cầm kèn, Khương Miện chắp tay cảm ơn.

[Phụt hahaha, không hổ danh là cô gái tôi pick, lại còn biết chơi nhạc cụ độc đáo như vậy!]

[Đm, nghe âm thanh này làm tui nhớ lại cảnh có người qua đời ở làng quê hồi nhỏ!]

[Trước đó là ai nói Miên Miên của tụi tui chẳng biết làm gì, chỉ biết làm mấy trò mất mặt xấu hổ ra đây coi nào!]

[Cảm giác Khương Miên cũng chẳng cần tham gia cái gì mà “Nhịp đập thần tượng” nữa đâu. Với trình độ này, thu xếp một xíu là có thể đưa tang cho người ta rồi hahahaha!]

“Chẳng qua mới thua một trận, còn hai trận nữa mà!”

Chu Lệ ở bên cạnh vẫn không chịu thua.

“Trận tiếp theo tôi muốn so tài nhảy múa với cô!”

Chu Lệ tuyên bố đầy quyết tâm.

“Tôi không biết.”

“Cô không biết thì tốt, cô học loại múa gì vậy. Cô… không biết?”

Chu Lệ nói lắp.

Đã tới đây tham gia tuyển chọn rồi mà lại có người không biết nhảy múa.

“Vậy… vậy cô biết cái gì? Tôi còn định đấu múa với cô cơ…” Chu Lệ đầy vẻ thất vọng.

Chọn tới chọn lui lại chọn được cái mà người ta không biết. Liệu người ta có nghĩ rằng cô ấy cố tình bắt nạt Khương Miên không? Cô ấy nào có ý đó!

“Nếu đã không biết thì chúng ta đổi sang…”

“Không cần!”

Khương Miện dứt khoát từ chối, tuy không biết nhảy múa nhưng cô vừa nhìn thấy một thứ vừa đặc biệt vừa quen thuộc. Có lẽ…

“Nếu cô muốn so tài nhảy múa thì cũng được, chỉ là điệu nhảy của tôi có thể hơi khác với các cô. Không cần đấu múa đâu, tôi sợ làm người ta bị thương. Cô có thể nhảy trước, nhảy xong rồi tới lượt tôi. Cùng lắm thì để các thí sinh ở đây bỏ phiếu xem ai nhảy đẹp hơn, thế nào?”

Khương Miện cười đề nghị.

“Được! Được!”

Chu Lệ còn chưa kịp gật đầu đề xuất của Khương Miện thì bên cạnh đã có thí sinh hóng hớt xem trò vui cao giọng hưởng ứng.

“Tôi cũng không có ý kiến gì.”

Chu Lệ gật đầu.

Sau đó cô ấy từ từ đứng dậy, bước xuống từ cây đàn piano rồi đi đến tấm gương tường trước mặt.

Trong hoàn cảnh thi đấu như thế này, múa dân tộc nhẹ nhàng và ba lê đều không thích hợp lắm, cô ấy nên chọn một điệu nhảy mạnh mẽ hơn một tí. Trước tiên phải thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, có rồi.

Chu Lệ đứng quay lưng lại với mọi người trước tấm gương, ánh mắt lóe lên một tia sáng rồi sau đó chậm rãi cúi thấp đầu xuống.

Đợi khoảng 30s, Chu Lệ bỗng nhiên giơ hai tay lên và vỗ nhẹ một cái bên tai phải.

Chính cái vỗ tay này như thể đã bật công tắc gì đó của cô gái. Đôi giày của cô ấy lập tức gõ lộp cộp trên sàn, ban đầu còn hơi chậm, sau đó càng nhảy càng nhanh.

Hầu như tất cả mọi người có mặt đều bị thu hút bởi cô ấy.

Ngay cả đối thủ cạnh tranh cũng phải thừa nhận tài năng của Chu Lệ rất xuất sắc.

Cho dù trong giới giải trí tập trung vô số người xuất sắc, cô ấy vẫn hết sức nổi bật.

Nói về ngoại hình thì khỏi phải bàn, kiểu tinh nghịch dí dỏm, đã diễn mấy bộ phim rồi nhưng trên mạng rất ít người chê cô ấy diễn dở.

Lại còn đa tài như vậy!

Quả nhiên so nhau xong khiến người ta muốn tức chết mà!

Một đám người thầm ca ngợi Chu Lệ không ngớt, ca ngợi rồi lại ca ngợi.  Một số người không khỏi chuyển ánh mắt sang phía Khương Miện.

Chỉ thấy người phụ nữ tựa hờ vào bức tường. Tuy có một gương mặt trong sáng đến cực điểm, nhưng cả người tựa ở nơi đó, khí chất lại phóng khoáng tiêu sái hơn bất cứ ai. Trông như một… hiệp khách giang hồ cầm kiếm!

Cả con người tựa như một làn gió tự do không bị ràng buộc, thổi đến đâu thì tính đến đó.

Ơ, sao họ lại có suy nghĩ như thế nhỉ?

Lúc này, vũ điệu Clacket của Chu Lệ cũng sắp đến hồi kết.

Chu Lệ ngẩng cao đầu, mũi chân gõ xuống sàn lần cuối cùng. Cả người như chú thiên nga kiêu hãnh đứng trước mặt mọi người với khuôn mặt hơi ửng đỏ, hơi thở thoáng gấp gáp.

Bởi vì toàn bộ màn vũ đạo quá đặc sắc, ngay cả khi cô ấy đã nhảy xong, đám thí sinh vẫn chưa hoàn hồn.

Cho tới khi Khương Miện là người đầu tiên vỗ tay, mọi người mới như tỉnh giấc mộng, cũng nối gót vỗ tay nhiệt liệt.

Theo tiếng vỗ tay, Chu Lệ chẫm rãi đi đến trước mặt Khương Miện, cầm hếch lên: “Tôi đã nhảy xong rồi, nếu cô thật sự không biết thì nhận thua cũng chẳng sao đâu…”

Nghe vậy, Khương Miện đứng thẳng người, khóe miệng hơi nhếch lên: “Ai bảo tôi muốn nhận thua?”

Nói xong, cô sượt qua vai Chu Lệ đi thẳng về phía nơi để đạo cụ.

“Định múa lụa à?”

Chu Lệ đứng chỗ của Khương Miện vừa đứng, cười hì hì hỏi.

Nghe vậy, bước chân Khương Miện hơi khựng lại. Cô quay đầu nhìn Chu Lệ đang cười rạng rỡ phía sau, mũi chân khẽ móc một thanh kiếm gỗ đang nằm ngang trên đất lên rồi đưa tay nắm lấy.

Tức thì không cho bất kỳ ai có cơ hội suy nghĩ, cô đã nắm chặt chuôi kiếm rút hẳn thanh kiếm gỗ ra, ngả người ra sau để thanh kiếm lượn một vòng trước mặt.

Nếu nói đến đây, các thí sinh và người xem trên mạng vẫn có thể theo kịp thì những gì xảy ra tiếp theo đúng là một màn hoa mắt chóng mặt.

Có trời mới biết Khương Miện lấy đâu ra tốc độ tay nhanh như vậy. Một thanh kiếm gỗ bình thường dưới sự múa may của cô gần như đã biến thành một cái bóng mờ. Thế còn chưa đủ, cô… cô còn bay lên cùng thanh kiếm…

Nói bay lên có lẽ hơi cường điệu, Khương Miện chỉ đang xoay người và múa kiếm trên không trung mà thôi.

Múa kiếm gì đó, lúc mãi nghệ giang hồ, Khương Miện cũng không phải là chưa từng làm. Song, dường như mọi người thích xem đập đá trên ngực hơn nên Khương Miện ít khi múa kiếm.

Ném thanh kiếm gỗ lên không trung một cách tùy ý, để nó xoay vòng vòng trên đó mấy vòng rồi Khương Miện nhảy một cái đã nắm chặt nó trong tay. Tiếp đó cô ngồi xổm xuống đất, ánh mắt trở nên sắc bén, bất ngờ vung kiếm về phía trước. Khí thế đó trông như thể muốn chém qua ngàn quân vạn mã vậy.

Đám thí sinh đứng ngay phía trước thậm chí còn cảm nhận được một luồng gió mạnh ập vào mặt.

Chẳng lẽ đó là kiếm khí?

Bộp.

Chậu quýt vàng không xa chợt rung lên, quả quýt nhỏ trên cây lập tức rơi xuống. Ngay sau đó như phản ứng dây chuyền, cả cây quýt vàng nhỏ ào ào rụng trái.

Các thí sinh: “!!!”

Bình luận: “!!!”

Khương Miện thu kiếm, nghiêng đầu nhìn về phía Chu Lệ.

Sự sắc bén lạnh lẽo ập đến khiến Chu Lệ và đám thí sinh phía sau cô ấy không trở tay kịp, hô hấp cùng ngừng lại, thậm chí trái tim cũng ngừng đập.

Mà phía bình luận nhìn thấy Khương Miện thế này cũng đều im bặt, không hó hé một lời.

Cho tới khi –

“Cô gái, có hài lòng với những gì cô thấy không?”

Khương Miện cong môi cười tà mị.

Chu Lệ: “…”

Các thí sinh: “…”

Bình luận: “…”

Đệt mợ cô im lặng thì chết hả?

—–

Đã edit xong 23 và 24 luôn rồi. Quý dị ráng đợi em beta sương sương rồi cho lên sóng nhé

Bình Luận (0)
Comment