Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 34

Edit: Cá Mặn (Nặm)

 

 

—–​Khương Miện vừa nói vừa bước đến bên cạnh Tống Kỳ Sâm, rồi vô cùng tự nhiên nắm lấy tay anh.

 

 

​Cô lùi lại hai bước đến trước mặt Tống Kỳ Sâm: “Thôi được rồi, tôi là người rộng rãi không so đo nhiều với anh nữa.“Tôi sẽ không buông tay anh đâu được chưa?”

 

 

Khương Miện cười rạng rỡ lặp lại lần nữa, tay vẫn đan chặt tay Tống Kỳ Sâm.

 

 

Ánh mắt cô còn lấp lánh hơn cả ánh nến bên cạnh.

 

 

Tống Kỳ Sâm co ro trong tủ, mắt hơi đỏ, im lặng nhìn gương mặt trắng hồng xinh xắn của Khương Miện ở bên ngoài.

 

 

Chẳng ai biết trong lòng anh đang nghĩ gì, kể cả chính anh cũng không rõ.

 

 

Bình luận thì ngạc nhiên vì trò thoát khỏi mật thất bỗng chốc biến thành phim thần tượng.

 

 

[??? Không công bằng, tổ chương trình không công bằng! Tại sao sáng nay những thí sinh kia đều bị boss dọa chạy mất dép, còn ở đây lại có hai người đút cơm chó cho tui. Hừ, chụy không ăn đâu nha!]

 

 

[Nói nhỏ này, tui đẩy thuyền được không? Tui chưa từng đọc tiểu thuyết nào có thiết lập như thế này, thí sinh xinh đẹp ngây thơ sức mạnh vô biên x bá tổng cố vấn lạnh lùng nhát gan sợ tối, cảm giác siêu hấp dẫn luôn đúng không?]

 

 

[Ê, cái câu “Dù có đáng sợ thế nào, tôi cũng sẽ không buông tay” là thoại của nam chính mà? Sao người nói lại là Khương Miên?]

 

 

[Tui đẩy thuyền idol với chồng mình?]

 

 

[Lầu trên, bà làm tui cười chết!]

 

 

[Từ từ, hình như phía sau có gì đó…]

 

 

Ngay khi bình luận phát hiện điều bất thường, Tống Kỳ Sâm ngồi trong tủ cũng thấy một cái bóng đỏ đột ngột xuất hiện sau lưng cô gái…

 

 

Khuôn mặt ghê rợn, mái tóc đen rối bù, cánh tay và bắp chân đầy vết máu bắn, tay phải còn cầm một cây gậy đỏ thẫm trông bẩn thỉu vô cùng, cũng không biết dính thứ gì.

 

 

Nhỏ này không phải là nữ quỷ vừa đuổi theo họ thì còn là ai nữa?

 

 

Lúc này đối phương đang lặng lẽ đứng sau lưng Khương Miện đang nửa ngồi nửa quỳ trên đất, chuẩn bị đánh lén.

 

 

Thấy thế, con ngươi Tống Kỳ Sâm co lại.

 

 

“Khương…”

 

 

Giọng anh còn chưa kịp phát ra, Khương Miện với bản năng nhạy bén sau nhiều năm chiến đấu trong thế giới tận thế sực quay đầu lại.

 

 

Cô đối mặt trực tiếp với nữ quỷ. Vì không thể đánh nhau với npc và sẽ bị loại nếu bị bắt nên Khương Miện chẳng chút do dự kéo tay Tống Kỳ Sâm chạy như bay vòng quanh tủ, dẫn nữ quỷ chạy vòng vòng.

 

 

“Bắt được mấy người rồi! Đầu hàng đi! A!”

 

 

Nữ quỷ thấy vậy lập tức tận lực đuổi theo.

 

 

Chẳng biết nữ quỷ này trước khi làm npc trong mật thất có phải là vận động viên chạy nước rút hay không, Khương Miện kéo theo Tống Kỳ Sâm hoàn toàn chạy không lại cô ấy.

 

 

Mắt thấy sắp đến cửa, nữ quỷ cũng gần đuổi kịp.

 

 

“Đừng chạy nữa! Các người chạy không thoát đâu…”

 

 

Khương Miện với tính hiếu thắng cực mạnh, bốc đồng vội vàng buông tay Tống Kỳ Sâm ra, một bước chạy xa ra ngoài cửa rồi trở tay đóng sầm cửa lại.

 

 

“Hahaha, không thoát được à? Này chẳng phải đã thoát rồi ư? Cô đuổi theo tôi đi, đuổi đi, không đuổi kịp rồi, lêu lêu!”

 

 

Lúc này Tống Kỳ Sâm bị nhốt bên trong, khó tin nhìn bàn tay mình bị buông ra: “…”

 

 

Các cư dân mạng vừa nghe Khương Miện nói, đang định đẩy thuyển Tống – Khương: “…”

 

 

Nữ quỷ gào thét chạy đến trước cửa phòng: “…”

 

 

Nhìn tay mình 2s, đợi phản ứng lại thì ánh mắt của chàng trai ngây thơ Tống Kỳ Sâm vừa tin lời Khương Miện đã trở nên hung ác. Anh bắt đầu giật cửa phòng đang đóng trước mặt như điên, chỉ tiếc là giật mạnh mấy lần vẫn không mở được.

 

 

Thấy thế, người đàn ông ngây thơ bị lừa dối tình cảm bỗng nhiên quay đầu lại, hai mắt bốc lửa trừng nữ quỷ đứng cách mình 2m, trực tiếp dọa cho người ta giật mình lùi lại hai bước.

 

 

“Chân Tình đúng không? Đây là nhà cô chứ gì? Cô hẳn có thể mở cửa bằng vân tay đúng không? Mở ra!” Tống Kỳ Sâm cố bình tĩnh chỉ vào cửa.

 

 

Nử quỷ Chân Tình bị dọa run lên. Cô ấy ôm cây gậy của mình, dè dặt tiến lên dùng vân tay mở khóa cửa cho Tống Kỳ Sâm.

 

 

Sau đó cô ấy nhìn người đàn ông hung dữ này đưa tay về phía mình: “Đưa đây!”

 

 

Chân Tình: “???”

 

 

“Đưa cây gậy đây!”

 

 

Nghe vậy, nữ quỷ Chân Tình do dự. Thấy ánh mắt chằm chằm sắp phát điên của Tống Kỳ Sâm, cô ấy cuống quít đưa cây gậy cho anh.

 

 

Cầm lấy cây gậy, Tống Kỳ Sâm không quay đầu đuổi theo hướng Khương Miện vừa chạy trốn.

 

 

Chưa đầy hai phút, một tiếng kêu thất thanh vang lên bên tai mọi người.

 

 

Nữ quỷ áo đỏ Chân Tình dè dặt vừa định thò đầu ra, một tiếng kêu lại dọa cô ấy quay về.

 

 

“Đệt, Tống Kỳ Sâm sao anh lại ở đây? Ủa, vừa nãy tôi mới nắm tay anh… Tôi… tôi đâu có cố ý, anh định làm gì? Anh đừng lại đây, tôi la lên đó, tôi la lên thật đó!”

 

 

“Haha, anh tới thật đấy hả, đừng tưởng tôi không dám đánh lại nhé. Tôi đánh lại đấy… tôi thật sự đánh lại! Ôi, nóng nảy quá vậy!”

 

 

Ngay sau đó là một tràng âm thanh oang oang lộn xộn. Nghe thấy tiếng động, nữ quỷ áo đỏ đưa tay vẽ vòng tròn trên tường.

 

 

Ở bên nọ, Trần Dữ hé mở một khe nhỏ rồi cũng lặng lẽ đóng cửa tủ lại.

 

 

Khoảng 7-8’ sau, Khương Miện và Tống Kỳ Sâm lại xuất hiện trước ống kính. Cả hai đều không có thương tích nào, nhưng quần áo và tóc đều bù xù. Váy của Khương Miện còn bị rách ở gấu váy, bộ đồ quản gia vốn chỉnh tề của Tống Kỳ Sâm giờ đã trở thành áo cổ chữ V sâu hoắm, ống quần cũng bị mất một đoạn.

 

 

Nữ quỷ Chân Tình và bình luận chứng kiến cảnh này: “…”

 

 

[Có phải do tui đen tối không? Sao tui thấy hai người này trông không giống như vừa đánh nhau mà giống như vừa…“đánh trận” về nhỉ?]

 

 

[Lầu trên nói trúng tim đen! Hơn nữa, Khương Miện hài dễ sợ. Mới vừa hứa hẹn với sếp Tống tuyệt đối sẽ không buông tay anh ấy, sếp Tống tin, tụi tui cũng tin. Nữ quỷ vừa xuất hiện, cô ấy lập tức buông tay không nói, còn nhốt anh ấy với nữ quỷ lại cùng nhau? Làm vậy mà coi được à??]

 

 

[Miệng phụ nữ đúng là gạt người?]

 

 

[Hahahaha, trước đó tui thấy cp này chẳng đáng đẩy lắm. Lúc cô ấy dứt khoát buông tay sếp Tống, sau đó sếp Tống đuổi theo với vẻ mặt oán hận làm tôi cười lăn lộn luôn!!]

 

 

[Sao tui thấy hai người này rất hợp với nhau, là một cặp trời sinh luôn ấy? Nhân tiện cp này gọi là gì nhỉ, Tống Khương? Hay gọi thẳng là cp Tống Giang* luôn nhỉ? Hihi.]

 

 

Chú thích江(Khương): jiāng
姜(Giang): jiāng
Tống Giang là một nhân vật có thật trong lịch sử TQ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

​”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Khương Miện và Tống Kỳ Sâm hai người quần áo xộc xệch đi trước sau.

 

 

“Hừ! Đồ hẹp hòi!”

 

 

Khương Miện vừa đi vừa buộc lại hai chùm tóc, tranh thủ quay đầu lại làm mặt quỷ với Tống Kỳ Sâm.

 

 

Tống Kỳ Sâm: “…”

 

 

Môi người đàn ông mím chặt, có vẻ không muốn để ý đến cô. Nhưng rõ ràng có thể thấy anh đang tức giận.

 

 

“Chẳng phải chỉ là một trò chơi thôi sao? Chẳng qua chỉ lỡ buông tay thôi mà! Hẹp hòi”

 

 

Khương Miện tiếp tục nói.

 

 

Tống Kỳ Sâm nhắm mắt hít thở sâu, bởi nếu không làm vậy thì anh sẽ bị con nhóc này chọc tức đến mức ra tay lần nữa mất.

 

 

Đúng lúc này, đèn trên hành lang trên đầu hai người bỗng nhấp nháy hai cái, rồi như bị chập mạch dứt khoát tắt ngấm, xung quanh lập tức chìm vào bóng tối.

 

 

“A!”

 

 

Không biết từ đâu bỗng vang lên một tiếng thét chói tai, nghe giọng có vẻ giống Lâm Thiến.

 

 

Phía dân mạng, tổ chương trình trực tiếp bật chế độ quay đêm cho họ.

 

 

Khương Miện đã quen với bóng tối ở thế giới tận thế, đối với sự thay đổi đột ngột này chẳng thèm nhíu mày lấy một cái.

 

 

Dù sao hệ thống điện đã hoàn toàn sụp đổ từ tháng thứ năm khi tận thế bắt đầu, chiến đấu và sinh hoạt trong bóng tối đã trở thành thói quen của Khương Miện từ lâu.

 

 

Cô không quan tâm, tiếp tục bước về phía trước. Đi được vài bước, cô hình như không nghe thấy tiếng bước chân đi theo sau.

 

 

Khương Miện nhíu mày, theo bản năng quay người lại thì mơ hồ nhìn thấy kể từ khi đèn tắt Tống Kỳ Sâm dường như vẫn đứng tựa vào tường, hoàn toàn không động đậy.

 

 

Khương Miện nhìn anh một lúc: “Alo!”

 

 

Tống Kỳ Sâm không có bất kỳ phản ứng nào.

 

 

Khương Miện khựng lại một tí rồi nhanh chóng bước vài bước trở lại trước mặt Tống Kỳ Sâm, thấy hai tay anh vẫn áp sát vào tường.

 

 

Khương Miện bỗng đưa tay vẫy vẫy trước mắt anh.

 

 

“Làm gì đấy?”

 

 

Trong bóng tối, giọng nói trong trẻo lạnh lùng và cứng cỏi của Tống Kỳ Sâm chợt vang lên, nhưng ánh mắt không tập trung vào mặt Khương Miện.

 

 

Khương Miện hiểu ra.

 

 

“Có phải anh bị quáng gà không?”

 

 

“Không liên quan tới cô.”

 

 

Tống Kỳ Sâm nghiêng đầu, vịn vào tường rồi bắt đầu chầm chậm đi về phía trước.

 

 

“Ôi ôi, còn bảo không liên quan đến tới tôi. Không liên quan thì thôi, tôi mới cóc thèm quan tâm anh, đồ hẹp hòi!”

 

 

Nói xong, Khương Miện sải bước đi về phía trước.

 

 

Mới đi được vài bước, cô bỗng quay đầu nhìn về phía Tống Kỳ Sâm đang từ từ đi sát tường: “Tôi đi nha? Tôi đi đấy…”

 

 

“Tôi đi thật đấy, người nào đó không gọi tôi thì tôi chẳng thèm nắm tay người đó đâu!”

 

 

“Ba số đếm ngược, nếu có người không lên tiếng thì sẽ phải đi một mình như người mù ở đây đó!”

 

 

“3,2,1… 0.5…”

 

 

Dù Khương Miện nói gì, Tống Kỳ Sâm vẫn chẳng có phản ứng nào.

 

 

Khương Miện thực sự sắp bị khuất phục bởi con người bướng bỉnh này.

 

 

Cô lùi lại hai bước đến trước mặt Tống Kỳ Sâm: “Thôi được rồi, tôi là người rộng rãi không so đo nhiều với anh nữa. Tôi nắm tay anh…”

 

 

Khương Miện còn chưa dứt lời, Tống Kỳ Sâm đã rút tay ra khỏi tay cô.

 

 

Cảm nhận được sự từ chối của đối phương, Khương Miện quay phắt đầu lại: “Tôi không tin!”

 

 

Cô mạnh mẽ kéo tay Tống Kỳ Sâm lại, đan mười ngón tay vào nhau, nắm chặt: “Hôm nay tôi nhất định phải nắm tay anh!”

 

 

Khương Miện hăng lên.

 

 

Rồi kéo Tống Kỳ Sâm đang im lặng bắt đầu bước đi, trông hệt như bà mẹ đang lôi đứa con không muốn gặp họ hàng của mình.

 

 

Hai người không biết đã đi vòng quanh hành lang bao nhiêu lần. Cuối cùng cũng nhìn thấy một nơi có ánh sáng, Khương Miện hào hứng kéo Tống Kỳ Sâm đi về phía đó.

 

 

Sau khi vào nơi trông giống như thư phòng, Khương Miện và Tống Kỳ Sâm ngẩng đầu lên đã chạm mặt với Hứa Tinh Minh và Lâm Thiến cũng không biết từ khi nào đã đến thư phòng này.

 

 

Còn Chu Lệ và Trần Dữ có lẽ vẫn đang trốn trong tủ.

 

 

Trong khoảnh khắc bốn người nhìn nhau, ánh mắt Hứa Tinh Minh và Lâm Thiến gần như theo bản năng rơi vào đôi tay đang nắm chặt của Khương Miện và Tống Kỳ Sâm.

 

 

Khương Miện thấy ánh mắt của hai người họ nhưng cô làm như không thấy mà tiến lên hỏi: “Có manh mối gì không?”

 

 

“Ở đây… có một số mảnh vụn, tớ và Tinh Minh đang ghép lại…” Cuối cùng Lâm Thiến cũng lên tiếng trước.”

 

 

Nói xong, cô ta theo phản xạ nhìn sang Hứa Tinh Minh bên cạnh. Thấy ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn vào bàn tay đan chặt của Khương Miên và cố vấn, Lâm Thiến nhất thời không nói rõ được cảm xúc của mình là gì.

 

 

Khương Miên không tranh giành Hứa Tinh Minh đang bắt đầu dao động đối với Lâm Thiến mà nói lẽ ra phải là một tin tốt. Nhưng khi thấy Khương Miên dường như chẳng để tâm đến Hứa Tinh Minh, lại còn nắm tay cố vấn Ari có ngoại hình không kém Hứa Tinh Minh kia, trong lòng Lâm Thiến lại có chút khó chịu, một sự khó chịu khó nói thành lời.

 

 

Nhìn cái bàn đầy những mảnh giấy vụn, Khương Miện tự nhiên buông tay Tống Kỳ Sâm.

 

 

Nguồn nhiệt trong tay vừa rời đi, Tống Kỳ Sâm bỗng thấy lòng trống rỗng lạ thường. Trong khoảnh khắc ấy, đôi môi anh càng mím chặt, khóe miệng hạ xuống.

 

 

Hứa Tinh Minh thấy hành động của Khương Miện cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

 

Nhóm bốn người bắt đầu nghiêm túc chơi trò ghép hình từ những mảnh giấy vụn.Vừa hoàn thành xong bức tranh ghép, mọi người đã có thể nhận ra đại khái đây hẳn là bản đồ của biệt thự này.

 

 

“Phát hiện này rất quan trọng. Giờ đã có bản đồ, chúng ta có thể dễ dàng tìm đường ra ngoài. Hiện tại điều quan trọng nhất là tìm ra Chu Lệ và Trần Dữ đang trốn ở đâu. Theo quy tắc của chương trình, chỉ khi cả sáu người chúng ta cùng thoát ra ngoài mới được coi là thành công. Vì vậy, tuyệt đối không thể để một ai kéo chân…”

 

 

Khương Miện vừa nói vừa bước đến bên cạnh Tống Kỳ Sâm, rồi vô cùng tự nhiên nắm lấy tay anh.

 

 

“Ý của mọi người thế nào?”

 

 

Không hề chuẩn bị trước việc Khương Miện sẽ nắm tay, ba người còn lại đều thay đổi sắc mặt.

 

 

Chỉ có điều Lâm Thiến và Hứa Tinh Minh có biểu cảm phức tạp. Còn Tống Kỳ Sâm thì gắng mím chặt môi, đồng thời khóe miệng không kìm được hơi giương lên.

 

 

“Tôi không ý kiến gì.” Anh nói.

 

 

Vì mọi người đều không có ý kiến, bốn người liền hẹn cùng nhau đi tìm Chu Lệ và Trần Dữ.

 

 

Do Khương Miện và Tống Kỳ Sâm đều biết hai người kia đang trốn ở đâu nên rất dễ dàng bốn người đã hội ngộ. Sau đó lại trải qua một lần trốn tìm với boss Chân Tình, phá giải mật mã trong các phòng, tìm kiếm xong các manh mối.

 

 

Mọi người cũng đã hiểu đại khái câu chuyện.

 

 

Chân Tình là một cô gái nhà giàu, hồi đi học đại học đã gặp được chồng mình là chàng trai nghèo từ miền quê xa xôi thi đỗ lên thành phố. Vì sự mộc mạc và thật thà của anh, cô dần dần yêu anh. Tuy gia đình phản đối nhưng vẫn kết hôn với anh.

 

 

Sau khi kết hôn, họ sinh được một cặp song sinh đáng yêu, cuộc sống rất hạnh phúc. Nhưng ai ngờ hạnh phúc chỉ là ảo tưởng. Chàng trai nghèo cảm thấy mình bị sỉ nhục, nghĩ rằng Chân Tình coi thường mình, còn thích kiểm tra hành tung của mình, có tính kiểm soát cực mạnh, trọng nam khinh nữ.

 

 

Để thoát khỏi Chân Tình, chàng trai nghèo từ lâu đã bắt đầu bán khống công ty nhà Chân Tình. Không chỉ vậy, anh ta còn lập một gia đình khác ở bên ngoài. Thấy sắp thành công trong việc lấy tiền của nhà Chân Tình, thoát khỏi người vợ công chúa bệnh hoạn hay kiểm soát này thì Chân Tình lại phát hiện ra tất cả.

 

 

Người phụ nữ tinh thần không ổn, lên cơn bệnh trực tiếp đến tận nơi chém chết bồ nhí và đứa con trai cô ta sinh cho chồng mình. Không chỉ vậy, còn sớm đưa tiễn cặp song sinh gái, cho người giúp việc nghỉ, chờ chồng về là chém anh ta thành thịt băm làm nhân sủi cảo. Sau khi tự mình ăn sủi cảo cũng tự sát…

 

 

Nghe xong toàn bộ câu chuyện từ miệng boss Chân Tình, Khương Miện không kìm được thốt lên một câu cảm thán trước camera: “Đừng thương hại đàn ông, sẽ mang lại bất hạnh đó.”

 

 

Bình luận: “…”

 

 

Mất đúng 1h8’,nhóm của Khương Miện đã thoát ra khỏi mật thất. Nghe ý của tổ chương trình, cho đến lúc này họ chính là nhóm hoàn thành nhanh nhất.

 

 

Chu Lệ mừng tới nỗi nhảy cẫng lên tại chỗ.

 

 

Khương Miện cũng vui không kém. Ánh sáng bên ngoài mật thất rất đủ, ở đây Tống Kỳ Sâm chắc sẽ không bị quáng gà nữa nhỉ.

 

 

Vì vậy Khương Miện rất mau buông tay Tống Kỳ Sâm ra.

 

 

Ánh mắt người đàn ông khẽ động, không kìm được muốn đưa tay ra nắm lấy ngón tay Khương Miện. Nhưng thoáng nhìn thấy ống kính, anh đã phải cứng rắn kìm nén lại hành động của mình.

 

 

Hơn một giờ căng thẳng kích thích vẫn khá tiêu hao tinh thần, họ đều cần nghỉ ngơi cho tốt.

 

 

Nói đến nghỉ ngơi thì mặc đồ cosplay trên người chắc chắn là không ổn rồi.

 

 

Thế là sáu người dưới sự dẫn dắt của nhân viên đã đi đến phòng thay đồ.

 

 

Trước khi vào phòng thay đồ nữ, Khương Miện nhạy bén cảm nhận được ánh mắt của Tống Kỳ Sâm cứ thỉnh thoảng lại liếc về phía mình.

 

 

Nghĩ rằng dù sao ở đây cũng không có camera, tai nghe gì cũng đã tháo ra rồi, Khương Miện bỗng ngoắc ngón tay với Tống Kỳ Sâm.

 

 

Người đàn ông như bị ma xui quỷ khiến tiến lại gần. Đợi nhận ra hành động nghe lời của mình, Tống Kỳ Sâm mới có hơi hối hận.

 

 

Nhưng lúc này, Khương Miện đột nhiên nháy mắt đầy mập mờ với anh: “Tống Kỳ Sâm, anh cứ lén nhìn tôi làm gì vậy?”

 

 

Hô hấp người đàn ông ngừng lại.

 

 

Sau đó liền nghe thấy –

 

 

“Có phải bất ngờ phát hiện người phụ nữ này sao mà xinh đẹp như hoa, khiến người ta rung động. Nhìn một cái đã thỏa mãn, nhìn hai cái đã đắm say, nhìn ba cái đã muốn giam cầm tôi lại rồi ép yêu đúng không?”

 

 

Tống Kỳ Sâm: “…”

 

 

“Chậc chậc chậc, sao không nói gì? Có phải đã nói trúng tâm tư nhỏ của anh rồi không?”

 

 

Biểu cảm của Khương Miện đầy tinh nghịch.

 

 

Môi Tống Kỳ Sâm khẽ động đậy.

 

 

Thấy vậy, Khương Miện thẳng thừng đặt tay lên tai mình rồi ghé lại gần, cười hì hì: “Nào, muốn nói gì? Tôi nghe đây! Tôi biết chắc chắn anh yêu tôi đến mức không kìm chế nổi, có phải định tỏ tình không?”

 

 

Nghe xong những lời này, Tống Kỳ Sâm nhắm mắt lại, dứt khoát ghé vào tai Khương Miện nói xong một câu rồi quay đi không ngoái lại.

 

 

Chỉ để lại Khương Miện vẫn đứng nguyên tại chỗ, nụ cười trên khóe môi dần dần thu lại cho đến khi mặt không cảm xúc nhìn về hướng Tống Kỳ Sâm rời đi.

 

 

“Này, anh không tỏ tình thì thôi đi, sao lại chửi bậy chứ?”

Bình Luận (0)
Comment