Edit: Cá Mặn (Nặm)
—–
Suốt một ngày, trò chơi thoát khỏi mật thất ồn ào sôi nổi cuối cùng cũng kết thúc. Kết quả của 10 nhóm đã được tổng kết.
Quả nhiên nhóm năm người Khương Miện, Chu Lệ đã giành được vị trí thứ nhất, nghĩa là họ có thể chọn bất kỳ thứ tự xuất hiện nào từ 1 – 10.
Sau một hồi thảo luận, mọi người chọn con số 7. Không quá sớm đến mức khán giả xem xong sẽ quên mất tiết mục của họ. Cũng không quá muộn, bởi xem hết mười tiết mục thì ai dám nói là không mệt.
Đến cuối, sự hào hứng của khán giả có thể đã đạt đến một ngưỡng, lúc đó dù bạn có biểu diễn hay đến đâu thì họ cũng chẳng hòa nhịp cùng bạn. Nói không chừng còn nảy sinh tâm lý mâu thuẫn, từ đó cảm thấy nhàm chán.
Cho nên chọn số 7 là vừa đúng.
Nhóm Khương Miện chọn xong, chín nhóm còn lại cũng chọn thứ tự biểu diễn của mình theo thứ hạng thoát khỏi mật thất.
Giờ đây thứ tự đã được xác định, chỉ còn lại việc thiết kế sân khấu và tập luyện chăm chỉ.
Thế là vấn đề được tranh luận trước đó lại đem ra lần nữa.
Chu Lệ kiên quyết để Khương Miện đóng vai tiểu sư muội và để Khương Miện đứng vị trí center luôn.
Lâm Thiến thì yếu ớt hy vọng mọi người cạnh tranh công bằng cho vị trí đó.
“Tổng cộng chỉ có bảy ngày thôi mà còn cạnh tranh nữa, cậu không thấy quá lãng phí công sức à?” Chu Lệ tức giận không thôi.
“Chính vì thời gian không đủ nên chúng ta mới cần đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất ngay từ đầu để không phải hối hận về sau chẳng phải sao?” Lâm Thiến dựa vào lý lẽ tranh luận.
Hai người không ai nhường ai, ngay cả dân mạng cũng xem tới mức cảm xúc dâng trào.
[Lựa chọn của Chu Lệ không có vấn đề gì, Khương Miên dù là ngoại hình hay kiếm pháp đều rất phù hợp với vai tiểu sư muội này. Lâm Thiến rõ ràng đang muốn giành vai chính.]
[Tranh vai chính có gì là sai? Đây là chương trình tuyển chọn mang tính cạnh tranh, ai mà không muốn nổi bật? Chu Lệ còn chưa so sánh gì cả mà đã quyết định Khương Miên làm vai chính, ai mà phục nổi chứ?]
[Lâm Thiến giành không có vấn đề, nhưng chủ yếu trước đó ai là người cứ luôn miệng Miên Miên hả, là Tiểu Lệ à? Lúc trước giả vờ dịu dàng chu đáo, tới khi tranh giành thì lại hung hăng thế đấy. Đây mới chỉ là vòng đánh giá đầu tiên, cách ăn quá khó coi!]
[Ha, khi mày tranh danh đoạt lợi với người ta ở nơi làm việc thì cách ăn của mày có đẹp không? Là người trưởng thành cả rồi, còn giả vờ phẩm đức cao thượng, trong sáng gì nữa?]
[Hai người này cãi nhau thành ra thế này mà sao Khương Miên cứ im mãi thế? Có hơi lạnh lùng rồi đó?]
…
Hầu hết các show giải trí đều như vậy, tuy nhiều khán giả miệng nói ghét nhất là cãi nhau, xem thấy mệt. Song thực tế, chỉ cần bắt đầu cãi nhau vì bất cứ lý do gì thì độ hot sẽ cao lên.
Đúng vậy, lúc này bình luận trực tiếp cũng ngày càng dày đặc hơn.
Đúng lúc mọi người đang cãi nhau rôm rả, Khương Miện cuối cùng đã xem xong bộ phim “Thục Sơn Kiếm” với tốc độ 2x, cô vươn vai đứng dậy.
Thực ra bộ phim này Khương Miện cũng đã hiểu đại khái từ ký ức của nguyên chủ. Nhưng tóm lại chẳng bằng tự mình xem một lần mới thú vị.
“Được rồi…”
Khương Miện quay người nhìn về phía sau, hai người đang cãi nhau trước ống kính chỉ còn thiếu nước bùng nổ thành lửa thật sự.
“Lâm Thiến, cô muốn đóng vai tiểu sư muội này đúng không?”
Câu hỏi đột ngột và thẳng thắn của Khương Miện khiến Lâm Thiến không kịp trở tay.
“Tớ… tớ không nhất thiết phải đóng vai tiểu sư muội này. Tớ chỉ cảm thấy mọi người nên cạnh tranh công bằng…”
Lâm Thiến chưa nói hết câu, Khương Miện đã dứt khoát ngắt lời.
“Câu hỏi của tôi cô chỉ cần trả lời đúng hoặc không là được, cần gì phải giải thích nhiều như thế? Có phải cô muốn đóng vai tiểu sư muội này không?”
Khương Miện nghiêm mặt hỏi lại.
Sau tận thế, Khương Miện tuy đã lang thang bên ngoài vài năm vì nuôi lão zombie, song vì sức mạnh đủ mạnh, cuối cùng cô vẫn được căn cứ Số 1 chiêu mộ. Không chỉ vậy, ban quản lý căn cứ còn giao cho cô một quân đoàn khoảng 1500 người để quản lý.
Về sau mỗi năm có binh sĩ mới nhập ngũ, Khương Miện đều là một trong những huấn luyện viên dẫn dắt tân binh, chủ yếu dạy chiến đấu bằng dị năng.
Cô nghiêm mặt nhìn Lâm Thiến như này.
Lâm Thiến cảm thấy một luồng sát khí ập đến trước mặt, cả người không kiểm soát được mà thẳng lưng. Khi cô ta phản ứng lại thì chữ “đúng” đã được nói ra khỏi miệng.
Nói xong, Lâm Thiến mới giật mình nhận ra, vừa định mở miệng bổ sung.
Khương Miện đã không nhìn cô ta nữa mà quay đầu nhìn về phía Chu Lệ ở bên kia: “Đã muốn đóng thì cứ để Lâm Thiến đóng đi.”
“Khương Miên…”
Chu Lệ muốn níu kéo nhưng Khương Miện đã cho cô ấy một ánh mắt yên lòng.
“Cô đã muốn đóng vai này đến vậy thì hãy đóng tốt được chứ?”
“Được!”
Dù sao thì lời trong lòng đã bị Khương Miện moi ra, Lâm Thiến lúc này cảm thấy chi bằng mình thẳng thắn một chút còn giành được nhiều thiện cảm hơn.
“Chỉ là có lẽ tớ cần cậu dạy tớ múa kiếm, được không?”
Lâm Thiến thành khẩn đưa ra yêu cầu của mình.
“Chuyện đó không thành vấn đề…”
“Khương Miên!”
Chu Lệ cuống lên.
Cô ấy chưa từng thấy ai ngốc như vậy, Khương Miên có biết mình đang làm gì không? Không những nhường vai diễn nổi bật cho Lâm Thiến mà còn sẵn lòng lãng phí thời gian dạy cô ta múa kiếm. Đây là cuộc thi chứ không phải làm từ thiện. Rõ ràng Khương Miên đóng vai tiểu sư muội mới là lựa chọn tốt nhất mà?
Còn Lâm Thiến, trước đây cô ấy tự cho rằng mình hiểu cô ta đến mức nào. Bây giờ Chu Lệ mới cảm nhận được bản thân trước kia ngu ngốc biết bao.
Những người như Lâm Thiến, khi không có xung đột lợi ích gì với bạn, cô ta có thể tốt với bạn, rộng lượng và dịu dàng đến mức nào. Nhưng một khi sự tồn tại của bạn ảnh hưởng đến lợi ích của cô ta thì cô ta sẽ thể hiện một mặt khác hung hăng nhất.
Tóm lại, Lâm Thiến chỉ là một kẻ ích kỉ tinh vi, có thể làm bạn bè bình thường thì được chứ bạn thân tri kỉ gì đó thì không cần thiết.
Bởi vì khi nguy hiểm ập đến, cô ta sẽ chạy nhanh hơn bất cứ ai thì không nói, nói không chừng còn tiện tay đẩy bạn ra làm bia đỡ.
Nghe thấy giọng Chu Lệ, Khương Miện quay đầu cười với cô ấy rồi tiếp tục nói với Lâm Thiến: “Miễn là cô chịu được khổ!”
Có thể nói hiện tại ai nấy có mặt bao gồm cả những người trong bình luận đang chửi Khương Miện đều không biết câu nói của khương Miện vốn từng là một huấn luyện viên khắc nghiệt thực sự có ý nghĩa gì.
Một giờ sau.
Lâm Thiến với tay chân đều bị buộc túi cát vừa định ngồi xuống nghỉ một chút thì bị Khương Miện quất một roi vào bắp chân: “Không được nghỉ!”
“Muốn múa kiếm đẹp thì phải trông nhẹ nhàng, lả lướt. Trình độ của cô quá kém, tôi chỉ đành dùng cách đào tạo cấp tốc này!”
“Huhuhu… tớ thực sự không luyện nổi nữa…”
“Mới thế đã không chịu nổi rồi à? Chỉ với trình độ này mà cũng dám đòi đóng vai chính, cô luyện bao lâu thì tôi cũng luyện bấy lâu, tranh thủ thời gian đi!”
“Luyện nữa thì tớ ói mất…”
“Nếu ói thì đừng mong đứng vị trí chính nữa. Với cái trình độ cùi bắp này của cô tôi nhìn thôi đã muốn ói rồi, chẳng lẽ cô còn muốn để khán giả coi mà phát ớn à?”
Khương Miện lạnh lùng như vậy khiến Chu Lệ sửng sốt.
“Nhìn cái gì mà nhìn, cậu cũng luyện cho tôi!”
Khương Miện tuy không quay đầu lại nhưng giọng nói trực tiếp truyền vào tai Chu Lệ.
“Dưới tay tôi tuyệt đối không cho phép có một người yếu. Dù chỉ là một buổi biểu diễn sân khấu nhỏ, tôi cần mọi người phải gắng hết sức mình 120%, đừng có lơ là rồi nói là mình đã luyện tốt rồi. Không làm được hoàn hảo 100% thì tới lúc đó tất cả đều chết tạ lỗi cho tôi!”
Ánh mắt dữ tợn của Khương Miện quét qua bốn người còn lại.
Đừng nói là Chu Lệ và Lâm Thiến, ngay cả Hứa Tinh Minh và Trần Dữ lòng cũng run lên.
Chẳng hiểu sao lại có cảm giác quay trở lại nỗi sợ hãi bị huấn luyện nghiêm khắc hồi năm nhất mới vào trường.
[Thật… thật đáng sợ, tui cứ tưởng bé Miên chỉ là một cô hề to xác thôi, ai ngờ lại nghiêm khắc đến thế.]
[Nghiêm khắc với bản thân mới là có trách nhiệm với sân khấu, với khán giả. Trước đây tui còn thấy thí sinh Khương Miên này bình thường nhìn chẳng quá nghiêm túc. Giờ xem ra, rõ ràng là cô ấy chỉ dễ chịu ở dưới sân khấu thôi, còn là sâu khấu là nghiêm túc liền. Siêu đáng tin cậy luôn á!]
[Xong phim, tui cảm thấy sau này không thể gọi là bé Miên nữa mà phải gọi là chồng! Một cô nàng khi cần nghiêm túc thì cực kỳ nghiêm túc, lúc không cần thì lại cà lơ phất phơ, ai mà chịu nổi!]
[Điều đáng sợ nhất là cô ấy nói dạy là dạy Lâm Thiến liền, bản thân tự tin dù Lâm Thiến học được cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô ấy. Đúng là mạnh mẽ từ trong ra ngoài!]
[Chị ngầu quá aaaa, em yêu chị huhuhu!]
…
Trong khi đám dân mạng khen ngợi liên tục trong buổi phát sóng trực tiếp, Khương Miện lại bị Chu Lệ gọi sang một bên để hỏi kỹ về ý định của cô.
Dù sao trong “Thục Sơn Kiếm”, Lâm Thiến đã đóng vai tiểu sư muội mà ảnh hậu Giang đã đóng, bản thân Chu Lệ cũng diễn nữ hai tiểu quận chúa Xương Bình, vai nữ ba Diêu Mẫu Đơn là một kỹ nữ chẳng phù hợp với Khương Miên tí nào!
Những vai nữ còn lại có vẻ không nổi bật lắm, dù có hóa trang cũng không gây được nhiều chú ý, Chu Lệ thực sự chẳng biết Khương Miên có thể đóng vai ai nữa.
Vốn dĩ cô là người thích hợp đóng vai tiểu sư muội nhất.
Nghe thấy nỗi lo của Chu Lệ, Khương Miện cười rồi đột nhiên đưa tay véo má bánh bao của cô ấy: “Được rồi, cậu đừng lo về tôi! Ai bảo nhất định phải đóng vai nữ?”
“Nhưng trong “Thục Sơn Kiếm” chỉ có ba vai chính nổi bật, Hứa Tinh Minh và Trần Dữ đã lần lượt đóng vai đại sư huynh và tiểu sư đệ rồi, chỉ còn lại vai phản diện là tên thái giám không chỉ xấu mà còn chẳng hợp với khí chất của cậu… Khoan đã, ý cậu là…”
[Chẳng lẽ là?]
[Có phải như tui nghĩ không? Vai mà Khương Miên muốn đóng có phải là tiểu sư thúc kinh động nhất trong nguyên tác “Thục Sơn Kiếm” không? Trời ơi, việc chọn diễn viên cho bộ phim là nỗi đau đáu trong lòng tui! Diễn xuất sến sẩm của anh chàng minh tinh trong phim đã khiến vai tiểu sư thúc từ vị trí số một trong bảng xếp hạng nam thần tiểu thuyết tụt xuống đáy xã hội luôn!!]
[Nhưng mọi người không thấy vẻ ngoài của Khương Miên quá trong sáng sao? Liệu có đủ vẻ cao quý lạnh lùng của tiểu sư thúc không?]
[Có hay không thì đợi đến ngày biểu diễn là biết ngay mà? Phải nói là Khương Miên đang đi một nước cờ mạo hiểm, nhưng cũng là một nước cờ hay. Nếu thực sự diễn và hát đủ tốt thì tui cược là chắc chắn sẽ lên hot search.]
[Làm sao đây? Tui bắt đầu mong tới tuần sau rồi đó.]
…
Trong khi bình luận đang thảo luận sôi nổi, Khương Miện lại nhìn chằm chằm vào bóng dáng Tống Kỳ Sâm đột nhiên xuất hiện ở cuối hành lang.
Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được đuổi Chu Lệ về phòng tập, sau đó nhân lúc Tống Kỳ Sâm đi tới góc chết của camera, cô nhanh chóng chạy tới, một tay nắm micro cài áo của mình, một tay nắm micro cài áo của đối phương, nhón chân ghé vào tai anh –
“Mẹ kiếp, anh mới là đứa tự luyến ngu ngốc!!!”
Tống Kỳ Sâm: “…”