Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 37

Edit: Cá Mặn (Nặm)​Người đàn ông vừa định mở miệng nói gì đó, khóe mắt liếc qua nhìn Giang Dĩnh đang ngồi bên cạnh.

 

 

——​]

 

 

Nhân viên mất gần 15’ mới bố trí xong sân khấu “Kinh Trập” của nhóm Khương Miện.  

Đèn chưa sáng, vách đá dốc đứng cao gần 3m ẩn trong bóng tối làm khán giả dưới sân khấu và người xem trực tuyến chỉ có thể thấy hình dáng mơ hồ của cây đào dưới vách đá qua ánh sáng le lói.  

[Bối cảnh này… thật á? Cảnh chia tay ở rừng đào là cảnh kinh điển nhất trong nguyên tác. Trong phim “Thục Sơn Kiếm” đây là phần tệ nhất, sao họ lại nghĩ đến việc tái hiện cảnh này chứ? Nếu diễn hỏng thì fan nguyên tác sẽ chửi Khương Miên cả đời luôn ấy!] 

[Đúng vậy, quá liều lĩnh đi! Cảnh nổi tiếng trong sách, ngay cả phim của đạo diễn Lý cũng không tái hiện được chứ huống chi sân khấu và phim khác một trời một vực, ngay cả kỹ xảo cũng chẳng làm được.] 

[Tui không dám xem nữa, tui sợ lại thấy một Phong Ngọc Thanh tệ hại. Tui cầu xin các vị anh hùng hảo hán đừng túm lấy Phong Ngọc Thanh mà vặt nữa được không, đã vặt trọc rồi huhuhu…]  

Tiết mục còn chưa bắt đầu mà vô số người đã bắt đầu dự đoán về sự thảm hại và tệ hại sắp tới. Kể cả fan Khương Miện, họ không nói ra miệng nhưng trong lòng cũng chẳng lạc quan mấy.  

Chính lúc này, một tiếng sáo xa xăm mơ hồ vang lên từ từ.  

Tiếng sáo này khiến khán giả dưới sân khấu đang bàn tán xôn xao dần dần im lặng.  

“Hôm nay nâng ly hát khúc mới, hư danh phù hoa cười khẩy mà buông.” 

Mọi người vừa yên lặng lại thì một giọng ngâm trong trẻo không phân biệt được là nam hay nữ vang lên.  

Vừa dứt lời, một luồng sáng thẳng đứng chiếu xuống sân khấu.  

Trên sân khấu, những cây đào vốn chen chúc san sát dưới sự điều khiển của máy móc hậu trường lần lượt rút về hai bên, để lộ một người mặc áo trắng đang nửa tựa trên vách đá rót rượu uống một mình.  

Đang uống, người này bỗng lơ đãng xoay đầu lại, lộ ra nửa gương mặt và con mắt phải đen như mực.  

Phải hình dung ánh mắt này như thế nào nhỉ?  

Hờ hững nhưng lại ẩn chứa sự sắc bén, thực sự y chang vị tiểu sư thúc tuyệt thế vô song trong nguyên tác đang nhìn bạn vậy. 

Chỉ một ánh mắt đã khiến những bình luận đang tranh cãi liên tục một giây trước phải im lặng. Vô số người xem không những không gửi bình luận mà ngay cả xem bình luận cũng chẳng thèm, họ luống cuống tắt bình luận đi chỉ để được nhìn kỹ ánh mắt của Khương Miện.  

Chỉ tiếc là cô không cho bọn họ cơ hội này.  

Theo tiếng đàn tỳ bà sắc lạnh vang lên, Khương Miện mặc bộ đồ trắng, tóc dài buộc cao trên đỉnh đầu xoay người một cái đã nhảy xuống vách đá cao 3m.  

“A!”  

Khán giả có mặt chưa chuẩn bị gì đồng loạt phát ra tiếng kêu kinh ngạc.  

Khoảnh khắc tiếp theo, Khương Miện quỳ một gối trên đất bỗng ngẩng đầu lên, khóe miệng hơi cong, dùng mu bàn tay phải nhẹ nhàng lau rượu ở khóe miệng rồi xoay người đạp một chân lên vách đá bay lên phía trước, lấy thanh kiếm treo trên cây giả xuống.  

Khán giả thậm chí còn chưa thấy cô làm thế nào thì vỏ kiếm trong tay đã được cắm lại vị trí cũ. 

Người phụ nữ cầm kiếm bằng một tay. Cô để nó dọc trước mắt, chỉ để lộ con mắt trái không có bất kỳ cảm xúc nào.  

Theo tiếng đàn tỳ bà càng lúc càng nhanh.  

Cô cũng theo đó mà múa kiếm, động tác nước chảy mây trôi không kém gì việc tặng cho khán giả một bữa tiệc thị giác mãn nhãn nhất.  

Đang múa, cô bỗng đưa mũi kiếm nâng ly rượu trên bàn đá ở bên cạnh lên. Tiếp đó một cảnh tượng hoàn toàn trái với định luật vật lý, cô đưa mũi kiếm mang ly rượu tiếp tục múa.  

Cuối cùng dựa vào cây đào, ly rượu vừa trượt về phía chuôi kiếm vừa chính xác đổ rượu vào miệng Khương Miện. 

“Sảng khoái!”  

Cô cười khẽ, lại múa kiếm đưa ly rượu trở về vị trí cũ.  

Động tác vừa kết thúc, khán giả còn chưa kịp phản ứng. 

Khúc nhạc dạo của “Kinh Trập” bất ngờ vang lên.  

“Lụa là trải khắp mười dặm huy hoàng, hắn cúi mình chìm đắm giữa men say, nửa đời ân oán một nhát chém, bao nhiêu nghiệp quả còn vấn vương…”  

Tiếng song ca của Chu Lệ và Trần Dữ cùng vang lên. 

Ngay sau đó trên không trung, Hứa Tinh Minh và Lâm Thiến đeo dây an toàn vừa đấu kiếm vừa bay xuống sân khấu.  

Nguyên tác “Thục Sơn Kiếm” kể về một môn phái tên là Thục Sơn, trong đó có thờ một thanh kiếm đệ nhất thiên hạ. Nghe nói ai có được thanh kiếm này sẽ khám phá ra bí mật của kẻ mạnh nhất thiên hạ, thậm chí là bí kíp phá vỡ hư không. 

Khác với tổ tiên từng huy hoàng trong quá khứ, Thục Sơn những năm gần đây đã suy tàn. Ngoại trừ thiên tài tuyệt thế Phong Ngọc Thanh thì thế hệ trẻ không ai có thể gánh vác được gánh nặng Thục Sơn này. 

Và ngay khi vị chưởng môn già của Thục Sơn qua đời, Phong Ngọc Thanh đang bế quan chưa ra, Thục Sơn trong một đêm bị người ta tàn sát cả môn phái, chỉ còn sót lại cháu gái duy nhất của chưởng môn vì ham chơi trốn xuống núi mà thoát nạn.  

Khi trở về, Thục Sơn đã không còn một bóng người, thanh kiếm đệ nhất thiên hạ cũng biến mất không tăm tích. 

Từ đó, cô tiểu sư muội ngây thơ hồn nhiên đã trưởng thành trong một đêm. Để điều tra thảm án diệt môn của Thục Sơn, cô và quận chúa Xương Bình cải trang, cùng với đại sư huynh Côn Luân và một tiểu sư đệ của một môn phái vô danh lập thành một nhóm nhỏ, dọc đường phá án không ngừng, trừ gian diệt ác.  

Trong quá trình đó, quận chúa Xương Bình và đại sư huynh Côn Luân còn nảy sinh tình cảm, tiểu sư muội cũng hẹn ước dưới trăng với tiểu sư đệ.  

Chỉ tiếc là khi họ đến trước mặt boss cuối, cả nhóm mới phát hiện ra rằng giáo chủ tà giáo mà họ căm hận bấy lâu nay cũng chính là kẻ đã tàn sát cả môn phái Thục Sơn không ai khác chính là tiểu sư đệ oai hùng phấn chấn kia…  

Cả cuốn sách, tiểu sư đệ vừa là nam chính vừa là phản diện tay dính đầy máu, giết người như ngóe. Thiết lập kỳ lạ như vậy, nhưng năm đó lại nhận được sự tán thưởng và yêu thích của gần như tất cả độc giả chỉ vì cuốn sách này viết quá hay! 

Có thể nói, nếu không phải nam chính dùng thủ đoạn bất chính giết Phong Ngọc Thanh – người xuất hiện không nhiều trong sách nhưng có sức hút phẩm chất cực lớn, thì độ nổi tiếng của Phong Ngọc Thanh cũng không tới nỗi thấp đến đâu.  

“Kinh Trập” trên sân khấu vẫn đang tiếp tục, gần như mỗi người trên sân khấu đều múa kiếm. Tuy Lâm Thiến và ba người kia múa kiếm cũng không tệ, nhưng có Khương Miện là ngọc quý đứng trước thì múa kiếm của mấy người này trong mắt khán giả chỉ ở mức đủ điểm qua môn mà thôi.  

Nhưng kỹ năng đánh đàn tỳ bà của Chu Lệ và thổi sáo của Trần Dữ vẫn khiến họ kinh ngạc.  

Ngay khi kết thúc, âm nhạc cũng bắt đầu nhỏ dần, Khương Miện đang quay lưng về phía vách đá, đối mặt sân khấu bỗng cong môi cười như tuyết xuân tan chảy.  

Sau đó, cô không quay đầu lại, ném bừa thanh kiếm trong tay về phía sau, chính xác cắm vào vách đá cách mình 10m. Vách đá nháy mắt chấn động ra hai chữ lớn với đường nét mạnh mẽ cứng cáp — 

Kinh Trập.  

Khán giả có mặt vốn tưởng đoạn cao trào đã kết thúc từ lâu, tinh thần đã dần dần thả lỏng, bỗng nhiên thấy một cảnh tượng chấn động như này.  

Sau khoảnh khắc im lặng, cả khu vực biểu diễn lập tức bùng nổ tiếng hò reo nhiệt liệt.  

“Khương Miên! Khương Miên! Khương Miên! Khương Miên!”  

Cũng không biết là ai dẫn đầu, khán giả đồng loạt hô vang tên Khương Miên.  

Khán giả tại chỗ đã như vậy, bình luận càng rơi vào trạng thái điên cuồng. Hai chữ Khương Miên cứ liên tục trượt trên màn hình.  

[Aaaaaa, A Vĩ đã chết cả chục ngàn lần rồi! Phong Ngọc Thanh, đây chính là Phong Ngọc Thanh!!!! Tui khóc mất, tui sắp khóc vì nam thần của mình rồi!]  

[Làm sao có người có thể đẹp trai đến thế, làm sao có người có thể múa kiếm đẹp đến thế? Làm sao có thể tái hiện hoàn hảo cảnh kinh điển trong “Thục Sơn Kiếm” như vậy! Tui phát điên mất!]  

[Tui biết mà, chồng yêu Khương Miên chắc chắn sẽ không làm tui thất vọng. Đây đúng là sân khấu tuyệt vời!] 

[À này, chỉ có mình tui thắc mắc tại sao Khương Miên lại nhảy từ độ cao 3m xuống mà không sao cả à? Tại sao ly rượu trong tay cô ấy có thể phản trọng lực như thế? Và cuối cùng làm sao mà cô ấy có thể cắm kiếm chính xác vào vách đá đó? Tui có quá nhiều câu hỏi tại sao quá?]  

[Huhuhu, cảm giác như ngay cả kỹ xảo cũng không thể tạo ra hiệu ứng tuyệt vời đến thế. Mẹ tui hỏi tại sao tui lại quỳ xem trực tiếp?]  

…  

Đây đúng là sân khấu tuyệt vời! 

Những lời khen nức nở liên tục xuất hiện.  

#Kinh Trập . 

#Khương Miên Phong Ngọc Thanh . 

Hai hashtag này ngay tức thì xuất hiện trên bảng xếp hạng hot search của Weibo. 

Một số người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, khi nhìn thấy những hashtag này khá là kinh ngạc. 

[Ủa khoan, đây là tiết mục Kinh Trập thứ ba rồi hả? Tôi muốn hỏi chương trình “Nhịp đập thần tượng” này hết bài để chọn rồi à?]  

[Đm lại là Phong Ngọc Thanh, Phong Ngọc Thanh đào mộ nhà mấy người à? Ông vua sến rện Phong Ngọc Thanh vừa rời đi, giờ lại thêm một người nữa hả?]  

Đối với mấy lời phàn nàn này, nhiều dân mạng đã xem chương trình tức tốc giải thích trong phần bình luận.  

[Không phải vậy đâu, tin tui đi, Phong Ngọc Thanh này khác, Phong Ngọc Thanh này thực sự là Phong Ngọc Thanh đấy!]  

[Tui xin làm chứng với tư cách là một fan cứng của “Thục Sơn Kiếm”, tui vừa xem trực tiếp xong, tay vẫn còn run khi đang gõ chữ này!] 

[Nhanh đi xem đi, xem xong nhớ bỏ phiếu cho Miên Miên nhà tui nhé!!]  

…  

Độ hot trên mạng không ngừng tăng cao.  

Lý Lai ngồi trước máy tính khẽ thở dài mới có thể dần dần bình tĩnh lại nhịp tim đang đập nhanh một cách khó hiểu của mình.  

Người đàn ông vừa định mở miệng nói gì đó, khóe mắt liếc qua Giang Dĩnh đang ngồi bên cạnh.  

Người phụ nữ này ngoại trừ lúc đầu có kêu lên một tiếng, sau đó hầu như là im ru. 

Quay đầu, Lý Lai phát hiện ngón tay của cô như đang bay trên điện thoại, gõ chữ nhanh như chớp.  

Trộm liếc qua, Lý Lai thấy –  

Đom đóm bay bay: [Aaaaaa, chồng ơi chồng ơi chồng ơi, em chết rồi, em chết đi sống lại rồi!!!]  

Đom đóm bay bay: [Khương Miên, em gọi anh một tiếng chồng anh có dám đáp lại không? Không đáp lại cũng không sao, ngày mai em gọi tiếp!]  

Đom đóm bay bay: [Em đã bỏ hết phiếu cho anh rồi. Nếu anh muốn, cả mạng sống này em cũng cho anh huhu!]  

Đang mải mê tung hô, Giang Dĩnh chợt cảm thấy có một cái bóng phủ xuống bên cạnh mình. Cô giật mình ngẩng đầu lên, ánh mắt liền chạm phải ánh mắt phức tạp của Lý Lai. 

Gương mặt nhỏ của Giang Dĩnh đỏ bừng lên, phản ứng đầu tiên là lấy tay che điện thoại lại, tiếp đó cứng đờ người nhét điện thoại vào túi.  

“Cô…”  

Lý Lai nhíu mày mở miệng: “Tống Kỳ Sâm rồi còn người này nữa, cô cũng đa tình ghê…”  

“Ờ… ờ cái này khác mà. Người mình thích là người mình thích, chồng là chồng, hai cái khác nhau…”  

Giọng giải thích của Giang Dĩnh có vẻ yếu ớt, nhưng cô nhanh chóng chuyển hướng chủ đề.  

“Thế nào? Thế nào? Khương Miên này thế nào? Tôi nói này, nếu như hồi đó anh quay “Thục Sơn Kiếm” mà phát hiện ra cô ấy thì tôi nghĩ Phong Ngọc Thanh cũng chẳng sẽ là nỗi đau đáu trong lòng bản thân sau nhiều năm như vậy. Tôi nghĩ phim của anh để dành cho cô ấy một vai diễn là được đấy…” 

“Rồi sau đó yêu đương với cô đúng không?” 

Lý Lai bực bội đáp lại một câu.  

Câu này lọt vào tai Giang Dĩnh khiến mặt cô nàng càng đỏ hơn, sau đó chợt trở nên e thẹn, đôi mắt long lanh: “… Cũng không phải là không được…”  

Lý Lai: “…”  

Gần như cùng lúc đó trên ghế cố vấn, Triệu Phi Vũ vo một mẩu giấy nhỏ ném thẳng vào cánh tay Tống Kỳ Sâm bên cạnh.  

Người đàn ông từ từ quay đầu lại, thấy Triệu Phi Vũ đang nháy mắt ra hiệu với mình, còn ra dấu bảo anh xem điện thoại.  

Thấy thế, Tống Kỳ Sâm đưa tay mở điện thoại trên bàn và thấy –  

Triệu Husky: [Bé bạn gái của cậu được đấy! Tớ coi sân khấu biết bao nhiêu năm nay chưa từng thấy màn trình diễn nào tuyệt vời đến thế. Cảm giác cô ấy gần như đã tái hiện hoàn hảo Phong Ngọc Thanh trong sách, lần này chắc chắn sẽ nổi tiếng!]  

Tống kẹt xỉ: […]  

Triệu Husky: [Đừng tưởng tớ không thấy, vừa nãy cậu nhìn sân khấu mà suýt chảy nước miếng luôn rồi kìa. Có phải cảm thấy trái tim đang đập loạn xạ không? Dù sao cũng là bạn gái cậu, lần sau kêu cô ấy nhảy riêng cho mình cậu xem nhé! Đến lúc đó… hehe…]  

Tống kẹt xỉ: […]  

Tống Kỳ Sâm chẳng muốn để ý đến anh chàng đầu óc toàn những thứ bẩn thỉu này, dứt khoát úp điện thoại lại không thèm nhìn nữa.  

Để Khương Miên nhảy riêng cho anh xem ư?  

“Thế nào? Thế nào? Màn nhảy của chị đây có đỉnh không? Nhìn có phải rất muốn bộc phát bản năng thú tính, ấn xuống rồi làm chuyện này chuyện kia, lật qua lật lại… Nói thật đi, không cười anh đâu!”  

“Chậc chậc chậc, cái biểu cảm này là nói trúng tim đen rồi chứ gì? Đệt anh đúng là đã ghiền mà còn ngại! Hahahaha…”  

Gần như ngay khi nghĩ đến vấn đề này, trong đầu Tống Kỳ Sâm tự động phát ra giọng của Khương Miện. Càng nghe càng thấy rùng mình.  

Ánh mắt dần trở nên kinh hoàng.  

Cứu với, anh làm sao vậy?  

Sao chưa gặp mặt đối phương mà anh đã đoán được nhỏ ngốc kia sẽ nói những gì rồi??? 

Bình Luận (0)
Comment