Edit: Cá Mặn (Nặm)Không giống như những kẻ sát nhân khác hoặc là thanh lịch hoặc là tàn nhẫn, Dương Tiểu Thiên chẳng có gì cả, lại còn ngốc nghếch vô cùng, cảnh sát vừa tìm đến đã sợ tới run rẩy cả người, trên mặt như đề bốn chữ to tướng “Tôi là kẻ sát nhân”!
—–Giọng trầm thấp của Tống Kỳ Sâm vang ra từ trong nhà vệ sinh.
Không gian cuộc thi nấu ăn với hơn 80 người tham gia ồn ào náo nhiệt khiến khán giả trong kênh trực tiếp không nghe rõ cuộc đối thoại giữa Khương Miện và Tống Kỳ Sâm.
Tuy nhiên, họ vẫn nhìn rõ được hành động Tống Kỳ Sâm can đảm uống cạn bát canh nhớp nháp của Khương Miện.
Trong phút chốc, hàng loạt dấu chấm than liên tục xuất hiện trên màn hình bình luận.
[Nào, ai đó hãy bật cho cố vấn Tống của chúng ta bài “Chàng trai đích thực” đi nào!!]
[Tui nghe những người xung quanh nói món này có mùi như vớ chân của bà già, sếp Tống can đảm quá!]
[Ổng thực sự yêu ẻm đến phát điên rồi, high quá huhu.]
[CP Tống Giang là real. Ai mà ngờ tui lại nghiện cặp đôi thí sinh x cố vấn trong một chương trình giải trí, lại còn cuồng nhiệt đến thế nữa chứ huhuhu.]
[Các bạn xem kìa, mặt sếp Tống tối sầm rồi, anh ấy có bị ngộ độc không?]
[Đúng vậy, anh ấy đã bị trúng độc, trúng độc tình yêu~]
…
Trong khi bình luận líu ra líu ríu, kết quả cuối cùng của cuộc thi nấu ăn đã được công bố.
Mặc dù có sự hỗ trợ liều mạng của Tống Kỳ Sâm, nhưng tóm lại Khương Miện chỉ nhận được một phiếu bầu nên xếp hạng vẫn khá thấp. Vừa nhìn là biết không được chọn những bộ phim hay và vai diễn tốt.
Tương tự như vòng thi đầu tiên, ngay sau khi trò chơi nhỏ kết thúc, các thí sinh có thể chọn vai diễn cho vòng thi diễn xuất thứ hai của mình. Họ sẽ chọn trực tuyến cùng với 120 thí sinh từ năm khu vực thi đấu khác.
Tổng cộng có mười bộ phim, có cả phim dở lẫn phim hay. Mỗi bộ phim có khoảng mười lăm vai diễn, vừa đủ phân cho 150 thí sinh.
Có những vai có tính cách phong phú, có những vai rất mờ nhạt, thậm chí còn có cả vai lót đường và vai quần chúng.
Có thể nói, một khi xếp hạng thấp trong phần thi nấu ăn thì sẽ rất bất lợi cho vòng thi tiếp theo.
Vì vậy, MC Chương Thấm cũng thừa cơ xuống sân khấu phỏng vấn tâm trạng của các thí sinh.
Những thí sinh xếp hạng cao tất nhiên rất vui vẻ, còn những người xếp hạng thấp khi thấy máy quay đang hướng về phía mình cũng không tỏ ra quá thất vọng.
Trong đám người này, chỉ có một người khác biệt.
Đó chính là Khương Miện đang khóc tu tu.
Thế là Chương Thấm ngạc nhiên tiến đến bên cạnh Khương Miện: “Thí sinh Khương sao thế? Có phải do thua nên mới buồn như vậy không? Có thể chia sẻ với khán giả trong kênh trực tiếp không?”
Khương Miện với đôi mắt đỏ hoe khóc lóc thảm thiết: “…”
Má nó củ hành tây quái quỷ gì thế này, cay mắt quá!
Nghe câu hỏi của Chương Thấm xong, điều đầu tiên Khương Miện làm là nhìn về phía Tống Kỳ Sâm với vẻ mặt vô cảm đã trở lại ghế cố vấn.
Chết rồi, người này giận thật rồi, phải nhanh chóng nói gì đó hay ho để dỗ dành anh ta mới được.
“Không phải… Chủ yếu là… chủ yếu là em cảm động, cảm động vì sự ủng hộ của cố vấn Tống dành cho mình. Món ăn em làm dở tệ như vậy mà anh ấy vẫn ăn hết, em thực sự rất cảm động cho nên mới… Chị yên tâm, từ giờ em nhất định sẽ nỗ lực hết mình để đền đáp sự coi trọng của cố vấn dành cho mình…”
Vừa nói, Khương Miện vừa nhìn Tống Kỳ Sâm với đôi mắt ngấn lệ.
Tống Kỳ Sâm: “…” Hừ, con rùa lại bắt đầu tụng kinh.
Không có phản ứng gì à, hay lắm, giận thật rồi.
Khương Miện vừa rơi lệ vừa nghĩ như vậy.
Ở một bên khác, những thí sinh có thứ hạng cao trong trò chơi đã vào phòng, bắt đầu chọn vai diễn cho vòng thi diễn xuất.
Bất ngờ thay, thứ hạng của Lâm Thiến khá tốt.
Trước khi vào, cô ta còn cố tình liếc nhìn Khương Miện.
Khương Miện: Huhuhu.
Lâm Thiến: “…” Mẹ nó thiểu năng.
Khương Miện đắm chìm trong nước mắt một cách mất kiểm soát nghi ngờ rằng nước mắt cả đời mình sẽ chảy cạn hết trong ngày hôm nay.
Đến lượt cô, tình trạng khóc lóc của Khương Miện mới đỡ hơn chút xíu.
Trước khi vào chọn vai diễn, cô còn cố ý quay đầu nhìn Tống Kỳ Sâm.
Tống Kỳ Thâm: (^)
Hay lắm, đối phương còn chẳng thèm nhìn cô.
Khương Miện: “…”
Lấy khăn giấy lau sạch nước mắt trên mặt, Khương Miện một mình bước về phía trước.
Lúc này, Tống Kỳ Sâm mới từ từ quay đầu nhìn theo bóng dáng Khương Miện. Nhưng anh vừa mới nhìn được vài giây, một cảm giác cực kỳ mãnh liệt sực dâng trào.
Tống Kỳ Sâm tức khắc nắm tay áo của Triệu Phi Vũ bên cạnh, nghiến răng nói: “Tôi có chút việc về phòng trước đây, cậu nói với Chương Thấm và những người khác…”
“Ơ kìa!”
Triệu Phi Vũ còn chưa kịp ngăn lại thì Tống Kỳ Sâm đã chạy mất hút.
Bên kia, khi vào phòng chọn vai diễn, Khương Miện phát hiện hầu hết các vai trong năm bộ phim hay đều đã bị chọn hết, thậm chí là cả vai quần chúng.
Các vai chính và phụ trong những bộ phim dở cũng đã được chọn gần hết. Giờ chỉ còn lại vai phản diện và vai lót đường trong năm bộ phim dở là chưa ai chọn.
Thật trùng hợp, vai mà Khương Miện muốn chưa có ai chọn.
Khóe môi Khương Miện cong lên, cô đi thẳng đến trước vai diễn mình muốn đóng.
Lúc này, những bình luận nhìn rõ hành động của cô đều bắt đầu ngạc nhiên.
[Dương Tiểu Thiên hả, tại sao Khương Miên muốn chọn vai này chứ? Trời ơi, vai này được coi là kẻ sát nhân thiếu sức hấp dẫn nhất mà tui từng xem trong phim trinh thám bao năm nay đó. Không giống như những kẻ sát nhân khác hoặc là ngầu hoặc là tàn nhẫn, Dương Tiểu Thiên chẳng có gì cả, lại còn ngốc nghếch vô cùng, cảnh sát vừa tìm đến đã sợ tới run rẩy cả người, trên mặt như đề bốn chữ to tướng “Tôi là kẻ sát nhân”!]
[Đúng đúng, Khương Miên đang nghĩ gì vậy? Loại vai còn bình thường hơn cả bình thường này chẳng có điểm nào đáng để khai thác cả? Có thể nói Dương Tiểu Thiên này là nhân vật tệ nhất trong bộ phim tệ “Vụ án tâm lý” này đấy!]
[Ôi, Miên Miên của tui sẽ không vì thế mà bị loại đấy chứ? Rõ ràng trước đó cô ấy diễn Phong Ngọc Thanh tốt như vậy mà.]
[Chắc là không đâu nhỉ? Không được, tui phải đi bỏ phiếu cho Miên Miên ngay bây giờ, lập tức!]
…
Trong khi bình luận đang bàn tán xôn xao, Khương Miện không chút do dự đặt tấm thẻ tên của mình ra sau ba chữ Dương Tiểu Thiên.
Nhìn thấy hành động này của cô, Giang Dĩnh liền đưa tay lên cắn móng tay mình.
“Chồng à sao anh lại chọn vai này chứ? Muốn lăn lộn trong giới giải trí mà chỉ có tài năng và diễn xuất thôi là chưa đủ đâu. Đối với diễn viên, điều quan trọng nhất chính là khả năng chọn kịch bản, lần này anh thực sự đã chọn sai rồi…”
Ngay cả Lý Lai đang xem cũng hơi nhíu mày.
Chỉ có Khương Miện nhìn ba chữ Dương Tiểu Thiên này, đầu ngón tay hồng hào nhẹ nhàng lướt qua trên đó.
Cô không quản được người khác, cô biết mình muốn chọn vai này là được rồi.
Dương Tiểu Thiên vừa là kẻ sát nhân vừa là nạn nhân của bạo lực học đường.
Lâm Thiến đã muốn phanh phui như vậy thì sao cô có thể không để cô ta như ý được?
Vào lúc này, chọn vai diễn này không chỉ là lựa chọn tối ưu với Khương Miện mà còn với Khương Miên nữa.
Khóe môi hơi nhếch lên, Khương Miện mạnh mẽ quay người bước ra ngoài.
Cánh cửa lớn trước mặt được mở ra từ bên ngoài, ánh sáng bên ngoài chiếu thẳng vào mặt cô.
Đêm xuống, trong phòng của cố vấn Triệu Phi Vũ và Tống Kỳ Sâm.
Người đàn ông nằm dài trên giường, hai mắt vô hồn. Anh còn chưa kịp lấy lại hơi, sắc mặt đã thay đổi ngay lập tức, lại lần nữa chạy về phía nhà vệ sinh.
Triệu Phi Vũ đã quen với cảnh này, cầm bút nhẹ nhàng vẽ một nét trên tờ giấy trước mặt mình.
Giờ đây trên tờ giấy trắng, Triệu Phi Vũ đã viết đầy chữ “chính”.
Trông tình hình này, Triệu Phi Vũ suy nghĩ một lúc rồi đến gần cửa nhà vệ sinh, gõ nhẹ lên đó: “Này bạn hiền, thực sự không cần gọi xe cấp cứu à? Cứ tiếp tục như vậy không sao chứ?”
“Không!”
Giọng trầm thấp của Tống Kỳ Sâm vang ra từ trong nhà vệ sinh.
Nghe giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của đối phương, Triệu Phi Vũ dựa vào cửa, không nhịn được cười thành tiếng.
“Đây chính là tình yêu, khó nói rõ ràng. Đây chính là tình yêu, mơ hồ khó tả…”
Người đàn ông hát một cách kỳ quặc.
Đợi Tống Kỳ Sâm mở cửa phòng vệ sinh bước ra, Triệu Phi Vũ chỉ tay vào gương mặt tối sầm của anh mà cười khúc khích: “Anh trai, anh xong rồi…”
Tống Kỳ Sâm: “???”
“Không nghe thấy à? Tớ nói là bạn Tống à, cậu xong phim rồi!”
Triệu Phi Vũ quay người chạy đến sofa, hét lên từng chữ từng chữ.
Tống Kỳ Sâm: “…”
“Tống Kỳ Sâm cậu thế mà lại dính vào cái thứ gọi là tình yêu! Chậc chậc, người ta vừa cúi đầu, cậu đã lập tức chạy đến trước mặt người ta. Người ta vừa rơi nước mắt, cảm giác phía trước là núi đao biển lửa cũng dám xông pha vì người ta. Cậu còn dám nói mình không thích người ta hả?”
Tống Kỳ Sâm: “…” Cái quái gì vậy?
“Trước đây còn tưởng trên đời này ai cũng có thể rơi vào lưới tình, chỉ có cậu Tống Kỳ Sâm là không. Dù sao một tên keo kiệt đi uống cà phê với con gái cũng phải chia đôi thì sao có thể dính vào thứ lãng phí tiền bạc như tình yêu chứ? Nhưng không ngờ, không ngờ… cậu phát cuồng như củi khô lửa bốc vậy, không kiềm chế nổi!”
Mặt Triệu Phi Vũ đầy vẻ trêu chọc.
“Cậu tào lao!”
Tống Kỳ Sâm quả quyết.
“Được rồi được rồi, tớ nói tào lao! Tống Kỳ Sâm không hề thích Khương Miên. Anh ấy không có chút tình ý nào với Khương Miên hết, hoàn toàn không có…”
Tống Kỳ Sâm: “…”
Vốn dĩ là không có.
Anh sẽ thích Khương Miên ư?
Đùa gì vậy?
Anh sẽ thích cái loại con gái kiểu Trương Phi, Võ Tòng, Kim Cang, lừa đảo đó à?
Bộ anh bị tâm thần hay não có vấn đề?
Bộ anh thấy kiếm tiền không thơm nữa hay thích tặng vàng cho người khác?
Anh sẽ thích Khương Miên hả?
Hồi trước chẳng qua là thấy cô đáng thương thôi. Đúng vậy, chỉ là đáng thương.
Nói thế nào thì hai người cũng ở bên nhau lâu như vậy, cũng coi như là bạn bè. Người ta đã khóc rồi sao anh có thể làm ngơ được?
Ahaha, hahaha…
Tống Kỳ Sâm cười lạnh trong lòng vài tiếng rồi ngã xuống nằm lên chiếc giường phía sau.
…
“Ông xã về rồi đấy à?”
Tan làm về nhà, Tống Kỳ Sâm vừa đẩy cửa ra đã thấy Khương Miện mặc đồ ở nhà, cười tươi đứng trước mặt mình.
“Ông xã vất vả rồi, ông xã giỏi nhất! Mau lên, hôm nay em nấu cơm tối đó. Anh xem, có cháo đỏ, cháo xanh lá, cháo xanh dương. Hôm nay em dám đảm bảo anh ăn xong chỉ cần chạy ba lần vào nhà vệ sinh là sẽ không phải chạy nữa!”
Nghe đến đây, người đàn ông gầy gò xanh xao vui tươi gật đầu một cách yếu ớt.
“À đúng rồi ông xã, đã lâu rồi anh không mua vàng cho em. Em muốn một căn biệt thự dát vàng được không? Xin anh đấy!” Cô gái nói giọng nhỏ nhẹ.
“Nhưng mà…”
“Anh nói nhưng mà, anh lại nói nhưng mà. Chắc chắn anh không còn yêu em nữa rồi, em đau lòng quá huhuhu.”
“Không phải, anh không có. Được, xây, xây cho em! Đây, tấm thẻ đen này cho em.”
Khương Miện làm nũng: “Ôi, ông xã số một, ông xã đẹp trai nhất, ông xã giỏi nhất thế giới ~”
Tống Kỳ Sâm mát lòng mát dạ: “Bà xã hôn anh một cái nào…”
Khương Miện trở mặt như thay áo: “Đm tránh ra! Tiền đã đưa cho bà đây, còn muốn hôn à? Anh bạn, tôi thấy anh hơi mơ mộng đấy? Ngồi cái gì mà ngồi! Đứng lên! Bà đây nằm cả ngày ở nhà chân mỏi hết cả lên, mau đến đây đấm chân cho bà!”
Tống Kỳ Sâm môi run rẩy: “Anh đói…”
Khương Miện hung dữ: “Đói cái gì mà đói? Không đấm phải không? Không đấm chân thì bà đây đấm anh!”
Khương Miện giơ nắm đấm to như cái nồi đất lên.
Tống Kỳ Sâm: “Anh đấm, anh đấm, anh đấm…”
…
“Anh đấm!”
Nửa đêm, khi Tống Kỳ Sâm giật mình tỉnh giấc, miệng vẫn lẩm bẩm hai chữ này, mặt đầy vẻ hoảng sợ.
Cuối cùng cũng nhìn rõ được hoàn cảnh xung quanh, người đàn ông hít một hơi sâu, đưa tay che mặt mình.
Tại sao anh lại mơ thấy giấc mơ như này…
Ác mộng, đây chính là ác mộng!
Nhưng nếu sau này anh thực sự ở bên Khương Miên thì ác mộng sẽ trở thành hiện thực.
Những ngày như vậy…
Tống Kỳ Sâm nuốt nước bọt.
Vậy nên Triệu Phi Vũ nói anh thích Khương Miên???
Ha, Triệu Phi Vũ điên rồi hay anh điên rồi?
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Anh sẽ không bao giờ thích Khương Miên!
Ánh mắt Tống Kỳ Sâm kiên định, chưa bao giờ kiên định như thế.