Edit: Cá Mặn (Nặm)Vì cả hai bên nội ngoại không còn nhiều họ hàng, cô bé vừa mới qua sinh nhật lần thứ mười buộc phải chọn sống với cậu mợ ở một thị trấn hẻo lánh và họ đã trở thành người giám hộ của cô ấy.
—–Bạn thắc mắc tại sao không ngăn lại?
Nhìn bóng lưng Lâm Thiến rời đi, nụ cười trên môi Khương Miện vẫn không thay đổi. Trong đầu cô nhớ lại những trải nghiệm của nữ chính Khương Miên trong nguyên tác “Ngàn dặm ngân hà”.
Mười năm đầu đời của Khương Miên có thể nói là khá tốt đẹp.
Gia cảnh tốt, ba là lãnh đạo cấp cao của một công ty thương mại nước ngoài, mẹ là một vũ công có tiếng. Vợ chồng họ vừa có tài sản vừa có giáo dưỡng.
Họ chỉ sinh một cô con gái duy nhất và cưng chiều cô bé hết mực. Cô bé được nuôi dạy trở nên vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, vừa ngây thơ lại vừa ngoan ngoãn.
Từ nhỏ đến lớn, Khương Miên luôn là nàng công chúa hiền hòa và lễ phép nhất trong mắt bạn bè.
Tiếc thay, tác giả nhanh chóng trở nên tàn nhẫn. Một tai nạn bất ngờ đã cướp đi cả ba lẫn mẹ của Khương Miên.
Vì cả hai bên nội ngoại không còn nhiều họ hàng, cô bé vừa mới qua sinh nhật lần thứ mười buộc phải chọn sống với cậu mợ ở một thị trấn hẻo lánh và họ đã trở thành người giám hộ của cô ấy.
Căn nhà từng thuộc về cô ấy và ba mẹ cũng vì thế mà đón tiếp một nhà ba người – cậu, mợ và anh họ.
Sự xâm nhập của họ có thể coi là kéo lên bức màn cuộc đời bi thảm của Khương Miên.
Cậu im lặng buông xuôi, mợ vừa hung dữ vừa độc ác, anh họ thì vừa thô lỗ vừa tham lam…
Lúc mới đến, đám người này còn cố gắng che giấu, nhưng chẳng bao lâu họ đã lộ rõ bộ mặt thật với cô bé Khương Miên.
Tám năm từ mười đến mười tám tuổi có thể nói là tám năm đen tối nhất trong cuộc đời Khương Miên.
Không những phải sống một mình trong căn gác mái chật hẹp tối tăm, mà mọi việc nhà đều là trách nhiệm của cô ấy. Cứ đến 11, 12 giờ đêm khi cả nhà đã ngủ, cô ấy vẫn phải lau sàn nhà. Nếu lau không sạch, ngày hôm sau sẽ bị mợ túm tai mắng nhiếc thậm tệ.
Những chiếc váy xinh xắn, giày múa, đàn piano mà cô ấy từng có đều đã biến mất. Quan trọng hơn, cô ấy không được phép rơi nước mắt. Chỉ cần khóc, mợ sẽ cho rằng cô ấy mang xui xẻo tới và nhốt cô ấy trong cầu thang tối om, không cho ăn cơm và cấm bất kỳ ai nói chuyện với cô ấy.
Nhưng đây vẫn chưa phải là điều kinh khủng nhất.
Điều đáng sợ nhất là em trai của mợ nghe nói chị gái mình được sống trong một ngôi nhà lớn ở thành phố cũng tìm đến.
Gã đàn ông độc thân 40 tuổi suốt ngày chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi đi lại trong nhà. Hắn luôn nhìn Khương Miên bằng ánh mắt ghê tởm cực độ, thậm chí còn cố tình xông vào phòng tắm khi cô ấy đang tắm và vờ như mình vô ý đi vào.
May mắn lúc đó Khương Miên vẫn chưa cởi quần áo, may mắn là hôm đó cậu đang ở nhà. Nếu không thì…
Vì câu nói “người em thơm quá” của gã độc thân, trong những năm sau đó Khương Miên chẳng dám tắm rửa và gội đầu quá nhiều. Không chỉ vậy, cô ấy còn tự cắt tóc mình bằng kéo để nó rối bù xù, mặc quần áo rách rưới và không nói năng gì, co ro trong góc cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình.
Đây là hình ảnh mà Khương Miên thường thể hiện ra bên ngoài trong một thời gian dài sau đó.
Kết quả của việc tự làm xấu mình như vậy chính là thành công dập tắt những ý đồ đen tối của gã độc thân đối với mình. Tuy nhiên, việc không giữ vệ sinh và không quan tâm đến hình ảnh cũng khiến mối quan hệ của cô ấy ở trường học sa sút nghiêm trọng. Đến cấp 3, cô ấy trở thành đối tượng bị bạn bè ghê tởm, chế giễu và thậm chí là bắt nạt.
Lén đọc nhật ký của cô ấy rồi dán nó lên bảng đen để chế giễu.
Yêu cầu cô ấy giúp đỡ quay cóp trong kỳ thi, khi bị từ chối thì trở mặt vu khống cô ấy gian lận.
Tán tỉnh không thành công thì đi nói dối với bạn gái rằng cô ấy cố tình quyến rũ… vân vân và mây mây.
Một khi con người trở nên xấu xa, họ có thể sánh ngang với bản chất xấu xa bộc lộ sau tận thế.
Trong cốt truyện, chính vì sự tung tin bất ngờ này mà niềm tin nhỏ nhoi Khương Miên vừa mới xây dựng được nhờ lời khen ngợi của các cố vấn đã sụp đổ hoàn toàn trong tiếng nổ long trời lở đất. Cô ấy thậm chí không dám đối mặt với máy quay, trong đầu chỉ nghĩ đến việc rút lui, rút lui ngay lập tức!
Nếu về sau không có chuyện của Hứa Tinh Minh, có lẽ cô ấy sẽ mãi trốn vào vỏ ốc như một con ốc sên.
Khương Miện tất nhiên biết Lâm Thiến có ý gì.
Bạn thắc mắc tại sao không ngăn lại?
Mắc gì phải ngăn lại?
Trước đây, những thông tin về hồi cấp ba của nguyên chủ không được giữ lại, giờ dù Khương Miện có muốn tìm cũng không thể tìm được.
Đang có người tự dâng đến tận cửa thì cớ gì lại từ chối? Một thông tin phỉ báng được chuyển qua chuyển lại hơn 500 lần là có thể bị truy tố hình sự. Đúng là quá tuyệt vời.
Hơn nữa hồi cấp 3 nhiều bạn học đó còn chưa trưởng thành, nhưng bây giờ thì khác, từng người một đều đã trưởng thành, đang học đại học hoặc đi làm, có địa vị trong xã hội.
Nhìn qua, đám người đó vẫn còn như một lũ trẻ con. Khương Miện… tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Đã đến lúc tính sổ rồi.
Khóe miệng Khương Miện khẽ nhếch lên.
Một giờ trước, Khương Miện còn tỏ ra uy phong lẫm liệt, muốn tính sổ với đám bạn cũ. Thì giờ đây, ở trước mắt là mắm muối xì dầu, nồi bát muỗng đũa, cả người cô tiến vào trạng thái chết máy.
Vừa nãy MC Chương Thấm đã công bố trò chơi nhỏ mà họ phải làm trước vòng thi thứ hai — Cuộc thi tài nấu nướng.
Trên cơ bản, nấu ăn là kỹ năng mà mọi người đều biết. Và bây giờ điều mà các thí sinh phải làm là chọn vài nguyên liệu thông qua hộp bí mật để làm một món ăn sở trường ngon miệng, đẹp mắt và thơm ngon. Sau đó năm cố vấn và năm mươi khán giả được chương trình chọn từ khán đài sẽ hỗ trợ đánh giá.
Những món ăn mà họ cảm thấy hài lòng sẽ phải ăn hết. Chỉ cần ăn hết, thí sinh đó sẽ nhận được một phiếu bầu từ vị cố vấn đó.
Khương • hoàn toàn không biết nấu ăn • Miện: “…”[Mặt đau khổ.jpg]
Những dụng cụ nấu nướng này chúng nhận ra cô chứ cô không hề nhận ra chúng.
Điều tệ hại là khi Chương Thấm vừa tuyên bố bắt đầu cuộc thi, 29 thí sinh còn lại lập tức bắt tay vào việc một cách sôi nổi, nổi bật lên Khương Miện đứng im một lúc lâu trông như tên khờ.
Ở bên phía bàn cố vấn, Triệu Phi Vũ nhìn Khương Miện mãi chưa bắt tay vào việc. Cậu đột nhiên đưa tay huých vào cánh tay Tống Kỳ Sâm ở bên cạnh, gõ chữ vào ghi chú rồi đẩy ngay tới trước mặt anh.
[Thế là xong rồi, có vẻ như Miên Miên nhà cậu chẳng biết nấu ăn. Xem ra sau này việc nhà cậu phải gánh hết rồi~]
Tống Kỳ Sâm vừa bị lừa mất vàng, tỏ ý rằng giờ mình không muốn nhìn thấy chữ “Miên” nào nữa.
Tống Kỳ Sâm không chút do dự đẩy điện thoại của Triệu Phi Vũ sang một bên, môi mỏng khẽ mím, toàn thân toát ra vẻ khó chịu.
[Sao thế? Cãi nhau à? Đừng chứ, cô ấy trông xuất sắc và dễ thương thế cơ mà!]
Triệu Phi Vũ tiếp tục đẩy điện thoại qua.
Nhìn đoạn chữ trên ghi chú, khóe miệng Tống Kỳ Sâm giật giật.
Dễ thương hả? Đổi bằng vàng đấy!!
Ngay sau đó, người đàn ông cũng bắt đầu gõ chữ lên ghi chú.
[Nếu cậu thấy cô ấy dễ thương thì sao cứ đẩy cho tôi? Sao cậu không tự theo đuổi đi?]
Đẩy điện thoại lại cho Triệu Phi Vũ. Chỉ vài giây sau, đối phương lại đẩy trả lại cho anh.
Tống Kỳ Sâm nhìn xuống.
[Tớ thấy cậu nói có lý lắm. Vừa hay tớ cũng đang độc thân, đổi khẩu vị có vẻ cũng là ý hay~]
Tống Kỳ Sâm… Tống Kỳ Sâm mím môi chặt hơn.
Thấy điện thoại vẫn chưa bị đối phương đẩy trả lại, Triệu Phi Vũ liếc nhìn người đàn ông đang càng thêm khó chịu ở bên cạnh, khóe miệng cậu nhếch lên đầy trêu chọc rồi chủ động lấy điện thoại về.
[Này anh bạn sao không nói gì? Cho ý kiến đi, tớ cũng vừa mới phát hiện cô Khương Miên này trông cũng không tệ. Tớ thấy cậu cũng có quen biết với cô ấy, hay là cho vài lời khuyên đi ~]
Triệu Phi Vũ thích hóng hớt chẳng ngại chuyện to lại đẩy điện thoại về phía Tống Kỳ Sâm.
Tống Kỳ Sâm vừa đọc xong, chưa kịp phản ứng gì đã nghe thấy một giọng nói đầy nghi hoặc vang lên bên cạnh —
“Mùi… mùi gì thế này? Ai cởi giày ra vậy? Thối quá…”
Tống Kỳ Sâm nhíu mày, cùng Triệu Phi Vũ bên cạnh nhìn nhau một cái.
“Ai vô ý thức thế nhỉ? Ở đây đông người thế này mà còn cởi giày? Ọe, mùi này, ông đây muốn nôn…”
Cậu chủ Triệu Phi Vũ sống an nhàn sung sướng trong nhất thời chẳng còn tâm trí đâu mà trêu chọc Tống Kỳ Sâm nữa, vội vàng bịt mũi lại.
Đây đúng là một cuộc tấn công hóa học!
Dù đã bịt mũi mà cái mùi vừa chua vừa hôi đó dường như vẫn có thể xuyên qua da thịt thấm vào cơ thể bạn.
Triệu Phi Vũ thực sự sắp xỉu rồi.
Lúc này bình luận:
[?Miên Miên đang làm gì vậy? Luyện độc à? Trong nồi toàn bọt xanh lục kìa!]
[Cảm ơn vì đã mời, vừa mới ăn cơm xong, giờ ăn không nổi nữa!]
[Ê cái này không đầu độc chết người đấy chứ? Cô ấy lại cho thêm cái gì vậy? Ọe, tui chưa bao giờ nghĩ có ngày xem người ta nấu ăn mà cũng có thể nôn!]
[Lát nữa có ai dám ăn cái này không?]
[Trời ơi, các bạn nhìn biểu cảm của mọi người xung quanh kìa, Miên Miên đã tạo ra vũ khí hủy diệt hàng loạt rồi đấy!]
Mùi chua thối như vớ chân của bà già lan tỏa khắp hội trường cuối cùng cũng sáng tỏ khi Khương Miện thản nhiên bê cái nồi nhỏ đựng thứ xám xịt của mình lên bàn.
Triệu Phi Vũ bịt chặt mũi, khó tin nhìn sang Khương Miện đang mang vẻ mặt vô tội và cái nồi nhỏ trước mặt cô.
Chưa kịp phản ứng gì, Tống Kỳ Sâm đã ghé vào tai cậu: “Dễ thương không? Lát nữa nhớ ăn thêm hai chén nhé.”
Chỉ hai câu đã khiến Triệu Phi Vũ dâng trào axit dạ dày, vẻ mặt kinh hoàng.
Đừng nói là hai chén, cái thứ đó chỉ cần chạm một giọt thôi, không chết cũng bị thương nặng!
Không không không, cậu thà cả đời độc thân còn hơn đụng vào thứ đó dù chỉ một tí. Tuyệt đối không!
30 thí sinh đã nấu xong các món ăn, 55 người có thể lên thưởng thức và bỏ phiếu.
Trong 55 người thì đã có 54 người không dám đi ngang qua trước mặt Khương Miện, vì sợ bị cô gọi lại nếm thử độc dược.
Cảnh tượng như vậy khiến gương mặt nhỏ nhắn vốn rạng rỡ tươi sáng của Khương Miện dần dần cúi xuống, cả người hết sức ủ rũ và buồn bã.
Tống Kỳ Sâm nhìn mà khẽ siết chặt tay.
Không, Tống Kỳ Sâm, mày không thể bị lừa một lần nữa, chẳng phải mày đã quá hiểu cô gái này rồi sao? Cô ta thích dùng chiêu trò này nhất, trông yếu ớt, đáng thương và bất lực, nhưng thực tế một mình cô ta có thể đánh gục mười người như mày đó!
Hơn nữa cái thứ nhìn qua đã thấy cực độc như kia, Tống Kỳ Sâm, nếu mày đến gần thì chỉ có nước chết thôi!
Không, có khi chết còn chẳng phải là kết cục thảm hại nhất.
Tống Kỳ Sâm, giả vờ như không nhìn thấy, giả vờ như không thấy gì là được. Chỉ cần bỏ phiếu bừa rồi quay về chỗ ngồi, trong quá trình đó đừng chạm mắt người phụ nữ kia…
Tống Kỳ Sâm liên tục tự nhủ trong lòng như vậy.
Một phút sau.
Khương Miện ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải Tống Kỳ Sâm đang đứng trước mặt cô.
Ánh sáng bỗng bừng lên trong mắt cô gái khiến Tống Kỳ Sâm giật mình cả người.
“Cô… cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ đến xem thôi. Nhìn thử thôi chứ… tôi không ăn đâu. Đừng mở miệng, đừng nói lời hay ho gì, nói cũng vô ích!” Anh đã nhìn thấu cô rồi, sẽ không bị lừa nữa đâu. Bài học đẫm máu về nửa ký vàng vẫn còn đó.
Nghe vậy, ánh sáng trong mắt Khương Miện dần dần tắt đi, phút chốc cả người lộ ra vẻ nửa muốn khóc nửa không.
Nhìn thấy thế, các cư dân mạng trong kênh trực tiếp lập tức thấy xót xa, đồng loạt hô hào “ôm Miên Miên”.
Tống Kỳ Sâm: “…”
Vô ích, đối với tôi vô ích thôi. Tôi đã bị lừa rồi, không mắc lừa nữa đâu!
Nhưng ngay sau đó —
Tách.
Khương Miện cúi đầu, một giọt nước mắt to tướng rơi xuống bàn, rồi tiếng tách tách càng lúc càng nhiều…
Tống Kỳ Sâm: “!!!”
Ơ chuyện gì thế này? Đang tốt đẹp sao lại khóc?
Tống Kỳ Sâm bất ngờ, chân tay luống cuống.
Lần này đối phương trông không giống giả vờ, nước mắt cứ như chuỗi hạt đứt dây càng lúc càng nhiều, càng nhiều thì tim Tống Kỳ Sâm càng loạn.
Anh bắt đầu sờ soạng khắp người, cuối cùng cũng sờ thấy khăn tay trong túi áo đưa cho Khương Miện.
“Cảm ơn…” Cô gái cúi đầu nói với giọng mũi nặng trĩu.
Nghe giọng cũng không ổn, Tống Kỳ Sâm bắt đầu tự ngẫm lại.
Có phải mình quá đáng quá rồi không? Đã đến đây rồi mà còn nói là không ăn.
Tuy món Khương Miện làm thối không thể ngửi được, nhưng trước mặt các thí sinh khác đều có ít nhiều người vây quanh vui vẻ hớn hở. Chỉ có cô, mọi người đi qua bàn đều cố tình tránh xa.
Dù trước đây hành động có phóng khoáng đến đâu, có mạnh mẽ đến mấy, có không sợ rắn rết chuột bọ gì đi nữa thì cô ấy cũng là con gái, cũng có lòng tự trọng. Có lẽ… có lẽ…
Tống Kỳ Sâm nắm chặt tay và nhắm chặt mắt.
Nửa phút sau, dưới ánh mắt kinh hoàng của Triệu Phi Vũ và những người khác, người đàn ông bưng cái nồi nhỏ trước mặt Khương Miện lên và bắt đầu húp.
Uống một hơi, người đàn ông đặt mạnh “bụp” cái nồi nhỏ của Khương Miện xuống bàn.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Khương Miện, Tống Kỳ Sâm cố gắng kìm nén cơn buồn nôn, giọng khàn đặc: “Cô đừng khóc, tôi đã ăn xong rồi, tôi sẽ bỏ phiếu cho cô…”
Trong tích tắc, Khương Miện lấy khăn giấy che miệng lại, nước mắt càng tuôn như mưa.
“Tôi húp hết rồi, cô còn khóc gì nữa? Đừng khóc nữa…”
Khương Miện: Huhuhu.
“Cô đừng khóc nữa, cô khóc làm tôi cũng chẳng biết làm sao. Phải làm gì cô mới không khóc? Có phải lại muốn…” Vàng.
Tống Kỳ Sâm chưa nói hết câu, Khương Miện đã tiếp lời.
“Tôi… hic, tôi cũng không muốn đâu, tại lỡ xát nhiều hành tây quá…”
Tống Kỳ Sâm: “…”
Khương Miện: “!!!”
Nói đến đây, Khương Miện muốn bịt miệng mình lại ngay. Nhưng rõ ràng đã quá muộn, cư dân mạng không nghe rõ, nhưng người nào đó đã nghe rõ mồn một.
“Không không, tôi nói nhầm. Cố vấn Tống à, anh nghe tôi ngụy biện, à không giải thích!”
“Anh nghe tôi giải thích…” Khương Miện vẫn đang rơi lệ.
Tống Kỳ Sâm: “…”
“…” Hừ, tôi ứ nghe ứ nghe, ứ nghe rùa tụng kinh.