Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 57

Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh.

Mở mắt nhìn lên trần nhà theo phong cách hiện đại đơn giản ngay phía trên đầu, Khương Miện duỗi người thư giãn.

Trên người cô đang đắp chiếc chăn mềm thơm thơm, không cần ngửi kỹ cũng có thể cảm nhận được mùi nước giặt thoang thoảng hòa quyện với hương nắng ấm áp len lỏi vào mũi.

Một cảm giác hạnh phúc khó tả lan tỏa trong lòng Khương Miện.

Duỗi người thêm lần nữa, Khương Miện ngáp một cái rồi hơi quay đầu.

Trên tủ đầu giường đặt bức ảnh của Tống Kỳ Sâm.

Trong ảnh, Tống Kỳ Sâm trông chỉ khoảng 16-17 tuổi, mặc đồ rất cũ kỹ, thậm chí đôi sandal màu nâu còn có vết in đen do bị nung cháy…

Chiếc quần jean cũ bạc màu không biết đã giặt bao nhiêu lần.

Áo sơ mi trắng hơi ngả vàng, túi áo bên phải còn cài một cây bút máy trông rất quê mùa.

So với hiện tại thì anh hồi đó có làn da ngăm đen hơn, mái tóc húi cua gọn gàng, vẻ mặt nghiêm nghị ít nói.

Bộ dạng quê mùa của Tống Kỳ Sâm trông như vừa xuyên không từ những năm 80 thiếu thốn vật chất tới.

Nếu không nhờ gương mặt của anh chống đỡ, trời mới biết sẽ thảm hại đến mức nào.

Nhìn Tống Kỳ Sâm như vậy, Khương Miện không khỏi tò mò về quá khứ của anh.

Cốt truyện không nhắc gì nhiều về nhân vật phông nền như Tống Kỳ Sâm, nên Khương Miện cũng chẳng biết trước khi được nhận về nhà họ Tống anh đã trải qua những gì, cuộc đời anh đã xảy ra những câu chuyện gì.

Rõ ràng trước đây cô cũng không để ý lắm, nhưng giờ đây chẳng hiểu sao lại muốn tìm hiểu.

Đưa ngón tay chạm nhẹ lên ảnh Tống Kỳ Sâm hai lần, Khương Miện bật dậy khỏi giường.

Chân trần bước trên sàn gỗ tự nhiên, Khương Miện vừa đến trước cửa phòng, định kéo tay nắm cửa thì bỗng ngửi thấy mùi lạ từ người mình thoang thoảng bay ra.

Cúi đầu ngửi ngửi, cô mới phát hiện mùi chiếc váy đuôi cá màu xanh đang mặc trên người thật sự quá nồng nặc.

Hơn nữa mặc bộ này cũng chẳng thoải mái gì.

Nghĩ đến đây, Khương Miện chuyển ánh mắt sang tủ quần áo của Tống Kỳ Sâm bên cạnh.

Mười phút sau, Khương Miện đã thay xong chiếc váy đuôi cá và đẩy cửa bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng, Khương Miện đã ngửi thấy mùi thơm đậm đà của thức ăn.

Đôi mắt cô gái bỗng sáng lên.

Cô đánh hơi theo mùi thơm, đi thẳng về phía trước.

Nhà của Tống Kỳ Sâm không lớn, nhìn chừng chỉ khoảng 140-150 mét vuông. Ra khỏi phòng ngủ, đi qua phòng khách và phòng ăn là đến cửa bếp.

Lúc này người đàn ông đang quay lưng về phía cô, đứng trước bếp gas dùng muôi múc một ít canh để nếm thử không phải Tống Kỳ Sâm thì còn là ai?

“Này!”

Khương Miện dựa vào cửa bếp, gọi anh một tiếng.

Làm Tống Kỳ Sâm giật mình suýt bị sặc canh cá.

“Em là mèo à? Đi sao không có tiếng vậy? Dậy đúng lúc đấy, canh anh vừa nấu… nấu… nấu…”

Tống Kỳ Sâm vừa lẩm bẩm phàn nàn vừa đặt muôi xuống, quay người lại thì không kìm được bắt đầu nói lắp.

“Em… em em em…”

Nhìn thấy Khương Miện, hệ thống ngôn ngữ của Tống Kỳ Sâm trực tiếp bị rối loạn.

Ai bảo Khương Miện tìm hoài trong tủ quần áo của anh mà không tìm được bộ nào vừa vặn, cuối cùng đành lấy bừa chiếc áo sơ mi đen treo trong tủ của anh mặc lên người.

Làn da cô gái vốn đã rất trắng, dưới tác động của màu đen càng trắng đến mê hoặc.

Đôi chân trắng nõn thon dài để lộ ra ngoài, những ngón chân hồng hào nhỏ nhắn đáng yêu. Cố tình cô nàng lại còn nhìn anh với vẻ mặt ngây thơ vô tội ấy.

Tống Kỳ Sâm bị nhìn đến nỗi đầu óc như nổ tung, cảm thấy mũi hơi ngứa ngáy.

Anh chạy ngay ra khỏi bếp, mặt đỏ tai hồng túm lấy áo vest vứt đại trên ghế sofa, vội vàng khoác lên người Khương Miện.

Anh sợ không khoác nhanh mình sẽ mất mặt xấu hổ.

Khương Miện kêu to phản đối: “Gì thế, bây giờ đã là tháng 6 rồi, anh bắt em mặc nhiều thế này định làm chết nóng con chim hoàng yến quý báu của anh sao?”

Tống Kỳ Sâm: “…”

Loại lời nói nhảm trắng trợn thế này mà em cũng nói được à?

Thấy Khương Miện định đẩy áo anh ra, Tống Kỳ Sâm sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai.

Giữa lúc hỗn loạn, anh chợt nhìn về phía ban công, phát hiện quần áo đang phơi trên đó. Tống Kỳ Sâm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vội vàng lấy quần áo xuống rồi đi tới bên cạnh Khương Miện, khẽ ho một tiếng: “Khụ… quần áo em thay ra ở EU hôm qua… sáng nay anh đã… giặt sạch sấy khô rồi… Bây giờ thay vào đi khụ khụ…”

Vừa ném áo vest sang một bên đã bị ném quần áo thơm mùi nước giặt vào mặt, Khương Miện nhìn Tống Kỳ Sâm đang đứng quay lưng lại không chịu quay đầu nhìn mình lấy một cái.

Bỗng nảy sinh ý xấu.

“Em không.”

Cô ném quần áo sang một bên ghế sofa.

Tống Kỳ Sâm: “…”

“Quần áo sờ vẫn còn hơi ẩm, mặc vào chắc chắn sẽ khó chịu, em không muốn mặc.”

Khương Miện bước vài bước đến bên cạnh Tống Kỳ Sâm, nghiêng đầu nhìn anh.

Lúc này mỗi cử động nhỏ của cô đều khiến tim Tống Kỳ Sâm run rẩy, anh vội vàng nhìn đi chỗ khác.

“Sao Sâm Sâm không nhìn em vậy?”

Giọng nói ngọt ngào của Khương Miện vang lên bên tai anh.

“Sâm Sâm nói chuyện với em đi?”

“Sao Sâm Sâm cứ quay đầu đi thế, có phải anh không thích em nữa không?”

“Sâm Sâm cứ không nhìn em, em sẽ buồn đấy…”

Khương Miện vừa nói vừa đuổi theo ánh mắt Tống Kỳ Sâm, cô chưa bao giờ phát hiện ra chuyện này thú vị như vậy.

Càng áp sát Tống Kỳ Sâm, anh càng quay đầu nhanh hơn, thậm chí cả người còn xoay vòng tại chỗ.

Xoay đến cuối cùng, người đàn ông chóng mặt không đứng vững, cả người lảo đảo ngã xuống ghế sofa.

Vì đứng quá gần anh, Khương Miện không kịp phản ứng cũng bị kéo theo ngã xuống sofa.

“Bộp” một cái, cả người cô trực tiếp ngã lên người đối phương.

Vì sợ Khương Miện ngã, Tống Kỳ Sâm theo phản xạ một tay ôm lấy eo cô, tay kia đặt lên… đùi???

Tống Kỳ Sâm: “!!!”

Đợi người đàn ông phản ứng kịp, chỉ thấy lòng bàn tay như đặt trên một tấm sắt nung đỏ.

Lòng bàn tay như bị bỏng đến phồng rộp, cuộn lại, tan chảy…

Nhiệt độ từ lòng bàn tay anh bắt đầu lan tỏa khắp nơi, lan đến tận ngực, mặt, đỉnh đầu.

“Ồ, Tống Kỳ Sâm, anh chảy máu mũi rồi.”

Đúng lúc này, giọng nói bình tĩnh của Khương Miện vang lên.

Nghe vậy, Tống Kỳ Sâm lập tức luống cuống lấy tay áo lau mũi.

Lau liên tục mấy cái mà chẳng lau được gì, Tống Kỳ Sâm: “…” Đồ lừa đảo!

Nhưng lúc này cô nàng lừa đảo Khương Miện đã sớm gục xuống ngực anh, không kìm được cười phá lên.

“Đứng lên!”

Tống Kỳ Sâm nghiến răng.

“Thôi mà…”

Một tay Khương Miện đè chặt cổ tay xô đẩy của anh, tay kia thì chống lên ngực anh. Cô cúi đầu nhìn xuống.

“Thực ra nhìn kỹ Tống Kỳ Sâm anh cũng khá đẹp trai đấy chứ? Lại còn tốt với em nữa, vậy nên có muốn cùng em tạo nên kỳ tích y học không?”

Khương Miện mỉm cười.

Tống Kỳ Sâm: “???”

Thấy anh nghi hoặc, ánh mắt Khương Miện cũng có chút ngạc nhiên: “Anh quên rồi sao? Anh không được mà!”

Tống Kỳ Sâm: “…”

“Anh thích em như vậy, theo như các tiểu thuyết ngôn tình, một người đàn ông không được thì đối với những cô gái khác tất nhiên là không được rồi. Nhưng bây giờ anh đối diện với người phụ nữ anh yêu nhất, đúng vậy, chính là em, không chừng một phát ăn ngay đấy!”

Khương Miện phân tích rất có lý.

Tống Kỳ Sâm: “…”

“Có muốn không? Có muốn không?”

Khương Miện vẫn đang thuyết phục.

Giây tiếp theo, cả hai cùng cứng người.

Khương Miện khó tin nhìn về phía Tống Kỳ Sâm.

Trong tức khắc, Tống Kỳ Sâm không kìm được có ý muốn chết tại chỗ.

“Anh xem, đây chính là kỳ tích y học đó Sâm Sâm!”

Khương Miện thán phục.

Tống Kỳ Sâm: “…” Giết tôi đi, ngay bây giờ!

Anh hít sâu một hơi, không quan tâm gì nữa, đột ngột bật dậy, kéo Khương Miện đứng lên.

Sau đó một tay giữ Khương Miện, một tay cầm quần áo của cô, dứt khoát đẩy cô vào phòng tắm.

“Đừng mà Sâm Sâm. Tống Kỳ Sâm, anh thế này là sao, anh thế này gọi là giấu bệnh sợ thầy đấy! Thái độ này không được đâu!”

“Anh tốt với em như vậy, em cũng muốn góp một phần sức lực mà!”

Dù đã bị nhốt trong phòng tắm, Khương Miện vẫn lải nhải.

Tống Kỳ Sâm: “… Im đi cô nương!”

Còn góp sức lực, rõ ràng là cô muốn trêu tôi thì có!

Khương Miện ôm quần áo đứng trong phòng tắm, không nhịn được cười phá lên.

Cười đến nỗi Tống Kỳ Sâm đứng ngoài cửa mặt càng lúc càng đỏ, cuối cùng lại chạy vào bếp, mở to vòi nước, thò đầu vào dội hai giây, cả người mới bình tĩnh lại.

Cùng lúc đó, trong phòng tắm.

Khương Miện nhìn sữa rửa mặt đặt trên bồn rửa, bàn chải đánh răng đã bơm kem.

Ngước lên nhìn gương thấy khuôn mặt đã được tẩy trang sạch sẽ của mình.

Nghĩ đến tối qua, lớp trang điểm của cô nói không chừng là Tống Kỳ Sâm từng chút từng chút tẩy cho mình, khóe môi Khương Miện tức thì nhếch lên.

Thay xong quần áo, cũng đã rửa mặt xong.

Ra ngoài, Khương Miện thấy Tống Kỳ Sâm như không có chuyện gì ngồi bên bàn ăn.

Nhìn một bàn đồ ăn ngon, trong chớp mắt, Khương Miện cũng quên sạch chuyện vừa rồi.

Trực tiếp ngồi xuống bên bàn, cầm đũa định ăn.

Ai ngờ vừa gắp một đũa thịt bò, Khương Miện còn chưa kịp đưa vào miệng đã bị Tống Kỳ Sâm đánh rớt xuống.

Khương Miện: “Anh làm gì vậy?”

Tống Kỳ Sâm đẩy bát cháo khoai mỡ đã để nguội bớt về phía Khương Miện.

Anh không vui nói: “Tối qua em không ăn gì cả, chỉ uống có chai rượu, thịt bò hơi kích thích, ăn bát cháo trước rồi hãy ăn đồ khác!”

“Anh đặc biệt nấu cho em sao?”

Nhìn bát cháo, Khương Miện đột nhiên áp sát Tống Kỳ Sâm.

Gương mặt người đàn ông hơi đỏ, thô lỗ nói: “Em ăn hay không? Không ăn thì…”

“Ăn ăn ăn, đương nhiên ăn rồi. Sâm Sâm đặc biệt làm cho em, em nhất định ăn hết.”

Tống Kỳ Sâm: “…” Người này thật đáng ghét.

Miệng ngọt lên thì khiến người ta vui không tả xiết.

Miệng độc lên thì có thể tức đến sưng phổi!

“Em muốn ăn tôm rim dầu kia…”

Ăn xong cháo, Khương Miện đột nhiên chỉ vào đĩa tôm trên bàn, quay đầu nhìn Tống Kỳ Sâm.

Tống Kỳ Sâm: “…”

Em ăn thì ăn đi, tôi có không cho em ăn đâu.

“Em muốn ăn thịt tôm, không muốn ăn vỏ tôm.”

Khương Miện mỉm cười.

Tống Kỳ Sâm: “…”

Nói như thể có ai thích ăn vỏ tôm vậy, không thích ăn vỏ tôm thì nhả ra…

Vừa nghĩ đến đây, Tống Kỳ Sâm bỗng ngẩng đầu lên, sau đó trợn mắt lên trời.

Anh hiểu ý gắp một con tôm lớn, cam chịu bắt đầu bóc vỏ cho Khương Miện.

Bóc xong, ném vào bát Khương Miện: “Này, tôm không có vỏ.”

Khương Miện lập tức cười càng vui vẻ hơn.

Nhìn thấy cô cười đến híp cả mắt lại, chẳng hiểu sao Tống Kỳ Sâm thấy trong lòng cũng mềm nhũn theo.

Tiếp đó, anh còn chủ động gắp cho Khương Miện những miếng cá trích không còn xương và những miếng đùi gà đã bỏ da vân vân…

Đang ăn, Khương Miện chợt quay đầu sang bên cạnh nhìn Tống Kỳ Sâm đang chăm chú bóc vỏ tôm cho mình.

Ánh nắng bên ngoài rọi lên mái tóc đen mượt của anh, chiếu vào gương mặt thanh tú và đôi môi đang nhếch lên ấy.

Gần như không kìm được, Khương Miện chợt nhớ về đoạn đối thoại với lão đạo sĩ.

Đó là vào đêm giao thừa.

Vì đạo quán vừa đổ sập, không có tiền cũng chẳng có chỗ đi, hai người chỉ có thể mua ít bánh bao, tìm một tòa nhà bỏ hoang để đón năm mới.

Đó là mùa đông lạnh nhất trong ký ức của cô.

Dù sư phụ đã đắp hết chăn lên người cô, nhưng Khương Miện vẫn cảm thấy lạnh, cái lạnh thấu tận xương tủy.

Môi lão đạo sĩ đã tím tái vì lạnh mà vẫn còn nói với cô là không lạnh chút nào.

Khi đó Khương Miện còn nhỏ, rất dễ bị lừa.

Sư phụ nói không lạnh, cô liền tin ngay.

Bên ngoài thỉnh thoảng vọng lại tiếng pháo hoa, tệ hơn nữa là mùi thơm từ các món ăn từ tòa nhà bên cạnh cứ liên tục kích thích thần kinh của họ.

Lúc đó Khương Miện suýt chút nữa đã chảy nước miếng.

Để làm cô phân tâm, sư phụ hỏi về điều ước của cô.

Ông nói vào lúc mười hai giờ đêm giao thừa, ngước nhìn pháo hoa rực rỡ trên trời mà ước nguyện thì điều ước sẽ thành hiện thực.

Khương Miện tin ngay.

Cô đã đợi đến đúng mười hai giờ, nhìn pháo hoa lấp lánh mà ước nguyện cho năm mới – trở nên giàu có trong một đêm!

Lão đạo sĩ nghe điều ước của cô liền cười. 

Ông nói họ ngay cả tiền mua vé số cũng chẳng có thì sao có thể giàu có trong một đêm được?

Khương Miện: “Vậy thì gặp một người đàn ông giàu có mắt mù cưới con làm vợ, thế chẳng phải là có tiền rồi sao? Lúc đó con có thể ngủ thoải mái, đếm tiền đến chuột rút tay.”

Lão đạo sĩ: Đàn ông giàu có, dù có mù cũng đều trăng hoa, đối xử với vợ cũng chẳng tốt.

Lão đạo sĩ đã thấy quá nhiều đàn ông trong làng có tiền rồi sinh hư, còn đánh vợ. Ông không muốn đệ tử phải chịu tội như thế!

Khương Miện: “Vậy thì… vậy thì không cần có tiền, mỗi ngày con thức dậy, anh ấy có thể nấu cơm cho con, để con vừa tỉnh giấc đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, còn sẵn lòng tiêu tiền cho con, sẵn lòng cùng con phụng dưỡng sư phụ là được!

Vừa tỉnh dậy đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, sẵn lòng tiêu tiền cho mình…

Khương Miện cắn đũa, đột nhiên lên tiếng: “Tống Kỳ Sâm…”

“Hửm?”

Người đàn ông ngẩng đầu lên.

“Anh có muốn… kết hôn với em không?”

Tay Tống Kỳ Sâm run lên, con tôm trong tay lăn lông lốc xuống đất.

Nhưng lúc này Tống Kỳ Sâm đã hoàn toàn không còn tâm trí để ý đến con tôm nữa, cả người ngây ra nhìn Khương Miện.

Nắng tháng sáu có phần gay gắt.

Bên ngoài khu chung cư nơi Tống Kỳ Sâm sinh sống, hai tên chó săn đã rình rập suốt một đêm, vừa mệt vừa đói vừa buồn ngủ.

Nhất là tối qua còn xảy ra một vụ tai nạn xe, cảnh sát đến và bắt tên tài xế say rượu đi. Hai người họ vì sợ bị phát hiện, lại sợ mất dấu mục tiêu nên cứ phải trốn lui trốn lủi gần như kiệt sức.

Trớ trêu thay, hai người bị theo dõi kia lại rất cẩn thận, rèm cửa kéo kín mít, từ bên ngoài chẳng thể thấy bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Hơn nữa đã mười giờ rưỡi sáng rồi, ngoại trừ Tống Kỳ Sâm ra ngoài mua đồ một lần thì Khương Miện mãi chưa xuất hiện lần nào.

“Còn rình tiếp không? Tư liệu chụp được tối qua chắc cũng đủ rồi ấy?”

Trong đó, một người vóc dáng lùn lùn hỏi người cao bên cạnh.

“Cũng tạm đủ rồi, nói thật mấy người giàu này cũng gần gũi thật, ở khu chung cư bình dân, đường đường là sếp Tống mà còn tự mình đi chợ nấu ăn, sống còn lành mạnh có quy luật hơn cả chúng ta.”

Người cao cười nói.

“Đúng vậy.”

Người lùn đáp qua loa rồi tiếp tục hỏi: “Làm sao đây? Giờ rút lui hả?”

“Tôi nghĩ có thể rút rồi, cái cần chụp đều đã chụp được, chỉ còn chờ… ừm, chúng ta đăng thật hả?”

Nói đến đây, hai người một cao một thấp nhìn nhau.

Cả hai không hẹn mà cùng nhớ đến “Thiết sa chưởng” của nữ chiến binh tối qua, nếu thật sự đăng lên rồi bị tóm được thì máu có văng ba thước không?

Dù có tiền cũng còn mạng để xài đâu?

Nghĩ đến đây, hai người cùng rùng mình.

Cuối cùng vẫn là người cao quyết định: “Đăng! Có tiền không kiếm là đồ thỏ đế! Cùng lắm thì… chúng ta đăng mấy tấm mờ mờ trước, xem có ai liên hệ không, rồi bán bản rõ nét giá cao! Cùng lắm thì làm xong vụ này rồi rút lui luôn, chẳng lẽ cô ta còn tìm được chúng ta sao?”

“Này này này, ra rồi ra rồi, là chiếc Santana trắng tối qua…”

Đúng lúc này, người lùn đột nhiên vỗ mạnh tay người bên cạnh.

Hai người nhìn nhau, chuẩn bị tiếp tục theo dõi.

Cùng lúc đó trong xe Santana, Tống Kỳ Sâm đang lái xe làm bộ vô tình liếc nhìn Khương Miện ở ghế phụ lái. Anh liếc nhìn rồi lại liếc nhìn.

Suy nghĩ không kìm được bay về nửa giờ trước ——

Có lẽ là thấy anh hoảng đến nỗi làm rơi cả con tôm.

Khương Miện lập tức khoát tay: “Thôi thôi, anh đừng hoảng, có phải em có hơi thẳng thắn quá không? Hay thế này, em chỉ nói vậy thôi, anh cứ coi như nghe cho vui đừng để tâm, đừng để tâm nhé…”

Nói xong, cô ngoan ngoãn ăn cơm tiếp.

Nhưng lại khiến trái tim Tống Kỳ Sâm chộn rộn không yên.

Sau đó lúc ăn cơm, trong đầu anh cứ mãi suy nghĩ Khương Miên có ý gì?

Có phải cô lại đang đùa anh như lúc nãy?

Hay là nghiêm túc?

Cô muốn lấy anh?

Tại sao cô muốn lấy anh?

Cô thích anh?

Khương Miên thích anh.

Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, cả người Tống Kỳ Sâm giống như con tôm trong đĩa kia đỏ bừng lên.

Khương Miên không chỉ thích anh, mà đã thích đến mức chủ động mở miệng cầu hôn anh!

Nhưng liệu có quá nhanh không?

Có phải họ nên bắt đầu từ hẹn hò. Không đúng, đến giờ họ còn chưa có lời tỏ tình chính thức nào, có phải hơi qua loa rồi không?

Rốt cuộc cô đang nghiêm túc hay chỉ đùa giỡn?

Tại sao nhắc tới chuyện kết hôn rồi lại không nhắc đến nữa?

Tống Kỳ Sâm hơi sốt ruột.

Sốt ruột xong lại bắt đầu hối hận sao lúc nãy mình lại ngớ người ra thế?

Lúc nãy đáng lẽ phải đồng ý ngay, cưới trước yêu sau cũng đâu có sao…

Tống Kỳ Sâm nghĩ mình hẳn là… đã sẵn sàng rồi, anh muốn kết hôn với Khương Miên.

Lúc này, Tống Kỳ Sâm đã quên sạch những lo lắng về việc sau khi kết hôn có thể bị bạo hành, bị đầu độc, bị lừa tiền.

Trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ, con gái người ta đã mở lời, mình lại ngớ người ra như vậy thật quá mất lịch sự. Không được, đợi Khương Miện mở lời lần nữa nhất định phải gật đầu đồng ý ngay.

Đợi mãi, hai người xuống lầu, vào xe, cô vẫn không có ý định mở lời lần nữa.

Tống Kỳ Sâm bắt đầu bực bội.

Tại sao cô không nói?

Hay là ngại?

Dù hành vi của Khương Miên trông như đàn ông, nhưng chung quy vẫn là con gái, nói xong chắc thẹn thùng?

Cô đang đợi anh chủ động mở lời?

Nghĩ đến đây, Tống Kỳ Sâm hít sâu một hơi, vừa định nhắc lại chuyện lúc nãy: “Lúc nãy em…”

“Cơm lúc nãy ngon thật đấy, Tống Kỳ Sâm anh nấu ăn khéo quá hahaha!”

Khương Miện lập tức cướp lời.

Hết cách.

Vì sự ngớ người của Tống Kỳ Sâm, Khương Miện cũng bắt đầu tự ngẫm lại. Cô tự hỏi mình có phải quá thẳng thắn rồi không? Tống Kỳ Sâm lá gan nhỏ chắc đã bị mình dọa sợ?

Quan trọng nhất là theo cốt truyện giới thiệu, người này có không ít tài sản, lại keo kiệt như vậy, liệu có lo lắng kết hôn rồi ly hôn sẽ bị chia tài sản?

Nghĩ kỹ lại, Khương Miện thấy mình thật sự đã nhất thời bốc đồng.

Tống Kỳ Sâm bị cắt ngang: “…” Tại sao không nói chuyện kết hôn nữa? Anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Trên đường lái xe đến nhà thần tượng.

Thật trùng hợp, ngay lúc họ đang đợi đèn đỏ thì có cả một đoàn xe cưới cũng đang đợi.

Thấy cơ hội đến, Tống Kỳ Sâm vội vàng nắm lấy cơ hội mở lời: “Xem kìa, có người kết hôn!”

Hai chữ kết hôn, Tống Kỳ Sâm đặc biệt nhấn mạnh.

Khương Miện nghe mà giật mình trong lòng.

Người này có phải đang ám chỉ chuyện kết hôn chỉ nên nhìn thôi, chứ đừng nghĩ đến nữa.

Khương Miện hiểu rồi.

Tống Kỳ Sâm không nhận được hồi đáp: “…”

Lại đến một ngã tư, trùng hợp hơn, một khách sạn đang tổ chức tiệc cưới.

Cô dâu, chú rể đang đứng ở cửa đón khách.

“Xem kìa, lại một đôi tân hôn nữa! Xem cô dâu chú rể cười vui vẻ thế nào, kết hôn đúng là chuyện khiến người ta vui vẻ nhỉ!”

Khương Miện “hiểu biết”: Vui vẻ chỉ là tạm thời, đau khổ mới là lâu dài, hiểu rồi.

Tống Kỳ Sâm: “…”

Mình ám chỉ vẫn chưa đủ rõ ràng sao?

Khương Miên, em là khúc gỗ à!

Đúng lúc này, Khương Miện liếc mắt phát hiện bên đường có người bán hạt dẻ rang đường. Đã lâu không ăn món này, Khương Miện theo phản xạ quay đầu nhìn Tống Kỳ Sâm.

Người đàn ông trong một thoáng đã hiểu ánh mắt của cô, nhắm mắt lại: “Em ngồi trong xe đợi anh.”

“Được!”

Khương Miện gật mạnh đầu.

Tống Kỳ Sâm mở cửa xe bước xuống.

Ai ngờ không khéo như thế, anh vừa bước đến quầy hạt dẻ rang đường, đội giữ trật tự lại đột nhiên xông ra.

Ông chủ bán hạt dẻ rang sợ đến nỗi chẳng quan tâm đến khách hàng nữa, nhảy lên xe đạp chạy mất không thèm ngoái đầu lại.

Thấy thế, ban đầu Tống Kỳ Sâm định thôi vậy, nhưng nghĩ đến Khương Miên muốn ăn, chân anh không kiểm soát được chạy theo xe của ông chủ.

Vừa chạy vừa hô: “Ông chủ đợi đã, bán cho tôi một phần đã, ông chủ…”

Nhưng ông chủ đâu còn rảnh làm ăn, ngược lại còn đạp xe nhanh hơn.

Tống Kỳ Sâm cắn răng, cứ đuổi theo.

Anh không tin ông chủ không dừng xe lại.

Gần như cùng lúc, Khương Miện ngồi trong xe nhìn thấy cảnh này. Cô vội vàng bước xuống, tiện tay khóa xe, đeo khẩu trang lên và đuổi theo không nghĩ ngợi gì.

“Đừng đuổi nữa, em không ăn…”

Cô vội hô.

Đáng tiếc khoảng cách quá xa, Tống Kỳ Sâm không nghe thấy cô đang hô gì.

Cứ thế chạy mãi chạy mãi, Tống Kỳ Sâm thực sự cảm thấy mình sắp thở không nổi nữa, nhưng ông chủ vẫn không có ý định dừng lại.

Anh không biết mình đã chạy bao xa, cũng không biết đã chạy bao lâu.

Mãi mới đợi xe ông chủ dừng lại, dưới ánh mắt kính nể của ông chủ, Tống Kỳ Sâm mua được một phần hạt dẻ rang đường. Anh phấn khởi bắt đầu quay về với cái đầu đẫm mồ hôi.

Đáng tiếc chạy quá xa, hình như đã bị lạc đường.

Quanh co trong ngõ nhỏ, tới một góc rẽ, anh chạm mắt với Khương Miện đang đứng ở bên kia đường.

Vừa thấy Khương Miện, anh liền giơ cao túi giấy đựng hạt dẻ rang đường trong tay và lắc lắc.

Khương Miện đứng dưới đèn đỏ nhìn Tống Kỳ Sâm đang đi về phía mình. Quần anh dính đầy vết bùn, mồ hôi từng giọt từng giọt lăn xuống từ trán, thậm chí áo sơ mi cũng ướt đẫm mồ hôi dính sát vào người

Nhưng lại cười rất mãn nguyện.

Nhất thời trong đầu lại không kiểm soát được lướt qua một ý nghĩ ——

Làm sao đây?

Cô vẫn rất muốn kết hôn với anh…

Hai người ăn hạt dẻ rang đường rất vui vẻ. 

Tất nhiên nếu chiếc Santana trắng của họ không bị dán một tờ phạt hai trăm tệ thì càng vui vẻ hơn.

Run rẩy cầm tờ giấy phạt.

Tống Kỳ Sâm: “…”

Cố nén nước mắt.jpg

Bình Luận (0)
Comment