Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 58

Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

C58

Hai tên chó săn một cao một thấp đầu đầy mồ hôi, mặt tái nhợt, tựa lưng vào góc tường thở hổn hển.

Hành nghề hơn 5 năm, chưa bao giờ họ nghĩ rằng thử thách lớn nhất trong sự nghiệp lại là thể lực.

Vừa rồi họ đã dùng hết sức bình sinh để chạy, kết quả suýt nữa để vuột mất mục tiêu.

Nếu sau này các nghệ sĩ trong giới giải trí đều có sức bền và thể lực như vậy, bọn chó săn ảnh như họ còn làm được gì nữa. Chi bằng cuốn gói về quê trồng khoai lang còn hơn, không thì sớm muộn gì cũng chết giữa đường mất.

Ai lại đi vác máy ảnh chạy đuổi theo suốt mười con phố chứ?

Mấu chốt là đối phương chạy hùng hục như vậy chỉ để… mua hạt dẻ rang đường???

Mua xong quay về thì xe còn bị cảnh sát giao thông dán giấy phạt???

Hai tên săn ảnh lặng lẽ nhìn nhau –

Tin tức này mà đăng lên liệu có thể lọt vào top 10 tin ngớ ngẩn nhất năm không nhỉ?

“Này này!”

Chính lúc này, tên lùn bỗng dùng khuỷu tay huých huých vào tên cao bên cạnh.

Tên cao đang ngồi bệt ở góc tường liền nhìn theo hướng chỉ.

Giây tiếp theo, anh ta phải dụi mắt.

Wtf, anh ta đang thấy cái gì vậy?

Tống Kỳ Sâm vì bị phạt nguội mà uất ức đỏ hoe cả mắt.

Còn Khương Miện xinh xắn nhỏ nhắn đứng bên cạnh lại như một người đàn ông vươn tay ôm lấy thân hình cao lớn của anh, vừa vỗ lưng vừa an ủi???

Hai người này chắc chắn đã nhận nhầm kịch bản rồi!

Chẳng qua chỉ là một tờ phạt 200 tệ, trừ 3 điểm thôi mà, sếp Tống cần gì phải buồn đến thế?

Chẳng lẽ đường đường là sếp Tống mà cũng tiếc 200 tệ hả?

Không không không, sao họ có thể nghĩ về Tống Kỳ Sâm – người có tài sản hàng chục tỷ như vậy chứ!

Đối với anh mà nói 200 tệ giống như 2 hào vậy, không, chỉ như 2 xu thôi. Vậy thì sao anh có thể buồn vì khoản tiền phạt đó chứ?

Tuyệt đối không thể!

Chắc chắn phải có tình tiết gì đó họ chưa phát hiện ra.

Nhất định là vậy.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt kiên định.

Chính lúc này, hai tay săn ảnh thấy sếp Tống và Khương Miện lại lên xe. Trông hướng di chuyển có lẽ đang đến nhà thần tượng.

Thấy vậy, gã thấp bé uể oải vỗ đùi người đồng nghiệp bên cạnh.

“Sao đây? Còn theo không?”

“Theo…”

Gã cao bất chấp cắn răng, dậm chân một cái, song vẫn không thể đứng dậy nổi, hai chân mềm nhũn như mì vừa luộc xong, vừa đứng lên đã ngã phịch xuống đất.

“… Theo cái quái gì nữa, theo tiếp chắc mạng nhỏ này cũng phải bỏ mất…”

Gã cao càu nhàu, khóc không ra nước mắt.

Thời buổi này, kiếm tiền có dễ dàng gì?

Huhuhu.

Đúng vậy, kiếm tiền có dễ dàng gì.

Cùng lúc đó trên chiếc Santana trắng đang chạy, Tống Kỳ Sâm cũng không kìm được mà nghĩ như vậy.

Khóe miệng người đàn ông cụp xuống, nỗi buồn không kìm nén được tràn ra từ khóe mắt đến đuôi mày.

Hai trăm tệ, hai trăm tệ…

Hạt dẻ rang đường hai trăm tệ…

Trong đầu người đàn ông lúc này chỉ còn hai câu này lặp đi lặp lại.

Tống Kỳ Sâm như vậy khiến Khương Miện ngồi bên ghế phụ gần như không nhịn được giương khóe miệng lên.

Cô thậm chí hoài nghi tính keo kiệt này đã được khắc sâu vào gen của Tống Kỳ Sâm rồi.

Nhất là hồi nãy khi nhìn thấy giấy phạt, bộ dáng buồn bã méo mó đó đủ để Khương Miện nhớ mãi trong vài năm tới.

Nghĩ tới đây, thừa lúc đèn đỏ, Khương Miện đưa tay chọc chọc cánh tay Tống Kỳ Sâm.

Người đàn ông quay đầu lại với khuôn mặt đầy tủi thân, Khương Miện tức thì bật cười.

Cô không nghĩ ngợi gì mà đưa tay kéo kéo khóe miệng Tống Kỳ Sâm.

“Thôi nào thôi nào, Sâm Sâm đừng buồn nữa. Hay thế này nhé, em gửi anh phong bao lì xì 200 tệ, anh có vui hơn không? 300, 500?”

Khương Miện không ngừng tăng giá, nhưng Tống Kỳ Sâm vẫn chẳng có chút vui vẻ nào.

Khương Miện gửi phong bao lì xì thì có tác dụng gì, chỉ cho anh cảm giác tay trái đưa tay phải thôi, còn 200 tệ kia của anh thì thực sự đã mất rồi… mất rồi…

“Vậy phải làm sao anh mới vui lên đây?”

Khương Miện dịu dàng hỏi.

Kết hôn…

Gần như trong tích tắc, trong đầu Tống Kỳ Sâm đã nảy ra hai chữ này.

Đáng tiếc môi chỉ khẽ động đậy, da mặt không cho phép anh nói ra hai chữ đó.

Lỡ Khương Miên chỉ đùa giỡn thôi thì sao?

Sau này có khi ngay cả bạn bè cũng không được làm nữa.

Tống Kỳ Sâm nghĩ kỹ lại, phát hiện bản thân không thể chấp nhận nổi cảnh tượng trở thành người xa lạ với Khương Miên.

Ngón tay người đàn ông lén siết chặt vô lăng.

12h40’ trưa.

Hai người lần lượt bước vào nhà thần tượng.

Triệu Phi Vũ đang ở ký túc xá cố vấn vừa thấy Tống Kỳ Sâm vặn cửa bước vào, cả người cậu nhảy phắt dậy khỏi giường ngay lập tức.

“Ồ ồ ồ, bạn hiền cậu hư hỏng thật, cả đêm không…”

Chữ “về” còn chưa phát ra, Triệu Phi Vũ vừa ngước mắt lên đã giật mình.

Chuyện gì vậy?

Dẫn bé yêu lén lút ra ngoài chơi cả đêm mới về, giờ sao lại ủ rũ thế kia?

Sai sai nhỉ!

“Lão Tống, cậu làm sao vậy? Hôm qua tụ họp có chuyện gì à? À à à, tớ nhớ ra rồi, hôm qua tớ lướt thấy hình như cha của Diêu Tề đã mất, có phải vì chuyện này không?”

Nói đến chuyện này, vẻ mặt Triệu Phi Vũ cũng nghiêm túc hẳn lên.

Diêu Tề cũng coi như lớn lên cùng cậu. Tuy tên đó ngốc nghếch như lợn, còn rất dễ bị người khác lợi dụng nhưng bản tính vẫn là thiện lương.

Bây giờ người ta mất cha, những hiềm khích nhỏ nhặt trước đây cứ để gió cuốn đi vậy.

“Cái gì?”

Tống Kỳ Sâm cũng giật mình.

“Diêu Thịnh chết rồi?”

“Tôi nhớ hôm qua lúc uống rượu ông ấy vẫn còn tốt mà, sao lại chết được? Trên đường về gặp tai nạn xe à? Hay là chuyện gì?”

Vẻ mặt Tống Kỳ Sâm cũng nghiêm túc hẳn lên.

“Tớ cũng không biết, tối qua lướt thấy Chương Minh đăng đấy. Anh ta chụp được Diêu Tề và anh trai cậu ta khiêng bác Diêu về, còn vừa đi vừa khóc, nói gì đó về vải trắng, đám ma các thứ không may mắn, thế này không phải là chết rồi à?”

Trong mắt Triệu Phi Vũ thoáng qua một tia tiếc nuối.

Dù sao cha Diêu cũng là bậc trưởng bối nhìn họ lớn lên từ nhỏ, tuổi cũng không lớn. Giờ đột nhiên nghe tin qua đời, trong lòng không khỏi có chút nghẹn ngào.

Nghe được những lời này, Tống Kỳ Sâm lấy điện thoại ra, vội vàng bắt đầu gọi điện.

Tối qua sau khi say rượu, hành vi của Khương Miên có hơi mất kiểm soát.

Những vị sếp tổng đó, người nào cũng bị cô mời uống không ít rượu vang.

Tuy nói rằng xem như có đi có lại, nhưng bây giờ anh lo là vì chuyện uống rượu mà Diêu Thịnh mới xảy ra chuyện…

Đến lúc đó chỉ cần hỏi qua loa, cảnh sát rất dễ tìm đến Khương Miên.

Không được…

Anh phải chuẩn bị trước.

Nếu cảnh sát thực sự đến, anh sẽ… sẽ thừa nhận là mình bảo Khương Miên làm vậy là được…

Vốn dĩ là thế, nếu không phải anh cứ bắt Khương Miên cùng đi tham dự cái gọi là bữa tiệc tư thì cũng chẳng xảy ra chuyện này. Nếu không phải Khương Miên thấy anh đau dạ dày, cũng sẽ không nghĩ đến việc đứng ra chắn rượu.

Nên trách nhiệm là của anh, anh phải gánh vác.

Chỉ là việc công ty, anh phải sắp xếp sớm. Còn chuyện của Tống Hi Quang, anh vẫn chưa điều tra rõ ràng năm đó việc mình mất tích có phải chỉ là tai nạn không. Còn cái chết của mẹ anh, có bị tác động từ bên ngoài không?

Trong quá trình bấm máy gọi điện, chân mày Tống Kỳ Sâm nhíu chặt, càng thêm hối hận vì vừa nãy không đồng ý lời cầu hôn của Khương Miên.

Nếu không thì dù anh có vào tù, Khương Miên cũng có danh phận là vợ mình. Nếu anh có chuyện gì trong tù, cô vẫn có thể được chia một phần tài sản không nhỏ.

Như vậy đến lúc đó, dù cô có phóng túng thế nào thì số tiền được chia cũng đủ để sống nốt nửa đời sau không lo không nghĩ rồi…

Vừa nghĩ đến đây, cuộc gọi của Tống Kỳ Sâm cuối cùng cũng được kết nối.

Người lên tiếng ở đầu dây bên kia không phải ai khác chính là Diêu Thịnh – người đã qua đời trong truyền thuyết.

Tống Kỳ Sâm: “…”

Diêu Tề đúng là một đứa con hiếu thảo mà!

Còn Diêu Thịnh – người vừa biết tin “tử vong” của mình đã lan truyền khắp Yên Kinh từ miệng Tống Kỳ Sâm, thậm chí còn được bạn bè ở nước ngoài mua vé máy bay chuẩn bị về nước viếng tang: “…”

Người đàn ông ngay tức thì như phát điên, chộp lấy cây gậy bóng chày bên cạnh rồi lao thẳng lên lầu.

Rất nhanh sau đó, từ tầng hai vang lên tiếng kêu thét như ma khóc quỷ gào của Diêu Tề.

“Bà chủ…”

Quản gia nhà họ Diêu còn định mở miệng bảo mẹ Diêu lên can ngăn vài câu.

Mẹ Diêu đang uống hồng trà. Bà thổi nhẹ nước trà, vẻ mặt bình thản.

“Miễn là không đánh chết, cứ để cha nó đánh đã đi!”

Bên nhà thần tượng, Tống Kỳ Sâm cúp điện thoại, thở phào một hơi.

Còn Triệu Phi Vũ bên cạnh vừa biết tin Diêu Thịnh qua đời chỉ là tin đồn: “…”

Thật sự chưa từng thấy đứa con nào ngỗ nghịch như Diêu Tề!

Cảm thán xong về sự ngu ngốc của Diêu Tề, Triệu Phi Vũ lại chuyển sự chú ý sang Tống Kỳ Sâm.

“Xì, không đúng, nếu tối qua buổi tụ họp không có chuyện gì thì sao lúc vào cửa cậu lại có vẻ mặt… kiểu đó.”

Triệu Phi Vũ bắt chước lại bộ dạng ủ rũ như đưa tang của anh.

Triệu Phi Vũ không nhắc còn đỡ, vừa nhắc Tống Kỳ Sâm lại nhớ đến 200 tệ đã mất.

Cả người tức thì không ổn nữa.

Triệu Phi Vũ: “…”

Dẫn người phụ nữ mình yêu đi cả đêm không về, hôm sau lại có vẻ mặt như thế. Chẳng lẽ…

Triệu Phi Vũ bất giác nhìn xuống bộ phận nào đó của Tống Kỳ Sâm, đôi mắt trợn tròn.

Lão Tống không được!!!!!!

Trời ơi!

Triệu Phi Vũ bịt miệng.

Thảm quá vậy trời!

Thảo nào trước đây khi những công tử giàu có khác ở Yên Kinh ăn chơi trác táng bên ngoài, lão Tống lại giữ mình trong sạch. Những công tử giàu có khác một tháng đổi ba cô bạn gái, lão Tống lại giữ mình trong sạch. Thiếu gia nhà họ Chương ly rồi kết, kết rồi ly, vợ đã đổi bốn người, con cũng sinh cả tá rồi, lão Tống vẫn giữ mình trong sạch…

Trước đây cậu còn tưởng là do anh thật sự tiếc tiền, giờ nhìn lại có khi là bị động giữ mình trong sạch.

Huhu.

Cậu muốn khóc quá.

Vì Triệu Phi Vũ cứ im lặng mãi, Tống Kỳ Sâm vừa than tiếc xong 200 tệ của mình đành ngước đầu lên nghi hoặc. Vừa ngước đã thấy người này bịt miệng, vẻ mặt đau buồn tột độ.

Tống Kỳ Sâm: “…” Anh đỗ xe bừa bãi bị phạt 200 tệ, người này buồn cái gì chứ?

“Cậu…”

Tống Kỳ Sâm vừa mở miệng đã thấy Triệu Phi Vũ hớt hải lôi điện thoại ra, bắt đầu điên cuồng gửi tin nhắn cho anh.

Chẳng hiểu sao người này rõ ràng đang đứng trước mặt mà lại không nói chuyện, cứ nhất định phải gửi tin nhắn.

Chân mày Tống Kỳ Sâm nhăn chặt hơn.

“Triệu Phi Vũ…”

Vừa mới gọi, Triệu Phi Vũ lập tức bước đến trước mặt anh, ngẩng đầu 45 độ vẻ u buồn nhìn đèn rồi lại cúi đầu nhìn anh.

“Lão Tống, cậu đừng buồn, chuyện này là chuyện nhỏ…”

“Cũng không nhỏ đâu…”

Anh lớn từng này tuổi chưa từng thiệt 200 tệ nhiều như vậy, đều là tiền mồ hôi nước mắt.

“Tớ biết đây không phải chuyện nhỏ. Đối với đàn ông mà nói còn là chuyện lớn như trời…”

Tống Kỳ Sâm: “…” Sao nghe kỳ kỳ thế nhỉ?

“Nhưng không sao, bây giờ y học phát triển thế này, nói không chừng sẽ có cách chữa trị đấy. Huống chi tối qua, cậu cũng là lần đầu tiên, đàn ông mà, lần đầu tiên ai cũng có chút vội vã trong người, có khi cậu cũng vì lý do này. Có phải Khương Miên nói cậu không? Không sao không sao, đừng để tâm, con gái ấy mà toàn là miệng hổ gan thỏ. Nếu là vấn đề kỹ thuật, chúng ta sẽ học. Cái đầu thông minh thế này, học gì mà không được, video tớ đều gửi vào điện thoại cậu rồi…”

“Còn nếu là vấn đề cơ thể, cậu á, chỉ tại trước đây sống khổ quá, cơ thể cũng không được bồi bổ tốt, nói không chừng do những yếu tố này. Chúng ta chữa trị tốt, Tây y không được thì Đông y, tuyệt đối không được sợ thầy mà giấu bệnh…”

Triệu Phi Vũ ân cần khuyên nhủ.

Tống Kỳ Sâm: “!!!”

Nếu nói những lời trước đó của người này, Tống Kỳ Sâm còn có hơi mù mờ, thì bốn chữ “sợ thầy giấu bệnh”, anh nhớ rõ sáng nay Khương Miên cũng đã nói.

Lần thứ mấy rồi.

Từ Diệp Chu đến Khương Miên, rồi đến Triệu Phi Vũ.

Đây là lần thứ mấy rồi.

“Triệu Phi Vũ!”

Tống Kỳ Sâm nghiến răng.

Anh suýt nữa đã đánh nhau với cậu.

Cuối cùng sau khi vất vả đuổi được tên Triệu Phi Vũ đáng ghét ra khỏi phòng, Tống Kỳ Sâm chán nản ngồi xuống mép giường.

Thiệt đó hả, nhìn anh có vẻ không được như thế hả?

Rõ ràng trước đây anh cũng đã từng DIY một mình, và làm rất… rất cái gì đó mà?

Tống Kỳ Sâm thực sự rất tức giận.

Tức giận thở hổn hển vài hơi, ánh mắt anh dừng lại trên chiếc điện thoại bên cạnh.

Đôi mắt khẽ động đậy.

Trước đây anh chưa từng xem những thứ này, loại chuyện đó cũng có thể học được à?

Nghĩ đến đây, ngón tay Tống Kỳ Sâm khẽ nhúc nhích.

Theo quy định của tổ chương trình, tất cả thí sinh phải có mặt tại nhà thần tượng đúng 3 giờ 30 chiều.

Khi đó, tổ chương trình sẽ dùng ba chiếc xe buýt lớn để đưa tất cả thí sinh đến nơi họ sẽ làm việc trong năm ngày tới.

Một số địa điểm như trường mầm non, vì không thuận tiện cho việc quay phim nên tổ chương trình đã bỏ ra một khoản tiền lớn để chuẩn bị một loạt camera trực tiếp little bee.

Lúc đó, mỗi thí sinh sẽ được gắn hai đến ba chiếc little bee. Ngoại trừ thời gian ngủ, tắm rửa và các hoạt động riêng tư khác, những chiếc little bee này sẽ theo sát thí sinh cả ngày, phát sóng trực tiếp mọi khoảnh khắc của họ từ mọi góc độ.

Tổng lượng người xem trong năm ngày tại các phòng phát sóng trực tiếp chính là thành tích đánh giá vòng này của các thí sinh.

Có thể nói, điều này thực sự đảm bảo được sự công bằng, công chính và công khai.

Khoảng 2 giờ 30 chiều.

Vì đến quá sớm, ở trong ký túc xá quá chán, Khương Miện suy nghĩ một lát rồi quyết định xuống căn tin xem có gì ăn uống không.

Ai ngờ vừa xuống lầu, cô đã thấy Tống Kỳ Sâm đang đứng quay lưng về phía mình trước máy bán hàng tự động, đang mua nước đá.

Thấy vậy, gương mặt Khương Miện lập tức rạng rỡ niềm vui. Sau đó cô rón rén đi đến phía sau Tống Kỳ Sâm, đột ngột vỗ vào lưng anh.

“Tống Kỳ Sâm!”

Đối phương quả nhiên bị cô làm cho giật mình.

Người đàn ông bỗng quay đầu lại, lộ ra gương mặt tuấn tú đỏ bừng đến tận tai, nét mặt còn chưa tỉnh hồn.

Khương Miện: “?”

“Anh sao thế? Bị sốt à? Mặt đỏ quá, sáng nay không phải vẫn ổn sao?”

Vừa nói, Khương Miện vừa đưa tay định sờ trán Tống Kỳ Sâm.

Ai ngờ tay cô còn chưa chạm đến trán anh, đối phương đã vội vàng lúng túng giơ hai tay lên rồi chợt lùi lại mấy bước.

Hai người trực tiếp cách nhau bốn năm mét.

Khương Miện: “? ?”

“Khụ, em đừng lại đây. Anh… anh có chút việc, đi trước đây. Em làm việc… làm việc tốt nhé… Vậy đi…”

Nói xong, Tống Kỳ Sâm bỏ đi không quay đầu lại.

Đến khi gần lên cầu thang, anh mới đưa tay sờ sờ mặt mình.

Tại sao Khương Miện nói anh bị sốt?

Rõ đến thế sao?

Tống Kỳ Sâm lúc này đầu óc còn mơ hồ, nghe cũng không rõ, khó tin nuốt một ngụm nước bọt.

Thôi, sau này không xem nữa mấy video đó nữa…

Sẽ không bao giờ xem nữa.

Khương Miện bị bỏ lại tại chỗ: “? ? ?”

Người này sao vậy?

Chẳng lẽ bị lời cầu hôn của cô dọa sợ rồi?

Quả nhiên phải đi từng bước một, dứt khoát kết hôn luôn không được à?

Vậy hay là…

Cô theo đuổi trước?

Khương Miện suy nghĩ về khả năng theo đuổi Tống Kỳ Sâm, nháy mắt ý chí chiến đấu lại hừng hực khơi dậy.

Cô cảm thấy với sự xuất sắc của mình, nhất định có thể kết hôn với Tống Kỳ Sâm!

Đúng 3 giờ 30.

Khương Miện cùng 96 thí sinh khác lên xe buýt xuất phát.

Tống Kỳ Sâm, Triệu Phi Vũ, Chương Thấm và những người khác cũng đến tiễn họ.

Ngồi trên xe, ánh mắt Khương Miện từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi Tống Kỳ Sâm.

Chỉ là đối phương có điểm kỳ lạ, hễ bắt gặp ánh mắt cô là lập tức luống cuống tránh đi.

Có vẻ như con đường theo đuổi vẫn còn khá gian nan!

Khương Miện nhíu mày.

Xe bắt đầu chạy.

Thật trùng hợp, Trần Dữ và Chu Lệ đều chọn nhà trẻ.

Họ cùng hướng và cùng xe với Khương Miện.

Ngồi trên xe, Chu Lệ thấy Khương Miện liên tục nhíu chặt mày, dáng vẻ mỹ nhân sầu lo liền trao đổi ánh mắt với Trần Dữ.

Miên Miên có thể đang lo lắng về cuộc thi sắp tới!

Trên mặt Chu Lệ rõ ràng đang viết như vậy.

Đừng nói cô ấy nghĩ vậy, một loạt dân mạng trong kênh trực tiếp của Khương Miện cũng nghĩ như thế.

[Đừng nói bé Miên sợ rồi chứ? Thật không ngờ bé Miên cũng có lúc sợ, thật là hiếm thấy quá.]

[Dù sao nghe nói công việc của lính cứu hỏa cũng khá vất vả, việc huấn luyện nghe nói cũng rất mệt!]

[Dù thế nào đi nữa, năm ngày tới tui nhất định sẽ bám trụ trong kênh trực tiếp của bé Miên không rời!]

[Tui cũng vậy, bé Miên ở đâu thì tui ở đó!]

“Miên Miên, có phải cậu đang lo lắng về công việc không? Đừng lo, thực ra thí sinh như tụi mình chắc sẽ không bị giao mấy công việc quá khó…”

Chu Lệ vừa định mở miệng an ủi.

“Không có, tớ không lo lắng về công việc sắp tới…”

Khương Miện lắc đầu.

Nghe cô nói vậy, Chu Lệ thở dài, đến lúc này rồi mà vẫn còn mạnh miệng

“Thật sự không cần lo lắng, trong thời gian thi vòng ba được phép dùng điện thoại. Nếu không ổn thì cậu có thể nói chuyện với tớ mỗi ngày, tớ cũng sẽ cho cậu lời khuyên.”

Chu Lệ cổ vũ cô.

“Không cần đợi mỗi ngày đâu, cậu có thể cho tớ lời khuyên ngay bây giờ không.”

Liếc nhìn Trần Dữ đang ngồi bên cạnh im lặng bóc bỏ sợi trắng trên múi quýt cho Chu Lệ.

Khương Miện thấy Chu Lệ điểm này làm rất tốt, Trần Dữ đối với cô ấy quả thực là tận tụy.

Lúc mới đến không nhìn ra được, thời gian càng lâu tâm tư của cậu càng rõ ràng.

Bây giờ thậm chí đã bắt đầu công khai chăm sóc Chu Lệ.

Fan của cậu cũng không phải chưa từng phản đối.

Nhưng người ta cứ một mực hành động theo ý mình, dùng hành động để chứng minh bản thân, khiến dân mạng đều nhấn mạnh trong bình luận rằng hai người này đang yêu đương bằng tiền của công chúng.

Nhưng yêu đương bằng tiền công chúng thì họ cũng có tư cách của họ.

Gần như mỗi lần biểu diễn đều rất hoàn hảo, không thể chê vào đâu được.

Lần này nếu “Nhịp đập thần tượng” không xuất hiện con ngựa ô Khương Miện thì hai người này chắc chắn là hai người có biểu hiện xuất sắc nhất.

“Cái gì?”

Nghe thấy câu hỏi của Khương Miện, Chu Lệ sửng sốt.

“Tớ muốn biết…”

Khương Miện ghé vào tai Chu Lệ và bắt đầu nói nhỏ.

[Cái gì cái gì? Có chuyện gì mà hội viên vip tôn quý tụi tui không thể nghe?]

[Đúng vậy, còn nói thầm thì, có gì hay ho thì nói ra cho tụi tui nghe một chút đi!]

Còn bên kia, Chu Lệ như bị sét đánh.

Bởi vì cô ấy không thể ngờ được, Khương Miên – một cô gái còn cứng hơn cả thép lại đang hỏi cô ấy về cách câu đàn ông. Tốt nhất là có thể khiến đối phương mê muội, trực tiếp kết hôn với mình luôn.

Chu Lệ: “…”

[Nhìn biểu cảm này của Chu Lệ, không biết còn tưởng Khương Miên tỏ tình với cô ấy! Ha ha ha.]

[Nói thật tỏ tình cũng không phải không được, CP Chu Giang tui ăn hết!]

[Tui đoán Khương Miên nói: Đột nhiên thúi thế này, có phải cậu lén đánh rắm không? Ha ha ha.]

[Cái này hay, tui phải làm thành meme hihi.]

Đám dân mạng vì một động tác nói thầm nhỏ mà bắt đầu đủ kiểu ha ha.

Chỉ có Chu Lệ vẫn một mặt khó nói.

“Tớ thấy…”

Chu Lệ vô thức liếc nhìn Trần Dữ bên cạnh rồi bắt đầu nói nhỏ với Khương Miện.

[Chu Lệ: Tớ thấy là Trần Dữ đánh rắm đấy, sáng nay anh ấy ăn ba quả trứng ngũ vị.]

[Lầu trên đủ rồi, đừng có thảo luận về chuyện đánh rắm được không?]

[Ha ha ha ha, tui cười chết mất.]

[Trần Dữ: Nằm không cũng trúng đạn.]

Học được vài kinh nghiệm nhỏ từ Chu Lệ, Khương Miện ngồi vài trạm đã xuống xe đến đội cứu hỏa.

Cùng xuống xe với cô còn có Lam Duệ và Hoàng Hân Hân.

Ai ngờ vừa xuống xe, Khương Miện còn chưa kịp thực hành.

Cũng không biết là sắp xếp của tổ chương trình hay là của đội cứu hỏa mà ba người họ vừa mới để hành lý xong đã bắt đầu kiểm tra thể lực.

Đu xà, chạy nước rút, leo dây, mang tải chạy, mang tải leo tầng…

Vân vân.

Bên Hoàng Hân Hân mới làm được hai hạng mục đã khóc lóc nói không làm nổi nữa, sau đó bất kể huấn luyện viên thúc giục thế nào, cô ấy vẫn nằm bẹp dưới đất khóc lóc, nhất quyết không chịu đứng dậy.

Không phải đội viên của mình, chỉ là ngôi sao nhỏ đến thực tập, lại là con gái nên người đàn ông da ngăm đen này cũng không tiện ép, đành tính là các hạng mục kiểm tra sau đều không đạt.

Còn Lam Duệ thì gục ngã ở hạng mục mang tải leo tầng.

Tuy nói Lam Duệ bình thường cũng có tập gym và khi tập nhảy cũng rất hung hăng.

Nhưng lượng vận động đó so với hôm nay thực sự chỉ là muối bỏ bể.

Lam Duệ thật sự thật sự một chút sức lực cũng không còn.

Ngược lại Khương Miện, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám lính cứu hỏa, một hơi hoàn thành cả sáu hạng mục kiểm tra thể lực.

Quan trọng nhất là thời gian hoàn thành cũng đạt tiêu chuẩn của họ.

Khổ nỗi họ lúc trước nhìn thấy ba người đến, từ tận đáy lòng nghĩ rằng Khương Miện trông trắng trẻo yếu ớt nhất sẽ là người đầu tiên ngã xuống. Ai có thể ngờ…

Đừng nói họ kinh ngạc, cả bình luận cũng kinh ngạc.

Cùng lúc đó, #Khương Miên kiểm tra thể lực# cũng lên hot search.

Vô số dân mạng điên cuồng thảo luận.

[Trời ơi trời ơi, tui thấy cái gì vậy? Chiến binh lục giác Miên! Bé Miên của tui ơi, sao cưng có thể toàn năng đến thế? Thể lực này, tui không phải đang mơ chứ? Đây chính là thể hình bạn trai trong mơ của tui đó!]

[Hôm nay lại là một ngày bị bé Miên giết chết, chảy mồ hôi nhỏ như vậy, tim nhỏ của tui đập bịch bịch đây nè!]

[Chị gái ngầu quá em cong rồi, đã cong thành một cuộn nhang muỗi rồi, hy vọng giới tính của chị Miên đừng cứng nhắc quá!]

[Lính cứu hỏa thật sự rất vất vả, bé Miên quá giỏi luôn!]

[Mấy công việc này đều không đơn giản nha, bên Chu Lệ đã bị lũ trẻ nhao nhao cho phát điên rồi…]

Hot search của Khương Miện không chỉ dân mạng nhìn thấy, mà hai tên săn ảnh đã theo dõi Tống Kỳ Sâm và Khương Miện suốt một đêm và buổi sáng cũng thấy.

Trong căn phòng mờ tối, hai người nhìn nhau một cái rồi dùng tài khoản marketing chung của họ là Thánh Tám Giải Trí bắt đầu tung tin.

Rất nhanh dưới hot search #Khương Miên kiểm tra thể lực# xuất hiện một đoạn video một nam một nữ không nhìn rõ mặt, nhưng từng cử chỉ hành động đều vô cùng mờ ám.

Tống Kỳ Sâm đang không ngừng lướt hot search của Khương Miện, vừa thấy một đoạn video quen mắt như vậy, trong lòng lập tức giật mình. Chẳng lẽ anh và Khương Miên đã bị…

Nhưng ngay sau đó liếc thấy tiêu đề của video —

“Nữ thần tượng bá đạo và anh chồng yêu ngọt ngào của cô ấy, xem xong làm nổ tung mắt bạn!”

Tống Kỳ Sâm: “…”

“…”

Bình Luận (0)
Comment