Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 63

Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Bên trong phòng riêng của quán cà phê, không khí chìm trong sự chết lặng.

Doãn Tình vẫn ngồi đối diện Khương Miện, nhưng rõ ràng linh hồn đã bay xa ngoài trần thế.

Cuối cùng thì Tống Hi Quang vẫn là đứa hiếu thảo.

Khương Miện vừa dứt lời, phòng riêng chìm trong sự tĩnh lặng kéo dài.

Người đàn ông lập tức gõ cánh cửa phòng riêng một cách dứt khoát.

Vừa nghe tiếng động ở cửa, cả Doãn Tình và Khương Miện đều xoay đầu, chạm ánh mắt với ba cha con nhà họ Tống đang đứng ở ngưỡng cửa.

Khi nhìn thấy Tống Huy và Tống Hi Quang, đôi mắt trống rỗng tê liệt của Doãn Tình bỗng nhiên bừng sáng như người đi qua sa mạc ngàn dặm chợt thấy ốc đảo, tóe ra sự sống.

Ngay sau đó là nỗi uất ức khó nói nên lời.

Doãn Tình bỗng đứng bật dậy.

“Anh…”

Chưa kịp nói ra từ “rể”, một giọng nói cao vút vang lên bên tai bà ta.

“Sâm Sâm!”

Vừa gọi xong, một bóng người như gió lướt qua bên cạnh bà ta.

“Làm sao anh biết em ở đây? Có phải anh cố ý đến tìm em không?”

Lúc này, Khương Miện không còn chút gì vẻ chanh chua ban nãy. Cô kéo tay Tống Kỳ Sâm lắc qua lắc lại như một thiếu nữ ngây thơ đáng yêu.

Doãn Tình: “…”

Đồ quỷ, con nhóc nhà ngươi đúng là đồ hai mặt!

Đã bao lâu rồi bà ta chưa gặp loại bitch chính thống như thế này?

Tâm trạng vừa được ổn định của Doãn Tình do sự xuất hiện của cha Tống lại một lần nữa bị Khương Miện khuấy động mãnh liệt.

Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu, ngay sau đó bà ta nghe thấy –

“Sâm Sâm, anh đến thật là tốt. Anh có biết không, dì cả này? Để em nói nhỏ với anh, dì ấy rất hung dữ, nhất quyết kéo em đến quán cà phê này để nói chuyện. Em nói không lại dì ấy, còn nghĩ dì ấy là kẻ lừa đảo, giờ tim em vẫn còn hoảng đập bình bịch đây này!”

Khương Miện trợn tròn đôi mắt hạnh, trông càng vô tội và đáng yêu hơn.

So với cô, Doãn Tình với bộ trang phục sang trọng, lớp trang điểm dày, gương mặt vặn vẹo, thực sự giống hệt một bà mẹ kế độc ác trong chuyện cổ tích.

Ba cha con nhà họ Tống: “…”

“Cô nói bậy, cô nói láo… Tôi không hề hù doạ cô. Anh rể, anh hãy tin em, cô gái này nham hiểm lắm, làm việc rất cẩn thận! Vừa rồi nó còn muốn ghi âm, nói chỉ nhận tiền mặt và chuyển khoản ngân hàng, thậm chí còn bắt em ký hợp đồng và phải nộp thuế thu nhập cá nhân…”

Doãn Tinh kích động đến nỗi phấn nền trên mặt bay tứ tung, nhưng giờ bà ta đã không còn để tâm đến chuyện đó nữa.

Bà ta nôn nóng muốn phơi bày bộ mặt thật của con đĩ này trước mặt cha Tống, Tống Kỳ Sâm và Tống Hi Quang.

“Giờ tin tức bên ngoài ồn ào như thế, cô chỉ muốn tiền, cô… cô còn mở miệng yêu cầu chín con số, cô hoàn toàn không thật lòng yêu A Sâm. Mọi người đều nghe đúng không? Ở đây… ở đây chắc chắn có camera giám sát. Không được, chúng ta phải xem lại camera, cô ta là đồ bụng dạ khó lường!”

Doãn Tình kích động đến nỗi nước mắt gần như sắp trào ra. Toàn thân bà run rẩy không ngừng như bệnh sốt rét, trông như sắp ngã quỵ.

Trái lại, trên mặt Khương Miện – người bị buộc tội không hề xuất hiện chút hốt hoảng hay chột dạ nào, thậm chí còn thú vị đùa nghịch với ống tay áo của Tống Kỳ Sâm.

Thấy vậy, Tống Hi Quang vội vàng bước ra.

“Cô Khương, tôi và cha tôi, còn có A Sâm, chúng tôi đã đứng ở cửa năm phút trước rồi. Tôi nghĩ cô không nên chối cãi nữa, những yêu cầu mà cô đưa ra, chúng tôi đã nghe hết…”

Tống Hi Quang làm bộ như đang khuyên nhủ tốt bụng.

Nhưng trong mắt anh ta nhanh chóng xẹt qua tia đắc ý. Trước đó, anh ta đã khích bác ly gián trước mặt dì, không ngờ lại đạt được hiệu quả tốt đến thế.

Đúng là không nhìn ra Khương Miên này sau lưng lại là người như thế.

Cha cũng đã nhìn thấu bộ mặt thật của cô ta, tiếp theo chắc chắn sẽ chia rẽ đôi uyên ương. Tống Kỳ Sâm yêu cô ta như vậy, chắc chắn sẽ vì cô ta mà cắt đứt với nhà họ Tống, nói không chừng còn bỏ Tống thị luôn.

Nếu cha Tống bị hắn chọc tức đến bệnh nặng thì nhà họ Tống sẽ lại thuộc về anh ta.

Sau đó, Tống Kỳ Sâm nghèo mạt kia sẽ bị Khương Miên ruồng bỏ, trở thành một kẻ hoàn toàn thất bại!

Còn người được tái sinh như anh ta xứng đáng trở thành đứa con được trời ưu ái!

Đến lúc đó Tống Kỳ Sâm sẽ phải đi ăn xin tới bên xe của anh ta, nói không chừng anh ta vui vẻ sẽ thưởng cho hai người một đòn.

Tống Hi Quang càng nghĩ càng kích động, lỗ mũi không ngừng nở.

Anh ta chỉ mong Tống Kỳ Sâm ngay lập tức vì Khương Miên mà đoạn tuyệt với cha Tống.

Giữ nét mặt cười, Tống Hi Quang thấy Tống Kỳ Sâm đang cúi đầu nhìn Khương Miện bên cạnh.

“Những lời vừa rồi của em có thực lòng không?”

“Ừm.”

“Ồ.”

Tống Kỳ Sâm gật đầu, không thèm đoái hoài tới Tống Hi Quang và Doãn Tình mà trực tiếp nhìn về phía cha mình.

“Cha, nếu không có chuyện gì thì con và Miên Miên đi trước. Cô ấy hơi nhát, còn dì lại hay la hét, cô ấy có vẻ hơi sợ, con có thể đưa cô ấy đi được không?”

Vẻ mặt Tống Kỳ Sâm như kiểu đương nhiên.

Tống Hi Quang: “…”

Doãn Tình: “…”

Tống Kỳ Sâm, mày là thằng ngu à?

Người ta đã thừa nhận rằng ở cạnh mày chỉ vì tiền, còn đòi hẳn một khoản tiền chia tay chín con số, vậy mà mày vẫn còn ở đây quan tâm xem cô ta có bị dọa sợ không?

Mẹ kiếp, đáng đời mày sau này bị bỏ rơi và phải đi ăn xin!

Trong lòng Tống Hi Quang vô cùng tức giận, suýt nữa không giữ được vẻ mặt bình thản.

“Không, không được đi!”

Doãn Tình là người phản ứng đầu tiên, tiến lên chặn trước mặt Khương Miện và Tống Kỳ Sâm.

“A Sâm, hôm nay dì có câu không hay nhưng nhất định phải nói…”

“Biết là không hay thì đừng nói.”

Tống Kỳ Sâm nhíu mày.

“Không được!”

Doãn Tình giậm chân.

“Dì biết cháu không đồng ý với dì, nhưng mẹ cháu mất sớm, dì với tư cách là người lớn phải giúp cháu trông coi. Như cô Khương này, dì tuyệt đối không cho phép cô ấy ở bên cạnh cháu! Cô ấy yêu không phải là con người cháu, cô ấy yêu thân phận người thừa kế nhà họ Tống của cháu, yêu tiền của cháu…”

“Tôi thích.”

Doãn Tình chưa kịp nói hết câu, Tống Kỳ Sâm đã mất kiên nhẫn ngắt lời.

“Một cô gái nguyện ý ở bên cạnh mình hoặc là vì tiền, hoặc là vì danh dự. Nếu đều không phải thì là tới làm từ thiện giúp đỡ người nghèo à? Tôi có tiền tôi tự hào, miễn là cô ấy thích. Thậm chí tôi sẵn sàng ngay bây giờ đưa cô ấy đi tiêu tiền, đưa hết số tiền tôi kiếm được cho cô ấy tiêu, có vấn đề gì không?”

Tống Kỳ Sâm nói với vẻ bình tĩnh.

Doãn Tình: “…”

Tống Hi Quang: “…”

“Khương Miên, em yêu tiền của anh à?”

Tống Kỳ Sâm bỗng quay sang nhìn Khương Miện bên cạnh.

Cô gái ngoan ngoãn gật đầu: “Nhưng thực ra có tiền hay không em chẳng để ý, chủ yếu là thích con người anh.”

Tống Kỳ Sâm xoay đầu, vẻ mặt tự hào như muốn nói “Xem kìa, cô ấy nói thích con người tôi!”

Doãn Tình: “…”

Tống Hi Quang: “…”

Mày là thằng đần à?

“Anh rể, anh không quản A Sâm à?”

Doãn Tình gần như sắp phát điên, quay sang Tống Huy: “A Sâm giờ đã hoàn toàn mê muội người phụ nữ này rồi, thậm chí còn nói những lời như thế. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng cả nhà họ Tống sẽ bị nó trao cho người khác!”

Đúng vậy, còn có cha Tống mà.

Tống Kỳ Sâm mê muội không sao.

Cha Tống luôn là con cọp khôn khéo, chắc chắn sẽ không chịu được Tống Kỳ Sâm hành động như vậy, ông chắc chắn sẽ nghiêm khắc phê bình nó!

Tống Hi Quang cố gắng thuyết phục bản thân, cùng Doãn Tình nhìn về phía cha Tống.

Quả nhiên, khuôn mặt cha Tống lúc này đã trở nên dọa người như bão sắp ập đến.

Cuối cùng thì cha/anh rể đáng tin hơn!

“Vị này là cô Khương đúng không?”

Giọng nghiêm khắc của cha Tống vang lên.

Vừa nghe tiếng cha, Tống Kỳ Sâm nhíu mày, kín đáo kéo cổ tay Khương Miện qua, thân hình che cô lại chút.

Thấy thế, mắt cha Tống khẽ động.

“Vâng, bác là cha của Sâm Sâm đúng không ạ? Lần đầu gặp mặt, cháu có thể gọi bác bằng chú Tống được không? Chúc chú Tống ngày tốt lành ạ.”

Khương Miện nở nụ cười rạng rỡ.

Nghe vậy, con ngươi Tống Huy hơi co lại.

Bàn tay bỗng run lên.

Xem này, xem này.

Khiến anh rể/cha tức đến mức nào rồi?

Khương Miện này cũng không soi mặt vào trong nước tiểu nhìn lại bản thân xem đã bị vạch trần bộ mặt thật rồi mà còn dám đến đòi làm thân. Giờ thì hay rồi, anh rể/cha hoàn toàn đã bị chọc giận!

Doãn Tình và Tống Hi Quang đều lộ vẻ mặt như đang chờ xem một vở kịch, nhìn tay Tống Huy run run cho vào túi, lôi ra một vật đen đen.

Trước khi mọi người kịp phản ứng, ông đã nhét vật đó vào tay Khương Miện.

“Nào, Miên Miên, chú có thể gọi cháu như vậy được không? Cái thẻ này cho cháu, trước giờ chú chỉ thấy cháu trên TV, lần đầu gặp mặt trực tiếp cũng chưa chuẩn bị quà gì, thẻ này cháu cứ dùng đi… Đừng nghe A Sâm hứa lấy, thằng nhóc này keo kiệt lắm, thường ngày có phải không chịu cho cháu tiêu tiền đâu đúng không. Không sao, thẻ đen của chú cho cháu, cháu muốn tiêu thế nào cứ tiêu, chú bảo đảm A Sâm sẽ không có ý kiến gì!”

Bộ dáng Tống Huy hết sức hòa ái thân thiện.

Tống Kỳ Sâm: “…”

Tống Hi Quang: “…”

Doãn Tình: “…”

Điên rồi, thế giới này điên rồi.

“Cha cho em, em cứ nhận đi.”

Tống Kỳ Sâm khẽ ho một tiếng, ra hiệu cho Khương Miện đang tỏ vẻ hỏi ý nọ cầm lấy thẻ.

Tống Kỳ Sâm: “Vậy chúng con đi trước, lần sau con sẽ đưa Miên Miên đến thăm cha…”

“Được, các con đi hẹn hò đi. Chỗ này có dì và Hi Quang, con không cần lo.”

Cha Tống khoát tay.

Nghe vậy, Tống Kỳ Sâm nắm tay Khương Miện quay người bước ra khỏi quán cà phê.

Mắt thấy hai người sắp đi, Doãn Tình và Tống Hi Quang không thể ngồi yên: “Cha/Anh rể!”

Hai người cùng lúc kêu to một cách khó tin.

“Anh rể, anh vừa nghe thấy rồi mà? Con bé này quá tinh ranh, đâu phải như các cô gái khác. Nó còn tính toán chi tiết đến mức nghĩ về thuế thu nhâp cá nhân và hợp đồng tặng cho nữa…”

Lời phàn nàn của Doãn Tình chưa dứt, Tống Huy đã cười và ngắt lời bà ta.

“Cần gì khó khăn thế? Một cô gái trẻ có chút toan tính đâu phải là điều xấu, tương lai còn giúp ích cho A Sâm.”

Đây là chuyện có ích hay không có ích à?

Rõ ràng là con bé này quá tinh ranh.

Doãn Tình giận đến phát điên.

Thấy dì thất bại, Tống Hi Quang vội vàng tiếp lời: “Cô ấy vừa mới thừa nhận thích tiền của A Sâm. Cha, cha không sợ sau này nếu A Sâm không còn tiền thì cô ấy sẽ bỏ đi sao…?”

“Tiền mà, ai mà chẳng thích chứ?”

Cha Tống khoanh tay, rồi bỗng nghe thấy tiếng Khương Miện vọng lại từ đằng xa

“Tiền nào sánh bằng A Sâm. So với tiền, em chắc chắn là thích anh hơn!”

Nghe vậy, cha Tống lập tức làm một biểu cảm “Mấy người nghe thấy chưa?”

Doãn Tình: “…”

Tống Hi Quang: “…”

Nhưng ngay sau đó, Khương Miện lại chuyển giọng, “Nhưng mà em thực sự thích cái túi Hermes phiên bản giới hạn đó, còn có mấy thứ kim cương lấp lánh kia nữa, em thích chúng lắm!”

“Mua, tất cả đều mua cho em!”

Giọng cưng chiều của Tống Kỳ Sâm vang lên.

“Anh rể/Cha, xem này!”

Doãn Tình và Tống Hy Quang tức muốn xỉu.

“Chuyện này… một cô gái chưa tốt nghiệp, tuổi còn nhỏ, thích túi xách, kim cương là chuyện bình thường. Có thể hiểu được, có thể hiểu được.”

Cha Tống mặt mày hòa ái.

Tống Hi Quang: “…”

Doãn Tình: “…”

Tiếp đó, Doãn Tình như có điều suy nghĩ đảo tròn mắt. Bà ta bỗng chen vào sát bên cha Tống rồi bắt chước động tác của Khương Miện, kéo áo cha Tống lắc lư hai cái.

“Anh… anh rể, em cũng muốn có cái túi Hermes phiên bản giới hạn, em thực sự thích nó lắm…”

Tống Hi Quang: “…”

Cha Tống: “…” Ói.

“Gì vậy anh rể, sao anh lại nôn vậy? Bệnh tình của anh lại nặng rồi phải không? Để em gọi xe cứu thương nhé? Trước đây bác sĩ đã bảo không cho anh xuất viện, thế mà anh vẫn xuất viện! Hi Quang, con còn đứng đó làm gì? Mau đỡ cha con lên!”

Doãn Tình nóng nảy.

Tống Hi Quang: “…”

Vì tôi quá bình thường nên không hòa nhập được với mọi người.

“Hahaha…”

Vừa bước ra khỏi quán cà phê không xa, Khương Miện cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười sằng sặc.

Từ khi quyết định ở bên Tống Kỳ Sâm, Khương Miện đã tổng hợp lại toàn bộ các tình tiết về Tống Kỳ Sâm. Tống Hi Quang không nhắc tới gì nhưng có lẽ hắn chính là kẻ chủ mưu gây ra vụ tai nạn xe hơi của Tống Kỳ Sâm trong cốt truyện.

Hắn còn có một người dì, hằng ngày thường xuyên cấu kết với nhau để gây rối.

Thực ra trong cốt truyện, Doãn Tình từng ném tấm séc cho rằng cô gắng sức vậy chỉ vì tiền các loại, xém chút làm nguyên chủ tức tới khóc. Về sau, dù Tống Kỳ Sâm có sắp xếp công việc thế nào đi nữa thì cô ấy cũng không chịu chấp nhận.

Hỏi tại sao, nhưng cô ấy không nói gì.

Hai người vốn sắp trở thành bạn bè, nhưng lại trở về trạng thái xa lạ như ban đầu.

Cho đến khi Tống Kỳ Sâm mất.

Trước đây cô còn nghĩ khi nào hai người này sẽ rơi vào tay mình, ai ngờ lại chủ động dâng lên cửa như thế này, ha!

“Vui quá ha?”

Tống Kỳ Sâm bên cạnh thấy cô cười như vậy liền hỏi bằng giọng khó chịu.

“Tất nhiên.”

Nói đến đây, dường như nhớ ra điều gì, cô bèn móc thẻ đen từ trong túi và muốn đưa cho Tống Kỳ Sâm.

“Này, thẻ này dành cho anh.”

Nhìn thẻ đen, Tống Kỳ Sâm nheo mắt.

Phải công nhận hành động của cha hôm nay thật sự ngoài dự đoán.

Ông đưa thẻ đen cho Khương Miên có lẽ không phải vì thích cô, mà là vì anh.

Gần đây do mối quan hệ với Doãn Tình, anh bắt đầu suy nghĩ lại về mối quan hệ cha con giữa họ, rồi mới nhận ra từ trước đến nay, hai cha con dường như trong cảnh thái bình giả tạo.

Có lẽ vì Tống Huy từng bị bệnh nặng, trải qua ca phẫu thuật, nên luôn mong muốn tất cả người thân đều ở bên cạnh.

Miễn là anh không phản đối, Tống Huy sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, giả vờ như không thấy sự gây rối của Tống Hi Quang và Doãn Tình để duy trì một gia đình hòa thuận.

Trước kia, trước khi gặp Khương Miên, anh vẫn sẵn lòng cùng cha che đậy sự thật.

Dẫu sao khi 20 tuổi anh mới được nhận về nhà họ Tống. Hai mươi năm đầu đời, cha con họ chưa từng sống cùng nhau. Người thực sự lớn lên bên cạnh Tống Huy chính là Tống Hi Quang mà không phải Tống Kỳ Sâm anh.

Những năm qua trong nhà họ Tống, anh tựa như một người ngoài cuộc, thậm chí như một kẻ lạ xâm nhập bất ngờ.

Chẳng hiểu sao anh có thể nhận người mẹ quá cố, song trong lòng vẫn không thể coi Tống Huy như một người cha thực sự.

Anh nghĩ nếu mình không thể là một người con, thì cứ để Doãn Tình và Tống Hi Quang bằng lòng dỗ vui Tống Huy, anh cũng không có quyền ngăn cản.

Nhưng đó là trước kia.

Bây giờ anh có Khương Miên.

Nếu anh không thể xử lý tốt những chuyện trong gia đình thì làm sao có thể để Khương Miên yên tâm nắm tay mình đi tiếp?

Kể từ lần Doãn Tình đến gây sự, thái độ lạnh nhạt gần đây của anh, chắc hẳn Tống Huy đã nhận ra.

Rồi từ đâu đó, sự day dứt và tình phụ tử bỗng dâng trào.

Biết anh thích Khương Miên, dù trong lòng nghĩ gì đi nữa, trên mặt Tống Huy đều cho thấy sự ngưỡng mộ và ủng hộ Khương Miên.

Như vậy là đủ rồi!

Nhưng mà… có phải như ở viện mồ côi, đứa trẻ nào khóc nhiều sẽ được ăn kẹo không?

Trong mắt Tống Kỳ Sâm thoáng qua ý cười khinh.

Ngay lập tức, hai má anh bị ai đó véo.

“Nhàm nhì nhậy?”

Vì má bị véo, Tống Kỳ Sâm nói chuyện trở nên khó hiểu.

“Không làm gì cả, chỉ muốn kéo má anh thôi, rồi còn muốn…”

Khương Miện nhón gót chân, áp sát gần: “Hôn anh một cái, có quá đáng không?”

Vừa thoáng thấy vẻ cô đơn vô bờ trên gương mặt Tống Kỳ Sâm, Khương Miện không kiềm được mong muốn xua tan những cảm xúc đó, rồi không nhịn được muốn hôn và ôm anh.

Nghe vậy, Tống Kỳ Sâm giật mình.

“Không quá đáng…”

Sau một lúc lâu, giọng khàn khàn của người đàn ông vang lên.

Thấy con đường hơi trống vắng, anh nhanh chóng kéo Khương Miện vào một con hẻm nhỏ.

Ánh nắng chiếu xuống từ mái hiên hai bên nhà, hai người chạm mắt nhau.

Cô đang cười, mặt anh hơi ửng đỏ.

Khương Miên nhón gót, nhẹ nhàng chạm môi anh. Một cái chạm mềm mại khiến Tống Kỳ Sâm không tự chủ muốn sâu hơn.

Môi Khương Miện từ từ lùi ra, Tống Kỳ Sâm liền áp lại gần.

Đồng thời, tay phải ấn nhẹ vào eo cô, khiến cô không thể lùi ra sau.

Khương Miện đặt hai tay lên vai anh, nắm chặt lấy vạt áo.

Ngay khi hai người chuẩn bị “phanh xích lô” thì một ánh mắt không thể bỏ qua bỗng nhiên xuất hiện.

Cả hai cùng quay đầu lại.

Và ngay trước mặt là một cậu bé nhỏ đang cầm bình sữa, nước mũi lòng thòng trên mặt nhìn chăm chăm vào hai người.

Tống Kỳ Sâm: “…”

Khương Miện: “…”

Đứa trẻ vừa uống sữa vừa nhìn chằm chằm như thế này thì làm sao mà tiếp tục được nữa?

“Này nhóc con, nếu không đi ngay thì không còn sữa cho nhóc mút nữa đâu!” Khương Miện giả vờ hung dữ quát to.

Ba giây sau –

“Oa aaaaaa!”

Tới nỗi cả hai tức thì chạy trối chết.

Chạy được hai con phố, thật trùng hợp, họ dừng lại trước cửa một cửa hàng xa xỉ.

Vừa nhìn thấy những chiếc túi Hermes trong tủ kính, Tống Kỳ Sâm bỗng nhớ ra điều gì đó, buông tay Khương Miện ra, ngoài cười nhưng trong không cười: “Hồi nãy ở quán cà phê, người nào đó từng nói chỉ thích tiền của tôi phải không? Thậm chí còn tính sẵn khoản tiền chia tay lên đến chín số?”

Khương Miện: “…”

“Đúng là chuyên nghiệp, biết cả việc ghi âm, chuẩn bị tiền mặt, ký hợp đồng chuyển nhượng. Thế giới này còn điều gì em không biết nữa?”

Tống Kỳ Sâm bắt đầu quái gở.

Khương Miện: “…”

“Hóa ra tất cả những lời ngọt ngào trước đây của em đều là lừa dối. Cái gì mà thích rồi theo đuổi chứ? Rõ ràng em chỉ thèm khát tiền của tôi mà thôi!”

Khương Miện: “…”

“Sâm Sâm…”

“Hừ, bây giờ em còn gì để nói?”

Tống Kỳ Sâm cười lạnh.

“Anh đừng hiểu lầm. Hồi nãy em chỉ muốn chọc giận dì của anh nên mới nói những lời đó thôi. Em làm sao có thể chia tay với anh được? Em yêu Sâm Sâm nhất đời!”

Khương Miện giơ tay làm động tác “số một”.

Cử chỉ ấy khiến Tống Kỳ Sâm phải mềm nhũn tim.

Người đàn ông cố nén nụ cười, cố gắng bình tĩnh: “À, vậy yêu đến mức nào?”

“Yêu đến mức… sẵn sàng chết vì anh! Vì anh, em sẽ quẳng mạng này đi mà chẳng hề tiếc nuối!”

Khương Miện vỗ ngực long trọng.

Nghe những lời ngọt ngào này, Tống Kỳ Sâm xúc động không thôi và bắt đầu suy nghĩ lại bản thân vừa rồi có phần hơi quá đáng.

“Thực ra anh cũng…”

Nhưng trước khi nói hết câu, anh nhận thấy sắc mặt Khương Miện đột nhiên thay đổi.

“Cẩn thận!”

Cô liền kéo Tống Kỳ Sâm kéo tới chắn trước mặt mình.

Không kịp trở tay, Tống Kỳ Sâm được xe rác chạy sai đường tạt nguyên một thân “thơm tho”.

Tống Kỳ Sâm: “…”

Hai mươi giây sau, Khương Miện đang trốn phía sau Tống Kỳ Sâm mới dè dặt nhô đầu ra.

“Trời ơi, quá nguy hiểm! Này là sao vậy? Xém xíu nữa tạt lên người tôi rồi!”

Tống Kỳ Sâm: “…”

 “Xin lỗi, xin lỗi cô gái, lỡ ấn nhầm…”

“Lái xe cẩn thận tí đi? May mà tôi phản ứng nhanh mới không văng trúng!”

Tống Kỳ Sâm: “…”

“Xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa!”

“Còn muốn có lần sau à? Bây giờ con người thiếu ý thức quá, anh thấy thế không Sâm Sâm? Thiếu ý thức…”

Khương Miện vỗ vào cánh tay Tống Kỳ Sâm, ai ngờ lại chạm phải nguyên một cánh tay đầy lòng trắng trứng.

“Ôi!”

Khương Miện kêu lên một tiếng chê bai, loay hoay tìm giấy lau rồi vô tình lau luôn vào quần của Tống Kỳ Sâm.

Tống Kỳ Sâm: “…”

Lau xong tay, cô nhìn Tống Kỳ Sâm đang đầu đội lá cây, ngực dính vết bẩn nâu mà rùng mình.

Chuyện gì vậy nhỉ?

Sao trông Sâm Sâm có vẻ không vui thế?

Chẳng lẽ chưa dỗ được à? Anh vẫn còn giận chuyện cô thích tiền của anh chứ không phải con người anh sao?

Cô đã nói rõ là cố ý mà.

Thành thật mà nói Sâm Sâm cái gì cũng tốt, chỉ có điều hay giận quá.

Nghĩ vậy, Khương Miện liền nghiêm mặt, lục soát khắp người Tống Kỳ Sâm. Cuối cùng tìm được ngón tay nhỏ bên phải của anh còn sạch sẽ, cô nắm lấy và lắc nhẹ, ánh mắt trang trọng và chân thành.

“Nào nào, chúng ta tiếp tục nào. Lúc nãy chúng ta đang nói đến đâu ấy nhỉ? Ừ, đúng rồi, em nói là em yêu anh đến mức sẵn sàng chết thay…”

“Đó là sự thật! Sâm Sâm, em yêu anh nhất trên đời, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng leo núi đao, lội biển lửa, chết vì anh mà chẳng hề do dự!”

“Chị đây… ừm, người ta nói là làm được!”

Tống Kỳ Sâm vừa mới bị kéo ra để đỡ rác: “…”

“…”

Anh mà tin mấy lời đó của em! ! ! ! ! ! !

Bình Luận (0)
Comment