Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 65

Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Ngày hôm sau, đúng 7 giờ sáng.

[Huhuhu, cuối cùng “Nhịp đập thần tượng” cũng mở trực tiếp rồi. Hôm qua tổ chương trình không phát sóng trực tiếp, tui ngứa ngáy như bị mèo cào vậy.]

[Đúng đúng, giờ một ngày không xem bé Miên là khó chịu trong người.]

Đồng thời, trong phòng phát sóng trực tiếp của MC Chương Thấm đã bắt đầu giới thiệu người thay thế Tống Kỳ Sâm làm đại diện nhà sản xuất toàn dân. Người này không ai xa lạ, chính là nam diễn viên trẻ đang nổi Giản Khải.

Có điều đối phương đang có công việc khác phải làm, sáng nay không thể đến kịp. Nhưng sau khi vòng kiểm tra thứ tư kết thúc, anh ta sẽ đến giúp công bố thành tích của mọi người, sau đó không chừng còn trực tiếp tham gia vòng kiểm tra thứ năm của mọi người.

Nghe tin này, gần như tất cả thí sinh đều phấn khích, kể cả bình luận trực tuyến cũng trở nên ồn ào.

Ai bảo Giản Khải hiện giờ đang rất nổi tiếng chứ.

Tuy nghe nói anh ta khá thích chơi bời ở đời thường, nhưng quan hệ công chúng làm tốt, fan lại một lòng tin tưởng.

Đối với việc anh ta đến, đa số thí sinh đều vui vẻ, ít nhất độ hot cũng đủ cao.

Riêng Chu Lệ vừa nghe tin này lập tức bĩu môi, có vẻ hoàn toàn không hứng thú.

Tiếp theo Chương Thấm liền công bố cách tính điểm cho kỳ thi này.

Thành tích của tất cả thí sinh trong vòng này chủ yếu gồm hai phần.

Điểm đánh giá của người xem sau khi xem hơn 60% nội dung trực tiếp, cộng với điểm đánh giá của các thành viên chính trong đoàn phim, mỗi phần chiếm 50%.

Kéo dài một tuần.

Vẫn là hình thức phát sóng trực tiếp toàn bộ.

Chỉ khi liên quan đến một số thỏa thuận bảo mật của đoàn phim mới dừng phát sóng trực tiếp.

“… Trong bảy ngày tới, mọi người sẽ ăn ở tại đoàn phim, tất cả biểu hiện của các bạn đều được little bee ghi lại trung thực, vì vậy hãy cố gắng nhé! Vậy tiếp theo đây, mời các thí sinh theo số thứ tự của mình lên bốc thẻ vai diễn.”

Chương Thấm cười tuyên bố.

Dưới sự chú ý của mọi người, đám người từ sáng sớm đã kéo vali tập trung trên bãi cỏ này cuối cùng cũng bắt đầu bốc thẻ vai diễn của họ.

Bình luận cũng bắt đầu suy đoán:

[Không biết Tiểu Lệ nhà tôi sẽ bốc được gì nhỉ?]

[Tốt nhất Trần Dữ nên bốc được vai văn nhã bại hoại, muốn xem anh ấy đeo kính gọng vàng hihi~]

[A a a, nói thật tui rất hóng Miên Miên sắp bốc được đoàn phim nào, vai quần chúng kiểu gì?]

[Cầu xin nữ thần may mắn chiếu cố cho một nữ hiệp giang hồ đi, chắc chắn sẽ rất ngầu!]

[Nếu không thì kiểu mỹ nhân ngốc chỉ xuất hiện ba tập rồi về thế nào? Ít nhất diện mạo cũng đẹp, đến giờ tui vẫn chưa được xem Miên Miên ăn mặc xinh đẹp một cách đàng hoàng.]

[Hoặc là cho vai nào mặc đồng phục đi, ví dụ như nữ cảnh sát, nữ bác sĩ, nữ luật sư. Chỉ nghĩ thôi đã shh ha shhh a~]

Sáng sớm mở trực tiếp, thấy những bình luận lung tung này.

Tống Kỳ Sâm: “…”

Bực mình.

Nhưng chẳng hiểu sao lại hơi mong đợi, đồng phục gì đó…

Khụ khụ.

Tống Kỳ Sâm vội ngồi thẳng người.

Mười phút sau.

Khương Miện giơ tấm thẻ vai diễn trong tay có ghi “Đoàn phim “Đoạt Quốc” — Thổ phỉ A”.

Bình luận: “…”

Tống Kỳ Sâm: “…”

Thì, không hiểu sao cũng khá hợp khí chất của cô đó chứ, phụt!

Bạn trai thân yêu Tống Kỳ Sâm bên này không nhịn được cười toe toét.

Nhưng bình luận lại là một mảnh than khóc.

Cái gì mà “Thổ phỉ A”, nghe đã cho người ta cảm giác giá trị thời trang không cao, diện mạo cũng xấu xí, vai diễn còn chẳng có điểm nổi bật gì.

Họ không muốn aaaa!!!

Nhất thời, Sợi Gừng kêu gào trong bình luận, có người đi than khóc dưới Weibo chính thức của “Nhịp đập thần tượng”, thậm chí còn có người chạy đến Weibo chính thức của Quang Ảnh Entertainment để chỉ trích đau đớn.

Khương Miện bây giờ đang hẹn hò với ông chủ lớn lớn của mấy người, tương lai rất có thể là bà chủ của mấy người.

Ngay cả bà chủ tương lai mà mấy người cũng không thể cho đi cửa sau, có phải hơi quá công chính vô tình không?

Cảnh này khiến nhiều người hóng hớt xem kịch đột nhiên tăng không ít độ hảo cảm với Tống Kỳ Sâm và Khương Miện.

Đoàn phim “Đoạt Quốc” lớn, vai Thổ phỉ A mà Khương Miện bốc được này nhìn là biết đã kiên trì thực hiện phương châm sáu chữ công bằng công chính công khai của tổ chương trình “Nhịp đập thần tượng”, không có chút dấu vết đi cửa sau nào.

Đừng nói là người hóng hớt, ngay cả trong lòng các thí sinh khác cũng dễ chịu hơn không ít.

Chỉ vì cuộc thi chỉ cần còn công bằng thì họ sẽ không cảm thấy khó chịu trong lòng.

Thua không sao.

Điều đáng sợ nhất là thua một cách mơ hồ không rõ ràng.

Nhìn xem, trong số họ có một thí sinh xếp hạng ở dưới dưới nhân phẩm chợt bùng nổ, bốc được vai đàn em côn đồ trong phim “Tôi là gián điệp” do đạo diễn ngàn vàng Lâm Sướng đạo diễn, có ảnh đế Lương đóng chính.

Đạo diễn Lâm Sướng, ảnh đế Lương.

Cấu hình này nhìn là biết chuẩn bị cho giải thưởng.

Những thí sinh khác cũng bốc được những vai tương tự như thế này.

Khiến những người này không kìm được vui sướng.

Chạy vai phụ trong những đoàn phim này, nói không chừng còn được diễn đối thủ với ảnh đế. Dù có bị loại, họ cũng mãn nguyện.

Dù sao để họ tự mình lăn lộn trong giới giải trí, có lẽ cũng không lăn đến tầng đó được.

Nói chung họ rất hài lòng.

Không chỉ hài lòng với vai diễn của mình, càng hài lòng với thái độ của tổ chương trình, cùng với cách làm đường hoàng của Khương Miện và Tống Kỳ Sâm.

Bất kể Sợi Gừng có không muốn thế nào, chương trình vẫn là chương trình.

Khương Miện bên này cũng lên xe buýt đi đến đoàn phim “Đoạt Quốc” ở thành phố Hoành.

Gần như cùng lúc trong nhà thần tượng, một người đàn ông lén la lén lút cầm điện thoại lặng lẽ đi vào phòng đạo cụ.

“Thẻ vai diễn tôi đã sắp xếp xong rồi, người bây giờ đang trên đường đến “Đoạt Quốc”, hy vọng chị Đổng hài lòng.”

“Hài lòng, tiền đã chuyển vào thẻ của cậu rồi, hợp tác vui vẻ.”

Một cuộc gọi ngắn ngủi kết thúc.

Bên đoàn phim “Đoạt Quốc” ở thành phố Hoành.

Một người phụ nữ mặc bộ đồ màu xám nhanh chóng bước ra từ buồng cuối cùng trong nhà vệ sinh, một mạch đi đến phòng nghỉ có dán hai chữ “Đổng Dao”, gõ cửa rồi bước vào.

Sau đó đi thẳng đến bên tai người đẹp đang ngồi trước gương trang điểm làm tóc, nhỏ giọng nói một câu: “Chị, đều đã sắp xếp xong rồi.”

Sau đó mới lùi sang một bên.

Nghe vậy, người đẹp mặt nặng son phấn nhìn mặt mày như vẽ của mình trong gương, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Được rồi, trang điểm xong thì ra hết đi, tôi sẽ chú ý không làm hỏng lớp trang điểm.”

“Vâng, chị Đổng, vậy em ra trước đây!”

Chuyên viên trang điểm vừa đi, Đổng Dao mới nghênh ngang móc điện thoại ra, mở album xem một tấm ảnh.

Người đàn ông trong ảnh không phải đạo diễn Lý Lai thì còn ai?

“Hừ, trong giới đều đồn anh gặp được nàng thơ mới, bộ phim tiếp theo “Thành Tiên” cứ kéo dài mãi không khởi quay, chỉ để đợi nàng thơ của anh. Tôi phải xem xem tiểu yêu tinh khiến anh mê mẩn rốt cuộc là ai? Có được một nửa xuất sắc như Đổng Dao tôi không?”

Móng tay đỏ tươi của người phụ nữ nhẹ nhàng chạm vào mặt đạo diễn Lý trên điện thoại.

Ngồi xe buýt gần bốn tiếng đồng hồ, đến giờ ăn trưa Khương Miện mới đặt chân đến thành phố Hoành.

Này không thể không nói, kiến trúc ở đây đều mô phỏng khá thật.

Có điều Khương Miện không phải đến du lịch tham quan, vừa xuống xe đã phải theo sự sắp xếp của nhân viên “Nhịp đập thần tượng”, lập tức đi đến đoàn phim “Đoạt Quốc”.

“Đoạt Quốc” là một bộ phim cổ trang nữ chủ diễn ra vào cuối triều Lệ, hoàng đế u mê, gian thần nắm giữ triều chính, thu thuế nặng nề, bách tính lầm than, cuối cùng nổi dậy khởi nghĩa. Con gái của Vương thị ở Lạc Dương là Vương Hà, cùng chồng mình xuất thân từ thường dân là Lưu Tử sát cánh chiến đấu, trải qua bao gian khổ cuối cùng thành công lật đổ sự thống trị của nước Lệ, sáng lập nước Vân, đồng thời khai sáng lý niệm chính trị mới mẻ là vợ chồng cùng nhau trị nước.

Bộ phim này còn là bộ phim truyền hình đầu tiên mà ảnh hậu ngàn vàng Đổng Dao quay sau nhiều năm quay phim điện ảnh.

Nghe nói ban đầu cô ấy đã bị kịch bản của biên kịch làm cảm động nên mới không quan tâm đến cát-xê gì đó mà nhận bộ phim truyền hình này.

Khương Miện chỉ đóng một vai nhỏ trong đó, là một tên thổ phỉ A dưới trướng tên thủ lĩnh mà nam nữ chính cần đánh bại trong giai đoạn đầu, chỉ biết hô “Xông lên”. Thời gian còn lại thì trà trộn giữa đám diễn viên quần chúng, hung thần ác sát giơ một con dao, cuối cùng bị xe ngựa đâm chết.

Cảnh quay không nhiều, có lẽ chẳng cần bảy ngày, chỉ ba bốn ngày là có thể quay xong.

Từ miệng phó đạo diễn biết được tin này.

Tống Kỳ Sâm: “…”

Bình luận: “… Phụt ha ha.”

Bọn họ thường không cười, trừ khi không nhịn được.

Bởi vì chỉ cần nghĩ đến lúc quay phim, bé Miên sẽ nghiêm túc bắt đầu lấy số đông làm thế, họ liền muốn cười.

Đặc biệt có thể cô ấy mệt ba bốn ngày lận mà ngay cả mặt chính diện cũng không có trong phim.

Họ thật sự vừa chua xót vừa buồn cười.

Khương Miện lại chẳng thấy chua xót gì, chỉ nghĩ từ tận đáy lòng rằng cái vòng thi diễn quần chúng này cũng quá sướng đi.

Ba vòng trước, cô cảm thấy mình mệt muốn chết, vòng này lại nhẹ nhàng như vậy sao?

Không, khoan đã.

Cô phải hỏi cho rõ một việc.

Nghĩ đến đây, Khương Miện nghiêm mặt nhỏ lại, thẳng thắn nhìn phó đạo diễn trước mặt.

Phó đạo diễn thấy ánh mắt sắc bén của cô, trong lòng không hiểu sao hoảng hốt.

Đối với người trước mặt này, tin đồn với sếp Tống anh ta cũng không phải chưa nghe qua.

Chẳng lẽ cô không hài lòng với phần diễn của mình, muốn thêm cảnh?

Trong lòng phó đạo diễn thầm kêu khổ.

Bà cô à, ngàn vạn lần đừng.

Một “Thổ phỉ A” thêm cảnh thì có thể thêm đến đâu chứ. Không được thì lúc đó anh ta bảo máy quay cho cô một cận cảnh trước khi chết, nhiều hơn thì không có nữa.

Ảnh hậu Đổng còn ở đây

Vị kia cũng không phải dễ phục vụ, ngay cả đạo diễn cũng phải nâng niu cẩn thận.

Huống chi đều có camera quay đây này, cô hẳn sẽ không lỗ mãng đòi thêm cảnh như vậy hoặc đưa ra điều kiện gì khác chứ?

“Đạo diễn Nghiêm đúng không? Tôi có thể hỏi một vấn đề nho nhỏ được không?”

Khương Miện giơ ngón trỏ lên.

Tới rồi.

Phó đạo diễn mệt tim: “Cô cứ hỏi.”

Bình luận cũng bắt đầu ngạc nhiên về vấn đề của Khương Miện, lần lượt đoán già đoán non.

Trong đó không thiếu antifan ác ý dẫn dắt, nói biểu hiện hào phóng trước đây của Khương Miện toàn là giả. Bây giờ biết được vai diễn cụ thể, hiểu rõ vai diễn này của mình hoàn toàn không thể nổi bật, cuối cùng bắt đầu gây chuyện rồi!

Đám bình luận này vừa mới gửi đi.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, giọng của Khương Miện lại vang lên: “À, các anh có cho ăn không?”

Bình luận: “…”

Phó đạo diễn: “…”

“Cho, đương nhiên là cho rồi, đoàn phim nào mà không cho diễn viên quần chúng cơm hộp chứ?”

“Cơm hộp mỗi người mỗi bữa chỉ có một hộp phải không?”

“Không… không thì sao?”

Phó đạo diễn dò hỏi.

Lại thấy ngón tay Khương Miện đang dựng đứng từ một ngón biến thành ba ngón.

“Tôi có thể lấy ba hộp được không?” Gần đây luyện tinh thần lực, hơi tốn cơm.

Bình luận: “…”

Phó đạo diễn: “…”

Đây là khẩu phần của nữ minh tinh sao?

Còn nữa, sếp Tống tài sản chục tỷ yêu đương với cô có phải ngược đãi cô không? Ví dụ như không cho cô ăn no gì đó.

Nhất thời, gần như trong đầu tất cả mọi người đều lướt qua một suy nghĩ như vậy.

Lúc này, Tống Kỳ Sâm còn không biết danh tiếng mình bị thất thiệt. Anh chỉ coi trực tiếp, thấy Khương Miện đáng thương muốn ăn thêm một chút cơm (filter bạn trai), tim lập tức đau đớn vô cùng.

Không được, anh phải đi thăm phim trường, mang thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon đi thăm phim trường.

Khương Miện nào biết Tống Kỳ Sâm nghĩ gì, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của phó đạo diễn thì lập tức vui vẻ không thôi.

Cô cảm thấy vòng thi thứ tư này quá thoải mái.

Có thể ăn cơm hộp no nê, lại không cần học hát học múa, cũng không cần trèo cây cứu hỏa, mỗi ngày chỉ cần giơ đao hô bừa câu “Xông lên” qua ngày.

Quá đã.

Đúng là cuộc sống mà cô hằng mơ ước trước đây.

Lúc này, phó đạo diễn và đám dân mạng nhìn thấy niềm vui từ tận đáy lòng của Khương Miện mà không khỏi ngưng nghẹn.

Trong đầu họ đều cùng nảy ra một ý nghĩ – Cô ấy thật đơn thuần và không màu mè, hoàn toàn khác với những kẻ diêm dúa lòe loẹt bên ngoài!

Khương Miện không hề biết người khác đang nghĩ gì, cô háo hức muốn đi thử trang phục thổ phỉ của mình.

Cùng lúc đó, Đổng Dao đã trang điểm xong vai ăn mày, cùng trợ lý đi đến chỗ Khương Miện.

Gần như vừa nhìn thấy tiểu yêu tinh trắng như phát sáng trong đám đông, ra đa của người phụ nữ lập tức hoạt động.

Hôm nay cô ấy nhất định phải so với tiểu yêu tinh họ Khương này xem, rốt cuộc Đổng Dao này thua ở điểm nào.

Là một diễn viên, điều quan trọng nhất là không được gò bó, phải chịu hóa trang xấu, không sợ xấu.

Lần này cô ấy hóa trang thành ăn mày, chắc chắn là hình ảnh xấu nhất từ khi vào nghề đến nay, thậm chí đạo diễn còn khen cô ấy chuyên nghiệp.

Theo cô ấy hiểu, những cô gái mặt mỏng lại trắng trẻo xinh đẹp nổi bật thế này, cơ bản đều rất để ý đến gương mặt mình, sợ mình xấu xí, đặc biệt là dưới ống kính trực tiếp.

Nếu thật sự phải hóa trang xấu xí, chắc sẽ khóc mất thôi!

Hừ, hôm nay cô ấy sẽ cố gắng từng chút một rồi đánh bại tiểu yêu tinh, sau đó hỏi Lý Lai xem anh ta có bị mù không?

Nghĩ đến đây, Đổng Dao đã đến phía sau Khương Miện.

“Chị Đổng!”

“Chị Đổng!”

Cô ấy vừa xuất hiện, tất cả mọi người có mặt đều đứng dậy, lễ phép gọi một tiếng chị Đổng.

“Tôi đến đây là để xem diễn viên mới của chúng ta thích nghi thế nào? Tôi cũng hợp tác với Quang Ảnh Entertainment không ít, cũng đã gặp sếp Tống hai lần, nể mặt anh ấy thì phải cho. Quan trọng nhất là tôi là bạn của Lý Lai, diễn viên mới mà anh ấy coi trọng, tất nhiên tôi phải kiểm tra giúp anh ấy!”

Người phụ nữ cười híp mắt nói.

Vừa nghe đến cái tên Lý Lai, những người có mặt lập tức trao đổi ánh mắt với nhau.

Đến không phải với ý tốt rồi!

Ai trong giới giải trí chẳng biết ảnh hậu Đổng yêu đạo diễn Lý Lai đến chết đi sống lại, không hề kiêng dè. Mỗi lần đối phương có bạn gái mới, dù cách ngàn dặm, cô ấy cũng phải bay đến xem người ta thế nào rồi mới vui vẻ mãn nguyện mà về.

Ồ, bạn hỏi tại sao lại mãn nguyện?

Bởi vì chị gái này luôn có thể tìm ra rất nhiều điểm không bằng bản thân ở người bạn gái mới. Chỉ cần hơn đối phương, cô ấy liền vui vẻ hạnh phúc.

Bao nhiêu năm nay, cũng chỉ có một Giang Dĩnh là ngang ngửa với cô ấy.

Nhưng then chốt là Giang Dĩnh chưa từng làm bạn gái của Lý Lai!

Nói đi nói lại, vẫn là Đổng Dao thắng.

Cũng vì thế mà sau này người trong giới cũng lén đặt cho cô ấy biệt danh là “Máy so sánh nhân gian”.

Nhưng lần này cô Khương Miên này đã là bạn gái của sếp Tống rồi, tại sao cô ấy còn muốn so?

Chỉ vì đạo diễn Lý Lai đã đặc biệt đến “Nhịp đập thần tượng” một chuyến vì Khương Miên sao?

Chỉ có thể nói, họ không hiểu nổi mạch suy nghĩ của máy so sánh nhân gian.

Ai ngờ Đổng Dao vừa dứt lời, Khương Miện đã nghi hoặc quay đầu nhìn về phía cô ấy: “Lý Lai? Lý Lai nào? Lý Lai nào cơ?”

Đám đông xung quanh: “…”

Bình luận: “…”

Đổng Dao: “…”

Tôi không giận, tôi không giận, tiểu yêu tinh này chắc chắn là cố ý!

Cô ấy không quan tâm, cô ấy nhất định phải so!

Nào, cô ấy muốn xem ai dám hết mình hơn!

Xem này, để hóa trang thành ăn mày cô ấy đã cố gắng đến mức nào rồi.

Tóc rối như tổ gà, quần áo như giẻ rách, mặt mộc bôi đen, trên đời này còn có diễn viên nào dám hết mình hơn Đổng Dao cô không?

Giây tiếp theo —

Cô ấy nghe thấy Khương Miện chỉ vào khuôn mặt trắng nõn của mình.

“Có thể bôi đen thêm cho tôi không? Tốt nhất là chấm thêm vài nốt tàn nhang, à phải rồi, có nốt ruồi không? Tôi muốn dán một nốt ruồi có lông dài ở cằm, càng ghê càng tốt hihi!”

Đám đông xung quanh: “…”

Bình luận: “…”

Đổng Dao: “…”

“À phải rồi, tôi thấy mình gầy quá, có bụng giả không? Đeo cho tôi một cái đi, bộ đồ này hơi hở, cảm giác có thể nhìn thấy ngực, có ngực giả không? Tôi muốn loại có lông ngực ấy, cho tôi đeo một cái được không?”

Khương Miện với vẻ mặt ngây thơ chân chất.

Đám đông xung quanh: “…”

Bình luận: “…”

Đổng Dao: “…”

Ừm… cũng không cần phải làm đến mức đó.

Ừm… dù sao cô cũng là con gái mà…

Ván đầu tiên so sánh về sự hết mình, Đổng Dao đã thua.

Mới chỉ là ván đầu tiên, không được cô ấy phải so tiếp, so xem ai chuyên nghiệp hơn.

Đệt, hôm nay là ngày thứ năm của kỳ kinh nguyệt, cần xuống nước thì xuống nước, dây an toàn gì đều không nhờ diễn viên đóng thế, tất cả đều tự mình lên, dây siết đỏ cả người, cô ấy cũng không quan tâm.

Cô ấy chuyên nghiệp như vậy đấy!

Đổng Dao vừa theo dây an toàn đáp xuống đất đã đắc ý nhìn về phía Khương Miện.

Tiếp đó —

Cô ấy thấy đối phương dứt khoát lăn lộn trong vũng bùn, sau đó còn thuyết phục được đạo diễn để mình nằm xuống đất xe ngựa cán qua, há miệng phun ra một ngụm máu tươi!!!

Đổng Dao: “…”

“Thổ phỉ A diễn rất tốt, chết như thật vậy, còn giỏi hơn cả diễn viên đóng thế, mọi người vỗ tay khen ngợi nào!!”

Đạo diễn phấn khích đến nỗi giọng vỡ ra.

Ban đầu, ông hoàn toàn không dám để một cô gái mới vào nghề như Khương Miên làm những việc mà diễn viên đóng thế mới làm, cuối cùng đối phương đã dùng thực lực thuyết phục ông.

Quan trọng nhất là không ngờ hiệu quả ra được lại tốt đến thế!

Diễn viên này, sau này có tiềm năng lớn đây!

Đạo diễn từ tận đáy lòng cảm thán.

Không chỉ ông, mà cả những nhân viên xung quanh và bình luận đều điên cuồng tung hô Khương Miện.

[Hu hu, tui thực sự đã khóc! Tui chưa từng thấy một nữ diễn viên nào chuyên nghiệp như vậy. Đóng vai xấu xí đã đành, chỉ là một vai quần chúng thôi mà cô ấy lại nỗ lực đến thế!]

[Thực ra với độ nổi tiếng hiện tại của bé Miên thì hoàn toàn có thể đứng vị trí center để ra mắt. Nhưng cô ấy không kiêu ngạo, bốc được một vai nhỏ thế này cũng sẵn sàng cống hiến hết 120% sự chuyên nghiệp, đây mới là diễn viên mà mọi người nên hâm mộ!]

[Tui sẵn sàng hâm mộ Khương Miên cả đời huhu!]

Khương Miện chẳng thấy mình làm gì to tát, chỉ hơi ngượng ngùng cười.

Dù sao thì trước đây khi diễn xiếc kiếm tiền, những tảng đá đập trên ngực còn nặng hơn xe ngựa đạo cụ này nhiều!

Vòng hai so tài về sự chuyên nghiệp, Đổng Dao biết mình lại thua.

Nhưng cô ấy không nản chí.

Đều là phụ nữ cả, so đo mấy thứ râu ria đó làm gì!

Ha, phụ nữ muốn so sánh thì phải so về thân hình!

Nghĩ đến đây, Đổng Dao ghé đến bên cạnh trợ lý của mình, khẽ dặn dò một câu.

Chẳng mấy chốc, cô trợ lý có khuôn mặt tròn đã chạy đến bên cạnh Khương Miện.

Ba phút sau, Khương Miện người đầy bụi bẩn đã đến phòng nghỉ của Đổng Dao, mặt mày hớn hở: “Cảm ơn chị cho em mượn phòng tắm nhé, đúng lúc người em dính đầy bùn đất máu me bẩn quá! Phòng tắm công cộng bên kia mọi người lại đang xếp hàng…”

“Không sao đâu, đều là con gái cả, ở bên ngoài phải giúp đỡ nhau mà!”

Đổng Dao tỏ ra thoải mái.

“Tôi đã tắm xong rồi, cô mau vào tắm đi, là vòi hoa sen đấy. Dầu gội đầu, sữa tắm đều là nhãn hiệu tôi thường dùng, không biết cô có quen không?”

“Được ạ, cảm ơn! Em không kén chọn những thứ đó đâu.”

Trả lời xong, Khương Miện vào phòng tắm và bắt đầu tắm rửa.

Đợi đến khi cảm thấy Khương Miện đã cởi xong quần áo, Đổng Dao mới giả vờ như quên điều gì đó, làm bộ nói: “Ôi, hình như quên đưa khăn tắm cho cô rồi, tôi mang vào cho cô nhé được không?”

“Ồ, được ạ.”

Khương Miện đáp lại.

Nhân lúc đưa khăn cho tiểu yêu tinh bên trong, Đổng Dao nhanh chóng đánh giá thân hình đối phương.

Sau đó, mặt không cảm xúc ngồi trở lại vị trí cũ của mình.

Vl, sao tiểu yêu tinh này mặc đồ trông như đậu que khô héo vậy mà cởi đồ ra lại có số má thế???

Ngực to hơn cả cô ấy và Giang Dĩnh còn chưa tính.

Mông còn nhô cao.

Bụng cũng không có mỡ thừa.

Đùi, bắp chân còn cân đối một cách khó tin.

Đây có phải tỷ lệ mà người bình thường nên có không?

Ông trời đáng ghét, bật hack cho người ta hả!

Vòng ba, thân hình…

Đổng Dao cắn răng nghiến lợi lấy bút vạch một vạch ngang sâu hoắm trên cuốn sổ tay nhỏ của mình, thua!

Ai bảo phụ nữ phải so thân hình nào!

Cô ấy lại lần nữa lấy lại tinh thần.

Phụ nữ muốn so sánh thì phải so sức quyến rũ.

Chỉ cần một bài đăng trên của cô ấy là có thể khiến vô số kẻ liếm váy xếp hàng mang đồ ăn ngon đến.

Cô ấy sẽ đăng ngay bây giờ, cho con nhỏ kia ghen tị chết đi!

Đổng Dao tự tin tràn trề.

Lúc này đã gần 9 giờ tối.

Bài đăng của Đổng Dao đã được đăng lên.

Giờ chỉ chờ những kẻ liếm váy mang đồ ăn đến.

Lúc này Khương Miện cũng đã tắm xong, vừa ra khỏi phòng tắm đã thấy Đổng Dao nở một nụ cười rạng rỡ: “Tắm xong rồi à? Có phải cũng đói bụng rồi không? Một lát nữa bạn tôi chắc sẽ mang nhiều đồ ăn đến. Tôi ăn ít, chắc không hết đâu, có muốn ở lại ăn một chút không?”

Khương Miện: “…” Còn có chuyện tốt thế này sao?

Chỉ là chưa kịp gật đầu đồng ý, điện thoại trong túi đã đổ chuông.

Cảm nhận được tiếng rung, Khương Miện vội vàng nghe máy, sau đó mắt bỗng sáng ngời: “Anh đến rồi à? Còn mang cả dụng cụ nấu ăn và nguyên liệu định nấu cho em ăn ngay tại chỗ sao? Được, anh đợi em, em ra ngay!”

Cúp máy, Khương Miện quay đầu cười hì hì nhìn Đổng Dao: “Em nghĩ em không cần đâu ạ, bạn trai em nói đã mang dụng cụ nấu ăn và nguyên liệu định nấu cho em ăn ở đây, em đi trước nhé!”

Bạn trai, Tống Kỳ Sâm.

Người thừa kế duy nhất của nhà họ Tống.

Giá trị con người hàng chục tỷ, tài sản vô số.

Nhìn lại những kẻ liếm váy của cô ấy — Trương Phi, tên công tử giàu có ngốc nghếch gần đây luôn mang theo tiền xu; Diêu Tề, một đứa con có hiếu vừa bị bố đánh gãy một chân; Vương Cường, tên khóc nhè thích chơi búp bê Barbie…

Đổng Dao mình lại thua rồi!!!

Gần như vừa thấy Khương Miện đi, Đổng Dao đã ngồi không vững ngã xuống đất. Cô trợ lý vừa đẩy cửa vào, thấy ảnh hậu nhà mình ngã xuống thì vội vàng chạy lại.

Chỉ nghe thấy đối phương run rẩy, khàn giọng hô lên:

“Đỡ chị dậy, chị còn phải so tài…”

Thậm chí cô ấy đã quên mất kỹ năng sở trường của mình, khả năng ăn nói.

Phải biết rằng khi mới vào giới giải trí, cô ấy là ớt cay nổi tiếng trong giới có thể khiến người khác câm nín bất cứ lúc nào.

Cô ấy… muốn so tài khả năng ăn nói với Khương Miên.

Cô ấy muốn dùng miệng lưỡi để khiến con nhỏ kia tức chết!

Ai ngờ, đúng lúc này Khương Miện đã đi được năm phút lại đột nhiên quay lại phòng nghỉ của cô ấy.

Không quay lại cũng không được!

Vừa đi qua một ngã tư, Khương Miện vô tình nghe được hai cô gái đang trò chuyện.

“Cái gì? Cô ta cả ngày cứ nhìn lén cậu, thỉnh thoảng còn cười gian xảo, cố tình như vô tình nhìn trộm những chỗ nhạy cảm của cậu khi tắm, sau đó còn giữ cậu lại ăn cơm? Thế này… cô ta chắc chắn thích cậu rồi. Đừng tưởng con gái không thể thích con gái, trong giới này con gái ở với con gái nhiều lắm. Cô ta đã thể hiện rõ ràng như vậy rồi, cậu vẫn không hiểu ý của cô ta sao?”

Vừa nghe đến đây, Khương Miện nhướn mày.

Cô không phải người chết.

Không chỉ không phải người chết, cảm giác còn vô cùng nhạy bén.

Hôm nay từ trưa đến tối, cô đều cảm thấy có người lén nhìn mình, kết quả quay đầu nhìn lại thì lần nào cũng là người phụ nữ tên Đổng Dao đó.

Đối phương còn cười hơi… khó diễn tả.

Sau đó để cô đến phòng nghỉ của cô ấy tắm, rõ ràng chỉ cần vén rèm đưa khăn tắm cho cô là được.

Ai ngờ đối phương lại nhìn cô từ đầu đến chân.

Sau đó còn nhiệt tình giữ cô lại ăn cơm…

Tất cả đều khớp.

Vừa thấy Khương Miện quay lại, mắt Đổng Dao lập tức sáng lên. Cô ấy lại có thể so tài rồi, cô ấy nhất định phải dùng miệng lưỡi để khiến con nhỏ đó tức chết!

Khi thấy đôi mắt đối phương đột nhiên sáng lên, Khương Miện lại chỉ cảm thấy khó xử hơn, mặt đầy do dự, cuối cùng vẫn lên tiếng trước: “Em muốn nói, em biết chị cả ngày nay đều đang chú ý đến em, lén nhìn em.”

Đổng Dao: “?”

“Em biết em rất xuất sắc, rất được người khác yêu thích. Nhưng em đã có người em thích rồi, khuynh hướng tình dục của em cũng rất bình thường.”

Đổng Dao: “??”

“Cho nên, dù chị có yêu em từ cái nhìn đầu tiên, chúng ta cũng không thể!”

Đổng Dao: “???”

Tống Kỳ Sâm vừa đến: “???”

“Ôi, chị sao vậy? Sao chị đột nhiên sùi bọt mép vậy? Chị bị động kinh à? Em không phải là người như vậy đâu, dù chị có bệnh em cũng không thể vì lòng thương hại mà ở bên chị được, em chắc chắn em rất thích Tống Kỳ Sâm! Sao chị còn run dữ hơn nữa vậy? Kích thích lớn đến thế sao?”

Tống Kỳ Sâm biết Đổng Dao yêu Lý Lai đến chết đi sống lại, biết Khương Miện chắc đã hiểu lầm: “…”

Trước đây toàn là anh tức chết.

Bây giờ nhìn người khác bị tức, không hiểu sao lại thấy vui vui.

Hê hê ~

Bình Luận (0)
Comment