Edit: Cá Mặn (Nặm)
—–
Gần 10 giờ tối, làn gió đêm mang theo chút ấm áp, thổi đến mùi thơm nồng nàn quyến rũ của đồ nướng.
Vài nam diễn viên của đoàn phim “Đoạt Quốc” lúc này đang ngồi ở quầy đồ nướng, vừa uống rượu vừa tán gẫu sôi nổi.
Nhìn gương mặt đỏ ửng của mấy người cũng biết đám này đã say rồi.
Càng say, nói chuyện càng không kiêng dè.
Chính lúc này một trong số họ, người đàn ông vừa mới châm điếu thuốc thì điện thoại reo lên.
Chỉ thấy anh ta vừa ngậm điếu thuốc, vừa nheo mắt mở khóa điện thoại.
Giây tiếp theo, một câu chửi thề được anh ta buột miệng thốt ra.
“Đm!”
Nghe thấy tiếng thốt lên kinh ngạc của anh ta, những người còn lại đang cười đùa dần dần im lặng, lần lượt quay đầu tò mò nhìn về phía anh ta.
“Chuyện gì vậy?”
Trong số đó, một người đàn ông da trắng mắt nhỏ đang cầm lon bia đưa lên miệng lại hạ xuống, lớn tiếng hỏi.
“Này này, các cậu đoán xem tôi vừa nhận được tin gì?”
Người đàn ông ngậm thuốc bắt đầu úp úp mở mở.
“Tin gì?”
“Phải đấy, tin gì?”
“Chết tiệt, nói đi, mau nói đi, Trần Qua mày cái thằng khốn này, không úp mở thì chết à!”
Thấy đối phương chỉ cười không nói nhìn bọn họ, những người còn lại lập tức sốt ruột mà chửi ầm lên.
Trần Qua ngậm thuốc lúc này mới cười hì hì vẫy vẫy điện thoại của mình, đồng thời hạ thấp giọng.
“Nghe nói ảnh hậu Đổng và cô bé show tuyển chọn mới nổi kia đã cãi nhau trong đoàn phim…”
Nghe đến đây, lập tức có người chán nản bĩu môi.
“Tin này tôi biết từ lâu rồi… Nghe nói từ trưa chị Đổng đã chẳng có thiện ý mà chủ động chào hỏi cô bé Khương Miên đó…”
“Hả? Tại sao vậy? Cô ta là ảnh hậu, có mâu thuẫn gì với một cô bé mới vào giới giải trí chứ?”
Có người không hiểu nội tình cuống quít hỏi.
“Ngoài đạo diễn Lý ra thì còn có thể là gì?”
Người biết thông tin nội bộ vừa uống bia vừa đáp.
“Trời ơi, cái cô Đổng này có phải cũng hơi chung tình quá không. Sáu năm trước công khai tỏ tình với đạo diễn Lý, đã sáu năm rồi, cô ta vẫn si tình không đổi à? Lòng đạo diễn Lý cũng quá nhẫn tâm rồi, lạnh nhạt với một mỹ nữ như vậy, nhất quyết không đáp lại người ta…”
“Cậu biết cái gì! Đạo diễn Lý tám năm trước đã là bạn trai của chị Đổng, hai người yêu nhau đúng một năm, sau đó mới chia tay!”
“Hả?”
Những người khác không biết nội tình đều đứng hình tại chỗ.
Thế giới của những người đứng đầu, bọn họ không hiểu!
“Này này, đi xa rồi đi xa rồi, tin tôi nhận được trước đó còn chưa nói hết đâu. Thạch Văn Đống mày xen vào cái gì, nếu chỉ là chào hỏi như buổi trưa thì tôi cần gì phải cố ý đem ra nói?”
Trần Qua là người đầu tiên nhận được tin nhưng bị ngắt lời, trực tiếp bực bội đáp trả một câu.
“Sao mày không nói một hơi cho hết đi!”
Giọng của những người còn lại cũng cao lên.
“Đang định nói đây, vừa rồi có tin xác thực truyền đến, có người khi đi qua phòng nghỉ của chị Đổng thì nghe thấy chị ta tức giận đến cực điểm mà hét lên một tiếng cút đi! Và người chị ta hét không phải ai khác chính là cô Khương đó…”
“Cãi nhau xấu mặt đến thế sao? Thật à?”
“Đúng đấy, chẳng lẽ Đổng Dao không sợ Tống Kỳ Sâm. Tôi nhớ Khương Miên này hình như là bạn gái của Tống Kỳ Sâm Quang Ảnh Entertainment đấy.”
“Cậu thì biết cái gì? Nhà họ Đổng là danh gia vọng tộc lâu đời của Yên Kinh, tuy không giàu bằng nhà họ Tống, nhưng người ta có căn cơ gốc rễ! Tôi có tin nhỏ nói hình như Đổng Dao là một trong những người thừa kế thế hệ này của nhà họ Đổng. Người ta nếu không ở trong giới giải trí nữa, trong nháy mắt về nhà thừa kế tài sản hàng chục tỷ đấy?”
“Còn nữa, đoàn phim “Đoạt Quốc” này, trước đó tên họ Hoàng làm nhà sản xuất chê tốn kém quá, bỏ chạy phải không? Nghe nói sau đó cũng là chị Đổng tự móc túi để đoàn phim hoạt động trở lại, các cậu nghĩ xem.”
“Thêm nữa, nam diễn viên đang nổi tiếng đóng nam chính bây giờ, không phải nghe nói hay đi muộn về sớm sao? Nghe nói chị Đổng đã có ý kiến với anh ta, chỉ cần cô ấy chịu mở miệng, đối phương một giây bị thay thế, các cậu tin không?”
“Shhh, nếu nói vậy, giờ đột nhiên xuất hiện một người đàn ông có thể dỗ dành chị Đổng vui vẻ, người đó chẳng phải là một bước lên trời, muốn đóng nam chính thì đóng nam chính, nguồn tài nguyên tới như nước à…”
Trong đó, một người đầu trọc chợt cười đùa một tiếng.
“Haha, đúng đúng, không chỉ có nguồn tài nguyên trong giới giải trí, sau đó còn có thể một bước vào vòng tròn danh gia vọng tộc, nói không chừng còn không cần phải ăn cơm giới giải trí này nữa, đó mới gọi là một bước lên trời! Nhưng chị Đổng đâu phải dễ dỗ dành như vậy, trước tiên cậu phải có tài năng của đạo diễn Lý. Trước đây tôi đã gặp đạo diễn Lý khi cạo râu rồi, nhan sắc đó…”
“Này, chẳng phải các cậu đều khen gương mặt của Viên Phong đẹp trai sao? Đạo diễn Lý trông hơi giống anh ta, nhưng từ ngũ quan đến khí chất, đạo diễn Lý đều là phiên bản cao cấp hơn, tài năng thì càng không cần phải nói. Trong chúng ta có người nếu có thể dỗ được chị Đổng, có lẽ cũng chỉ có Viên Phong mới có chút cơ hội, những người khác xấu xí méo mó, tranh thủ đi rửa mặt rồi ngủ đi haha!”
Trần Qua này vừa đùa xong liền cười ha hả.
Rõ ràng là đang nói đùa.
Nhưng người nói vô ý, người nghe hữu ý.
Những lời của vị đàn anh này rơi vào tai của chàng trai trẻ có làn da trắng trẻo và đôi mắt dài hẹp – Viên Phong lại mang theo một ý nghĩa khác.
Có lẽ anh ta…
Đã hơn hai năm kể từ khi anh ta tốt nghiệp Học viện hí kịch.
Từ một người từng là ngôi sao trong giới hí kịch, giờ đây chỉ còn là diễn viên hạng ba mươi tám, đóng những vai phụ nhỏ trong các đoàn phim, mỗi ngày chạy đi chạy lại giữa các đoàn phim, hy vọng có đạo diễn hay nhà sản xuất nào đó phát hiện ra tài năng của mình.
Nhưng không, chẳng có ai cả.
Những người bạn học của anh ta có người đã nổi tiếng đến mức được đóng vai chính trong các dự án lớn, muốn mặc đồ hiệu gì cứ việc mặc, xe sang nhà đẹp muốn mua là mua.
Còn anh ta, e rằng ngay cả tư cách xách giày cho họ cũng không có.
Trong nhóm chat lớp trò chuyện phiếm, anh ta thậm chí còn không dám lên tiếng.
Anh ta đã chán ngấy cuộc sống như thế này rồi.
Trước mắt này có lẽ là một cơ hội.
Chỉ cần anh nắm bắt được thời cơ này, giúp chị Đổng trút giận, cộng thêm khuôn mặt này, nói không chừng sẽ thu hút được sự chú ý của đối phương.
Đắc tội với Tống Kỳ Sâm có gì đáng sợ, chỉ cần Đổng Dao chú ý đến, sẵn lòng nâng đỡ anh ta làm người thế thân thì chẳng sao.
Đôi khi phú quý cũng cần phải mạo hiểm mới có được.
Nghĩ đến đây, người đàn ông ngẩng cổ lên, một hơi uống cạn nửa lon bia rồi tiện tay bóp nát lon bia.
Khương Miện không hề biết có người đang “nhớ thương” mình. Cô vừa mới bị Đổng Dao đỏ mắt, tay run rẩy chỉ vào và mắng một câu “cút đi”, tức khắc Tống Kỳ Sâm vội vã chạy đến kéo cô rời khỏi.
Trên tầng thượng của một khách sạn tại đoàn phim “Đoạt Quốc”, Khương Miện vừa nhìn Tống Kỳ Sâm dùng dụng cụ nấu ăn mang theo để nướng thịt cho mình vừa chống cằm nghe đối phương giải thích.
Liitle bee đã sớm bị cô khóa trong phòng, tổ chương trình “Nhịp đập thần tượng” cũng biết ông chủ nhà mình muốn yêu đương. Dù có nhiều bình luận phản đối đến mấy, họ vẫn giả vờ như không nghe thấy gì.
“Em đó, em thực sự đã hiểu lầm rồi, Đổng Dao cô ấy đối với em không có ý đó đâu. Người cô ấy thích là Lý Lai, chính là ông chú râu ria sến súa đã đến nhà thần tượng dạy em diễn xuất lần trước ấy, em còn vì anh ta mà khóa anh ở ngoài cửa…”
Nói đến đây, Tống Kỳ Sâm đầy oán giận liếc nhìn Khương Miện.
Dáng vẻ rõ ràng vẫn còn nhớ mối thù lần trước.
Thấy vậy, Khương Miện lập tức híp mắt cười với anh.
Thấy cô cười như một chú mèo nhỏ, Tống Kỳ Sâm cũng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, quay đầu tiếp tục chăm chú nướng thịt.
Trên đầu người đàn ông là bầu trời đầy sao trông lãng mạn và mơ mộng.
Nhưng anh lại đang nướng thịt, khói mù mịt, trông chẳng thể nào gần gũi hơn.
Đôi mắt Khương Miện càng híp lại cong hơn.
Chính lúc này, giọng nói trong trẻo của Tống Kỳ Sâm lại vang lên.
“… Trên đường đến đây, Giang Dĩnh đã nhắn tin nhắc nhở anh, nói vừa nghe em được phân vào đoàn phim “Đoạt Quốc” của Đổng Dao là đã biết không hay rồi. Cô ấy nói cái cô Đổng đó là một cái máy so sánh nhân gian, đầu óc cũng không được thông minh cho lắm, si mê Lý Lai, trước đây đã từng so bì với cô ấy. Nhân phẩm Đổng Dao rất được, chỉ là có một chút tính tình tiểu thư, nên cô ấy nhắn tin giải thích một chút, bảo em đừng quá để tâm…”
Trong lúc nói chuyện, thịt cừu và tôm của Tống Kỳ Sâm cũng đã nướng xong.
“Anh nhớ em thích ăn đậm vị nên đã cho nhiều ớt một chút, em nếm thử xem vị thế nào?”
Người đàn ông mặc áo sơ mi đen, tay áo được xắn lên đến khuỷu tay, phần da không tiếp xúc ánh sáng trắng như ngọc. Chỉ tiếc rằng cánh tay trái của anh đang được băng bó, cánh tay phải cũng có một vết sẹo rất rõ ràng.
Tay trái thì Khương Miện biết, chính là lần trước anh vội vàng cứu cô khỏi đám cháy, trên đường bị xe điện đụng phải mà bị thương.
Tay phải thì Khương Miện không rõ lắm.
Cô khẽ nhíu chặt mày.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của đối phương rơi trên người mình, Tống Kỳ Sâm cũng cúi đầu nhìn cánh tay của mình.
“Chỗ này của anh…”
Khương Miện vừa mới mở miệng, Tống Kỳ Sâm đã tiếp lời.
“Em nói chỗ này à, hồi nhỏ, nhặt một cái chai bị một ông già dùng gậy sắt rạch.”
Tống Kỳ Sâm nói nhẹ nhàng.
“Đã là bạn trai bạn gái rồi, có vẻ anh vẫn chưa kể cho em nghe về quá khứ của anh. Anh từng bị lạc, cho đến khoảng hai mươi tuổi mới được nhận về nhà họ Tống. Trước đây… trong một thời gian dài trước đây đều sống trong cô nhi viện, cuộc sống trong cô nhi viện khá vất vả, tuổi hơi lớn một chút phải giúp làm việc, xâu những chuỗi hạt nhỏ để bán kiếm tiền phụ giúp cô nhi viện.”
“Lúc đó tính cách anh hơi kỳ lạ, không thể ngồi yên xâu những chuỗi hạt đó, cảm thấy kiếm không được bao nhiêu tiền nên ra ngoài lục thùng rác, nhặt chai để kiếm tiền.”
“Anh không biết hóa ra nhặt ve chai cũng có phân chia địa bàn. Lúc đó anh vô tình vào địa bàn của một ông lão, liên tục mấy ngày nhặt sạch chai ở đó. Sau này ông ta tức giận, rình anh, nhặt một cây gậy sắt rồi rạch nát cánh tay anh sau đó để lại vết sẹo như thế này…”
Người đàn ông lắc lắc cánh tay.
Anh không nói đó là lần thứ hai kể từ khi có ký ức, anh cảm nhận được nỗi sợ hãi của cái chết.
Lần đầu tiên tất nhiên là lần bị bắt cóc đến làng quê đó.
Lúc đó Tống Kỳ Sâm nằm trong đống rác ruồi nhặng bay lượn, gào to cầu cứu, nhưng đợi đến tối vẫn không có ai xuất hiện. Có lẽ đó là cảnh tưởng mà cả đời này anh không thể quên được.
Sau đó vẫn là anh tự mình vùng dậy, trở về cô nhi viện, ngủ một đêm.
Có lẽ anh đúng là mạng tiện dễ nuôi, ngày hôm sau sốt đến toàn thân nóng bừng, được mẹ viện trưởng đưa đến bệnh viện truyền dịch hai ngày rồi lại sống tiếp.
Vừa nghĩ đến đây, Tống Kỳ Sâm chợt thấy cánh tay được phủ lên một làn hơi ấm mềm mại.
Quay đầu lại thì thấy Khương Miện nhíu chặt mày vuốt ve vết thương của anh.
“Lúc đó chắc chắn đã chảy rất nhiều máu, chắc chắn rất đau…”
Khương Miện ngước mắt, đau lòng nhìn anh.
Đối diện với ánh mắt như vậy, không biết tại sao vết thương đã lành hẳn suốt hai mươi năm của Tống Kỳ Sâm vào lúc này dường như lại bắt đầu âm ỉ đau.
Vị trí trái tim càng hiếm hoi dâng lên từng chút một cảm giác ấm ức khó chịu.
Người đàn ông cố gắng kìm nén xúc động muốn ôm chặt lấy người trước mắt vào lòng.
Anh sợ ánh mắt đè nén sự điên cuồng của mình sẽ làm cô sợ hãi.
Tống Kỳ Sâm hơi cụp mắt xuống, khẽ đáp một tiếng: “Ừ, rất đau.”
Khi ngước mắt lên lần nữa, trong mắt người đàn ông chỉ còn lại sự dịu dàng.
Tống Kỳ Sâm chưa bao giờ cảm thấy mình hèn hạ như vậy. Rõ ràng những lời này anh chưa từng nói với bất kỳ ai, nhưng lại cố tình nói với Khương Miên.
Anh ỷ vào việc cô mềm lòng.
Muốn để cô càng thêm đau lòng thương xót mình, tốt nhất là đau lòng đến mức không thể buông tay.
Tống Kỳ Sâm luôn biết bản thân đã có bệnh sau khi trải qua những chuyện trước đây.
Cực đoan, ám ảnh lại còn loạn thần kinh.
Chỉ là trước đây sự ám ảnh này của anh là đối với tiền bạc, chỉ có tiền bạc mới có thể thỏa mãn được phần nào trái tim trống rỗng của anh.
Nhưng gần đây anh càng ngày càng phát hiện đối tượng ám ảnh của mình đang dần dần thay đổi.
Từ tiền bạc chuyển thành… Khương Miên.
Dục vọng chiếm hữu của anh đối với cô ngày càng tăng.
Rõ ràng hai người chỉ mới bắt đầu yêu nhau, nhưng anh lại khao khát được hôn cô và ôm cô mọi lúc mọi nơi. Thậm chí…
Anh hy vọng đôi mắt cô chỉ nhìn thấy một mình anh.
Anh hy vọng cô đừng phân tâm vì quá nhiều chuyện khác, chỉ chú ý đến mình anh.
Thậm chí, anh còn hy vọng giá như có thể tạo ra một sợi xích không thể đứt để khóa cô lại bên cạnh mình thì tốt biết mấy.
Nhưng anh biết trên đời này vốn không thể tồn tại sợi xích như vậy.
Cho dù có tồn tại, chuyển thế của Võ Tòng là Khương Miên đây cũng sẽ vặn gãy cổ anh ngay trong khoảnh khắc anh đeo xích vào người cô…
Sức mạnh Tống Kỳ Sâm không đủ, tất cả những con đường cứng rắn gần như đều bị Khương Miên chặn đứng. Quan trọng là trong lòng anh cũng không nỡ.
Cuối cùng chỉ có thể chọn con đường mềm mỏng.
May mắn là Khương Miên có vẻ rất dính chiêu này.
Nghĩ đến đây, người đàn ông thấy những xiên nướng đã không còn nóng lắm, nhanh nhảu cười híp mắt đưa đến bên môi Khương Miện, bảo cô tranh thủ nếm thử.
Thỏa mãn nhìn Khương Miện ăn hết tất cả các xiên, Tống Kỳ Sâm vừa định đứng dậy tiếp tục nướng thì đã nghe cô vừa lau miệng vừa giả vờ không để tâm hỏi: “Giang Dĩnh là ai vậy?”
Vừa nghe được cái tên Giang Dĩnh từ miệng Khương Miện, Tống Kỳ Sâm còn chưa phản ứng kịp.
Có lẽ là không nghe thấy anh trả lời, giọng Khương Miện lại vang lên: “Anh vừa nói Giang Dĩnh nhắn tin cho anh mà? Nghe tên giống con gái…”
Tống Kỳ Sâm đứng quay lưng về phía Khương Miện, cố kìm nén khóe miệng không ngừng nhếch lên của mình, cố làm cho giọng điệu của mình nghe có vẻ bình tĩnh và tự nhiên.
“À, một người bạn, là con gái.”
“Vậy hả? Xinh đẹp không?”
“Cô ấy là diễn viên, chắc là xinh đẹp.”
“Ồ.”
Sau khi Khương Miện “ồ” một tiếng thì lại im lặng.
Sự im lặng của cô khiến nội tâm Tống Kỳ Sâm hơi nóng ruột, may mà đối phương không để anh nóng ruột quá lâu.
Chưa đầy một phút, giọng cô lại vang lên: “Vậy trong điện thoại anh có ảnh không?”
Tống Kỳ Sâm… Tống Kỳ Sâm hoàn toàn không kìm nén được nữa, đột ngột quay người lại.
Ai ngờ lúc này Khương Miện đã lặng lẽ đi đến sau lưng anh từ lúc nào.
Vì cú xoay người bất ngờ của Tống Kỳ Sâm, hai người “bụp” một tiếng đụng vào nhau.
Tuy Khương Miện khỏe, nhưng do không có sự chuẩn bị nên vẫn bị Tống Kỳ Sâm cao lớn, thân hình nặng hơn va phải loạng choạng.
Đúng lúc đó lại vấp phải ghế ở phía sau một cái, cả người cứ thế ngã về sau.
Sau khi phản ứng lại, cô vừa định một tay chống đất, đứng vững lại.
Ai ngờ Tống Kỳ Sâm lộ vẻ kinh hoàng, dùng sức ôm chặt Khương Miện, tay bảo vệ chặt gáy Khương Miện rồi lăn một vòng trên mặt đất.
Sự kìm kẹp của anh cũng khiến Khương Miện bị buộc phải lăn theo anh một vòng này.
Sau một trận trời đất quay cuồng, Khương Miện ở trên, Tống Kỳ Sâm ở dưới, hai người chồng lên nhau.
Có lẽ là nhìn thấy vẻ buồn cười lóe lên trong mắt Khương Miện, Tống Kỳ Sâm cũng bắt đầu ảo não.
Vừa rồi sao anh lại quên mất, với thân thủ của Khương Miên thì làm sao có thể ngã được.
Nghĩ lại, nếu không phải vì sự hiểu lầm vừa rồi, anh còn không biết khi nào mới có thể ôm được cô!
Tống Kỳ Sâm đột nhiên vui vẻ.
Điều vui vẻ hơn là —
“Khương Miên!”
Anh đột nhiên gọi cô gái trong lòng.
“Hử?”
Khương Miện ngước mắt.
“Vừa rồi em đang ghen đấy à?”
Tống Kỳ Sâm cười hỏi.
Khương Miện: “…”
Cô đang ghen???
“Không có.”
Cô gái không chút do dự lắc đầu.
“Vậy sao hồi nãy em cứ hỏi về Giang Dĩnh?”
Ánh mắt Tống Kỳ Sâm sáng rỡ và quyến rũ.
Khương Miện: “…”
Không biết, cô chỉ cảm thấy Tống Kỳ Sâm nhắc đến một cô gái kia rất quen thuộc, cảm giác rất kỳ lạ, còn rất vi diệu.
Vi diệu đến có chút khó chịu.
Chỉ có một chút thôi.
Đúng, chỉ có một chút thôi.
“Không muốn nói cho anh biết sao?”
Tống Kỳ Sâm cười híp mắt vuốt ve mái tóc dài của cô.
Khương Miện: “…”
Là có hơi không muốn, cảm giác nói ra có hơi mất mặt.
Nhưng cô nghĩ lại, người trước mắt này là Tống Kỳ Sâm chứ không phải ai khác.
Sau khi cô đến thế giới này, người thân thiết nhất thì không nên cảm thấy có gì đáng mất mặt.
Nghĩ đến đây, Khương Miện chớp chớp mắt, thành thật gật đầu một cái: “Không, lúc nãy trong lòng em có hơi không vui, nhưng chỉ có một chút thôi… Nhưng đối phương cũng là vì tốt cho em, em cảm thấy sự để tâm của mình là mất lịch sự.”
Khương Miện nghiêm túc và chân thành như vậy khiến Tống Kỳ Sâm cảm thấy như trái tim mình đã bị ngọt hóa vậy.
“Không đâu, sự để tâm của em không có gì là mất lịch sự cả.”
Tống Kỳ Sâm chậm rãi ngồi dậy, đưa tay vuốt ve mặt cô: “Không những không mất lịch sự mà còn khiến anh rất vui. Nhưng anh phải giải thích, đó thật sự chỉ là một người bạn bình thường. Sau khi quyết định ở bên em, anh tuyệt đối, cũng vĩnh viễn sẽ không làm bất kỳ điều gì có lỗi với em…”
“Có làm cũng không sao.”
Khương Miện có vẻ rất hiền hòa.
Sau đó, Tống Kỳ Sâm nhìn cô đang nằm trong lòng mình đưa tay bẻ gãy và bóp nát một cái bát sứ từng chút một.
“Dù sao em cũng sẽ không đi tìm cô gái khác, em sẽ tới tìm anh, sau đó nghiền nát từng bộ phận nhất thời xúc động của anh…”
Khương Miện mỉm cười.
Tống Kỳ Sâm: “…”
Nụ cười cứng đờ.jpg
Bộ não đang nóng lên chợt tỉnh táo lại đôi chút!
Nhưng… nhưng nhìn dáng vẻ cười tươi rói của Khương Miện dưới ánh đêm, anh lại bắt đầu choáng váng.
“Khương… Khương Miên…”
Tống Kỳ Sâm ấp a ấp úng gọi tên cô.
“Hửm?”
Khương Miện bối rối quay đầu lại.
Giây tiếp theo môi cô đã bị đối phương nhẹ nhàng ngậm lấy.
Mùi hương bút mực đặc trưng trên người Tống Kỳ Sâm xen lẫn mùi mồ hôi nhàn nhạt không ngừng chui vào khoang mũi cô.
Vì lần trước hôn ở bệnh viện đã bị đối phương cảnh cáo phải nhắm mắt, Khương Miện vội vàng nhắm mắt lại.
Cô cảm giác Tống Kỳ Sâm nhẹ nhàng cậy mở hàm răng cô.
Từng tấc một công thành đoạt đất…
Vì hành động mang tính tấn công quá mức của đối phương, lại không thể phản kháng, Khương Miện bất giác muốn lùi lại.
Nhưng chỉ lùi được một chút.
Gáy cô liền bị bàn tay chống đất của Tống Kỳ Sâm dùng sức nâng lên…
Gần như cùng lúc đó, Đổng Dao càng nghĩ càng tức đang tức giận đùng đùng đi về phía sân thượng.
Nghĩ đến việc trước đó cô ấy lại bị một con nhóc nhỏ hơn mấy tuổi chọc tức đến sùi bọt mép. Con nhỏ đó còn nói gì, con nhỏ đó nói cô ấy có ý với nó???
Đổng Dao tức đến suýt nổ tung mái tóc.
Ở dưới lầu hỏi rõ, Khương Miện đã theo Tống Kỳ Sâm lên sân thượng nhỏ này hẹn hò lãng mạn, cái máy so sánh Đổng Dao trong nháy mắt lại nảy sinh tâm tư.
Cuối cùng không đếm xỉa đến lời khuyên của người dưới lầu, một hơi chạy lên.
Mẹ kiếp.
Tống Kỳ Sâm nhà họ Tống, đại gia Yên Kinh ai mà không biết?
Vốn là vật cách điện với người khác giới.
Mọi người từng thầm thì thầm thò, vị sếp Tống uy phong lẫm liệt hiện giờ mười phần chắc đến tám chín vẫn còn là trai tân!
Khương Miện chỉ là một đứa ngốc.
Hai người nói không chừng còn là mối tình đầu.
Bọn họ biết cái gì gọi là yêu đương không? Hừ.
Cô ấy còn muốn so với Khương Miên.
Lần này cô ấy sẽ so về kỹ năng hôn của bạn trai. Cái kỹ thuật kia thì không so, cô ấy sợ bắt nạt hai đứa nhỏ.
Cô ấy không tin Tống Kỳ Sâm có thể so được với tên lãng tử tình trường Lý Lai kia!
Đổng Dao hớn hở, lại lén lút đẩy cánh cửa nửa khép của sân thượng ra.
Ba giây sau.
Người phụ nữ mặt không cảm xúc khép cửa lại, mặt không cảm xúc bước xuống lầu, mặt không cảm xúc chạm mặt một cậu trai tự cho mình đẹp trai đang bày trò tán tỉnh trên đường cô ấy về phòng nghỉ.
Gã này cô ấy có chút ấn tượng. Lý do có ấn tượng chủ yếu vì gã trông hơi giống Lý Lai.
Nhưng lúc này nhìn thấy gã uống rượu say khướt, bốc mùi nồng nặc, lại còn cười cợt gớm ghiếc đến mức kinh tởm, vừa nhìn đã biết là muốn quyến rũ.
Đổng Dao chỉ cảm thấy gã có vài phần giống Lý Lai, nhưng sự tồn tại của gã đúng là sự sỉ nhục với Lý Lai.
Cú sốc vừa nhận, cộng thêm nỗi bực bội dồn nén cả ngày hôm na, tất cả bùng phát ngay khoảnh khắc này.
Ở đây không có camera giám sát, cũng chẳng có ai khác.
Nếu gã không bắt chuyện thì coi như bỏ qua, nhưng nếu dám bắt chuyện…
“Chào chị Đổng!”
Gã đàn ông tự cho là quyến rũ nở nụ cười, lớn miệng chào cô ấy một tiếng.
“Chào cái đầu nhà cậu!”
Đổng Dao mỉm cười gật đầu.
Ngay sau đó, lướt qua gã mà đi.
Gã đàn ông: “…”
Tống Kỳ Sâm cảm nhận có người vừa đến bèn vội buông lỏng vòng tay, quay phắt đầu lại nhưng không thấy ai chỗ cánh cửa sắt.
“Là Đổng Dao!”
Khương Miện tinh mắt đã nhìn thấy bóng dáng Đổng Dao thoáng qua từ lâu.
“Em lại mở mắt à?”
Tống Kỳ Sâm trách móc.
“Em không nhập tâm! Em không nhập tâm thì làm sao anh nhập tâm được?”
Khương Miện: “…”
Cô cảm thấy nhắm mắt lâu quá cũng chán, mới hé mắt ra thì lại bắt gặp Đổng Dao.
Đối diện với lời trách móc của Tống Kỳ Sâm, Khương Miện chột dạ.
Càng chột dạ, cô càng nói linh tinh.
“Không hẳn thế, em thấy anh cũng khá nhập tâm mà. Còn xảy ra kỳ tích y học lần thứ hai cơ, cũng có chút cảm động…”
Tống Kỳ Sâm: “…”
Khương Miện: “…”
Khoan đã, cô vừa nói cái quái gì vậy?
Ngày hôm sau, Khương Miện vô tình mở điện thoại của Tống Kỳ Sâm, nhìn thấy trong lịch sử tìm kiếm của anh có đến mười mấy hai chục dòng “Làm thế nào để đầu độc bạn gái mà không ảnh hưởng đến sức khỏe?”
Khương Miện: “???”