Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 67

Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Vì muốn đến thăm đoàn phim, Tống Kỳ Sâm mang cả công việc theo bên mình.

Dù vậy, tối nay anh vẫn phải quay lại Yên Kinh.

Ban ngày, Khương Miện vừa đi đóng vai phụ vừa phải xử lý công việc. Hai người đến giờ vẫn chưa chính thức công khai mối quan hệ, Tống Kỳ Sâm cũng không tiện xuất hiện trong phát sóng trực tiếp của cô.

Lý do không công bố rất đơn giản, giống như việc Tống Kỳ Sâm chọn rút khỏi chương trình “Nhịp đập thần tượng”.

Anh hy vọng cộng đồng mạng sẽ tập trung vào diễn xuất của Khương Miện và con người cô thay vì mối tình của hai người.

Bỏ Tống Kỳ Sâm ở lại khách sạn làm việc, Khương Miện tiếp tục quay về đoàn phim “Đoạt Quốc” đóng vai phụ.

Khác với hôm qua lúc nào Đổng Dao cũng nhìn chằm chằm.

Hôm nay Đổng Dao gặp cô thì lại không thèm liếc mắt đến.

Lúc hai người lướt qua nhau, Đổng Dao còn hừ một tiếng đầy kiêu ngạo.

Khương Miện: “…”

Nhìn lén người khác hôn nhau mà giờ còn tỏ ra có lý?

Không biết xấu hổ.

Nhưng trong mắt những người có ý định riêng, hành động của hai người lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Sáng sớm, Viên Phong đã hóa trang thành thủ lĩnh thổ phỉ ngồi trên ghế và xoa cằm.

Trong lòng anh ta đã chắc đến 90% rằng Đổng Dao thật sự không ưa cô gái mới nổi của show tuyển chọn mới tới này.

Đồng thời, anh ta cũng quyết định sẽ làm khó Khương Miên để xả giận giúp chị Đổng Dao.

Còn về phần Đổng Dao…

Ánh mắt Viên Phong trầm xuống, nhớ lại lời “chào hỏi ân cần” mà đối phương dành cho mình tối qua, một tia méo mó vụt qua đáy mắt.

Đợi đến khi anh ta thực sự nắm được người phụ nữ này trong tay, anh ta nhất định sẽ thử áp dụng những chiêu PUA mà mình học được từ nhóm chat lên người cô ả.

Anh ta muốn cô ả sau này sẽ giống như một con chó, chỉ biết quỵ lụy trước mình!

Người đàn ông siết chặt nắm tay.

Trong lúc mải mê với suy nghĩ riêng, bên Khương Miện đã hóa trang xong cho cảnh quay hôm nay.

Phân cảnh quan trọng nhất bị xe ngựa đâm chết của cô đã hoàn thành từ hôm qua.

Mấy ngày tới, cô chỉ cần cầm đao hò hét ở phía sau là xong.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Chiếc camera nhỏ bay quanh cô đã trung thực ghi lại nụ cười thoáng hiện nơi khóe miệng.

Những người hâm mộ vào kênh trực tiếp của cô từ sáng sớm lập tức “chê cười” qua phần bình luận.

[Cười kìa, còn cười được, chưa từng thấy idol nào không cầu tiến thế này, hừ! (đầu chó)]

[Mẹ ơi, hôm nay bé Miên hóa trang còn xấu hơn hôm qua, khóc luôn rồi.]

[Hứ, diễn xuất kiểu thế này mà đòi ăn ba suất cơm hộp mỗi bữa? Đoàn phim lỗ to rồi! (đầu chó x2)]

[Nhìn kìa, cô ấy còn lén ngáp nữa. Tối qua làm gì thế? Không cho tụi tui xem, khai thật đi, tối qua có phải “bíp” với sếp Tống không? Không thì sao mà mệt vậy?]

[Không phải chỉ là quà thôi sao? Nè, cho hết, tối nay làm ơn cho tụi tui xem cái gì cấm trẻ em đi. Người lớn cả rồi, phải xem những thứ người lớn nên xem chứ!]

Bình luận trêu chọc liên tục hiện lên.

Đến giờ nghỉ, một nam diễn viên quần chúng đóng vai thổ phỉ B có vẻ biết rằng mấy chiếc camera quanh Khương Miện là trực tiếp, lưỡng lự một chút rồi bước đến gần cô.

“Cái này là máy quay trực tiếp đúng không?”

Cậu thanh niên chỉ tầm ngoài hai mươi tuổi, hóa trang sơ sài chẳng khác gì Khương Miện, ánh mắt nhìn chiếc camera đầy khao khát và ngưỡng mộ.

“Em cũng xem chương trình “Nhịp đập thần tượng” của chị đấy. Em… em còn lên mạng bầu chọn cho chị nữa. Thật sự luôn, em không lấy cớ để làm quen đâu, em có thể cho chị xem Weibo của em…”

Thấy Khương Miện im lặng, cậu chàng bỗng trở nên lo lắng, định lấy điện thoại từ túi ra để chứng minh.

“À, không cần đâu.”

Khương Miện lập tức phản ứng, thoải mái đưa tay ra.

“Chào em, chị là Khương Miên.”

“Chào chị, em… em là Ngũ Tiểu Quân!”

Cậu thanh niên có vẻ không ngờ Khương Miện lại thân thiện như vậy.

Cậu ấy vừa mừng vừa lo đứng dậy, lau tay vào áo rồi mới dám bắt tay cô, khuôn mặt đỏ bừng lên vì kích động.

“Ngũ Tiểu Quân đúng không? Chào em, có muốn chào khán giả trong trực tiếp của chị không?”

“Có… có được không ạ?”

Cậu thanh niên lập tức lắp bắp.

Cuối cùng dưới sự khuyến khích của Khương Miện, cậu đỏ mặt chào một câu với khán giả trong kênh trực tiếp.

Có lẽ vì phấn khích hoặc vì lý do nào khác, sau khi chào xong, cậu liền trở nên hoạt bát hơn hẳn.

Cậu kể rằng dù cả hai đều là diễn viên quần chúng, nhưng vai diễn của cậu vẫn nhiều đất diễn hơn cô. Sau đó, cậu còn phải tập kiếm thuật với thủ lĩnh thổ phỉ trong phim.

“… Đây là vai diễn nhiều đất diễn nhất mà em nhận được từ khi làm diễn viên quần chúng ở thành phố Hoành. Em đã bí mật luyện tập rất lâu rồi, hy vọng có thể quay một lần là xong!”

Khi nói về diễn xuất, đôi mắt cậu tràn đầy hy vọng và khát khao.

Ngay cả khán giả trong kênh trực tiếp cũng cảm động.

[Thật sự có lúc những người được gọi là “lưu lượng” do vốn đầu tư dựng lên còn không bằng những diễn viên quần chúng nhỏ bé này về sự đam mê với diễn xuất.]

[Vốn đầu tư? Đúng là thứ chuyên để nhét rác vào miệng khán giả.]

“Em chắc chắn sẽ làm được!”

Khương Miện mỉm cười vỗ nhẹ vào vai cậu.

Khuôn mặt cậu càng đỏ hơn, hoàn toàn không hợp với bộ trang phục thổ phỉ B trên người.

Ở một góc khác, Viên Phong vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai người, khóe môi nhếch lên một nụ cười khinh miệt.

Trong giới, không bao giờ thiếu mấy kẻ ngây thơ khờ khạo như này.

Cậu nghĩ mình diễn một lần qua là sẽ được đạo diễn chú ý tới sao?

Đừng ngu ngốc nữa.

Anh ta đã hiểu rõ, dù diễn xuất có xuất sắc đến đâu.

Nếu không có người nâng đỡ, bạn cũng chỉ là một thứ rác rưởi bị người ta giẫm đạp mà thôi.

Vì thế…

Anh ta nhất định phải nắm bắt cơ hội lần này.

Nghĩ đến đây, ánh mắt anh ta lướt qua Đổng Dao ở phía xa.

Gần trưa, phần lớn cảnh quay của Đổng Dao đã hoàn thành, cô ấy có thể đi tẩy trang.

Nhưng vì muốn quan sát Khương Miện, muốn tiếp tục so bì nên cô ấy đã ở lại.

Mặc cho ánh mắt kinh ngạc của Khương Miện dừng trên người mình, cô ấy vẫn bất động như núi.

Bà đây xem con nhóc cô làm gì được bà?

Trong lòng Đổng Dao không kìm được suy nghĩ như vậy.

Thấy Đổng Dao không rời đi, Viên Phong càng phấn khích.

Anh ta cảm thấy ông trời cũng đang giúp mình!

Tiếp theo, đoàn phim chỉ cần quay xong cảnh của anh ta là có thể nghỉ ăn trưa.

Anh ta nhất định phải nắm bắt cơ hội này dưới ánh nhìn của Đổng Dao.

“Chuẩn bị, cảnh 9, hồi 12, máy 3, quay! Action!”

Tấm bảng của trợ lý trường quay vang lên.

Ống kính của đạo diễn lập tức nhắm vào Viên Phong đang ngồi vững chãi trên ghế đá với khí chất thủ lĩnh.

Ánh mắt mọi người trên sân cũng dồn cả vào anh ta.

Phải thừa nhận rằng Viên Phong thực sự yêu thích cảm giác được mọi người chú ý.

Một thoáng mất tập trung, anh ta liền lấy lại tinh thần và bắt đầu đọc lời thoại.

Sự mất tập trung của anh ta, cộng với lỗi trong di chuyển và lời thoại đã khiến đạo diễn đứng sau máy quay hơi nhíu mày.

Viên Phong là do đạo diễn chọn vì anh ta xuất thân từ trường lớp bài bản, ngoại hình cũng khá ổn.

Nhưng không ngờ có những người điều kiện tốt mà mãi không nổi tiếng là thực sự có lý do.

Chỉ một chút đất diễn mà cũng có thể mất tập trung!

Không biết đạo diễn đang bất mãn, Viên Phong nói xong lời thoại, tiếp theo cần chọn một tên thổ phỉ để tập kiếm cùng.

Người được sắp xếp là người đóng vai thổ phỉ B – Ngũ Tiểu Quân, 

Nhưng Viên Phong nói xong lại chỉ thẳng vào Khương Miện người đóng vai thổ phỉ A.

Trong nhất thời, Ngũ Tiểu Quân đã chuẩn bị sẵn sàng thì sững người, Khương Miện cũng bối rối.

“!”

Quay cả buổi sáng, đầu đạo diễn hơi đau liền khó chịu hét lên.

“Sao vậy? Tại sao cảnh quay lại dừng lại? Mấy người đang làm cái gì vậy?”

Đạo diễn vốn không bận tâm đến diễn viên quần chúng, không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy phiền phức.

“Tôi cũng không biết!”

Những người khác chưa kịp lên tiếng, thủ lĩnh thổ phỉ Viên Phong đã nhanh nhảu đáp.

“Đạo diễn, tôi đã đọc xong lời thoại rồi, ai mà ngờ diễn viên quần chúng không phối hợp. Tôi chưa từng gặp diễn viên nào thiếu chuyên nghiệp như thế…”

Nửa câu sau, giọng anh ta nhỏ hơn, nhưng vẫn đủ để những người xung quanh nghe rõ.

“Xin lỗi anh Viên, em nghĩ có lẽ anh vừa chỉ nhầm người. Trước đó người được sắp xếp đấu kiếm với anh là em chứ không phải Khương Miên.

Ngũ Tiểu Quân bên cạnh yếu ớt cất tiếng.

“Ủa? Là vậy sao? Hay là tôi nhớ nhầm? Tôi còn tưởng hôm qua thổ phỉ A này diễn không tệ, gần đây độ hot cũng không thấp, tôi còn tưởng là cô ấy sẽ đánh với mình. Dù sao người ta nổi tiếng hơn một chút thì nên có nhiều cảnh quay hơn mà!”

Nghe cậu ta nói vậy, trong mắt đạo diễn lóe lên vẻ trầm ngâm.

Thấy chị Đổng đứng xem bên cạnh cũng không có ý kiến, đạo diễn vung tay liền đổi người đánh với Viên Phong từ Ngũ Tiểu Quân thành Khương Miện.

Trong tích tắc, mắt Ngũ Tiểu Quân đỏ lên, Khương Miện cũng nhíu chặt mày.

“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh quay đi, có mấy phút cảnh quay sao lại khó thế! Lãng phí thời gian…”

Đạo diễn âm thầm chửi một tiếng.

Nghe vậy, Khương Miện vốn định đưa ra ý kiến phản đối liền bị Ngũ Tiểu Quân nắm lấy cánh tay.

“Không sao đâu, chị cứ đi đánh đi! Em từng xem chị múa kiếm, chị đánh chắc chắn đẹp hơn em nhiều!”

“Nhưng mà…”

Khương Miện còn muốn nói.

Bên kia trợ lý đạo diễn đã chuẩn bị bảng.

Tình huống này khiến bình luận lập tức thảo luận.

[Chuyện gì vậy? Không phải nói là Ngũ Tiểu Quân này đánh sao? Cậu ta lúc trước còn tỏ vẻ mong đợi lắm mà?]

[Còn có thể vì cái gì? Chắc là Khương Miện chủ động nhờ người cướp cảnh của cậu ta để có thêm khoảnh khắc tỏa sáng. Vừa mới làm bạn với người ta xong, làm bạn với người kiểu này, Ngũ Tiểu Quân này thật xui xẻo tám đời!]

[Người phía trước nói chuyện sạch sẽ chút đi, lượt xem kênh trực tiếp của bé Miên trong số các thí sinh luôn một mình một ngựa. Cho dù cầm đao quậy bảy ngày, chúng tôi cũng thích xem, cô ấy cần dùng thủ đoạn không thể lên mặt bàn này sao?]

[Ai biết được?]

Mới yên tĩnh được vài ngày, anti và fan của Khương Miện lại cãi nhau trong kênh trực tiếp của cô.

Lúc này, bên ngoài kênh.

Khương Miện vẫn phải đối phó với phân cảnh đột nhiên tăng thêm.

Cũng vào lúc này, một số người ở trường quay bao gồm cả một số bình luận đều nhìn ra điểm không đúng.

Diễn viên tên Viên Phong này rốt cuộc là cố ý hay là vô ý.

Tại sao họ cứ cảm thấy thanh kiếm của người này luôn vô tình quét qua vùng thắt lưng của Khương Miện.

Trang phục thổ phỉ của Khương Miện vốn đã rách rưới, đạo cụ kiếm tuy không mài lưỡi, nhưng cứ quét như vậy, nói không chừng sẽ khiến cô gái lộ hàng…

Vì là vai phụ, Khương Miện đánh rất kiềm chế.

Ai ngờ đánh được vài hiệp, tên Viên Phong này lại gây sự.

Nói cô làm việc tiêu cực, không nghiêm túc chút nào.

Đánh kiểu này còn gì để xem nữa.

Hoàn toàn không thể hiện được chỉ số sức mạnh của nhân vật này.

Nghe những lời như vậy, lần này cho dù là người mù cũng thấy được Viên Phong này đang nhắm vào Khương Miện.

[Trời ơi, thằng đàn ông này kinh tởm quá, tiếc là trước đây tui còn thấy hắn trông không tệ. Khó hiểu quá, tại sao hắn phải nhắm vào bé Miên?]

[Đúng đó đúng đó, người này nghĩ gì vậy, trực tiếp đấy, chẳng lẽ hắn không biết hành vi của hắn sẽ bị lộ dưới ống kính sao?]

[Gặp phải loại người như cứt thế này thật kinh tởm, lúc thì nói bé Miên không chuyên nghiệp, lúc lại nói cô ấy làm việc tiêu cực, tui thấy kẻ không chuyên nghiệp nhất chính là thằng đàn ông rẻ tiền này!]

[Không hiểu hắn làm những thứ này để làm gì? Chẳng lẽ muốn ké độ hot của bé Miên rồi nổi tiếng vì điều xấu?]

[Thật rẻ tiền, đã lâu rồi không thấy người nào rẻ tiền như vậy?]

Đồng thời, đạo diễn lập tức nhíu chặt mày, sự không kiên nhẫn với hai người này đã gần như trào ra từ khuôn mặt.

Chỉ là ông ta còn chưa kịp mở miệng, giọng nói bình tĩnh của Khương Miện đã vang lên trước.

“Tôi không làm việc tiêu cực, chỉ là nếu tôi đánh nghiêm túc, anh có thể sẽ ch… bị thương.”

Chữ “chết” đã đến bên miệng rồi, Khương Miện lại nuốt nó trở vào.

[Có phải vừa rồi tui nghe thấy chữ chết không?]

[Tui cũng nghe thấy, nghĩ lại hành vi anh dũng trước đây của Khương Miên, tui cảm thấy vừa rồi chị ấy định nói chính là chữ chết.]

[Khương Miên: Không phải tôi không nghiêm túc, mà là nếu tôi nghiêm túc lên thì anh có thể sẽ chết. Ha ha ha ha.]

Nghe lời Khương Miện nói, Viên Phong chưa từng xem “Nhịp đập thần tượng” suýt nữa đã cười thành tiếng.

“Không sao, kết quả thể hiện ra mới là quan trọng nhất, tôi còn hy vọng cô có thể nghiêm túc hơn một chút, cho dù bị thương, tôi cũng tuyệt đối không trách cô. Đương nhiên, nếu lát nữa tôi không kiềm chế được lực đạo, làm cô bị thương thì hy vọng cô cũng đừng để ý.”

Nghe vậy, Đổng Dao đứng xem lúc lâu bên cạnh lập tức nhíu chặt mày.

Đúng lúc cô ấy đang phân vân có nên giúp Khương Miện thoát khỏi vòng vây này không, đối phương đã ngoan ngoãn gật đầu.

“Được.”

Cô nói.

Cứ diễn trước đi, đạo diễn Vương đã gần như không kìm nén được cơn nóng giận rồi.

Nếu lát nữa quá đáng, cô ấy sẽ lên tiếng ngăn cản.

Đệt mẹ tên Viên Phong này là cái thá gì, hôm qua tán tỉnh mình làm người ta ghê tởm cũng được đi, giờ lại đi gây khó dễ cho Khương Miên.

Đổng Dao chỉ muốn lập tức phá hủy khuôn mặt có ba phần giống Lý Lai của tên đàn ông đáng khinh này. 

Khuôn mặt như vậy mà mọc trên người hắn thì đúng là một sự sỉ nhục đối với Lý Lai.

“Vậy hãy dùng hết sức đi!”

Một cô gái gầy gò như que củi thì có thể có bao nhiêu sức? Còn sợ hắn bị thương, bị thương trong mơ hả? Mắc cười chết đi được.

“Vậy tôi tới đấy nhé!”

“Tới đi!”

Viên Phong lộ vẻ khích lệ trên mặt.

Ở đầu bên kia, thư ký trường quay lại hô một tiếng: “Action!”

Khương Miện liền nhanh chóng lao đến trước mặt gã đàn ông, ở một góc độ mà tất cả mọi người và cả little bee đều không để ý tới, đối diện với tên ngốc mà mình đã bực bội từ lâu này, cô bất chợt khẽ cong môi cười.

Thoáng thấy nụ cười của cô, bỗng dưng trong lòng Viên Phong dâng lên một cảm giác chẳng lành.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại tự cười nhạo bản thân mình thật mắc cười.

Một cô gái gầy gò có đùi còn chưa bằng cánh tay hắn mà thôi… Ah ôi khụ ừm!

Một lực đánh mạnh ập tới, biểu cảm của gã đàn ông bắt đầu méo mó, ánh mắt từ chế giễu bắt đầu chuyển sang kinh hoàng.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, hắn bay lên trời.

Bùm một tiếng đập vào cây, “bẹp” một cái ngã xuống đất, cả khuôn mặt chính xác đập vào một đống phân chó trên mặt đất.

Đổng Dao: “…”

Những người có mặt: “…”

Bình luận: “…”

Ực —

Một lúc sau, hầu như tất cả mọi người đều nuốt nước bọt.

Sau đó đồng loạt cứng đờ người nhìn về phía Khương Miện ở trung tâm.

Chỉ thấy Khương Miên mặt trang điểm đen thui, ăn mặc như tên thổ phỉ đang lúng túng cầm đao đứng tại chỗ, cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhìn về phía mình, biểu cảm càng thêm vô tội và sợ hãi.

“Tôi… tôi đã nói là sức mình khỏe lắm, cậu ấy có thể sẽ bị thương, cậu ấy…cậu ấy bảo tôi đánh mà…”

Khương Miện cố gắng bắt chước biểu cảm và động tác của bậc thầy thảo mai Lâm Thiến khi nói dối.

Phải nói là hiệu quả rất tốt đấy.

Thành công khiến miệng đang há hốc của mọi người khép lại.

Thậm chí còn bất giác lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Về cơ bản cũng đúng mà.

Khương Miên cũng đã cảnh báo rồi, nếu cô ấy đánh nghiêm túc thì Viên Phong có thể sẽ bị thương, nhưng đối phương vẫn bảo cô ấy đánh, không chỉ đánh, mà còn bảo dùng hết sức lực để đánh.

Cô gái nhỏ thật thà nghe lời.

Bảo cô ấy dùng hết sức thì cô ấy dùng hết sức.

Rồi kết quả thành ra thế này.

Cũng chính lúc này mới có người nhớ ra đi kiểm tra thương tích của Viên Phong, cũng mong đừng để lại di chứng gì, camera trực tiếp đang quay, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì không biết phải giải thích với khán giả thế nào!

Sẽ không cần phải giải thích đâu.

Khương Miện kiểm soát rất tốt, dùng tinh thần lực tấn công, dù có kiểm tra thế nào đi nữa thì người này cũng chỉ bị thương nhẹ, thậm chí còn không tới mức cố ý gây thương tích.

Tuy nhiên, di chứng thì…

Chắc chắn sẽ có một chút.

Ví dụ như…

X bị liệt một hai năm gì đó.

Đúng vậy, cô ấy chính là người nhỏ nhen và hay so đo như thế.

Viên Phong được người ta đỡ dậy, vì toàn thân có mùi phân nên lập tức nôn ọe.

“Phì phì phì, ọe! Ọe!! Đạo diễn… người này nhất định là dùng việc công để báo thù riêng, tôi nhất định phải đi bệnh viện kiểm tra thương tích. Ọe, tôi nhất định phải kiện cô ta tội cố ý gây thương tích để cô ta ngồi tù!”

Hoàn toàn không chịu nổi nỗi nhục nhã này, người đàn ông mất lý trí gào thét.

“Tôi có kiểm soát lực đạo mà, anh sẽ không bị thương gì đâu…”

Khương Miện ôm dao cũng tỏ vẻ “nôn nóng”.

Nhưng Viên Phong lúc này đã hoàn toàn không còn quan tâm đến chuyện gì khác, trong lòng chỉ muốn khiến Khương Miện phải trả giá.

Viên Phong cứ gào thét không ngừng như vậy cũng khiến đám đông xung quanh bao gồm cả bình luận cảm thấy chán ghét.

[Mẹ kiếp, tôi thấy hắn nhảy tưng tưng thế thì bị thương gì chứ? Có phải là chơi không nổi không? Trên đời sao lại có người đáng ghét như vậy?]

[Đúng vậy, bé Miên của chúng ta sắp bị hắn mắng khóc rồi. Người này quá đáng lắm, không phải chính hắn cứ nói đi nói lại bảo bé Miên nghiêm túc sao? Người ta thật sự nghiêm túc với hắn rồi, hắn lại lật bàn không chơi nữa? Có đáng ghét không?]

[Người này cũng hôi thối như đống phân chó dưới đất vậy!]

[Thôi đừng có xúc phạm phân chó nữa!]

Chính vào lúc này, cô trợ lý của Đổng Dao ghé vào tai cô ấy nói một tràng.

Thì ra vừa rồi Trần Qua đã đến bên tai cô trợ lý nói nhỏ một câu, hôm qua bọn họ uống nhiều rượu quá, nói năng lung tung, nói một số lời không hay, không ngờ thằng nhóc Viên Phong này lại tin thật, thậm chí còn muốn thông qua việc bắt nạt Khương Miên để trút giận cho Đổng Dao, để thu hút sự chú ý của cô ấy.

Anh ta đặc biệt đến nhắc nhở cũng không phải vì điều gì khác.

Chủ yếu là anh ta nghe nói sếp Tống cũng đến đây thăm phim trường, nếu chị Đổng và sếp Tống vì chuyện nhỏ nhặt này mà gây gổ với nhau thì sẽ khó coi lắm.

Người này còn biết cách xử lý tình huống hơn tên ngốc họ Viên kia.

Đổng Dao làm sao cũng không ngờ trong chuyện này lại có phần của mình.

Đổng Dao vốn đã bị tên ngốc họ Viên này chọc tức không nhẹ, trong chớp mắt càng thêm giận trong lòng.

Ở trong đoàn phim của cô, mang tâm tư trút giận cho cô mà bắt nạt một cô bé?

Đầu óc úng nước kiểu gì vậy?

Cô là cô cả nhà họ Đổng cần hắn trút giận giùm sao?

Cho dù cô và Khương Miên như nước với lửa, thì đó cũng là chuyện giữa phụ nữ với nhau, cần một tên đàn ông đáng khinh như hắn ra mặt hùa theo sao?

Cái thứ gì vậy chứ?

Đổng Dao vừa mới đứng dậy thì thoáng thấy Khương Miên đang “bối rối” bị một người đột nhiên đứng lên che chở ở phía sau.

Người đến mặc vest, đeo một cặp kính râm màu trà, đường nét tinh tế dịu dàng thấm đẫm trong ánh nắng chói chang của buổi trưa.

“Để cô ấy ngồi tù? Cậu là cái thá gì?”

Giọng nói của người đàn ông bình tĩnh đến mức như thể đang hỏi đối phương trưa nay muốn ăn gì vậy.

“Cậu, còn cả cậu nữa, bây giờ dẫn hắn đến bệnh viện gần nhất để kiểm tra toàn thân. Bất kể thương tích gì, cần bồi thường bao nhiêu, Tống thị sẽ bồi thường gấp đôi cho hắn. Nhưng nếu không có vấn đề gì, từ nay về sau tất cả các bộ phim có sự tham gia của Quang Ảnh Entertainment sẽ vĩnh viễn từ chối sự tham gia của người này.”

Giọng Tống Kỳ Sâm bình tĩnh.

Nếu nghe đến câu đầu tiên kia, Viên Phong còn thấy vui mừng trong lòng, thì câu sau trái tim hoàn toàn lạnh xuống.

Hắn bắt đầu điên cuồng cảm nhận xem trên người có đau đớn gì không.

Ngã từ độ cao như vậy xuống, hắn hẳn phải bị thương chứ.

Nhưng không có, toàn thân trừ việc có mùi hôi ra thì lại chẳng có chút đau đớn nào.

Trán Viên Phong bắt đầu toát mồ hôi.

Ngay sau đó ánh mắt hắn trở nên hung ác, cùng lắm thì hắn cứ ở bệnh viện không ngừng kêu đau đầu, hắn không tin Tống Kỳ Sâm sẽ không dùng một bộ phim điện ảnh lớn để bịt miệng hắn.

Hầu như vừa thấy ánh mắt của người này thay đổi, Tống Kỳ Sâm đã biết hắn đang có ý đồ gì.

Chỉ biết nói người này đúng là ngây thơ.

Tạm không nói đến việc anh tin Khương Miên ra tay có chừng mực.

Cho dù người này thật sự bị thương.

Anh nói hắn không bị thương, dù hắn có nói tới khi trời sập xuống thì hắn cũng không bị thương.

Sự lạnh lẽo lóe lên trong mắt Tống Kỳ Sâm rồi biến mất.

Ngược lại Khương Miện đang đứng bên cạnh anh đang duy trì vẻ mặt sợ hãi lại tiếp tục tăng “liều lượng” tấn công tinh thần lực cho hắn.

Cứ để người này bị liệt cả đời đi.

Ừm, triệu chứng sẽ bắt đầu từ hai tháng sau.

Vừa mưu tính, đôi mắt của Khương Miện vừa đỏ lên.

Đang đỏ mắt, cô bỗng nghe thấy Tống Kỳ Sâm cúi đầu xuống tai mình khẽ nhắc nhở một câu: “Diễn quá rồi.”

Biểu cảm Khương Miện cứng đờ, ngẩng đầu nhìn anh: Sao anh biết em đang diễn?

Tống Kỳ Sâm mỉm cười: Bệnh lâu thành thầy thuốc, bị lừa nhiều lần rồi, còn có gì anh không biết nữa.

Khương Miện: …

[Cái tên nhãi nhép Viên Phong này, tôi đã không muốn để mắt đến hắn nữa, tôi chỉ muốn biết người đàn ông chỉ để lộ nửa khuôn mặt, giọng nói hay này có phải là sếp Tống không?

[Hu hu hu, sức mạnh bạn trai của sếp Tống bùng nổ! Vừa rồi anh ấy nói gì bên tai Khương Miên vậy?]

[Em yêu đừng sợ, có anh ở đây, chắc chắn là câu này hu hu.]

Bình luận bắt đầu thêm mắm thêm muối cho hai người.

Thấy Viên Phong sắp bị người ta dẫn đi, Đổng Dao ở một bên trực tiếp lên tiếng.

“Khoan đã!”

Nghe thấy cô ấy mở miệng, trong mắt Viên Phong lập tức tóe ra vô hạn hy vọng.

Sao hắn có thể quên được chứ?

Hắn còn có Đổng Dao.

Đối phương vừa rồi đã nhìn thấy biểu hiện của hắn, nhất định sẽ vì hắn mà cảm động. Bây giờ lên tiếng, nhất định là để bảo vệ hắn.

Thấy Viên Phong mừng rỡ như điên như dại, trong mắt Đổng Dao lộ rõ vẻ chán ghét.

“Còn dám nhìn tôi như vậy nữa, tin hay không tôi móc tròng mắt cậu ra?”

Viên Phong: “…”

“Cái thứ gì vậy? Tưởng tôi với Khương Miên không đội trời chung liền xem gió chiều nào theo chiều ấy nghĩ giúp tôi trút giận, cố tình làm ra một màn này à? Cũng không soi gương xem mình là giống gì?”

Viên Phong: “…”

“Tâm trạng tốt đẹp bị một tên ngốc như cậu làm hỏng hết, cả đoàn phim đợi lâu như vậy chỉ để xem màn kịch vu oan giá họa mà ngay cả chó cũng không thèm xem của cậu? Cậu làm việc với thái độ như vậy đó hả?”

Viên Phong: “…”

“Không muốn diễn thì cút cho bà, không chỉ có Tống thị, về sau chỉ cần có tôi xuất hiện ở đâu, tôi cũng hy vọng cậu đừng có xuất hiện chướng mắt, cái thứ gì đâu không!”

Viên Phong: “…”

“Khương Miên phải không? Xin lỗi, hôm nay cô vì tôi mà gặp phải tai bay vạ gió này! Đổng Dao tôi không phải là người không biết nhận lỗi, hôm nay coi như tôi nợ cô một lần. Về sau cô hoàn toàn có thể đưa ra một yêu cầu với tôi, bất kể là gì, chỉ cần tôi làm được thì nhất định sẽ không từ chối.”

Viên Phong: “…”

“Còn nữa, vừa rồi tôi thấy cô đánh võ rất đẹp, dù sao tên ngốc này cũng không diễn nữa, hình như cô vẫn còn năm ngày rưỡi thời gian nhỉ? Cô đến diễn vai của hắn đi, diễn thủ lĩnh thổ phỉ ấy, tôi nhìn trúng cô đấy!”

Viên Phong: “…”

“Biên kịch biên kịch, có thể sửa vai phụ này không?”

“Được!”

Biên kịch đứng một bên xem kịch nãy giờ lập tức nhảy ra: “Hoàn toàn có thể, nhưng mà tên thủ lĩnh thổ phỉ này, sau này sẽ cướp tiểu thư kiều diễm nhà huyện lệnh về làm áp trại phu nhân của hắn. Nếu muốn đổi giới tính thì áp trại phu nhân này…”

“Đổi thành áp trại tướng công!”

Đổng Dao trực tiếp quyết định.

“Người ta tự mang theo rồi, không cần chọn phu nhân yêu dấu ngọt ngào nữa.”

Đổng Dao chỉ Tống Kỳ Sâm ở một bên.

Tống Kỳ Sâm: “…”

Xin đừng nhắc đến từ phu nhân yêu dấu ngọt ngào nữa.

Hơn nữa, anh không có hứng thú với diễn xuất.

“Nhưng mà…”

Biên kịch có vẻ khó xử.

“Tên thủ lĩnh thổ phỉ này với áp trại… áp trại tướng công của mình còn có cảnh cưỡng hôn và cảnh giường chiếu. Có phải…”

Tống Kỳ Sâm: “…”

“Tôi không ý kiến gì.”

Giọng người đàn ông đột nhiên vang lên.

Diễn xuất gì đó, thỉnh thoảng thử một lần thì có sao?

Còn nữa, làm ơn diễn nghiêm túc theo kịch bản.

Cảm ơn.

Bình Luận (0)
Comment