Edit: Cá Mặn (Nặm)
——
Bình luận hoàn toàn không ngờ tới diễn biến này. Sau khi nghe Tống Kỳ Sâm nói: “Tôi không sao”, màn hình im lặng hơn mười giây mới có một bình luận thăm dò bay qua:
[Áp trại tướng công? Sếp Tống muốn đóng vai tướng công của bé Miên à???]
Bình luận này dường như đánh thức các dân mạng đang xem màn hình.
Ngay sau đó, bình luận bùng nổ dữ dội.
[Trời ơi, tui có nghe nhầm không? Biên kịch vừa nói đến cảnh hôn, và còn… cảnh giường chiếu nữa???]
[Diễn đi! Để họ diễn! Đạo diễn đừng có không biết điều, không thì tui sẽ… sẽ treo cổ ngay trước cửa đoàn phim ‘Đoạt Quốc’ đêm nay!]
[Trời ơi mẹ ơi, tui muốn xem, tui đã trưởng thành rồi, cho tui xem đi!]
[Little bee à, cậu giờ đã là một chú ong trưởng thành rồi, nên chủ động quay một vài thứ mà mọi người thích xem nha, đừng ép tui phải chửi cậu!]
[Tui không có yêu cầu gì khác, chỉ mong little bee trung thực phát trực tiếp cảnh giường chiếu của bé Miên và sếp Tống từ đầu đến cuối, tốt nhất là quay cận cảnh, cảm ơn!]
…
Đằng sau mỗi bình luận lướt qua như gió đều ẩn chứa một dân mạng đang gào khóc đòi ăn.
Thậm chí có người bỏ cả bữa trưa xuống, mắt chăm chú nhìn màn hình không chớp, sợ lỡ mất cảnh quan trọng, trên mặt kích động tới nỗi đỏ ửng lên như say rượu.
Đợi khoảng 5 phút, các dân mạng đang theo dõi màn hình cuối cùng cũng đợi được kết quả thảo luận giữa đạo diễn và biên kịch đoàn phim “Đoạt Quốc”.
Họ đồng ý để Khương Miện bổ sung cảnh quay vai thủ lĩnh thổ phỉ thay Viên Phong, chuyển từ nam thành nữ nhưng không thay đổi cảnh quay.
Phía sếp Tống sẽ đóng vai công tử câm bệnh tật của nhà tri huyện bị cướp, tuy nhiên vai này không có nhiều cơ hội lộ mặt, cũng không có thoại, phần lớn thời gian chỉ lộ nửa mặt, còn lại là bóng lưng hoặc bóng người u sầu in trên cửa sổ.
Vì vốn chỉ là vai bia đỡ đạn nên cũng không có không gian thể hiện diễn xuất.
Tống Kỳ Sâm: “…”
Không cần lộ mặt, không cần diễn xuất.
Còn được có cảnh hôn và cảnh giường chiếu với Khương Miên???
Chuyện tốt thế này, phiền sau này cho nhiều chút.
“Tôi không có vấn đề gì.”
Tống Kỳ Sâm cố gắng kìm nén khóe miệng muốn nhếch lên của mình.
“Đã vậy thì quyết định như thế!”
Để sếp Tống của Quang Ngu đến đoàn phim của ông ta đóng vai quần chúng, nói ra thật là ngầu quá.
Đạo diễn cười toe toét, nhưng khi nhìn thấy little bee đang vây quanh Khương Miện, nụ cười trên khóe miệng hơi thu lại.
Các dân mạng nhìn thấy ánh mắt trầm ngâm của đạo diễn qua camera, trong lòng chợt giật mình.
[Thành thật mà nói, tui có linh cảm không hay…]
[Tui cũng vậy…]
Hai bình luận này vừa mới hiện lên, giọng đạo diễn đáng ghét đã vang lên.
“À ừm… đã quyết định rồi, Tiểu Khương này, một lát nữa cô có thể để camera trực tiếp của mình đi quay những thứ khác được không? Những gì chúng ta vừa bàn bạc dù sao cũng là một điểm nhấn lớn của “Đoạt Quốc”, nếu tiết lộ sớm thì khán giả còn gì bất ngờ nữa?”
Đạo diễn cân nhắc rồi mở lời.
[Á á á á, đạo diễn đáng ghét, phá hỏng cuộc đời tui, làm tui mất hứng! Tui tức chết mất, tui tức đến chết không nhắm mắt!]
[Cho tui xem!!!!!!]
[Đệt, đợi “Đoạt Quốc” chiếu xong, tui nhất định sẽ chửi chết ông, chửi chết tên đạo diễn ác độc này.]
[Ông không cho tui xem, làm ma tui cũng không tha cho ông đâu huhu huhu.]
…
Nhưng cho dù bình luận có than khóc thế nào, sau khi người trong đoàn phim ăn trưa xong, theo yêu cầu của Khương Miện, các little bee chủ động quay các thành viên khác trong đoàn phim kể cả hoa cỏ bên đường.
Người được quay nhiều nhất là Ngũ Tiểu Quân – vai thổ phỉ B trước đó trò chuyện rất vui vẻ với Khương Miện.
Vì hành động khùng điên của Viên Phong, cảnh đánh nhau của chàng trai hai mươi tuổi này giờ đã quay về tay cậu.
Khiến người này vừa khóc vừa cười, cuối cùng đứng ở góc, mặt còn đẫm nước mắt mà vẫn tươi cười rạng rỡ tập luyện chiêu thức đánh nhau của mình.
Đám người vừa chửi vừa xem, một số người nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc, từng động tác đâu ra đấy của chàng trai.
Dần dần bị cậu thu hút sự chú ý.
[Này, phải nói là cậu ấy đánh còn hay hơn mấy “tiểu thịt tươi” kia nhiều, quan trọng là thái độ của cậu ấy rất đoan chính.]
[Tui thấy cậu chàng họ Ngũ này có triển vọng nổi tiếng. Với thái độ nghiêm túc như vậy, cảm giác chỉ cần cho cậu ấy một cơ hội thì sau này nhất định sẽ đi xa.]
Cùng lúc đó, bên phía Khương Miện cũng đã hóa trang xong vai thủ lĩnh thổ phỉ.
Không có mặt đầy tàn nhang, cũng không có nốt ruồi có lông ghê tởm, càng không có lông ngực phản nhân tính đầy người.
Khương Miện thay đổi trang phục, tóc dài buộc cao bằng dải băng đỏ, trên người mặc áo đen gọn gàng, mặt không trang điểm, chỉ có lông mày được chuyên viên trang điểm kẻ đậm hơn, càng làm cho cả người cô trông nam tính hơn.
Khi bước ra, miệng cô còn ngậm một cọng cỏ đuôi chó dài.
Khương Miện với dáng vẻ oai hùng bừng bừng này thoáng hiện qua kênh trực tiếp.
Lập tức thu hút vô số tiếng hét.
[Á á á! Chị ơi giết em đi! Chị cướp em đi, em hứa hoàn toàn không phản kháng! Hết sức hợp tác!]
[Cái gì, trang phục này cũng tính là kẻ trộm sao? Đây chẳng phải là chàng thiếu niên phiêu dật vừa bước vào giang hồ sao?]
[Không không không, bé Miên đúng là kẻ trộm, là kẻ trộm trái tim đó hê hê!]
…
Nhân viên có mặt tại hiện trường khi thấy Khương Miện ăn mặc như vậy cũng bắt đầu xì xầm bàn tán.
Chỉ có biên kịch nhìn cô mà mắt toàn những ngôi sao.
Có thể nói ban đầu khi cô ấy viết nhân vật này, trong đầu hình dung chính là một thủ lĩnh thổ phỉ đẹp đẽ xấu xa, tay đầy máu như Khương Miên bây giờ vậy.
Trước đây chọn Viên Phong còn khá hài lòng với ngoại hình của anh ta. Nhưng khi thực sự diễn, anh ta lại không thể cho cô ấy cảm giác mà mình muốn.
Nhưng cảm giác chỉ là cảm giác, lại không diễn tả được.
Giờ nhìn thấy Khương Miên, cô ấy mới cuối cùng biết Viên Phong thua ở đâu?
Khí chất.
Khí chất của anh ta không chỉ thua Khương Miên mà còn bị cô ấy bỏ xa tận nghìn dặm.
Rõ ràng Viên Phong đó trông cũng được mà chẳng hiểu sao lại toát ra vẻ oán hận đến tận trời.
Vừa nghĩ thế, việc anh ta làm trước đây thực sự là đã thành toàn cho bộ phim “Đoạt Quốc” này.
Giờ phân chuột duy nhất cũng đã biến mất, biên kịch từ tận đáy lòng cảm thấy trời càng xanh hơn, hoa càng thơm hơn, cỏ càng xanh hơn.
Sau đó còn luôn đuổi theo sau Khương Miện, nói với cô về cảnh quay cần thực hiện tiếp theo.
Nhìn thấy Khương Miện được hoan nghênh như vậy, Đổng Dao không có phản ứng gì, nhưng trợ lý nhỏ bên cạnh cô ấy, từ xa nhìn thấy biên kịch nhiệt tình như vậy, đạo diễn tươi cười, cộng thêm những lời khen ngợi như mưa của dân mạng trong kênh trực tiếp.
Cô trợ lý nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được.
Ghé vào tai Đổng Dao đang tựa vào ghế ghỉ ngơi, hạ thấp giọng nói: “Chị Đổng, Khương Miên mới đến này biểu hiện như vậy có phải hơi lấn át quá không? Rõ ràng đoàn phim “Đoạt Quốc” đáng lẽ phải là sân khấu của chị mới đúng, bây giờ thì hay rồi, ánh mắt mọi người đều dồn về phía cô ta, em nhìn mà thấy khó chịu…”
“Hơn nữa, sau này khi phim truyền hình phát sóng, em còn hơi lo cô ta sẽ nhân cơ hội dẫm đạp chị để nổi tiếng?”
Cô trợ lý có vẻ lo lắng.
Lời cô ta nói thực sự không phải vô căn cứ.
Trong giới giải trí cái kiểu này nhiều lắm.
Rõ ràng một giây trước đối phương còn thân thiết với bạn như chị em ruột, sau đó lại có thể tìm đủ góc độ để dẫm đạp bạn, nhân cơ hội nâng cao giá trị bản thân.
Cô ta đã thấy quá nhiều rồi.
Trước đây những nữ minh tinh mà chị Đổng gặp phải, biết được xuất thân của chị Đổng cũng không dám quá đáng.
Nhưng người này khác, phía sau có Tống Kỳ Sâm làm chỗ dựa.
Ai biết được liệu có gây ra chuyện gì không!
Nên có tâm thế phòng ngừa.
Vừa nghĩ đến đây, cái đầu nhỏ của cô trợ lý đã bị Đổng Dao búng nhẹ.
“Rảnh quá chỉ biết lo lắng vớ vẩn, chị Đổng của em là người bị động chịu đòn sao? Còn dẫm đạp chị để nổi tiếng? Không nói theo tính cách của cô ấy, chị thấy hoàn toàn không thể làm chuyện này. Cho dù thật sự làm, cô ta dám làm, chị dám chửi! Thôi được rồi, đừng lo những chuyện không cần thiết này nữa, lo lắng đến nỗi gần đây mặt sắp có nếp nhăn rồi!”
Đổng Dao cười mắng.
Nếp nhăn!!!
Cô trợ lý giật mình, vội vàng lấy gương nhỏ ra, bắt đầu quan sát khuôn mặt nhỏ của mình.
Dọa xong trợ lý của mình, Đổng Dao liền cười xoay đầu, ánh mắt rơi lên người Khương Miện ở không xa.
Không nhìn ra cô ấy trông yếu ớt và trong sáng vậy mà tạo hình còn khá giống, thậm chí trực tiếp đóng vai của cô cũng không hề có cảm giác không phù hợp.
Không, cử chỉ hành động còn có hơi hướng nữ tướng thống lĩnh trăm vạn quân, khai phá đất đai hơn cả cô.
Nhìn mãi, Đổng Dao chợt cảm thấy một cảm giác khủng hoảng dâng lên trong lòng.
Tiếp theo cô nhất định phải thể hiện thật tốt, tránh bị người ta so sánh mà mất mặt.
Không thể không thừa nhận, con mắt của Lý Lai vẫn luôn tốt như vậy.
Đổng Dao chua xót nghĩ trong lòng.
Nhưng mà, khi nào con mắt anh ta không tốt chứ?
Người phụ nữ vừa mới nghĩ đến đây đã nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên ngắn ngủi vang lên bên tai.
Nhìn theo ánh mắt trợn tròn của cô trợ lý nhỏ bên cạnh, chỉ thấy ở không xa, từ phòng hóa trang bước ra một người đàn ông áo trắng như tuyết, mày mắt như tranh vẽ, khí chất như ngọc, toàn thân tỏa ra một vẻ bệnh yếu không phải Tống Kỳ Sâm thì còn ai vào đây nữa?
Không ai nghĩ rằng, Tống Kỳ Sâm khi mặc cổ trang sẽ có bộ dạng như vậy, cả người thực sự như bước ra từ bức tranh cổ, một vị công tử yếu ớt cao quý và phong nhã.
Có thể nói, một Tống Kỳ Sâm như thế này nếu cũng vào giới giải trí, e rằng những cái gọi là nam thần cổ trang trong giới hiện nay đều sẽ bị anh làm lu mờ.
Tống Kỳ Sâm chậm rãi bước về phía Khương Miện, nơi anh đi qua đều là tiếng hít kìm nén.
Cảm nhận được sự khác thường phía sau, Khương Miện từ từ quay đầu lại, tức khắc đối diện với Tống Kỳ Sâm đang mỉm cười phía sau.
Sự ngạc nhiên trong đáy mắt lóe lên tức thì.
Khương Miện chạy bạch bạch đến bên cạnh Tống Kỳ Sâm, mặt đầy phấn khích, còn chưa kịp nói gì, cô gái đã bị Tống Kỳ Sâm nắm lấy miệng: “Nếu là kiểu “Tạo hình của nhóc không tệ, đến mức làm chị phải ngã gục rồi” thì em không cần mở miệng.”
Người đàn ông cười hiền lành đoán trước được lời Khương Miện định nói.
Vào lúc này, anh thực sự không muốn nghe những lời kiểu Lý Vân Long.
Anh đã nghe đủ rồi.
Cho dù khen, anh cũng chỉ muốn nghe những lời khen bình thường, tích cực.
Nghe đối phương nói vậy, sự ngạc nhiên trong mắt Khương Miện càng rõ.
Kéo tay Tống Kỳ Sâm ra, rồi thăm dò tiến lại gần, hạ thấp giọng: “Vậy nếu là rất muốn cởi áo anh ra, tiến hành một chút nghiên cứu về y học thì sao?”
Tống Kỳ Sâm: “…”
Chết tiệt, khó lòng phòng bị!!
Nhìn thấy sự ngượng ngùng lóe lên rồi biến mất trong mắt người đàn ông, Khương Miện nhất thời vui lên.
Nếu nói trước đây nói những lời đó là do quen với cuộc sống tận thế mà buột miệng. Sau này, nói những lời này với Tống Kỳ Sâm thì thiên về việc muốn xem anh đổi sắc mặt, xem anh xấu hổ, xem anh làm ra đủ loại biểu cảm hoàn toàn khác với thường ngày.
Cô thích một Tống Kỳ Sâm với biểu cảm sinh động.
Chỉ có thể nói Khương Miện thật sự rất trẻ con.
Ngay cả cách thích người cũng giống như nam sinh tiểu học – thích thì phải bắt nạt.
Cười rồi cười, Tống Kỳ Sâm cũng không kìm được mà cong khóe miệng theo, tiếp đó ánh mắt chợt ngưng lại, tay đè vai cô xuống: “Đừng nhúc nhích.”
Khương Miện lập tức ngoan ngoãn dừng động tác.
Ngay sau đó, Tống Kỳ Sâm đưa tay gỡ một sợi chỉ đỏ nhỏ trên đầu cô xuống.
Động tác của hai người rơi vào mắt đám người xung quanh đang quan sát, không khỏi khiến họ có chút nghẹn, nghẹn bởi cơm chó.
Sao hai người này đứng cùng nhau có thể hợp đến vậy chứ?
Cho dù là tướng mạo hay là khí chất đều ăn rơ với nhau?
Như là trời sinh một cặp vậy.
Ngay cả biên kịch đứng bên cạnh cũng suýt lấy máy tính ra để viết ngay một kịch bản riêng cho họ.
Chỉ có Đổng Dao nhướn cao hàng mày.
Cô ấy chỉ nghĩ rằng, Lý Lai à, sau này đừng có thích Khương Miên.
Hai người họ ăn ý đến mức không ai có thể chen vào giữa được.
Nếu Lý Lai đã động lòng, e rằng có cố gắng mấy kiếp cũng không thể lay chuyển được bức tường kim cương này.
Chậc chậc.
Nghe thấy tiếng trầm trồ của nhân viên mà dân mạng lại không thể nhìn thấy tạo hình của Khương Miện và sếp Tống, một người không nhịn được lại “thăm hỏi” cả nhà đạo diễn trong phần bình luận.
Khoảng nửa giờ sau.
Cảnh quay của Khương Miện và Tống Kỳ Sâm bắt đầu-
Chiếc kiệu vải màu xanh đơn giản được bốn người khiêng, di chuyển chậm rãi trên con đường núi vắng vẻ.
Vừa mới đi qua một khu rừng rậm, một tràng âm thanh đột nhiên vang lên từ bụi cỏ.
Ngay sau đó, từng tên cướp hung ác nhảy ra từ bụi cỏ.
Người cầm đầu là một phụ nữ, miệng ngậm cỏ đuôi chó cà lơ phất phơ nói những câu thoại quen thuộc của tướng cướp: “Núi này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua đây thì phải để lại lộ phí…”
Chưa nói hết câu, một bàn tay thon dài từ trong kiệu vén rèm lên, để lộ chiếc áo dài trắng muốt của người đàn ông bên trong, đường nét cằm mềm mại và đôi môi mỏng đẹp không chút huyết sắc.
Thấy cảnh này, người phụ nữ ngậm cỏ đuôi chó mắt trợn tròn, nhanh chóng đổi chữ “lộ phí” thành chữ “sắc”.
“Muốn đi qua đây thì phải để lại… sắc.”
Đám cướp: “…”
Rồi họ nhìn thấy thủ lĩnh của mình không còn để ý gì nữa, lao thẳng đến trước kiệu, vén rèm lên, trong mắt ánh lên tia sáng.
“Các anh em, hôm nay không cướp nữa, cướp cái mẹ gì! Chúng ta về sơn trại thôi, đại đương gia của các ngươi sẽ thành thân tối nay, ha ha ha ha ha!”
Bốn người khiêng kiệu bị đám cướp giết chết một cách tàn nhẫn, còn chiếc kiệu của tiểu công tử nhà tri huyện bị đám cướp hò hét khiêng thẳng lên núi.
Bị ép mặc áo cưới đỏ, đội khăn voan đỏ, “gả” cho tên thủ lĩnh thổ phỉ do Khương Miện đóng.
Tống Kỳ Sâm: “…”
Cũng không ai nói cho anh biết còn có cảnh quay kỳ lạ thế này.
Kết hôn gì đó, thành thật mà nói đây cũng là lần đầu tiên của anh.
Nhưng bái thiên địa với Khương Miên, cảm giác cũng không tệ.
Bái thiên địa xong là đến động phòng hoa chúc.
Vì thề chết không theo, vị công tử ốm yếu trong bộ đồ đỏ không biết từ đâu lấy được mảnh sứ vỡ kề vào cổ mình.
Tạo dáng kiên trinh muốn giữ trong sạch..
Ai ngờ anh mới kề được hai giây đã bị tên thủ lĩnh thổ phỉ Khương Miện giật lấy, cả người bị đối phương đè lên giường.
“Cứ giãy giụa đi, cứ tìm đường chết đi, ngươi càng giãy giụa bà đây càng hưng phấn.”
Khương Miện nhe rằng cười không ngừng.
Tống Kỳ Sâm: “…”
Những lời thoại này nghe thật là tệ quá!
Thật sự có thể phát sóng sao?
Nói thật, lúc trước thấy biên kịch là cô gái nhỏ nghiêm túc, thật không ngờ cô ấy…
Còn nữa, sao Khương Miên diễn mà không thấy gượng gạo chút nào thế này!
Tống Kỳ Sâm thầm phàn nàn trong lòng.
Nhưng chưa được một lúc, anh đã hoàn toàn quên mất việc phàn nàn.
Cảnh giường chiếu của anh và Khương Miện chính thức bắt đầu.
Chỉ thấy hai tay người đàn ông bị Khương Miện đè trên giường, không thể thoát ra được.
Theo chỉ đạo của đạo diễn, Khương Miện phải hôn hít vuốt ve ôm ấp anh đủ kiểu.
Tống Kỳ Sâm: “…”
Kích… kích thích.
Quay xong cận cảnh, tiếp theo là cảnh bóng mờ trên bình phong.
Tất cả mọi người đều lui ra sau bình phong. Trong không gian tĩnh mịch, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Chỉ thấy lúc thì Khương Miện mổ nhẹ lên môi anh, lúc thì cọ cọ mũi với anh, tay cũng không yên phận, sờ soạng các vị trí nhạy cảm của anh.
Cũng không nên nói như vậy, vốn dĩ anh không có vị trí nhạy cảm nào cả, nhưng Khương Miện sờ đến đâu thì chỗ đó liền trở thành nhạy cảm.
Nhân lúc người khác không thấy, động tác của Khương Miện càng lúc càng quá đáng.
Mặt Tống Kỳ Sâm lập tức đỏ lên.
“Đừng nghịch…”
Không mở miệng còn đỡ, vừa mở miệng anh mới phát hiện giọng mình khàn đặc.
Trong chốc lát, mặt Tống Kỳ Sâm càng đỏ hơn.
Đồng thời, phản ứng cũng cuộn trào mãnh liệt như thủy triều không kiểm soát nổi.
Dưới ánh đèn mờ ám, hai người nhìn nhau.
Tống Kỳ Sâm thấy rất rõ trong mắt cô hiện lên vẻ kinh ngạc.
Bốn chữ “kỳ tích y học” bất giác vang lên trong đầu Tống Kỳ Sâm.
Thấy môi Khương Miện động đậy, cũng không biết miệng vừa mở ra sẽ nói ra lời gì khiến anh muốn độc câm cô ngay lập tức. Trong mắt Tống Kỳ Sâm hiện lên vẻ hung ác, đột nhiên giơ tay lên giữ lấy đầu cô, bịt miệng cô lại.
“!”
Giọng nói đầy ý cười của đạo diễn đột nhiên vang lên.
“Kìa, sếp Tống, anh là người bị ép buộc, sao có thể chủ động như vậy được? Anh chỉ có thể cam chịu với vẻ mặt nhục nhã thôi, đúng rồi, chính là ánh mắt chán đời đó. Không ngờ anh học nhanh thế. Giữ nguyên như vậy nhé, đừng có kìm không được mà hôn lại đấy, phụt!”
Đạo diễn vào nói vài câu về cảnh quay rồi lại chạy ra sau máy quay để tiếp tục quan sát.
Khương Miện nép vào cổ Tống Kỳ Sâm, cười đến nỗi cả người run lên.
Tống Kỳ Sâm… vừa xấu hổ vừa tức giận ôm lấy eo cô, sợ một lúc không để ý, cô lại cười đến mức lăn xuống gầm giường.
Quay đi quay lại bảy tám lần, mãi đến khi mặt trời lặn, cảnh quay của hai người mới hoàn thành.
Tống Kỳ Sâm từ cảm xúc kích động khó hiểu ban đầu đã trở nên bình tĩnh như nước.
Cảnh giường chiếu không hề đơn giản chút nào.
Anh chỉ biết rằng, nếu cứ bị Khương Miện trêu đùa như thế này, e rằng chỉ có phép màu y học mới cứu được anh thôi.
Trời đã tối, thậm chí không thể ở lại ăn tối cùng Khương Miện, Tống Kỳ Sâm thay xong quần áo phải vội vã trở về Yên Kinh.
Lần này, anh nhờ tài xế nhà họ Tống đưa đến.
Về tất nhiên cũng ngồi xe này.
Bởi vì Khương Miện còn phải quay bổ sung cảnh của Viên Phong, dù không quay bổ sung thì theo quy định của tổ chương trình “Nhịp đập thần tượng”, cô cũng phải ở lại đây đủ bảy ngày.
Xách túi trong tay, dưới sự đưa tiễn của Khương Miện, Tống Kỳ Sâm chậm rãi bước về phía bãi đỗ xe.
Vừa đi vừa dặn dò bảo cô đừng lo lắng, bên phía Viên Phong sẽ không có cơ hội bôi nhọ cô, anh sẽ xử lý ổn thỏa.
Sau này ở đây một mình phải biết tự chăm sóc bản thân, trời tối phải ở trong phòng, đừng cậy mình khỏe mà chạy lung tung.
Ai biết được bọn xấu mang theo thứ gì trên người.
Muốn ăn gì dùng gì, gọi điện cho anh, anh sẽ mua cho em thứ tốt nhất.
Đổng Dao gì đó cũng đừng lo, dù có đắc tội thì anh cũng giải quyết được.
Năm ngày nữa anh sẽ đến đón em, em phải ăn ngon ngủ kỹ nhé.
Tống Kỳ Sâm lải nhải không ngừng.
Thấy tài xế đang ở ngay phía trước, anh bỗng buông túi xuống, xoay người ôm Khương Miện vào lòng.
Vòng tay siết chặt dần.
Anh chợt không muốn về làm việc nữa, chỉ muốn ở lại đây bên cạnh cô.
Giá như Khương Miên không phải đi làm thì tốt biết mấy, như vậy thì anh có thể ngày ngày đều có cô bên cạnh.
Chỉ cần anh muốn, ngẩng đầu lên là có thể thấy cô.
Nhưng anh biết, chuyện này là không thể.
“Đồ vô tâm, anh nói nhiều thế mà em chẳng có gì muốn nói với anh sao?”
“Có chứ!”
Khương Miện đáp với giọng kiên định.
Ba phút sau.
Ngũ Tiểu Quân mặt ngơ ngác bị Khương Miện gọi điện qua, phía sau còn theo sau là little bee của Khương Miện.
“Em giới thiệu với anh một người của Quang Ảnh Entertainment, Ngũ Tiểu Quân, cậu ấy là một diễn viên cực kỳ chăm chỉ. Nếu được, công ty anh có thể ký hợp đồng với cậu ấy không, em thấy cậu ấy sẽ nổi tiếng đó!”
Khương Miện nghiêm túc nói.
Ngũ Tiểu Quân mặt đầy phấn khích.
Tống Kỳ Sâm… Tống Kỳ Sâm cảm thấy sự quan tâm vừa rồi của mình đã cho chó ăn mất rồi.
Chỉ vậy thôi?
Chỉ vậy thôi???
Nghe thấy lời Khương Miện nói, dòng bình luận sửng sốt sau lại trực tiếp khen ngợi vận may của Ngũ Tiểu Quân.
[Cái gã Viên Phong kia nghĩ gì vậy? Lại định thông qua việc bắt nạt bé Miên để bợ đỡ ảnh hậu Đổng? Đúng là mất cả chì lẫn chài, nhìn Ngũ Tiểu Quân kìa, đây mới gọi là cách mở ra con đường của nhân vật chính chứ!]
[Nói thật bé Miên tốt thật đấy, thực ra tui cũng thấy diễn xuất của Ngũ Tiểu Quân không tệ, cảnh hành động cũng hay, lại chịu khó cố gắng, đặc biệt là tướng mạo còn thật thà chất phác, nâng đỡ người như vậy không thiệt đâu.]
“Tất nhiên em chỉ nói vậy thôi, quyết định cuối cùng là do người của các anh.”
Vì sợ Tống Kỳ Sâm nghĩ mình đang can thiệp vào công việc của anh, Khương Miện vội vàng giải thích như vậy.
Thực ra không cần Khương Miện nói, Tống Kỳ Sâm trước đó cũng có ý định này.
Nhưng nghe từ miệng bạn gái mình quan tâm đến người đàn ông khác, dù chỉ là tình bạn, Tống Kỳ Sâm vẫn cảm thấy ghen.
Ghen kinh khủng!
Cùng lúc đó, Viên Phong xem cảnh này qua kênh trực tiếp đã dứt khoát đập nát điện thoại của mình.
Bởi vì mãi đến lúc này, hắn mới biết người nào có thể đắc tội, người nào không thể đắc tội.
Người cấp bậc như Tống Kỳ Sâm, hắn muốn chiếm được lợi thế từ anh ta còn khó hơn cả lên trời.
Không những thế, một số tài liệu cũ về việc hắn PUA người khác cũng bị người ta đào lên trên mạng.
Hắn xong rồi, triệt để xong rồi.
Sau khi Ngũ Tiểu Quân rời đi, vẻ mặt Tống Kỳ Sâm biến thành vô cảm.
Đồ bạc tình Khương Miên, lần sau anh không đến thăm em nữa đâu, không bao giờ.
Anh phải về kiếm tiền, chỉ có tiền mới không phụ anh.
Bạn gái chỉ biết làm anh đau lòng!
Nhìn Tống Kỳ Sâm giận dỗi lên xe, Khương Miện thực sự buồn cười.
Thấy anh ngồi ở ghế sau, ngay cả lời tạm biệt cũng không muốn nói với cô nữa.
Khương Miện cúi người nhìn về phía anh.
“Sâm Sâm, sao vậy? Sao không nói chuyện với em nữa?”
“Hừ.”
“Không có gì nói với em sao?”
“Hừm.”
“Anh không có gì nói, nhưng em có điều muốn nói.”
Vừa nói, Khương Miện bỗng ghé sát tai người đàn ông, khẽ nói điều gì đó.
Tống Kỳ Sâm kinh ngạc trợn tròn mắt.
Chưa kịp quay đầu lại, Khương Miện đã bảo tài xế lái xe đi.
Tống Kỳ Sâm điên cuồng bảo đối phương dừng xe, xuống xe rồi thì Khương Miện đã chạy xa.
Chỉ còn lại một mình Tống Kỳ Sâm đứng ngẩn ngơ tại chỗ, vẫn còn chưa hoàn hồn vì những lời Khương Miện vừa nói.
Chỉ vì cô đã nói —
“Nghe nói đàn ông cứ kìm nén mãi về sau sẽ không được, sau khi về có muốn thực sự thảo luận về kỳ tích y học với em không?”
“Nhưng mà, em phải ở trên!”
Tống Kỳ Sâm: “/////”