Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 69

Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Màn đêm buông xuống, đường mới lên đèn.

Ánh đèn dọc đường cao tốc rọi vào khuôn mặt góc cạnh của Tống Kỳ Sâm ngồi ở ghế sau, trong xe lúc sáng lúc tối.

Khóe môi người đàn ông từ đầu đến cuối đều giương cao, trong mắt như có những vì sao lấp lánh.

Gần như cứ vài giây, anh lại ngoái đầu nhìn về phía thành phố điện ảnh, phải dùng hết sức mới kìm nén được xúc động muốn bảo tài xế quay đầu xe.

Khương Miên nói muốn thảo luận về kỳ tích y học với anh…

Cô nói muốn với anh…

“Hề hề.”

Không nhịn được, Tống Kỳ Sâm bật ra tiếng cười khúc khích.

Chẳng ai biết lúc này anh mong đợi năm ngày nữa được gặp lại Khương Miên đến mức nào.

Mong đợi đến nỗi chỉ ước gì trước mặt anh bây giờ xuất hiện một cái nút, bấm xuống là có thể đến thẳng năm ngày sau.

“Hề hề hề.”

Trong xe yên tĩnh.

Tống Kỳ Sâm lần thứ n phát ra tiếng cười khúc khích.

Cười đến nỗi tài xế ngồi ở ghế lái, nhìn qua gương chiếu hậu thấy tổng giám đốc nhà mình hoàn toàn khác với ngày thường, xuân tình dạt dào.

Chàng tài xế trẻ mặc vest đen, trong lòng không khỏi có chút phiền muộn.

Này, này là sao vậy?

Trước đây anh từng nói chuyện với mấy người bạn tài xế, bên thành phố điện ảnh này hình như đã từng xảy ra không ít chuyện ma quái.

Cái gì mà cương thi mặc đồ triều Thanh, lệ quỷ áo đỏ xõa tóc, cô bé áo trắng ôm búp bê các kiểu.

Càng nghĩ, trong lòng tài xế càng hoang mang.

Sếp Tống thế này trông giống như bị tà ma nhập vào người?

Cười thành như vậy, không phải là ma mê gái chứ?

Vừa mới nghĩ đến đó, tài xế vô ý chạm mắt với Tống Kỳ Sâm qua gương chiếu hậu.

Thấy vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ rõ ràng trong mắt đối phương.

Tống Kỳ Sâm: “…”

“Khụ.”

Người đàn ông khẽ ho một tiếng, quay đầu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ đen kịt, một thoáng ửng hồng lặng yên lan lên gò má.

Phần hành trình còn lại, Tống Kỳ Sâm không phát ra tiếng động nào nữa.

Gần như cùng lúc đó, sau khi Khương Miện trêu chọc Tống Kỳ Sâm xong, tâm trạng vui đến nổi bong bóng, cười đến mức cả hai mắt cong thành hai vầng trăng khuyết, thẳng tiến về phía đoàn phim.

Làm sao đây?

Mới vừa chia tay, cô đã có chút nhớ anh rồi.

Nếu bây giờ Tống Kỳ Sâm có thể bất chợt vùuuu một cái xuất hiện trước mặt cô…

“Khương Miên.”

Một giọng nam mơ hồ vang lên sau lưng cô.

Mắt Khương Miện sáng lên, vội vàng quay đầu.

Đến khi nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông phía sau.

Khương Miện: “…”

Không phải Sâm Sâm thì thôi đi.

Tại sao con lợn rừng Hứa Tinh Minh này lại xuất hiện trước mặt cô?

Có phải gần đây cô sống quá hạnh phúc, đến cả ông trời cũng không chịu nổi, cố ý phái cái thứ này đến gây phiền hả?

Chỉ cần tôi giả vờ không thấy thì điềm xui xẻo sẽ không bám theo tôi!

Khương Miện lập tức quay người, không ngoái đầu lại chạy về phía đoàn phim “Đoạt Quốc”.

Năm phút sau, cô nhìn Hứa Tinh Minh thở hồng hộc chắn trước mặt, khiến cô không thể tiến thêm một bước.

Khương Miện: “…”

Cmn đúng là xui xẻo, xui xẻo chết mất!

“Khương Miên, em không muốn gặp anh tới vậy sao?”

Lúc này Hứa Tinh Minh đâu còn chút khí thế ngời ngời trước đây, quần áo mặc trên người tuy vẫn là hàng hiệu nhưng lại nhăn nhúm như chưa được ủi.

Tóc rối bù, ngay cả người cũng tiều tụy không ít.

Bọng mắt to, quầng thâm nặng đến mức như thể đêm nào cũng đi ăn trộm.

Có vẻ như bị nóng trong người nên bên phải khóe miệng còn mọc hai mụn nước to đỏ ửng.

Nhìn vừa ghê vừa kỳ quặc.

“Đã biết vậy còn đuổi theo, có phải không biết bốn chữ “biết thân biết phận” viết thế nào không?”

Khương Miện không khách khí, lập tức tránh qua anh ta định tiếp tục đi.

“Thực ra anh đến thành phố Hoành cùng ngày với Tống Kỳ Sâm. Mấy ngày nay anh luôn nhìn em và anh ta quấn quýt bên nhau, em không biết trái tim anh đau đến mức nào đâu!”

Hứa Tinh Minh mắt đỏ ngầu gào lớn.

Kể từ nửa tháng trước nhận được tin trong nhà, rời khỏi nhà thần tượng, đã bao lâu rồi anh ta không được nhìn Khương Miên như thế này.

Nửa tháng này, anh ta gần như đã trải qua hết những chuyện nửa đời người phải trải qua, cha qua đời, nhà họ Hứa phá sản, bạn bè trước đây luôn xu nịnh lần lượt rời xa anh ta, mẹ ngày ngày khóc lóc, nhà cửa ngày nào cũng có người đến đòi nợ.

Ở trong căn nhà đó, Hứa Tinh Minh cảm thấy mình sắp thở không nổi, anh ta cảm thấy mình sắp sụp đổ rồi.

Ngày nào ngày nấy, ngoài việc mở kênh trực tiếp của Khương Miện có thể an ủi đôi chút thì anh ta chẳng có lúc nào được thở.

Sở dĩ đến đây tìm Khương Miên cũng là vì mẹ tự sát bị anh ta phát hiện, đưa đến bệnh viện.

Nhìn mẹ nằm trên giường bệnh trắng tinh bất tỉnh nhân sự, và điện thoại của mình không ngừng rung.

Hứa Tinh Minh như phát điên chạy ra khỏi bệnh viện ngột ngạt.

Anh ta muốn tìm một người để nói chuyện, cho anh ta vài lời khuyên, ở bên cạnh anh ta, ôm anh ta một cái.

Chỉ một chút thôi cũng được.

Anh ta sắp chịu đựng không nổi nữa rồi.

Nhưng theo đến thành phố Hoành, anh ta thấy gì, anh ta thấy Khương Miện tay trong tay với Tống Kỳ Sâm nở nụ cười rạng rỡ như hoa.

Anh ta như một kẻ theo dõi, theo họ một ngày một đêm.

Sau khi Tống Kỳ Sâm rời đi, anh ta cuối cùng không nhịn được nữa xuất hiện trước mặt Khương Miện.

Lúc này nghe tiếng gào của Hứa Tinh Minh, bước chân Khương Miện khẽ dừng rồi xoay người, khoanh tay, khóe môi nhếch lên: “Thế à? Vậy anh có biết không, khi tôi nhìn thấy anh, trái tim tôi… suýt nữa ngừng đập vì xấu!”

Hứa Tinh Minh: “…”

Thấy đối phương lại không nói gì nữa, Khương Miện đảo mắt một cái, lại định bỏ đi.

“Em nhất định phải nói chuyện với anh như vậy sao? Em có biết không, gần đây anh gặp phải chuyện gì? Anh… cha anh đã mất, nhà họ Hứa cũng phá sản rồi, người đòi nợ ngày nào cũng đến nhà chặn cửa, anh… anh sắp không sống nổi nữa…”

Trên mặt Hứa Tinh Minh đè nén đau khổ, hai mắt đỏ như máu.

Nghe những lời này của đối phương, Khương Miện nhướn mày, không kiềm được nhớ về nội dung trong tiểu thuyết.

Trong tiểu thuyết, đối mặt với nguyên chủ, Hứa Tinh Minh đâu có lải nhải như thế này.

Anh ta chỉ rơi một giọt nước mắt, nữ chính đã xót xa ôm anh ta vào lòng an ủi.

Suốt 10 ngày, cô ấy thậm chí còn bỏ cả chương trình “Nhịp đập thần tượng” chỉ để bận rộn chăm sóc mẹ Hứa muốn tìm đến cái chết, và quan tâm đến Hứa Tinh Minh đang chìm trong tuyệt vọng.

Sau đó, khi những chủ nợ đến đòi tiền, cô ấy không chút do dự đứng ra nói sẽ cùng Hứa Tinh Minh trả nợ như một kẻ ngốc, cổ vũ và khích lệ anh ta gây dựng lại sự nghiệp.

Sau khi quay lại “Nhịp đập thần tượng”, nếu không có Tống Kỳ Sâm hỗ trợ cô ấy.

Chỉ riêng việc bỏ đoàn phim 10 ngày, đừng nói đến chuyện kiếm tiền trả nợ cho Hứa Tinh Minh, sợ rằng ngay cả việc ra mắt cũng chỉ là mơ tưởng hão huyền.

“Tôi rất thông cảm với nỗi bất hạnh của anh, nhưng… nó có liên quan gì đến tôi đâu?”

Khương Miện nhún vai.

Trước đây nguyên chủ đã xót xa cho con sói bạc tình này đến mức không thể hơn, nhưng rồi nhận lại được gì?

Nghe Khương Miện nói vậy, Hứa Tinh Minh đột ngột ngẩng đầu.

“Chúng ta…”

“Khoan đã, khoan đã, là anh và tôi, không phải chúng ta, chưa bao giờ có chúng ta cả.”

Khương Miên kịp thời ngắt lời.

Hứa Tinh Minh: “…”

“Được, em và tôi…” Người đàn ông nghiến răng, nắm chặt tay: “Thật sự không còn cơ hội nào sao?”

Khương Miện: “???”

Sao vậy?

Cô trông giống như Xá Lợi Tử chuyển thế thích làm việc thiện mỗi ngày lắm à?

Có lẽ bị tổn thương bởi vẻ hoài nghi trên mặt Khương Miện, Hứa Tinh Minh lập tức rũ mắt xuống.

“Rõ ràng trước đây, anh có thể cảm nhận được… em có tình cảm với anh…”

“Chuyện trước đây để sau đi, này anh bạn Hứa, làm ơn dùng chút não để suy nghĩ đi. Một bên là Tống Kỳ Sâm có tiền có nhan sắc, rất tốt với tôi, muốn gì được nấy, không có quá khứ tình ái nào và tôi lại thích anh ấy. Một bên là anh chẳng có gì trong tay, ba phải, ví tiền không dày bằng mặt, trước đây còn có một cô bạn gái ngốc nghếch và tôi không thích anh. Tôi nghĩ chỉ cần là người bình thường đều biết nên chọn thế nào mà đúng không?”

Khương Miện nói thật chân thành.

Hứa Tinh Minh: “…”

“Xin lỗi, tôi nói có hơi thẳng thừng quá không? Nếu làm tổn thương anh thì tôi xin lỗi, bởi vì tôi cố ý đấy.”

Hứa Tinh Minh: “…”

“Không sao chứ? Không sao thì tôi đi đây, tối muộn thế này gặp ma còn đỡ xui hơn gặp anh!”

Hứa Tinh Minh: “…”

Khương Miện không thèm ngoái đầu lại mà bước đi.

“Tiền tiền tiền, tiền quan trọng đến thế sao? Lâm Thiến như vậy, cô cũng vậy, Khương Miên, cô đã thay đổi rồi, cô thật sự làm tôi thất vọng quá!”

Hứa Tinh Minh tức giận hét lớn.

Khương Miên làm ngơ.

Thấy đối phương bước đi không thèm ngoái đầu lại, lửa giận trong lòng Hứa Tinh Minh càng bùng cháy dữ dội, lập tức buông lời không suy nghĩ.

“Trước đây trên diễn đàn có người nói quan hệ giữa cô và Tống Kỳ Sâm không trong sạch, tôi còn bênh vực cô. Giờ xem ra đúng như họ nói, tự cam chịu hèn hạ, cô tưởng tên họ Tống đó thật lòng với mình sao? Anh ta chỉ chơi đùa với cô thôi, chỉ có cô là nghiêm túc. Trước đây cô bị bạn học bắt nạt, tôi còn thật lòng lo lắng cho cô, giờ xem ra vấn đề không chỉ có một phía gây ra, cô cũng chẳng phải dạng tốt lành gì…”

“Bốp!”

Hứa Tinh Minh chưa kịp nói hết câu sau đã bị Khương Miện tươi cười nhẹ nhàng tới bên cạnh và vung tay một cái.

Không kịp đề phòng, Hứa Tinh Minh bị một cái tát của cô làm cho choáng váng.

Cả bên mặt phải đều tê dại, thậm chí răng trong miệng cũng lung lay.

“Vang chưa?” Khương Miện mỉm cười.

“Tôi còn có thể đánh vang hơn nữa đó, muốn thử chút không?”

“Shhh, nhìn vẻ mặt anh là biết không phục rồi. Nào nào nào, để tôi cho anh nghe vang hơn! Vang chưa? Nói, không nói là chưa vang!”

“Bốp bốp bốp!”

“Sao vẫn không nói? Có phải chê chưa đủ vang không? Anh nói đi, anh không nói làm sao tôi biết có vang hay không?”

Khương Miện vừa tát vừa hỏi.

Đợi tát đủ rồi, Khương Miện tiện tay ném Hứa Tinh Minh đã bị tát đến chảy máu mũi sang một bên, nhổ nước bọt vào anh ta một cái, xoay người và chạm mặt với Đổng Dao đã đứng ở đầu ngõ từ lâu cùng với cô trợ lý của cô ấy.

Trợ lý: “…”

Sợ quá hu hu!

“Tối muộn gặp phải thằng ngu, không làm các cô sợ chứ?”

Khương Miện mỉm cười.

Trợ lý bắt đầu run rẩy, Đổng Dao thì cứng đờ lắc đầu.

Đúng lúc này, tiếng bước chân ồn ào từ xa vọng lại, tiếp theo là ánh đèn pin chiếu tới.

Là một nhóm bảo vệ đi tuần tra.

Thấy Hứa Tinh Minh ngồi dưới đất quay lưng về phía họ.

“Ở đây có chuyện gì vậy?”

Mấy người họ trực tiếp hỏi.

Nghe thấy tiếng bảo vệ, bộ não choáng váng của Hứa Tinh Minh cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động.

Người đàn ông đột nhiên quay phắt lại, ánh mắt lóe lên sự hung ác rồi tắt ngấm.

Cô bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa.

Vừa rồi đối xử với anh ta như vậy, anh ta nhất định phải khiến Khương Miên trả giá!

“Tôi…”

Giọng khàn đặc của Hứa Tinh Minh vừa mới cất lên.

Bên kia nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của anh ta, biết đối phương định giở trò xấu, Đổng Dao lập tức nhập vai diễn, nước mắt nói tới là tới, rơi xuống lăn dài trên má.

“Các anh bảo vệ đến đúng lúc quá. Chính là hắn ta vừa rồi theo dõi ba cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc chúng tôi, còn cố tình nhảy ra ở chỗ camera hỏng này, định làm chuyện không tốt với chúng tôi, các anh mau bắt hắn ta đi!”

Trợ lý: “…”

Hứa Tinh Minh: “…”

Khương Miện: “…”

Đổng Dao khóc không ngừng.

Vừa rồi cô ấy đã nghe rõ mồn một, tên khốn này nói cái gì mà tự cam chịu hèn hạ, vấn đề không phải một phía gây ra, toàn những lời bẩn thỉu.

Cô ấy vốn ghét cay ghét đắng loại đàn ông ngu xuẩn này.

Chính mình theo đuổi không được phụ nữ thì nói các kiểu lời thấp kém như con gái ham tiền hèn hạ.

Hồi học đại học, cô ấy đã gặp quá nhiều rồi.

Nhưng theo cô ấy thấy những tên đàn ông khốn nạn này mới là hèn hạ nhất, bản thân không nghĩ đến chuyện nỗ lực tiến bộ, chỉ một lòng một dạ hạ thấp phụ nữ.

Không đạt được mục đích liền nổi giận đùng đùng.

Chi bằng đi trại tạm giam cho thanh thản.

“Tôi không phải, tôi không có…”

Hứa Tinh Minh phát điên.

“Hắn có. Ba người chúng tôi đều có thể làm chứng, các anh bảo vệ, may các anh đến kịp thời, không thì…”

Nước mắt Đổng Dao chảy càng nhiều.

Thấy ảnh hậu khóc thành như vậy, hai cô gái kia một người mắt dại ra, người kia thì khó tin, trông là biết bị dọa không nhẹ.

“Không phải, là cô ta, là cô ta đánh tôi, tôi muốn kiện cô ta, tôi muốn kiện cô ta cố ý gây thương tích!”

Hứa Tinh Minh bị bảo vệ khiêng đi vẫn còn chỉ trỏ Khương Miện.

Nghe vậy, Khương Miện lập tức nhìn anh ta với vẻ mặt vô tội.

Trợ lý bên cạnh nghe câu này cũng không để ý gì khác nữa, trực tiếp đứng lên: “Tốt lắm, người này quá xấu xa, vừa rồi rõ ràng là anh cố tình nhảy ra dọa chúng tôi hết hồn, cô Khương mới ra tay với anh. Huống chi thương tích trên mặt anh cũng không nghiêm trọng, còn nói gì cố ý gây thương tích, chúng tôi rõ ràng là phòng vệ chính đáng!”

Đúng vậy, lại gần một chút.

Trợ lý mới phát hiện nhìn qua Khương Miên có vẻ đánh người này rất thảm, trên thực tế cũng chỉ chảy một chút máu mũi, trên mặt không có nhiều thương tích.

Thế mà tên khốn này vẫn còn la hét.

Cô ấy tức chết mất!

Về điều này, Khương Miện phải thừa nhận.

Gần đây, việc rèn luyện tinh thần lực càng ngày càng thuần thục, hơn nữa dưới sự “giúp đỡ” của Viên Phong kia, cô đã luyện thành một bộ thủ pháp cao minh khiến đối phương đau thấu tim gan nhưng nhìn ngoài thì mãi mãi chỉ là thương tích nhẹ.

Không chỉ vậy, mỗi cái tát cô đều truyền một chút tinh thần lực vào người anh ta.

Cũng chẳng có tác dụng gì to tát.

Nhiều nhất là vô sinh, sau này khi làm chuyện ấy sẽ cảm thấy như có hàng nghìn cây kim đâm vào một bộ phận nào đó.

Mỉm cười.

Vì vậy, dù đám người Đổng Dao không xuất hiện, cô cũng sẽ không có vấn đề gì.

Hứa Tinh Minh la hét bị lôi đi.

Với lời khai của Đổng Dao và cô trợ lý, giờ đây, anh ta cuối cùng cũng không phải ở trong ngôi nhà ngột ngạt, sống những ngày tháng u uất đó nữa.

Có khi may mắn còn được gặp Lâm Thiến, diễn một màn gương vỡ lại lành trong trại tạm giam.

Nhìn đối phương bị áp giải lên xe, Khương Miện cười híp mắt vẫy tay.

Rồi xoay người, Khương Miện đến bên cạnh Đổng Dao, giơ tay vỗ vai cô ấy.

Đổng Dao tưởng đối phương sẽ cảm ơn mình, thậm chí đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng thì nghe thấy —

“Người chị em đúng là nghĩa khí vãi. Tôi kết cô làm bạn mình rồi, sau này có gì cứ nói ha ha ha!”

Trợ lý: “…”

Đổng Dao: “…”

Tống Kỳ Sâm không biết sau khi mình đi bên Khương Miện đã xảy ra chuyện g. Ngày hôm sau anh ở một mình trong văn phòng, lén lút lập kế hoạch hẹn hò.

Kiểu như bốn ngày rưỡi sau gặp mặt, họ không thể đi thẳng vào vấn đề được.

Phải cần hẹn hò ăn cơm xem phim gì đó chứ.

Nhưng vấn đề là những chuyện này trước đây anh chưa bao giờ làm, thật sự không có kinh nghiệm gì.

Bản kế hoạch của Tống Kỳ Sâm bị lật đi lật lại nhiều lần.

Anh cứ cảm thấy những kế hoạch này của mình nhìn quá sức cũ kỹ và không có gì mới mẻ.

Nếu Khương Miên không thích thì thật mất hứng.

Phát triển dự án chung cư mới còn không khó khăn bằng, Tống Kỳ Sâm suýt nữa đã giật rụng mấy nhúm tóc.

Cuối cùng quyết định cầu cứu khán giả bên ngoài – Triệu Phi Vũ.

Sau khi ấp úng, vòng vo trên WeChat để gợi ý với Triệu Phi Vũ xong.

Đối phương gửi đến các tin nhắn trêu chọc, giễu cợt điên cuồng cũng đã đành đi, thậm chí còn gửi cho anh hình ảnh quần áo và đồ phụ kiện nhỏ, ngay cả đồ lót cũng có.

Tống Kỳ Sâm: “…”

Anh không có ý đó!!!

Không đúng, anh hơi có ý đó, nhưng cũng không cần rõ ràng thế.

Cũng không đúng, còn chưa biết có ý đó hay không.

Khương Miên chỉ nói vậy thôi, ai biết được lúc đó sẽ thế nào?

Những bộ đồ này, Khương Miên chắc chắn sẽ không mặc đâu, anh cũng sẽ không mua đâu, Triệu Phi Vũ đã nhìn nhầm anh rồi.

Anh không phải là người như thế!!!

Nhìn điện thoại…

Năm phút sau, Tống Kỳ Sâm thử thăm dò, lén lút mở ảnh ra, đỏ mặt tía tai nhìn thoáng qua.

Mười phút sau, một người nào đó trốn trong phòng nghỉ lén lút mở Taobao…

Mười lăm phút sau, anh bước ra với trái tim đập loạn xạ.

Tối hôm đó khi video call với cô, anh không kìm được bắt đầu đỏ mặt.

Làm Khương Miện tưởng anh bị ốm, liên tục hỏi han tình hình sức khỏe của đối phương.

Sau khi nghe Tống Kỳ Sâm nói không phải, cô mới yên tâm nằm trở lại giường.

Nói chuyện một lúc, Tống Kỳ Sâm giả vờ vô tình nhắc đến chủ đề.

“À đúng rồi, hôm qua khi anh rời thành phố Hoành, em… em nói với anh cái gì em còn nhớ không? Anh muốn nói…”

Mới nói đến đây, Tống Kỳ Sâm ngẩng đầu lên thì thấy Khương Miện đã ngủ thiếp đi ở đầu bên kia video.

Phân cảnh của Viên Phong vốn đã nhiều, cả ngày cô ngoài ăn cơm ra thì toàn quay phim, người vừa chạm giường đã buồn ngủ, giờ lại xác định được cái mặt đỏ au của Tống Kỳ Sâm không phải do bệnh, trong lòng vừa thả lỏng trực tiếp ngủ thiếp đi.

Thấy gương mặt ngủ yên bình của Khương Miện, những lời còn lại của Tống Kỳ Sâm đành phải nuốt trở vào.

Cầm điện thoại, anh chăm chú ngắm nhìn vẻ ngoan ngoãn của Khương Miện khi đang ngủ.

Thật sự là chỉ có lúc ngủ mới ngoan như vậy.

Tống Kỳ Sâm giơ tay chạm nhẹ lên mặt đối phương.

“Ngủ ngon.”

Anh áp điện thoại lên môi hôn một cái, nhìn dáng vẻ của Khương Miện, chẳng mấy chốc cũng hạnh phúc thiếp đi.

Năm ngày nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài.

Bận rộn tíu tít, gần như thoáng cái đã đến năm ngày sau.

Vì chuyện đêm hôm đó, quan hệ giữa Đổng Dao và Khương Miện không hiểu sao gần gũi hơn không ít. Đến ngày cô đóng máy, cô ấy còn đặc biệt bảo trợ lý nhỏ đặt cho cô một cái bánh kem lớn, khi bị Khương Miện nhìn thấy còn giả vờ bảo là do trợ lý tự ý đặt.

Đúng là tsundere không chịu nổi!

Đến khi Khương Miện sắp đi, cô ấy mới hơi bộc lộ chân tình nắm lấy tay cô, nói hai người đã trao đổi phương thức liên lạc rồi, bảo cô sau này có thời gian thì liên hệ với cô ấy.

“Đương nhiên không phải là tôi muốn liên lạc với cô đâu, mà do tôi còn nợ cô một yêu cầu. Đổng Dao tôi cả đời ghét nhất là nợ người khác, cô biết đấy.”

Người phụ nữ hất cằm.

“Được rồi, sếp Tống đến đón cô rồi, cô đi đi!”

Thấy Tống Kỳ Sâm xuất hiện, Đổng Dao lập tức buông tay Khương Miện ra, ánh mắt ra hiệu.

Lúc đóng máy, little bee đã ngừng quay rồi, tiếp theo là thời gian của thí sinh.

Nghe lời Đổng Dao, Khương Miện quay phắt đầu.

Người đàn ông phía sau mặc bộ vest màu xám khói. Dưới ánh nắng, gương mặt quen thuộc lại dịu dàng ấy không phải Tống Kỳ Sâm thì còn ai vào đây nữa?

Trước đây mãi quay phim, không có thời gian rảnh.

Giờ đột nhiên thấy Tống Kỳ Sâm, Khương Miện mới nhận ra mình rất nhớ anh.

Vui vẻ chạy qua, Khương Miện lập tức lao vào vòng tay Tống Kỳ Sâm.

Người đàn ông lập tức dang tay ôm lấy cô.

Đổng Dao: “…”

Đệt, yêu đương đã thật!

Sau khi ôm xong, Khương Miện cười vẫy tay tạm biệt Đổng Dao rồi đi theo Tống Kỳ Sâm đến bãi đỗ xe.

Vừa định lên xe, lại bị đối phương kéo đến trước cốp xe.

Theo ánh mắt ra hiệu của Tống Kỳ Sâm, Khương Miện mở nắp cốp xe ra.

Mùi hương hoa nồng nàn phả vào mặt, Khương Miện thấy cốp xe đầy hoa hồng đỏ.

Khương Miện: “…”

Tống Kỳ Sâm: “…”

“Cửa hàng hoa đang có siêu khuyến mãi à?”

Khương Miện nghiêm túc hỏi.

Tống Kỳ Sâm: “…”

 “Những bông hoa này đều do anh tự trồng à? Không tốn tiền sao?”

Tống Kỳ Sâm: “…”

Đã nói sẽ cảm động rơi lệ rồi đến ôm ấp yêu thương anh, sao giờ thế này?

Triệu Phi Vũ, đồ lừa đảo!

Lừa tiền của anh!

Trả tiền lại đây!!!

Lên xe rồi mà Tống Kỳ Sâm vẫn chưa hoàn hồn.

Anh chợt không nắm chắc về kế hoạch tiếp theo của mình, nào là bữa tối dưới ánh nến, nghe nhạc kịch, ngắm pháo hoa trên đỉnh núi. Anh không nên vội vã nghe theo những lời nói bậy bạ của Triệu Phi Vũ.

Sao anh có thể quên được chứ?

Một người như chuyển thế của Quan Vũ thì sao có thể thích những chiêu lãng mạn như các cô gái bình thường chứ?

Anh gần như có thể tưởng tượng ra những câu hỏi ngược lại của Khương Miên.

Chẳng hiểu sao Tống Kỳ Sâm thấy hơi uể oải.

Không, không phải hơi mà là cực kỳ.

Nhìn Tống Kỳ Sâm cúi đầu, Khương Miện cố kìm nén khóe miệng đang muốn giương cao.

“À này, lát nữa chúng ta có đi đâu không? Có gấp không?”

“Sao thế?”

Tống Kỳ Sâm quay sang hỏi cô.

“Nếu không gấp thì chúng ta có thể ghé nhà anh một chút được không?”

“Nhanh vậy sao?”

Tống Kỳ Sâm buột miệng hỏi lại. Theo kinh nghiệm của Triệu Phi Vũ, bây giờ mới có 2 giờ chiều, lái xe về Yên Kinh phải mất ít nhất 4 tiếng. Từ 6 giờ bắt đầu chơi, phải chơi đến 11 giờ tối về mới mượn cớ là quá muộn…

Nhìn vẻ mặt tự nhiên của Khương Miện, Tống Kỳ Sâm mới biết mình đã hiểu lầm.

Người đàn ông lúng túng tránh ánh mắt nghi hoặc của cô, quay phắt lại nhìn thẳng về phía trước.

“Không phải… Ý anh là, em đến nhà anh làm gì? Bây giờ còn sớm, chúng ta có thể đi chơi bên ngoài, ăn… ăn gì đó.”

Tống Kỳ Sâm lắp bắp giải thích.

“À, lần trước say rượu ngủ ở nhà anh một đêm, em để quên ít đồ ở nhà anh. Món đồ đó rất quan trọng với em, em muốn lấy lại nó trước đã.”

Khương Miện tỏ vẻ phiền não.

Tống Kỳ Sâm: “???”

“Đồ vật? Lần trước sau khi em ngủ, ga giường các thứ đều do anh tự dọn, anh không thấy món đồ nào cả? Nó lớn cỡ nào?”

“Hơi nhỏ, có lẽ rơi vào khe giường rồi.”

Khương Miện nhíu mày.

“Vậy sao? Vậy chúng ta mau về tìm đi. Dạo gần đây nhà anh không có ai đến, nếu đồ bị rơi ở nhà anh thì chắc chắn sẽ tìm được, em đừng lo quá.”

Tống Kỳ Sâm mở lời an ủi.

“Ừm.”

Khương Miện gật đầu.

Tống Kỳ Sâm lập tức lái xe với tốc độ nhanh nhất về đến nhà ở Yên Kinh.

Khi đến nơi đã là 6 giờ 45 phút chiều.

Hoàng hôn đã thu lại tia nắng cuối cùng, màn đêm buông xuống, trời đã tối.

Vừa bấm vân tay mở cửa, Tống Kỳ Sâm vừa hỏi Khương Miện đang đi bên cạnh.

“Món đồ đó trông như thế nào, em miêu tả xem. Anh cùng em tìm có lẽ sẽ nhanh hơn…”

“Món đồ đó à…”

Khương Miện kéo dài giọng.

Thấy Tống Kỳ Sâm đi vào, vì rèm cửa đều kéo kín mít nên trong nhà tối om, anh đưa tay định bật đèn bên cạnh cửa.

Khương Miện dứt khoát nắm lấy tay anh, “bộp” một cái, ấn cả người anh vào cánh cửa, không ngừng tiến gần.

Tống Kỳ Sâm: “…”

“Em làm gì vậy?”

Đầu Tống Kỳ Sâm hơi choáng váng.

Dưới ánh sáng mờ tối trong nhà, Khương Miện cười đến cong cả mắt, kiễng chân hôn lên môi Tống Kỳ Sâm: “Ăn…anh.”

Lời vừa nói ra, đồng tử của người đàn ông co rút lại, bàn tay không bị Khương Miện ấn giữ bỗng nhiên bấu vào khe tường.

“Em… em có biết mình đang nói gì không?”

Mở miệng ra, Tống Kỳ Sâm mới biết giọng mình khàn đến mức nào.

“Biết chứ, cùng anh thảo luận về kỳ tích y học!”

Khương Miện đưa tay ôm lấy cổ anh, rồi hôn lên yết hầu anh.

Vừa nhìn thấy những bông hoa kia của Tống Kỳ Sâm, cô đã biết người này chắc chắn đã sắp xếp rất nhiều buổi hẹn hò. Cô không cần hẹn hò, bây giờ cô chỉ muốn… anh.

Cô nhớ anh, nhớ đến phát điên.

Hơn nữa, không phải đã nói trước rồi sao?

Ánh mắt Tống Kỳ Sâm sâu thẳm, tay không kiểm soát được đã ôm Khương Miện vào lòng, cúi đầu ngậm lấy môi Khương Miện.

Càng ngậm càng sâu.

Hơi thở anh lập tức dồn dập.

Tiếp theo anh bế bổng Khương Miện lên.

“Khoan đã, nhớ lời em nói trước đây không?”

Khương Miện đột nhiên lên tiếng.

“Để em ở trên…”

Tống Kỳ Sâm cắn vành tai cô, giọng khàn đặc.

Dưới ánh hoàng hôn mờ ảo, đồ trên bàn rơi xuống đất soàn soạt.

Quần áo lần lượt bị vứt xuống đất.

Trên bàn lúc này vẫn còn nửa ly nước Tống Kỳ Sâm uống dở tối qua, nhưng chẳng mấy chốc, nước đã bắt đầu lay động dữ dội, thậm chí còn tràn ra ngoài…

Bình Luận (0)
Comment