Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 74

Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Nhờ những câu thoại thiếu gia tà ác vừa sành điệu vừa cợt nhả của Khương Miện, show hẹn hò của cô và Tống Kỳ Sâm “Tình yêu văn phòng bí mật – Cô thư ký ngây thơ của thiếu gia tà ác” thành công đứng đầu hot search.

Độ hot cao đến mức ngay cả đạo diễn của “Người yêu ba ngày” cũng nổi tiếng theo, thậm chí còn khiến vô số dân mạng mò đến Weibo của đạo diễn họ Điêu, vui vẻ bắt đầu cười ha hả.

[Hihi, đạo diễn Điêu, đạo diễn Điêu, bây giờ tui không còn thỏa mãn với việc xem ông làm đạo diễn hài nữa, người ta muốn tận mắt xem ông tham gia làm nghệ sĩ hài!]

[Ủng hộ hết mình. Còn nữa, nghe nói thoại của bé Miên đều do ông nghĩ ra? Hay quá đi mất!]

[Hahaha, ngôi sao mới nổi của giới hài kịch không ai khác ngoài đạo diễn Điêu! Đừng có khiêm tốn nhé đạo diễn Điêu!]

Nhưng ai cũng không ngờ, mới cười được chừng hai phút, họ đã thấy tuyên bố giải nghệ của một vị đạo diễn họ Điêu nào đó.

Đúng vậy, đạo diễn Điêu tự nhốt mình trong phòng, sau khi tự kỷ cả ngày lẫn đêm.

Ông ấy đã giác ngộ.

Làm đạo diễn show hẹn hò gì đó nước quá sâu, ông ấy không đủ khả năng!

Nào ngờ, các dân mạng thấy ông ấy người từng ôm mộng trở thành đạo diễn giành giải Oscar tự nhận không đủ khả năng nên chuẩn bị giải nghệ thì càng cười dữ dội hơn.

[Cùng là đĩa đệm cột sống, sao đạo diễn Điêu lại nổi bật như vậy? Hahaha, sớm muộn gì tui cũng cười chết ở Weibo của ông này.]

[Không được cười, đều không được cười, nghiêm túc chút, người ta đang giải nghệ đấy!]

[Đúng đúng, đạo diễn Điêu, chúng tôi không nghe họ đâu. Chúng ta không giải nghệ, chúng ta phải ở lại trong giới, cười chết những dân mạng nói móc nói kháy đó!]

Nhìn thấy những bình luận “ấm lòng” này.

Đạo diễn Điêu: “…”

Thật hận!

Giải nghệ, không thể thương lượng, nhất định phải giải nghệ hu hu hu!

Vì trên mạng ầm ĩ quá mức, lại liên quan đến Tống Kỳ Sâm, nên ngay cả Tống Huy cũng có nghe thấy những chuyện này.

Thậm chí còn học cách xem lại trực tiếp.

Nhìn trong kênh trực tiếp, những lời ghen tuông của Tống Kỳ Sâm, cộng thêm những thoại kỳ quặc sến súa của Khương Miện.

Cuối cùng Tống Huy không nhịn được bật cười thành tiếng.

Có lẽ vì động tác cười quá lớn, ngay sau đó người đàn ông không nhịn được ho lên.

Càng ho càng dữ dội, càng ho càng xé lòng.

Ngồi bên cạnh ông là quản gia nhà họ Tống với mái tóc hoa râm, thấy vậy vội vàng rót một ly nước mật ong đưa đến bên môi ông.

Uống nước xong, cơn ho của Tống Huy cuối cùng cũng dịu đi không ít.

Sau đó cũng không để ý gì khác, dứt khoát giơ điện thoại đến bên cạnh lão quản gia: “Xem A Sâm này, nó đến nhà họ Tống đã mấy năm rồi, tôi chưa từng thấy được mặt này của nó…”

Nói đến đây, nụ cười nơi khóe miệng Tống Huy nhạt đi, sau đó hơi chán nản hạ điện thoại xuống.

“Những năm này, cuối cùng là tôi đã đối xử tệ với A Sâm…”

“Ông chủ.”

Lão quản gia vừa định mở miệng an ủi.

Tống Huy đã khoát tay, cả người từ từ tựa vào lưng ghế.

Sai thì là sai rồi, bao nhiêu lý do đều nghe như đang ngụy biện.

Hiện giờ, A Sâm đối với ông tôn kính có thừa, thân thiết không đủ, Hi Quang hoàn toàn đi sai đường, cũng coi như là quả báo của ông, không thể trách người khác.

Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt Tống Huy xa xăm.

Khoảng nửa tiếng sau, chiếc Lincoln đen kéo dài chạy êm ái suốt quãng đường, lặng lẽ dừng lại dưới hàng cây ngân hạnh bên đường.

Đến rồi.

Tống Huy lần này giấu tất cả mọi người trong nhà, chỉ đưa theo lão quản gia ra ngoài, không phải vì gì khác, chính là đến bệnh viện tư nhân kiểm tra lại sức khỏe.

Ba tiếng đồng hồ sau.

Tống Huy từ miệng bác sĩ riêng biết được tin mình còn khoảng hai đến ba năm tuổi thọ.

Nhưng phải tránh suy nghĩ quá nhiều.

Vừa nghe xong tin này, lão quản gia tóc bạc lảo đảo một cái, thế nào cũng không muốn chấp nhận tin này.

Ngược lại Tống Huy lại như đã có dự đoán từ trước, vẻ mặt không có thay đổi gì lớn.

Dù sao lúc trước nằm viện ông đã được thông báo tuổi thọ chỉ còn khoảng năm đến tám năm, bây giờ chẳng qua chỉ là ít đi thôi.

Không có gì không thể chấp nhận.

Sinh lão bệnh tử đều là bình thường.

Lão quản gia còn được ông an ủi một hồi.

Lau nước mắt, đi theo sau Tống Huy ra ngoài, nhìn gương mặt bình tĩnh lạnh nhạt của ông chủ nhà mình.

Chỉ cảm thấy có người sao cả đời có thể khổ như vậy?

Tuổi trẻ mất cha mất mẹ, sau đó mất vợ, ngay cả con cũng bị thất lạc. Sau này khó khăn lắm mới tìm được A Sâm về, ông chủ lại… lại…

“Ông chủ…”

Lão quản gia nghẹn ngào gọi Tống Huy một tiếng.

Tống Huy quay đầu nhìn ông ấy.

“Tin này có cần nói với Hi Quang và A Sâm không, còn cả cô Doãn…”

Lão quản gia cẩn thận hỏi.

Nghe vậy, Tống Huy nhíu mày.

“Không cần.”

A Sâm thì không nói làm gì.

Những năm này ông sở dĩ chịu đựng Doãn Tình và Tống Hi Quang, chẳng qua chỉ vì thân xác người làm cha này mà thôi.

Trên miệng đứa trẻ không nói, nhưng ông biết trong lòng nó mong người cha này sống được thoải mái hài lòng. Vì thế, một chút ấm ức, nhẫn thì nhẫn vậy.

Nhưng ông đã “trói buộc đạo đức” A Sâm quá lâu rồi.

Cho dù nói tin này cho nó, cũng chẳng qua chỉ là để nó thêm phiền não thôi.

Bây giờ nó có cô gái nó thích, đang yêu đương, sống rất vui vẻ.

Ông cần gì phải lấy chuyện này ra để nó phiền lòng chứ.

A Sâm biết rồi, ông cũng đâu có thể sống thêm hai năm.

Nói hay không nói thì có quan hệ gì?

Còn về Hi Quang…

Nghĩ đến con nuôi, người đàn ông thoáng chốc nhíu mày chặt hơn.

Trước đây ông bị cái gọi là tình thân che mắt, bỏ qua không ít thứ.

Bây giờ người tỉnh táo hơn chút, nói với tư cách một người đứng xem.

Hi Quang một chút cũng không giống đứa trẻ do ông và A Tuyết nuôi dạy.

Trời mới biết tại sao nó lại có nhiều tật xấu như vậy. Không, không phải tật xấu, tính cách của nó thậm chí còn có chút khiếm khuyết.

Trước đây ông không tin gì về di truyền gen các thứ.

Bây giờ nghĩ lại, đôi khi gen khắc trong xương cốt không cách nào thay đổi thông qua giáo dục.

Hi Quang được ông và A Tuyết nhận nuôi khi khoảng bốn tuổi.

Cha nó từng là tài xế của nhà họ Tống.

Chỉ là làm ở nhà họ Tống được hai năm đã bị sa thải, nguyên nhân là miệng không kín, tay chân còn có chút không sạch sẽ.

Nhưng ai có thể ngờ mới sa thải không bao lâu, nhà tài xế đã xảy ra một vụ hỏa hoạn lớn, một nhà ba người ngoài Tống Hi Quang ra thì tất cả đều chết cháy trong đám cháy.

Chỉ còn lại một mình Tống Hi Quang 4 tuổi, vì không ngủ trưa ở nhà mà trốn ra ngoài chơi nên thoát nạn.

Khi đó vợ ông vừa mới mang thai A Sâm, sau khi đã sảy thai hai đứa trẻ, đến độ tuổi 36 mới mang thai được A Sâm.

Không biết có phải do đang mang thai hay không mà tâm tính người phụ nữ trở nên mềm yếu vô cùng.

Sau khi vô tình nghe được tin như vậy, bèn nài nỉ ông nhận nuôi Hi Quang.

Giờ đây đã trôi qua hơn 20 năm rồi.

Hi Quang cũng từ một thằng nhóc chảy nước mũi ngày nào giờ đã lớn đến ngần này.

Giờ nghĩ kỹ lại, Hi Quang dường như từ nhỏ đã rất giỏi những mánh khóe nhỏ nhặt mà người khác có thể nhìn thấu ngay.

Qua bao nhiêu năm như vậy, vẫn không có chút tiến bộ nào.

Như thể hồi nhỏ thế nào, lớn lên vẫn y như vậy.

Điều này khiến cho cảm giác khó chịu trong lòng Tống Huy những năm gần đây càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Vì vậy ông tạm thời không muốn cho Tống Hi Quang biết tin mình không còn sống được bao lâu nữa.

Còn về Doãn Tình…

Nói cho bà ta biết cũng gần như nói cho Tống Hi Quang biết vậy.

Ông vẫn không có ý định nói ra.

Nghe Tống Huy nói vậy, lão quản gia thực sự ngạc nhiên.

Nhưng thấy đối phương rõ ràng đã quyết tâm như vậy, ông ấy cũng không tiện can thiệp.

“Vậy một lát nữa chúng ta đi đâu đây ông chủ, về biệt thự nhà họ Tống sao?”

“Tạm thời không về, đi nghĩa trang đi.”

Tống Huy khẽ thở dài.

Đứng trước mộ của vợ, nhìn khuôn mặt trẻ trung dịu dàng thanh tao của vợ trong tấm ảnh đen trắng.

Tống Huy vô thức sờ lên khuôn mặt già nua đã có nếp nhăn của mình.

Ông đã già rồi…

Hai ba năm nữa xuống dưới đó, thậm chí ông không biết vợ có còn nhận ra mình không.

Người đàn ông không nhịn được cười lên.

Sau đó ngồi xuống trước bia mộ của vợ, bắt đầu lẩm bẩm nói khẽ.

Trước đây khi vợ qua đời, bảo ông nhớ chăm sóc em gái bà ấy là Doãn Tình, ông đã chăm sóc.

Chỉ là bây giờ ông lại có hơi không muốn chăm sóc nữa…

Thực ra hoàn cảnh nhà họ Doãn rất phức tạp, cha Doãn phong lưu trăng hoa, bên ngoài không biết đã sinh bao nhiêu con cái, mẹ của Doãn Tuyết có thể nói là bị ông ta làm cho tức chết.

Nhà họ Doãn cũng gần như bị ông ta phá sạch.

Dù sau này người đó cũng nhận được báo ứng, nhưng đã để lại vết thương không thể phai mờ cho Doãn Tuyết và mẹ cô ấy.

Sở dĩ bảo ông chăm sóc Doãn Tình cũng là vì mẹ của Doãn Tình khi xưa đã từng cứu mạng mẹ của Doãn Tuyết một lần khi bà định tự tử.

Doãn Tuyết từ nhỏ đã biết nhớ ơn.

Biết em gái Doãn Tình thực sự không có đầu óc gì, nếu không có ai trông nom, e rằng chỉ có thể nghèo khổ cả đời.

Vì vậy mới mở lời như vậy trước khi qua đời.

“A Sâm nó có bạn gái rồi, cô bé trông xinh đẹp, tính cách hoạt bát, hoàn toàn khác với em, A Sâm ở bên cạnh nó rất vui vẻ…”

Nói xong về Doãn Tình, Tống Huy lại nói đến Tống Kỳ Sâm.

Rồi cứ thế nhìn bia mộ của vợ mà đỏ hoe mắt, người đàn ông cố gắng nhắm mắt lại.

Khi ông quay về xe, khuôn mặt lại trở về vẻ bình thản như thường.

Xe chưa khởi động, ông đã nhận lấy điện thoại từ tay lão quản gia.

Gọi điện cho Tống Kỳ Sâm.

Cũng không có chuyện gì khác, tối mai là sinh nhật 70 tuổi của ông cụ nhà họ Diêu.

Thấy con trai như đã chọn cô gái họ Khương kia, ông nghĩ tối mai có thời gian sẽ bảo A Sâm dẫn con bé ấy đến dự tiệc sinh nhật nhà họ Diêu.

Để con bé lộ diện một chút.

Không thể cứ làm ầm ĩ như vậy mãi mà không cho cô bé một danh phận chính thức, thế thì còn ra cái gì nữa?

Đùa giỡn sao?

“Ring ring ring!”

Trong phòng ngủ yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên quấy rầy.

Vì rèm cửa kéo kín nên trong phòng tối mờ.

Tiếng chuông quấy rầy khiến chiếc giường vốn im lặng bỗng phát ra tiếng sột soạt của vải vóc cọ xát.

Một lúc sau, từ trong chiếc chăn mỏng màu xanh đen mới thò ra một cánh tay trắng ngần đến mức khiến người ta mơ tưởng viễn vông.

Mò mẫm trên tủ đầu giường một hồi, cuối cùng mới sờ được chiếc điện thoại đang rung không ngừng, ngón cái tự nhiên vuốt mở.

Tiếp theo cánh tay đưa điện thoại đến bên tai người đàn ông bên cạnh.

“Alo…”

Tống Kỳ Sâm mở miệng với giọng khàn khàn.

Tống Huy: “?”

Ờm… đã gần 11 giờ sáng rồi phải không?

Mặt trời đã chiếu đến mông rồi mà A Sâm vẫn còn ngủ?

Nó đâu phải là người lười biếng như vậy?

Tối qua đi ăn trộm à???

“Alo?”

Lần này giọng Tống Kỳ Sâm nghe có vẻ không còn mệt mỏi như vậy nữa, nhưng vẫn khàn khàn.

“Ai vậy?”

Vì Tống Kỳ Sâm cứ alo mãi không thôi, chủ nhân của cánh tay trắng ngần Khương Miện liền mở đôi mắt ngái ngủ, cũng khàn giọng hỏi.

Tống Huy: “!!!”

Tối qua con trai ông nào đi ăn trộm, rõ ràng là đã làm chuyện lưu manh cả đêm!!!

Không thì giọng của hai đứa sao có thể khàn đến mức quỷ quái thế này?

Có lẽ là nghe thấy Khương Miện hỏi, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, Tống Kỳ Sâm mắt vẫn không mở, mò mẫm cúi đầu hôn lên trán cô gái một cái: “Không vội, để anh xem một chút…”

Tống Kỳ Sâm cố gắng mở đôi mắt dính nhớp, nhìn chữ “Cha” hiển thị trên màn hình.

Ồ, là cha anh.

Khoan đã…

Tống Kỳ Sâm lập tức tỉnh táo hoàn toàn, sau đó đột ngột ngồi thẳng dậy.

Khó tin nhìn về phía điện thoại của mình.

Là cha anh!!!!!!

Tim đập loạn, tay run rẩy, Tống Kỳ Sâm liền cúp luôn cuộc gọi này.

Mặt lập tức đỏ bừng.

Vậy…

Vừa rồi cha anh đã nghe thấy giọng của anh và Khương Miên???

Còn là loại giọng khàn khàn chết người sau khi làm chuyện đó???

Ngón chân của Tống Kỳ Sâm bắt đầu cuộn vào ga giường.

Đều… đều tại Khương Miên…

Tối qua vừa về đã nói muốn thử đôi tất đen mới mua gì đó, sau đó mới không thể kiềm chế được nữa.

Lộn xộn cả đêm, gần sáng hai người mới ngủ.

Nếu không… nếu không giọng anh đã không thành ra thế này.

Xong rồi xong rồi.

Mất mặt đến tận nhà bà ngoại luôn rồi.

Tống Kỳ Sâm tuyệt vọng nhìn chằm chằm đôi tất đen bị xé rách dưới đất, ánh mắt khẽ động.

Nói thật là…

Cảm giác vẫn rất tuyệt!

Tống Kỳ Sâm: “/////”

Chỉ tiếc là anh vừa mới đỏ mặt chưa được bao lâu, bên kia Tống Huy đã lập tức gọi điện lại.

Nhìn chiếc điện thoại đang rung trong tay mình và cái tên hiển thị trên đó, Tống Kỳ Sâm suýt nữa đã run tay ném bay điện thoại đi mất.

Nhưng tiếng chuông điện thoại cứ reo dai dẳng không ngừng, dưới sự bất đắc dĩ, Tống Kỳ Sâm chỉ có thể lén lút xuống giường, vào phòng tắm, cắn răng, hít sâu một hơi rồi nghe điện thoại của Tống Huy.

“Cha…”

Giọng Tống Kỳ Sâm hơi lắp bắp.

Đầu dây bên kia, Tống Huy vừa hoàn hồn từ cú sốc “lợn nhà mình cũng biết đào củ cải trắng”, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng mang theo vị vui sướng không kìm nén được.

Trước đây khi biết mình chỉ còn sống được hai ba năm nữa, ông vẫn còn quá tiếc nuối. Thời gian ngắn ngủi như vậy, cô gái tên Khương Miên kia lại còn nhỏ tuổi, e rằng trước khi nhắm mắt sẽ không thể thấy A Sâm kết hôn sinh con, không thể bế được cháu trai hay cháu gái.

Bây giờ…

Ông có thể bế được mười đứa!!!

Mặt mày Tống Huy rạng rỡ.

Nghe ý tứ trong lời nói của cha mình như thể trong bụng Khương Miên đã có con nhỏ rồi, mặt mo Tống Kỳ Sâm lại đỏ lên lần nữa.

“Cha, cha nói bậy gì vậy?”

Trừ… trừ lần đầu tiên bọn họ hơi xúc động ra, những lần sau, anh… anh đều đã làm biện pháp phòng tránh.

Chuyện con cái gì đó.

Bây giờ anh hoàn toàn chưa nghĩ đến vấn đề này.

Hơn nữa anh còn hơi sợ Khương Miên mang thai.

Chỉ vì sau lần đầu tiên làm chuyện đó xong, vì lo lắng nên anh đã lên mạng tìm hiểu, tuy bây giờ công nghệ sinh nở rất phát triển, gì mà sinh dưới nước rồi sinh không đau gì đó.

Nhưng phụ nữ vẫn có nguy cơ bị tắc ối.

Điều đáng sợ nhất là đến khi cổ tử cung mở được ba ngón tay mới có thể gây tê.

Thật không biết đau đớn đến nhường nào!

Anh không muốn Khương Miên phải đau.

Sau khi sinh còn cả đống vấn đề nữa.

Bây giờ anh vô cùng khâm phục những người phụ nữ sẵn sàng sinh con. Chỉ cảm thấy họ thật sự yêu chồng quá, mới chịu sinh con cho họ.

Anh không cần Khương Miên phải liều mạng vì mình như vậy.

Anh chỉ muốn cô cả đời vui vẻ, hạnh phúc là được.

Có con hay không, anh thấy không có cũng chẳng sao.

“Sao lại nói bậy được? Các con… các con đã như thế rồi, chẳng lẽ con định không chịu trách nhiệm sao?”

Tống Huy sốt ruột.

“Con bé cha mẹ mất sớm, nếu con phụ người ta…”

“Không thể nào!”

Tống Kỳ Sâm dứt khoát.

“Con vĩnh viễn không thể phụ cô ấy!”

Anh hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi mình sẽ xảy ra chuyện đó với những người phụ nữ khác không phải là Khương Miên.

Cảm giác chỉ cần nghĩ đến thôi đã muốn nôn.

“Ai da, cha đừng lo lắng những chuyện này. Kết hôn gì đó, con đều nghe theo ý cô ấy.”

Con đều nghe theo ý cô ấy.

Tống Huy: “…”

Đây còn là đứa con trai cỗ máy kiếm tiền, băng sơn di động của ông mấy năm trước sao?

Người đàn ông không kìm được nhớ lại bốn chữ “chồng yêu ngọt ngào” mà mình đã thấy trên bình luận trước đó.

Lúc đó Tống Huy còn thấy buồn cười, làm sao có thể dùng từ này để miêu tả con trai ông được chứ?

Thế giới của người trẻ ông thật sự càng ngày càng không hiểu nổi.

Bây giờ nhìn lại —

Từ này đúng là chuẩn không cần chỉnh!

Nếu nói trước đây ông còn lo lắng con trai mình có thể không chịu trách nhiệm, chỉ chơi đùa với cô bé thôi.

Bây giờ ông không kìm được bắt đầu lo lắng, cô bé họ Khương có khi nào không chịu trách nhiệm, chỉ đùa giỡn với con trai mình không???

Dù sao trong kênh phát sóng trực tiếp, cô bé nói những lời trêu chọc ấy quả thật là quá thuần thục!

Máy móc dặn dò xong việc tối mai bảo con trai dẫn Khương Miện đi dự tiệc sinh nhật nhà họ Diêu.

Vừa cúp điện thoại, Tống Huy đã rơi vào nỗi lo âu sâu sắc về việc “có khi nào con lợn nhà mình mới là củ cải trắng bị đào”.

Phải làm sao đây?

Tống Huy lại mở kênh phát sóng trực tiếp.

Thấy thằng con ngốc nhà mình một bộ dáng rễ tình đâm sâu, khó lòng kiềm chế thì càng lo lắng.

Hai đứa sớm phát sinh quan hệ như vậy, nếu sau này tiểu Khương chơi chán rồi, muốn chia tay, thằng con ngốc chẳng phải sẽ lên sân thượng nhảy lầu sao???

Làm sao đây? Làm sao đây?

“Ông chủ làm sao vậy?”

Lúc Tống Huy gọi điện thoại, lão quản gia đã tránh xuống xe. Vừa thấy ông chủ nhà mình một bộ dáng như lửa cháy đến nơi, cũng có chút gấp gáp thì vội vàng mở miệng hỏi.

“Haizz, còn không phải là A Sâm…”

“A Sâm làm sao?”

Lão quản gia không hiểu.

“A Sâm nó quá… quá không biết giữ mình rồi, haizz!”

Lão quản gia: “?”

“Con trai con đứa sao không thể nhịn thêm chút nữa. Bây giờ thì hay rồi, cứ…” Cứ gấp gáp dâng mình cho người ta như vậy, sau này bị vứt bỏ thì còn không khóc sao!

Lão quản gia: “??”

“Phải rồi lão Triệu, nghe nói hồi trẻ ông cũng là một tay phong lưu, đặc biệt giỏi trong việc có bạn gái. Qua hai ngày chờ A Sâm về, ông có thể dạy nó vài chiêu không, xem có thể giúp nó giữ chặt trái tim cô gái không!”

Lão quản gia: “???”

“Ông đừng cứ nhìn tôi như vậy mãi, ông biết đấy, tôi hồi trẻ chưa từng yêu đương, chỉ yêu một người rồi kết hôn luôn, không có tích lũy kinh nghiệm gì, không thể cho A Sâm lời khuyên nào cả.”

Tống Huy nghiêm túc nói.

Lão quản gia: “????”

Cùng lúc đó, Tống Kỳ Sâm không hề biết cha mình đã lo lắng đến mức này. Anh vừa ra khỏi phòng tắm, ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt của Khương Miện đang nhăn mặt ngồi trên giường.

“Em đói rồi!”

Cô nhăn mặt càng dữ hơn.

“Anh đi nấu cơm cho em ngay, trong nhà còn không ít… Thôi, em đợi anh một chút, những thức ăn đó đều không tươi nữa, anh đi siêu thị mua về cho em một ít đồ tươi nhé?”

Tống Kỳ Sâm gấp đến nỗi mặc quần vào ngay.

Nghe vậy, Khương Miện liền giơ ngón tay ra ngoắt ngoắt về phía anh.

Tống Kỳ Sâm vội vàng cúi người xuống.

Tiếp theo bị Khương Miện ôm lấy cổ, cô gái khẽ cắn lên cằm anh.

“Tống Kỳ Sâm…”

“Ừm?”

“Anh chính là Tống Kỳ Sâm tốt nhất trên đời này!”

“Vậy em cũng là Khương Miên tốt nhất trên thế giới này…”

Tống Kỳ Sâm lập tức đáp lại.

Khương Miện vui vẻ.

Nhưng cô không muốn ăn ở nhà, muốn ra ngoài ăn cơ. Vừa hay thời gian còn sớm, dù sao sau khi kết thúc vòng khảo hạch thứ năm, cô có một ngày nghỉ.

Cô có thể cùng Tống Kỳ Sâm ăn xong bên ngoài, còn có thể tiện thể xem phim, hẹn hò gì đó.

“Đều tại cái tên đạo diễn khó tính kia!”

Khoác tay Tống Kỳ Sâm, đeo khẩu trang đi trên đường, Khương Miện vẫn còn bất bình.

Tống Kỳ Sâm: “?”

“Ai ya, nếu ông ta không cứ khăng khăng muốn tạo nhân vật gì đó, giới hạn những lời thoại kia, hôm qua chúng ta đã có thể hẹn hò tốt đẹp rồi. Đều tại ông ta phá hỏng hứng thú!”

Tống Kỳ Sâm: “??”

“Nói thật, em thấy chương trình hẹn hò quay hôm qua chẳng có ý nghĩa gì cả. Dù sao em cũng không thể nhập vai vào được, cứ cảm thấy diễn rất giả.”

Tống Kỳ Sâm: “???”

Có người mở mắt nói dối rồi này!

Còn không thể nhập vai vào được, còn bị phá hỏng hứng thú!

Anh thấy cô gần như đã đắm chìm trong đó không thể tự thoát ra được thì có.

Hơn nữa trừ câu thoại đầu tiên ra, sau đó đạo diễn có cơ hội xen vào sao?

Chẳng phải đều là cô ứng biến sao?

Anh thấy đó chính là Khương Miên thật sự, không hề giả tạo chút nào.

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt Tống Kỳ Sâm vì muốn Khương Miện vui vẻ, hoàn toàn không cần lương tâm mà gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, không sai!”

“Đúng không? Thực ra em thấy thiếu gia tà ác gì đó hoàn toàn không phải phong cách của em, em thấy em còn khá thuần khiết kiểu vợ hiền dịu dàng!”

Dưới sự phụ họa của Tống Kỳ Sâm, Khương Miện bắt đầu mù quáng.

Tống Kỳ Sâm: “… Cái đó, cái đó, anh thấy em có thể đối với bản thân mình…”

Khương Miện đột nhiên quay đầu, trợn tròn mắt.

“Thuần khiết kiểu vợ hiền dịu dàng không sai rồi, từ này chính là để dành riêng cho em!”

Tống Kỳ Sâm giơ ngón cái lên, ánh mắt kiên định.

“Giọng điệu của anh nghe có vẻ qua loa quá. Không được, em thấy em nên chứng minh bản thân một chút, bà… người ta cũng có thể rất dịu dàng rất thuần khiết mà!”

Trong từ điển của Khương Miện không có chữ “thua”.

Tống Kỳ Sâm: “…” Vừa rồi định nói “bà đây” đúng không?

“Cướp, có cướp aaa!”

Đúng lúc này, một tiếng kêu the thé đột nhiên từ xa vọng lại.

Khương Miện và Tống Kỳ Sâm cùng quay đầu thì thấy một gã tóc vàng cầm túi xách hàng hiệu, phía sau theo một người phụ nữ không ngừng hét, đang thở hổn hển chạy về phía họ.

Thấy vậy, Khương Miện gần như theo phản xạ chạy đến giữa đường.

Khi chỉ còn cách Khương Miện hai ba mét, thanh niên tóc vàng đã nhìn thấy cô.

“Đồ đàn bà thối tha, tao khuyên mày đừng có nhiều chuyện! Nếu không nắm đấm to như cái nồi đất này của tao…”

Vung nắm đấm lên, thanh niên tóc vàng còn chưa nói hết câu, dấu giày size 35 của Khương Miện đã in lên khuôn mặt xấu xí size 42 của hắn.

Người đàn ông lập tức ngã thẳng xuống đất, máu mũi phun ra.

Khương Miện hai ba bước đã đến trước mặt hắn, một tay túm lấy cổ áo, khóe miệng cong lên: “Cmm vừa rồi mày nói cái gì? Tai bà đây không tốt lắm nghe có hơi không rõ!”

“Mặt như bị trời đánh còn dám ra ngoài mất mặt. Đem cho lợn phối giống, lợn còn chê chứ ở đó dám lải nhải với bà đây, mẹ mày có tin không…”

Mới nói đến đây, Khương Miện đột nhiên liếc thấy Tống Kỳ Sâm đã quen thuộc đứng không xa phía sau, trong lòng lập tức cả kinh.

Không được, thiết lập cô vợ nhỏ hiền dịu thuần khiết của mình!

Xong rồi, xong rồi.

Những lời mắng chửi đã đến bên miệng, nhưng Khương Miện bỗng buông tay ra, hai tay đan vào nhau đặt trước hông, một chân vẽ vòng tròn trên mặt đất, lộ ra vẻ ngượng ngùng như một nàng dâu nhỏ.

Tống Kỳ Sâm: “…”

“… Anh có tin không, người ta dùng nắm đấm nhỏ đấm vào ngực anh đấy, đồ xấu xa!”

Tống Kỳ Sâm: “…”

Ngay sau đó, anh thấy Khương Miện vẫn giữ tư thế hai chân chụm vào trong (dáng điệu nhõng nhẽo), ngượng ngùng bước đến bên cạnh mình, khuôn mặt nhỏ phồng lên: “Sâm Sâm à, người này thô lỗ quá đi, làm người ta sợ muốn chết luôn!”

Tống Kỳ Sâm: “…”

“Tim người ta bây giờ vẫn còn đập thình thịch nè, anh sờ thử đi… Không được, khôngđược, Tiểu Miên Miên muốn được hôn hôn, ôm ôm, bế lên cao cao cơ được không?”

Tống Kỳ Sâm: “…”

Đủ… đủ rồi!

Xin đừng show nữa!

Da đầu anh đã tê rần rồi, Tiểu Miên Miên à.

Dù có kể cho anh biết thì cũng chỉ khiến anh thêm phiền lòng mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment