Edit: Cá Mặn (Nặm)
—–
Trong quán bar ồn ào, ánh đèn lờ mờ huyền ảo.
Tống Hi Quang bị vây quanh bởi mấy gã công tử bột không đứng đắn, vẻ mặt đầy bực bội và khó chịu.
Ngửa cổ uống cạn ly whisky, Tống Hi Quang bóp chặt chiếc ly trong tay.
Tin tức nhận được chiều nay —
Lão già lại để Tống Kỳ Sâm dẫn theo con nhỏ Khương Miên không ra gì đó đi dự tiệc nhà họ Diêu tối mai.
Từ đầu đến cuối, thậm chí còn không thèm thông báo cho anh ta một tiếng.
Như thể việc anh ta Tống Hi Quang có đi dự tiệc thọ nhà họ Diêu hay không cũng chẳng có gì quan trọng vậy.
Thế này là sao?
Đây rõ ràng là lột mất thể diện của anh ta Tống Hi Quang, ném xuống đất rồi còn hung hăng giẫm đạp thêm.
Trước đó, lão già ngầm đồng ý để Tống Kỳ Sâm đuổi anh ta ra khỏi tập đoàn Tống thị, giới quý tộc Yên Kinh đã xem anh ta như trò cười một lần rồi.
Lần này e là còn…
Trong mắt Tống Hi Quang dâng lên nỗi oán độc nồng nặc.
Suốt hơn hai mươi năm rồi.
Ngay cả nuôi một con chó, giờ nó cũng sẽ vẫy đuôi với anh ta.
Nhưng Tống Huy thì sao?
Còn không bằng một con chó.
Tim lão già, e là còn cứng hơn cả đá cứng nhất trên đời này.
Tống Hi Quang lại ngửa cổ uống thêm một ngụm rượu mạnh.
Tròng mắt bắt đầu đỏ ngầu tơ máu.
Anh ta biết…
So với Tống Kỳ Sâm, anh ta chỉ khác ở chỗ không phải con đẻ của Tống Huy, vậy mới khiến đối phương đối xử phân biệt như thế.
Nhưng đây có phải là điều anh ta muốn đâu?
Anh ta còn khao khát hơn bất kỳ ai trên đời này được làm con đẻ của Tống Huy, chứ không phải con trai của một tên tài xế nghèo hèn vô dụng.
Tay cầm ly rượu vì dùng sức quá mạnh mà mu bàn tay nổi gân xanh.
Được, rất tốt.
Cha con nhà họ Tống…
Các người bất nhân thì tôi bất nghĩa.
Trước đó anh ta chỉ định dùng cậu mợ của Khương Miên để cảnh cáo nhẹ cô ta, gây phiền phức cho Tống Kỳ Sâm.
Giờ xem ra, anh ta vẫn còn quá nhân từ thiện lương.
Cơ hội tự dâng đến tận cửa thế này làm sao anh ta có thể không nắm bắt cho tốt chứ?
Nghĩ kỹ lại, với mối tình đang ồn ào bừng cháy của Khương Miên và Tống Kỳ Sâm như hiện tại, nếu cô ta bị người ta bắt gặp… trên giường với người khác trong dịp nghiêm túc như tiệc sinh nhật 70 tuổi của ông cụ nhà họ Diêu…
Đặc biệt là kẻ kia lại không phải Tống Kỳ Sâm.
Đó sẽ là một cảnh tượng thú vị biết bao!
Khóe miệng Tống Hi Quang khẽ nhếch lên, dường như đã thấy sung sướng với viễn cảnh mình vừa nghĩ ra.
Giờ vấn đề là…
Người tham dự tiệc nhà họ Diêu đều là những kẻ giàu có quyền quý, người khác không thể nào chịu đánh liều đắc tội với Tống Kỳ Sâm, muốn có chuyện với người phụ nữ như Khương Miên.
Nhưng nếu anh ta đi tìm một người đàn ông khác đưa vào tiệc thọ nhà họ Diêu, sau khi sự việc bại lộ, với sự nhạy bén của cha con nhà họ Tống thì rất có thể sẽ liên tưởng đến anh ta. Lúc đó e rằng cuộc sống của anh ta sẽ càng khó khăn hơn, muốn chiếm đoạt cả tập đoàn Tống thị càng khó khăn hơn.
Vì vậy việc chọn người đàn ông này là vô cùng quan trọng.
Vừa nghĩ đến đây, từ ghế sofa bên cạnh bỗng vang lên tiếng ồn ào hỗn loạn.
“… Còn chối à, vừa nãy có phải cậu cố tình liếc mắt đưa tình với bạn gái tôi không, có phải cố tình làm đổ rượu lên người tôi không? Chị A Hà, mấy anh chàng đẹp trai làm việc ở chốn ăn chơi thế này có mấy người tốt đâu? Biết đâu còn mang bệnh… chị phải cẩn thận đừng bị bộ dạng giả vờ thanh cao của hắn lừa!”
Một giọng nam điệu đà vang lên.
“Tôi không có…”
Một giọng nam khác cố nén bi phẫn.
“Còn bảo không có, vừa nãy khi rót rượu cho chị A Hà chẳng phải cậu cố tình nắm tay chị ấy sao, không thì tay các người sao dính vào nhau được? Rõ ràng cậu cố tình quyến rũ!”
Giọng nam ban đầu bỗng cao giọng lên.
Nghe có vẻ giống như hai anh chàng đẹp trai tranh giành một nữ phú bà.
Tiếng tranh cãi bên đó thậm chí làm kinh động đến đám công tử đang chơi xúc xắc. Mấy kẻ nhiều chuyện không do dự vứt luôn xúc xắc trong tay, chạy sang bên kia xem náo nhiệt.
Tống Hi Quang vốn chẳng hứng thú gì với những chuyện này, mông cũng chẳng thèm nhúc nhích, chỉ tiếp tục suy tính trong lòng.
Ai ngờ giây sau, bên cạnh lại vang lên tiếng hò hét ầm ĩ: “Uống, uống, uống!”.
Tống Hi Quang lúc này mới ngẩng đầu lên một cách chán nản, giây sau liền thoáng thấy một góc nghiêng có vẻ hơi quen chạy nhanh qua trước mặt anh ta.
Chàng trai mặc đồng phục phục vụ quán bar, chỉ chạy được vài bước đã đưa tay che miệng, rồi không ngoái đầu lại chạy thẳng về phía nhà vệ sinh.
“Hê hê hê, anh Hi Quang, vừa nãy anh không biết bên cạnh náo nhiệt thế nào đâu!”
Một trong những công tử vừa xem xong trò vui, cười hì hì ngồi xuống bên cạnh Tống Hi Quang.
“Một bà béo vừa có tiền vừa háo sắc, bên cạnh đã có mấy anh chàng đẹp trai rồi vậy mà vẫn thích cậu bồi bàn bán rượu. Nói thật, cậu bồi bàn đó trông cũng khá điển trai, không trách được bà béo thích, còn thừa cơ sờ tay người ta, kết quả bị anh chàng đẹp trai của mình bắt được. Anh chàng đẹp trai không dám giận chủ, bèn trút giận lên cậu bồi bàn. Sau mới…”
“Cậu bồi bàn đó bị ép uống ba ly cocktail, giờ chắc chạy vào nhà vệ sinh nôn rồi!”
Gương mặt công tử kia đầy vẻ phấn khích của kẻ xem kịch vui.
Nghe người này mô tả, Tống Hi Quang nhướn mày, trong lòng vẫn cảm thấy gương mặt nghiêng vừa nãy trông có vẻ quen.
Vì thế vô thức hỏi một câu: “Các cậu biết cậu bồi bàn đó tên gì không?”
“Tên gì ư?”
Một trong những công tử vừa định cầm xúc xắc lên, mặt liền lộ vẻ mơ hồ, rồi dùng khuỷu tay huých bạn bên cạnh: “Đúng rồi, vừa nãy cậu bồi bàn đó tên gì nhỉ? Tôi nhớ bà béo kia còn khen tên cậu ta hay. Hình như họ Hứa, Hứa gì đó tôi quên mất rồi…”
Một công tử khác bên cạnh nghe vậy, đầu cũng không ngẩng lên, đáp một cái tên.
“Hứa Tinh Minh.”
Cái tên nghe quen tai như vậy khiến Tống Hi Quang nhíu mày, lập tức móc điện thoại ra tìm kiếm thông tin về Khương Miên mà anh ta đã thu thập được.
Cuối cùng thành công tìm thấy ba chữ Hứa Tinh Minh trong tài liệu này.
Con trai của Hứa Trọng Sơn thương gia giàu có ở Thanh Xuyên – Hứa Tinh Minh.
Hiện tại, nhà họ Hứa phá sản, Hứa Trọng Sơn nhảy lầu tự vẫn, đứa con cưng của trời này cũng phải vào chốn ăn chơi mưu sinh, thậm chí còn bị một anh chàng đẹp trai ép rượu.
Phải nói là thế sự vô thường!
Chỉ có điều những thứ này đều không quan trọng nhất, quan trọng nhất là vị này —
Là người mà cô Khương Miên thầm thương trộm nhớ thời trung học.
Vừa thiếu tiền vừa có liên quan đến Khương Miên.
Trên đời này còn ai thích hợp để tính toán Khương Miên hơn Hứa Tinh Minh này không?
Không có.
Tống Hi Quang phấn chấn đứng dậy, mặc kệ tiếng gọi của đám công tử phía sau, đi thẳng về phía nhà vệ sinh.
Cùng lúc đó trong nhà vệ sinh, Hứa Tinh Minh đã nôn sạch hết rượu trong dạ dày, nhìn bản thân trong gương không ra người không ra ma, suy sụp dựa vào bức tường bên cạnh.
Hứa Tinh Minh, sao cậu lại sa sút thành ra thế này?
Nhưng suy sụp chưa được một phút, anh đã đứng thẳng người dậy.
Thực tế tàn khốc khiến anh ngay cả thời gian đau khổ khó chịu cũng không xứng đáng có được. Anh thiếu tiền, nên tuyệt đối không thể mất công việc lương cao này.
Chàng trai cúi người trước bồn rửa, tay run rẩy giội nước lên mặt, cuối cùng cũng làm cho bộ não đã có phần say tỉnh táo lại, Hứa Tinh Minh xoay người định bước ra ngoài.
Vừa mới kéo cửa nhà vệ sinh ra, ngẩng đầu lên, Hứa Tinh Minh đã chạm mặt với Tống Hi Quang đang đứng ngoài cửa cười ôn hòa.
Thấy vậy, Hứa Tinh Minh nhíu mày, định đi vòng qua người đàn ông để tiếp tục bước đi.
“Hứa Tinh Minh đúng không?”
Tống Hi Quang đúng lúc gọi như vậy.
Nghe vậy, Hứa Tinh Minh khẽ dừng bước, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.
“Tôi có một cuộc làm ăn muốn thương lượng với cậu. Khi thành công, tôi có thể đưa cậu một tấm séc bảy con số, cậu đang rất cần tiền phải không?”
Hứa Tinh Minh lập tức dừng bước.
“Hắt xì!”
Ra khỏi rạp chiếu phim, Khương Miện không nhịn được hắt hơi một cái.
Thấy vậy, Tống Kỳ Sâm vội vàng cởi áo khoác trên người xuống, khoác lên người cô gái.
“Sao vậy? Có phải tối qua điều hòa để thấp quá bị cảm rồi không?”
Khương Miện bèn xua xua tay: “Không phải, chắc chắn là có tiểu nhân đang tính toán sau lưng bà… người ta đây mà!”
Khương Miện kịp thời phanh lại, rồi ngay lập tức nhìn Tống Kỳ Sâm với vẻ mặt trong sáng.
Tống Kỳ Sâm: “…”
Hay là vẫn làm chính mình đi.
Cái gì mà cô vợ nhỏ hiền dịu thuần khiết.
Dưa ép không ngọt đâu!
Nhưng ngày hôm sau, Tống Kỳ Sâm đã không còn tâm trí quan tâm dưa ngọt hay không ngọt nữa.
Hôm nay là ngày tiệc thọ nhà họ Diêu.
Tuy nói tiệc thọ đến 7 giờ tối mới bắt đầu.
Nhưng lễ phục, kiểu tóc và trang sức các thứ cần phải chuẩn bị trước.
Dù sao hôm nay cũng coi như là lần đầu tiên Khương Miên với tư cách là bạn gái cùng anh dự loại tiệc chính thức này.
Nghe nói những tiểu thư danh giá kia, mỗi khi đến những bữa tiệc như thế này đều sẽ ăn diện lộng lẫy, cố gắng lấn át cả đám.
Anh không muốn Khương Miên bị người khác lấn át. Dù bạn gái anh mặc bao tải cũng đẹp, nhưng quần áo và trang sức cũng rất quan trọng.
Vì thế, anh cố ý đến ngân hàng một chuyến, mở két sắt của mẹ anh lấy ra một bộ trang sức ngọc bích cất trong đáy rương, hớn hở định đem tặng cho Khương Miên.
Tống Huy vừa nhận được tin về bộ trang sức bị lấy đi: “…”
Còn bảo không hướng về bên ngoài?
Đến cưới còn chưa cưới, đã hận không thể móc hết của cải ra dỗ dành cô gái nhà người ta. Sau này cưới rồi thì còn ra sao nữa!
Thằng A Sâm này gần như giống hệt cô con gái nhà lão Hoàng hai năm trước yêu phải thằng đào mỏ, đâm đầu vào tường vì tình yêu.
Rõ ràng sinh con trai mà giờ đột nhiên phải lo lắng như con gái là sao?
Nghĩ đến đây, Tống Huy cúi đầu like một bài viết trên tài khoản công khai WeChat.
“Ba câu nói khiến phụ nữ si mê đắm đuối!”
Dù sao lão quản gia không hợp tác, ông lại không có kinh nghiệm, giờ ông chỉ đành tự lực cánh sinh, học tập cho tốt, học xong rồi chuyển dạy lại cho A Sâm.
Để nó nắm chắc trái tim tiểu Khương!
Đúng rồi, chính là vậy.
Tống Huy đeo kính vào, trực tiếp khởi động chế độ học tập nghiêm túc.
Lão quản gia bưng hồng trà vào cửa: “…”
6:50 tối.
Xe của Tống Kỳ Sâm đúng giờ dừng lại trước cổng biệt thự nhà họ Diêu.
Người đàn ông xuống xe trước, sau đó lập tức đi vòng sang vị trí ghế phụ, mở cửa xe, đón Khương Miện mặc chiếc váy dạ hội màu xanh đậm như bầu trời đầy sao, cổ tay, cổ, tai đều đeo trang sức ngọc bích xuống xe.
Váy dạ hội là Tống Kỳ Sâm mới mua.
Trước đây khi làm việc kiếm tiền, cảm thấy tốn chút thời gian vào việc may quần áo, chạm khắc ngọc, những chuyện vặt vãnh không quan trọng này còn thấy chẳng có gì to tát. Dù sao rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi.
Nhưng sau khi ở bên cô, anh chỉ thấy từng phút từng giây đều quý giá.
Anh thà tốn thêm chút thời gian ngồi cùng Khương Miên xem phim hoặc trò chuyện, cũng không muốn lãng phí thời gian vào việc may quần áo.
Bên này, hai người vừa xuống xe đã lập tức có người của nhà họ Diêu lên trước dẫn đường cho họ.
Đi theo sau người dẫn đường, Tống Kỳ Sâm vừa đi vừa không yên tâm dặn dò.
“Nghe nói bữa tiệc tối nay quy củ rất nặng, khách nam và khách nữ phải vào riêng. Lúc đó bên anh có thể sẽ có vài bác cần chào hỏi, chào hỏi xong anh sẽ lập tức qua tìm em. Tiệc chưa bắt đầu, chắc cũng sẽ có bánh ngọt và hoa quả để ăn, vào cửa rồi, nếu em chán thì tự tìm cái gì đó ăn lót dạ trước…”
Nói đến đây, giọng Tống Kỳ Sâm khẽ dừng: “Sau đó không được đánh nhau, dù sao đây cũng là tiệc thọ. Nhưng nếu có người bắt nạt em, cũng không cần nhịn, có thể đánh lại. Có chuyện gì, anh đều có thể che chở cho em biết không?”
Ánh mắt Tống Kỳ Sâm nghiêm túc.
Thấy anh như vậy, Khương Miện không nhịn được bật cười đưa tay véo má Tống Kỳ Sâm.
“Đừng lo lắng quá được không? Anh quên rồi sao?”
Tống Kỳ Sâm: “?”
“Người ta có hình tượng là cô vợ nhỏ thuần khiết gợi cảm mà. Những chuyện thô lỗ như đánh nhau, một chút cũng không biết nha!”
Khương Miện nói nhỏ.
Tống Kỳ Sâm: “…”
Chúng ta quên bảy chữ đó đi được không.
Anh sắp bị chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn vì cô vợ nhỏ thuần khiết gợi cảm rồi.
Mà không nói còn đỡ, cứ nói thế này, anh càng lo đó được không?
Cô vợ nhỏ thuần khiết gợi cảm của anh à!!
Trong lòng Tống Kỳ Sâm thầm niệm như vậy.
Nhưng dù lo lắng đến mấy, Tống Kỳ Sâm cũng chỉ đành đưa mắt nhìn Khương Miện vào khu vực cho khách nữ.
Gần như vừa xách váy bầu trời sao bước lên thảm len trắng tinh, đeo trang sức quý báu, dáng vẻ xinh đẹp của Khương Miện đã lập tức thu hút sự chú ý của đám tiểu thư danh giá đang tụ tập nói chuyện.
Một đám con gái lập tức ngừng nói chuyện, một người trong số đó liền liếc mắt về phía Khương Miện.
Người khác khẽ gật đầu.
“Trông cũng chẳng ra gì, rất nhà quê, xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng chỉ xinh đẹp thì có tác dụng gì. Không thể không nói, sếp Tống vẫn hơi nông cạn.”
“Đúng vậy, nghe nói cô ta còn tham gia show tuyển chọn định chen chân vào giới giải trí. Phơi mặt phơi mày, thật không đẳng cấp.”
“Này này này, các cậu nhìn cái vòng cổ trên cổ cô ta kìa. Trời ơi, sáng quá! Sếp Tống cũng phóng khoáng quá nhỉ!”
“Phóng khoáng gì chứ? Chỉ cho mượn đeo thôi, đừng có nghĩ là thật sự tặng cho cô ta, đừng có mơ!”
“Đúng vậy, nghe nói cô Khương này nghèo lắm, còn không bằng cô bé lọ lem cô Trần lúc trước Diêu Tề yêu. Lúc đó tôi nhớ rất rõ, chúng ta chỉ nói vài câu trước mặt cô Trần đó thôi mà người ta đã khóc rồi! Những con chim sẻ muốn bay lên cành làm phượng hoàng này, trái tim đúng là làm bằng thủy tinh…”
Nói đến đây, mấy vị tiểu thư đột nhiên có linh tính nhìn nhau.
Sau đó khóe miệng đều khẽ nhếch lên, từng người một cầm ly rượu sâm panh đi thẳng về phía Khương Miện.
Vừa thấy nhóm tiểu thư kiêu kỳ này có động tĩnh, những cô gái khác có xuất thân không bằng họ lập tức hướng về phía Khương Miện những ánh nhìn đầy thương cảm nhất.
Quả thật cái hội chị em này, trong giới thượng lưu Yên Kinh có ai mà không biết chứ.
Nghe nói họ ghét cay ghét đắng những cô gái lọ lem nhất.
Vốn dĩ không cùng một đẳng cấp mà cứ cố chen vào, lại còn cố tình làm ra vẻ kiểu cách, gọi bạn trai ra mặt giúp mình.
Không dạy cho họ biết thế nào là đẳng cấp thì còn dạy ai nữa!
Và cô Khương Miên này cũng nằm trong phạm vi cần được dạy dỗ của họ.
Hôm nay sẽ cho cô ta thấy thế nào mới là tiểu thư khuê các thực thụ!
Các cô gái đều hếch cằm, tiến đến bên cạnh Khương Miện, nhưng chẳng có ý định chào hỏi gì cả.
Thấy Khương Miện đã gắp đầy một đĩa thức ăn, cả nhóm vừa nhấp sâm panh vừa che miệng cười khúc khích.
“Thật đấy à, đến dự tiệc sang trọng thế này, không lẽ thật sự có người chỉ nghĩ đến ăn thôi sao, mùi nghèo nồng nặc luôn!”
Một người trong số họ đưa tay phe phẩy trước mũi.
“Đúng vậy đó, chắc bình thường chẳng có cơ hội ăn những món này nên mới tranh thủ chứ gì, khó coi quá!”
“Ăn uống cũng thô lỗ nữa, nhìn mà chói cả mắt!”
Mấy người họ bắt đầu tấn công từ chữ “nghèo”.
Phải biết rằng càng là những cô gái nghèo càng sợ người ta nói mình nghèo, lòng tự trọng cao ngất trời.
Nếu không ăn thua với chiêu này, họ còn có cả một loạt đòn tổ hợp như trượt tuyết, golf, piano các thứ.
Không tin là cô ta không khóc.
Ánh mắt đắc ý lướt qua trong mắt mấy cô tiểu thư.
Quả nhiên, họ vừa nói xong câu đó, cô gái đang đứng quay lưng về phía họ lập tức xoay người lại.
Chắc sẽ tức giận chứ, nhất định sẽ tức giận chứ?
Mau chửi bọn tôi đi!
Nào là sâu mọt của xã hội, chỉ biết dựa hơi bố mẹ, đồ phế vật không làm mà đòi có ăn, cứ chửi hết ra đây đi!
Họ cam đoan sẽ phản bác lại từng câu một, rồi sau đó sẽ khiến cô ta tức đến phát khóc.
Vẻ đắc ý trong mắt mấy người họ càng thêm rõ rệt.
Rồi họ nhìn Khương Miện chậm rãi bước về phía họ, đi thẳng đến trước mặt họ, ngẩng đầu, giơ tay, vẫy vẫy trước mặt họ.
“Cô làm gì vậy!”
Cô gái bị cô vẫy tay trước mặt nhíu chặt mày.
“À!”
Khương Miện đang bưng đĩa tỏ vẻ bừng ngộ: “Thì ra cô không bị mù hả? Nhìn được à?”
“Cô mới là đồ mù, cô gái này sao tố chất kém thế? Sao vừa mở miệng đã chửi người?”
Cô gái tức giận.
“Đã không phải người mù, tại sao thấy tôi đi qua mà không tránh đường? Làm tôi cứ tưởng cô là người tàn tật, trong lòng đã tha thứ cho cô rồi.”
Khương Miện nghiêm túc nói.
Các cô tiểu thư: “…”
“Ha ha, tôi không tránh thì cô không biết đi vòng sao?”
“Cũng đúng, cô không có lễ phép, tôi không thể giống cô không có lễ phép được.”
Khương Miện nghiêm túc trả lời, định đi vòng qua.
“Nói ai không có lễ phép hả!”
Cô gái càng thêm tức giận.
“Cô có lễ phép sao không nhường đường cho tôi?”
“Tôi không nhường!”
“Vậy cô không có lễ phép!”
Các cô tiểu thư: “…”
“Thôi được rồi, để cô ta đi qua đi.”
Một cô gái mặc váy dạ hội màu bạc vội vàng kéo chị em đang giận sôi của mình lại, dù sao đối phương cũng đã hoàn toàn bị Khương Miên này dắt mũi rồi.
Tranh cãi về chuyện có lễ phép hay không có lễ phép này có ý nghĩa gì chứ?
Chi bằng để họ thử đả kích đẳng cấp!
Nhận được ánh mắt ra hiệu của cô gái váy bạc, cô gái đang tức điên này mới phản ứng lại, cả người lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh như ban đầu, nhường đường cho Khương Miện.
Vừa nhường đường cho Khương Miện xong, mấy cô tiểu thư liền trao đổi ánh mắt, lập tức bắt đầu chiến thuật đả kích đẳng cấp của họ.
“À này, nghe nói cô vừa mua một chiếc du thuyền mới, chiếc cũ kia mới dùng được bao lâu? Hơn 6 triệu nói xài là xài luôn, tôi nhớ cô hoàn toàn không thích đi biển mà!”
“Đúng vậy, phiền thật, nghe nói mấy hôm trước bức “Thiếu nữ bên bờ nước” bị cô mua mất phải không? Tôi nghe nói hình như đã trả giá đến 10 triệu phải không?”
Nhưng nhóm họ mới chỉ bắt đầu đả kích đẳng cấp, Khương Miện đã bưng đĩa bước về phía trước.
Các cô tiểu thư: “…”
Gì đấy, bọn tôi còn chưa đả kích xong mà, cô định đi đâu?
Trước đây những cô gái lọ lem đó, đứa nào chẳng mặt tái nhợt, siết chặt tay, nhưng vẫn phải đứng tại chỗ như tự ngược đãi bản thân mà nghe.
Cô dựa vào cái gì mà không theo kịch bản chứ?
Vì vậy, đám tiểu thư này để tiếp tục hoàn thành sự nghiệp đả kích đẳng cấp, chỉ có thể cầm sâm panh đi theo sau Khương Miện mà tiếp tục đả kích.
“Này, nghe nói…”
Một người trong số họ vừa mới bắt đầu mở lời, Khương Miện đã tăng tốc độ bước chân, buộc nhóm người này cũng phải tăng tốc theo.
Khương Miện càng lúc càng nhanh, họ cũng càng lúc càng nhanh.
Vừa đi vừa phải nói chuyện.
Trong số đó có một tiểu thư thể chất hơi yếu, có lẽ là do giày cao gót quá cao, cũng có thể là do chạy quá nhanh, thoáng cái bị trẹo chân, lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết.
Mấy tiểu thư còn lại đang thở hổn hển thấy vậy định quay đầu xem tình hình của cô ấy.
Ai ngờ vị tiểu thư kia có tính hiếu thắng bị kích thích dứt khoát vung tay lên, vẻ mặt bi tráng: “Các chị em, đừng lo cho tôi, cứ đuổi theo cô ta trước!”
“Bảo trọng!”
Thấy vậy, mấy cô tiểu thư còn lại ném lại câu nói này rồi lập tức đuổi theo Khương Miện, thở không ra hơi mà vẫn khoe khoang về đồ trang sức, túi xách, du thuyền, xe sang của họ.
Có đả kích đẳng cấp được cô ta hay không thì họ không biết, họ chỉ biết người sắp mệt chết rồi.
“Em không được nữa, chạy không nổi nữa…”
Dọc đường có nhiều tiểu thư vì mệt mỏi mà chọn từ bỏ.
Chỉ có tiểu thư váy bạc từng đạt giải nhì chạy một nghìn mét nữ ở đại học là theo đuổi đến cuối cùng.
Nhìn thấy một bức tường cao chắn ngang, không còn đường đi nữa, vị tiểu thư này vừa thở hổn hển, vừa lộ ra nụ cười dữ tợn.
“Ha ha, cô không biết đâu? Mấy ngày trước sinh nhật tôi, bố tôi vừa mới mua cho tôi một vương miện kim cương tốn đến 20 triệu đấy. Chính là cái trên đầu này này, cô… cô không có đúng không…”
Những lời khoe khoang phía sau còn chưa kịp nói ra, người này đã trơ mắt nhìn Khương Miện nhảy tại chỗ, chân như có lò xo vậy, một hơi nhảy lên đỉnh tường.
Các cô tiểu thư: “…”
Còn chưa kịp đợi Khương Miện nhảy xuống khỏi tường, phía sau đột nhiên vang lên tiếng khóc nức nở.
Khương Miện: “…”
Quay đầu lại, chỉ thấy cô gái phía sau thậm chí cũng chẳng để ý đến váy dạ hội đang mặc trên người nữa, ngồi phịch xuống đất, bắt đầu khóc sướt mướt không ngừng.
Khương Miện: “…”
Hết chơi nổi rồi à?
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể nhảy từ trên tường xuống trước mặt cô ấy.
“Cô khóc cái gì?”
Khương Miện ngồi xổm xuống.
“Cô không được đi…”
Cô gái vừa khóc vừa hét.
“Được rồi được rồi, tôi không đi.”
Khương Miện thở dài.
Cô gái lập tức nín khóc và mỉm cười, đưa tay chỉ về phía vương miện trên đầu.
“Vương miện kim cương trên đầu tôi… trên đầu tôi này, bố tôi tốn 20 triệu đấu giá từ Anh về đó…”
Khương Miện: “Oa, giàu thật!”
“Chiếc vòng ngọc loại băng chủng tôi đang đeo này vốn là một bộ, được chế tác từ viên đá thô 2 triệu đó!”
Khương Miện: “Ghê vậy sao?”
“Hehe còn nữa còn nữa, hôm kia anh tôi mới mua cho tôi một chiếc Maserati. Hôm nay tôi lái nó đến đây đó, lần sau tôi lái nó chở cô đi dạo nhé!”
Khương Miện: “Thật không vậy?”
“Thật mà thật mà, tôi không bao giờ nói dối lừa người đâu!”
Cô gái mặt còn đẫm nước mắt, vội vàng cam đoan.
“Vậy thì được…”
“Cô đừng không tin tôi. Tôi coi cô như chị em, cô không tin khiến tôi đau lòng lắm!”
Lúc này, đám tiểu thư vừa run chân dìu dắt nhau đi đến bên bức tường: “???”
Không ngờ tới người này mắt to mày rậm thế này lại là một kẻ phản bội!
Phì!