Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 76

Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Gió đêm nhẹ thổi, trăng sáng sao thưa.

Sau khi chào tạm biệt mấy cô tiểu thư “trò chuyện rất vui vẻ” kia, đi được mấy mét, tiếng trách mắng vẫn theo gió truyền đến tai cô.

“Hoàng Bối Bối, cô là sao vậy? Tôi bảo cô đi đuổi kẻ thù cơ mà, sao cô còn có thể hứa hẹn với kẻ thù chứ? Kiếp trước cô là chó Husky à? Bán đứng đồng đội trơn tru vậy?”

“Đúng đó, còn đòi lái xe đưa loại người đó đi dạo nữa. Hoàng Bối Bối cô đúng là đồ nhu nhược, tôi khinh cô!”

“Làm mất hết mặt mũi của hội tiểu thư Yên Kinh chúng ta rồi, chúng tôi khinh bỉ cô!”

Mấy giọng nữ như chim sẻ con, líu ríu rùm beng.

Khương Miện: “…”

Không được cười, nhất định không được cười!

Không thì đám ngây thơ ngốc nghếch này chắc chắn sẽ thẹn quá thành giận

“Em… em cũng không muốn bị câu đâu, nhưng mà chị ấy xinh đẹp quá, còn cười với em nữa!”

Hoàng Bối Bối bị mắng liền lí nhí.

Các cô tiểu thư còn lại: “…”

“Cô ngốc à! Đó là kẻ thù, kẻ thù! Phải nói mấy lần nữa!”

“Đúng là đồ ngốc ngực to không có não!”

Người còn lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Ai ngờ khoảnh khắc tiếp theo, giọng Hoàng Bối Bối đầy vui sướng lập tức vang lên: “Ngực to ạ? Thật sự to rồi ạ? Xem ra phương pháp massage ngực cổ truyền mà viện thẩm mỹ Isabella giới thiệu thật sự có tác dụng này, hơn ba trăm ngàn của tôi không phí công rồi, hê hê hê!”

Các cô tiểu thư còn lại: “…”

Hoàn toàn vô phương cứu chữa rồi, đồ khờ này!

“… Phụt.”

Cuối cùng Khương Miện không nhịn được nữa, vừa rẽ qua một góc đã cười đến nỗi nước mắt đọng trong khóe mắt.

Gió ở góc rẽ mạnh, trực tiếp thổi rối tung mái tóc cô. Làn tóc mai che khuất mắt cô lại.

Khương Miện tiện tay vuốt mái tóc xoăn ra sau tai, cười ngẩng đầu lên.

Khương Miện đối diện với Hứa Tinh Minh đứng cách ba mét, lập tức biến sắc như thay mặt nạ kịch hát Tứ Xuyên.

Từ nụ cười rạng rỡ như hoa đến vẻ mặt như mất mẹ ruột, cô thậm chí còn chưa dùng đến nửa giây.

Nhưng khác với tâm trạng chán nản như bị ma ám của Khương Miện, Hứa Tinh Minh cho đến bây giờ vẫn chưa thể bình tĩnh lại trước vẻ đẹp kinh người trong lòng mình.

Một chiếc váy dài như bầu trời sao, bộ trang sức ngọc bích, mái tóc xoăn dài, khuôn mặt như mộng như ảo, làn da như ngọc như ngà.

Dưới gió đêm hiu hiu, dưới ánh đèn hành lang, cả người Khương Miện như một con bướm vừa phá kén mà ra, lại như vầng trăng sáng từ chân trời rơi xuống trần gian, cả người như tỏa sáng vậy.

Khiến anh hoàn toàn không thể dời mắt.

Thấy Khương Miện mặt lạnh tanh không chút do dự định xoay người bỏ đi.

Hứa Tinh Minh không kìm được gọi với theo một tiếng.

“Miên Miên…”

“Ọe!”

Hứa Tinh Minh: “…”

“Miên Miên, em nhất định phải dùng thái độ tổn thương người như vậy để đối xử với anh sao?”

Phải, anh đúng là thiếu tiền.

Sở dĩ xuất hiện ở đây là vì Tống Hi Quang đã hứa hẹn với anh một khoản thù lao bảy con số, muốn anh đến làm tổn thương Khương Miên.

Trước đây đúng là anh đã mang theo oán hận để nhận lấy phi vụ này.

Nhưng đó là trước đây.

Hiện giờ vừa nhìn thấy cô, anh lại cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập dữ dội.

Dường như cho dù người trước mắt này làm tổn thương anh thế nào, chỉ cần nhìn thấy người này, anh đều có thể bỏ qua tất cả.

Hứa Tinh Minh, mày đúng là đồ ti tiện!

Người đàn ông trong lòng thầm mắng mình một câu.

Nếu có thể, anh cũng không muốn làm tổn thương Khương Miên.

Vì vậy, anh muốn nỗ lực lần cuối cùng, xem Khương Miên có thể nắm bắt cơ hội này không.

“Thái độ tổn thương người?”

Giọng điệu Khương Miện quái gở.

“Tôi thấy anh vẫn đánh giá bản thân quá cao rồi…”

Hứa Tinh Minh: “…”

“Trong lòng tôi, anh vốn không tính là người, vậy làm sao có thể tính là thái độ tổn thương người chứ? Nhiều lắm là thái độ tổn thương giòi bọ thôi.”

Khương Miện nở nụ cười.

Hứa Tinh Minh: “…”

Nhắm mắt lại, cố gắng ép bản thân phải cố sức lờ đi những lời nói cay độc vừa rồi của Khương Miện, Hứa Tinh Minh hít sâu một hơi, nở một nụ cười bao dung độ lượng với Khương Miện.

“Anh thực sự không biết rốt cuộc anh đã làm gì mới khiến em phản cảm như vậy, Khương Miên? Nhưng tình cảm của anh với em là thật, trước đây em đánh anh mắng anh, cũng đùa giỡn anh, những chuyện này anh đều có thể không quan tâm. Thậm chí sau đó em không hiểu chuyện cùng Tống Kỳ Sâm… vướng vào tin đồn, anh cũng có thể không quan tâm.”

“Giữa hai chúng ta vì Lâm Thiến, vì Tống Kỳ Sâm mà đã sinh ra quá nhiều hiểu lầm. Và những hiểu lầm này đáng lẽ có thể tránh được, nếu có thể…”

Nói đến đây, Hứa Tinh Minh lại ngẩng đầu nhìn Khương Miện, ánh mắt say đắm: “Chúng ta có muốn giả vờ như những chuyện trước đây chưa từng xảy ra không? Giả vờ như không có sự tồn tại của Tống Kỳ Sâm và Lâm Thiến, chúng ta bắt đầu lại?”

Người đàn ông lộ vẻ hy vọng.

Khương Miện: “…”

Có tin tôi vặn đứt cái đầu chó của anh không?

Những lời này còn chưa kịp nói ra, ánh mắt Khương Miện chợt đông cứng.

Chỉ vì người đang đứng dưới cây lựu không xa ở phía sau Hứa Tinh Minh, mang vẻ mặt đáng thương kiên cường như đóa hoa trắng nhỏ kia không phải Tống Kỳ Sâm thì còn là ai nữa?

Khương Miện vừa bị Hứa Tinh Minh chọc tức, thậm chí còn không biết anh xuất hiện từ lúc nào.

Đã xuất hiện rồi, sao còn không tiến lên?

Khương Miện buồn cười cong lên khóe miệng, lập tức ngoắc ngoắc ngón tay với Tống Kỳ Sâm.

Thấy vậy, mắt Tống Kỳ Sâm sáng lên, nhanh chóng bước tới.

Anh muốn chính là hiệu quả này.

Trước đó cha đã gửi cho anh một đống đoạn trích từ tiểu thuyết ngôn tình, trên đó nữ chính đều như thế này, thấy nam chính đứng cùng nữ phụ độc ác thì chẳng bao giờ to tiếng cãi vã, ngay cả buồn bã cũng âm thầm không một tiếng động. Ngược lại chính điều này lại có thể dẫn đến sự yêu thích và thương tiếc của nam chính.

Thấy chưa, Khương Miện vừa phát hiện anh, đã lập tức gọi anh qua.

Hiệu quả tuyệt vời.

Tống Kỳ Sâm có hơi phấn khích.

Cha thật tốt!

Ở nhà xa xôi, đang xem tiểu thuyết ngôn tình đến choáng váng đầu óc, Tống Huy không nhịn được hắt hơi một cái.

Lão quản gia bên cạnh lập tức mang đến một chiếc áo khoác.

Thấy ông chủ nhà mình lấy tinh thần nghiên cứu học thuật để nghiên cứu tiểu thuyết ngôn tình, lão quản gia: “…”

Cùng lúc đó, Hứa Tinh Minh đang đứng quay lưng về phía cây lựu, vừa thấy Khương Miện cười rạng rỡ ngoắc ngoắc tay với mình.

Cả người như bị bánh ngọt đập trúng đầu, lộ ra vẻ không biết phải làm sao.

Khương… Khương Miện cười như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn bắt đầu lại với anh?

Vì quá phấn khích, chân Hứa Tinh Minh đều tê dại.

Tất cả những điều trước mắt này có thật không?

Tại sao cảm thấy như đang nằm mơ vậy?

Khóe miệng Hứa Tinh Minh cong lên, vừa định bước chân về phía Khương Miện, giây tiếp theo bên cạnh đã lướt qua một bóng đen.

Đến khi Hứa Tinh Minh phản ứng lại thì tay Khương Miện đã bị Tống Kỳ Sâm không biết từ đâu chui ra nắm chặt trong tay.

Hứa Tinh Minh: “…”

“Sâm Sâm, cuối cùng anh cũng đến rồi, vừa nãy em suýt nữa bị cứt bôi đầy người!”

Khương Miện nghiêm túc nói.

Hứa Tinh Minh: “…”

“Xin lỗi xin lỗi, là anh đến muộn, lần sau không bao giờ như vậy nữa nhé?”

Tống Kỳ Sâm vội vàng đáp.

“Ừm ừm, còn nữa, vừa rồi chính là người này này còn muốn em bắt đầu lại với anh ta đó? Anh biết mà, em là người vợ nhỏ ngoan ngoãn, em nghe lời anh, có nên bắt đầu lại với anh ta không?”

Hứa Tinh Minh: “…”

“Không được!”

Tống Kỳ Sâm không chút do dự từ chối.

Nói đến đây, Tống Kỳ Sâm quay đầu nhìn Hứa Tinh Minh đứng phía sau.

Ánh mắt quét qua người đối phương như đang chọn thịt lợn ở chợ,

“Anh ta không đẹp trai bằng anh, nhà còn phá sản nên không giàu bằng anh. Anh còn biết nấu ăn, may vá, dọn dẹp vệ sinh, làm xà phòng thủ công, trang điểm, chạm khắc và nhiều kỹ năng nhỏ khác nữa.”

Hứa Tinh Minh: “?”

“Hơn nữa anh ta còn có bạn gái cũ, chưa biết chừng đã không còn trong trắng, chẳng biết gì về nam đức cả.”

Hứa Tinh Minh: “? ?”

Đệt mợ nam đức!

“Quan trọng nhất là nhìn tướng mạo anh ta chắc chắn không bằng anh… Không lâu bằng kỳ tích y học của anh…”

Tống Kỳ Sâm đỏ mặt tía tai.

Hứa Tinh Minh: “? ? ?”

Kỳ tích y học là cái quái gì vậy?

Khương Miện: “… Phụt.”

Không nhịn được, Khương Miện đã bật cười thành tiếng.

Trong chớp mắt, mặt Tống Kỳ Sâm càng đỏ hơn.

Ngay sau đó, Khương Miện đã vòng tay ôm lấy cổ anh, gật đầu mạnh mẽ: “Đúng đúng đúng, Sâm Sâm mới là người hiếm có một trong nghìn người, không ai sánh bằng anh được!”

Tống Kỳ Sâm nở nụ cười.

“Được rồi, chúng ta mau đến sân sau đi. Nghe nói ở đó có tổ chức một buổi khiêu vũ nhỏ, toàn người trẻ, khá là náo nhiệt, em muốn đi xem không?”

“Được.”

Khương Miện gật đầu.

Hai người nắm tay nhau đi về phía bên hông biệt thự.

Cùng lúc đó, như thể bị nắm miệng và ép nhét đầy cơm chó, Hứa Tinh Minh đầy uất ức nhìn bóng lưng hai người rời đi, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng.

“Khương Miên!”

“Đàn ông đều như thế, khi chưa có được thì tất nhiên ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng một khi có được rồi, em nghĩ anh ta còn quan tâm, dỗ dành em như vậy sao? Cho dù anh ta có đồng ý cưới em, em có dám đảm bảo anh ta sẽ không ngoại tình, không có ý đồ khác không?”

“Đàn ông có tiền không có đứa nào tốt cả! Ngày xưa cha tôi cũng vậy, rõ ràng là mẹ tôi đã cùng ông ấy đồng cam cộng khổ, nhưng kết quả thế nào? Có tiền rồi, bên cạnh ông ấy chẳng bao giờ thiếu phụ nữ, thậm chí bồ nhí còn dám lên mặt khi đến nhà.”

“Mẹ tôi còn rơi vào tình cảnh như thế, em nghĩ em sẽ có kết cục tốt đẹp sao? Quan trọng là sau này nếu anh ta ngoại tình, một người xuất thân nghèo khó như em, còn không có vốn liếng gì để đối đầu với anh ta, em thật sự muốn sống những ngày như vậy sao?”

Hứa Tinh Minh nói với giọng châm biếm.

Khương Miện quay đầu nhìn Tống Kỳ Sâm bên cạnh.

Tống Kỳ Sâm: “! ! !”

“Anh ta nói bậy, anh sẽ không bao giờ như thế!”

Tống Kỳ Sâm lập tức cam đoan.

“Những lời như thế chỉ là nói suông…”

Lời ly gián của Hứa Tinh Minh chưa nói hết.

Bên kia, Tống Kỳ Sâm đã nắm lấy tay Khương Miện, nghiêm túc bắt đầu hứa hẹn: “Miên Miên tin anh, anh sẽ không như anh ta nói đâu. Loại người như thế là vì bản thân họ là giòi bọ, ngửi gì cũng thấy mùi phân.”

Hứa Tinh Minh: “…”

“Anh có thể viết giấy cam kết cho em. Thật đấy, sau này nếu anh dám ngoại tình, em cứ… cứ việc thiến anh đi, để anh làm thái giám cả đời, anh hứa sẽ không báo cảnh sát!”

Tống Kỳ Sâm nói chắc như đinh đóng cột.

Hứa Tinh Minh: “… …”

Chơi lớn vậy sao?

Chỉ là yêu đương thôi mà, cái giá phải trả có cần cao đến thế không?

Hứa Tinh Minh phát điên.

Và ngay khi anh ta câm nín, hoàn toàn không tìm được từ ngữ nào để diễn tả cảm giác như bị chó cắn của mình.

Hai người nọ đã vui vẻ nắm tay nhau đi vào trong nhà.

Chỉ còn lại một mình Hứa Tinh Minh rối bời giữa gió.

Khoảng năm phút sau, người đàn ông mới gỡ rối được mớ suy nghĩ rối ren của mình.

Tên Tống Kỳ Sâm đó rõ ràng chỉ đang nói những lời hoa mỹ, anh đã mắc bẫy.

Lời hứa mà thôi, ai chẳng biết nói.

Trước đây anh còn hứa với Lâm Thiến sẽ yêu cô ấy cả đời, cuối cùng chẳng phải vẫn không làm được…

Hứa Tinh Minh siết chặt nắm đấm.

Trong lòng chỉ cảm thấy người phụ nữ Khương Miên này từ đầu đến chân đều viết đầy ba chữ “không biết điều”.

Đã như vậy, anh sẽ không khách sáo nữa.

Dù có bị Tống Hi Quang tính toán thì cũng là do cô ta tự chuốc lấy!

Đáy mắt Hứa Tinh Minh tràn đầy oán hận.

Chính lúc này, đột nhiên có người vỗ vai Hứa Tinh Minh.

Người đàn ông quay đầu lại, chỉ thấy người đứng sau anh không phải Tống Hi Quang với vẻ mặt nóng nảy thì còn ai nữa!

“Anh đi theo tôi!”

Tống Hi Quang nghiến răng nói.

Ba phút sau, tại một góc tối của biệt thự nhà họ Diêu.

Tống Hi Quang cố gắng hạ thấp giọng: “Trước đó tôi đã dặn anh thế nào? Những dịp như thế này, nếu tôi không thông báo thì anh cứ ở trong góc chết của camera đừng đi lung tung, những lời tôi nói anh coi như gió thoảng bên tai phải không?”

Lời nói của Tống Hi Quang khiến Hứa Tinh Minh bỗng siết chặt nắm đấm.

Dường như từ sau khi cha qua đời, tất cả mọi người xung quanh đều thay đổi.

Ngày xưa, những buổi tiệc như thế này, làm gì có ai dám nói chuyện với anh như vậy!

Trong đôi mắt cụp xuống của Hứa Tinh Minh thoáng qua một tia không cam lòng.

Chỉ cần cho anh nắm được cơ hội, chỉ cần anh có thể đứng dậy một lần nữa…

Anh nhất định sẽ khiến những người này phải trả giá!

“Biết rồi.”

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt Hứa Tinh Minh vẫn cung kính đáp lại như thế.

Thái độ ngoan ngoãn của đối phương khiến Tống Hi Quang thoải mái hơn nhiều, trong lòng cũng có chút đắc ý.

Dù sao Hứa Tinh Minh ngày xưa cũng được coi là đứa con cưng của trời.

Thấy anh cúi đầu ngoan ngoãn như vậy, Tống Hi Quang chỉ cảm thấy lòng kiêu ngạo của mình được thỏa mãn.

Anh ta đưa tay vỗ nhẹ lên vai Hứa Tinh Minh.

“Yên tâm, sau khi việc thành công tôi quyết không bạc đãi anh đâu. Tiếp theo tôi sẽ… anh cần…”

Tống Hi Quang ghé sát tai Hứa Tinh Minh bắt đầu nói về kế hoạch của mình.

Gần như cùng lúc đó, Khương Miện đang đi vào biệt thự cùng Tống Kỳ Sâm lập tức nhướn mày.

Gặp nam chính trong tiểu thuyết là Hứa Tinh Minh trong hoàn cảnh này, làm sao Khương Miện có thể không chú ý chứ?

Thế nên vừa rồi khi một mình sỉ nhục Hứa Tinh Minh, lợi dụng lúc đối phương tâm thần bất ổn, cô thuận tay ném cho anh ta một thiết bị nghe lén tinh thần. Trời ơi, thứ mà trước kia trong ngày tận thế cô tùy tiện rải ra, vừa rồi suýt nữa đã làm cạn kiệt toàn bộ tinh thần lực của cô.

Khiến bây giờ cả người cô đều có cảm giác uể oải, không còn chút sức lực nào.

Nhưng cũng không phải không có thu hoạch, thế này không phải đã nghe được âm mưu của hai tên khốn sao?

Khương Miện mệt mỏi gối đầu lên vai Tống Kỳ Sâm.

“Sao vậy? Mệt rồi à? Hay là tối qua ngủ không ngon? Nếu không được thì tối nay anh ngủ phòng khách bên cạnh. Cứ nghịch ngợm như thế này, anh thấy…”

Tống Kỳ Sâm nhíu mày.

“Anh không thích sao?”

Khương Miện hỏi ngược lại.

“Thí… thích.”

Tống Kỳ Sâm đỏ mặt.

Đồ quỷ! !

Thấy vậy, Khương Miện đưa tay véo một cái vào eo Tống Kỳ Sâm.

Mặt Tống Kỳ Sâm càng đỏ hơn, lập tức đưa tay giữ chặt tay Khương Miện để cô không nghịch ngợm nữa.

Tống Hi Quang và Hứa Tinh Minh lần lượt đi đến sân sau, điều họ thấy chính là cảnh Khương Miện và Tống Kỳ Sâm đang tình tứ như vậy.

Thấy cảnh đó, trong mắt hai người cùng lúc lướt qua một tia chế giễu.

Cứ cười đi, náo nhiệt đi, đây có lẽ là khoảng thời gian ngọt ngào cuối cùng của hai người rồi.

Sau đêm nay, e rằng muốn cười cũng không cười nổi…

Những lời độc địa trong lòng họ còn chưa nói hết, Hứa Tinh Minh đứng cách Tống Hi Quang năm mét đã bị người ta đẩy loạng choạng.

“Tránh đường được không? Anh là sao vậy? Điếc à? Tôi gọi anh mấy lần rồi? Dám giả vờ không nghe thấy phải không?”

Một giọng nói the thé vang lên sau lưng Hứa Tinh Minh.

Hứa Tinh Minh suýt nữa té ngã, tức giận quay đầu lại liền đối mặt với một nhóm tiểu thư danh giá đầy trang sức, kiêu ngạo nghênh ngang.

“Ái chà, còn dám trừng mắt với tôi. Hoàng Bối Bối, đến lúc em thể hiện rồi!”

Người phụ nữ dẫn đầu không chút do dự nói.

Nghe vậy, cô gái xinh đẹp đội vương miện nhỏ đi sau cùng trong đám người lập tức bước lên phía trước, nhe răng “hung dữ” trợn tròn mắt, trừng trừng nhìn chằm chằm vào Hứa Tinh Minh.

Hứa Tinh Minh: “…”

Tống Hi Quang: “…”

Các cô tiểu thư khác: “…”

“Em làm gì vậy?”

Cô gái mặc váy dạ hội đỏ đứng đầu kéo Hoàng Bối Bối lại.

“Chị Tần, anh ta trừng mắt với chị, em trừng lại anh ta!”

Hoàng Bối Bối không chút do dự đáp.

Vừa nói vừa không quên tiếp tục trừng mắt với Hứa Tinh Minh.

Hứa Tinh Minh: “…”

Tống Hi Quang: “…”

Những cô tiểu thư khác: “…” Cả đời chúng tôi chưa từng mất mặt như vậy!

“Hoàng Bối Bối! Chị bảo em sỉ nhục anh ta, chừng nào bảo em trừng mắt với anh ta? Em trừng mắt với anh ta, anh ta sẽ mất miếng thịt hay sẽ bị em trừng chết hả???”

Các tiểu thư bắt đầu phát điên, trước đây kết nạp con ngốc nhà họ Hoàng này vào hội chị em quả là một sai lầm!!!

Một đám người dưới thao tác kỳ quặc của người chị em tốt đã bắt đầu xấu hổ đến độ chân muốn đào lỗ chui xuống, cuối cùng chỉ vội vàng ném lại câu “đợi đấy” rồi vội vàng bỏ đi.

“Hừ, đợi đấy!”

Hoàng Bối Bối đi cuối cùng vẫn không quên trừng mắt với Hứa Tinh Minh lần nữa.

Hứa Tinh Minh: “…”

Tống Hi Quang: “…”

Có phải là vấn đề của anh ta không?

Tại sao anh ta đi đâu cũng gặp đủ loại người ngu ngốc?

Đây đã không phải là lần đầu tiên rồi!

Tống Hi Quang hơi tự kỷ một chút, nhưng trong lúc tự kỷ vẫn không quên ra hiệu cho Hứa Tinh Minh hãy giảm bớt sự hiện diện của mình.

Chỉ là anh ta vừa mới ra hiệu xong, Hứa Tinh Minh cũng sắp ẩn vào góc.

Giây tiếp theo một tiếng kêu kinh ngạc từ phía Khương Miện và Tống Kỳ Sâm truyền đến.

Những người vây quanh họ không phải nhóm tiểu thư vừa rồi thì còn ai nữa?

“Thật hay giả vậy?”

“Đương nhiên là thật rồi! Tôi có thể lừa các cô sao…” Khương Miện ra vẻ nghiêm túc.

Nhưng cô vừa nói gì, cả Hứa Tinh Minh và Tống Hi Quang đều không nghe thấy.

“Kinh khủng quá, nhưng tôi cũng từng nghe chuyện tương tự, hơn nữa tôi nghe nói nhiều công tử nhà giàu nam nữ đều ăn tất. Trước đây cũng có một công tử theo đuổi một cô gái đã có bạn trai, còn thuyết phục bạn trai cô ấy bán bạn gái đi. Kết quả thế nào? Hóa ra cậu ấm đó vốn nhắm đến người đàn ông kia, sau đó trực tiếp trở tay ngủ với anh ta luôn, cũng coi như ác có ác báo!”

Một trong những tiểu thư cười thỏa mãn.

“Cho nên đấy, đôi khi vẫn nên đừng có ý hại người thì hơn, ai biết được đối phương muốn giở trò với ai?”

Cô gái váy dạ hội đỏ nói thẳng vào trọng tâm.

Tống Hi Quang: “…”

Hứa Tinh Minh: “…”

Anh đừng nghe họ nói bậy, tôi là đàn ông thẳng, thẳng hoàn toàn!

Tống Hi Quang hiểu ý trong mắt Hứa Tinh Minh, suýt nữa đã nhảy dựng lên.

Hứa Tinh Minh: “…” Chẳng biết tại sao trong lòng anh luôn có cảm giác không hay.

Nhìn bóng lưng Hứa Tinh Minh ở đằng xa, Khương Miện khẽ mỉm cười.

“Cười gì vậy?”

Tống Kỳ Sâm cúi đầu nhìn cô.

“Không có gì, kết được bạn tốt mà!”

Khương Miện chỉ vào đám cầu vồng đủ màu trước mặt.

Các cô tiểu thư: “/////”

Thật không ngờ, người này lại biết nói chuyện như vậy.

Cách tốt nhất để gắn kết tình bạn giữa các cô gái chính là chia sẻ chuyện bên lề.

Vì Khương Miện luôn cười híp mắt nhìn họ.

Các tiểu thư danh giá càng có ham muốn chia sẻ mạnh mẽ.

Cũng chính lúc này, họ mới hiểu câu nói của Hoàng Bối Bối —

[Em cũng không muốn bị câu đâu, nhưng mà chị ấy xinh đẹp quá, lại còn cười với em nữa!]

Một đám con gái vì nói chuyện quá sôi nổi, suýt nữa đẩy cả Tống Kỳ Sâm sang một bên.

Vì hôm nay là tiệc thọ nhà họ Diêu, nên chủ đề của mọi người không kiểm soát được đã chuyển sang Diêu Tề.

Gần như cùng lúc đó, sau khi gào thét cả ngày, Diêu Tề trước đó suýt bị đánh gãy chân cuối cùng cũng thuyết phục được cha mẹ thả mình ra khỏi phòng.

Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng vì giọng gào thét của cậu ta nghe giống như đưa đám.

Sợ làm ông già nhà mình đang mừng thọ bảy mươi tức chết tại chỗ, cha mẹ Diêu mới thả đứa con hiếu thảo ra ngoài.

Cố gắng hít thở không khí trong lành bên ngoài, nghe nói ở sân sau có rất nhiều chị em xinh đẹp, Diêu Tề lập tức phấn chấn.

Không ngờ vừa mới đến đây đã nghe thấy tên mình từ miệng một cô gái.

“Hôm nay sao không thấy Diêu Tề? Trước đây nghe nói anh ta cố tình tung tin cha mình chết, muốn tranh giành tài sản với anh trai. Giờ trực tiếp bị nhốt lại, chân cũng bị đánh gãy!”

Diêu Tề: “…”

“Không phải đâu? Tôi nghe được phiên bản khác, tôi nghe nói hình như Diêu Tề cố ý muốn ra tay giết chết cha mình, bị bắt quả tang nên mới bị người nhà họ Diêu giam giữ? Thật là một người đàn ông ác độc!”

Diêu Tề: “…”

“Thật sao? Sao tôi lại nghe nói anh ta vì yêu một cô gái, gia đình không đồng ý, anh ta mới nghĩ đến việc trực tiếp hạ độc giết cả nhà, nói rằng như vậy sẽ không có ai ngăn cản anh ta nữa!”

Diêu Tề: “…”

“Cô gái hả? Không phải là con trai sao? Nghe nói Diêu Tề thực ra từ nhỏ đã giả trai, cô ấy thích con trai!”

Khương Miện kịp thời bổ sung một nhát.

Ai bảo trước đây tin đồn cô và Tống Kỳ Sâm sinh đôi là do Diêu Tề này tung ra, thù này không báo không phải quân tử!

Diêu Tề: “…”

Cái này cậu ta thực sự không nhịn được nữa!

Người đàn ông tức giận đến mức nhảy ra từ sau bức tường.

“Là đứa nghiệt súc nào đang tung…”

Ngẩng đầu đối mặt với Khương Miện, Tống Kỳ Sâm, Diêu Tề: “! ! !”

Bộ đôi hủy diệt!!!

Bàn tay Diêu Tề chỉ chính xác về phía Khương Miện đang mỉm cười đã bắt đầu run rẩy.

Không, không được, cậu ta… cậu ta phải bình tĩnh!

Đúng, nhất định phải bình tĩnh!

“Cô, nói cô đấy! Nhìn gì nhìn! Đúng, nói cô đó!”

Diêu Tề duy trì động tác chỉ trỏ, mặt đầy bất phục đi về phía Khương Miện.

Thấy đối phương đến gần mình, nụ cười của Khương Miện càng lúc càng rộng.

Diêu Tề sắp không kiểm soát được bàn tay run rẩy của mình.

Những tiểu thư khác thấy vậy định đứng ra nói giúp Khương Miện.

Liền thấy Diêu Tề vừa chỉ vừa nói: “Đúng đúng đúng, cậu, chính là cậu, ông đây nói chính là cậu!”

Sau đó, mặt đầy tức giận đi qua bên cạnh Khương Miện.

Phải biết rằng phía trước cậu ta đã không còn ai nữa.

Các cô tiểu thư: “…”

Khương Miện: “…”

Tống Kỳ Sâm: “…”

“Còn trốn nữa, nói chính là cậu, cậu, đúng cậu, đừng trốn nữa, tôi đã nhìn thấy cậu rồi!”

Diêu Tề hùng hổ đi thẳng đến bụi cỏ trước mặt rồi nhảy vọt một cái, người mất tăm mất tích.

Các cô tiểu thư: “…”

Khương Miện: “…”

Tống Kỳ Sâm: “…”

Cái mà gọi là bịt tai trộm chuông chính là cái này đây!

Bình Luận (0)
Comment