Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 82

Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Đêm dần khuya.

Tại thành phố Thanh Xuyên, đường Nghi Lan, quán nướng của anh Lý.

Lúc này đã 10 giờ 30 tối, trong quán vẫn sáng đèn rực rỡ, khách ngồi chật kín vô cùng nhộn nhịp.

Chỉ nhìn là biết việc kinh doanh đang rất phát đạt.

Quán nướng làm ăn tốt, ông chủ cười toe toét, nhưng khổ cho cặp vợ chồng trong bếp sau phải rửa bát không ngừng nghỉ.

Núp trong căn bếp chật hẹp và tối tăm, người phụ nữ mập mạp đã rửa bát liên tục suốt bốn tiếng đồng hồ, lưng mỏi gối đau, mồ hôi nhễ nhại, ngay cả ngụm nước nóng cũng không uống được, đột nhiên cảm xúc vỡ òa, ném mạnh miếng giẻ vào chậu nước.

Bọt xà phòng và nước bắn tung tóe vào mặt người đàn ông ngồi đối diện.

“Tôi không rửa nữa, đã rửa nửa tháng rồi. Ngày nào cũng vậy, ban ngày đi làm, tối về rửa bát, đây có phải cuộc sống của con người không? Khương Hữu Thành, ông đúng là đồ vô dụng hèn nhát! Từ ngày theo ông, bà đây có được sống một ngày thoải mái nào đâu?”

“Đồ khốn kiếp, ông có xứng với tôi không? Nếu biết vậy, ngày xưa tôi đã không nên lấy…”

“Chát!”

Những lời sau đó, bà mợ béo thậm chí còn chưa kịp nói hết.

Bị tạt ướt người, gương mặt già nua của ông cậu Khương lạnh tanh, không nói không rằng giơ tay tát thẳng vào mặt vợ.

“Tôi là đồ vô dụng hèn nhát, vậy bà là cái thứ gì? Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, bao nhiêu năm nay tôi đã nhẫn nhịn quá đủ rồi. Nếu không phải vì cái thằng con phá gia chi tử mà bà nuông chiều thành hư hỏng, liệu nó có vay nhiều tiền như vậy không? Khi tôi ở ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, bà làm gì? Không ở sòng bài đánh mạt chược thì cũng đi tòm tem với đàn ông, bây giờ còn mặt mũi nào trách tôi!”

“Tôi nói cho bà biết Hoàng Quế Phân, sống được thì sống, không sống được thì cút đi. Còn dám cãi nhau với tôi, ông đây đánh chết bà!”

Người đàn ông nắm chặt nắm đấm, trừng mắt dữ tợn, gân cổ nổi cuồn cuộn.

Vốn là người quen thói ức hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh, bà mợ béo thấy chồng mình như vậy sao còn dám nói thêm lời nào, đôi môi dày mấp máy hai cái rồi ngồi phịch xuống ghế gỗ nhỏ, trên mặt còn in hằn vết tay đỏ au.

“Vậy… Hữu Thành, ông nói chúng ta phải làm sao? Cuộc sống này thật sự không thể tiếp tục được nữa, mỗi ngày vất vả như vậy mà tiền lãi cũng không đủ trả. Sau này còn có gì để mong đợi nữa chứ?”

Bà mợ béo vừa vỗ đùi vừa rên rỉ than thở.

Nghe lời vợ nói, ánh mắt cậu Khương cũng buồn bã.

Đúng lúc này, ông chủ bên ngoài đột nhiên gọi họ.

Vì quá đông khách, bị thiếu người, nên gọi một trong hai người ra bưng bát một lúc.

“Tôi đi! Tôi đi!”

Nghe vậy, bà mợ béo lập tức định chạy ra ngoài.

Được ra ngoài duỗi chân duỗi tay một chút, không phải co ro trong này rửa bát đúng là việc tốt biết bao.

Nhưng bà ta chưa kịp bước ra được hai bước đã bị cậu Khương kéo tay lại.

“Ông làm gì vậy…”

Bà mợ béo vừa định phun nước miếng thì thấy chồng mình chỉ vào má phải của bà ta.

Lúc không chỉ thì không cảm thấy, vừa chỉ thì má rát bỏng.

Bà mợ béo này mới nhớ ra vừa rồi bị thằng đàn ông chết tiệt này đánh. Mang khuôn mặt này ra ngoài, chắc ông chủ sẽ đuổi bà ta về.

Vì vậy, bà mợ béo chỉ còn cách lầm bầm chửi rủa nhìn Khương Hữu Thành buông miếng giẻ trong tay xuống, lặng lẽ đi ra ngoài.

Trước khi đẩy cửa bếp ra, ông ta không quên dặn dò.

“Đừng có lười biếng, nếu lúc tôi quay lại mà thấy bà không rửa được bao nhiêu bát thì tôi sẽ…”

Người đàn ông giơ nắm đấm lên.

Kể từ khi mắc nợ, đây không phải là lần đầu tiên Khương Hữu Thành đánh vợ.

Bây giờ ông ta chỉ hối hận là đánh muộn quá. Nếu sớm đánh cho mụ đàn bà phá hoại này biết điều, con trai đã không phạm phải sai lầm lớn như vậy, gia đình này cũng không đến nỗi thành ra thế này.

Khương Hữu Thành lòng đầy hối tiếc.

Theo lệnh của ông chủ, Khương Hữu Thành bưng những xiên thịt dê nướng, thịt bò nướng, cá thu nướng ra bàn khách.

Vừa mới đi đến gần, một cái tên quen thuộc đã lọt vào tai ông ta.

“Ôi ôi ôi, vị trí center á, thật sự là vị trí center đấy, Khương Miên giỏi quá!”

“Ủa, thật không? Thật không? Tối nay tớ phải tăng ca, không kịp xem trực tiếp…”

“Vậy thật là đáng tiếc cho cậu, tớ xem vở kịch ra mắt từ đầu đến cuối, Khương Miên diễn vai Giang Phỉ sống động lắm. Qua màn hình tớ cũng phải hét lên, đặc biệt là cảnh cô ấy chết, nước mắt tớ, thật sự… Tiểu Lâm à, cậu biết đấy bình thường tớ ít khi khóc lắm, nhưng lúc đó thật sự không kìm được. Khi tấm màn hạ xuống, tớ cầm điện thoại mà không kìm được hô tên Khương Miên cùng với khán giả tại chỗ…”

“Dữ đến vậy sao?”

“Không hề nói quá chút nào! Bình thường tớ cũng không mấy khi hâm mộ thần tượng đâu, nhưng sức hút của bé Miên thật sự quá lớn. Tớ cược sau này cô ấy chắc chắn sẽ trở thành ngôi sao lớn, diễn xuất và sức hút sân khấu đều tuyệt vời!”

“Ha ha ha Viên Viên, trước đây cậu còn chê tớ mê thần tượng điên cuồng quá. Nhưng bây giờ nhìn cậu, tớ thấy còn điên hơn mình lúc đó nữa!”

Lời trêu chọc của bạn thân khiến cô gái tên Viên Viên này đỏ mặt.

Chưa kịp giải thích, bên cạnh hai người đột nhiên vang lên giọng nói lúng túng của một người đàn ông.

“À ừm… Xin lỗi, xin hỏi Khương Miên mà các cháu nói đến có phải là Khương trong chữ gừng, Miên trong chữ ngủ say, tham gia chương trình tuyển chọn tên “Nhịp đập thần tượng” không?”

Cậu Khương chen vào nói chuyện với vẻ mặt thật thà chất phác.

Nghe vậy, hai cô gái đột nhiên quay đầu lại, mắt tràn đầy vẻ vui mừng.

“Đúng rồi đúng rồi, chú cũng biết bé Miên sao? Thật không ngờ, chú cũng xem chương trình tuyển chọn à? Bé Miên thật sự nổi tiếng rồi…”

Hai cô gái vui mừng khôn xiết.

Biết ư, làm sao có thể không biết chứ?

Khương Hữu Thành nghiến chặt răng hàm.

Bưng bát gần một tiếng đồng hồ, Khương Hữu Thành với tâm trạng nặng nề cuối cùng cũng mang khuôn mặt u ám quay về nhà bếp.

Vừa thấy ông ta, bà mợ đang lén lút chơi điện thoại lập tức nhét điện thoại vào túi, tay luống cuống rửa bát trong chậu.

“Ôi chao, nhiều bát quá, tôi rửa đến tê cả tay rồi…”

Người phụ nữ kêu ca om sòm để che đậy.

Khương Hữu Thành đi đến trước mặt bà ta, giơ tay ra.

“Làm… làm gì vậy?”

Bà mợ béo có vẻ hơi bất an.

Khương Hữu Thành không thèm thương lượng với bà ta, tay trực tiếp thò vào túi người phụ nữ, lấy điện thoại của đối phương ra.

“Tôi thế này… Tôi thế này không phải là lười biếng đâu, tôi chỉ xem một lát thôi. Đúng vậy, chỉ một lát thôi, không ngờ lại bị ông bắt gặp…”

Bà mợ béo chột dạ giải thích.

Nhưng lúc này Khương Hữu Thành hoàn toàn không có tâm trí nghe bà ta giải thích, ngón tay vụng về bấm mở cái gọi là Weibo, sau đó liền thấy một loạt tên Khương Miên trên đó.

#Khương Miên ra mắt ở vị trí center#

#Khương Miên đóng vai Giang Phỉ#

#Khương Miên của “Nhịp đập thần tượng”#

#Tương lai đáng kỳ vọng của Khương Miên#

Vân vân.

Điều này khiến người đàn ông lập tức nắm chặt điện thoại, trong mắt cũng dâng lên vẻ oán hận.

Có lẽ là cảm thấy biểu cảm của chồng mình hơi không bình thường, bà mợ béo cũng chen lại gần.

“Con khốn!”

Vừa thấy rõ tên Khương Miên trên hot search, bà mợ béo liền hét lớn.

Sau đó giật lấy điện thoại từ tay cậu Khương, mở hot search ra, trợn tròn đôi mắt đậu xanh bắt đầu xem.

Vừa xem vừa chửi bới không ngớt: “Con điếm non này, đồ tiện nhân, bây giờ danh tiếng lớn như vậy, chắc chắn kiếm được không ít tiền… Nhưng nó đối xử với chúng ta thế nào? Thấy chết không cứu, một xu cũng không cho. Nếu biết thế này, ngày xưa chúng ta nuôi con chó còn hơn nuôi cái đồ súc sinh này…”

Đối với những lời chửi rủa của vợ mình, Khương Hữu Thành không có ý định ngăn cản.

Theo ông ta, khi trước Khương Miên chế giễu, mặc cho cả nhà họ chết, tình cảm cậu cháu đã đứt đoạn rồi.

Một giờ đêm.

Hai vợ chồng mệt lử trở về căn phòng thuê 30 mét vuông.

Nhưng ai ngờ vừa đẩy cửa, một ấm nước nóng bay sượt qua mặt hai người.

“Bụp” một tiếng, vỡ tan tành phía sau họ, nước nóng bốc hơi chảy đầy đất.

Chỉ thiếu một chút nữa thôi…

Hai người mặt mày thất thần.

Khi nhìn rõ người ném ấm nước là ai, cả hai vợ chồng đều nổi giận đùng đùng.

Bởi vì chính là đứa con bất hiếu Khương Huy của họ.

Lý do là tối nay họ không mua cơm cho nó.

“Bộ tao không để lại 10 tệ trên bàn sao?”

Khương Hữu Thành gào lên.

“Tay phải con không còn nữa, cha còn bắt con tự xuống lầu mua cơm. Rõ ràng là cha muốn con ra ngoài để bẽ mặt!”

“Tay mày là cha mày chặt à? Là do mày tự làm mất!”

Khương Hữu Thành lại quát lớn.

Nhưng ai ngờ ông ta vừa dứt lời, Khương Huy không chút do dự đứng dậy đi về một bên, kéo cửa sổ ra, định nhảy xuống lầu.

Đây là tầng 10.

Bà mợ béo thấy vậy lập tức chạy lên ôm lấy eo con trai, vừa khóc vừa kêu.

Cảnh tượng trước mắt không phải lần đầu xảy ra.

Khương Hữu Thành thậm chí không còn lòng dạ khuyên can, mặt đầy đau khổ mệt mỏi ngồi xuống bên bàn ăn.

Kể từ khi đứa con bất hiếu này xuất viện thì không cho họ nhắc đến chuyện cờ bạc, không cho nhắc đến tay nó, không cho họ không quan tâm nó. Cái gì cũng phải chiều theo nó, lạnh không được, nóng không xong, tiền kiếm được còn phải cho nó ăn ngon mặc đẹp.

Một chút không vừa ý là đòi nhảy lầu, đòi uống thuốc độc, đòi ra ngoài để xe đụng chết.

Đây đâu phải là con, rõ ràng là ông cố nội.

Khương Hữu Thành này đã tạo nghiệt gì chứ!

Người đàn ông lấy hai tay che mặt.

Và vở kịch tối nay cũng kết thúc bằng việc Khương Hữu Thành xin lỗi đứa con định nhảy lầu bất thành, và hứa vài ngày nữa sẽ cho nó 500 tệ nạp game.

Đêm khuya, nằm trên giường, bên tai là tiếng ngáy lúc to lúc nhỏ của vợ con.

Khương Hữu Thành không ngủ được.

Nhưng ông ta phải ngủ, vì ngày mai 5 giờ 30 sáng đã phải dậy giao sữa, giao xong sữa còn phải đi giao đồ ăn.

Ngày hôm sau, chuông báo thức trong phòng thuê đúng 5 giờ 30 vang lên.

Khương Hữu Thành lập tức tắt chuông, sợ đánh thức con trai dậy lại gây chuyện.

Rón rén rửa mặt xong xuôi, Khương Hữu Thành bắt đầu dùng xe ba bánh cũ kỹ đi giao sữa.

Vì lại biết tin tức của Khương Miên, như người sắp chết đuối gặp được cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Cả buổi sáng, trong đầu người đàn ông đều nghĩ phải làm sao để khiến cô cháu gái tốt bụng của mình “cho mượn” chút tiền.

Dù sao cứ tiếp tục thế này, ông ta thật sự không chịu nổi nữa…

Cái gì mà hồn ma của em gái em rể ở bên cạnh nhìn ông ta, không cho ông ta làm chuyện xấu, Khương Hữu Thành đều không quan tâm được nữa.

Phải biết rằng nếu cứ sống những ngày như thế này, ông ta cũng chẳng khác gì hồn ma là mấy.

Nhưng ông ta vẫn muốn sống, tiếp tục sống tốt.

Chưa đợi Khương Hữu Thành nghĩ ra chủ ý gì, giao sữa ba tiếng đồng hồ, người đàn ông mệt mỏi trở về dưới nhà mình thì  thấy một chiếc xe sang đỗ ở đó.

Đồ có tiền chết tiệt!

Người đàn ông thầm chửi một câu.

Cửa kính xe từ từ hạ xuống trước mặt ông ta, trên ghế lái là một người đàn ông đeo kính râm, khẩu trang và mũ bucket.

Cái người nhìn qua trông như tù nhân đang chạy trốn ấy gọi ông ta một tiếng:  “Khương Hữu Thành phải không?”

“Có một vụ làm ăn muốn bàn với ông, ông có hứng thú không?”

Bước chân Khương Hữu Thành khựng lại.

“Nếu có hứng thú thì lên xe đi, chúng ta tìm chỗ tốt nói chuyện.”

Khương Hữu Thành đầy vẻ nghi ngờ.

“Sau khi thành công, tôi có thể cho ông chừng này.”

Người đàn ông đeo kính râm ra dấu số 7.

Mắt Khương Hữu Thành sáng lên, sau đó mở cửa lên xe.

Vừa lên xe, Khương Hữu Thành đã nhíu mày.

Chỉ vì mùi nước tiểu trong xe này nồng quá.

Điều này khiến oonh ta vô thức nhìn người đàn ông đeo kính râm bên cạnh bằng ánh mắt nghi ngờ.

Tống Hi Quang đeo kính râm, khẩu trang và mũ bucket: “…”

Nhìn cái con mẹ mày!

Nước tiểu của ông có vấn đề à?

Trong mắt Tống Hi Quang lóe lên vẻ căm độc rồi biến mất.

Anh ta cũng không biết, vào bệnh viện một lần, sao lại mắc phải chứng són tiểu.

Không chỉ vậy, anh ta còn tự mình thử quay tay cũng không có phản ứng gì.

Sau khi xuất viện cũng không phải không tìm phụ nữ, thậm chí cả đàn ông cũng tìm, nhưng vẫn không có phản ứng.

Quan trọng là bây giờ vết thương vẫn chưa lành hẳn, ngay cả tã người lớn cũng không đeo được.

Đối với chuyện như vậy, anh ta thậm chí không dám nói với người khác, chỉ có thể một mình âm thầm chịu đựng nỗi nhục như vậy.

Đồng thời, lòng căm hận đối với Khương Miện và Tống Kỳ Sâm càng lên đến đỉnh điểm.

Bây giờ anh ta nóng lòng muốn nhìn thấy bộ mặt đau khổ của hai người họ.

Tống Hi Quang siết chặt vô lăng.

Nhưng anh ta vẫn muốn có tài sản của nhà họ Tống, nên không thể làm quá đáng được, để tránh bị cha Tống phát hiện rồi lúc đó lại bị đánh về nguyên hình.

Anh ta mới nghĩ đến cậu mợ của Khương Miên.

Vừa hay họ có thù với Khương Miên.

Sau này nếu thật sự xảy ra chuyện, cảnh sát cũng không nghi ngờ đến đầu anh ta. Dù sao anh ta cũng đã chuẩn bị bằng chứng chứng minh không có mặt tại hiện trường.

Năm phút sau.

“Ý của cậu là… muốn tôi lừa Khương Miên về, sau đó tốt nhất là tìm người gả nó đi?”

Giọng Khương Hữu Thành vang lên trong xe.

Không biết có phải ảo giác của ông ta không, ông ta cảm thấy mùi nước tiểu trong xe càng lúc càng nồng, ông ta sắp nôn rồi.

“Tôi đã nghe ngóng các người vốn định gả cô ta cho một người đàn ông tên Từ Cường ở thị trấn của các người đúng không?”

Tống Hi Quang nghiêng đầu.

“Yêu cầu của tôi không cao. Chỉ cần ông chịu làm theo kế hoạch ban đầu, nghĩ cách gả cô ta đi rồi lấy được một số ảnh riêng tư, có tính kích thích một chút. Cái này…”

Tống Hi Quang đột nhiên đưa tay về phía ghế sau, một phát ấn mở vali đã đặt sẵn ở đó, để lộ ra những xấp tiền mệnh giá 100 tệ đỏ au bên trong.

Điều này khiến hơi thở của Khương Hữu Thành trở nên dồn dập.

Nhưng lại quá dồn dập.

“Ọe!”

Người đàn ông lớn tuổi với cái mũi đầy mùi khai của nước tiểu không nhịn được mà nôn.

Tống Hi Quang: “…”

Chết tiệt, đừng tưởng tôi cần ông mà không đánh ông!

Khương Hữu Thành cũng có phần ngượng ngùng.

Nhưng ngay sau đó ông ta đã ôm vali tiền vào lòng.

“Vụ làm ăn này tôi nhận!”

Do đang nín thở nên giọng Khương Hữu Thành nghe có vẻ trầm đục.

Tống Hi Quang: “…”

“Vài ngày nữa là ngày giỗ cha mẹ con nhỏ chết tiệt kia, nó chắc chắn sẽ về. Lúc đó… ọe! Lúc đó chúng ta sẽ tìm cơ hội… ọe! Không được rồi, tôi phải xuống xe nôn!”

Tống Hi Quang: “…”

Người đàn ông trơ mắt nhìn Khương Hữu Thành không kịp lo đến tiền, xuống xe, vịn vào cột điện mà nôn ọe.

Tống Hi Quang: “…”

Có tin ông đây giết ông ngay bây giờ không?

Bên kia vừa bàn bạc xong âm mưu quỷ kế, Tống Hi Quang chân trước vừa lái xe rời Thanh Xuyên, Tống Kỳ Sâm chân sau đã nhận được một tin nhắn.

Nhướn mày nhìn thông tin trên đó, Tống Kỳ Sâm tắt điện thoại, quay đầu nhìn Lý Lai đang bám đuôi không tha phía sau anh và Khương Miện.

“Tôi nói này, đạo diễn Lý dù không có mắt nhìn cũng phải có chừng mực chứ? Hai chúng tôi đang hẹn hò, anh đi theo phía sau là sao?”

Tống Kỳ Sâm đầy vẻ khó chịu, anh chưa từng thấy kiểu cao su dính dai như vậy.

Đã nói là suy nghĩ xong sẽ trả lời, kết quả hôm nay vừa ra cửa đã “tình cờ gặp” đối phương.

Nghe anh nói vậy, trên mặt Lý Lai lập tức lộ vẻ kinh ngạc: “Này, tôi thực sự tình cờ gặp hai người mà. Tôi cũng định đi xem phim, sao anh lại nói tôi theo dõi chứ?”

“Miên Miên à, tôi nói này, sếp Tống cũng hẹp hòi quá. Tôi không ngờ chuyện nhỏ như vậy mà anh ta cũng để tâm, tình yêu như vậy thật quá ngột ngạt haizz.”

Lý Lai thở dài.

“Anh yêu tự do, bạn gái cũ khắp giới giải trí, biết đâu ngày nào đó còn có thêm đứa con xuất hiện, anh yêu tự do thật đấy!”

Tống Kỳ Sâm mỉa mai.

“Anh… làm tôi sợ quá!”

Lý Lai vỗ ngực.

“Tôi nói này Miên Miên à, bạn trai em thật đáng sợ, yêu đương với anh ta chắc vất vả lắm phải không?”

Lý Lai nhìn Khương Miện ở bên cạnh với vẻ mặt thương cảm.

Khương Miện: “?”

Tống Kỳ Sâm: “…”

Đưa dao đây, giờ chém chết tên mặt dày này!

Tống Kỳ Sâm hung dữ nhìn trừng trừng người này.

Lý Lai cũng không chịu thua.

Khó khăn lắm mới tìm được nữ chính phù hợp như vậy, làm sao có thể bỏ qua!

Hơn nữa, bánh của Lý Lai này nổi tiếng trong giới là bánh ngon bánh lớn, không biết họ Tống này nghĩ gì mà đến giờ vẫn chưa gật đầu đồng ý.

Anh ấy đương nhiên phải theo sát một chút.

Nếu nói trước đây Tống Kỳ Sâm thực sự muốn để Khương Miện suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định có nên nhận lời mời của Lý Lai hay không, thì bây giờ anh đã hoàn toàn bị thằng già thảo mai này kích thích ý chí chiến đấu lên rồi.

Nắm chặt tay Khương Miện, Tống Kỳ Sâm không quay đầu lại mà chạy xuống dưới lầu.

Thấy vậy, Lý Lai lập tức đuổi theo.

Có trời mới biết một đạo diễn từ đâu có thể lực tốt như vậy, ba người cứ thế chạy một mạch từ tầng 8 xuống tầng 1 của trung tâm thương mại.

Ngoại trừ Khương Miện không thở không gấp mặt không đỏ, hai người đàn ông đều thở hổn hển.

Lúc này Tống Kỳ Sâm vô tình liếc thấy thang cuốn đang đi lên ở một bên, không kịp suy nghĩ đã kéo Khương Miện định chạy lên.

Lý Lai thấy vậy đã bước lên trước một bước.

Nhưng ai ngờ Tống Kỳ Sâm chỉ giả vờ, giây tiếp theo đã kéo Khương Miện chạy ra ngoài trung tâm thương mại.

Lúc này Lý Lai muốn đuổi theo cũng đã quá muộn.

Qua đường lớn chui ngõ nhỏ.

Cuối cùng Tống Kỳ Sâm dừng lại ở một ngõ hẹp, vui vẻ quay đầu nhìn Khương Miện: “Cuối cùng… cuối cùng cũng bỏ được keo dính chó đó rồi!”

Khương Miện: “…”

Anh vui là được.

“Vé phim mua lúc nãy chắc không xem được rồi, lát nữa anh đưa em đổi rạp khác xem nhé?”

“Rạp nào?”

“Là rạp ở đầu phố…”

Tống Kỳ Sâm đang định trả lời, bỗng phát hiện giọng nói vừa rồi không đúng.

Anh đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy đứng không xa phía trước họ không phải Lý Lai dính như keo trâu không gỡ được thì còn ai nữa!

Tống Kỳ Sâm: “…”

Khương Miện: “…”

Anh chàng này chắc là GPS đây mà!

Thấy Tống Kỳ Sâm tức đến nói không nên lời, lúc này Khương Miện cười bước ra.

“Đạo diễn Lý, anh luôn nói muốn tôi đóng nữ chính bộ phim tiếp theo của anh, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa thấy kịch bản thì làm sao diễn được? Nếu anh đủ thành ý, hi vọng anh sớm gửi kịch bản phim cho tôi. Chỉ cần kịch bản đủ tốt, đừng nói là nữ chính, dù là nữ phụ, nữ quần chúng, tôi cũng sẵn lòng diễn.”

Khương Miện cười.

Lý Lai chưa kịp nói những lời thảo mai, nghe thấy cô nói như vậy, mắt lập tức sáng lên.

Sau đó cũng không nghĩ đến việc chọc tức Tống Kỳ Sâm nữa, lập tức muốn thêm WeChat của Khương Miện để gửi kịch bản online cho cô.

Sau khi gửi xong kịch bản, anh ấy cứ mong đợi nhìn cô.

Khương Miện: “?”

“Đừng nói là anh muốn tôi xem kịch bản ngay bây giờ ở đây chứ?”

Khương Miện cười nhạt.

Lý Lai nhìn Tống Kỳ Sâm đang đứng bên cạnh cô.

“Mấy anh chồng yêu ngọt ngào gì đó đúng là rào cản trên con đường thành công của phụ nữ…”

Lý Lai lẩm bẩm nói.

Anh chồng yêu ngọt ngào họ Tống: “…”

Không đợi Tống Kỳ Sâm nổi giận, Lý Lai lập tức lên tiếng: “Được rồi, vậy tôi đi trước đây, chờ tin của em nhé Miên Miên.”

Nói xong, người đàn ông chạy biến một mạch.

Chỉ còn lại Tống Kỳ Sâm thua trận trong hiệp này, tức giận ôm chặt lấy Khương Miện, vùi đầu vào cổ cô.

“Sao thế?”

Khương Miện buồn cười xoa đầu Tống Kỳ Sâm.

“Không sao…”

“Nếu anh không vui, bộ phim này…”

“Đừng.”

Khương Miện chưa nói hết câu, Tống Kỳ Sâm đã lập tức đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc: “Phim của Lý Lai nổi tiếng trong giới là được lòng tất cả, nếu bộ phim đầu tiên của em là của anh ta, con đường sau này cũng sẽ rất thuận lợi. Anh chưa từng nghĩ đến việc không cho em nhận phim của anh ta. Anh chỉ là…”

“Ừm?”

“Nhìn không vừa mắt cái kiểu người của anh ta, gặp ai cũng thích, quá tùy tiện. Như anh thì không thế, cả đời này chỉ thích mỗi mình em.”

Tống Kỳ Sâm bắt đầu bôi nhọ Lý Lai.

“Biết rồi, biết rồi, Sâm Sâm tốt nhất, em thích anh nhất.”

Khương Miện cười hì hì vuốt mặt Tống Kỳ Sâm.

Dù nghe lời ngọt ngào rất thoải mái, Tống Kỳ Sâm vẫn phải lập giao ước ba điều với Khương Miện. Đó là quay phim thì quay phim, riêng tư không được ở một mình với đối phương, lúc quay phim tốt nhất mỗi ngày đều mở call video với anh vân vân.

Khương Miện cười cười đều đồng ý hết.

Nói xong chuyện của Lý Lai, Khương Miện như nhớ ra điều gì đó, cô đột nhiên chỉ vào điện thoại trong túi Tống Kỳ Sâm.

“Lúc nãy sắc mặt anh không đúng lắm, sao vậy?”

Nghe Khương Miện hỏi, sắc mặt Tống Kỳ Sâm lập tức trầm xuống.

“Tống Hi Quang…”

“Hắn lại gây chuyện gì nữa?”

“Hắn đi tìm cậu mợ em, còn tự cho là thông minh lấy một vali tiền đưa cho cậu em. Xem ra không lâu nữa cậu em sẽ chủ động đến tính toán em. Nhưng không sao, chúng ta đã biết bọn họ đang có ý đồ gì, không mắc bẫy thì bọn họ cũng không làm gì được chúng ta.”

“Sao không mắc bẫy?”

Khương Miện nhìn vào mắt Tống Kỳ Sâm, bỗng cười lên.

Đồng tử Tống Kỳ Sâm co lại.

“Anh có biết không…”

“Em đã chán ngấy việc Tống Hi Quang cứ như con bọ chét nhảy tưng tưng lên. Quan trọng nhất là em nghi ngờ tai nạn xe của anh trong sách rất có thể là do Tống Hi Quang động tay động chân. Đã như vậy, tại sao chúng ta không dùng kế của địch, tiễn họ một đoạn.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà gì cả, Tống Kỳ Sâm. Em sẽ không sao đâu, huống chi không phải còn có anh sao, lúc đó anh dẫn cảnh sát đợi ở ngoài, chúng ta bắt quả tang bọn họ, thế nào?”

“Không thế nào cả.”

Tống Kỳ Sâm không muốn để Khương Miện mạo hiểm.

“Đừng như vậy mà, Sâm Sâm, chẳng lẽ anh quên thực lực của em rồi sao? Võ Tòng đánh hổ bước ra từ “Thủy Hử” đấy.”

Tống Kỳ Sâm: “!”

“Sao lại ngạc nhiên vậy? Trong lòng anh em không phải là hình tượng như vậy sao? Sau khi tinh thần lực mạnh mẽ, em vẫn có thể cảm nhận được những gì anh nghĩ trong lòng.”

Tống Kỳ Sâm: “!!”

“Có lẽ còn có Trương Phi, Lý Quỳ, Phàn Khoái?”

“Phàn Khoái thì thật sự không có.”

“Vậy là có Trương Phi, Lý Quỳ rồi.”

Khương Miện mỉm cười.

Tống Kỳ Sâm: “!!!”

Tống Kỳ Sâm vừa định giải thích, Khương Miện như nhớ ra điều gì đó, giơ tay vỗ vỗ cánh tay Tống Kỳ Sâm.

“Này, có lẽ tối nay chúng ta có thể thử hảo hán Lương Sơn và tiểu kiều phu bị cướp lên núi. Lúc đó chúng ta có thể thế này, thế này, rồi thế kia…”

Khương Miện trực tiếp tuôn ra một tràng lời bạo.

Tống Kỳ Sâm: “/////”

Nhìn vẻ “kiến thức uyên thâm” của bạn gái, Tống Kỳ Sâm nín nửa ngày, cuối cùng mới phun ra được một câu —

“Em thật d… à~”

Tống Kỳ Sâm mặt đỏ tai hồng, ấp úng đáp trả câu đó.

Cuối cùng cũng hòa nhau được một trận.

Tống Kỳ Sâm nghĩ.

Nhưng ai ngờ, giây tiếp theo Khương Miện đã nhướn mày với anh.

“Đã muốn theo đuổi cảm giác kích thích thì phải làm đến cùng!”

Tống Kỳ Sâm: “…”

“…”

Không nói lại được em! (:]∠)

Bình Luận (0)
Comment