Edit: Cá Mặn (Nặm)
—–
Theo kế hoạch đã định với Khương Hữu Thành, ba ngày sau Tống Hi Quang cần tìm cách dẫn Tống Kỳ Sâm đi chỗ khác, không để anh cùng Khương Miên về thành phố Thanh Xuyên. Nếu không đối phương chắc chắn sẽ trở thành quả bom nổ chậm.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến tình trạng như hình với bóng của Tống Kỳ Sâm và Khương Miên, Tống Hi Quang đã thấy đau đầu dữ dội.
Họ yêu đương, người khác cũng yêu đương, nhưng Tống Hi Quang chưa từng thấy cặp đôi nào dính như sam như hai người này.
Đến mức đó sao?
Rốt cuộc phải làm thế nào để dẫn Tống Kỳ Sâm đi…
Vấn đề này khiến Tống Hi Quang phiền não đến mức không ngủ được.
Ai ngờ anh ta mới đau đầu có một đêm, lão quản gia trong nhà đã nhận được điện thoại của Tống Kỳ Sâm, nói ngày mai đối phương sẽ đi Đức một chuyến, khoảng ba ngày.
Sức khỏe của cha Tống không tốt, để quản gia luôn chú ý một chút, có vấn đề gì thì gọi ngay số điện thoại riêng của anh.
Trên bàn ăn sáng, đích thân nghe lão quản gia chuyển lời.
Mắt Tống Hi Quang sáng lên ngay.
Nhưng để tránh người khác nhìn ra sự khác thường của mình, Tống Hi Quang vội cúi đầu xuống, đáy mắt lấp lánh ánh sáng.
Cái này gọi là gì, đây gọi là trời cũng giúp anh ta!
Tống Hi Quang nắm chặt dao nĩa trong tay.
Ăn sáng chưa được mấy miếng, Tống Hi Quang đã lấy cớ no rồi, rời khỏi bàn ăn.
Vừa về đến phòng mình, người đàn ông đã bắt đầu gọi điện cho cậu của Khương Miên.
Không đến mười phút.
Khương Miện đang cuộn trong lòng Tống Kỳ Sâm, cố ý trêu chọc đối phương thì đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình.
Hai người nhìn nhau, Khương Miện duỗi tay từ trong chăn ra nghe số điện thoại lạ này.
“Miên Miên…”
Dưới ánh mắt chú ý của cả nhà, cậu Khương vừa dịu giọng gọi một tiếng.
Bên Khương Miện lập tức cúp máy, đồng thời chặn luôn số điện thoại này.
Ba người nhà họ Khương: “…”
Sau đó đổi mấy số điện thoại khác đều bị đối phương chặn.
Người nhà họ Khương không phải không tức, nhưng vì tiền, nhiều tiền như vậy, có tiền này trả cho anh Hổ thì họ không còn phải liều mạng nữa.
Vì vậy, họ đành nín giận tiếp tục gọi cho Khương Miện.
Kiên trì gọi gần một buổi sáng, cậu Khương đã khôn ra, hoàn toàn không nghĩ đến việc thân thiết với Khương Miện nữa. Đối phương vừa bắt máy, ông ta liền nhanh chóng nói rõ ý định của mình.
“Miên Miên, ngày giỗ cha mẹ cháu sắp đến rồi, năm nay cháu có về thăm họ không?”
“Cậu biết cháu bận, cũng biết trước đây cậu và mợ đã làm quá đáng. Nhưng dù có bận thế nào, có giận thế nào cũng không nên không về thăm cha mẹ cháu…”
Cậu Khương dùng giọng như đang lo lắng cho Khương Miện.
Bật loa ngoài, Khương Miện ngẩng đầu lên nhìn Tống Kỳ Sâm đang mặc quần áo.
Người đàn ông cúi người hôn lên tai cô, hạ thấp giọng: “Anh ra ngoài làm cơm trưa cho em đây, lần sau buổi sáng không được nghịch ngợm như vậy nữa biết chưa? Không ăn sáng sẽ đau dạ dày…”
Nói xong, Tống Kỳ Sâm còn chưa đứng thẳng người, Khương Miện đã kéo cổ áo sơ mi trắng của anh và chỉ vào cái cổ đầy dấu vết của mình, cũng hạ thấp giọng: “Vừa rồi rốt cuộc là ai nghịch ngợm hơn? Còn cái vẻ mặt của anh khi kích động đến đỏ khóe mắt, hừ hừ nức nở, nếu em có thể nhịn được, em còn là người nữa sao?”
Một câu nói khiến Tống Kỳ Sâm lập tức đỏ mặt đỏ tai.
Há miệng, còn chưa kịp phản bác.
Giọng phá đám của cậu Khương đã vang lên ở đầu dây bên kia.
“Miên Miên, Miên Miên, cháu có nghe thấy lời cậu nói không? Sao cậu nghe bên cháu hình như còn có tiếng người khác? Cậu nói này, con gái nhà lành vẫn nên biết tự trọng một chút. Cháu đừng nghĩ lời cậu nói khó nghe, cậu đều là vì tốt cho cháu…”
“Đã là cậu tốt của cháu, vậy có thể chuyển cho cháu ít tiền không? Gần đây cháu hơi túng.”
Khương Miện cười nhìn Tống Kỳ Sâm nhẹ nhàng kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Cậu Khương: “…”
“À ừm Miên Miên, cháu cũng biết đấy, anh họ con nợ không ít tiền, nhà cậu tự lo còn không xuể, làm gì còn… À đúng rồi, lời cậu nói lúc nãy cháu có nghe thấy không? Vài ngày nữa là ngày giỗ cha mẹ cháu…”
Cậu Khương vội vàng chuyển chủ đề.
“Cháu nhớ trước đây lúc ngày giỗ mấy người cũng đâu có quan tâm thế này? Sao? Nhớ thù của cháu, muốn lừa cháu về quê tính toán cháu à?”
Khương Miện nghịch ngón tay của mình, ánh mắt đầy ý vị.
Cậu Khương: “!!!”
“Con, cái con bé này sao lại nghĩ cậu xấu như vậy chứ? Bất kể trước đây có bao nhiêu mâu thuẫn, chúng ta vẫn là cậu cháu ruột thịt. Haizz, coi như cậu nhiều chuyện, cháu không muốn về cậu cũng không ép…”
Khương Hữu Thành dùng chiêu lấy lùi làm tiến.
“Về, sao cháu có thể không về ngày giỗ cha mẹ được? Cháu chỉ muốn nói rằng cha mẹ mình đều đang nhìn từ trên trời đấy. Có họ phù hộ, dù thực sự có kẻ nào muốn tính toán cháu, chắc cũng sẽ bị họ đưa đi nhỉ!”
Cậu mợ nhà họ Khương: “!!!”
Cúp điện thoại, thấy vẻ mặt cha mẹ mình như thật sự bị dọa sợ, Khương Huy cười khẩy.
“Cha mẹ, hai người thật sự bị cô ta dọa sợ à? Rõ ràng cô ta cố tình dọa hai người thôi. Còn đưa đi, lúc đó có bản lĩnh đưa con đi thử… ưm.”
Câu sau, Khương Huy còn chưa nói xong đã lập tức bị mợ béo bịt miệng.
Khương Huy vất vả mới thoát khỏi bàn tay mập mạp của mẹ mình, dè bỉu phì phì mấy tiếng.
Sau đó thấy cha mẹ có vẻ thật sự lo lắng, anh ta không để tâm vung tay và nói nếu sợ thì cùng lắm gọi thêm mấy người đến là được rồi. Nghe nói cậu gần đây cũng không làm công trường nữa, cả ngày nhàn rỗi, gọi đến là ổn hết.
Nghe vậy, mắt cậu mợ Khương lập tức sáng lên.
Hoàng A Cường người này đủ hung đủ ác, hai năm trước mới vì trộm ắc quy mà ra tù. Có tên hung ác như vậy canh chừng, dù có thêm mấy con quỷ dữ họ cũng không sợ!
Vì vậy, khi sáng ngày thứ ba xuống tàu cao tốc, Khương Miện vừa ngẩng đầu lên đã thấy ác mộng lớn nhất thời kỳ thanh xuân của nguyên chủ, em trai của mợ Hoàng Quế Phân – Hoàng A Cường.
Vừa thấy Khương Miện, người đàn ông cao chưa đến một mét sáu, mặt đầy dữ tợn, lông mày rậm, mũi to như củ tỏi, răng đen vàng, đáy mắt lập tức lóe lên tia sáng.
Mấy năm không gặp, con nhóc năm xưa sao lại trổ mã xinh đẹp thế này?
Nhìn mà hắn ngứa ngáy cả người.
Loại mỹ nhân non mềm có thể bóp ra nước như này, làm sao mấy bà góa trong làng có thể so được?
Lòng người đàn ông lập tức dao động.
Vài năm trước, sở dĩ hắn không dám đụng đến Khương Miên một mặt là vì cậu Khương đang nhìn, hắn cũng không dám quá phóng túng.
Mặt khác, cũng vì lúc đó còn trẻ, nói không chừng còn có cơ hội lập gia đình. Con nhóc nhìn có vẻ yếu ớt mềm mại, nhưng không chỉ một lần nói muốn báo cảnh sát. Nghĩ nếu thật sự vào tù, cả đời này hắn cũng đừng mong cưới được vợ nữa cho nên Hoàng A Cường mới nhịn được.
Nhưng ai ngờ con bé vừa mới lên đại học, hắn đã bị bắt vì trộm ắc quy.
Ngồi tù nguyên hai năm.
Trong tù, Hoàng A Cường không chỉ một lần hối hận. Biết thế này, chi bằng hắn trực tiếp làm con bé luôn đi.
Ai ngờ lòng vòng bao nhiêu năm như vậy, mỹ nhân nhỏ này lại đụng vào tay hắn.
Nghe nói hình như chị gái và anh rể muốn lén cho con nhỏ này uống thuốc, sau đó gả cho Từ Cường ở trong thị trấn – người mà đã đánh chết vợ cũ. Tối qua họ cũng đã nhận tiền sính lễ của người ta.
Đúng vậy, Hoàng A Cường chỉ tưởng cậu mợ nhà họ Khương vì 88 ngàn tiền sính lễ đó mới lừa Khương Miên về.
Hoàn toàn không biết phía sau còn có chuyện của Tống Hi Quang.
Lúc này, trong đầu Hoàng A Cường chỉ nghĩ đến chuyện nghe nói trưa nay, chị gái hắn sẽ bỏ thuốc vào thức ăn, sau đó để Từ Cường đưa người về nhà.
Lúc đó, nói không chừng hắn còn có thể hưởng sớm dùng một chút.
Dù sao thì việc họ làm cũng không trong sáng gì, chẳng lẽ đến lúc đó còn báo công an bắt hắn hả?
Còn chuyện sau khi bị chơi xong, Khương Miên có bị Từ Cường chê bai hay không thì không liên quan đến hắn.
Càng nghĩ như vậy, Hoàng A Cường càng thấy phấn khích trong lòng.
Đôi mắt dính chặt vào người Khương Miện, không rời đi được.
Trong đầu không kiềm chế được việc nhớ lại những lần trước đây, khi cô gái xinh đẹp nhỏ bé này bị hắn ép vào góc tường, đôi mắt đỏ hoe, cắn môi ra vẻ mạnh mẽ một cách đáng thương.
Hoàng A Cường cảm thấy trái tim mình như say đắm.
Gần rồi, gần rồi…
Cô gái xinh đẹp đã đến gần.
Nhiều năm không gặp, không biết nó có còn như xưa không, đáng thương gọi hắn một tiếng chú Hoàng dưới ánh mắt của chị gái.
Đi đôi giày cao gót màu đen, mặc chiếc váy liền màu xanh đen, Khương Miện vừa để ý thấy Hoàng A Cường đang nhìn mình liền tháo cặp kính màu trà trên mặt xuống, híp mắt lại, khẽ nhếch môi với người này: “Sao vậy? Gần đây lại có người đốt núi à? Không thì sao con lợn rừng này lại bị đốt xuống đây?”
Hoàng A Cường: “…”
“Tôi đã nói với mấy người chưa. Tôi thích sạch sẽ, vậy nên ai cho phép các người dẫn thứ dơ dáy này đến trước mặt tôi?”
Khương Miện đưa kính chỉ về phía Hoàng A Cường, nhìn cậu Khương và mợ.
“Phải biết là nhìn hai người như sinh vật tiền sử chưa tiến hóa hoàn chỉnh này, tôi đã rất miễn cưỡng rồi. Giờ còn phải nhìn thêm một cái nhau thai này nữa, mấy người có biết mắt tôi có thể sẽ phải làm việc quá tải không?”
Khương Miện khẽ hất cằm lên.
“Con phò non này, mày nói ai là lợn rừng, nói ai là đồ bẩn thỉu, nói ai là nhau thai hả!”
Hoàng A Cường hoàn hồn, cả người nổi giận đùng đùng.
“Con phò non?”
Khương Miện nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn về phía cậu Khương với vẻ mặt đương nhiên.
“Cậu, cậu đối xử với cháu tốt như vậy, có thể chịu được khi có người sỉ nhục cháu như thế không?”
“Miên Miên này…”
Cậu Khương ra vẻ khó xử.
“Cậu tát cho ông ta một cái đi, không thì cháu không vui đâu.”
“Mày định tát ai?”
Mợ cũng tức giận nhảy ra.
“Miên Miên, cháu đây chính là… chính là đang làm khó cậu mà?”
Mặt cậu Khương đầy khổ sở.
Vừa thấy ông ta như vậy, Khương Miện không chút do dự móc điện thoại từ trong túi ra: “Alo, là tài xế Tiểu Trương phải không? Đúng rồi, tôi đang ở thành phố Thanh Xuyên, giờ anh đến ga tàu cao tốc Thanh Xuyên đón tôi ngay đi…”
Vừa nghe thấy những lời này, đồng tử cậu Khương co lại.
Tiến lên định giật điện thoại của Khương Miện.
Nhưng với thân thủ của Khương Miện, làm sao ông ta có thể giật được.
“Ôi chao, chuyện có gì mà cứ làm quá lên. Chú Hoàng cũng đâu có làm gì cháu, sao cháu cứ phải làm khó người ta?”
Cậu Khương còn muốn khuyên nhủ.
Nhưng Khương Miện trực tiếp tỏ thái độ không nghe nói ba láp ba xàm, mặc kệ tôi muốn về nhà.
Mặc dù cậu Khương ghét cay ghét đắng thái độ này của cô, nhưng vẫn quay phắt đầu nhìn về phía Hoàng A Cường đằng sau.
“Anh rể, anh nhìn tôi làm gì? Không phải anh thật sự định đánh tôi vì con phò non này chứ?”
“Con phò non lần thứ hai, cháu muốn nghe thấy hai cái tát.”
Khương Miện kịp thời giơ lên hai ngón tay.
“Con phò non này…”
“Ba cái tát!”
Khương Miện tăng thêm một ngón.
“Mày… ưm ưm.”
Hoàng A Cường còn chưa nói hết câu đã bị mợ béo bịt miệng lại.
Nhận được ánh mắt của chồng mình, bà ta cuối cùng cũng hiểu ra, hiện tại nếu không hầu hạ vị bà cố nội này cho tốt thì e rằng cô ta sẽ cứ đứng ì ở ga tàu cao tốc, không chịu về nhà với họ.
Đặc biệt là ở chốn đông người thế này, họ cũng không dám động thủ với cô ta.
Quan trọng hơn nữa là với trình độ trước đây, hai người lấy hai chọi một mà vẫn không thắng nổi. Cho dù có động thủ, họ cũng chưa chắc đã đánh lại con nhỏ này!
Vì vậy, chỉ đành để cho đứa em trai này chịu phần uất ức này thôi.
Mợ béo đau lòng ôm chặt em trai mình, cố gắng không để hắn vùng ra.
“Ưm ưm ưm.”
Hoàng A Cường gần như phát điên.
Không chỉ hắn sắp phát điên, hắn còn cảm thấy chị gái và anh rể mình cũng phát điên luôn.
Chỉ là miệng người đàn ông bị mợ béo bịt lại, ngay cả lời cũng không nói ra được.
Thấy anh rể thật thà của mình đang từng bước từng bước tiến về phía mình, phía sau là Khương Miện chẳng biết từ đâu lấy ra cây kẹo mút, vừa ăn vừa xem kịch.
Chẳng phải đã bàn là tính toán con phò non này sao?
Đang yên đang lành, sao đột nhiên lại đánh hắn?
Vừa mới được chị buông tay ra, Hoàng A Cường đã bị Khương Hữu Thành tát ngược một cái.
Hoàng A Cường: “!!!”
“Tao, cái đồ vô dụng Khương Hữu Thành mày thật sự đánh à, mày chờ đấy, mày… ui!”
Những lời sau Hoàng A Cường còn chưa nói xong, lại bị anh rể tát thêm hai cái.
“Chỉ vì một con phò non…”
“Lại nói nữa!”
Khương Miện lập tức mách.
Khương Hữu Thành lập tức tát.
Cái tát này phần nào có chút thù riêng.
Một cái răng của Hoàng A Cường đã bị ông ta tát bay ra ngoài.
Bị tát bốn cái đến mức mặt bắt đầu tê dại, Hoàng A Cường che mặt mình, oán hận nhìn chị gái và anh rể.
Người đàn ông vốn là người có tính lì như trâu, mắt thấy hắn sẽ liều mạng làm rùm bêng lên.
Biết rằng giấu tiếp sớm muộn sẽ gây ra chuyện, Khương Hữu Thành chỉ có thể cứng rắn khoác cổ em vợ, đưa hắn sang một bên.
Nói ra chuyện có người trả tiền nhờ họ làm với Khương Miện.
Khương Hữu Thành để ý, không nói giá đối phương đưa ra là bảy chữ số, chỉ nói đến tay được 200 ngàn.
“… Vì vậy, lần này chỉ có thể để A Cường em nín nhịn trước, cùng lắm thì sau khi thành công chia em 50 ngàn.”
Khương Hữu Thành phóng khoáng nói.
Nghe đến tiền, Hoàng A Cường đâu còn nghĩ đến chuyện bị tát nữa, đôi mắt đục ngầu lăn lộn trong hốc mắt.
“Em muốn 88 ngàn, anh đưa em tiền sính lễ Từ Cường cho hai anh chị đi!”
“A Cường! Làm người không thể quá tham lam…”
Khương Hữu Thành giả vờ tức giận.
“Em thế này sao tính là tham lam được? 200 NGÀN của các anh chị một xu em cũng không động vào mà, em chỉ muốn 88 ngàn thôi, không quá đáng không quá đáng!”
Hoàng A Cường cười bỉ ổi.
Hai người mặc cả, cuối cùng mới đạt được thống nhất.
Khương Hữu Thành dùng 80 ngàn để mua sự im lặng của Hoàng A Cường.
Nhưng ai ngờ bên Hoàng A Cường vừa nói thông, bên Khương Miện lại náo loạn lên.
Chê xe điện quá nắng, ngại taxi có mùi nặng, muốn ngồi xe riêng sạch sẽ vệ sinh.
Ba người Khương Hữu Thành: “…”
Cái gì nữa đây, bây giờ họ tìm đâu ra xe riêng sạch sẽ vệ sinh cho cô ta?
Ăn trộm à?
“Vậy không đi nữa, cháu muốn về Yên Kinh.”
Khương Miện đưa tay định móc điện thoại.
“Chẳng phải chỉ là xe riêng thôi sao? Tìm, cậu lập tức tìm cho cháu!”
Khương Hữu Thành nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng đợi đến khi ba người thực sự đổ mồ hôi đầm đìa, bỏ ra một số tiền lớn thuê được một chiếc xe, Khương Miện ngồi ở ghế sau lại không cho phép Hoàng Quế Phân và đứa em Hoàng A Cường lên xe.
Lý do là mùi mồ hôi trên người họ ngửi giống như mùi lông heo bị cháy vậy, cô sợ ngửi nhiều sẽ nôn.
Hai chị em nhà họ Hoàng: “…”
Mẹ kiếp mày mới có mùi lông heo bị cháy!
“Vậy chúng ta đi taxi đi, đi taxi nhé.”
Không đợi Hoàng A Cường nổi cáu, Hoàng Quế Phân biết tiến biết lùi đã một tay kéo đối phương, định đi taxi.
Lúc này Khương Miện mới hài lòng nở nụ cười.
Ngồi trong điều hòa mát lạnh, Khương Miện lấy điện thoại ra, bèn thấy tin nhắn WeChat Tống Kỳ Sâm gửi cho mình cách đây ba phút.
Chồng yêu ngọt ngào trong tim: [Thế nào rồi? Họ không làm khó em chứ? Anh và cảnh sát đang theo sát phía sau, có chuyện gì thì huýt sáo ngay nhé biết chưa?]
Chim hoàng yến quý giá như ngọc: [Biết rồi, biết rồi, câu này anh nói không dưới tám lần rồi, tai em chai cả ra rồi này.]
Chồng yêu ngọt ngào trong tim: [Còn chưa cưới đã chê anh phiền rồi???]
Chim hoàng yến quý giá như ngọc: [Không có mà, sao lại thế được, em đâu dám chứ? Không sợ anh chẳng cho em xuống giường à?]
Vừa thấy tin nhắn như vậy, Tống Kỳ Sâm với khuôn mặt đỏ bừng vội che điện thoại của mình lại, hoàn toàn không dám để người khác nhìn thấy.
Bộ dạng này của anh làm cho cảnh sát đi cùng còn tưởng trong xe quá bí, chủ động hé cửa sổ ra một khe nhỏ.
Hành động chu đáo của đối phương lại khiến mặt Tống Kỳ Sâm càng đỏ hơn.
May mà Khương Miện không thấy bộ dạng này của anh, nếu không chắc chắn sẽ nói lời trêu chọc, trêu đùa rồi hai người sẽ lăn lên giường.
Đừng thấy Tống Kỳ Sâm nghe một chút lời có màu sắc là mặt đỏ tai hồng, thực ra trên giường hoàn toàn là một bộ mặt khác.
Đặc biệt là sau khi biết Khương Miện thích nhìn biểu cảm nhẫn nhịn cứng đầu của mình, anh thường xuyên sẽ đỏ khóe mắt, đôi mắt ươn ướt.
Thường xuyên khiến Khương Miện hoàn toàn không kiềm chế được.
Nói là Khương Miện luôn trêu đến mức anh đỏ mặt, nhưng thực ra, còn chưa biết ai là con mồi, ai là thợ săn đâu.
Thực ra thỉnh thoảng Khương Miện cũng nghi ngờ Tống Kỳ Sâm hoàn toàn cố ý.
Dưới giường cố ý giả vờ bị cô trêu đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trên giường cũng cố ý lộ ra vẻ nhẫn nhịn kiên cường.
Chỉ là để ăn thêm hai miếng thịt.
Đàn ông, không thể không nói quá là xấu xa!
Khương Miện cất điện thoại đi, cảm thán từ tận đáy lòng.
Trên đường đi, Khương Miện không tác oai tác quái gì, điều này khiến cậu Khương yên tâm không ít.
Nhưng rất nhanh, ông ta cảm thấy mình yên tâm quá sớm.
Đầu tiên khu nhà này của họ không có bảo vệ, rác nhiều vô kể.
Nhìn con đường lộn xộn, Khương Miện nói thế nào cũng không chịu xuống xe. Lý do là giày của cô rất đắt, da cừu làm thủ công, một đôi phải hai ba trăm ngàn.
Khương Hữu Thành: “…”
Một đôi giày đã hai ba trăm ngàn, vậy mà lại keo kiệt đến mức một xu cũng không chịu cho họ.
Con khốn!
Nhưng đã đến lúc này rồi, họ cũng chỉ đành cố gắng thỏa mãn yêu cầu của cô.
Không biết từ đâu lấy ra hai cuộn thảm, Khương Miện đi hai bước, họ lại di chuyển thảm một chút, nhất định không để giày cô chạm vào đất bẩn thỉu.
Nhưng khốn khổ là nhà họ Khương ở tầng mười.
Hôm nay lại còn trùng hợp thang máy hỏng.
Ba người nhà họ Khương: “…”
Trời muốn giết họ!
Đối với sự đau khổ của ba người, Khương Miện chẳng thèm quan tâm.
Mất mười lăm phút, ba người cuối cùng cũng thở hồng hộc đưa Khương Miện lên tầng mười.
Nhưng ai ngờ đứng ở cửa, con nhóc này vẫn còn kén cá chọn canh.
Chê họ thể lực quá kém, khiến cô phải ở trong hành lang không khí ô nhiễm lâu như vậy, quá tổn hại phổi.
“Tôi hơi không vui rồi, hay là về nhà đi? Tôi gọi Tiểu Trương đến đón!”
Vừa nói, Khương Miện lại định móc ra sát thủ của mình — điện thoại.
“Đừng đừng đừng bà cô à, tôi cầu xin cô. Cô nói phải làm sao mới vui, tôi làm theo được không?”
Cả đời Hoàng A Cường chưa từng mệt như vậy.
Đã cố gắng đến lúc này rồi, hắn tuyệt đối không thể để chuyện công cốc.
Vì 80 ngàn, hắn phải liều mạng!
“Vậy anh kêu tiếng heo cho tôi nghe thử.”
Hoàng A Cường: “…”
“Sinh ra một bộ mặt heo vậy mà lại không biết kêu tiếng heo, anh sống còn có ý nghĩa gì? Chết quách đi cho rồi!”
Hoàng A Cường: “…”
Hắn muốn liều mạng với con nhỏ này!!!
“A Cường A Cường, bình tĩnh bình tĩnh!”
Khương Hữu Thành một tay ôm lấy em vợ, cố gắng khuyên nhủ: “Đã đến đây rồi, mọi người đều không dễ dàng gì. Nể mặt anh, con bé vẫn còn là đứa trẻ!”
Hoàng A Cường: “…” Cái đéo gì mà cô ta còn là đứa trẻ!
“Có kêu tiếng heo hay không, không kêu thì tôi đi đây!”
Khương Miện liếc mắt nhìn hắn.
Mặt kiểu — Không vui à? Đánh tôi đi, ble.
Hoàng A Cường: “…”
“100 ngàn, 100 ngàn, A Cường em kêu tiếng heo đi, anh cho em thêm 20 ngàn!”
Khương Hữu Thành hạ thấp giọng khuyên nhủ.
Hoàng A Cường: “…”
“… ột ột.”
Im lặng hồi lâu, Hoàng A Cường miễn cưỡng kêu tiếng heo.
Dù sao, hắn cũng không thể vì danh dự mà bỏ lấy tiền được.
“Cái gì vậy, tiếng nhỏ thế này ai mà nghe được?”
Khương Miện móc móc tai.
“ỘT ỘT ỘT!”
Hoàng A Cường tăng âm lượng.
“Không giống! Cậu mợ dạy anh ta đi! Cháu chỉ muốn nghe tiếng heo chính gốc sao mà khó thế nhỉ?”
Cậu mợ: “…”
Họ không giận, không giận, không giận…
Rầm.
Một phút sau, cửa nhà họ Khương bị đẩy ra từ bên trong.
Khương Huy tay cầm điện thoại nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ trước mắt —
Cha mẹ và cậu mình đều đứng thành hàng trước mặt Khương Miên phát ra tiếng heo ụt ịt liên tiếp.
Khương Huy: “???”
Chắc chắn hôm nay tôi thức dậy không đúng cách.
“Ơ, lại có người giống heo nhất. Anh họ, anh mau đến làm mẫu đi, thế nào mới là tiếng heo nhà chính gốc nhất!”
Khương Miện hưng phấn vẫy tay gọi.
Khương Huy: “…”
Phỉ báng, cô ta vu khống tôi, cô ta đang vu khống tôi đấy!!!
Ông cố nội Khương Huy không chịu nổi nỗi nhục này, anh ta không muốn sống nữa!
“Con ơi!”
Thấy Khương Huy tức giận chạy về phòng, mở cửa sổ định nhảy xuống.
Mợ béo lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Ai ngờ khom lưng còng người leo mười tầng lầu, người phụ nữ đã kiệt sức từ lâu, đột ngột lao về phía trước, trượt chân một cái liền đẩy con trai đang ngồi vắt vẻo trên cửa sổ ngã xuống.
May mà Khương Huy dùng bàn tay còn lại bám chặt cửa sổ.
Tại chỗ phát ra một tiếng kêu thảm thiết —
“Aaaa! Con không muốn chết, cha mẹ, cậu, kéo con, kéo con lên, con không muốn chết aaaa!”
“Cháu ơi!”
“Con ơi!”
Hoàng A Cường và Khương Hữu Thành lập tức xông lên.
Khương Miện…
Khương Miện vui vẻ móc hạt dưa ra vừa ăn, vừa phát trực tiếp cho Tống Kỳ Sâm.
Cuối cùng cảm thán —
Chim hoàng yến quý giá như ngọc: [Haiz, em thật là một đứa ngốc biến vụng thành khéo. Ngoài anh ra, cái gì cũng không làm được tốt!]
Tống Kỳ Sâm: “…”
“…”
Nhanh đủ rồi aaaa!