Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 84

Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

Sau khi dốc hết sức, ba người nhà họ Khương cuối cùng cũng kéo được Khương Huy lên từ bệ cửa sổ.

Dù đã được kéo lên, nhưng vì vừa chạm mặt thần chết nên Khương Huy vẫn không ngừng kêu gào thảm thiết vì sợ hãi, hai tay vẫn không ngừng vẫy loạn xạ.

Không chỉ vậy, phía bên trong chiếc quần thể thao màu đen của anh ta còn xuất hiện một vết ố đậm màu đáng ngờ.

Mùi gay mũi quen thuộc nhanh chóng lan tỏa trong căn phòng chật hẹp 30 mét vuông.

Khương Miện bịt mũi, chưa kịp nói lời ghê tởm nào thì Khương Hữu Thành đứng gần Khương Huy nhất, mặt già nua đã đỏ lên như gan lợn.

Ngay sau đó —

“Ọe!”

Khương Hữu Thành vừa bị Tống Hi Quang làm cho khổ sở một phen, đã hình thành phản xạ có điều kiện, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh chật hẹp và bắt đầu nôn thốc nôn tháo.

Mợ béo: “…”

Hoàng A Cường: “…”

Khương Huy: “… …”

“Hu hu, tôi… tôi không muốn sống nữa. Đừng ai ngăn cản tôi, để tôi chết đi, tôi muốn chết!”

Khương Huy bị cha ruột vạch trần nỗi xấu hổ nên giận dữ gào thét.

Nhưng lần này anh ta không dám leo lên cửa sổ nữa. Dù sao chân còn đang run rẩy, ai biết được lần sau có may mắn như vậy không.

Bên này vừa buồn nôn vừa ồn ào, Khương Miện lập tức đi đến bên cửa chính.

Khương Hữu Thành đang nôn, Khương Huy đang làm ầm, mợ béo đang dỗ dành.

Cuối cùng Hoàng A Cường là người đầu tiên phát hiện ra động tĩnh của Khương Miện, mắt trợn tròn: “Cô định đi đâu!”

Tiếng hét lớn khiến ngay cả Khương Hữu Thành trong nhà vệ sinh cũng giật mình chạy ra.

Bốn người đồng loạt nhìn về phía Khương Miện.

Chỉ thấy Khương Miên dùng sức bịt mũi, vẻ dè bỉu hiện rõ trên mặt.

“Còn hỏi tôi đi đâu à? Anh có thể động cái não heo một chút được không, đây còn là nơi người ta có thể ở được sao? Ghê tởm như vậy, đừng nói mấy người còn muốn tôi ở lại chứ? Tôi không quan tâm, tôi phải đi đây…”

Khương Miện không thèm để ý quay người định rời đi.

Hành động định rời đi của Khương Miện lập tức chọc giận Hoàng A Cường.

Người đàn ông nghĩ đến việc hôm nay hắn thật sự đã làm trâu làm ngựa, thậm chí còn phải kêu tiếng heo, cả nửa đời chưa từng chịu nhục nhã nhiều như hôm nay, vậy mà cô ta lại định bỏ đi?

Hoàng A Cường tức đến nghiến răng ken két, lập tức xông về phía Khương Miện, vừa chạy vừa hét: “Chị, anh rể, con khốn này đã vào cửa rồi, chúng ta còn nhịn nó làm gì? Mau cùng em bắt lấy nó, em không tin bốn người chúng ta không bắt được con nhỏ này…”

Lời còn chưa dứt, Hoàng A Cường đã xông đến trước mặt Khương Miện.

Trong đôi mắt nhỏ bằng hạt đậu xanh đầy ắp vẻ kích động, phấn khích và tàn nhẫn.

“Chị, anh rể mau đến đây, em bắt được…”

Vừa toét miệng cười, Hoàng A Cường vừa định túm lấy cánh tay Khương Miện, trong đầu thậm chí đã bắt đầu tưởng tượng lát nữa sẽ hành hạ đối phương thế nào để bù đắp cho tất cả nỗi nhục nhã trước đó của mình.

Tranh thủ liếc nhìn về phía sau, sau đó hắn thấy chị gái và anh rể của mình đều im lặng nhìn. Nhìn kỹ hơn, trong ánh mắt im lặng còn ẩn chứa chút thương hại và xót xa.

Thương hại?

Xót xa?

Là sao?

Còn nữa, sao tôi lại bay lên vậy?

“Bịch” một tiếng vang lớn.

Tay Hoàng A Cường chưa kịp chạm vào cánh tay Khương Miện, cả người đã lập tức bay ngược ra sau, đập mạnh vào bức tường trắng tinh rồi mềm nhũn trượt xuống đất.

Thở không kịp một hơi, người đàn ông “ực” một tiếng rồi ngất đi vì đau.

Cùng lúc đó, Khương Miện thu chân về, dùng sức chà đế giày lên ghế sofa bên cạnh.

“Đồ vô dụng? Nhịn mày lâu lắm rồi!”

Khương Miện liếc mắt.

Còn Khương Huy nhìn thấy cảnh này lập tức ngừng kêu gào, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.

Khương Hữu Thành và mợ béo vốn đã im lặng, trong phút chốc càng thêm im lặng.

Thấy Khương Miện đá xong người, lại định bỏ đi.

Cậu Khương lo lắng như lửa đốt, cuối cùng khi Khương Miện vừa vặn mở cửa phòng, người đàn ông vội vàng lên tiếng: “Miên… Miên Miên à, bây giờ con xuống thang máy cũng chưa sửa xong, cầu thang cũng không ai trải thảm đỏ cho, chi bằng con đứng ở cửa đợi một lát… Thấy trong nhà không sạch sẽ, mùi nặng phải không? Cậu và mợ bây giờ lập tức dọn dẹp vệ sinh, rất nhanh thôi, đảm bảo một lát sau không còn mùi gì nữa, thật đấy thật đấy!”

Cậu Khương nói vậy, mợ béo cũng gật đầu lia lịa bên cạnh.

Khương Huy thì co rúm ở một bên, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình.

Chỉ sợ đứa em họ này nhìn anh ta không vừa mắt, liền cho anh ta đi làm bạn với cậu Hoàng A Cường.

Anh ta còn trẻ, anh ta còn muốn sống thêm vài năm…

Nghe lời cậu Khương nói, Khương Miện nhìn hành lang tối om, ai ngờ lại chạm mắt với Tống Kỳ Sâm đang dẫn cảnh sát lên tầng 11.

Khương Miện lập tức chu môi.

Tống Kỳ Sâm: “/////”

Người đàn ông đỏ mặt gửi một nụ hôn gió rồi rụt đầu về.

Bên này, nhìn thấy người yêu bé nhỏ của mình, tâm trạng cuối cùng cũng tốt hơn nhiều, Khương Miện tiếp tục làm trời làm đất.

“Dọn dẹp vệ sinh gì? Tôi đâu có muốn ở lại đây. Không ai trải thảm đỏ hả, mấy người không phải là người à? Hơn nữa, tôi về là để viếng mộ cha mẹ, tôi muốn lên núi ngay bây giờ.”

Lời của Khương Miện khiến cậu mợ nhà họ Khương càng thêm gấp gáp.

“Đừng đừng đừng, viếng mộ gì đó, cũng… cũng không gấp lúc này.”

Mợ béo vội vàng nói.

“Đúng vậy, sáng sớm mợ đã ra chợ mua tôm sú mà cháu thích nhất rồi. Mấy năm này cháu đi học, chưa từng ăn một bữa cơm đàng hoàng ở nhà, chi bằng ăn xong rồi hãy lên núi. Cậu… cậu biết, mấy năm trước là mợ cháu đã quá đáng, cậu cũng quá bỏ bê cảm xúc của cháu. Bữa cơm này, không vì gì khác chỉ để xin lỗi cháu…”

Lời của Khương Hữu Thành nói nghe thật chân thành tha thiết.

Sau đó ông ta thấy Khương Miện dường như có chút động lòng, lập tức tăng thêm sức mạnh của tình cảm, ngay cả mợ béo cũng tham gia vào.

Nói tới nói lui, hai người nói đến khô cả miệng, Khương Miện mới cuối cùng hoàn toàn mềm lòng.

Điều này khiến trong lòng cậu Khương nảy sinh một cảm giác đắc ý.

Trong lòng chỉ cảm thấy cháu gái của ông ta vẫn là cô bé năm xưa, chỉ cần một chút ân huệ nhỏ là có thể cảm động. Sở dĩ đột nhiên thay đổi nhiều như vậy, rất có thể là thực sự bị vợ mình làm tổn thương tới lòng.

Nghĩ đến đây, Khương Hữu Thành trừng mắt nhìn mợ béo một cái đầy giận dữ.

Những ngày gần đây, không ít lần bị ôn ta đánh, mợ béo lập tức bị trừng mắt đến run rẩy, liền nhanh nhẹn bắt đầu dọn dẹp vệ sinh.

Khương Hữu Thành thì kéo Hoàng A Cường vào nhà vệ sinh.

Nhà nhỏ, cũng chỉ có nhà vệ sinh là có cửa, không để hắn ở đây thì để ở đâu.

Trước khi kéo đi, ông ta còn cố ý dùng ngón tay thử hơi thở của đối phương.

Còn thở, vậy là không sao.

Không chỉ kéo Hoàng A Cường đi, ngay cả Khương Huy ông ta cũng bảo mau thay quần áo, cùng nhau giúp đỡ.

Khương Huy bị Khương Miện dọa vỡ mật, lúc này giống như một đứa cháu ngoan, đi theo sau lưng cha mẹ dọn dẹp vệ sinh.

Ba người một nhà, năm bàn tay, mất tròn nửa tiếng đồng hồ mới dọn dẹp căn phòng thuê 30 mét vuông sáng choang, thơm phức.

Sàn nhà lau đến bóng loáng, thuận tiện cho đôi giày da cừu nhỏ của Khương Miện giẫm lên.

Thấy Khương Miện đi trên sàn nhà sạch sẽ, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.

Ba người một nhà đã lao động vất vả nửa ngày trời chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác tự hào.

Sau khi tự hào xong, họ vô thức nhìn nhau.

Ba người lúc này mới phản ứng lại.

Họ đang tự hào cái gì vậy?

Điên rồi điên rồi.

Lắc đầu, ba người lấy lại lý trí, lại bắt đầu gây chuyện.

Theo kế hoạch trước đó của họ là nấu một bữa cơm cho Khương Miên, sau đó bỏ thuốc vào tất cả các món ăn, đánh thuốc mê cô rồi lấy dây thừng trói cô lại để Từ Cường dẫn về nhà.

Từ đầu, họ chưa từng nghĩ đến việc thắng bằng vũ lực.

Đấy, có bài học từ Hoàng A Cường rồi!

Bây giờ họ đang cân nhắc xem có cần mua thêm một sợi xích sắt về hay không. Dù sao nhìn bộ dáng đối phương thế này, dây thừng e là không ổn.

Nhưng bây giờ đi mua thì sợ là không kịp nữa rồi.

Vì vậy, ba người một nhà chỉ có thể bỏ thêm nhiều thuốc một chút, cố gắng để cô ngủ một mạch đến sáng hôm sau không tỉnh.

Ba người trao đổi ánh mắt tính toán với nhau, rồi vào bếp, bắt đầu phân công hợp tác.

Khương Huy nhặt rau.

Mợ béo rửa rau, thái rau.

Khương Hữu Thành xào rau, nấu canh.

Chẳng bao lâu sau, một mùi thơm nồng đậm của cơm canh đã lan tỏa trong phòng.

Khương Miện thì ngồi bên bàn ăn, vừa chơi điện thoại vừa ăn hạt dưa, ăn đậu phộng.

Nhìn em họ bị anh ta bắt nạt từ nhỏ đến lớn có vẻ thảnh thơi tự tại như vậy, Khương Huy đang dùng cả tay chân gọt khoai tây, trong lòng cảm thấy chua xót.

Trước đây ở nhà, lần nào chẳng phải anh ta ngồi đợi ăn, còn đối phương thì bận rộn trong bếp, động tác chậm một chút là sẽ bị mẹ anh ta túm tai, mắng một trận.

Bây giờ thì hay rồi.

Đối phương đã học đại học, đi thi tuyển, nổi tiếng, về nhà còn bắt đầu ngồi đợi ăn. Còn anh ta thì mất một cánh tay, bận rộn tả tơi.

Nghĩ như vậy, Khương Huy cảm thấy trong lòng nghẹn ngào.

May mắn thay, may mắn thay, chẳng bao lâu nữa người phụ nữ này sẽ từ trên trời rơi xuống vũng bùn, thậm chí còn có thể mang lại một khoản tiền lớn cho nhà họ.

Nghĩ như vậy, trong lòng Khương Huy thấy sướng.

Anh ta nhìn Khương Miện, trong mắt lóe lên vẻ khoái chí.

Phía sau cho cô nếm mùi đau khổ!

Chính lúc này, Khương Miện đang chơi điện thoại đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt của anh ta.

Lúc này nụ cười hả hê trên mặt Khương Huy còn chưa kịp thu lại, cả người bị dọa giật mình.

Nhưng sau đó anh ta liền thấy Khương Miện cong môi cười với mình.

Điều này khiến trong lòng Khương Huy đột nhiên dâng lên một cảm giác không hay.

“Cậu ơi, anh họ mắng cháu!”

Khương Huy hoảng hốt: “Con không có, con thậm chí còn chưa lên tiếng…”

“Anh ấy đúng là mắng cháu, anh ấy vừa dùng mắt mắng cháu!”

Khương Miện tiếp tục mách.

“Mày… ui da!”

“Tao cho mày cái thói mắng người!”

Khương Huy còn chưa kịp phản bác đã đón nhận cái tát to như cái quạt nan của cha ruột. Có lẽ là do sắp thành công nên người đàn ông nóng nảy, không kiểm soát được lực tát người, dứt khoát đánh cho Khương Huy chảy cả máu mũi.

Thấy máu mũi, tiếng kêu thảm thiết của Khương Huy càng to hơn.

Điều đáng ghét là mẹ anh ta còn hoàn toàn không giúp anh ta.

Kêu chưa được mấy tiếng, dưới ánh mắt hung dữ của cha nhìn qua, Khương Huy ngậm miệng lại, quay đầu thì thấy Khương Miện nở một nụ cười thú vị với mình.

Cảnh tượng trước mắt khiến Khương Huy cảm thấy quen thuộc một cách chết tiệt.

Chỉ vì những cảnh tượng như thế này đã từng xảy ra không chỉ một lần ở nhà họ Khương trước đây.

Gần như mỗi lần Khương Huy ở ngoài bị bắt nạt, về nhà liền nghĩ đủ mọi cách để trút giận lên người Khương Miên. Chỉ cần anh ta la lên Khương Miên đánh anh ta, mắng anh ta, mợ béo không phân biệt phải trái sẽ lập tức cho Khương Miên một cái tát.

Không phải cô ấy chưa từng cầu cứu cậu ruột, nhưng mỗi lần đều chỉ nhận được một cái mặt khó xử bất lực của đối phương.

Khiến cho sau này Khương Miên đành học cách âm thầm chịu đựng.

Có lẽ những cảnh tượng như thế này, không chỉ Khương Huy cảm thấy quen thuộc, ngay cả mợ béo và cậu Khương cũng cảm thấy quen thuộc.

Trong một khoảng thời gian ngắn sau đó, hai người đều rơi vào im lặng như chết.

Ai biết được trong khoảng thời gian này họ đã nghĩ những gì.

Khương Miện chỉ biết rằng sau khi bận rộn gần một tiếng đồng hồ, ba người một nhà này vẫn đặt những món ăn ngon đã bỏ đầy “gia vị” trước mặt cô.

Kẻ khốn nạn chính là kẻ khốn nạn.

Trông mong họ tự cảm thấy hối hận có lẽ là không thể, chỉ có nhà tù mới là nơi họ nên đến.

Khương Miện mỉm cười giơ đũa lên.

Dưới ánh mắt lo lắng của ba người, gắp một đũa cần tây xào tôm.

Nghe thấy âm thanh hít vào của ba người cùng lúc, từ từ đưa đũa đến gần miệng mình, vừa định há miệng, Khương Miện ngẩng đầu lên.

“Sao mọi người không ăn?”

Khương Hữu Thành bị động tác của Khương Miện làm cho nghẹn họng không nói được gì, vẻ mặt của ông ta nhất thời méo mó, rồi lập tức giả vờ hiền lành mà cười: “Cái này… Miên Miên, Miên Miên thích sạch sẽ. Chúng ta vừa nấu ăn xong, người dơ bẩn, sợ làm cháu mất ngon…”

“Đúng đúng đúng, sợ làm cháu mất ngon.”

Bà mợ béo phụ họa.

“Đừng mà cậu, mợ, anh họ, mọi người quên rằng chúng ta là người nhà sao?”

Ba người một nhà: “…”

Còn may con mẹ cô còn nhớ!

“Trong lòng mọi người cháu là người khó tính quá đáng như vậy sao? Thật sự khiến cháu đau lòng quá?”

Ba người một nhà: “…”

Này, có ma quỷ nào không? Ở đây có người nói dối trắng trợn!

“Ngồi xuống đi, ngồi xuống chúng ta cùng ăn!”

Khương Miện mỉm cười.

“Không cần đâu, thật sự không cần…”

Ba người một nhà không ngừng khoát tay.

“Cho thể diện mà không cần à?”

Khương Miện trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Ba người một nhà: “…”

“Ngồi!”

Ba người đồng loạt ngồi xuống bên cạnh Khương Miện.

“Phải rồi, như vậy chúng ta mới đúng là người nhà chứ. Hồi nãy như vậy làm cháu buồn lắm, trái tim nhỏ bé của cháu vỡ thành nhiều mảnh, đính cũng không đính lại được đâu!”

Khương Miện cười dịu dàng.

Ba người một nhà: “…”

“Sao mọi người không cười, không vui sao?”

“Hahaha, hahahahaha!”

Nghe thấy lời này, ba người một nhà lập tức cười toe toét trên mặt, trong lòng thì chửi thầm.

Trước đây sao họ không nghĩ ra cháu gái/em họ biến thái như vậy!

“Cháu nhớ hồi nãy mợ nói bữa cơm này chủ yếu là để xin lỗi cháu. Cháu còn nhớ mợ thích ăn phao câu gà nhất, miếng phao câu gà này để mợ ăn.”

Khương Miện cười gắp miếng phao câu gà vào bát của bà mợ béo.

Bà mợ béo: “…”

Mày mới thích ăn phao câu gà, cả nhà mày thích ăn phao câu gà!

Bà đây rõ ràng thích ăn đùi gà!

“Mợ ăn đi, đây là tấm lòng của cháu.”

Khương Miện rất nhiệt tình hiếu khách.

Bà mợ béo: “…”

Đã bỏ thuốc rồi, ai thích ăn thì ăn, dù sao tôi không ăn!

“Miên Miên…”

Cậu Khương ở bên cạnh định giảng hòa, nhưng tất cả lời nói của ông ta đều bị một cái nhìn lạnh lẽo của Khương Miện ngăn lại.

“Sao mợ không ăn? Chẳng lẽ trong này có thuốc?”

Khương Miện giả vờ ngạc nhiên.

Ba người một nhà: “!!!”

“Ăn!”

Nhìn bà mợ béo, Khương Miện nói chắc nịch.

Bị nhìn đến run rẩy, bà mợ béo lập tức gắp miếng phao câu gà bỏ vào miệng, không nhai cũng không nuốt.

Đáng tiếc thuốc bỏ quá nhiều, chỉ ngậm không đến hai giây, người phụ nữ đã bắt đầu chóng mặt.

Bà ta liên tục véo đùi mình, không để mình ngất.

Đáng tiếc thuốc phát tác, người phụ nữ không chịu nổi, cả người “bịch” một tiếng ngã xuống mặt đất bên cạnh, cảm giác cả bát canh xương sườn khoai mài trên bàn cũng rung lên.

“Mấy người hay lắm…”

Khương Miện đột nhiên đứng dậy, chưa kịp nói hết câu, Khương Huy ngồi đối diện đã lập tức giơ chai nhựa nhỏ trong tay lên, hướng thẳng vào mặt Khương Miện phun ra.

“Mấy người…”

Khương Miện lảo đảo hai bước, cả người cũng choáng váng gục xuống bàn.

Thấy vậy, hai cha con nhà họ Khương đều thở phào nhẹ nhõm.

May mắn là vừa rồi trong bếp đã chuẩn bị sẵn, hòa thuốc mê vào nước, làm một chai thuốc mê nhỏ, nếu không chẳng biết hôm nay sẽ ra sao.

“Để tránh sinh chuyện, Tiểu Huy, con ở đây trông chừng nó. Bây giờ cha đi tìm Từ Cường bọn họ, nhất định phải canh chừng cẩn thận biết chưa?”

Thả lỏng xong, Khương Hữu Thành lập tức sắp xếp đâu vào đó.

Khương Huy kiên định gật đầu.

Còn về bà mợ béo nằm dưới đất, hai cha con đều không có ý quan tâm.

Trước khi đi, Khương Hữu Thành lo lắng nhìn con trai không đáng tin của mình một cái, cuối cùng vẫn ra cửa.

Chỉ còn lại Khương Huy chăm chú nhìn Khương Miện đang gục trên bàn.

Đây là bảy con số của anh ta!

Có số tiền này, tháng sau cánh tay trái của anh ta có thể giữ được.

Lúc đó cuộc đời anh ta một màu tươi sáng.

Khóe miệng Khương Huy hơi nhếch lên.

Cho đến khi một tiếng hét vang lên trong nhà vệ sinh.

Khương Huy bị dọa giật mình, quay đầu, liền đối mặt với Hoàng A Cường từ trong nhà vệ sinh đi ra, trên đầu còn chảy máu.

“Shhh, Tiểu Huy mày đối xử với cậu mày như vậy đó hả. Để tao trong nhà vệ sinh, đầu đối với bồn cầu, tao…”

Lời vừa mới nói đến đây, nhìn thấy Khương Miện đang gục trên bàn, ánh mắt Hoàng A Cường lập tức sáng lên.

“Tiểu Huy!!!”

“Mọi người thật sự cho cô ta uống thuốc mê rồi? Làm được bằng cách nào? Cha mày đâu? Ra ngoài tìm Từ Cường rồi à? Đi được bao lâu rồi? Sao vội vàng thế? Sao mày không đánh thức tao sớm?”

Những câu hỏi liên tiếp của Hoàng A Cường khiến Khương Huy gần như choáng váng.

Vừa nói, Hoàng A Cường đã đến bên bàn ăn, suýt nữa vấp phải thân thể của chị gái mình.

Hoàng A Cường ghê tởm nhìn chị gái đang ngáy trên đất một cái, cũng không có ý định quan tâm, thở gấp rồi đi về phía Khương Miên.

Đi được vài bước, người đàn ông liền bị cháu trai mình chặn đường.

“Chậc, Tiểu Huy mày làm gì? Tránh ra!”

“Cậu, cha con bảo con phải trông chừng cẩn thận, cậu đừng làm bậy…”

Khương Huy nhíu mày.

“Tao ăn thiệt thòi lớn từ con khốn này còn không thể lấy lại chút lợi lộc à? Mày mau tránh ra cho tao!”

“Cậu…”

“Cậu cái gì, tao nhanh lắm, vài phút là xong. Mày còn chặn trước mặt tao, cẩn thận không còn là cậu cháu đó!”

Khương Huy: “…”

“Vài phút, phì, trình độ này không thấy mất mặt hả?”

Đúng đúng. Khương Huy hết sức tán thành.

Hoàng A Cường tức giận không kìm được.

Ba giây sau, hai người cùng lúc phản ứng lại.

Đồng loạt quay đầu, chỉ thấy người vừa mới lên tiếng không phải Khương Miện đang gục trên bàn lúc nãy thì còn ai nữa!

Hai người gần như cùng lúc lăn lộn bò về hướng cửa chính.

“Phập!”

Một cái nĩa thẳng tắp cắm vào bên cạnh tay nắm cửa hai người vừa chạm vào, đuôi nĩa rung động như trái tim hai người.

“Chạy gì? Nói chuyện đi, vài phút rốt cuộc là mấy phút? Nói ra cho tôi mở rộng tầm mắt về sự chênh lệch của thế giới.”

Khương Miện cười híp mắt chống cằm, ngón tay thỉnh thoảng gõ nhẹ trên bàn ăn.

Khương Huy: “…”

Hoàng A Cường: “…”

Nửa giờ sau, Khương Hữu Thành hầu như là hưng phấn đẩy cửa chính nhà mình ra. Giây tiếp theo ông ta đã thấy con trai và em rể với khuôn mặt sưng húp như đầu heo quỳ trước mặt Khương Miên, ánh mắt ảm đạm và chán sống.

Khương Hữu Thành: “…”

Xin lỗi, đã làm phiền.

Người đàn ông vừa định đóng cửa nhà lại, Từ Cường đi sau ông ta lại không chịu.

Người đàn ông cao lớn khỏe mạnh, mạnh mẽ chen qua cửa.

“Làm gì? Làm gì? Lão Giang, anh thế này không phải đạo! Đã nhận tiền của tôi rồi, còn giở trò huyền bí gì nữa? Để tôi xem vợ tôi đi!”

Từ Cường chen vào, ngẩng đầu vừa thấy Khương Miện, đáy mắt kinh ngạc liên tục.

Cô gái này còn đẹp hơn nhiều so với nhìn trên điện thoại.

Nghĩ đến một người phụ nữ như vậy, không bao lâu nữa sẽ trở thành vợ mới của hắn Từ Cường, người đàn ông cảm thấy nước miếng sắp chảy ra.

Đi sau Từ Cường, Khương Hữu Thành lúc này cảm thấy khá may mắn. May mà ông ta cảm thấy Khương Miên tà tính, cố ý khuyên Từ Cường mang thêm mấy người. Bảy tám người đàn ông to con hẳn là đánh lại nó… chứ?

Khương Hữu Thành không chắc chắn lắm.

Còn Từ Cường đứng trước mặt ông ta đã sớm xoa xoa tay: “Khương Miên phải không? Cậu của em đã gả em cho anh rồi, bây giờ đi theo anh đi. Vừa hay hôm nay là ngày làm việc, cửa cục dân chính còn mở, em mang theo chứng minh thư, chúng ta bây giờ đi ký tên.”

“Ông là loại cóc ghẻ gì vậy?”

“Em đừng có… Tôi nói cho em biết, tính tôi không tốt đâu, đừng để tôi đánh em trong ngày vui!”

Người đàn ông trừng mắt trâu.

“Giống như ông đánh chết mấy bà vợ trước của mình sao?”

“Ha, đám chết tiệt đó dan díu với đàn ông, tôi không đánh họ thì đánh ai. Sau này em chỉ cần ngoan ngoãn, tôi đảm bảo…”

Từ Cường chưa nói xong, hắn đột nhiên thấy Khương Miện ngoắc ngoắc ngón tay với mình.

Trong lòng người đàn ông mừng thầm.

Nghĩ rằng cô biết điều rồi.

Từ Cường vừa mới đến gần, Khương Miện đột nhiên đấm cái bụp lên sống mũi hắn. Trong phút chốc, đầu óc người đàn ông ong ong, máu mũi bắn tung tóe.

“Mày, mày dám đánh tao?”

Lắc lắc đầu, mũi vẫn đau điếng, Từ Cường khó tin.

“Ai bảo ông không biết điều, tôi không đánh ông thì đánh ai!”

Từ Cường: “Đm! Tất cả xông lên cho tao!”

Ba phút sau, tiếng kêu thảm thiết càng lúc càng to.

Khương Hữu Thành không phải không nghĩ đến chuyện chạy trốn, nhưng không biết tên chó nào kéo ông ta một cái, cứng rắn lôi trở lại.

Lại qua hai phút, nhìn người nằm la liệt đầy đất, Khương Miện mới lười biếng huýt sáo.

Nghe thấy tiếng động, Tống Kỳ Sâm đang nóng ruột như lửa đốt. Nếu không phải nhớ đến lời hứa với Khương Miện, anh đã sớm xông xuống rồi.

Lúc này nghe thấy tiếng huýt sáo, lập tức một hơi vọt xuống.

“Miên Miên!”

Tống Kỳ Sâm vội vàng chạy tới.

Vừa nhìn thấy anh, Khương Miện vừa rồi còn tạo dáng đại ca lập tức chạy vào lòng anh.

“Ưm ưm ưm, Sâm Sâm, sao giờ anh mới đến? Nhiều người thế này, người ta sợ quá…”

Lúc này tất cả mọi người nằm dưới đất: “…”

Các cảnh sát chạy một mạch xuống: “…”

Gần như vừa nghe thấy giọng nũng nịu của Khương Miện, lý trí của Tống Kỳ Sâm đã mất sạch, cả người lập tức buông vòng tay ra, bắt đầu nhìn Khương Miện từ trên xuống dưới, tỉ mỉ kiểm tra, cuối cùng phát hiện móng tay ngón út tay phải của cô thiếu một mảnh nhỏ.

Tống Kỳ Sâm: “!!!”

Anh lập tức ôm chặt Khương Miện vào lòng, khó tin nhìn những người mặt mũi sưng húp dưới đất.

“Mấy người, mấy người có còn là người không? Nhiều người như vậy đánh bạn gái tôi một người, thậm chí đánh thiếu mất một miếng móng tay út của cô ấy! Mấy người quá độc ác! Đồng chí cảnh sát, chính là bọn họ, mau bắt bọn họ lại!”

Người dưới đất: “…”

Các cảnh sát: “…”

“Suỵt Suỵt!”

Ngay lúc này, Khương Miện đột nhiên “suỵt” với Tống Kỳ Sâm hai tiếng. Người đàn ông đỏ mắt, mặt đau lòng quay đầu nhìn cô.

Miện Miện của anh à.

Giây tiếp theo, Khương Miện lập tức kiễng chân ghé vào tai anh, thì thầm: “Không phải đâu, đây là tối qua chúng ta yêu đương mà bị gãy đó, anh quên rồi sao? Lúc anh làm thế này thế kia, tay em bấu vào lưng anh, không cẩn thận bị sứt một miếng…”

Tống Kỳ Sâm: “…”

“… Khụ.”

Mặt nhỏ đỏ bừng.jpg

: Không biết sao mấy chương sau tác giả chỉ toàn viết tên Khương Miên chứ không phải Khương Miện nữa, dù ảnh đã biết tên thật của chỉ rồi. Nên là tui để na9 gọi như tác giả luôn. Mấy bà thấy ổn không, hay tui chỉnh để ảnh gọi Khương Miện

Bình Luận (0)
Comment