Edit: Cá Mặn (Nặm)
—–
Ba ngày sau, một chủ đề xã hội leo lên đuôi của bảng hotsearch trên Weibo.
Thi thể của nghi phạm anh Tống được phát hiện trong cống rãnh ở ngoại ô.
Vì chủ đề đủ kinh dị nên ngay lập tức có không ít cư dân mạng click vào xem, vừa vào đã thấy thông báo chữ trắng nền xanh của cơ quan chức năng.
Đọc xong thông báo, cư dân mạng mới phát hiện nghi phạm anh Tống này chính là Tống Hi Quang – con nuôi của nhà họ Tống từng gây xôn xao dư luận trước đó.
Nghe nói vì việc phân chia tài sản của ông Tống không công bằng, trong lúc bất bình, anh ta đã đi vào con đường sai trái, bắt cha nuôi, dì và thậm chí cả người giúp việc, đầu bếp, quản gia trong nhà.
Vì tin tức gây ồn ào đủ lớn nên ba ngày trước cư dân mạng đã thảo luận một hồi rồi.
Tuy có một số người đứng trên đỉnh cao đạo đức, đứng về phía Tống Hi Quang, trách móc Tống Huy làm việc quá tuyệt tình. Dù sao cũng là con nuôi nuôi dưỡng bao nhiêu năm, người này lại không cho con nuôi một xu nào, chẳng trách Tống Hi Quang đi vào còn đường cùng, đổi lại là ai cũng không thể nuốt trôi cục tức này.
Quan hệ huyết thống có quan trọng đến thế không? Nuôi bên mình hai ba mươi năm, Tống Huy đúng là quá lạnh lùng vô tình, chắc là người đã chui vào tiền rồi.
May mắn là những người đứng nói chuyện không đau lưng này nhanh chóng bị các cư dân mạng khác phun nước bọt.
Tiền là của tôi, tôi muốn chia cho ai thì chia. Con đẻ không hiếu thảo có khi còn không muốn chia, huống chi là con nuôi. Vì tôi không chia tiền cho nó mà nó muốn giết tôi, rốt cuộc ai mới là người lạnh lùng vô tình, tiền chui vào mắt?
Thậm chí còn có người hiểu rõ tình hình nhà họ Tống đứng ra tiết lộ, không có nhà họ Tống thì Tống Hi Quang chẳng là cái gì cả. Người nhà của anh ta đã sớm đã bị một đám cháy lớn thiêu rụi. Nếu không phải vợ chồng nhà họ Tống tốt bụng nhận nuôi, bây giờ không biết người này đang ăn xin ở đâu, ai ngờ lại nuôi ra một con sói mắt trắng như vậy.
Quan trọng hơn là trước đây Tống Huy không phải chưa từng nảy sinh ý định giao tập đoàn Tống thị cho Tống Hi Quang.
Kết quả thì sao, thua lỗ liên tục mấy năm, thua đến mức nhà họ Tống suýt nữa rơi khỏi danh sách những gia tộc thượng lưu Yên Kinh.
Cuối cùng phải dựa vào Tống Kỳ Sâm – người sau này trở về nhà họ Tống vãn hồi tình thế, mới cứu được Tống thị về. Có thể nói, Tống thị hiện nay không còn là Tống thị của Tống Huy nữa, mà là Tống thị do Tống Kỳ Sâm một tay kiếm về.
Chẳng liên quan gì đến huyết mạch cả, một đứa con nuôi bùn lầy không thể đắp thành tường, còn muốn chia sản nghiệp mà con đẻ đã gây dựng. Trên đời này làm gì có đạo lý như vậy.
Sau khi hiểu rõ nội tình, cư dân mạng lập tức chửi mắng Tống Hi Quang trơ trẽn.
Châm biếm rằng người này rõ ràng là xé da mặt bên trái dán lên mặt bên phải, như vậy một bên là mặt dày, một bên không có mặt.
Phì!
May là những người này còn chưa biết việc Tống Hi Quang vứt Tống Kỳ Sâm 3 tuổi đi, hại chết phu nhân nhà họ Tống – Doãn Tuyết. Nếu không thì chẳng đơn giản là nhổ nước bọt vào anh ta nữa, mà sẽ là trực tiếp xông lên đánh anh ta.
Ba ngày trước, cư dân mạng đã chửi thoải mái với mức độ nào. Thì lúc này biết được cái chết của Tống Hi Quang, họ lại càng chấn động đến mức đó.
Vô số người bình luận kinh ngạc dưới hot search:
[Trước đây tôi chỉ thử chửi người này sẽ gặp báo ứng thôi, ai ngờ anh ta thật sự gặp báo ứng. Nhìn thông báo của cảnh sát, hình như anh ta còn bị ngược đãi nghiêm trọng trước khi chết! Ai thù anh ta lớn đến thế? Không lẽ là sếp Tống?]
[Người trên khuyên xóa đi, vu khống là phạm pháp đấy.]
[Đúng vậy, theo tôi thì với thủ đoạn độc ác của Tống Hi Quang kiểu cha nuôi không chia tiền cho liền bắt cóc nhiều người như vậy, chắc chắn đắc tội với nhiều người lắm. Ai biết được anh ta có phải đắc tội với người không nên đắc tội không, rước họa sát thân!]
[Vốn dĩ là vậy mà, còn oan uổng cho sếp Tống. Sếp Tống người ta có tiền có nhan sắc, có bạn gái, sao có thể bí quá hóa liều đi phạm tội chứ, mấy người điên rồi à?]
[Thảm quá thảm quá, nhà tôi ở gần cống rãnh phát hiện thi thể của anh Tống này. Trời ơi, anh ta đâu chỉ đơn giản là bị ngược đãi, nghe nói hình như bị chết một cách thống khổ, ruột đều lòi ra rồi…]
[Thật á? Lầu trên nói kỹ hơn đi. Nhưng điều này cũng chứng minh sự vô tội của sếp Tống đúng không? Nếu không phải là người có liên quan đến mặt đó với anh Tống, làm sao có thể nghĩ ra cách độc ác như vậy chứ?]
[Không nói kỹ được, tôi cũng chỉ nghe nói vậy thôi, dù sao chỉ biết là chết rất thảm.]
…
Vì cái chết bí ẩn của Tống Hi Quang, cư dân mạng thảo luận càng lúc càng sôi nổi.
Nhưng rất nhanh sự chú ý của những người này đã bị chuyển đi, chỉ vì Khương Miện lại lên hotsearch.
Vẫn là một tin tức lớn.
#Khương Miên đóng “Cầu tiên” của Lý Lai#
Vừa thấy hot search này, Sợi Gừng cùng đám hóng hớt đều phát điên.
Phải biết rằng “Nhịp đập thần tượng” đã kết thúc gần một tuần rồi, lúc đó tổng cộng có 11 thí sinh ra mắt bao gồm cả Khương Miện. Hiện tại ngoại trừ cô, mười người còn lại ký với công ty lớn thì ký với công ty lớn, tuyên bố phim điện ảnh thì tuyên bố phim điện ảnh, tuyên bố phim truyền hình thì tuyên bố phim truyền hình, tuyên bố hợp tác thương mại thì tuyên bố hợp tác thương mại.
Trong đó người làm ăn kém nhất cũng vớ được vai nữ chính webdrama hạng A.
Chỉ có mình Khương Miện là trọn vẹn bảy ngày trôi qua chẳng có chút động tĩnh nào, cả người như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Như thể ra mắt ở vị trí center một cách cô đơn.
Lập tức có không ít antifan cười nhạo trên diễn đàn nói đủ thứ.
Có người nói vị trí center của Khương Miên là do bạn trai tư bản thao túng, trên thực tế thì không được, đến lúc so tài thực lực là lộ ngay.
Còn có người nói Khương Miên đã tìm được một đại gia kim cương như vậy rồi, ai còn ra ngoài vất vả đóng phim nữa. Đóng phim phần lớn là vì tiền, bây giờ có bạn trai như vậy rồi, nửa đời sau đều không cần phấn đấu nữa, cô ấy mới không thèm vào giới giải trí kiếm tiền vất vả này đâu!
Đủ loại như thế.
Thậm chí cũng thật sự có Sợi Gừng thoát fan.
Dĩ nhiên, những chuyện này đều xảy ra khi Khương Miện đang xử lý người nhà họ Khương. Vì không lên mạng nên cô chẳng biết đã náo loạn một trận như vậy.
Nhưng hiện tại Khương Miên đã tuyên bố phim điện ảnh mới!!!
Còn là hợp tác với đạo diễn Lý Lai trong một bộ phim nữ chủ!!!
Đừng nói Sợi Gừng phấn khích, ngay cả những Sợi Gừng thoát fan trước đó cũng lập tức xóa đi những lời thoát fan của mình trước đây, làm động tác nằm ngửa đứng lên.
Trên mạng một mảnh xôn xao.
[Ahhhh, trước đây khi tui xem “Nhịp đập thần tượng” đã phát hiện đạo diễn Lý đến lần này đến lần khác, còn tuyên bố trên Weibo là vì một thí sinh nào đó mà đến. Nhất là đoạn Khương Miên thử vai, vừa mới đi khỏi thì anh ấy đã đuổi theo ra ngoài. Lúc đó tui đã nghĩ không biết anh ấy có muốn hợp tác với bé Miên không. Ai ngờ là thật, thật sự là thật ahhhh!]
[Khi nào phim quay vậy? Có ảnh tạo hình không? “Cầu Tiên” này là “Cầu Tiên” trên trang web tiểu thuyết Lục Giang đó à? Ahhhh, đó là thịt trong tim tui đấy!]
[“Cầu Tiên”, đạo diễn Lý, bé Miên, nếu đây không tính là sự kết hợp trong mơ thì cái gì mới là!!!]
[Khương Miên sẽ đóng nữ chính Tiêu Sầu??? Ahhhh, tui phát điên mất!!! Một Giang Phỉ, một Tiêu Sầu, nữ thần của tui đều bị nữ thần của tui bao trọn rồi!!]
[Ủa, Khương Miên cô ta có tài đức gì chứ? Một người từ show tuyển chọn ra mắt thôi mà, cô ta có gì mà được đạo diễn Lý chọn cho “Cầu Tiên” thế? Còn nói không phải tư bản thao túng phía sau??]
[Đúng vậy, bây giờ tư bản đút cứt ghê gớm quá rồi đấy? Có bạn trai giàu có thì sướng nhỉ! Có thể xóa bỏ sự nỗ lực mấy năm của nghệ sĩ khác!]
[Người trên nói tư bản đút cứt cũng quá đáng rồi đấy? Chỉ cần xem qua Giang Phỉ của Khương Miên, tui tin người có mắt đều biết cô ấy và Tiêu Sầu của “Cầu Tiên” ăn khớp!]
[Bạn yêu đừng để ý đến mấy con gà chua ngoa đỏ mắt phía trước. Hề hề hề, dù sao “Cầu Tiên” đã nắm trong tay rồi, cười nhìn tụi chó điên gâu gâu…]
Trên mạng một mảnh ồn ào, Tống Kỳ Sâm ôm Khương Miện trong lòng, cùng cô lướt Weibo. Vừa thấy hot search này, mắt anh liền dính chặt vào trên đó.
Trong lòng anh, Khương Miện vẫn đang kinh ngạc: “Ủa? Tối qua xem xong kịch bản mới đồng ý lời mời của Lý Lai mà sáng sớm nay anh ấy đã đưa tin tức ra rồi? Cũng nhanh quá nhỉ?”
Nghe thấy lời như vậy, Tống Kỳ Sâm nghiến răng ken két.
Thằng già thảo mai Lý Lai bụng dạ khó lường!!!
Mua hot search thì thôi đi, còn đem tên Khương Miện mua chung với anh ta là có ý gì?
Tống Kỳ Sâm tức đến ngứa răng. Thừa lúc Khương Miện đi vệ sinh, anh trực tiếp gọi một cuộc điện thoại ra ngoài.
Đợi đến khi Khương Miện quay lại, click vào hot search lần nữa, bèn phát hiện hot search ban đầu #Khương Miên đóng “Cầu tiên” của Lý Lai# đã bị chia thành hai cái.
#Khương Miên “Cầu tiên”# #
#Lý Lai “Cầu tiên”#
Thủ đoạn trẻ con này…
Khương Miện lập tức quay đầu nhìn Tống Kỳ Sâm đang chơi điện thoại bên cạnh.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, người đàn ông còn quay đầu nhìn cô với vẻ mặt vô tội. Đôi mắt to chớp chớp rõ ràng viết — Sao vậy cục cưng?
Khương Miện không nhịn được liền nhào tới, một tay bóp lấy mặt anh.
“Còn giả vờ nữa, anh còn giả vờ với em nữa!”
Khương Miện cười mắng.
“Không có, không giả vờ. Vợ à em nói rõ đi, anh giả vờ gì chứ?”
Tống Kỳ Sâm kéo tay Khương Miện xuống, vẫn một mặt vô tội nghi hoặc.
“Tống Kỳ Sâm!”
“Có năng khiếu diễn xuất tới thế thì đi làm sếp làm gì? Anh nên cùng em lăn lộn trong giới giải trí này, đảm bảo anh phút phút phát tài!”
“Khương Miện, em nói gì anh chẳng hiểu. Anh diễn cái gì, em phải nói rõ cho anh…”
Tống Kỳ Sâm quyết định giả chết đến cùng.
Tức khắc thấy Khương Miện móc từ tai trái ra một chiếc tai nghe bluetooth màu trắng nhỏ xinh.
Tống Kỳ Sâm: “!”
“Ai đó có phải quên rồi không, em còn đeo tai nghe bluetooth kết nối với điện thoại của anh ấy?”
Tống Kỳ Sâm: “!!”
“Bây giờ anh gỡ hot search xuống cho em! Đúng là nhập vai bá đạo tổng tài nghiện luôn đấy anh trai!”
Tống Kỳ Sâm: “!!!”
Tống Kỳ Sâm… đỏ mặt.
“Anh còn biết đỏ mặt à? Vừa nãy chẳng phải định giả vờ đến cùng sao?”
Mặt Tống Kỳ Sâm càng đỏ hơn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh chỉ là không thích thấy tên em và Lý Lai ở cạnh nhau…”
“Cái gì cơ?”
Khương Miện cố tình hỏi lại.
“Anh nói anh không thích thấy tên em cùng tên thằng già thảo mai Lý Lai ở cạnh nhau. Nhìn là tức, anh tức chết mất!”
Tống Kỳ Sâm ghé vào tai Khương Miện la lớn.
“Haizz, tên em và Lý Lai chỉ ở cùng nhau, còn em và anh thì là bíp — bíp… cùng nhau mà.”
Khương Miện nghiêm túc nói lời táo bạo.
Tống Kỳ Sâm: “!!!!”
Vừa rồi có phải có từ ngữ gì không được nói, bị Lục Giang cưỡng chế xóa âm không???
Người đàn ông lập tức giơ tay che kín miệng Khương Miện lại, xấu hổ đến bắt đầu bốc hơi nóng: “Đừng… đừng nói nữa…”
“Hahaha!”
Nhìn thấy bộ dạng đỏ mặt của đối phương, Khương Miện cười rất không nể nang.
Đúng lúc hai người đang cười đùa, điện thoại bị Tống Kỳ Sâm ném sang một bên đột nhiên rung lên.
Thấy vậy, Tống Kỳ Sâm lập tức giữ chặt Khương Miện, giơ tay cầm điện thoại lên.
Vừa nhìn rõ cái tên hiển thị trên đó, khóe miệng Tống Kỳ Sâm từ từ thu lại.
Nhìn thấy nụ cười trong mắt anh biến mất trong tích tắc, Khương Miện nhìn xuống, quả nhiên tên hiển thị cuộc gọi đến không phải là hai chữ Tống Huy thì còn có thể là ai nữa?
Suốt ba ngày, Tống Kỳ Sâm đều cùng cô cuộn tròn trong nhà anh, không hề liên lạc với người nhà họ Tống.
Cô biết, Tống Kỳ Sâm có chút không cách nào đối mặt với Tống Huy.
Anh bị Tống Hi Quang vứt bỏ, thậm chí ở bên ngoài chịu hết đắng cay, anh đều có thể không oán trách ông ấy. Nhưng với cái chết của mẹ, anh lại không thể không trách ông ấy.
Họ là vợ chồng thân thiết nhất, việc Doãn Tuyết bị trầm cảm, ông ấy hẳn là đã biết từ lâu rồi.
Công việc bận đến mức nào mà lại đến mức ngay cả vợ mình cũng không để ý đến được.
Ngay cả việc bà đổi thuốc chống trầm cảm, cảm xúc càng ngày càng sụp đổ cũng không cảm nhận được.
Đây cũng tính là vợ chồng sao?
Trước đây chưa từng yêu đương, có lẽ Tống Kỳ Sâm không hiểu.
Nhưng hiện tại có Khương Miện rồi, đừng nói cảm xúc cô sắp sụp đổ, chỉ cần cô có một chút không vui không thoải mái nào, Tống Kỳ Sâm đều có thể cảm nhận được rõ ràng.
Tống Huy là vô cảm đến mức nào mới có thể để mặc cảm xúc Doãn Tuyết tồi tệ đến phải dựa vào tự sát để giải thoát?
Huống chi, những năm đầu anh được nhận về nhà họ Tống, sự yêu thương quan tâm của Tống Huy đối với Tống Hi Quang chỉ cần có mắt sẽ nhìn thấy.
Những sự quan tâm yêu thương đó lại liên kết với đủ loại chuyện phía sau, Tống Kỳ Sâm cảm thấy mỉa mai.
Quá mỉa mai.
Ôm chặt Khương Miện, Tống Kỳ Sâm mặc cho điện thoại rung đến khi đối phương chủ động cúp máy.
Nhưng qua mười mấy giây, điện thoại lại vang lên.
Tống Kỳ Sâm do dự một chút rồi kết nối.
Lần thứ nhất gọi điện thoại đến, nếu chỉ là Tống Huy muốn liên lạc với anh, thấy anh không nghe, với tính cách của Tống Huy thì chắc chắn sẽ không gọi lại.
Nhưng vẫn gọi đến lần thứ hai, hơn nữa thời gian cách quãng cực ngắn, cũng có nghĩa là người gọi điện thoại cho anh rất có khả năng không phải là Tống Huy.
Điều này khiến trong lòng Tống Kỳ Sâm đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt.
Quả nhiên sau khi kết nối điện thoại, vang lên là giọng nói nghẹn ngào gấp gáp của lão quản gia Triệu —
“A Sâm, cháu mau đến bệnh viện một chuyến. Cha cháu vô tình trượt chân ngã một cái, bây giờ người ở trong bệnh viện vẫn chưa tỉnh lại…”
Nghe thấy lời như vậy, điện thoại của Tống Kỳ Sâm lập tức từ trong tay anh trượt xuống.
Tống Kỳ Sâm canh giữ bên giường bệnh Tống Huy, canh giữ suốt ba ngày mới thấy nhãn cầu của người đàn ông bắt đầu chuyển động dưới mí mắt.
“Bác sĩ, bác sĩ!!!”
Vừa ấn chuông, Tống Kỳ Sâm vừa lớn tiếng hô to.
Ba phút sau, bác sĩ kiểm tra thân thể cho Tống Huy xong. Xác nhận ông đang dần dần tỉnh lại, qua chút thời gian là có thể ăn cơm được rồi, cả người Tống Kỳ Sâm lập tức thở phào một hơi lớn, tê liệt ngã gục xuống ghế.
Đợi đến khi Tống Huy hoàn toàn tỉnh lại, hỏi qua bác sĩ, ông cũng có thể ăn cơm được rồi, Tống Kỳ Sâm liền tận tâm tận lực đút cháo cho ông.
Tống Huy nhìn quầng thâm chỗ dưới mắt con trai mình, tóc cũng rối tung lên, mắt không kìm được đau xót.
Ông vội vàng cúi đầu xuống.
Nhưng vẫn có một giọt nước mắt rơi vào bát.
Thấy vậy, tay Tống Kỳ Sâm khẽ khựng lại một chút, ngay sau đó liền tiếp tục đút cháo cho Tống Huy.
Anh đút một muỗng, Tống Huy ăn một muỗng.
Ăn xong một bát cháo đầy, đặt bát sứ lên tủ đầu giường bên cạnh, hai cha con bỗng chìm vào im lặng khác thường.
Nhưng chỉ im lặng một phút, hai người đã đồng thời mở miệng.
“Tống Hi Quang đã chết.”
“Con có trách cha không?”
Nghe thấy lời của đối phương, hai cha con đều sững người.
Khi chuyện của Tống Hi Quang gây ồn ào trên tin tức, Tống Huy vì té ngã mà được người nhà đưa vào bệnh viện rồi, nên ông cũng là từ miệng Tống Kỳ Sâm mới được biết tin tức này.
Tống Huy hoàn toàn không thể nói rõ tâm trạng của mình lúc này là gì, vừa có sự sung sướng, vừa có sự bâng khuâng, dường như cái gì cũng có.
Nhưng dù anh ta không chết, ông cũng tuyệt đối không tha thứ cho anh ta!
Vào lúc này, Tống Kỳ Sâm nghe câu hỏi “Con có trách cha không?” của Tống Huy.
Trong đầu không kiểm soát được vang lên những lời của ba ngày trước đây. Sau khi đến bệnh viện, bác Triệu với đôi mắt đỏ hoe nói với anh.
Ông ấy nói dù không ngã lần này, cha cậu cũng không sống được lâu nữa đâu. Lần này lại ngã một cú, còn chịu kích động lớn như vậy, e rằng thời gian không còn nhiều nữa.
Ông ấy nói bác sĩ đã kiểm tra tế bào ung thư ở phổi của cha cậu, trong hai ngày gần đây đột nhiên lan rộng nhanh chóng. Hơn nữa bác sĩ nói ý chí sống của bệnh nhân yếu ớt, nếu không tôi cũng không dám làm phiền cậu.
…
Nghĩ đến đây, Tống Kỳ Sâm nắm chặt nắm đấm, mắt nhìn xuống.
“Không trách…”
Tống Kỳ Sâm nhìn thẳng vào mắt Tống Huy, từng chữ từng chữ một nói.
“Con không trách cha.”
Tống Kỳ Sâm lặp lại thêm một lần.
Mắt Tống Huy lại đỏ lên.
“Vì vậy cha hãy điều trị cho tốt. Bây giờ y học phát triển như vậy, bệnh gì cũng chữa được, cha đừng luôn nghĩ đến việc từ bỏ. Tối nay cha muốn ăn gì không? Con có thể nấu cho cha…”
Tống Kỳ Sâm đưa tay kéo chăn đắp lại cho đối phương.
“Tiểu Khương đâu?”
“Miên Miên ạ?”
Tống Kỳ Sâm hỏi lại một câu, sau đó giải thích: “Thực ra em ấy cũng ở đây cùng con trông cha hai ngày. Chỉ là cha biết đấy, công việc của em ấy là diễn viên. Mấy ngày trước vừa ký một bộ phim, bây giờ phim đã khai máy, em ấy đi Tứ Xuyên rồi, sáng nay con vừa đưa em ấy ra sân bay.”
“Tiểu Khương là cô gái tốt, là cha làm phiền các con rồi…”
Tống Huy biết con trai mình thích cô gái đó như thế nào, mặt đầy vẻ áy náy.
Nếu chẳng phải vì ông tắm xong đột nhiên thở không ra hơi mà ngã một cú, có lẽ A Sâm hoàn toàn không cần phải ở đây trông nom ông già này.
“Cha nói gì vậy? Cha là cha của con, cha không cẩn thận bị bệnh, sao có thể gọi là làm phiền được?”
Tống Kỳ Sâm bác bỏ lời của ông.
Hai cha con lại nói chuyện thêm vài câu. Thấy Tống Huy đã bắt đầu lộ vẻ mệt mỏi, Tống Kỳ Sâm lập tức khuyên ông nghỉ ngơi một lát.
Dù sao cũng vừa mới tỉnh lại, không nên quá mệt nhọc.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Tống Huy, Tống Kỳ Sâm mang bát và bình giữ nhiệt bên cạnh ra ngoài, đưa cho quản gia Triệu đang ngồi chờ bên ngoài.
“Bác Triệu, bây giờ cũng không còn sớm nữa. Bác cũng không còn trẻ, tranh thủ về nhà nghỉ ngơi đi, cha con có con ở đây rồi.”
“Nhưng mà A Sâm, cháu đã thức nhiều đêm rồi. Cứ thế này mãi, cơ thể cũng chịu không nổi đâu! Không được thì thuê thêm vài người chăm sóc, khỏi phải cháu vất vả thế này…”
Người quản gia mặt đầy lo lắng.
Trước đây ít khi tiếp xúc với A Sâm, đối phương cũng ít nói khiến lão quản gia đến giờ vẫn chưa thực sự hiểu tính cách thật của Tống Kỳ Sâm.
Lần này Tống Huy vào viện, ông mới thực sự hiểu được sự khác biệt giữa cậu ấy và Tống Hi Quang nằm ở đâu.
Tống Hi Quang nhìn bề ngoài ôn hòa lễ phép, nhưng mãi mãi chỉ là quan tâm trên đầu môi chót lưỡi, không có chút hành động thực tế nào, thuộc loại ngoài nóng trong lạnh, ích kỷ vô ơn.
Còn Tống Kỳ Sâm, đừng nhìn bình thường lúc nào cũng lạnh mặt, trông có vẻ khó gần, thực ra là ngoài lạnh trong nóng. Dù đã chịu nhiều khổ sở như vậy mà vẫn luôn có một trái tim mềm mại, là một đứa trẻ thực sự tốt bụng.
Quả nhiên, đây mới là con ruột của phu nhân Doãn và ông Tống.
Cái tên Tống Hi Quang đó chết đáng lắm!
Lão quản gia đầy phẫn nộ trong lòng.
“Không cần đâu.”
Nghe thấy sự quan tâm của lão quản gia, Tống Kỳ Sâm quay đầu nhìn Tống Huy đang nằm trên giường bệnh, khóe miệng gượng gạo kéo một cái.
“Bác sĩ nói với con rồi, có lẽ chỉ còn vài ngày nữa thôi, con muốn ít nhất cũng ở bên cạnh ông ấy thêm vài ngày…”
Tống Kỳ Sâm mím chặt môi.
Lão quản gia khó tin ngẩng đầu lên, tay cầm bình giữ nhiệt bắt đầu run rẩy.
“Bác Triệu, bác Triệu, bác đừng quá xúc động. Nếu bác cũng ngã bệnh, con thực sự không biết phải làm sao nữa.”
Nghe thấy những lời này, lão quản gia ngồi phịch xuống ghế dài, nước mắt tuôn rơi.
Ngồi cùng ông ấy một lúc, Tống Kỳ Sâm bóp bóp sống mũi, mệt mỏi dựa ra sau.
Sau đó lấy điện thoại ra, do dự một chút rồi gửi một tin nhắn WeChat cho Khương Miện.
Tin nhắn vừa gửi đi chưa được mấy giây, điện thoại của anh đột nhiên vang lên âm thanh video call, Tống Kỳ Sâm vội vàng kết nối.
Ngẩng đầu lên đã thấy Khương Miện với nụ cười tươi rói.
Vừa thấy nụ cười này, Tống Kỳ Sâm cũng giương môi cười theo.
Không quan trọng mệt mỏi đến đâu, vất vả thế nào, chỉ cần thấy Khương Miện cười, anh cảm thấy tất cả mệt nhọc như đều biến mất không tăm tích.
Nhưng giây tiếp theo, anh đã thấy Lý Lai xuất hiện phía sau Khương Miện.
Người đàn ông đang vui vẻ gọi Khương Miện qua.
Tống Kỳ Sâm: “…”
Đột nhiên rất muốn chém thứ gì đó!
Vì thế, anh không thể không lặp đi lặp lại, không chán nản mà dặn dò Khương Miện.
Quay phim thì hãy quay phim cho tốt, nhất định phải tránh xa những đạo diễn có ý đồ xấu, không biết giữ nam đức.
“Điều quan trọng nhất là gì, tuyệt đối không được tin một vị đạo diễn họ Lý nói gì đó. Giúp em nhập vai hả, bọn họ miệng nói giúp nhập vai nhưng trong lòng toàn nghĩ đến chuyện lợi dụng đấy có biết không?”
“Sếp Tống đúng là miệng chó không thể mọc ngà voi.”
Lý Lai với nụ cười không chạm đến mắt bất chợt xuất hiện dưới ống kính điện thoại.
“Vẫn còn hơn ai kia, da mặt dày đến mức có thể chặn đạn. Tôi đang nói chuyện với vợ tôi, người không liên quan làm ơn rời đi được không?”
Tống Kỳ Sâm vừa nãy còn đầy vẻ mệt mỏi một lúc đã có tinh thần chiến đấu.
“Vợ??? Mặt sếp Tống cũng chẳng mỏng hơn tường thành đâu nhỉ!”
“Kệ anh cô đơn, tôi thích.”
Tống Kỳ Sâm liếc mắt.
“Ái chà Khương Miên, sao tay em lại có vết rách thế này, đến đây cho anh xem nào…”
Tống Kỳ Sâm: “!!!”
“Lý…”
“Lý Lai, nếu anh dám nhân cơ hội nắm tay tôi thì tôi sẽ vặn đầu anh đấy.”
Tống Kỳ Sâm còn chưa kịp nói, Khương Miện đã nhận ra ý đồ của Lý Lai, cười hì hì cảnh cáo như vậy.
Lý Lai: “…” Coi như hai người thắng!
Người đàn ông tạm thời dùng chiến thuật rút lui.
Đầu video bên kia, Tống Kỳ Sâm lập tức lộ ra nụ cười đắc ý.
Nhìn thấy vẻ mệt mỏi của đối phương trên màn hình, Khương Miện đưa tay vuốt ve màn hình điện thoại.
“Sâm Sâm, anh tiều tụy nhiều quá…”
Khương Miện nhíu mày.
Tống Kỳ Sâm nhếch khóe miệng, vừa định mở miệng an ủi cô vài câu thì nghe thấy —
“Cảm giác còn tiều tụy hơn cả lúc trước chúng ta ở sofa, ở phòng khách, ở nhà bếp bíp — bíp — lại bíp bíp –, em nhìn mà đau lòng…”
Tống Kỳ Sâm: “…”
“…”
Đau lòng thì đau lòng.
Em đã lái xe cán lên mặt anh rồi đấy cục cưng à.