Edit: Cá Mặn (Nặm)
——
Tại nơi quay phim “Cầu tiên”.
Lý Lai ngồi sau máy quay nhìn cảnh diễn trong máy, người đàn ông cứ nhíu chặt nhíu chặt đôi mày, ngón tay gõ gõ không có quy luật trên chiếc ghế đẩu bên cạnh.
Giang Dĩnh bên cạnh đã trang điểm xong, thấy anh như vậy thì vội đặt ly nước chanh xuống, kéo ghế gập ngồi bên cạnh người đàn ông.
“Sao vậy? Diễn xuất của Khương Miên có vấn đề gì sao?”
Giang Dĩnh nghi hoặc hỏi.
Ảnh hậu Giang mới đến đoàn phim “Cầu tiên” tối qua.
Lý do cô ấy xuất hiện ở đây không phải vì “chồng” Khương Miên của cô ấy, mà là do lời mời của Lý Lai.
Tuy Lý Lai bình thường trông không đáng tin cậy lắm. Nhưng với tư cách đạo diễn, anh đúng là kiểu được ông trời ưu ái.
Anh không có bộ phim nào là hay nhất, bộ phim hay nhất của anh luôn là bộ tiếp theo, luôn mang đến cho khán giả những bất ngờ và kỳ vọng vô hạn, vì vậy mà phim của anh luôn được coi là “bánh ngon” lớn nhất trong giới.
Nhưng điều đáng nói là với những “bánh ngon” như vậy, với tư cách là đạo diễn khi chọn diễn viên, Lý Lai không bao giờ chọn theo độ nổi tiếng, chỉ nhìn theo duyên mắt.
Như Khương Miện, như Giang Dĩnh.
Ai dám tin Khương Miện vừa mới ra mắt đã đảm nhận vai nữ chính trong bộ phim này, trong khi Giang Dĩnh vừa đoạt giải ảnh hậu ở nước ngoài lại chỉ là một trong những vai nữ phụ.
Điều này cũng dẫn đến việc hôm qua khi Giang Dĩnh xuất hiện tại đoàn phim “Cầu tiên” đã dấy lên một cuộc tranh luận trên mạng.
Có người nói tư bản bao che, giới giải trí quá đen tối, ảnh hậu đóng phụ cho người mới ra mắt, cũng không sợ nâng càng cao ngã càng đau.
Cũng có người khen ngợi. Dù sao hiện nay những bộ phim không quan tâm đến tuổi tác, không quan tâm đến ngoại hình, chỉ nhìn độ nổi tiếng mà ép buộc đóng vai chính quá nhiều quá nhiều rồi… Nhìn thấy trên TV những nam nữ diễn viên ba bốn mươi tuổi mặc đồng phục đóng học sinh cấp ba, diễn vai thiếu nam thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi khiến khán giả rất khó chịu, khó chịu toàn thân.
Bây giờ kiểu này rất tốt, Khương Miên đang học năm ba đại học đóng vai cô gái tu tiên kiên cường bướng bỉnh, kiếm pháp thượng thừa. Giang Dĩnh đã đoạt giải ảnh hậu đóng vai sư tỷ tiên nhân lạnh lùng, kiêu ngạo.
Cả hai đều siêu siêu hợp đúng không?
Đây mới là bộ phim hay thực sự quan tâm đến cảm nhận của khán giả.
Là khán giả, họ không muốn hiểu thứ tự vai diễn, không muốn biết thần tượng nhà các bạn cố gắng thế nào, chỉ muốn bỏ tiền vào rạp chiếu phim xem một bộ phim hay. Chỉ vậy thôi.
Trên mạng tranh luận không ngừng.
Nhưng vì đây là phim của Lý Lai, vì việc chọn diễn viên cũng khá hợp lòng mọi người, cuối cùng cũng không gây ra tranh cãi quá lớn, tiếp theo chỉ xem kết quả cuối cùng thế nào.
Nếu Khương Miện không gánh nổi, có thể tưởng tượng sẽ nhận về bao nhiêu chửi mắng.
Tuy nhiên những vấn đề nhỏ này, Khương Miện với khả năng chịu áp lực hàng đầu cũng chẳng để tâm.
Mà lúc này, sau khi Giang Dĩnh hỏi xong, phát hiện người đàn ông bên cạnh vẫn chăm chú nhìn vào máy quay phía trước, không có ý định trả lời cô ấy.
Giang Dĩnh chỉ đành kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
“Hửm?”
Lần này Lý Lai mới nghe thấy, thuận miệng đáp một tiếng, sau đó quay đầu: “Diễn xuất không có vấn đề, là khí chất…”
Thấy Giang Dĩnh có vẻ không hiểu, Lý Lai cũng không giải thích nhiều, hiển nhiên không muốn lãng phí thời gian ở đây.
“Này!”
Sau khi hô một tiếng như vậy, người đàn ông đưa tay gọi Khương Miện đang búi tóc đuôi ngựa cao, một thân trang phục đệ tử ngoại môn áo xanh, tay cầm trường kiếm đi qua.
Sau khi gọi lại, người đàn ông nhìn trái nhìn phải. Không hiểu nổi, sao lại có người khí chất kiêu ngạo như vậy.
Dù là cùng một trang phục, nhưng đứng giữa đám đông, trên người cô ấy như có ánh sáng đuổi theo vậy, tự phát tự động trở thành tiêu điểm giữa đám đông.
Nếu đổi thành nữ chính ở giai đoạn sau của cốt truyện thì còn bình thường.
Nhưng nữ chính ở đầu cốt truyện, thứ anh cần là cảm giác không nổi bật giữa đám đông, cảm giác của vai phụ.
Hiển nhiên Khương Miện lúc này không thể cho anh cảm giác đó.
Cũng dẫn đến việc rõ ràng mọi thứ đều rất bình thường, Lý Lai nhìn vào máy quay lại cảm thấy có gì đó không hợp.
Anh nghĩ mình phải tìm cách để mài đi những chỗ chói mắt trên người cô ấy.
Còn về phim thì tạm thời không quay nữa, không thiếu tiền đến thế.
Vì vậy “Cầu tiên” vừa mới bắt đầu quay, đạo diễn đã mang theo nữ chính bỏ việc. Tuy nhiên lương của đoàn phim vẫn được trả, nhân viên đa số không có gì phàn nàn, bên ngoài cũng tỏ vẻ quen thuộc. Bởi vì Lý Lai vốn có tật này, không có việc gì thích tìm cảm giác, mọi người đã quen từ lâu rồi.
Vậy Lý Lai bỏ việc đạo diễn đã mang Khương Miện đi đâu?
Trong thành phố điện ảnh ở Tứ Xuyên, dẫn cô đi đóng vai quần chúng khắp nơi.
Đây này, hôm nay lại vào một đoàn phim dân quốc bi thương, Khương Miện cần phải đóng vai vũ nữ chỉ xuất hiện một tập đã bị người ta bắn chết.
Thay áo sườn xám màu xanh đen cài nút, diễn xong cảnh vũ nữ bị bắn vào đầu. Vừa ăn cơm hộp, Khương Miện vừa bắt đầu video call với Tống Kỳ Sâm.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn trong chiếc áo sườn xám của Khương Miện trong video, Tống Kỳ Sâm đã ngạc nhiên mở to mắt.
“Đẹp không?”
Thấy đối phương có vẻ hứng thú, Khương Miện đặt hộp cơm hai mặn một rau xuống rồi đứng dậy, xoay một vòng trước mặt Tống Kỳ Sâm.
“Đẹp.”
Tống Kỳ Sâm gật đầu: “Em mặc gì cũng đẹp.”
“Về nhà mặc cho anh xem. Chúng ta cũng thử chơi sườn xám play nhé, em đóng vũ nữ, anh đóng quân phiệt, có muốn không?”
Khương Miện nói nhỏ.
Cô gái ba câu không rời chuyện gợi cảm, Tống Kỳ Sâm giờ đã bắt đầu dần dần thích nghi.
Mặt chỉ hơi đỏ một chút, sau đó thành thật gật đầu.
Nhưng ngay sau đó khi nhìn thấy thức ăn trong hộp cơm Khương Miện đang cầm, anh tức khắc đau lòng nhíu chặt mày: “Hôm nay vẫn đang đóng vai quần chúng à? Lý Lai đến tột cùng muốn cảm giác gì cũng không nói, chỉ biết hành hạ em. Một ngày chạy mấy đoàn phim, còn chịu nổi không? Mệt không?”
“Không mệt, mới có thế là gì chứ! Một chút cũng không mệt. Trước đây em cũng không hiểu Lý Lai muốn cảm giác gì, nhưng gần đây dường như em đã bắt đầu nắm được chút chút rồi, chắc cũng không phải đóng vai quần chúng thêm hai ngày nữa đâu. Bên anh thế nào? Vất vả không?”
Khương Miện vội hỏi.
Nghe thấy câu hỏi, Tống Kỳ Sâm mím môi: “Cũng được, có điều dưỡng ở đây, bình thường cũng không cần anh bận rộn gì.”
“Bác…”
Khương Miện dò hỏi.
“Sáng nay ăn cháo vào lại nôn hết ra. Đã hai ngày không ăn nổi… một bữa cơm nào…”
Nghe thấy những lời như vậy, Khương Miện cũng khẽ thở dài, chỉ là chưa kịp nói lời an ủi, giọng Tống Kỳ Sâm đã vang lên.
“Thôi, không nói những chuyện này nữa, em mau ăn cơm đi, kẻo cơm canh nguội hết, ăn vào đau bụng. Không được thì ngày mai anh phái hai đầu bếp qua đó, cứ ăn cơm hộp mãi cũng không tốt, đồ ăn bên ngoài dầu mỡ nhiều muối nhiều, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe.”
Tống Kỳ Sâm đề nghị.
“Không sao đâu mà, em thấy đồ ăn vị cũng được…”
“Khương Miên!”
Hai người vừa mới nói đến đây, giọng Lý Lai bên cạnh đã vang lên.
Hai ngày gần đây, người này trực tiếp biến thành Chu Bái Bì, trong tay hận không thể cầm roi da nhỏ theo sau Khương Miện thúc giục.
Cũng là lúc này, Khương Miện mới hiểu được ý nghĩa bạo quân phim trường trong miệng Giang Dĩnh là gì.
Nghe thấy tiếng Lý Lai, Tống Kỳ Sâm biết video lại đến lúc kết thúc. Sau khi Khương Miện nói lời chào tạm biệt, anh vội vàng gọi một tiếng.
“Miện Mịên…”
“Hửm?”
Khương Miện tranh thủ nhìn điện thoại.
“Anh rất nhớ em!”
“Em cũng vậy.”
Khương Miện chu môi hôn vào điện thoại, Tống Kỳ Sâm cũng lập tức bắt chước theo.
Có lẽ vì từ khi ở bên nhau họ chưa từng xa nhau, nên trong những ngày cách biệt này, Tống Kỳ Sâm mới thực sự nếm trải được vị nhớ nhung.
Trước đây, nếu có ai nói với anh rằng sau này mình sẽ nhớ một cô gái đến mức trong đầu lúc nào cũng hiện lên hình bóng của cô ấy, nhớ đến mức ăn không ngon ngủ không yên, Tống Kỳ Sâm nhất định sẽ cho đó là chuyện hoang đường.
Nhưng bây giờ, anh đã thực sự nếm trải được mùi vị này rồi.
Anh thật sự nhớ cô.
Muốn ôm cô, hôn cô…
Bên này, Khương Miện vừa tắt video, quay người lại đã thấy Lý Lai đang đứng phía sau với vẻ mặt chê bai.
“Sến quá!”
“Liên quan gì đến anh.”
“Được rồi, được rồi, không liên quan đến tôi. Vậy diễn xuất thì có liên quan đến tôi chứ nhỉ? Chiều nay còn thời gian, tôi lại nhận cho em một vai phụ, một bệnh nhân tâm thần trong bệnh viện.”
Khương Miện: “…”
Cô nghi ngờ người này đang trả thù!
Nhưng cô cũng chẳng sợ. Đừng nói là bệnh nhân tâm thần, ngay cả vai biến thái hay sát nhân hàng loạt cô cũng thấy chả sao.
“Biết rồi.”
Khương Miện gật đầu.
Thái độ sẵn sàng thử sức và chịu khó của cô thực sự khiến Lý Lai rất ngưỡng mộ, càng nhìn càng thấy mình đã chọn đúng người, đây chính là nữ chính mà anh mong muốn.
Đồng thời, Lý Lai cũng lần thứ 99 tiếc nuối trong lòng. Một cô gái hợp ý mình đến thế sao lại có bạn trai rồi chứ?
Haizz haizz, nếu không thì hẹn hò với cô ấy thật là tuyệt biết bao.
May mà Khương Miện không biết được suy nghĩ trong lòng anh. Nếu không, Lý Lai chắc chắn sẽ không thoát khỏi một trận đòn.
Thay quần áo, tẩy trang xong, Khương Miện mới đến bên cạnh Lý Lai, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau anh.
“Sao thế?”
Người đàn ông cũng ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, kết quả ngoài một số người đi đường bình thường thì chẳng thấy gì cả.
Nghe thấy câu hỏi, Khương Miện nhướn mày: “Cách sau anh hai trăm mét, người đàn ông để đầu đinh mặc áo khoác màu cà phê đang giả vờ mua hạt dẻ rang đường đã theo dõi anh suốt hai ngày rồi…”
Lý Lai: “!”
“Tôi để ý thấy anh ta từ hôm kia đã bắt đầu theo dõi anh. Ánh mắt mang theo ác ý như thể muốn giết chết anh vậy.”
Lý Lai: “!!”
“Trông như người từng bị anh phụ bạc vậy, anh có muốn nghĩ xem mình đã từng đùa giỡn với tình cảm thuần khiết của người ta không?”
Lý Lai: “!!!”
Anh lại quay đầu nhìn về phía sau. Người đàn ông nọ tướng mạo bình thường, thậm chí còn hơi xấu xí, trông như con ếch buồn bã.
Chưa nói đến việc anh thích phụ nữ, cho dù là đàn ông thì ít nhất cũng phải có ngoại hình như Tống Kỳ Sâm chứ. À không không không, anh chỉ so sánh thôi, không có ý gì với tên keo kiệt Tống Bạch Liên đó cả.
“Em có nhìn nhầm không?”
Lý Lai hỏi.
“Anh luôn có thể tin tưởng vào sự nhạy bén của tôi.”
Khương Miện nhướn mày.
“Vậy phải làm sao? Hay là báo cảnh sát? Không được, vẫn phải báo cảnh sát thôi, xã hội bây giờ cái gì cũng có thể xảy ra. Mới đây thôi một nữ thần tượng còn bị tạt cồn đầy người, em còn nhớ không? Suýt nữa đã bị hung thủ châm lửa… Khuôn mặt đẹp trai phong độ như thần mặt trời Apollo của tôi không thể có một chút tổn hại nào!”
Lý Lai sờ cằm mình.
Khương Miện: “…”
Râu ria xồm xoàm, trông như ông chú nhặt rác vậy mà cũng dám nói ra miệng.
Vừa mới nói đến đây, Khương Miện đã nhận ra điều bất thường.
Có lẽ vì Lý Lai quay đầu nhìn lại quá nhiều lần, người đàn ông áo khoác đầu đinh kia đã phát hiện ra mình bị phát hiện, lập tức cũng không giả vờ nữa, tay thò vào túi áo rồi lao thẳng về phía hai người.
Thấy vậy, Khương Miện lập tức kéo tay Lý Lai, dẫn anh chạy về phía trước.
Ai ngờ kẻ kéo chân này lại bị vấp
Đợi anh đứng vững được thì người phía sau đã hung hãn lao tới: “Chết đi, đồ đàn ông phụ bạc!”
Vừa hét vừa lấy từ trong túi ra một chai chất lỏng không rõ là gì, rồi tạt thẳng về phía Lý Lai.
Thấy vậy, Lý Lai yếu đuối như cây sậy đã sớm ngơ ngác rồi. May mà Khương Miện ngửi thấy mùi hăng nồng, ngay lập tức đá một cước vào hông Lý Lai khiến cả người anh bay ra ngoài.
Chất lỏng mà gã đầu đinh tạt qua toàn bộ đổ xuống đất, xèo xèo bốc khói trắng.
Axit sulfuric???
Hận đến mức này sao!
Khương Miện còn rảnh rỗi để soi mói.
Bên kia gã đầu đinh thấy axit sulfuric chuẩn bị sẵn tạt trượt, tức thì hổn hển lao về phía Khương Miện: “Con đĩ nhiều chuyện!”
Nghe vậy, Khương Miện móc móc tai.
Cô nhớ rất rõ người cuối cùng gọi mình là con đĩ chính là người cậu tốt – Khương Hữu Thành. Bây giờ không chừng người nọ đã bắt đầu học đạp máy may trong tù rồi.
Một tay Khương Miện ấn đầu người này vào cột gỗ bên cạnh.
Một tiếng “bang” vang lên, còn trong trẻo hơn cả tiếng dưa hấu rơi xuống đất.
Nhưng ai ngờ, vừa mới giải quyết xong tên này.
Bên kia lập tức truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Lý Lai.
Quay đầu nhìn lại, Khương Miện mới phát hiện đạo diễn Lý của họ không biết từ lúc nào đã bị một người phụ nữ kéo lên đài cao mười mấy mét.
Người phụ nữ da ngăm đen, vẻ mặt điên loạn, nhìn chiếc áo khoác màu cà phê giống nhau, người này có lẽ là đồng bọn với gã đầu đinh.
Chỉ là trước đó cô thật sự không để ý người này.
Dù sao Lý Lai cũng không phải Tống Kỳ Sâm, sự quan tâm của cô với anh cũng chỉ ở mức bạn bè bình thường, có sơ sót cũng là chuyện bình thường.
Khương Miện lập tức chạy lên đài cao.
“Đừng tới đây…”
Vừa thấy cô, cô gái mặc áo khoác lập tức hét lớn, đồng thời ôm chặt cổ Lý Lai kéo anh về phía mép đài.
Ghê thật.
Cô gái này chắc chắn bình thường làm việc đồng áng, cánh tay khỏe mạnh siết đến nỗi mặt mo Lý Lai đỏ bừng, trông có vẻ sắp không thở được nữa.
Vì vậy, Khương Miện đành nhắc nhở đối phương dùng ít sức lại, người ta sắp bị siết chết rồi.
Nhưng cô gái không nghe, tiếp tục siết mạnh.
Thấy cô gái xúc động, đạo diễn Lý nhất thời cũng chưa chết được, Khương Miện cũng mặc kệ.
Chính lúc này, cô gái áo khoác bắt đầu khóc lóc kể lể về trải nghiệm của mình.
“Vì anh ta, tôi đã phá thai năm lần rồi. Kết quả anh ta vẫn không cưới tôi, tôi hận lắm!”
Khương Miện: “!!!”
Đồ súc sinh!!!
Lý Lai: “!!!”
Không phải vậy!!!
Anh oan ức lắm. Tuy bản thân trăng hoa, cũng có nhiều bạn gái, nhưng anh cũng có gu thẩm mỹ, loại này anh chưa từng hẹn hò bao giờ màaaa!!!
Trong lòng Lý Lai điên cuồng hét lên, đồng thời mặt mo càng đỏ hơn.
Nhìn thấu sự bi phẫn trong mắt đối phương, Khương Miện lại đánh giá cô gái trước mắt.
Tóc hơi rối, tướng mạo tuy không xấu nhưng da thực sự rất thô ráp, nhìn là biết thường xuyên làm việc ngoài trời, có thể sánh ngang với làn da trước đây của cô, quần jean đã bạc màu, áo khoác thậm chí đã bắt đầu bong da.
Nếu cô nhớ không nhầm, Lý Lai cho dù không làm đạo diễn thì cũng là công tử nhà giàu, nói thế nào cũng không nên có liên quan gì với cô gái này mới phải.
Quả nhiên nghe cô gái kể tiếp, Khương Miện mới phát hiện tinh thần của cô em này có vẻ hơi rối loạn, còn là cùng gã đầu đinh ở dưới kia cùng nhau trốn ra từ một bệnh viện tâm thần.
Do trong bệnh viện tâm thần luôn xem phim của Lý Lai, nhầm tưởng mình là nữ chính trong phim, xem Lý Lai là thằng tồi phụ bạc cô ta. Lần này cố ý đến tìm anh để đòi một lời giải thích.
Khương Miện: “…”
Gọi là gì nhỉ?
Đúng là báo ứng đến quá nhanh.
Vừa nãy vị đạo diễn Lý này còn muốn cho cô đóng vai bệnh nhân tâm thần. Giờ thì hay rồi, chưa cần diễn đã có người minh họa thực tế.
Đặc biệt là cô gái này càng nói càng kích động, càng nói càng kéo Lý Lai lùi về phía sau.
Có thể nói, lần này nếu Lý Lai thực sự không thoát khỏi kiếp nạn này thì đúng là chết oan uổng.
Cô gái mặc áo khoác vừa khóc vừa nói, Khương Miện cũng chẳng dám kích động cô ta.
Dưới đài cao đã tụ tập một đám người hóng hớt, vì không hiểu rõ sự tình nên còn công kích Lý Lai.
Lý Lai: “!!!”
Nếu lần này anh ngã chết, nhất định sẽ viết chữ “thảm” lên chân Diêm Vương.
Ai ngờ cô gái áo khoác nói được một lúc, sau đó đứng ở mép đài cao hét lớn một câu: “Tôi Vương Cầm Cầm sống là người của anh, chết là quỷ của anh, gặp lại ở âm phủ.”
Rồi đẩy Lý Lai xuống, còn mình thì không nhúc nhích.
Lý Lai: “!!!”
Khương Miện: “…”
May mắn là ngay khi phát hiện đối phương không bình thường, Khương Miện đã lập tức lao tới kéo tay Lý Lai.
“Nắm chặt!”
Ai ngờ lúc này, cô gái kia thấy Lý Lai không ngã chết, còn xông lên đẩy Khương Miện.
“Để anh ta chết, để anh ta chết…”
May mà Khương Miện đủ khỏe, một tay giữ chặt tay quấy rối của đối phương, mới kéo được vị đạo diễn Lý sợ đến gần ngất lên.
Lúc này, cảnh sát cũng cuối cùng đã đến, bắt đi người phụ nữ vẫn còn muốn đẩy Lý Lai và gã đầu đinh đang bất tỉnh ở dưới.
Khương Miện và Lý Lai cũng cần đến đồn cảnh sát để ghi lời khai.
Đến lúc ra về, đừng nói đến việc đóng vai phụ nữa, trời đã tối rồi.
Vì không lái xe, hai người còn phải đi taxi về đoàn phim “Cầu tiên”.
Trước khi lên taxi, Lý Lai thoáng thấy cổ tay Khương Miện có vết trầy xước. Người đàn ông vẫn chưa hoàn hồn cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lúc này đóng cửa taxi lại, định đi mua cồn đỏ và băng cá nhân cho Khương Miện.
“Được rồi, vết thương nhỏ thế này không cần bôi thuốc đâu.”
Khương Miện vội ngăn động tác của anh lại, hơi nghiêng đầu: “Lên xe đi.”
Ngồi ở ghế sau của taxi, Lý Lai quay đầu liền thấy ánh đèn neon xuyên qua cửa sổ xe, đốm đốm rơi vào mái tóc, khuôn mặt và người của cô gái.
Lúc này Khương Miện rất trầm tĩnh.
Nhưng dường như anh vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ khi Khương Miện nắm chặt tay mình lúc trước…
Từ nhỏ đến lớn, Lý Lai luôn là người xuất sắc nhất trong số những người đồng trang lứa.
Anh mạnh mẽ và không thể bị đánh bại.
Điều này cũng dẫn đến việc trước mặt người ngoài, bao gồm cả những cô bạn gái trước đây, anh luôn là một người chỉ phối, một người lãnh đạo.
Cảm giác như hôm nay thật sự quá mới mẻ.
Tim Lý Lai đến giờ vẫn đang đập loạn xạ.
Nhưng anh không nói rõ được nguyên nhân là gì.
Điều này khiến anh không kiềm chế được mà quay đầu nhìn Khương Miện một cái, rồi lại nhìn một cái.
Lại nhìn…
Lý Lai đã đối diện với ánh mắt có phần chán ghét của Khương Miện: “Nhìn cái gì? Mặt chị đây có hoa à?”
Lý Lai: “…”
Chính lúc này, điện thoại trong túi của Khương Miện rung lên.
Khương Miện trừng mắt nhìn Lý Lai không dám có động tĩnh gì, sau đó lấy điện thoại ra.
Vừa nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, mắt cô gái lập tức sáng lên.
Khiến Lý Lai ngẩn người.
Nên dùng cách nào để miêu tả ánh mắt này đây?
Như vào buổi tối ngày hè oi bức nhất được ăn miếng đá bào mát lạnh đầu tiên, như ngày đông lạnh giá nhất được cắn miếng khoai lang nóng hổi đầu tiên vậy. Ngạc nhiên, thỏa mãn, vui mừng, yêu thích.
Không cần quay đầu nhìn, Lý Lai cũng biết người ở đầu dây bên kia là ai.
Tống Kỳ Sâm.
Lần đầu tiên trong đời, vị đạo diễn Lý luôn suôn sẻ từ nhỏ đến lớn nếm được một chút vị chua của ghen tuông.
Sau khi phản ứng lại, người đàn ông bắt đầu kinh hoàng.
Anh đang làm gì vậy?
Thế giới này hết phụ nữ rồi sao?
Còn nhớ nguyên tắc trước đây của mình không?
Yêu đương thì yêu đương, cô gái có chủ nhất định không được động vào.
Nhưng dù trong lòng nghĩ vậy, Lý Lai vẫn không kìm được mà quay đầu nhìn Khương Miện thêm một cái.
Lúc này Khương Miện đang cười, cười như tuyết đông tan chảy, như hoa xuân rực rỡ.
Mắt sáng như có ánh sao lấp lánh.
Tim Lý Lai lại bắt đầu đập nhanh.
Đệch mẹ, quay phim bao nhiêu năm nay, đạo diễn Lý chưa từng nghĩ có một ngày mình lại rung động vì chuyện anh hùng cứu mỹ nhân máu chó đến không thể máu chó hơn.
Bản thân đúng là kẻ thô tục.
Nhưng quan trọng là cảm giác cmn lúc đó thật là đáng tin cậy!
Vì rung động một cách mơ hồ, Lý Lai về đến phòng mình, nhìn bộ râu rậm trên mặt mà cảm thấy hơi chướng mắt.
Vì vậy ngày hôm sau, cả đoàn phim đều phát hiện đạo diễn Lý của họ đã cạo sạch râu, lộ ra một khuôn mặt đẹp trai không thua kém ngôi sao hạng A nào.
Mọi người đều sửng sốt.
Dù sao đạo diễn Lý đã một hai năm không cạo râu rồi. Tuy trước đây mọi người vẫn nói anh đẹp trai đẹp trai, nhưng đã qua lâu như vậy rồi, ai còn nhớ dưới bộ râu là khuôn mặt như thế nào.
Đừng nói họ sửng sốt, ngay cả Giang Dĩnh cũng sửng sốt.
Hoàn toàn không hiểu Lý Lai này là sao.
Chỉ có Khương Miện nhìn như không nhìn thấy, mỹ nam cô thấy nhiều quá rồi.
Thời tận thế như vậy, cô có thể ngủ với mì tôm chín lần.
Trước đây trong mắt cô, đàn ông chẳng có gì khác biệt, còn không quan trọng bằng gói mì tôm.
Bây giờ trong mắt cô, đàn ông chia làm hai loại lớn: Tống Kỳ Sâm và những người đàn ông khác.
Vì vậy, Khương Miện ngáp một cái rồi đi qua bên cạnh Lý Lai.
Lý Lai đang chuẩn bị chào hỏi: “…”
Thế là cả ngày hôm sau, anh không tin mà cứ lượn lờ trước mặt Khương Miện mấy vòng.
Vì trước đây anh đã quan tâm đến Khương Miện, nên hành vi như vậy cũng không thu hút sự chú ý của người khác.
Nhưng lại thu hút sự chú ý của Tống Kỳ Sâm đang gọi video với Khương Miện.
“Lý Lai sao vậy? Tại sao đột nhiên cạo râu? Ăn mặc còn diêm dúa nữa?”
Trực giác của đàn ông mách bảo anh chuyện này không ổn.
Đặc biệt là ánh mắt của thằng già thảo mai này nhìn Khương Miện càng không ổn.
Radar của Tống Kỳ Sâm đã kích hoạt.
Anh cảm thấy, nếu là thật…
Anh cần lập tức bóp chết mối nguy hiểm trong trứng nước!
Nghe Tống Kỳ Sâm hỏi, Khương Miện ngẩng đầu, trước tiên nhìn Tống Kỳ Sâm trước mặt một cái, rồi quay đầu nhìn Lý Lai đang đứng không xa phía sau một cái.
Người đàn ông đang huýt sáo ngước nhìn trời, giả vờ có vẻ không quan tâm, thực ra rõ ràng là đang nghe lén Khương Miện nói chuyện.
Lý Lai muốn nghe xem đối phương sẽ nói gì về mình, hehe.
“Không biết.”
“Chắc là đến kỳ động dục rồi?”
Khương Miện nghiêm túc trả lời.
Tống Kỳ Sâm: “…”
Lý Lai: “…”