Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 88

Edit: Cá Mặn (Nặm)

——

Thời kỳ động dục chết tiệt!!!

Bị câu nói này làm tổn thương tâm hồn, Lý Lai ôm ngực, loạng choạng lùi lại mấy bước.

Đáng tiếc là nỗi đau của anh, Khương Miện đang mải mê video call với Tống Kỳ Sâm chẳng hề để ý, mà dù có để ý cũng chẳng quan tâm.

Lý Lai cảm thấy lồng ngực mình đau nhói, dứt khoát tìm một góc tường, nhặt một cành cây, vẽ những vòng tròn trên mặt đất, ánh mắt oán hận thỉnh thoảng lại nhìn về phía Khương Miện ở không xa.

Trong khi sự bất thường của người đàn ông này, những nhân viên khác nhìn thấy cũng chẳng có phản ứng gì lớn. Dù sao những ngày qua đạo diễn Lý đã làm quá nhiều chuyện ngoài dự đoán, họ đã miễn dịch từ lâu.

Chỉ có Giang Dĩnh kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh, vừa ăn hạt dưa vừa vui vẻ xem Lý Lai náo loạn.

Dù sao với tính cách khó chịu như vậy của đối phương, trước đây khi cô quay phim dưới trướng của anh chẳng biết đã chịu bao nhiêu uất ức. Vì lúc đó còn là người mới, cũng không dám phản bác đạo diễn lớn, kết quả là…

Sau này trở thành bạn bè, cô mới biết được từ miệng Lý Lai, lúc đó rất nhiều chuyện thực ra chỉ vì Lý Lai thấy cô ngốc nghếch đần độn, rất thú vị, nên cố tình đùa giỡn.

Khi Giang Dĩnh biết được sự thật đã tức đến mức muốn đánh nhau với anh ngay lập tức.

Sau đó không phải là không nghĩ đến việc “trả thù”, thực sự là đùa cũng không đùa lại được, nói cũng không nói lại được.

Không còn cách nào khác, Giang Dĩnh đành phải nhịn nhục chịu đựng.

Bây giờ có người có thể khiến vị đạo diễn Lý chưa từng chịu thiệt này phải chịu thiệt, làm sao Giang Dĩnh không vui cho được!

Nhưng đang vui vẻ thì khóe miệng nhếch lên của Giang Dĩnh dần dần thu lại, đôi mày cũng theo đó nhíu chặt.

Từ nhỏ Giang Dĩnh đã rất nhạy bén, trực giác cũng rất chuẩn xác.

Trực giác mách bảo cô, Lý Lai có điểm không bình thường.

Bộ dạng của anh nào giống như đơn giản chỉ chịu thiệt một lần từ Khương Miên, mà giống như đang… ghen?

Liên tưởng đến từ này, trong lòng Giang Dĩnh chợt giật mình, thậm chí không còn tâm trạng ăn hạt dưa nữa, chỉ muốn quan sát kỹ hơn biểu cảm của Lý Lai.

Nhưng ai ngờ thật trùng hợp, lúc này cuộc gọi video của Khương Miện đã kết thúc.

Hai người lại phải đi quay phim rồi.

Vừa thấy Khương Miện đặt điện thoại xuống, Lý Lai cũng lập tức bỏ cành cây trong tay xuống, vẻ mặt nôn nóng đi về phía Khương Miện.

“Nói xong rồi à? Nói xong rồi chúng ta phải ra ngoài…”

“Được.”

Khương Miện gật đầu.

Chỉ là một động tác gật đầu đơn giản, trong mắt Lý Lai như thể bỗng nhiên bùng nổ niềm vui vô hạn, sáng long lanh, giống hệt một chú chó nhỏ đang xoay quanh chủ nhân?

Giang Dĩnh bị phép so sánh đột nhiên xuất hiện trong đầu làm cho sốc.

Sau đó cô nhìn hai người cùng nhau quay người đi ra ngoài.

Chỉ là một đoạn đường ngắn khoảng hai trăm mét từ đoàn phim ra đến đại lộ bên ngoài, Giang Dĩnh đã phát hiện Lý Lai quay đầu nhìn Khương Miện không dưới mười mấy lần, chưa kể còn vắt óc tìm đề tài nói chuyện. Nhìn bộ dạng đúng là nịnh bợ không chịu được.

Giang Dĩnh: “…”

Điều này không bình thường!

Đáng tiếc hai phút sau, hai người đã đi đến mức không còn thấy bóng dáng, Giang Dĩnh dù muốn quan sát cũng không quan sát được nữa.

Trong lòng người phụ nữ lo lắng, Lý Lai là một người bạn mà cô rất tôn trọng và thân thiết. Nếu có thể, cô không hy vọng anh đi trên con đường không có kết quả này.

Dù sao trong và ngoài giới giải trí bây giờ, ai mà chẳng biết Khương Miên và Tống Kỳ Sâm có tình cảm rất tốt. Vào thời điểm này Lý Lai xông vào, đừng nói là dân mạng xem kịch sẽ chửi chết, quan trọng nhất là Khương Miên vốn sẽ không để ý đến anh được không hả?

Giang Dĩnh hơi lo lắng.

Nhưng dù có lo lắng thế nào, Khương Miện vẫn đi theo sau Lý Lai tiếp tục quay phim.

Bệnh nhân tâm thần hôm qua chưa diễn được, hôm nay cô đã diễn được rồi. Không chỉ vậy, có sự thị phạm trực tiếp của hai người hôm qua, bệnh nhân tâm thần của Khương Miện còn được đạo diễn bộ phim khen ngợi, khen cô diễn rất nhịp nhàng ăn khớp, xuất sắc, tiền đồ tương lai vô lượng.

Được đạo diễn khen, Khương Miện còn chưa có phản ứng gì, Lý Lai bên cạnh đã mặt mày hớn hở như thể chính mình được khen, và còn đề nghị trưa mời cô ăn lẩu để ăn mừng.

Khương Miện: “?”

Người này sao vậy?

Nhưng có lẩu ăn cũng khá tốt.

Vì vậy đến trưa, Tống Kỳ Sâm hào hứng mở call video lên liền thấy Khương Miện đang ngồi trước nồi lẩu đang bốc khói nghi ngút.

Tống Kỳ Sâm: “…”

Đặc biệt là khi biết được người ngồi đối diện Khương Miện lại là cái thằng già thảo mai Lý Lai đó.

Tống Kỳ Sâm: “!!!”

“Em lại đi ăn lẩu với anh ta, em còn chưa từng ăn lẩu với anh!”

Tống Kỳ Sâm tức giận đến cực điểm.

Khương Miện: “?”

“Vậy lần sau em đi ăn với anh nhé? Đừng giận mà anh yêu. À đúng rồi, anh ăn cơm chưa?”

Khương Miện vội vàng chuyển chủ đề.

“Ăn rồi.”

Tống Kỳ Sâm vẫn không vui.

“Ăn gì vậy?”

Khương Miện vội hỏi.

Thậm chí cô có hơi hối hận. Nếu sớm biết cùng Lý Lai ăn lẩu Tống Kỳ Sâm sẽ không vui, chi bằng ăn cơm hộp cho rồi.

Hai người đã lâu không gặp, cô vẫn hy vọng khi mở video sẽ thấy Tống Kỳ Sâm vui vẻ.

“Ăn khoai tây xào giấm, sườn chua ngọt, lòng heo chua cay!”

Hai chữ “giấm” và “chua” này, Tống Kỳ Sâm nói nhấn mạnh.

Khương Miện: “…”

“Hahahahaha…”

Cuối cùng không nhịn được, Khương Miện bật cười như sấm.

Cười đến mức Tống Kỳ Sâm ở đầu video bên kia nhìn cô đầy oán giận.

Không thể giữ vợ này được nữa.

Anh rõ ràng đang nói mình ghen, kết quả cô ấy còn cười, còn cười vui vẻ như vậy. Bên này anh đã sắp bị giấm dìm chết rồi.

Đúng lúc Khương Miện đang cười vui, Lý Lai đi vệ sinh trở về.

Vừa nhìn thấy người này, Khương Miện lập tức nhớ đến món khoai tây xào giấm vừa rồi của Tống Kỳ Sâm.

Cười thì cười, nhưng cảm xúc của Tống Kỳ Sâm đối với cô vẫn là quan trọng nhất, cô không muốn để Sâm Sâm hiểu lầm.

Vì vậy đợi Lý Lai vừa ngồi xuống, Khương Miện thẳng như thép liền tung một cú đánh thẳng.

“À đúng rồi Lý Lai, hôm nay anh mời tôi ăn cơm là vì anh thích tôi phải không?”

“Phụt!”

Ngồi đối diện Khương Miện, Lý Lai vừa uống một ngụm nước đã phun hết lên nền gạch trắng bên cạnh.

Tống Kỳ Sâm: “…”

Em hỏi kiểu này ai dám thừa nhận chứ hảaaaa!!!

Tống Kỳ Sâm bắt đầu phát điên.

Quả nhiên, giây tiếp theo Lý Lai liền cứng đờ mặt, run rẩy đặt cốc nước xuống, nhìn thẳng về phía Khương Miện: “Em… em… em sao lại có suy nghĩ như vậy? Kỳ… kỳ quái quá ha ha ha, ha ha ha.”

Người đàn ông cười gượng không ngừng, trán thậm chí còn có mồ hôi chảy ra.

Nhìn bộ dạng chột dạ này, Tống Kỳ Sâm biết chắc thằng cha sở khanh này không an phận.

“Anh chỉ cần trả lời tôi có hoặc không, sao lại có nhiều lời vô nghĩa thế?”

Khương Miện nhíu mày.

Lý Lai: “…”

Tống Kỳ Sâm: “…”

“Không thích.”

Lý Lai vẻ mặt tự nhiên, miệng không khớp với lòng.

“Anh thấy không, anh ấy không thích.”

Khương Miện giơ ngón cái chỉ về phía Lý Lai ở đầu bên kia.

Lý Lai: “…”

Tống Kỳ Sâm: “…”

Em ngốc à?

Em hỏi kiểu này, ngay cả lợn cũng không dám thừa nhận luôn đấy?

Nhưng trên có chính sách, dưới có đối sách.

Tên sở khanh cấp thấp như Lý Lai không phải là đối thủ của anh, hừ!

Tống Kỳ Sâm đảo mắt một cái: “Thật sao? Vậy em bảo anh ta thề đi…”

Lý Lai: “…”

“Tôi thề, tôi thề được chưa?”

Cả đời Lý Lai chưa bao giờ ấm ức như vậy.

“Thề nếu thích Khương Miên, ngày mai sẽ bị thối đít!”

Lý Lai: “Này! Anh đừng có quá đáng!”

“Anh dám thề không?”

Tống Kỳ Sâm vẫn đang khiêu khích.

Lý Lai: “…”

“Thề hay không thề cũng chẳng quan trọng, ai quan tâm anh ta có thích em hay không chứ?”

Lý Lai: “…”

“Bởi vì em hoàn toàn không thích anh ta.”

Lý Lai: “…”

“Từ đầu đến giờ, người em yêu mãi mãi chỉ có mình Sâm Sâm anh thôi, người khác có thích hay không có gì quan trọng chứ?”

Lý Lai: “…”

Tống Kỳ Sâm: “/////”

Lý Lai cảm thấy mình có lòng tốt mời người ta đi ăn cơm, kết quả trái tim còn bị bắn từng mũi tên, bị ép há miệng dọng cơm chó vào.

Lý Lai tự kỷ rồi.

Anh phát hiện ra mình thực sự là tự chuốc khổ vào thân.

Bà chị trước mắt này, mẹ nó chính là một cô gái thẳng như thép, vô hình chung làm tổn thương người khác.

Trước đây, anh cũng từng tìm hiểu qua những cô gái kiểu này. Không động tâm thì thôi, một khi động tâm thì là chuyện cả đời!

Nghĩ đến đây, trái tim Lý Lai như thể ngâm trong nước giấm.

Lý Lai anh từ nhỏ đến lớn muốn gì được nấy, vẫn là lần đầu tiên bị người ta ghét bỏ như vậy.

Mấu chốt là bị ghét bỏ mà bản thân còn không giận, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót.

Từ khi nào một kẻ phong lưu tình trường như anh lại trở nên thấp hèn như vậy.

Haizz.

Một bữa ăn, Khương Miện ăn thì sướng, Tống Kỳ Sâm ăn thì ngọt, còn Lý Lai lại ăn đắng.

Nhưng dù vậy, tối đoàn phim tổ chức nướng BBQ ngoài trời, anh vẫn muốn là người đầu tiên đi thông báo cho Khương Miện.

Ai ngờ vừa mới đến bên ngoài phòng nghỉ của Khương Miện đã thấy Giang Dĩnh khoanh tay dựa vào tường, ánh mắt thấu hiểu nhìn về phía mình.

Lý Lai bị đối phương nhìn đến nỗi có chút chột dạ, thấy Giang Dĩnh ngoắc tay, liền đi theo sau cô.

Hai người vừa đứng yên ở một khoảng đất trống, cô gái đã bình tĩnh nói.

“Anh thích Khương Miên.”

Lý Lai: “…”

Ủa gì, anh biểu hiện rõ ràng đến vậy sao?

Trước đây, anh vì Khương Miên mà cố ý đến “Nhịp đập thần tượng”, thậm chí còn làm giám khảo, còn mời cô làm nữ chính trong “Cầu tiên” của mình, không một ai cho rằng anh thích Khương Miên.

Bây giờ thì hay rồi, anh chỉ hơi động tâm một chút, Tống Kỳ Sâm nhìn ra được thì thôi, tại sao Giang Dĩnh cũng nhạy bén như vậy?

Không được, phải phủ nhận…

“Đừng có giả vờ như vịt chết cứng mỏ.”

Chưa đợi Lý Lai nói ra lời phủ nhận, bên Giang Dĩnh đã lập tức vô tình vạch trần.

“Anh chính là thích cô ấy.”

Lý Lai: “…”

Người đàn ông thở dài một hơi.

“Đúng đúng đúng, tôi thích cô Khương. Tôi chính là thích cô ấy, tôi chính là động tâm thì sao nào.”

Lý Lai bắt đầu liều mạng.

“Biết là người thứ ba còn cố làm, mặt mo nát hết rồi.”

Lý Lai: “…”

Cô với Đổng Dao là một phe phải không? Người này còn độc miệng hơn người kia.

“Tôi không có…”

Lý Lai còn muốn phủ nhận.

“Còn không có, vừa rồi chẳng phải anh định đi gọi Khương Miên ra ăn BBQ sao, anh chính là có.”

Lý Lai: “…”

Thấy người đàn ông không nói lời nào.

Giang Dĩnh thực sự không muốn người bạn già của mình đi trên con đường cướp người yêu của người khác không có lối về.

Vì vậy chủ động chuyển chủ đề: “Tôi nhớ trước đây anh cũng chỉ là ngưỡng mộ bình thường với Khương Miên thôi. Tuy cứ gọi nàng thơ, nàng thơ, nhưng rõ ràng không động tâm với cô ấy, bây giờ anh sao vậy?”

Có lẽ là quan hệ với Giang Dĩnh đủ thân thiết, cũng có lẽ là bản thân Lý Lai cũng không hiểu rõ mình đang làm sao.

Vì vậy liền đem những chuyện gặp phải hai ngày trước, cùng với cảm giác của mình, một hơi kể hết cho Giang Dĩnh nghe.

Nghe xong câu chuyện, Giang Dĩnh: “…”

“Lý Lai…”

“Hả?”

Người đàn ông ngẩng đầu, tưởng rằng bạn già ít nhất sẽ cho mình một chút lời khuyên. Ai ngờ…

“Anh quê mùa quá.”

Giang Dĩnh cảm thán từ tận đáy lòng.

Lý Lai: “…”

“Một người đàn ông to xác, tuổi cũng không nhỏ rồi, còn vì kiểu anh hùng cứu mỹ nhân quê mùa như chó này mà động tâm, anh thật sự quê mùa.”

Lý Lai: “…”

Người đàn ông đột ngột đứng dậy, xoay người bỏ đi.

Anh không chịu nổi sự sỉ nhục này.

“Này này này, đừng đi mà. Đạo diễn Lý, chúng ta nói chuyện tiếp đi, tôi phân tích cho anh nghe!”

Giang Dĩnh kéo anh lại.

Phải nói mãi mới thuyết phục được Lý Lai sẵn sàng mở lòng một lần nữa.

Nghe xong cảm giác trong lòng anh đối với Khương Miện, Giang Dĩnh nhíu mày: “Thực ra nói sao nhỉ? Tôi cảm thấy có thể anh cũng không thực sự thích Khương Miên, anh chỉ là nhầm lẫn cảm giác đáng tin cậy lúc đó, nhầm cảm giác adrenaline tăng vọt khi gần chết thành tình cảm thích đối với Khương Miên. Quan trọng hơn là gần đây hai người luôn ở bên nhau, không tách ra. Lúc nào cũng thấy Khương Miên cũng khiến anh không thể hiểu đúng cảm giác của mình.”

“Lời khuyên của tôi là, hay là anh tránh xa Khương Miên hai ngày đi. Bình tĩnh lại, rồi làm rõ anh đối với cô ấy rốt cuộc có phải là thích hay không. Tất nhiên tôi cảm thấy anh làm rõ cũng vô dụng, người ta rõ ràng không có ý với anh, vất vất vả vả cũng chỉ vô ích.”

Giang Dĩnh vỗ vai Lý Lai.

Lý Lai: “…”

Trước đây sao anh không biết miệng lưỡi Giang Dĩnh có thể độc đến vậy?

Tuy nhiên, đối phương cũng coi như đã cho anh một lời khuyên tốt.

Hai ngày tiếp theo, anh cố gắng không tiếp xúc với Khương Miện, ngay cả khi đối phương đi quay phim, cũng do phó đạo diễn dẫn đi.

Mỗi ngày khi cô đi, Lý Lai đều lén nhìn cô.

Hai ngày nay, Tống Kỳ Sâm video call với Khương Miện không phát hiện sự hiện diện của Lý Lai cũng không thả lỏng cảnh giác.

Anh cảm thấy thằng già sở khanh đó không chừng đang âm thầm chuẩn bị chiêu gì lớn.

Trong lòng vẫn ghen ghen.

Nhưng rất nhanh, Tống Kỳ Sâm không còn tâm trí đâu để ý đến chuyện này nữa.

Chỉ vì tối nay Tống Huy phá lệ ăn liền hai bát cơm, thậm chí các món ăn cũng ăn gần hết. Không chỉ vậy, người còn xuống giường đi được vài bước, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.

Điều này khiến Tống Kỳ Sâm không kiểm soát được sự hoảng loạn trong lòng.

Bởi vì rõ ràng mấy ngày trước, đối phương ngay cả cháo cũng không ăn nổi.

Bất chợt như vậy, trong lòng Tống Kỳ Sâm bỗng dâng lên một cảm giác không lành.

Dẫn đến tối nay anh không dám nhắm mắt.

Anh không ngủ được, như là dự cảm được điều gì đó, cha Tống đương nhiên cũng không ngủ được.

“Hay là cha con mình nói chuyện một chút đi?”

“Vâng.”

Tống Kỳ Sâm gật đầu.

“Chớp mắt một cái A Sâm con đã lớn như vậy rồi. Cho đến bây giờ, cha vẫn nhớ khi xưa con được y tá bế ra từ phòng sinh, đỏ đỏ hồng hồng, còn chưa có tóc, giống như con khỉ vậy. Mẹ con luôn chê con hơi xấu, lúc nào cũng không dám tin mà nhìn con, giống như đang nghi ngờ y tá có bế nhầm hay không…”

“Ha.”

Nghe những chuyện trước đây chưa từng nghe qua này, Tống Kỳ Sâm khẽ cười.

“Nhưng không ngờ mới nuôi được ba tháng, con đã thay đổi, sống mũi cao, gương mặt trắng như bánh bao, mắt to, lông mi cong. Mẹ con thích không buông, ai bế cũng không cho, chỉ muốn tự mình bế. Thậm chí thường xuyên đang ngủ ngon cũng chạy đến trước mặt con, thử xem con còn thở không…”

Ánh mắt Tống Huy xa xăm.

“Lúc đó cha không tỉ mỉ như mẹ con, một lòng chỉ biết công việc, luôn nghĩ rằng chỉ cần có tiền là có thể cho hai mẹ con sống tốt, luôn nghĩ rằng mẹ con là người hiền lành như vậy sẽ không giận cha, chỉ cần cha quay đầu lại là sẽ thấy mẹ ôm con mập mạp, mỉm cười nhìn cha.”

Mắt Tống Huy bắt đầu đỏ lên, môi cũng run rẩy.

“Là cha sai rồi, là cha có lỗi với hai mẹ con, là cha đã coi trọng tiền bạc và tập đoàn Tống thị quá. Nếu không phải vì cha không đặt tâm trí vào gia đình, con đã không bị Tống Hi Quang bỏ rơi, mẹ con cũng không bị trầm cảm, thậm chí cuối cùng còn bị Tống Hi Quang hại chết, tất cả đều là lỗi của cha.”

“Cha biết, trước đây con nói không trách cha không phải là thật sự không trách, chỉ là con mềm lòng thôi. Không sao đâu, làm cha, làm chồng cha đều không xứng đáng, con trách cha là đúng.”

“A Sâm à, cô Khương là cô gái tốt. Sau này hai con phải sống thật hạnh phúc, đừng học cái tính trăng hoa của mấy ông chủ tịch khác biết không?”

“Vâng…”

Chẳng hiểu sao mắt Tống Kỳ Sâm cũng đỏ lên.

“Cũng không biết sau này hai con sẽ sinh ra đứa bé như thế nào. Đến lúc đó có cháu trai hay cháu gái, nhớ nói cho cha một tiếng.”

“Còn nữa, sau khi cha đi, con đừng cho cha và mẹ hợp táng. Mẹ con dưới đó, nếu biết những chuyện ngu ngốc cha làm, chắc chắn sẽ oán trách cha, không muốn để ý đến cha, có khi còn chẳng đợi cha, đã đầu thai đi rồi, cha không muốn làm phiền mẹ…”

“A Sâm!”

“Con đây.”

“Cha hình như… nhìn thấy mẹ con rồi, cha thấy mẹ đến đón cha…”

Tống Huy nắm chặt lấy bàn tay Tống Kỳ Sâm.

“A Sâm…”

“Sau này con phải sống thật tốt, khỏe mạnh, kiếp sau phải thật hạnh phúc…”

Vừa dứt lời, bàn tay Tống Huy đang nắm chặt Tống Kỳ Sâm bỗng buông lỏng ra.

Tống Kỳ Sâm cúi thấp đầu.

Chẳng mấy chốc vai anh đã run lên dữ dội.

Hồi lâu sau, người đàn ông mệt mỏi đứng dậy bước ra ngoài phòng bệnh, lòng nặng trĩu như đổ đầy chì.

Anh mơ hồ nhìn hành lang bệnh viện không một bóng người, nỗi cô độc vô biên như thủy triều bao vây lấy anh.

Khiến anh thậm chí có chút khó thở.

Máy móc và cứng nhắc ngồi trên ghế dài, Tống Kỳ Sâm trước tiên gọi điện thông báo cho quản gia Triệu, sau đó không hiểu sao lại bấm video call cho Khương Miện.

Khoảng ba giây sau, Khương Miện trong bộ đồ xanh, mặt mũi lấm lem đã xuất hiện ở đầu bên kia màn hình.

“Em đang làm gì vậy?”

Giọng Tống Kỳ Sâm có chút khàn đặc.

“Em đang quay cảnh đêm, từ sáng sớm nay đã bắt đầu quay chính thức rồi. Anh không biết đâu, cảnh nào em cũng qua một lần là xong, nhiều nhất không quá ba lần. Bây giờ cả đoàn phim đều nhìn em bằng ánh mắt ngưỡng mộ, bây giờ em bị họ nhìn đến hơi tự kiêu rồi…”

Nghe giọng Khương Miện đầy năng lượng, cảm giác như nghẹt thở của Tống Kỳ Sâm mới dịu đi phần nào.

“Có mệt không?”

Anh hỏi.

“Cũng được, mức độ này em có thể chấp nhận được.”

Khương Miện vỗ ngực, rồi quan sát biểu cảm của Tống Kỳ Sâm.

“Sao vậy? Nhìn anh có vẻ không vui?”

Nghe Khương Miện hỏi, Tống Kỳ Sâm hé môi, cuối cùng vẫn không nói ra tin cha Tống qua đời.

Khương Miện vui vẻ hạnh phúc như vậy, anh bỗng hy vọng cô có thể mãi giữ được như thế.

Khổ sở buồn đau một mình anh chịu là đủ rồi.

Anh không muốn Khương Miện cũng phải không vui theo mình.

“Không có gì, em cứ quay phim đi, vài ngày nữa anh đến thăm em.”

“Ừm.”

Khương Miện gật đầu.

Đúng lúc này, phía sau lại có người gọi cô.

Tống Kỳ Sâm vội khuyên cô đi quay phim trước.

“Được.”

Khương Miện gật đầu.

Cảnh đêm này, Khương Miện quay đến tận hai giờ sáng mới hoàn toàn kết thúc.

Vừa quay xong cảnh này, Khương Miện liền đi tìm Lý Lai.

Mấy ngày nay, không biết tên họ Lý này làm sao, có việc không việc đều trốn cô.

Nhìn cứ như bộ dạng đầu óc không tốt vậy.

Nhưng dù có không tốt đến mấy, lần này Khương Miện tìm anh ấy thật sự có việc.

“Em có chuyện gì?”

Lý Lai thấy trốn không được, đành phải lên tiếng hỏi.

“Tôi muốn xin nghỉ hai ngày được không?”

“Xin nghỉ?”

Lý Lai ngớ người, cũng không nghĩ đến chuyện trốn nữa, bước thẳng đến trước mặt Khương Miện.

“Ừm.”

Khương Miện gật đầu.

“Sâm Sâm không vui, tôi muốn xin nghỉ qua đó với anh ấy hai ngày. Anh yên tâm, sau đó tôi sẽ dùng hai trăm phần trăm tinh thần đầu tư vào phim, tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến việc quay phim.”

Lý Lai: “Vậy sao em lại chọn thời điểm này để xin nghỉ? Ngày mai xin cũng được mà?”

Nghe vậy, Khương Miện cười.

“Bởi vì tôi đã không đợi được nữa. Tôi vừa đặt vé máy bay rồi, sáng mai sáu giờ là có thể đến Yên Kinh.”

Lý Lai: “…”

Cuối cùng người đàn ông vẫn đồng ý cho Khương Miện nghỉ.

Đứng trên bục cao đã dựng sẵn, Lý Lai không rời mắt nhìn bóng lưng Khương Miện kéo vali vừa đi vừa chạy.

Chưa bao giờ như lần này cảm nhận rõ ràng đến vậy, anh và cô thực sự không có một chút khả năng nào.

Điều này khiến Lý Lai có chút thất bại.

Người đàn ông thở dài thườn thượt.

Đây là sao chứ?

Vừa yêu đã thất tình, trên đời này còn ai thảm hơn anh không?

Thấy Lý Lai như vậy, Giang Dĩnh đến bên cạnh nhất thời không nhịn được an ủi vài câu.

Ai ngờ lại nhận được câu: “Giang Dĩnh này, tôi nhớ trước đây cô điên cuồng si mê Tống Kỳ Sâm nhưng không được đáp lại. Còn tôi cũng không được Khương Miên đáp lại. Cùng là người lưu lạc trên đời, hay là chúng ta cứ tạm qua lại với nhau đi!”

Giang Dĩnh: “…”

Người phụ nữ giơ tay nhét quả đào trong tay vào tay Lý Lai, xoay người xuống bục cao.

“Này, được hay không cô nói một tiếng chứ, đưa cho tôi quả đào là sao?”

“Coi như anh đang nghĩ tào lao (peach)!”

Giang Dĩnh mỉm cười.

Lý Lai: “…”

Sáng sớm, Tống Kỳ Sâm tận mắt nhìn cha được khiêng đi. Rõ ràng trên ga giường còn ấm, nhưng người nằm trên đó đã không còn nữa.

Nhận thức này khiến lòng Tống Kỳ Sâm không hiểu sao nghẹnhấy cô gái tùy ý dựa vào khung cửa bên cạnh, cười rạng rỡ tươi sáng.

“Ôi, đây là bé đáng thương nhà ai trốn ở đây lén lút đỏ mắt vậy…”

“Có cần chị gái đi ngang qua cho một cái ôm yêu thương không?” lại.

Người đàn ông theo mép giường từ từ ngồi xuống đất, ôm đầu gối, co người lại.

Đúng vậy, trước đây anh nói không trách là không phải thật sự không trách, chỉ là muốn ông ấy an tâm dưỡng bệnh. Nhưng bây giờ người thật sự đã đi rồi, anh lại hoàn toàn không tìm được từ ngữ thích hợp nào để miêu tả tâm trạng của mình lúc này.

Cả phòng yên tĩnh, đột nhiên không cảm nhận được hơi thở của người phía sau, sống mũi Tống Kỳ Sâm cay cay.

Ai ngờ đúng lúc này, cửa phòng bỗng được ai đó từ bên ngoài từ từ đẩy mở.

Nghe thấy động tĩnh, Tống Kỳ Sâm đỏ mắt ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy người xách chiếc vali trắng, đạp ánh bình minh bước vào không phải Khương Miện thì còn là ai nữa.

Tống Kỳ Sâm sửng sốt.

Nhưng tiếp đó anh liền thấy cô gái tùy ý dựa vào khung cửa bên cạnh, cười rạng rỡ tươi sáng.

“Ôi, đây là bé đáng thương nhà ai trốn ở đây lén lút đỏ mắt vậy…”

“Có cần chị gái đi ngang qua cho một cái ôm yêu thương không?”

Bình Luận (0)
Comment