Chị Đại Xuyên Thành Người Đẹp Mong Manh Dễ Vỡ

Chương 89

Edit: Cá Mặn (Nặm)

—–

C89 Hết

Tang lễ của cha Tống do Khương Miện và Tống Kỳ Sâm cùng nhau sắp xếp ổn thỏa.

Trong thời gian đó, vì quá mệt mỏi, bức ảnh hai người dựa vào nhau nhắm mắt nghỉ ngơi còn bị người ta chụp lại, đăng lên mạng.

Trong ảnh –

Dưới ánh nắng chiều, Khương Miện ngồi trước khóm hoa tường vi, nhắm mắt dựa vào vai Tống Kỳ Sâm. Người đàn ông một tay ôm chặt cánh tay cô, tay kia nắm lấy ngón tay cô. Những cánh hoa tường vi màu hồng rơi trên đầu hai người, cộng thêm ngoại hình cực phẩm của cả hai, khung cảnh đẹp không sao tả xiết.

Vô số cư dân mạng vừa nhìn thấy bức ảnh như vậy, tất cả đều từ tận đáy lòng thán phục trên đời sao lại có hai người xứng đôi đến thế.

Rõ ràng là tổ hợp giữa ông chủ giàu có và nữ minh tinh hàng đầu nghe qua là thấy không đáng tin, nhưng hai người từ đầu đến chân lại cho cư dân mạng một cảm giác họ nhất định sẽ sống đến đầu bạc răng long.

Quan trọng hơn là khí chất của hai người quá hợp nhau.

Chỉ là động tác dựa vào nhau nghỉ ngơi như thế thôi cũng cho người ta cảm giác người ngoài hoàn toàn không thể hòa nhập vào được.

Dường như hai người sinh ra đã nên là một đôi.

Điều này còn tạo cảm giác mạnh hơn nhiều so với những CP họ thường đẩy thuyền.

Tang lễ của Tống Huy vừa kết thúc, Khương Miện lập tức trở về tỉnh Xuyên tiếp tục quay phim.

Sau khi trở về, Khương Miện còn có hơi ngượng ngùng. Dù sao ban đầu đã nói với Lý Lai chỉ xin nghỉ hai ngày về bên Tống Kỳ Sâm, nhưng ai ngờ cô đi một phát bảy ngày.

Tuy nhiên tình thế cấp bách, Lý Lai cũng đã tham dự tang lễ, tất nhiên chẳng có ý trách móc.

Sau đó khi trở về, Khương Miện phát hiện Lý Lai đã bình thường hơn nhiều, ít nhất không còn trốn tránh như thể cô đã làm gì anh vậy.

Về sự thay đổi của Lý Lai, Giang Dĩnh còn trêu chọc.

Đối mặt với sự trêu chọc của bạn thân, Lý Lai dang tay: “Trên đời thiếu gì cỏ thơm, sao phải si mê độc một bông hoa bá vương.”

Giang Dĩnh: “…”

Tin hay không tôi sẽ đi mách với Khương Miên, để cô ấy đánh anh!

Nhìn ra ý cảnh cáo trong mắt Giang Dĩnh, Lý Lai không nhịn được cười phá lên.

Thấy anh cười, Giang Dĩnh cũng có chút nhịn không được mà cười theo.

Hai người cứ thế vừa cười vừa cùng quay đầu, nhìn về phía bầu trời xa xa.

Phải công nhận thời tiết hôm nay thật đẹp, trời xanh mây trắng. Nhìn mà tâm trạng chợt thư thái, trở nên tốt đẹp.

Bên này Khương Miện tăng giờ quay phim, bên kia Tống Kỳ Sâm cũng đã đến Đức.

Trước đây anh nói với người nhà họ Tống rằng mình phải đi Đức không phải là nói dối, anh thực sự cần phải qua đó đàm phán một thương vụ.

Nhưng vì chuyện này chuyện kia, cho nên mới trì hoãn đến bây giờ.

Sau khi cha Tống qua đời, Doãn Tình cũng dứt khoát rời khỏi biệt thự nhà họ Tống.

Trước đây vì quan hệ với Tống Hi Quang, tuy bà giữ được chân nhưng có lẽ sau này sẽ để lại di chứng.

Không biết là sau khi cha Tống ra đi, Doãn Tình chẳng còn lý do để tiếp tục ở lại biệt thự nhà họ Tống, hay là bị đả kích bởi những chuyện Tống Hi Quang vừa bán đồ của bà, vừa bắn bà.

Hoặc là đã một phen đi qua bên bờ tử thần, Tống Huy cũng không còn, khiến bà nghĩ thông suốt một số chuyện.

Người phụ nữ hiện giờ trầm lặng yên tĩnh hơn nhiều.

Bà chủ động chọn rời khỏi biệt thự nhà họ Tống vào ngày Tống Huy được an táng.

Ngày trước khi rời đi còn tháo chiếc vòng ngọc bích xanh biếc từ cổ tay xuống, cứng rắn nhét cho Khương Miện và lần lượt xin lỗi hai người họ, đặc biệt là Tống Kỳ Sâm.

Xin lỗi xong, người đã kéo vali rời đi.

Tuy Tống Hi Quang đã bán không ít đồ của mình, nhưng Doãn Tình còn tiền tiết kiệm, cũng còn lại một số thứ khác đủ để an hưởng tuổi già.

Nghe nói bà đã mua một căn nhà trong một khu dân cư. Sau khi chân lành, tối nào cũng cùng các bà già khác trong khu nhảy múa quảng trường. Mọi người thấy bà đi khập khiễng một chân, đa số đều quan tâm chăm sóc bà nhiều hơn một chút.

Đến nửa tháng sau, sau khi Tống Kỳ Sâm từ Đức trở về, Khương Miện đã quay phim ngày đêm nửa tháng rồi.

Quay đến mức Lý Lai gục ngã, Giang Dĩnh gục ngã, nhân viên công tác cũng gục ngã.

Riêng Khương Miện ngày ngày quay cảnh đánh đấm vẫn viết tinh thần phấn chấn đầy mặt, mắt trợn to như chuông đồng, mỗi ngày đúng giờ đúng giấc gọi họ dậy high.

Quá cạnh tranh, quá cạnh tranh.

Tinh thần như vậy, chắc sau này có thể cạnh tranh chết tất cả mọi người trong giới!

Thế nên sau khi Tống Kỳ Sâm trở về, Khương Miện vừa nói muốn xin nghỉ hai ngày đi hẹn hò, cả đoàn phim gần như là gõ chiêng đánh trống, vui mừng hân hoan tiễn đưa nữ hoàng cạnh tranh Khương Miện.

Sau khi tiễn đi, đám người còn cuồng hoan cả một ngày một đêm mới cảm thấy mình sống lại lần nữa. Không còn như trước đây, mỗi ngày mở mắt việc đầu tiên là quay phim, mỗi ngày nhắm mắt việc cuối cùng vẫn là quay phim.

Mà Khương Miện xin nghỉ xong gặp lại Tống Kỳ Sâm, còn chưa kịp quấn quýt một chút, bên nhà họ Diêu đã gửi thiệp qua, nhà họ muốn tổ chức tiệc đính hôn cho cậu cả nhà họ Diêu.

Khương Miện: “…”

Tống Kỳ Sâm: “…”

Phải công nhận nhà họ Diêu thích mở tiệc thật.

Nhưng biết làm sao đây?

Trước đây trong tang lễ của cha Tống, cha Diêu đã giúp đỡ không ít. Lần này con trai người ta đính hôn, Khương Miện và Tống Kỳ Sâm làm sao có thể không đi?

Vì thế hai người vừa định về nhà “củi khô lửa bốc”, “xa cách thắng tân hôn” một phen chỉ đành quay xe đến studio EU, bắt đầu chuẩn bị tạo hình cho tiệc đính hôn tối nay.

Khoảng bảy giờ rưỡi tối.

Khương Miện trong chiếc váy dạ hội kim sa màu bạc khoác tay Tống Kỳ Sâm, đúng giờ xuất hiện tại đại sảnh nhà họ Diêu.

Ai ngờ hai người vừa xuất hiện, đã có hai bóng người vụt một cái xuất hiện trước mặt họ.

Khương Miện và Tống Kỳ Sâm định thần nhìn lại, chỉ thấy đứng trước mặt họ không phải Hoàng Bối Bối và Diêu Tề thì còn ai nữa?

Hai người này ở cùng nhau không lạ, lạ là tay họ còn nắm vào nhau.

Hoàng Bối Bối có lẽ là thật sự rất thích Khương Miện.

Khương Miện vừa xuất hiện, cô ấy lập tức vui vẻ kéo Diêu Tề đang lấm la lấm lét, nhìn trời nhìn đất chỉ không dám nhìn Khương Miện tới chỗ cô để chào hỏi.

Theo lời giải thích của Hoàng Bối Bối, sau khi cậu cả nhà họ Diêu đính hôn xong, cô ấy và Diêu Tề có lẽ cũng sẽ đính hôn luôn.

Tính là liên hôn đi.

“Ây, cũng không biết ba mẹ tôi nghĩ gì nữa? Cái tên Diêu Tề này nhìn qua đã thấy không thông minh, sau này sinh con ra mà giống hắn thì xong đời…”

Nói chuyện nói chuyện, Hoàng Bối Bối đột nhiên ghé vào tai Khương Miện than thở nhỏ một câu.

Khương Miện: “…”

Giống cô cũng không khá hơn đâu.

Có điều, nói không chừng hai nhà họ Hoàng, họ Diêu có ý nghĩ âm âm ra dương?

Hoàng Bối Bối chưa nói được mấy câu đã bị Diêu Tề luôn cúi thấp đầu như thể Khương Miện nhìn cậu ta một cái là có thể nhìn bay mất hồn kéo đi.

Và sau khi hai người này đi không lâu, Đổng Dao cũng đến dự tiệc đính hôn đã tới trước mặt Khương Miện.

Lúc này Tống Kỳ Sâm đang bị cha Diêu kéo nói chuyện về dự án ở Đức của anh, Khương Miện nghe không hiểu, chủ động bảo ra bên ngoài biệt thự.

Nhìn vẻ mặt trong sáng và ánh mắt trong veo của Khương Miện, người phụ nữ đảo mắt một cái, liền cảm thấy mình hình như lại nghĩ ra một góc độ so sánh siêu tuyệt.

Đó chính là sự đa dạng trên giường!

Cô ấy thích Lý Lai, nhưng thỉnh thoảng vẫn hẹn hò với mấy chàng trai trẻ.

Dù sao thì bạn gái của Lý Lai cũng liên tục thay đổi không ngừng, không có lý do gì mà cô ấy phải giữ mình trong trắng vì người đó cả.

Với vẻ ngoài trong sáng ngây thơ của Khương Miện và Tống Kỳ Sâm trông có vẻ thật thà hay đỏ mặt, hai người chắc chắn chưa từng có “giao lưu” về mặt thể xác.

Lần này Khương Miên sẽ thua mình!

Đổng Dao tự tin bước đến trước mặt Khương Miện.

“Khương Miên…”

Ba phút sau, nữ diễn viên xuất sắc Đổng Dao nghe đến đỏ bừng mặt, trên mặt hiện rõ vẻ “Wtf sao lại thế này”, “Thật mở mang kiến thức”, “Lại học thêm được kiến thức bổ ích”.

Sau khi nghe một loạt chuyện đùa tục tĩu, Đổng Dao chạy đi vì xấu hổ.

Không còn cách nào khác, nó quá phản cảm, cô ấy không thể nghe tiếp được nữa!

Trước mặt Khương Miên với vẻ ngoài trong sáng này, mình chỉ là một đứa em gái thôi!

Vừa tiễn Đổng Dao đi, Khương Miện cười đến chảy nước mắt, ai ngờ vừa quay người lại đã thấy Hứa Tinh Minh đứng không xa phía sau.

Người đàn ông đứng cách cô ba mét gầy đi nhiều, dưới mắt thâm quầng, gò má nhô cao, vẻ mặt tiều tụy.

Nhưng khoảng cách ba mét này, đối với Hứa Tinh Minh bây giờ dường như là một khoảng cách không thể vượt qua.

Chưa bao giờ anh ta cảm nhận rõ ràng như lúc này, rằng bản thân và Khương Miên đã thuộc về hai thế giới khác nhau.

Thế giới của cô trong sạch, tinh khiết và tươi đẹp.

Còn anh, đã sớm rơi vào vực sâu đen tối nhơ nhớp, vô tận…

Nghĩ đến đây, cuối cùng Hứa Tinh Minh chỉ khẽ cong môi, gật đầu với Khương Miện rồi quay người bỏ đi.

Khương Miện nhíu mày nhìn theo bóng lưng người đàn ông.

Cảm thấy có chút tiêu điều, cô đơn.

Nhưng điều đó có liên quan gì đến cô chứ?

Sau buổi lễ đính hôn nhà họ Diêu, lần tiếp theo Khương Miện thấy tin tức về Hứa Tinh Minh là trên hot search.

Do nhà nước tăng cường trấn áp tội phạm, những kẻ chống lưng cho Hứa Tinh Minh đã bị quét sạch, anh ta cũng bị bắt vào tù.

Vì trước đây từng tham gia “Nhịp đập thần tượng”, có dân mạng rảnh rỗi còn làm một video so sánh trước sau của những người tham gia chương trình tuyển chọn.

Tuy nhiên, lúc này Khương Miện hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện đó nữa, chỉ vì bộ phim đầu tiên cô tham gia “Cầu Tiên” đã được công chiếu. Không những thế, doanh thu phòng vé còn tăng vọt, đặc biệt vào ngày sinh nhật của cô đã vượt mốc 5 tỷ tệ.

Mừng đến nỗi những người bạn thân quen như Chu Lệ, Trần Dữ, Đổng Dao đều gửi tin nhắn và lì xì, vừa chúc mừng sinh nhật cô vừa chúc mừng doanh thu phòng vé.

Khương Miện chỉ có thể trả lời từng người một.

Khi trời sắp tối, cô đã không còn tâm trí trả lời nữa. Chỉ vì sáng sớm nay, Tống Kỳ Sâm đã biến mất tăm, nhìn là biết đã đi chuẩn bị bất ngờ cho cô.

Quả nhiên khoảng 6 giờ tối, Tống Kỳ Sâm ôm một bó hoa hồng xuất hiện trước cửa.

Vừa nhét hoa vào tay Khương Miện nói câu chúc mừng sinh nhật đã kéo cô ra ngoài.

Chỉ là có điều gì đó không đúng.

Sao Tống Kỳ Sâm lại lái xe càng lúc càng xa trung tâm thành phố, càng lúc càng vắng vẻ thế này?

Sau khoảng hai tiếng lái xe, Tống Kỳ Sâm cuối cùng đã tắt máy.

Xuống xe, ngước lên, Khương Miện liền thấy tấm biển “Cô nhi viện Nam Sơn” treo trên cổng lớn.

Khương Miện theo phản xạ quay đầu nhìn Tống Kỳ Sâm bên cạnh.

“Đây là nơi anh đã sống hơn mười năm, muốn vào xem chút không?”

Vẻ mặt Tống Kỳ Sâm trông có vẻ hơi căng thẳng.

Thấy vậy, Khương Miện vội gật đầu.

Theo Tống Kỳ Sâm vào trong, vừa đi vừa nghe anh giới thiệu.

Vết khắc này là dấu vết mà mẹ viện trưởng để lại khi đo chiều cao cho họ.

Cây quế trong sân là nơi bọn trẻ thích chơi đùa lúc rảnh rỗi nhất. Đặc biệt là mỗi năm vào mùa thu, hoa quế nở đầy cây, mẹ viện trưởng sẽ hái những bông hoa vàng óng xuống làm bánh quế cho họ ăn, đó là món bánh họ thích ăn nhất hồi nhỏ.

Bây giờ ăn lại, không thể nào có được hương vị như hồi nhỏ nữa.

Anh giới thiệu rất nhiều điều, Khương Miện luôn chăm chú lắng nghe.

Rất nhanh, Tống Kỳ Sâm dắt tay Khương Miện lên sân thượng của ngôi nhà cấp 4. Trên đó có một không gian bí mật nhỏ, trong cả cô nhi viện chỉ có mình anh biết, không ai hay.

Hồi nhỏ khi trong lòng không vui, anh sẽ ngồi trên đó ngắm sao.

Nghe Tống Kỳ Sâm nói vậy, Khương Miện cũng bắt đầu tò mò.

Trước mắt là một mảng dây leo dày đặc, Tống Kỳ Sâm từ từ buông lỏng tay Khương Miện ra, ánh mắt ra hiệu cho cô vén dây leo lên.

Người đàn ông căng thẳng đến nỗi mồ hôi tay đã rịn ra.

Cảm nhận được lòng bàn tay trơn ướt, Khương Miện như đoán được điều gì đó.

Vén dây leo lên, trước mắt toàn là hoa hồng trắng chen chúc nhau, khiến Khương Miện như bước vào một biển hoa hồng.

Giữa một màu trắng chỉ điểm xuyết vài đóa hoa đỏ.

Được sắp xếp thành năm chữ lớn “Miện Miện, lấy anh nhé” thật là sến.

Thế mà khóe môi Khương Miện vẫn cong lên.

Quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông mặt đầy căng thẳng, quỳ một gối, môi bắt đầu run rẩy không phải Tống Kỳ Sâm thì còn là ai.

Gần như ngay khi anh quỳ xuống, phía sau lưng anh liền bay lên từng đợt máy bay không người lái.

Hình ảnh trên không trung đều liên quan đến hai chữ cầu hôn.

Tống Kỳ Sâm run rẩy mở chiếc hộp nhung đen trong tay, lộ ra chiếc nhẫn kim cương bên trong chói lóa có thể làm cho người ta mù mắt.

“Khương Miện, đã bao giờ anh kể với em rằng quá khứ của anh không hề vui vẻ chưa. À không, không nên nói là không vui vẻ mà là chưa từng có một ngày vui vẻ.”

“Nhưng nếu có ai đó nói với anh rằng, chỉ cần anh chịu đựng tất cả những điều không vui này rồi sẽ gặp được cô gái mà mình yêu thương. Để gặp được em, nếu làm lại một lần nữa, anh nghĩ mình vẫn sẽ đi theo con đường ấy.”

“Anh không sợ khổ, không sợ tội, chỉ sợ không gặp được em.”

“Gặp được em là điều may mắn nhất trong đời này của anh, không còn gì khác.”

“Anh biết bản thân có rất nhiều khuyết điểm, keo kiệt tính toán lại hẹp hòi. Sau này mong em thông cảm một chút được không? Nếu có thể, anh muốn cùng em trải qua quãng đời còn lại. Sau này dù vui hay buồn, anh đều muốn cùng em trải qua. Anh sẽ cố gắng hết sức chăm sóc em thật tốt. Sau này dù là chết, anh cũng muốn chết sau em.”

“Vì vậy…”

“Lấy anh nhé, Miện Miện…”

Nói xong những lời này, mắt Tống Kỳ Sâm đã đỏ.

Anh cũng không muốn vậy, nhưng không kiềm chế được.

Lúc này, anh chỉ hận không thể moi trái tim mình ra mổ xẻ và đặt trước mặt Khương Miện, để cô nhìn cho rõ ràng.

Nghe xong lời cầu hôn của Tống Kỳ Sâm, Khương Miện không nói gì.

Chính vì cô không nói gì, trái tim nơi lồng ngực Tống Kỳ Sâm lập tức đập dữ dội.

Như thể chỉ cần thêm một giây nữa là có thể nhảy ra khỏi cổ họng anh vậy.

“Haizz.”

Đúng lúc này, Khương Miện khẽ thở dài.

Trái tim Tống Kỳ Sâm bắt đầu chìm xuống.

Nhưng giây tiếp theo, anh đã thấy Khương Miện đột nhiên ngẩng đầu lên, khóe môi cong cong, đuôi mắt cong cong, đôi mắt sáng như có sao rơi.

“Sâm Sâm, anh keo kiệt như vậy thì những bông hoa này, còn cả máy bay không người lái chắc tốn không ít tiền nhỉ? Nếu em thật sự không đồng ý, chẳng phải sau này anh sẽ đau lòng chết mất sao. Thế nên…”

“Thế nên?”

Tống Kỳ Sâm lặp lại một cách máy móc.

Anh ngẩn ngơ nhìn đối phương đưa tay ra trước mặt mình…

Có một khoảnh khắc, Tống Kỳ Sâm thật sự muốn khóc, và khóe mắt anh cũng thực sự đỏ một mảng.

Vì cảm xúc quá đỗi kích động, ngay cả ngón tay đeo nhẫn cho Khương Miện của người đàn ông cũng run rẩy.

Sau khi đeo nhẫn và đứng dậy, vừa khi ôm Khương Miện vào lòng, phía sau hai người lập tức bừng lên một màn pháo hoa rực rỡ.

Khương Miện ngạc nhiên quay đầu lại.

Ánh sáng pháo hoa phản chiếu trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của cô.

Cả đời Tống Kỳ Sâm chưa từng thấy một khoảnh khắc xúc động như vậy.

Khương Miện nhìn pháo hoa, anh nhìn Khương Miện, thời gian như ngừng lại.

Đúng lúc này, đôi mắt Khương Miện bỗng sáng lên, chỉ ngay lên bầu trời.

“Tống Kỳ Sâm, có sao băng kìa, mau ước đi!”

Cô kéo kéo tay áo người đàn ông bên cạnh.

Nghe vậy, Tống Kỳ Sâm quay đầu lại, quả nhiên có một vì sao băng nhanh chóng vụt qua trước mắt anh.

Những chuyện trước đây khiến anh không tin vào chuyện quỷ thần.

Nhưng vào lúc này.

Tống Kỳ Sâm lại sẵn lòng đem trái tim chân thành nhất của mình, thành tâm cầu xin các vị thần linh trên trời.

Nếu họ có thể thấy được, xin hãy phù hộ cho anh và cô gái anh yêu thương đầu bạc răng long, mãi mãi gắn bó.

Tín đồ Tống Kỳ Sâm.

Kính thưa.

Hết.

Bình Luận (0)
Comment